sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thâu Thiên Cung - Chương 04 - Phần 3

Vừa ra ngoài U Minh cốc, địa thế đột nhiên rộng rãi hẳn lên, thì ra đây là một lòng chảo lớn, bốn phía xung quanh được núi bao bọc. Tuy rằng kém U Minh cốc về phần hoa cỏ nhưng nơi đây có những tảng đá kỳ lạ rải rác khắp nơi, so với U Minh cốc thì rõ ràng là một loại cảnh sắc khác.

Vật Do Tâm tinh thông thuật cơ quan, chậm rãi nói: “Những tảng đá ở nơi này được sắp xếp rất có học vấn, ngầm chiếu theo tinh tú trên trời, tựa như một trận pháp. Tuy ta đã ở nơi này rất lâu nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn thấu hiểu.”

Hứa Mạc Dương nghe Vật Do Tâm nói vậy bèn ngước mắt nhìn quanh bốn phía, quả nhiên thấy những tảng đá lớn tuy có vẻ không có quy tắc gì nhưng lại không hề rối loạn, ép người ta phải liên tục đi lòng vòng, nhìn qua đã thấy choáng váng. Y cả đời tung hoành nơi Tái Ngoại, cũng từng gặp không ít kỳ ngộ nhưng tất cả chỗ đó so với những điều kỳ thú được trải nghiệm hôm nay thực là không đáng nhắc đến.

Dương Sương Nhi nghĩ đến cảnh chơi bịt mắt bắt dê với chúng bạn trong rừng đá hồi nhỏ, không khỏi cảm thấy thú vị. Đỗ Tứ thì lại có suy nghĩ khác, Cách Vân vốn chỉ là một dãy núi nhỏ ở Tái Ngoại, vậy mà lại có nhiều chỗ kỳ dị như thế, rồi lại nghĩ đến việc Xảo Chuyết vốn tinh thông tính toán mệnh trời nhất quyết yêu cầu mình ở lại nơi đây và để lại di mệnh bảo Hứa Mạc Dương tới Tiếu Vọng sơn trang, mà việc này còn dính dáng tới Dương Sương Nhi của thành Vô Song nữa, lão nghĩ bụng, nhất định là có thâm ý gì đó ẩn giấu bên trong. Còn Vật Do Tâm xưa nay vẫn luôn tự phụ về thuật cơ quan của bản môn, hôm nay bị Cơ quan vương đánh bại, trong lòng vô cùng căm phẫn, khi đến thạch trận tinh diệu tột cùng này liền không kìm được bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu.

Bốn người đều mang suy nghĩ riêng, cứ liên tục đi lòng vòng quanh những tảng đá, mãi hai canh giờ sau mới ra được bên ngoài thạch trận nhìn như hỗn loạn mà thực ra rất hung hiểm này. Ở trong thạch trận, tuy tất cả đều có vẻ bình thường nhưng thực ra mọi người đều ngầm đề phòng, chỉ sợ kẻ địch sẽ lợi dụng địa hình này mà đột nhiên tập kích. Sau khi thoát ra ngoài thạch trận, một làn hương thơm tựa hoa cỏ nhẹ nhàng bay tới, Độ Kiếp cốc đã ở ngay trước mắt. Cả bốn người đều không kìm được thầm thở phào một hơi.

Đúng lúc này, một làn gió sắc nhọn bất ngờ xuất hiện, lao thẳng tới giữa lưng Vật Do Tâm...

Từ sau khi được ánh mắt đó của Xảo Chuyết đại sư nhìn vào, cảm nhận của Hứa Mạc Dương về mọi thứ trong trời đất vô cùng nhạy bén. Lúc này, đột nhiên phát hiện có điều khác thường, y chưa kịp suy nghĩ kĩ đã vội rút kiếm ra.

Cùng lúc ấy, Vật Do Tâm quát lớn một tiếng, mái tóc bạc trắng đột ngột tung bay, chặn luồng gió sắc nhọn kia lại. Tiếng kim loại va chạm bất ngờ vang lên, một mũi phi tiêu rất nhỏ bị Vật Do Tâm đánh rơi xuống đất.

Vật Do Tâm cười hô hô. “Đồ chuột nhắt bất lương, không ngờ lại dám tập kích ta! Mau ra đây cho ta coi nào!”

Một người chậm rãi hiện thân ở phía sau, khuôn mặt đầy vẻ khiêm cung, lễ độ. “Tiền bối hiểu lầm rồi, ta vốn chỉ định săn một con chim sẻ, chẳng ngờ học nghệ không tinh, thành ra bắn trượt, thực là xấu hổ!”

Hắn nói năng khiêm tốn, mặt mang theo nét cười, thêm vào đó lại có bộ dạng như một gã thư sinh, chiếc áo dài tung bay trong gió, thực khiến người ta vừa nhìn đã sinh hảo cảm. Phía sau lưng hắn còn có ba kẻ bộ dạng cực kỳ hung ác, lại càng làm tôn lên dáng vẻ nho nhã, lịch sự của hắn.

Vật Do Tâm chỉ nhận ra một kẻ trong số đó là Thiên Nạn đầu đà vừa rồi bị mình cướp mất Thiên Nữ Tán Hoa, thấy hắn đang hằn học trừng mắt nhìn mình, khuôn mặt đầy vẻ oán độc, bèn cười hì hì, nói: “Không sao! Không sao! Vừa rồi ta cũng lỡ tay làm gã hòa thượng này bị thương, mọi người coi như hòa nhau thôi!”

Đỗ Tứ và Dương Sương Nhi thì biết hai gã còn lại sau lưng người kia, chính là Quý Toàn Sơn và Tề Truy Thành đã bị đánh cho tơi tả trong quán trọ, lại thấy bọn chúng có vẻ là thuộc hạ của gã thư sinh, thực không biết kẻ này có lai lịch thế nào.

Gã thư sinh khẽ cười một tiếng, trông thẹn thùng như một nữ tử nhưng lại không hề để tâm tới ánh mắt như phun lửa đang nhìn chằm chặp vào mình của Hứa Mạc Dương. “Lão nhân gia nói không sai, đều là lỡ tay thôi, mọi người coi như hòa!”

Vật Do Tâm cười xấu hổ, nói: “Tuy ta không bị thương nhưng niệm tình ta lớn hơn ngươi mấy chục tuổi, nhường nhịn lão nhân gia ta một chút như thế cũng là điều nên làm.”

Gã thư sinh chợt cười âm hiểm. “Sai rồi! Sai rồi! Tiền bối tuy đã đả thương Thiên Nạn đại sư nhưng ta còn mạo phạm hơn.”

Vật Do Tâm tò mò hỏi: “Ngươi mạo phạm cái gì?”

Gã thư sinh nghiêm túc nói: “Thiên Nạn chỉ vì kiệt sức nên mới bị tổn thương một chút nguyên khí, còn tình hình của lão nhân gia thì lại cực kỳ không ổn đấy!”

Vật Do Tâm cười hô hô. “Ta có gì mà không ổn?”

Thân thể gã thư sinh dường như hơi lắc lư theo tiếng cười của Vật Do Tâm, nhưng hắn rõ ràng vẫn đứng im chỗ cũ, chẳng rõ tại sao lại mang tới cho người ta cảm giác như vừa chuyển động. Dường như có thứ gì đó đã ngăn cách tầm mắt của mọi người trong chốc lát nên mới khiến bọn họ sinh ra ảo giác như vậy.

Đỗ Tứ có kiến thức uyên thâm, tuy chưa nhìn ra điều dị thường nhưng đã thấp thoáng cảm nhận được mối nguy cơ nào đó.

Hứa Mạc Dương cầm kiếm đứng trước mặt Dương Sương Nhi, quát lớn một tiếng: “Mọi người tránh ra! Cẩn thận độc của hắn! Hắn... chính là Độc Lai Vô Dạng!”

Gã thư sinh ngẩng đầu cười, nhìn đăm đăm vào Vật Do Tâm. “Lão nhân gia đừng trách ta lỡ tay, độc tới (Độc Lai) thì tất nhiên là không đau ốm (Vô Dạng)... Chỉ có chết thôi!”

Gã thư sinh vừa dứt lời, Vật Do Tâm đã quát lớn một tiếng, ngồi phịch xuống đất, sắc mặt trắng bệch, nhắm mắt vận công, không ngờ lão đã trúng phải tuyệt độc.

Thì ra vừa rồi, tuy Vật Do Tâm đã dùng mái tóc trắng gạt mũi phi tiêu ra nhưng vẫn trúng phải chất độc trên đó. Loại độc này không màu, không mùi, lúc này mới đột nhiên phát tác, Vật Do Tâm có nội lực tinh thuần mà trong lúc không đề phòng vẫn bị chất độc chạy qua mái tóc, tấn công thẳng vào não bộ, nhất thời khó có thể đứng vững.

Độc Lai Vô Dạng vốn không quen thuộc đường đi lối lại ở vùng Tái Ngoại nên đã làm mất dấu Hứa Mạc Dương, khi đang tìm kiếm bên ngoài dãy núi Cách Vân thì chợt nhìn thấy Thiên Nữ Tán Hoa mà Dương Sương Nhi vừa đốt, bèn vội vàng đi tới. Nửa đường, hắn gặp ba người Quý Toàn Sơn, Tề Truy Thành và Thiên Nạn, sau khi hỏi rõ mọi việc liền cùng đuổi theo đến đây. Mấy người Hứa Mạc Dương vì bị thạch trận kia cản trở, chậm trễ mất một lúc, rốt cuộc đã bị bọn Độc Lai Vô Dạng đuổi kịp.

Bọn Độc Lai Vô Dạng đã phát hiện mấy người Hứa Mạc Dương ở trong thạch trận nhưng vì không hiểu rõ về thạch trận nên không dám kinh động, chỉ lẳng lặng bám theo từ xa, mãi đến khi bọn họ thoát ra ngoài thạch trận mới đột nhiên ra tay tập kích.

Độc Lai Vô Dạng nhãn lực cực kỳ cao minh, sớm đã nhìn ra Vật Do Tâm chính là nhân vật khó dây đến nhất trong số bốn người bọn họ. Tâm trí hắn thâm trầm, thấy Vật Do Tâm đã trúng chiêu nhưng trước tiên vẫn dùng lời nói để kéo dài thời gian, đợi sau khi chất độc phát tác mới bắt đầu để lộ rõ bộ mặt tàn độc của mình. Hứa Mạc Dương tuy từng giao thủ với hắn nhưng làm sao ngờ được Độc Lai Vô Dạng lại có thủ pháp hạ độc xuất thần nhập hóa đến vậy.

Độc Lai Vô Dạng tập kích đắc thủ, thấy người lợi hại nhất bên phía đối phương là Vật Do Tâm phải nhắm mắt vận công, mất hết sức chiến đấu nên chẳng còn cố kỵ chút nào.

Dương Sương Nhi thét lên một tiếng đau đớn, vung kim đâm về phía huyệt Đản trung của Độc Lai Vô Dạng nhưng Đỗ Tứ đã kịp thời đưa tay kéo nàng ta lại, sắc mặt âm trầm, nói: “Tướng quân chi độc quả nhiên danh bất hư truyền!”

Với võ công của Đỗ Tứ, dù có thể địch lại Độc Lai Vô Dạng nhưng thực sự lão có chút kiêng kỵ trước bản lĩnh dùng độc không để lại dấu vết của hắn. Huống chi hai người Hứa, Dương tất nhiên không thể là đối thủ của ba kẻ Quý Toàn Sơn, Tề Truy Thành và Thiên Nạn, kẻ địch đã nắm chắc phần thắng trong tay!

Độc Lai Vô Dạng vẫn tỏ ra không hề nôn nóng. “Tướng quân chi độc chẳng qua là cái tiểu hiệu mà các bạn hữu trên giang hồ nể mặt tặng cho thôi, đâu có đáng lọt vào mắt Đỗ đại hiệp! Có điều, hôm nay ta thực muốn lĩnh giáo xem Vô Song châm tề danh với ta có gì là ghê gớm!”

Tướng quân độc, Công tử thuẫn, Vô Song châm, Lạc Hoa vũ, câu nói này chính là nói tới bốn người được công nhận là khó dây nhất trên giang hồ. Có lẽ võ công của bọn họ không phải là quá cao siêu nhưng mỗi người đều có những môn tuyệt nghệ khiến người trên giang hồ phải kinh sợ.

Độc Lai Vô Dạng thành danh bằng độc, giết người trong vô hình. Công tử chi thuẫn Quân Đông Lâm có tài mưu lược, làm việc luôn có kế sách định trước[21]. Vô Song thành chủ Dương Vân Thanh sáng tạo ra Bổ Thiên Tú Địa châm pháp cực kỳ xảo diệu, nhận huyệt rất chuẩn. Lạc Hoa cung chủ Triệu Tinh Sương có Phi Diệp Lưu Hoa vũ là một thứ ám khí biến hóa khôn lường, khó có thể đề phòng.

[21] Câu chuyện về Quân Đông Lâm xin xem trong tập Phá Lãng trùy cùng hệ liệt - TG.

Trong đó, Độc Lai Vô Dạng và Triệu Tinh Sương còn được người trên giang hồ tôn xưng là hai trong số bốn vị Ám khí thánh thủ, tu vi về ám khí chỉ thua kém Ám khí vương Lâm Thanh, còn ở trên một vị danh gia ám khí khác là Điểm điểm phồn tinh Cát Song Song của Thiên Diệp môn trên Hoàng Sơn.

Độc Lai Vô Dạng danh vang giang hồ nhờ ám khí tuyệt độc, thành danh tuyệt đối chẳng phải do may mắn. Trong tình huống không hề có sự đề phòng, ngay đến Vật Do Tâm cũng bị trúng ám toán của hắn chỉ trong một chiêu.

Thiên Nạn vừa rồi bị Vật Do Tâm đùa giỡn đến suýt chết trong U Minh cốc, lúc này thấy lão ngồi xếp bằng trên mặt đất vận công chặn chất độc thì cơn giận liền trào lên, cầm thiền trượng xông thẳng về phía trước, chỉ hận không thể một trượng đập nát đầu Vật Do Tâm. Người này có thù tất báo, nhìn thấy đối phương đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong thì sớm đã không nhẫn nhịn được, lập tức giành ra tay trước Độc Lai Vô Dạng.

Chích Lôi kiếm của Tề Truy Thành đã bị Đỗ Tứ phá hủy chỉ trong nửa chiêu, sự oán hận tràn ngập trong lòng. Quý Toàn Sơn thì bị đánh hộc máu tươi bay ra ngoài quán trọ, hiển nhiên lại càng căm phẫn. Lúc này, cả hai gã đồng thời bước đến, mấy người Hứa Mạc Dương dường như rơi vào thế nguy nan.

Đỗ Tứ nhìn tình hình hôm nay, biết là không thể giải quyết bằng biện pháp hòa bình, bèn truyền âm dặn Hứa Mạc Dương hãy để ý tới Vật Do Tâm và Dương Sương Nhi, đồng thời tìm cơ hội rời đi trước, còn mình thì lấy ra con dao nhỏ trông như đã han gỉ kia, ngăn chặn ba người bọn Thiên Nạn.

Đỗ Tứ cả đời đều ân oán phân minh. Hứa Mạc Dương là do Xảo Chuyết gửi gắm cho lão, Dương Sương Nhi thì được người bạn cũ áo xanh kia đưa theo, Vật Do Tâm tuy mới lần đầu gặp mặt nhưng hai bên cũng hợp nhau vô cùng. Lão bèn nắm chặt con dao nhỏ trong tay, thầm hạ quyết tâm hôm nay dù có phải chết ở đây cũng tuyệt đối không cho phép đối phương làm tổn hại đến ba người Hứa Mạc Dương, Dương Sương Nhi và Vật Do Tâm.

Đỗ Tứ vốn là truyền nhân đời thứ mười sáu của phái Binh Giáp, con dao nhỏ đó có tên là Phá Huyền nhận, nhìn như cũ kỹ nhưng thực ra rất phi phàm, sau khi được lão vận công lực truyền vào liền lóe lên ánh sáng đỏ.

Quý Toàn Sơn và Tề Truy Thành đều đã từng chịu thua trong tay lão, thấy lão đứng vững vàng ở đó không hề tỏ ra sợ hãi, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ kiên định thì không dám đến quá gần.

Thiên Nạn đầu đà thì lại ra tay trong cơn phẫn nộ, chỉ trong vòng một hơi thở, cây thiền trượng đã đánh thẳng xuống đỉnh đầu Đỗ Tứ. Đỗ Tứ nhẹ nhàng vung con dao nhỏ lên ngăn cản, tuy rằng về lực đạo thì vũ khí ngắn tuyệt đối không so được với vũ khí dài và nặng, vậy nhưng lão vẫn chẳng lùi bước.

“Keng” một tiếng, một đòn toàn lực đó của Thiên Nạn bị con dao nhỏ của Đỗ Tứ dễ dàng đón đỡ.

Phải biết rằng Đỗ Tứ là truyền nhân của phái Binh Giáp, sự hiểu biết về các loại vũ khí tuyệt đối là hiếm có trên đời. Trong khoảnh khắc tiếp xúc với cây thiền trượng của Thiên Nạn, cổ tay lão khẽ rung lên, Phá Huyền nhận biến hóa không ngừng, giữa bóng trượng lấp loáng đánh trúng ngay vào vị trí cách mũi trượng chín tấc. Đó chính là nơi mà cây thiền trượng của Thiên Nạn khó có thể phát lực nhất.

Thiên Nạn đánh một chiêu không thành, hung tính lập tức nổi lên, chuẩn bị lao về phía trước nhưng lại bị Độc Lai Vô Dạng đưa tay ngăn cản.

Độc Lai Vô Dạng ung dung bước lên trước mấy bước. “Mấy vị huynh đệ hãy canh chừng xung quanh. Hứa Mạc Dương là trọng phạm mà Tướng quân muốn bắt, tuyệt đối không được để hắn trốn thoát. Để ta tới lĩnh giáo tuyệt học của vị Binh Giáp truyền nhân này!”

Sắc mặt Đỗ Tứ nặng nề, đưa Phá Huyền nhận tới trước ngực thầm niệm khẩu quyết. Độc Lai Vô Dạng thành danh nhờ độc công và ám khí, ám khí thiên biến vạn hóa không có chiêu thức cố định. Đỗ Tứ tuy hiểu rõ về các loại binh khí nhưng chưa hẳn đã biết hết đặc điểm của mỗi loại ám khí, trong trận chiến này về mặt khí thế, lão đã rơi vào thế hạ phong.

“Ha ha ha! Cần gì tới Binh Giáp truyền nhân ra tay, để ta đến thử xem độc công của Tướng quân chi độc có gì ghê gớm!” Một giọng nói du dương vọng xuống từ phía đỉnh đầu của mọi người.

Tất cả ngẩng đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy trong làn mây mù mờ mịt có một đốm đen từ trên đỉnh núi cao đang lao thẳng xuống. Mãi khi đến gần rồi mọi người mới nhìn ra đó là một người, mà người này như thể đang đằng vân giá vũ, mang theo một khí thế sục sôi tấn công thẳng về phía Độc Lai Vô Dạng.

Hai vách núi của dãy Cách Vân đều dựng đứng như bị một nhát rìu chẻ đôi, hiếm có ai leo trèo lên được, cho nên Đỗ Tứ mới phải dẫn theo Hứa Mạc Dương và Dương Sương Nhi đi qua U Minh cốc để tới Tiếu Vọng sơn trang. Chẳng rõ người này đã dùng cách gì mà lên được đỉnh núi, càng khiến người ta kinh hãi hơn là bao nhiêu cao thủ ở đây lại chẳng thể phát giác sự xuất hiện của y. Tuy một phần cũng là vì y đứng vào điểm mù trong tầm quan sát nên không ai ngờ trên đỉnh núi lại có người, nhưng công phu của y chắc chắn cực kỳ ghê gớm.

Tốc độ của y cực nhanh, lại từ trên đỉnh núi cao lao thẳng xuống nên gần như âm thanh vừa tới thì người cũng tới ngay, mang theo tiếng gió lật phật.

Độc Lai Vô Dạng nhiều kinh nghiệm, tuy biến cố xảy ra đột ngột không thể né tránh nhưng hắn vẫn kịp thời vận công vung chưởng lấy cứng chọi cứng với người kia.

“Ầm” một tiếng, Độc Lai Vô Dạng loạng choạng lùi về phía sau bảy, tám bước, sau đó mới đứng vững được.

Tuy người vừa tới chỉ dùng một chưởng đã đánh lui được Độc Lai Vô Dạng nhưng mọi người ở đây hoặc là tông sư một phương, hoặc là sinh ra trong gia đình danh giá, đều có nhãn lực vô cùng cao minh, vừa nhìn đã nhận ra võ công của người này không hẳn cao hơn Độc Lai Vô Dạng. Y chẳng qua dựa vào đà lao xuống từ trên cao mấy trăm trượng, ép Độc Lai Vô Dạng phải đón đỡ tất cả lực chỉ trong vòng một chiêu nên mới có được uy thế kinh người như vậy.

Kình lực khi lao từ trên ngọn núi cao mấy trăm trượng xuống được truyền hết cho Độc Lai Vô Dạng, y lộn nhào trên không trung mấy vòng, sau đó ung dung hạ mình xuống đất.

Thế nhưng sự kinh hãi trong lòng Độc Lai Vô Dạng vốn không phải vì tình thế bất lợi biểu hiện ra bên ngoài lúc này. Khi người kia từ trên không trung lao xuống, hắn đã chuẩn bị vận công truyền tuyệt độc vào cơ thể đối phương nhưng đúng khoảnh khắc bàn tay hai người chạm vào nhau, chưởng lực của đối phương lại biến ảo bất định, chỉ trong một thời gian rất ngắn đã liên tục thay đổi bảy loại thủ pháp khác nhau, khi thì xòe tay quét ra khi lại co ngón tay búng tới, một loại nội lực vô cùng cổ quái lúc phóng lúc thu, lần lượt đánh ra bốn tầng nội lực.

Tầng nội lực thứ nhất lấy việc tháo dỡ làm chủ, hóa giải chưởng lực của Độc Lai Vô Dạng. Tầng nội lực thứ hai âm nhu tột cùng, hút hết toàn bộ chất độc trong chưởng của Độc Lai Vô Dạng không còn sót lại chút nào. Tầng nội lực thứ ba cương mãnh tới cực điểm, đẩy ngược chất độc đã hút về chỗ cũ. Tầng nội lực thứ tư lại tựa như một luồng khí nóng quỷ dị, men theo kinh mạch trên cánh tay chạy thẳng tới tim. Uổng thay cho một thân độc công của Độc Lai Vô Dạng, không ngờ đối phương như đã biết trước thủ pháp vận công độc môn của hắn, sau khi đỡ một chưởng vẫn chẳng hề bị thương.

Độc Lai Vô Dạng lùi mấy bước rồi mới bắt đầu vận công để triệt tiêu luồng kình lực cổ quái đó, đoạn hơi hạ cổ tay, mấy viên thiết liên tử và độc tật lê[22] lặng lẽ xuất hiện trong tay, chờ phóng ra bất cứ lúc nào, nhưng đột nhiên hắn lại thấy lòng bàn tay đau nhói, tựa như vừa bị thứ gì đó sắc bén đâm vào.

[22] Tên hai loại ám khí thông dụng. Thiết liên tử có nghĩa là hạt sen bằng sắt, độc tật lê là củ tật lê tẩm độc, thường cũng làm bằng sắt - DG.

Độc Lai Vô Dạng cả kinh, cúi xuống nhìn, chỉ thấy lòng bàn tay bỗng xuất hiện mấy đường hoa văn uốn lượn ngoằn ngoèo, nhìn như có bốn khuôn mặt cười quái dị được khắc lên bàn tay vậy. Hắn không khỏi thầm kinh hãi, cất tiếng quát hỏi: “Ngươi là ai?”

“Ha ha ha ha...” Người vừa tới đội mũ cao, mình mặc Hồ phục, mặt như trái táo đỏ, trên mặt lởm chởm một bộ râu quai nón. Đầu tiên y cười vang bốn tiếng khiến lũ chim nháo nhác bay lên, cỏ cây xao động, sau đó mới lớn tiếng nói: “Tướng quân chi độc từ xa đến đây, Tiếu Vọng sơn trang Dung Tiếu Phong đặc biệt tới nghênh đón!”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx