sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thanh gươm huyền bí (Quyển 1) - Chương 6 phần 2

Sự im lặng bao trùm căn phòng ngột ngạt, tất cả sự chú ý đều dồn cả vào gã người Skraeling mặc dù không ai trực tiếp nhìn gã cả. Lee biết rằng Hester vẫn bí mật theo dõi, đôi mắt nó vẫn nhắm hờ và tai trải dài về phía sau, nó giữ dáng vẻ vui tươi vô tư khi nhìn trực diện.

Cuối cùng, ông lại gần gã Skraeling và nói: “Xin lỗi. Có phải tôi đã hỏi điều gì mà không được phép biết phải không?”

Gã Skraeling hỏi ông, “Ông đã nghe thấy người ta đề cập đến vật này ở đâu hả, ông Lee Scoresby?”

“Từ một hành khách đã bay qua biển cùng với tôi trước kia,” Lee nói bâng quơ. “Họ không bao giờ nói đó là cái gì, nhưng cái cách mà nó được nhắc đến có vẻ giống giống mấy loại mà ông Grumman có thể đang tìm hiểu. Tôi nghĩ đó là một thứ thuộc về bầu trời, giống như cực quang. Nhưng nó làm tôi bối rồi, vì là một người lái khí cầu nên tôi biết bầu trời khá rõ, và tôi chưa từng đi qua vật này. Nhân tiện nó là cái gì thế?”

“Như anh đã nói, đó chỉ là hiện tượng của bầu trời thôi mà. Nó không có ý nghĩa đáng kể nào cả.”

Đột nhiên Lee quyết định ra khỏi nơi này, vì ông chẳng được biết gì nhiều hơn và cũng chẳng muốn Umaq phải đợi lâu. Ông tạm biệt những nhà thiên văn học, tới đường ranh giới đầy sương của họ rồi bắt đầu đi xuống con đường cũ, con nhân tinh của ông đi theo ngay sau cùng ông cũng đang dò đường, mắt nó sát mặt đất.

Khi chỉ còn độ mười phút đi bộ là đến con đường mòn thì bỗng có cái gì đó trong đám sương mù bay vọt qua đầu ông, lao vào Hester. Đó chính là con nhân tinh của gã Skraeling, một con nhân tinh cú.

Nhưng Hester nhận ra nó đang lao tới, nó rạp mình xuống kịp thời và móng vuốt của con cú trượt khỏi người nó. Hester có thể chiến đấu vì móng vuốt của nó rất sắc, nó lại dũng cảm và bền bỉ. Lee biết rằng chính gã Skraeling đang ở gần đây, ông lấy súng lục từ thắt lưng ra.

“Phía sau đấy, Lee,” Hester nói, và ông xoay vòng, lặn người xuống khi một mũi tên vút qua vai ông.

Ông nã súng ngay lập tức. Gã Skraeling ngã sống soài, gầm gừ khi viên đạn xuyên vào chân gã. Một lát sau, con nhân tinh cú bay vòng lại thật nhẹ, nó sà vụng về xuống bên cạnh gã vì choáng, nửa người nó nằm trong tuyết, chật vật để gấp đôi cánh lại.

Lee Scoresby lên cót và chĩa súng lục vào đầu gã.

“Được đấy, thằng chết tiệt. Mày làm việc này để làm gì vậy? Mày không thấy là tất cả chúng ta đều đang cùng gặp vấn đề khi những điều đó xảy ra với bầu trời à?”

“Quá muộn rồi,” g nói.

“Quá muộn cái gì?”

“Quá muộn để dừng lại. Tao vừa gửi đi một con chim đưa tin. Tổng giáo giám mục sẽ biết được sự soi mói của mày và họ sẽ rất vui khi được biết về Grumman...”

“Điều gì về ông ta?”

“Thật sự có người đang tìm kiếm hắn. Nó khẳng định những gì bọn tao đã nghĩ. Rằng những kẻ khác cũng biết về Bụi. Mày là kẻ thù của Giáo hội, Lee Scoresby. Mày sẽ biết tay họ. Vì những câu hỏi như rắn độc đang gặm nhấm trái tim họ…”

Con cú rúc lên một hồi yếu ớt, nó cứ chập chờn đập đôi cánh. Đôi mắt màu cam của nó nhưng mờ đi vì vết thương. Có những vệt máu trên tuyết xung quanh chỗ gã Skrealing; thậm chí trong màn sương mờ mờ Lee có thể nhận ra rằng gã này đang sắp chết.

“Chắc là viên đạn của ta đã xuyên vào động mạch. Hãy để ta lấy tay áo cầm máu.”

“Không!” gã Skrealing nói vẻ cực cay nghiệt. “tao muốn được chết, tao muốn là kẻ tử vì đạo! Mày không thể cướp đi mất điều đó ở tao.”

“Thế thì chết đi nếu mày muốn. Hãy nói với tao một điều thôi…”

Nhưng Lee không có cơ hội để hỏi nốt câu hỏi vì con cú đã biến mất chỉ sau một hồi run rẩy. Linh hồn của gã Skrealing đã ra đi. Lee đã từng nhìn thấy một bức tranh trong đó có một vị thánh trong nhà thờ đang bị những kẻ sát nhân tấn công. Khi chúng đánh vị thánh này bằng dùi cui, nhân tính của vị thánh lại được những thiên sứ sinh ra có sức mạnh hơn và đưa ra một nhành thông, biểu tượng của một người tử vì đạo. Khuôn mặt của gã Skrealing này có hình cây thông, giống y như trong bức tranh về vị thánh: sự sung sướng như bừng dạy trong lãng quên. Lee bỏ mặc gã lại.

Hester tặc lưỡi. “Nên nhớ rằng hắn đã gửi thông điệp đi rồi, hãy lấy chiếc nhẫn của hắn.”

“Làm quái gì kia? Chúng ta đâu có phải kẻ cắp, phải không?”

“Không, chúng ta là những kẻ phản đạo,” nó nói. “Không phải do sự lựa chọn của chúng ta mà là do sự hiểm độc của hắn. Một khi nhà thờ biết được về điều đó, dẫu thế nào thì chúng ta cũng xong. Hãy tận dụng bất cứ điều gì có thể. Đi nào, hãy lấy và cất cái nhẫn đi, có thể chúng ta sẽ phải dùng đến nó.”

Lee thấy có lý, và lấy đi chiếc nhẫn từ ngón tay người đã chết. Nhìn kỹ vào khung cảnh u ám, ông phát giác con đường này được làm gờ lên do cái dốc phía dưới tối om và toàn đá. Ông lăn cái xác của gã Skrealing vào đó. Nó rơi rất lâu rồi mới thấy va chạm. Lee chưa bao giờ yêu thích bạo lực, ông ghét chém giết, mặc dù ông đã làm điều này ba lần trước đây.

“Không cần phải nghĩ chuyện vô bổ,” Hester nói. “Hắn không cho chúng ta một cơ hội và chúng ta không bắn để giết chết hắn. Chết tiệt, Lee, hắn muốn chết mà. Những kẻ này thật là điên.”

“Có lẽ thế,” ông vừa nói vừa cất khẩu súng lục đi.

Tới cuối đường, họ nhìn thấy Umaq bên cạnh là những con chó đã được đóng yên, sẵn sàng lên đường.

“Hãy nói với tôi Umaq, ông đã từng nghe về Grumman rồi phải không?” Lee nói khi họ bắt đầu quay lại bến đóng gói cá.

“Chắc chắn rồi. Mọi người đều biết tiến sĩ Grumman.”

“Thế ng có biết tên Tartar của ông ta không?”

“Không phải là Tartar. Ý anh là cái tên Jonpari có phải không? Không phải Tartar đâu.”

“Điều gì đã xảy ra với ông ta vậy. Ông ấy chết rồi à?”

“Anh hỏi như vậy thì tôi phải nói rằng tôi không biết. Anh sẽ không bao giờ biết sự thật từ tôi đâu.”

“Tôi biết rồi. Vậy thì tôi phải hỏi ai?”

“Tốt nhất là anh hỏi bộ lạc của ông ta. Đến Yenisei và hỏi họ.”

“Bộ lạc của ông ta…Ý ông nói là những người đã kết nạt ông ta à? Ai đã khoan cái sộ của ông ta vậy?”

“Anh hỏi họ ấy. Có thể ông ta chưa chết, có thể ông ta vẫn còn sống. Có thể ông ta không sống mà cũng chẳng chết.”

“Không sống mà cũng chẳng chết có nghĩa là như thế nào?”

“Trong thế giới tinh thần. Có thể ông ấy ở trong thế giới tinh thần. Tôi đã nói quá nhiều mất rồi. Từ bây giờ tôi sẽ không nói nữa đâu.”

Và ông ta đã không nói thật.

Nhưng khi tới nơi, Lee đi thằng tới bến cảng để tim con tàu mà có thể chở mình đến cửa sông Yenisei.

Cùng lúc đó, những phù thủy cũng đang trong hành trình tìm kiếm. Nữ hoàng phù thủy xứ Latvia, Ruta Skadi bay cùng đoàn phù thủy Serafina Pekkala trong mấy ngày đêm, xuyên qua những đám sương và gió lốc, bay qua những vùng bị phá hủy do lũ lụt và lở đất. Một điều hiển nhiên là họ đang ở trong một thế giới mà không ai trong số họ đã từng được biết đến, những con gió lạ, mùi hương trong không khí, những con chim to lớn bay xuống và bắn ra hàng loạt mũi tên. Khi họ tìm nơi nào đó để hạ cánh xuống, họ nhận thấy cây ở đây thật là lạ.

Dù vậy, vẫn có vài loại cây có thể ăn được và có những con thỏ dùng để làm một bữa ăn ngon, cả nước cũng không thiếu. Đây đã có thể là một vùng đất tốt để ở nhưng không thể do những hình thù bóng ma đi lởn vởn giống như là sương trên bãi cỏ, tụ tập gần con suối và nằm dưới nước. Khi có ánh sáng ban ngày, chúng hầu như không ở đó, chỉ nhìn thấy chúng như là trôi dạt trong không khí, biến mất nhịp nhàng như những tấm mạn trong suốt phản chiếu trong gương. Những phù thủy này chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ thứ gì như thế và ngay lập tức, họ cảm thấy ngờ vực.

“Cô có nghĩ là chúng đang sống không Serafina Pekkala?” Ruta Skadi hỏi khi họ bay vòng quanh một nhóm người đứng bất động bên vệ đường trong rừng.

“Còn sống hay đã chết, thì trông chúng cũng thật đáng sợ,” Serafina trả lời. “Tôi đã cảm thấy điều này từ khi tới đây. Và trừ khi tôi biết được loại vũ khí nào có thể tác động được chúng, tôi sẽ không muốn lại sát chúng hơn.”

Dường như những con Spectre gắn liền với mặt đất, chúng không có khả năng bay, thật may cho các phù thủy. Chiều muộn hôm đó, họ đã được chứng kiến những gì mà chúng có thể làm.

Nó xảy ra tại một ngã ba sông, nơi một con phố đầy bụi đi qua một cái cầu đá thấp, cạnh chỗ những cái cây. Ánh sáng của một buổi chiều xiên nghiêng trên bãi cỏ làm cho nó có một màu xanh nổi bật được rắc bụi vàng trong không khí. Trong ánh nắng rực rỡ đó, những phù thủy nhìn thấy một nhóm người lang thang đang tiến về phía cái cầu, một số người đi bộ còn số khác ngồi trên xe ngựa kéo, có hai người cưỡi ngựa. Họ không nhìn thấy những phù thủy vì đâu có lý do gì để nhìn lên trời, nhưng đây là những người đầu tiên mà những phù thủy nhìn thấy ở thế giới này. Khi Serafina định bay xuống để nói chuyện với họ đột nhiên có một tiếng hét vang lên.

Tiếng hét đó từ một người đang cưỡi con ngựa dẫn đầu. Anh ta chỉ vào những cái cây, khi nhìn xuống họ thấy một dòng hình thù những con Spectre lũ lượt đổ ra bãi cỏ, dường như nó chảy về phía những người này, những con mồi của chúng, mà không thể cản được.

Đoàn người chạy toán loạn. Serafina bị sốc khi thấy người cưỡi ngựa dẫn đầu quay lại và phi nước đại mà không ở lại giúp bạn của mình, người thứ hai cũng làm y như vậy, chạy thật nhanh sang một hướng khác.

“Các chị em, hạ thấp xuống và quan sát,” Serafina hạ lệnh. “Nhưng không được can thiệp cho đến khi nào tôi ra lệnh.”

Họ thấy trong đoàn người này có cả trẻ em, một số đứa ngồi trên xe, một số khác đi bộ bên cạnh, và những con Spectre không hứng thú với lũ trẻ, chúng chỉ cần những người lớn. Một người phụ nữ luống tuổi ngồi trên xe, giữ hai đứa trẻ trong lòng, Ruta Skadi rất tức giận trước sự hèn nhát của bà ta: bởi vì bà ta đang cố trốn phía sau lũ trẻ, khi nhưng những con Spectre tới gần, bà ta đẩy hai đứa trẻ về phía chúng như thể đưa lũ trẻ ra để cứu vớt cuộc đời mình.

Hai đứa trẻ này nhảy ra khỏi lòng người phụ nữ và nhảy xuống xe, giống như những đứa trẻ khác, chúng chạy toán loạn hoảng sợ, hoặc là đứng bám vào nhau rồi khóc thét khi những con Spectre tấn công những người lớn. Người phụ nữ trên xe bị bao bọc bởi một lớp sáng dịu trong suốt đang di chuyển rất bận rộn, nó ăn con mồi như thể tự bồi bổ mình, cảnh tượng kinh khủng đến nỗi Ruta Skadi cảm thấy phát ốm. Số phận tương tự cũng rơi vào mỗi người lớn trong đoàn trừ hai người đã bay trên lưng ngựa kia.

Bị thôi miên lẫn choáng váng, Serafina Pekkala bay xuống gần hơn. Có một ông bố và một đứa con đang cố lội qua dòng sông để chạy trốn, nhưng bọn Spectre đã đuổi kịp họ, đứa bé bám vào lưng bố, khóc thét, nhưng rồi người đàn ông này bước chậm dần và khi nước tới thắt lưng thì vô vọng, ông bị chúng bắt.

Điều gì đang xảy ra với anh ta vậy? Serafina chỉ bay trên mặt nước có mấy phút, nhìn chằm chằm vẻ kinh tởm. Bà đã được nghe những người lữ hành ở thế giới bà nói về truyền thuyết ma cà rồng, bà liền nghĩ về những thứ mà Spectre đang ngốn ngấu, những thứ mà con người có được, đó là tâm hồn, có lẽ là nhân tinh của họ. Vì rõ ràng ở thế giới này, hiển nhiên là nhân tinh được dấu ở bên trong chứ không ở bên ngoài. Cánh tay bế đứa trẻ của ông lỏng dần, đứa bé rơi tõm xuống nước, nó tuyệt vọng bám vào tay bố, la khóc và thở hổn hển, nhưng ông bố quay đầu thật chậm và nhìn xuống đứa trẻ một cách hoàn toàn vô cảm ngay cả khi nó đang chìm dần.

Đã quá đủ cho Serafina, bà nhào xuống, nhấc đứa trẻ lên khỏi mặt nước, khi thấy thế, Ruta Skadi thét lên: “Cẩn thận! Phía sau cô...”

Trong một thoáng Serafina cảm thấy có cái gì đó gớm ghiếc và hình thù không rõ ràng bên cạnh trái tim mình. Bà giơ tay cho Ruta Skadi kéo mình ra khỏi chỗ nguy hiểm. Họ bay lên cao hơn. Đứa trẻ gào thét, với những móng tay sắc nhọn của mình, nó bám chặt vào eo bà. Serafina cảm thấy Spectre đang ở phía sau, như là sương mù trôi dạt xoáy tít trên mặt nước, đuổi theo con mồi bị mất của mình. Ruta Skadi bắn một mũi tên vào tim nó nhưng chẳng có tác dụng gì cả.

Khi không còn nhìn thấy nguy hiểm từ phía những con Spectre, Serafina đặt đứa trẻ xuống bờ sông rồi họ lại bay vụt lên không trung. Đoàn người lang thang ít ỏi này giờ đã dừng lại; những con ngựa gặm cỏ hay lắc cái đầu đuổi ruồi, những đứa thì gào thét, chộp lấy tay đứa khác và nhìn về phía xa, những người lớn thì vẫn bất động. Mắt họ mở to, họ vẫn đứng đó, sự bất động gớm ghiếc như phủ quanh họ. Cuối cùng bọn Spectre cũng trôi đi sau khi đã no nê. Serafina bay xuống và hạ cánh trước mặt một người phụ nữ đang ngồi trên bãi cỏ, một người phụ nữ trông khỏe mạnh và rắn rỏi với đôi má đỏ và mái tóc bóng loáng.

“Cô à?” Serafina hỏi. Nhưng không có sự đáp lại. “Cô có nghe thấy tôi nói không? Cô có thấy tôi không?”

Bà lắc vai người phụ nữ này với hi vọng chị sẽ nhìn lên. Chị ta toàn bộ vẫn không để ý, đôi mắt trống rỗng, khi Serafina cáu cổ tay, chị ta chỉ chậm chạp nhìn xuống rồi lại quay đi.

Những phù thủy đi giữa những chiếc xe kéo thưa thớt, họ nhìn những nạn nhận đã bị hút mất hết linh hồn. Trong lúc đó, những đứa trẻ cụm lại trên một ngọn đồi nhỏ, nhìn chằm chằm vào những phù thủy, thì thầm trong hãi sợ.

“Người đàn ông cưỡi ngựa đang nhìn đấy,” một phù thủy lên tiếng.

Cô chỉ ra một con đường dẫn tới một cái hang ở trên đồi. Người này đã chuồn vội khi gặp bọn Spectre, giờ ông ta kìm cương ngựa, quay lại để nhìn xem cái gì đang diễn ra.

“Chúng ta sẽ nói chuyện với anh ta,” Serafina nói rồi bật mạnh lên không khí.

Bất chấp cách cư xử của mình khi đối mặt với bọn Spectre, anh ta vốn không phải kẻ hèn nhát. Khi nhìn thấy những phù thủy lại gần, anh ta lấy súng săn trên lưng xuống, thúc ngựa đi lên phía bãi cỏ nơi anh ta có thể xoay chuyển, đối mặt với họ và bắn họ thuận tiện; nhưng Serafina chậm rãi đáp xuống và bỏ cây cung của mình ra rồi đặt nó xuống khoảng đất trước mặt

Dù cho ở đây họ có những cử chỉ như vậy hay không, ý nghĩa của nó thật không thể nhầm lẫn được. Người đàn ông này hạ thấp súng từ vai xuống bụng. Anh ta nhìn Serafina, nhìn những phù thủy khác và nhìn cả nhân tinh của bọn họ đang bay vòng tròn trên trời. Những người phụ nữ trẻ trung, dữ tợn, họ mặc những mảnh lụa màu đen và cưỡi trên những nhành thông bay trên bầu trời… chẳng có gì giống như thế giới của anh cả nhưng anh ta vẫn thận trọng đối mặt với họ. Serafina, tới gần hơn, bà nhìn thấy nỗi buồn trên gương mặt người đàn ông khỏe mạnh này. Thật khó bỏ qua hình ảnh anh ta quất ngựa chạy đi trong khi những người đồng hành của anh bị giết.

“Bà là ai?”

“Tên tôi là Serafina Pekkala. Tôi là nữ hoàng phù thủy của hồ Enara, ở một thế giới khác. Thế tên anh là gì?”

“Joachim Lorenz. Bà nói là phù thủy à? Vậy các bà có dính líu tới quỷ dữ chăng?”

“Nếu chúng tôi đúng là như vậy thì chúng tôi có phải kẻ thù của anh không?”

Anh ta nghĩ một lúc rồi đặt khẩu súng xuống thấp hơn. “Trước đây thì có lẽ,” anh ta nói. “Thời gian đã thay đổi. Tại sao các bà lại tới đây?”

“Bởi vì thời gian đã thay đổi. Những sinh vật đã tấn công nhóm của anh là gì vậy?”

“À, lũ Spectre…” anh ta nhún vai nói với vẻ hơi ngạc nhiên. “Các bà không biết Spectre à?”

“Tôi chưa bao giờ nhìn thấy chúng ở thế giới của chúng tôi cả. Chúng tôi thấy anh chạy trốn và chúng tôi không biết phải nghĩ như thế nào nữa. Bây giờ chúng tôi đã hiểu.”

“Không có gì có thể chống lại chúng đâu,” Joachim Lorenz nói. “Chỉ có trẻ con là không bị động tới. Cứ mỗi đoàn lữ hành thì lại có một người đàn ông và một người đàn bà cưỡi ngựa, đó là luật, và họ phải làm những gì chúng tôi đã làm không thì những đứa trẻ sẽ không có ai để chăm sóc. Nhưng bây giờ thì thật tồi tệ, cả thành phố tràn ngập Spectre. Nơi nào cũng có khoảng một tá Spectre hoặc hơn.”

Ruta Skadi nhìn quanh. Cô thấy một người cưỡi ngựa đang quay trở lại phía chiếc xe ngựa, cô lại gần xem và thật sự đó là một người phụ nữ. Những đứa trẻ chạy cả tới để gặp cô ta.

“Nhưng hãy nói với tôi các bà đang tìm kiếm cái gì vậy?” Joachim Lorenz tiếp tục. “Bà chưa trả lời tôi. Các bà không thể đến đây mà không có mục đích gì. Hãy trả lời tôi đi.”

“Chúng tôi đang tìm kiếm một đứa trẻ, một bé gái đến từ thế giới của chúng tôi. Tên của cô bé là Lyra Belacqua hay còn gọi là Lyra Lưỡi Bạc. Nhưng cô bé đang ở đâu đó trên cả cái thế giới này thì chúng tôi không thể đoán ra. Anh không nhìn thấy một đứa trẻ nào đi một mình à?”

“Không. Nhưng tôi thấy các thiên thần mấy đêm trước đang hướng về phía Cực.”

“Thiên thần?”

“Một đoàn quân bay trên không, họ đang tỏa sáng và được trang bị vũ khí. Trong những năm vừa qua thì họ không được biết đến nhiều lắm mặc dù vào thời đại của ông tôi họ thường xuyên bay qua thế giới này hay là ông tôi vẫn nói như vậy.”

Anh ta tối sầm mắt rồi nhìn xuống phía những chiếc xe ngựa nằm rải rác và những người lữ hành bất động. Người phụ nữ tháo dỡ chúng xuống đang an ủi vài đứa trẻ.

Serafina nhìn theo anh ta và nói, “Chúng tôi sẽ cắm trại cùng ai nay và canh phòng bọn Spectre, anh sẽ nói cho chúng tôi nhiều hơn nữa về thế giới này chứ, và cả những thiên thần mà anh đã nhìn thấy nữa?”

“Dĩ nhiên. Theo tôi.”

Những phù thủy giúp họ di chuyển những cái xe ngựa dọc theo con phố, qua cầu, tránh xa khỏi những cái cây mà Spectre đã ra từ đó. Những người lớn bị tấn công thì phải ở lại. Thật là đau đớn khi nhìn thấy những đứa trẻ nhỏ trèo lên lưng mẹ nhưng mẹ nó không thể đáp lại bằng sự âu yếm, có đứa lại kéo tay áo bố nhưng bố nó chẳng nói gì, chẳng nhìn vào cái gì, chẳng có gì trong mắt họ. Những đứa nhỏ hơn thì không hiểu nổi tại sao phải rời xa bố mẹ. Những đứa lớn hơn hẳn, một vài đứa đã bị mất bố mẹ, chúng đã từng chứng kiến cảnh này, chúng chỉ lặng thinh u buồn. Serafina bế đứa bé đã bị ngã xuống nước lên, nó vẫn đang khóc lóc nhoài qua vai bà đòi bố nhưng nó vẫn chỉ nhìn thấy một sinh vật lãnh đạm đứng đó. Serafina có thể thấy được nước mắt của đứa bé rơi trên đôi vai trần của mình.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx