sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thâu Thiên Cung - Chương 03 - Phần 4

Vật Do Tâm nhìn Dương Sương Nhi, cười vang. “Để hôm nào ta đi bắt gã Giản công tử đó về đây làm phu quân cho Tiểu Dung Dung nhà ta...”

Dương Sương Nhi cả thẹn, trừng mắt nhìn Vật Do Tâm. Mấy người bên cạnh cười vang một hồi, bất giác đã gần gũi nhau hơn.

Hứa Mạc Dương vẫn nhớ đến lời của Đỗ Tứ, hỏi tiếp: “Không biết hai vị công tử còn lại là người như thế nào?”

Đỗ Tứ khẽ cất tiếng ngâm: “Loạn vân đê bạc mộ, vi vũ tẩy thanh thu[14]. Người thứ ba chính là Loạn Vân công tử của Thanh Thu viện ở Lưu Ngọc hồ, nơi được xưng tụng là võ lâm đệ nhất viện. Không ai biết võ công của y nông sâu ra sao nhưng chỉ dựa vào việc đương kim Thái tử kết bạn bằng vai với y thì Minh Tướng quân đã phải thua y ba phần uy thế, cho nên tất nhiên không ai là không sợ.”

[14] Đây là hai câu đầu tiên trong bài từ Quỳ mão bát nguyệt thập thất nhật, nghịch lữ Bình Dương, dạ văn viết theo điệu Thủy điệu ca đầu của Đoàn Khắc Kỷ. Dịch nghĩa: Những đám mây hỗn loạn hạ xuống thấp giữa buổi chiều tà, cơn mưa nhỏ rửa sạch trời thu - DG.

Vật Do Tâm cười lạnh, nói giọng giễu cợt: “Võ lâm đệ nhất viện?”

Đỗ Tứ biết Vật Do Tâm tuy tuổi đã cao nhưng tính tình thì lại hiếu thắng chẳng khác gì một đứa trẻ, bèn khẽ mỉm cười, giải thích: “Thực ra đó cũng là vì nhân sĩ trên giang hồ muốn thể hiện sự tôn kính với viện chủ đời trước của Thanh Thu viện là Vũ hóa thanh thu Quách Vũ Dương mà thôi. Nhớ năm xưa, Quách Vũ Dương và chưởng môn phái Hoa Sơn Vô Ngữ đại sư đã từng không sợ đắc tội với Thừa tướng Lưu Viễn đang có quyền thế lớn nhất trong triều, xin Hoàng thượng thu lại mệnh lệnh thải nạp ba ngàn dân nữ vùng Giang Chiết. Hoàng thượng nổi cơn lôi đình, suýt hạ lệnh tịch biên tài sản và chém sạch người của Thanh Thu viện...”

Vật Do Tâm mắng lớn: “Lão Hoàng đế này thật chẳng phải thứ tốt đẹp gì!”

Hứa Mạc Dương cũng sinh lòng đồng cảm, vỗ tay khen hay.

Đỗ Tứ lại nói tiếp: “Có điều vị công tử thứ tư thì đúng là đã thành danh bằng võ công, đó chính là Lăng Tiêu công tử Hà Kỳ Cuồng, tự xưng Nhất lãm chúng sơn tiểu[15]. Người này thường ngày độc lai độc vãng, tính khí cực kỳ ngông cuồng. Ban đầu có không ít người thấy khó chịu với sự kiêu ngạo của y nhưng từ sau khi y đánh bại “Lôi lệ phong hành” Lịch Phong Hành ở đất Giang Tây chỉ trong vòng năm mươi chiêu thì không còn ai dám coi thường y nữa. Tuy danh tiếng của y không được tốt nhưng quả đúng là có chân tài thực học.”

Vật Do Tâm chấn động. “Hà Kỳ Cuồng xếp hàng thứ tư trên Anh Hùng chủng, chỉ đứng sau Minh Tướng quân, Trùng đại sư và Tuyết Phân Phi, hẳn cũng là một nhân vật.”

Vị Trùng đại sư đó được xưng tụng là bạch đạo đệ nhất sát thủ, thường khắc tên quan tham lên Ngũ Vị nhai rồi giết chết trong kỳ hạn một tháng[16], chưa từng sai lệch[17]. Còn Tuyết Phân Phi là một trong sáu đại cao thủ tuyệt đỉnh của tà phái. Sáu người này lần lượt là Minh Tướng quân, Thủy Tri Hàn, Lịch Khinh Sinh của thành Uổng Tử tại Quỷ Đô đất Giang Tây, bảo chủ Long phán quan của Cầm Thiên bảo đất Xuyên Đông, Nam phong Phong Niệm Trung và Bắc tuyết Tuyết Phân Phi. Tuy là sáu đại cao thủ của tà phái nhưng những người này mỗi người đều có tính cách riêng, cũng khó có thể nói tất cả đều là tà ma ngoại đạo. Minh Tướng quân xưa nay luôn được coi là thiên hạ đệ nhất cao thủ, còn Tuyết Phân Phi sở dĩ nổi tiếng là vì y đã từng thắng Long phán quan nửa chiêu sau khi hai bên giao đấu hơn ngàn chiêu. Đây cũng là lần quyết đấu duy nhất giữa sáu đại cao thủ này.

[15] Đây là câu cuối trong bài Vọng nhạc của Đỗ Phủ, nghĩa là: Ngó nhìn xuống dưới, thấy các ngọn núi xung quanh đều nhỏ bé - DG.

[16] Nguyên văn là ba tháng, đã sửa lại cho hợp với nội dung các tập khác - DG.

[17] Chi tiết xin xem tập Thiết Hồn ảnh cùng hệ liệt - TG.

Phải biết rằng, khi cao thủ đạt tới một trình độ nhất định mà muốn tiến bộ thêm thì cực kỳ khó khăn, mà đối thủ cùng cấp qua chiêu với nhau chính là cách tốt nhất để giúp hai bên cùng tiến bộ. Tuyết Phân Phi có thể đánh bại Long phán quan, chắc chắn sẽ mang tới cho bản thân những kinh nghiệm võ học vô cùng quý báu. Cho nên, tuy Bắc tuyết Tuyết Phân Phi ở tận núi Trường Bạch xa xôi, giá lạnh nhưng thanh thế trên giang hồ vẫn không giảm đi chút nào.

Ấy thế mà vị Lăng Tiêu công tử Hà Kỳ Cuồng tự xưng Nhất lãm chúng sơn tiểu kia lại chỉ xếp dưới ba người. Tuy đây là lời từ một phía của Vật Do Tâm nhưng nghe giọng lão thì có lẽ sự sắp xếp thứ bậc của người trong giang hồ đó là do các vị trưởng lão trong môn phái của lão quyết định. Cứ nhìn võ công của Vật Do Tâm mà xét, cho dù đó chỉ là lời nói tùy tiện, thiếu suy nghĩ nhưng cũng có ai dám coi thường?

Dương Sương Nhi lẩm bẩm: “Hà Kỳ Cuồng? Cái tên này ngông cuồng thật[18]!”

[18] “Hà kỳ cuồng” có nghĩa là xiết bao ngông cuồng - DG.

Đỗ Tứ nghiêm nghị nói: “Có điều giang hồ rộng lớn, người tài nhiều vô kể, như trong Anh Hùng chủng, Vật huynh chắc chắn không xếp những nhân vật thuộc môn phái của mình vào rồi! Nếu không, Hà Kỳ Cuồng phải xếp thứ bao nhiêu cũng là điều chưa thể biết trước được.”

Vật Do Tâm cười hô hô, đột nhiên cảm thấy những năm nay mình sống độc lai độc vãng ở vùng hoang sơn dã lĩnh này tuy mừng giận đều do tâm, có thể tươi cười hỉ hả nhưng thực sự cũng có chút cô độc. Hôm nay gặp được mấy người này, không ngờ lại hợp với tính khí mình như thế, thực là không dễ chút nào, lão bèn vỗ nhẹ lên vai Đỗ Tứ, lại chớp chớp mắt với Hứa Mạc Dương và Dương Sương Nhi, làm bộ ngây ngô, khờ khạo. Nhìn dáng vẻ này của lão, cả ba người đều không kìm được cất tiếng cười vang.

Hứa Mạc Dương lại hỏi Đỗ Tứ: “Vậy câu “Thiên hoa lóe sáng, Bát phương danh động” kia thì sao? Có phải là để hình dung danh tiếng của mấy người vừa rồi vang khắp tám phương không?”

Đỗ Tứ nghiêm túc nói: “Bát phương danh động không phải một sự hình dung, mà là chỉ người!”

Dương Sương Nhi lúc này vẫn còn đang lẩm bẩm cái tên Hà Kỳ Cuồng, nghe thấy vậy thì vô thức cất tiếng: “Ồ, người này lợi hại thật, là ai vậy?”

Đỗ Tứ nói: “Không phải một người. Là tám người.”

Hứa Mạc Dương không khỏi cả kinh, bật thốt: “Tám người? Sao đến một người mà tại hạ cũng chưa từng nghe nói thế?”

Đỗ Tứ mỉm cười, nói: “Tám người này đều là những nhân vật làm việc cho Hoàng đế, người bình thường làm sao biết được! Nhưng trong số bọn họ, có một người cũng từng gây ra một hồi sóng gió trên giang hồ.”

Vật Do Tâm nghe mà há hốc miệng, ngẩn ngơ hỏi: “Ồ, ngươi nói tới ai vậy?”

Đỗ Tứ đưa mắt nhìn Dương Sương Nhi, trên khuôn mặt thoáng hiện một nét cười kỳ lạ, sau đó chậm rãi nói: “Ám khí vương.”

Vật Do Tâm vỗ đùi đánh đét một cái. “Có phải ngươi đang nói tới Lâm Thanh, kẻ mà tám năm trước đã một mình đánh bại mười bảy cao thủ ám khí ở Ninh Chỉ cung nơi hồ Động Đình, sau được người trong giang hồ tôn xưng là Ám khí vương không?”

Dương Sương Nhi cười hì hì, giơ ngón tay cái với Vật Do Tâm.

“Ngoài y ra còn có thể là ai nữa?” Đỗ Tứ gật đầu, mỉm cười. “Lâm Thanh khi đó tuổi mới đôi mươi nhưng chỉ sau một trận chiến đã thành danh, được người trên giang hồ gọi là Ám khí chi vương!”

Hứa Mạc Dương thấy Đỗ Tứ và Dương Sương Nhi cười một cách kỳ quái nhưng cũng không để ý quá nhiều. “Bảy người còn lại là những nhân vật danh vang giang hồ nào vậy?”

“Để tiện làm việc cho Hoàng thượng, Bát phương danh động thường ngày đều không thể hiện bản lĩnh của mình. “Lương Thần Mỹ Cảnh, Thanh Phong Minh Nguyệt, Lâm Thanh Thủy Tú, Hắc Sơn Bạch Thạch”, ấy chính là Bát phương danh động. Ngay đến người duy nhất nổi danh bên ngoài là Lâm Thanh cũng chỉ xếp hàng thứ năm trong Bát phương danh động mà thôi, Hứa tiểu huynh nói xem bọn họ có dễ dây đến không?”

Dương Sương Nhi lè lưỡi, nói: “Sao ở kinh sư lại có nhiều cao thủ như thế chứ?”

Đỗ Tứ nói: “Người trên giang hồ đánh đánh giết giết, đến chết mới thôi. Chỉ cần là người có hoài bão, đa phần đều sẽ tới kinh sư hòng mong tìm được công danh, do đó ở kinh sư tất nhiên có rất nhiều người tài.”

Dương Sương Nhi suy nghĩ một chút rồi lại hỏi: “Nhưng đám người này chắc hẳn đều là những nhân vật kiêu ngạo không dễ chịu phục ai, Hoàng thượng ở sâu trong thâm cung thì làm sao mà điều động được bọn họ đây?”

“Cháu nói có lý lắm!” Đỗ Tứ ném về phía Dương Sương Nhi ánh mắt khen ngợi, đoạn cười, nói tiếp: “Cho nên mới có câu “Thiên hoa lóe sáng”.”

Dương Sương Nhi ngạc nhiên thốt lên: “Đó là cái gì vậy?”

Đỗ Tứ nói: “Đó là một cây pháo hoa do Lưu Tinh đường ở kinh sư đặc biệt chế tạo, tên là Thiên Nữ Tán Hoa. Chỉ cần bắn nó lên trời, trong màn pháo hoa rực rỡ, tám người này sẽ tới đầy đủ.”

Dương Sương Nhi cười, nói: “Ha ha, nếu cháu có được một cây Thiên Nữ Tán Hoa như vậy thì tốt rồi, ngay đến người của Hoàng thượng cũng có thể điều động.”

Đỗ Tứ khẽ mỉm cười, đưa mắt nhìn bàn tay Dương Sương Nhi, nói chậm rãi từng từ: “Cháu đã có rồi đấy!”

Thì ra cây pháo hoa mà Vật Do Tâm cướp được từ tay Thiên Nạn kia chính là Thiên Nữ Tán Hoa có thể hiệu lệnh cho Bát phương danh động!

Cũng phải trách Thiên Nạn xui xẻo. Hắn vâng lệnh Minh Tướng quân đến U Minh cốc tiếp ứng nhưng lại gặp phải Vật Do Tâm. Vật Do Tâm vốn có tâm tính trẻ con, nhất định đòi xem hắn đang cầm thứ gì trong tay. Thiên Nạn đời nào lại chịu, nhưng võ công của Vật Do Tâm thực quá cao, từ đầu chí cuối không cho hắn cơ hội để đốt pháo hoa, sau đó còn cướp luôn cây pháo hoa nữa.

Tới lúc này mọi người mới biết vì sao Đỗ Tứ lại nói ra những lời kinh thiên động địa vừa rồi, không kìm được đều nhìn về phía cây pháo hoa hết sức tinh xảo trong tay Dương Sương Nhi.

Thần sắc Đỗ Tứ ngưng lại, nói: “Thiên Nữ Tán Hoa tổng cộng có hai mươi tư cây nhưng chẳng rõ tại sao lại có một cây xuất hiện ở nơi này!”

Vật Do Tâm đột nhiên nhớ đến một chuyện, bèn hỏi Đỗ Tứ: “Ngươi hãy nói xem, trong Bát phương danh động này còn có những người nào? Mấy hôm trước, ta quả thực đã gặp hai người rất kỳ quái.”

Mọi người thầm nghĩ, có lẽ Vật Do Tâm gặp bất cứ người nào cũng sẽ cảm thấy kỳ quái, có điều không ai dám nói ra.

Đỗ Tứ nói: “Tám người này, ngoài võ công thâm hậu, mỗi người còn có tuyệt kỹ thành danh của riêng mình. Chẳng hạn như Truy bổ vương Lương Thần tinh thông thuật truy tung, Bát mặc vương Mỹ Cảnh thì có tài vẽ tranh cao tuyệt. Đăng bình vương Cố Thanh Phong đúng như cái tên, là cao thủ tuyệt đỉnh về khinh công, Diệu thủ vương Quan Minh Nguyệt thì là một tay thần thâu hàng đầu thiên hạ. Ám khí vương Lâm Thanh tất nhiên không cần phải nói, còn Cầm sắt vương Thủy Tú tuy là nữ tử duy nhất trong Bát phương danh động nhưng tài gảy đàn thực sự vang khắp đất kinh sư...”

Vật Do Tâm tỏ ra hết sức căng thẳng. “Vậy có người nào tinh thông thuật cơ quan thổ mộc không?”

Đỗ Tứ đưa mắt nhìn Vật Do Tâm với vẻ vô cùng ngạc nhiên. “Chắc Vật huynh đang nói tới Cơ quan vương Bạch Thạch rồi. Người này tinh thông tất cả các loại cơ quan trong thiên hạ. Ở trước mặt y, những thứ mật đạo hay khóa móc gì đó đều là vô dụng. Hắn và Lao ngục vương Hắc Sơn tinh thông thuật thẩm vấn xưa nay luôn như bóng với hình, nếu Vật huynh chỉ nhìn thấy một người thì ắt hẳn không phải là hắn!”

Vật Do Tâm kêu lớn một tiếng: “Hỏng rồi! Hỏng rồi! Lần này thì những thứ bảo bối trong mộ của ta há chẳng phải đã mất hết rồi sao?” Nói rồi lão lập tức chạy như bay về phía tấm bia mộ có khắc ba chữ “Anh Hùng chủng” kia.

Ba người đều không biết đã xảy ra chuyện gì, bèn vội vã chạy theo Vật Do Tâm về hướng đó. Nhưng vừa chạy được mấy bước, họ đã nghe thấy trong mộ vang lên những tiếng lách cách, dường như có thứ gì đó đang chuẩn bị phá mộ lao ra ngoài.

Dương Sương Nhi kinh hãi kêu lên một tiếng. Ngay đến Hứa Mạc Dương cũng cảm thấy kinh sợ.

Vật Do Tâm chợt dừng chân, sau nháy mắt, lão già vốn không cao lớn này bất ngờ trở nên oai vệ tột cùng. Mái tóc dài màu trắng của lão bay lất phất trong làn gió sớm, tựa như giữa không trung đột nhiên xuất hiện một dải lụa màu trắng vậy...

Nhìn thấy cửa ngôi mộ từ từ mở ra trong tiếng lách cách của những khối đá, lại nhìn mái tóc dài đang bay lất phất của Vật Do Tâm, trong đầu Dương Sương Nhi đột nhiên nhớ đến một câu thơ đã thuộc làu từ nhỏ, không kìm được khẽ lẩm bẩm: “Bạch phát tam thiên trượng!”

Bạch phát tam thiên trượng, duyên sầu tự cá trường[19]. Đây chính là hai câu thơ nổi tiếng lưu truyền thiên cổ của Thi tiên Lý Bạch.

[19] Trích Thu phổ ca - Bạch phát tam thiên trượng của Lý Bạch. Dịch nghĩa: Tóc trắng dài ba ngàn trượng, chỉ bởi nỗi buồn cũng dài như thế - DG.

Trong khoảnh khắc Dương Sương Nhi đọc câu thơ đó, Hứa Mạc Dương bỗng trở nên ngơ ngẩn, đột nhiên nảy sinh một nỗi xúc động khó có thể kiềm chế được. Vì di mệnh của Xảo Chuyết đại sư, họ cùng nhau đi tới Tiếu Vọng sơn trang, thực không biết trên đường còn phải trải qua bao nhiêu gian khổ? Mà đường dài bao xa? Nỗi buồn sẽ dài đến nhường nào?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx