sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thâu Thiên Cung - Chương 04 - Phần 2

Dương Sương Nhi tuy đã hóa trang thành nam tử nhưng không người nào là không nhận ra thân phận nữ tử của nàng ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhất thời khiến nàng ta có chút giận dỗi. Có điều nhìn thấy cái đầu của Vật Do Tâm đã chui qua thòng lọng, cặp mắt ầng ậng nước nhìn về phía này vẻ vô cùng đáng thương, như thể đang hy vọng nàng ta có cách gì vãn hồi được cục diện, nàng ta liền bật cười khúc khích.

“Xin Cơ quan vương hãy nhìn xem đây là thứ gì!” Đợi đến khi cảm giác tức cười dần biến mất, Dương Sương Nhi bèn lấy từ trong ngực áo ra cây Thiên Nữ Tán Hoa kia. Lần này thì đến lượt Cơ quan vương và Lao ngục vương không kìm được cơn kinh hãi.

Cơ quan vương thầm run rẩy nhưng vẻ mặt vẫn chẳng thay đổi chút nào. “Xin hỏi cô nương, cây pháo hoa này cô nương từ đâu mà có được?”

Dương Sương Nhi tỏ ra hết sức ung dung, nét đắc ý hiện rõ trên khuôn mặt, trông lại càng hồn nhiên, đáng yêu. “Ngươi không định nói với ta là ngươi không nhận ra thứ này đấy chứ?”

Cơ quan vương và Lao ngục vương đưa mắt nhìn nhau. Cơ quan vương lại nói: “Chuyện này... Liệu có thể cho ta xem kĩ một chút không?”

Dương Sương Nhi dùng ngón tay út gãi nhẹ lên mặt mình một cái, nói: “Nói bậy, với nhãn lực của ngươi, có lý nào lại không nhìn rõ? Ngươi hãy nói xem ngươi có biết thứ này không?”

Cơ quan vương thoáng chút do dự, cuối cùng đành khẽ gật đầu. “Khụ khụ, có lẽ là biết!”

Dương Sương Nhi nở một nụ cười yêu kiều, nói: “Thứ này có phải được gọi là Thiên Nữ Tán Hoa không?”

Cho dù Cơ quan vương có trí tuệ cao vời thì lúc này cũng chẳng thể nghĩ ra biện pháp nào, chỉ biết ngoan ngoãn đáp một tiếng: “Phải!”

Dương Sương Nhi lại càng đắc ý. “Các ngươi có phải là người trong Bát phương danh động không?”

Cơ quan vương tiếp tục gật đầu. “Phải!”

Dương Sương Nhi được thể lại càng lấn tới. “Có phải chỉ cần có Thiên Nữ Tán Hoa là có thể ra lệnh cho các ngươi làm một việc không?”

Cơ quan vương không kìm được thở dài một tiếng. “Không sai!”

Dương Sương Nhi cười rộ. “Vậy bây giờ, chắc ta có thể ra lệnh cho các ngươi làm một việc rồi chứ?”

Vật Do Tâm cả mừng, lập tức ngẩng lên, mái tóc dài trắng như cước quấn thành mấy vòng tròn bay tới trước mặt Cơ quan vương và Lao ngục vương, đoạn lão cười hô hô. “Nào nào nào! Cháu gái ngoan hãy bảo hai tên không đen không trắng này nếm thử cảm giác của dây treo cổ tóc trắng do ta tự chế đi!”

Cơ quan vương biến sắc mặt, đưa mắt nhìn Dương Sương Nhi, chỉ sợ nàng ta sẽ thật sự làm theo lời Vật Do Tâm.

Đỗ Tứ thấy tình hình đột nhiên thay đổi, không khỏi có chút khâm phục sự thủ tín của Cơ quan vương, đồng thời lại thấy Lao ngục vương đang nhìn chằm chằm vào Thiên Nữ Tán Hoa trên tay Dương Sương Nhi, dáng vẻ như đang định ra tay cướp. Lão biết, nếu thật sự trở mặt với đối phương, bên mình tuy đông người nhưng cũng chưa chắc đã giành được phần thắng, bèn lập tức nói: “Cơ quan vương đã hứa là làm, tại hạ khâm phục! Dương cô nương cũng không cần làm khó bọn họ quá, hãy xin bọn họ bỏ qua cho Vật lão là được rồi! Lần đánh cược này coi như hai bên hòa nhau, vậy có được chăng?”

Dương Sương Nhi cười hì hì một tiếng, đưa mắt nhìn Cơ quan vương. “Ngươi thấy sao?”

Cơ quan vương lạy dài một cái. “Nếu chư vị không có ý kiến gì khác, việc này hãy quyết định như vậy, Bạch Thạch xin được cảm tạ trước!” Người này nắm thế thượng phong mà không kiêu ngạo, ở thế hạ phong cũng vẫn bình thản, ung dung, khí độ thực khiến người ta phải khâm phục.

Vật Do Tâm sau cơn buồn vui đột ngột, lúc này tuy còn có chút không cam tâm nhưng cũng biết rằng hai người này không dễ chọc đến, bèn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Cơ quan vương lại quay sang thi lễ thêm lần nữa với Dương Sương Nhi. “Cây pháo hoa này rất quan trọng. Ta đã đáp ứng làm một việc cho cô nương rồi, không biết cô nương có thể trả lại pháo hoa cho ta không?”

Vật Do Tâm nói: “Lỡ như ngươi nuốt lời thì sao?”

Lao ngục vương quát lớn: “Cho dù bây giờ bọn ta nuốt lời thì lão cũng có cách gì ngăn được bọn ta?”

Cơ quan vương khẽ mỉm cười, đưa tay ngăn Lao ngục vương, ánh mắt nhìn qua phía Dương Sương Nhi, không nói một lời. Lao ngục vương dường như hoàn toàn nghe theo lời của Cơ quan vương, hít sâu một hơi rồi không nói thêm gì nữa.

Mọi người ngẫm lại thấy cũng đúng, hai gã Cơ quan vương và Lao ngục vương này đối mặt với bốn người bọn họ mà chẳng hề tỏ ra sợ hãi, hiển nhiên đều có võ nghệ không thể coi thường. Vật Do Tâm có thể địch lại một người, còn Đỗ Tứ, Dương Sương Nhi, cộng thêm một Hứa Mạc Dương đang bị thương nặng nữa liệu có thể đối phó với người còn lại không, thực là điều chưa thể biết trước.

Vốn là một thiếu nữ thích chuyện náo nhiệt, Dương Sương Nhi vừa ngắm nghía Thiên Nữ Tán Hoa trong tay vừa khẽ cất tiếng: “Một cây pháo hoa đẹp thế này, dù có trả lại cho ngươi thì cũng chẳng ích gì, chi bằng để ta đốt nó luôn xem sao nhé?”

Cơ quan vương nhún vai vẻ bình thản. “Vậy cũng không có vấn đề gì!”

Pháo hoa bay vút lên cao, nổ tung giữa bầu trời buổi sáng sớm, hóa thành hình một đám sương mù, từ bên trong có tám luồng ánh sáng với màu sắc khác nhau chiếu ra, mãi mà không tắt, đẹp mắt vô cùng. Dương Sương Nhi và Vật Do Tâm đều không kìm được vỗ tay thật lớn, đến khi pháo hoa tan hết mới phát hiện Cơ quan vương và Lao ngục vương đã biến mất chẳng còn tung tích.

Vật Do Tâm vội lao vào trong mộ, chẳng bao lâu sau đã đi ra, trên tay ôm một đống đồ vật. “Gã Cơ quan vương này đúng là có chút bản lĩnh, không làm hỏng bảo bối của ta.”

Mấy người đưa mắt nhìn qua, thấy đám bảo bối của Vật Do Tâm chẳng qua chỉ là những thứ đồ vụn vặt có hình dạng thú vị, đều không kìm được khẽ mỉm cười. Sau đó, Vật Do Tâm bắt đầu giới thiệu từng thứ một với mọi người như là đang khoe của.

Cặp mắt Đỗ Tứ chợt sáng rực lên, lấy từ trong đống bảo bối của Vật Do Tâm ra một vật. Vật đó dài hơn năm thước, có màu xanh nhạt, bên trên thấp thoáng những tia sáng khi ẩn khi hiện.

Vật Do Tâm dương dương tự đắc. “Các ngươi có biết đây là cái gì không?”

Hứa Mạc Dương thấy vật này nhỏ dài, thấp thoáng có hình người, tựa như một gốc nhân sâm đã thành hình. Có điều mặt ngoài của nó bóng loáng, không có cành lá râu rễ, bên trên còn có mấy đường vân tự nhiên, như là gỗ mà không phải gỗ. Tuy y đã từng nhìn thấy rất nhiều thứ cổ quái ở khắp trời nam đất bắc trong thành Đông Quy nhưng chưa bao giờ thấy thứ nào như thế này.

Vật Do Tâm nói: “Năm năm trước, ta bắt gặp một con trăn lớn màu vàng dưới chân núi Thiên Sơn, phải mất rất nhiều công sức mới giết được nó. Đây chính là cái lưỡi của nó...”

Dương Sương Nhi kinh hãi kêu lên một tiếng nhưng ngay sau đó lại đánh bạo đưa tay sờ thử. Chỉ thấy nơi bàn tay chạm vào như bóng láng mà lại như thô ráp, còn có vẻ rất dẻo. Nếu Vật Do Tâm không nói ra lai lịch của vật này thì dù thế nào nàng ta cũng không nghĩ ra được đó lại là lưỡi của một con trăn lớn.

Hứa Mạc Dương thấy chỉ riêng cái lưỡi trăn mà đã dài hơn năm thước thì không khỏi kinh hãi, thật không biết con trăn đó rốt cuộc dài đến cỡ nào?

Đỗ Tứ tỏ ra kích động đến khó tả, cất tiếng hỏi Vật Do Tâm: “Con trăn đó có phải có đầu hình tứ giác, dường như còn có con mắt thứ ba, thân hình thì to ngang với chân người, toàn thân lấp lánh những tia sáng màu vàng tối không? Không biết nó dài thế nào vậy?”

Vật Do Tâm ngẫm nghĩ, đoạn vỗ đùi cười vang. “Đúng rồi! Đúng rồi! Khi đó ta cũng cảm thấy kỳ lạ, sao trên đời lại có loại trăn kỳ quái như thế được! Trên trán con trăn đó có một cái bướu lớn, nhìn như con mắt thứ ba, còn thân thể nó thì phải dài tới hơn hai trượng, trông đến là ghê người!”

Đỗ Tứ không kìm được hô to một tiếng, trong mắt lóe lên những tia sáng rạng ngời, lại nhẹ nhàng vuốt ve cái lưỡi trăn kia, miệng khẽ lẩm bẩm: “Thiệt Xán Liên Hoa! Lần này phái Binh Giáp ta rốt cuộc đã có hy vọng phục hưng rồi!”

Hứa Mạc Dương nghe khẩu khí của Đỗ Tứ thì thoáng hiểu ra được điều gì đó, bèn hỏi: “Thiệt Xán Liên Hoa là gì? Có phải là thần vật để chế tạo bảo giáp không?”

Lồng ngực Đỗ Tứ phập phồng, vẻ mặt vô cùng kích động. “Loài vật này xét một cách nghiêm khắc thì không phải trăn hay rắn, mà là một loại sinh vật cổ gần như đã tuyệt tích trên đời, tên gọi là Mông, chỉ sinh sống ở Thiên Sơn. Bởi nó thường bảo vệ sen tuyết trên Thiên Sơn nên còn được gọi là Tuyết Liên Mông, tuy không có độc nhưng tính tình lại rất hung tàn, cứ thấy có người hay súc vật đến gần là sẽ chủ động tấn công.”

Vật Do Tâm lại nhớ đến tình hình khi đó, trong lòng vẫn cảm thấy kinh sợ. “Phải rồi, lúc ấy ta đang định hái sen tuyết, nào ngờ thứ đó đột nhiên xuất hiện. Nếu không phải ta anh minh thần võ, công phu cao cường, tài cao mật lớn...” Và một tràng những lời tự tâng bốc mình được lão xổ ra.

Đỗ Tứ nói tiếp: “Giống Mông này rất có linh tính[20], nghe đồn là vật nuôi của Thủy thần Cung Công thời viễn cổ, mỗi ngày đều phải ăn trăm cân thịt, nếu gặp người hay gia súc thì trước tiên là dùng thân mình quấn chặt, sau đó sẽ nuốt chửng. Theo như cuốn Thần thú dị khí lục của môn phái bọn ta ghi lại, thứ vũ khí lợi hại nhất của Mông chính là cái lưỡi, nó dài và có tính hàn, vô cùng dẻo dai, độ bền chắc thì còn hơn cả thép, dù bẻ thế nào cũng không gãy. Trong bảng thần khí nó xếp hàng thứ bảy, là một thứ thần vật để chế tạo binh khí, được gọi là “Thiệt Xán Liên Hoa”.”

[20] Linh tính: thông minh, tài trí.

Mọi người đều nghe đến ngây người, lúc này mới hiểu Đỗ Tứ kích động vì đã tìm được một món bảo vật có thể dùng để chế tạo thần binh.

Dương Sương Nhi vỗ tay cười, nói: “Cái tên này nghe hay quá, khiến người ta chẳng thể ngờ được nó lại là lưỡi của một con trăn lớn.”

Đỗ Tứ nói: “Mông không phải là trăn, hơn nữa còn có tính cách vô cùng đặc biệt. Tuy nó trời sinh tàn bạo nhưng lại cực kỳ trung thành với chủ nhân. Nếu chủ nhân mà chết, nó nhất định sẽ phục thù cho chủ rồi sau đó tuyệt thực bỏ mình, cho nên có rất ít con Mông nào lớn như vậy xuất hiện trên thế gian. Lần này thực đúng là số trời!”

Trên đường đi, Hứa Mạc Dương và Dương Sương Nhi đã nghe Đỗ Tứ kể về chuyện trong môn phái, lúc này thấy lão đạt được ý nguyện thì đều cảm thấy vui lây.

Dương Sương Nhi vốn rất thông minh, lanh lợi, lập tức níu lấy cánh tay Vật Do Tâm làm nũng: “Lão gia gia hãy tặng cái lưỡi của con Mông này cho Đỗ bá bá đi nhé!”

Vật Do Tâm lắc đầu nguầy nguậy. “Không được! Không được! Đây là bảo bối của ta. Muốn ta tặng cho hắn cũng được thôi nhưng mấy người phải đồng ý với ta hai chuyện.”

Đỗ Tứ khom người vái một cái thật sâu. “Xin nghe theo sự phân phó của Vật lão!” Lão thấy bảo vật ngàn năm khó gặp mà mình hằng mong ước đã ở trong tầm tay, thầm nghĩ chỉ cần Vật Do Tâm chịu tặng nó cho mình, bất kể là điều kiện gì cũng có thể đồng ý.

Vật Do Tâm nhìn Đỗ Tứ, cười hô hô. “Vừa rồi nếu không nhờ các ngươi trượng nghĩa trợ giúp, ta đã sớm bị tên Cơ quan vương đó ép cho chẳng còn đường nào mà đi nữa rồi. Ta và lão nhi ngươi cũng coi như có duyên, hai điều kiện đó, một là bảo tiểu cô nương này nhận ta làm ông nội, hai là cho ta đi cùng với đại ca một chuyến. Ta ở trong sơn cốc này đã quá lâu rồi, buồn bực đến sinh bệnh mất!” Lão đã râu tóc bạc phơ như vậy mà luôn cho rằng mình còn trẻ, lại gọi Đỗ Tứ vốn kém mình tới hơn chục tuổi là đại ca, thực khiến mọi người phải cười thầm.

Vật Do Tâm còn chưa dứt lời, Dương Sương Nhi đã quỳ xuống vái lạy, gọi lão một tiếng “ông nội”.

Đỗ Tứ biết Vật Do Tâm tuy điên điên khùng khùng nhưng võ công thì vô cùng thâm hậu, có người lợi hại như vậy trợ giúp tất nhiên rất tốt. Lão đưa tay tới nắm tay Vật Do Tâm rồi cả hai cùng cất tiếng cười vang, trong tiếng cười tràn đầy tình cảm chân thành.

Sau đó mọi người liền giới thiệu họ tên. Vật Do Tâm vốn có lai lịch đặc biệt, không muốn nói nhiều, Đỗ Tứ cũng không ép.

Hứa Mạc Dương cũng thích sự ngây thơ, thuần phác của Vật Do Tâm, bèn cung kính hành lễ. Vật Do Tâm đưa mắt nhìn Hứa Mạc Dương, thoáng có chút kinh ngạc. “Hứa tiểu đệ gần đây ắt là có kỳ ngộ, trong thân thể tựa như có một loại tiềm lực khó có thể diễn tả bằng lời.”

Mọi người chợt nhớ tới Thức Anh Biện Hùng thuật của Anh Hùng chủng mà khi nãy Cơ quan vương Bạch Thạch đã nói là muốn nghe thử, lập tức biết rằng nhãn lực của Vật Do Tâm cao minh vô cùng, bèn kể lại cho lão nghe về ánh mắt tràn đầy sắc thái thần bí mà Xảo Chuyết đại sư đã nhìn Hứa Mạc Dương khi đó.

Vật Do Tâm vui mừng hớn hở, nói: “Đợi lúc nào rảnh ta sẽ xem tướng thật kĩ cho Hứa tiểu đệ, bây giờ chi bằng chúng ta hãy lên đường tới Tiếu Vọng sơn trang trước. Từ lâu ta đã nghe nói trong Độ Kiếp cốc có loài cây có thể giết người nhưng không dám tùy tiện đi trêu chọc nó, bây giờ có nhiều người như thế này, ta cũng không sợ nữa.” Sau đó lão lại cố tình tỏ vẻ thần bí, thấp giọng nói: “Sau này, nếu ta có dùng tới võ công của bản môn, các ngươi nhớ phải làm chứng cho ta đấy!”

Mọi người không ngờ lão nôn nóng muốn đi như vậy hóa ra là vì muốn xem loài cây có thể giết người, có điều có một cao thủ hàng đầu như Vật Do Tâm đi cùng, trên đường đi đương nhiên sẽ an toàn hơn. Hơn nữa, được bầu bạn với lão già thú vị này thì hẳn không cần lo chuyện buồn tẻ, thế là cả mấy người đều tươi cười đồng ý ngay.

“Khoan đã! Tuy ta đi rồi nhưng không thể để bí mật của bản môn bị tiết lộ được!” Nói rồi lão bèn ôm tấm bia lớn có khắc ba chữ “Anh Hùng chủng” kia vào trong ngôi mộ, đoạn khởi động cơ quan đóng cửa mộ lại. Xong xuôi, chợt nhớ tới chuyện vừa rồi, lão thở dài, nói: “Trên đời này, có lẽ chỉ có gã Cơ quan vương đó mới có thể tự do đi lại trong ngôi mộ chứa đầy cơ quan này của ta thôi!”

Mọi người nhìn thấy tấm bia đó phải nặng tới mấy trăm cân, vậy mà Vật Do Tâm lại có thể dễ dàng ôm nó đi mà chẳng tốn chút sức lực nào thì đều không khỏi líu lưỡi kinh ngạc, thầm nghĩ lão già này tuy điên điên khùng khùng nhưng võ công đúng là ghê gớm. Lại nghĩ tới vẻ ung dung của Cơ quan vương và Lao ngục vương vừa rồi, thêm vào đó còn có đám truy binh của Minh Tướng quân đuổi theo ở phía sau, chẳng ai biết trên con đường này sẽ còn gặp bao nhiêu nguy hiểm...

Đỗ Tứ vừa có được dị bảo, trong lòng vô cùng vui sướng, trên đường đi không ngừng nói nói cười cười. Kinh nghiệm của lão phong phú, kiến thức uyên thâm, mấy người bên cạnh được nghe rất nhiều chuyện lạ, cũng qua đó mà tăng thêm hiểu biết.

Trời đã sáng hẳn, bốn người rốt cuộc đã ra đến bên ngoài U Minh cốc.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx