sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thâu Thiên Cung - Chương 10 - Phần 3

Vật Do Tâm rầu rĩ mặt mày, trầm ngâm nói: “Ta có thể dùng thuật cơ quan của bản môn để dẫn một phần dòng nước đi nhưng cũng không cầm cự được quá lâu. Theo ta thấy, chi bằng nhân lúc sức lực vẫn còn, chúng ta hãy xông ra ngoài đánh giết một phen. Kẻ địch chưa chắc đã biết chúng ta sẽ xuất hiện ở vị trí nào, trong tình huống bọn chúng trở tay không kịp, có lẽ chúng ta có thể đánh ra ngoài vòng vây đấy!”

Lâm Thanh đưa mắt nhìn Hứa Mạc Dương. “Hứa huynh có kinh nghiệm trận mạc phong phú, đã nghĩ ra được kế sách nào chưa?”

Hứa Mạc Dương thở dài, nói: “Lọt vào trùng vây của đại quân hoàn toàn khác với khi tham gia một cuộc hỗn chiến trên chiến trường, mỗi giờ mỗi khắc đều phải đối mặt với những mũi tên dày đặc và đủ loại binh khí, không có chỗ nào để né tránh. Ta ở trong quân đã nhiều năm, hiểu rõ sự lợi hại bên trong đó. Cho dù võ công của chúng ta có cao hơn gấp mười lần nhưng khi phải đối mặt với kẻ địch dù giết thế nào cũng không hết, đến cuối cùng vẫn sẽ kiệt sức mà chết. Kế sách duy nhất bây giờ là cố gắng giết nhiều kẻ địch, tốt nhất là có thể tiêu diệt vài tên chủ tướng của bọn chúng.”

Vật Do Tâm hô lớn: “Vậy thì hãy liều với bọn chúng, cho dù cuối cùng có phải chết giữa đám loạn quân thì tốt xấu gì người trong võ lâm cũng sẽ nhớ tới tên của mấy người chúng ta! Chúng ta còn phải cho Minh Tướng quân biết, không phải tất cả mọi người đều khuất phục trước uy thế của hắn!”

Lâm Thanh vuốt ve Hoán Nhật tiễn trong tay, trầm giọng nói: “Minh Tướng quân vốn là người cao ngạo, nhất định sẽ đồng ý đánh một trận công bằng với ta, không chịu để đại quân làm tiêu hao sức chiến đấu của ta trước.”

Hứa Mạc Dương gật đầu tán đồng: “Không sai! Lâm huynh đã hạ chiến thư với Minh Tướng quân, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội lập uy với thủ hạ, quyết chiến công bằng với Lâm huynh một trận. Lâm huynh hãy cho hắn nếm thử sự lợi hại của Thâu Thiên cung!”

Dương Sương Nhi nói: “Như vậy là tốt nhất! Nếu Lâm thúc thúc có thể thắng được Minh Tướng quân, cho dù cuối cùng chúng ta đều phải chết trong đám loạn quân thì cũng có thể khiến cái uy của hắn giảm mạnh.”

Trong mắt Dung Tiếu Phong chợt lóe lên ánh tinh quang. “Chúng ta đều đã nhìn thấy uy lực kinh người của Thâu Thiên cung, bây giờ lại có thêm Hoán Nhật tiễn, bảo cung và thần tiễn đồng thời xuất thế, có lẽ thật sự có thể thắng được Minh Tướng quân.”

Hứa Mạc Dương cũng nói: “Trước ánh mắt của mấy vạn người, cho dù Minh Tướng quân có che giấu thế nào thì tin tức này cũng sẽ truyền khắp võ lâm. Chỉ e rất nhiều cao thủ sẽ thừa cơ hội này khiêu chiến với Minh Tướng quân, như vậy cũng đủ khiến cuộc sống của hắn sau này trở nên vô cùng khó khăn rồi.”

Dung Tiếu Phong nói: “Nếu Lâm huynh thật sự có thể thắng được Minh Tướng quân, tạm chưa nói tới việc các cao thủ trên giang hồ sẽ liên tục khiêu chiến hắn, chỉ riêng sự đả kích trong tâm trí hắn đã đủ khiến võ công của hắn khó có thể tiến bộ thêm rồi.” Lời này của y không phải là không có lý. Võ công đạt đến cảnh giới như của Minh Tướng quân, khổ luyện đã chỉ còn là thứ yếu, quan trọng nhất là tu vi về mặt tâm cảnh.

Vật Do Tâm cười rộ. “Vậy cái tên đứng đầu trên Anh Hùng chủng của ta phải đổi sang người mang họ Lâm rồi!”

Mọi người đều tự nhủ đã không còn hy vọng sống, nhưng nghĩ tới đây vẫn hưng phấn tột cùng, hoàn toàn quên đi hoàn cảnh khó khăn hiện tại.

Lâm Thanh khẽ lắc đầu, trên khuôn mặt không có dù chỉ một tia vui mừng. “Mọi người có từng nghĩ tới chưa, tại sao Xảo Chuyết đại sư phải giấu Hoán Nhật tiễn vào một nơi kín đáo như vậy? Chẳng lẽ đại sư không muốn chúng ta lấy được Hoán Nhật tiễn sao?”

Dung Tiếu Phong trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi nói: “Xảo Chuyết đại sư làm vậy ắt có thâm ý. Liệu có phải đại sư sợ chúng ta có bảo cung thần tiễn trong tay sẽ cho rằng dựa vào đó có thể dễ dàng thắng được Minh Tướng quân, thành ra trở nên khinh địch, không chịu khổ luyện?”

Vật Do Tâm nói: “Lời này rất có lý! Cũng giống như một người có được thanh bảo kiếm chém sắt như bùn, liền lấy đó làm chỗ dựa về mặt tâm lý, cuối cùng bỏ gốc lấy ngọn, không chịu luyện kiếm pháp cho tốt, cả ngày chỉ nghĩ đến việc làm sao để chém đứt vũ khí của đối phương. Như vậy đối phó với người bình thường thì được nhưng gặp phải đại địch như Minh Tướng quân thì chắc chắn không ăn thua.” Hứa Mạc Dương và Dương Sương Nhi đều khẽ gật đầu tán đồng. Vật Do Tâm tuy thường ngày điên điên khùng khùng nhưng kiến thức về võ học thì quả thực bất phàm.

“Mọi người nhìn này!” Lâm Thanh đưa Hoán Nhật tiễn trong tay tới trước mặt mọi người, tới lúc này họ mới phát hiện trên thân mũi tên có khắc một chữ “Hoán” nhỏ. Thân mũi tên chỉ to bằng ngón tay út, nếu không phải cả mấy người đều có nhãn lực tốt thì ở trong địa đạo âm u thế này nhất định sẽ khó có thể nhìn thấy rõ ràng.

Hứa Mạc Dương lẩm bẩm: “Tại sao lại không khắc hai chữ “Hoán Nhật” chứ?”

Vật Do Tâm cười, nói: “Nói không chừng Xảo Chuyết đại sư còn để lại một mũi tên khác, bên trên nhất định là có khắc một chữ “Nhật” đấy!”

Dung Tiếu Phong tỉ mỉ quan sát, đoạn hơi cau mày. “Chữ này bút ý có phần kỳ lạ, đặc biệt là nét mác cuối cùng được khắc rất qua loa, dường như là làm vội vã cho xong. Ta biết rõ bút tích của Xảo Chuyết đại sư, từng chữ đều rắn rỏi, mạnh mẽ, hằn sâu tới tận mặt sau trang giấy. Chữ này không giống phong cách của đại sư.”

Dương Sương Nhi tỏ vẻ khó hiểu. “Vậy thì sao?”

Lâm Thanh thở dài một hơi. “Kiến thức của Dung huynh thật cao minh, ta cũng có suy nghĩ như vậy. Ý trời khó đoán, xem thư của Xảo Chuyết đại sư thấy bên trong thầm thổ lộ một nỗi nghi hoặc, chỉ e ngay đến bản thân đại sư cũng không thể xác định liệu mũi tên này có đúng là Hoán Nhật tiễn hay không, do đó mới giấu nó ở nơi này mà không trực tiếp giao cho Dung huynh.”

Mọi người đều thầm chấn động. Những lời này của Lâm Thanh tuy chỉ là suy đoán chủ quan nhưng cũng không phải không có lý.

Hứa Mạc Dương chợt nghĩ tới một chuyện. “Trước đây, tuy Xảo Chuyết đại sư chưa từng kể với ta về Hạo Không môn nhưng cũng có nói trong môn phái của đại sư chỉ có một vị sư huynh và một người sư điệt. Sư huynh là Vong Niệm đại sư đã qua đời từ mấy năm trước, sư điệt là Minh Tướng quân thì lại phản bội Hạo Không môn. Xảo Chuyết đại sư là truyền nhân duy nhất của Hạo Không môn, vậy thì Thiên Mệnh bảo điển được giấu ở nơi nào đây?”

Nghe Hứa Mạc Dương nói vậy, sự nghi hoặc trong lòng những người khác lại tăng thêm.

Lâm Thanh nói: “Mọi người có để ý thấy không, trong thư, Xảo Chuyết đại sư có nói: Chưởng môn sư huynh Vong Niệm vâng theo di mệnh của tiên sư thu nhận đệ tử đời thứ hai mươi Minh Tông Việt...”

Trong lòng Dung Tiếu Phong chợt động. “Tại sao lại là vâng theo di mệnh của tiên sư? Minh Tướng quân và sư phụ của Xảo Chuyết đại sư có quan hệ gì? Khi đó Minh Tướng quân chỉ mới hơn mười tuổi, trừ phi hắn có lai lịch rất lớn, nếu không, dù thiên tư của hắn có hết sức siêu tuyệt khiến Vong Niệm đại sư động lòng thì cũng không đến mức phải nói là vâng theo di mệnh của tiên sư...”

Lâm Thanh khẽ gật đầu, nói: “Quan hệ giữa Hạo Không môn và Minh Tướng quân có lẽ không đơn giản như vẻ bề ngoài.”

Vật Do Tâm thì lại nghĩ tới cuộc đại chiến sắp xảy đến giữa Lâm Thanh và Minh Tướng quân. “Nếu mũi tên này chưa chắc đã là Hoán Nhật tiễn mà Xảo Chuyết đại sư nói, vậy Lâm huynh có chút phần thắng nào không?”

“Cho dù không có hy vọng thắng thì đã sao?” Sắc mặt Lâm Thanh nghiêm trọng, y chậm rãi cất tiếng ngâm: “Tự phản nhi bất súc, tuy hạt khoan bác, ngô bất chúy yên. Tự phản nhi súc, tuy thiên vạn nhân ngô vãng hĩ[33]”. Ánh mắt nghiêm nghị của y lần lượt nhìn lướt qua từng người. “Cho nên ta muốn mọi người đồng ý với ta, bất kể khi đó ta có chiến tử dưới tay Minh Tướng quân hay không, mọi người cũng không được để mất ý chí chiến đấu. Nếu một người có thể xông ra khỏi trùng vây thì đó đã là thắng lợi của chúng ta rồi!”

[33] Trích Mạnh Tử: Công Tôn Sửu thượng. Dịch nghĩa: Tự xét lại bản thân, nếu thấy mình đuối lý, dù chỉ đối mặt với người dân áo vải tay không tấc sắt, ta cũng sẽ không dọa nạt. Trái lại, nếu tự xét thấy không thẹn với lòng, dù trước mặt là thiên quân vạn mã ta cũng quyết không lùi bước - DG.

Mọi người nghe Lâm Thanh thẳng thắn thừa nhận không địch lại Minh Tướng quân nhưng vẫn thản nhiên coi cái chết như không, mong có thể dùng sinh mạng của mình để cổ vũ sĩ khí thì trong lòng bất giác bùng lên hào khí ngút trời. Họ đưa đôi tay ra nắm chặt lấy nhau, lại nhìn nhau tha thiết, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kiên định và quyết tâm liều chết một phen.

Tất cả không do dự thêm nữa, cùng cất bước đi về phía cửa ra của địa đạo. Đi được chừng một tuần hương thì thấy con đường phía trước đã bị một khối đá lớn chặn lại.

Dung Tiếu Phong đưa tay nắm lấy một khối đá thò ra trên vách đá, nói: “Chỉ cần xoay nó về bên trái ba vòng, tảng đá sẽ dịch sang một bên, phía bên ngoài chính là cửa vào của Độ Kiếp cốc. Nhân lúc kẻ địch không có sự chuẩn bị, chúng ta hãy đánh vào trong thạch trận, dựa vào địa thế ở đó hẳn có thể ngăn chặn kẻ địch được một thời gian, tranh thủ giết thêm vài tên nữa.” Việc tới nước này, đối mặt với đám tinh binh danh vang Tái Ngoại của Minh Tướng quân, bọn họ đã chẳng còn hy vọng có thể phá trùng vây, chỉ mong sẽ cầm cự được lâu một chút, để đao kiếm được nhuốm máu của nhiều kẻ địch hơn.

Vật Do Tâm áp sát tai vào vách đá, nghe ngóng một hồi, ngạc nhiên nói: “Bên ngoài chẳng hề có chút động tĩnh. Chẳng lẽ Cơ quan vương đã tính được vị trí của cửa ra rồi cho quân bày trận chờ sẵn sao?”

Hứa Mạc Dương cười thảm một tiếng. “Dù sao cũng phải huyết chiến một trận, quan tâm nhiều như thế làm gì?”

Dung Tiếu Phong đưa mắt nhìn Lâm Thanh, chỉ chờ y ra hiệu là sẽ lập tức phát động cơ quan.

Lâm Thanh chậm rãi nhìn từng người, thấy mái tóc trắng của Vật Do Tâm tung bay, Dung Tiếu Phong râu hùm dựng đứng, Hứa Mạc Dương vẻ mặt cương nghị, Dương Sương Nhi cắn chặt bờ môi... Mỗi người đều cầm binh khí trong tay, tuy cũng tỏ ra căng thẳng nhưng trong ánh mắt tràn ngập vẻ tráng liệt thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành.

Trong lòng Lâm Thanh trào dâng hào tình vạn trượng, chỉ muốn hú dài một tiếng để làm tăng thêm khí thế. Đoạn y gật đầu thật mạnh với Dung Tiếu Phong, chỉ chờ cửa địa đạo mở ra là sẽ lập tức xông ra ngoài đánh giết.

Dung Tiếu Phong dùng sức để dịch chuyển cơ quan, khối đá lớn lặng lẽ dịch sang bên cạnh. Từ ngoài địa đạo, ánh sáng rạng rỡ lập tức chiếu vào, mang tới cảm giác ấm áp.

Nhưng phía bên ngoài lại là một khoảng không gian tĩnh lặng, chẳng có một bóng người.

Mọi người đều không ngờ tới việc này, không khỏi ngây ra. Trong cơn ngạc nhiên và mừng rỡ đan xen, họ cố kìm nén tiếng hoan hô cùng dòng máu nóng như đã sục sôi dạt dào, lại đưa mắt nhìn nhau một chút, khẽ nở nụ cười, thể hiện niềm vui trong lặng lẽ.

Một cơn gió mạnh thổi vào địa đạo từ bên ngoài Độ Kiếp cốc, mang theo làn hương hoa cỏ thanh tân khiến người ta sảng khoái tinh thần, những ánh dương ấm áp đã xé tan làn sương mù buổi sớm, giúp họ thấp thoáng nhìn thấy thạch trận ở cách xa mấy chục bước chân.

Vật Do Tâm lẩm bẩm: “Minh Tướng quân rốt cuộc có ý đồ gì đây? Nếu nói hắn không đoán được cửa ra của địa đạo ở đâu thì còn có thể hiểu được, nhưng không có lý nào mà ở đây lại không có một binh một tốt như thế!”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ngờ cảnh tượng nguy cơ tứ bề trong dự liệu lại biến thành khung cảnh yên bình này. Tuy đây là một niềm vui bất ngờ nhưng nếu nói Minh Tướng quân đã buông tha cho bọn họ thì tất cả mọi người đều không dám tin. Nhất thời mọi người đều cảm thấy rất kỳ lạ, không ai có thể đưa ra chủ ý gì.

Sắc mặt Dung Tiếu Phong thay đổi liên hồi, y nhìn qua phía Lâm Thanh, hỏi: “Bước tiếp theo nên làm thế nào?”

Lâm Thanh cũng không đoán được dụng ý của Minh Tướng quân, chỉ trầm ngâm nói: “Mấy chục vạn quân không thể nào rút hết trong thời gian ngắn. Chúng ta cứ nên làm theo kế hoạch cũ, tạm thời trốn vào ngôi mộ của Vật lão một thời gian, chờ thời cơ hành động.”

Hứa Mạc Dương nói: “Kế hoạch của chúng ta vốn là bắt mấy gã tiểu binh, thay quần áo của bọn chúng vào rồi lẻn ra ngoài, nhưng bây giờ lại chẳng thấy tên binh sĩ nào của Minh Tướng quân, kế hoạch này coi như không thể thực hiện được rồi!”

Dung Tiếu Phong khẽ thở dài một tiếng. “Ta đoán Minh Tướng quân nhất định là có quỷ kế gì đó nhưng lại chẳng thể tìm ra chút manh mối.”

Dương Sương Nhi nói: “Mặc kệ hắn có quỷ kế gì hay không, dù sao chúng ta cũng đã ôm lòng liều chết rồi, cùng lắm thì đến cuối cùng là cái chết mà thôi!”

Mọi người nghĩ lại thấy cũng có lý liền không suy nghĩ nhiều nữa, nghênh ngang cất bước ra ngoài địa đạo, đi về hướng U Minh cốc. Trên đường đi, bọn họ cố kìm nén nỗi nghi hoặc không cách nào xua tan được, thản nhiên lớn tiếng nói cười, chỉ trỏ cảnh sắc xung quanh, trong lòng chỉ mong có thể dụ phục binh ra ngoài đánh giết một trận, thầm nghĩ như thế dù gì cũng tốt hơn bây giờ, cứ mơ hồ chẳng biết Minh Tướng quân có ý định gì.

Một ánh bình minh len qua kẽ lá cây chiếu xuống, con đường nhỏ dưới chân tựa như được khảm một màu đỏ tía ở nơi chân trời. Suốt dọc đường đi chỉ thấy cây xanh mọc khắp, gió sớm vi vu, cỏ hoa lay động, tạo nên cảnh sắc thanh tân vui mắt. Bọn họ vừa phải trải qua mấy ngày chiến đấu liên tục, lại tận mắt nhìn Đỗ Tứ chết thảm, tâm trạng vốn đang buồn rầu, ủ rũ nhưng lúc này được nhìn thấy phong cảnh tươi đẹp xung quanh, bất giác đều cảm thấy nhẹ nhõm. Dương Sương Nhi còn ngâm nga một khúc hát dân gian, dáng vẻ chẳng có chút hoang mang, sợ hãi khi sắp phải đối mặt với đại địch.

Có kinh nghiệm từ lần trước, bọn họ chỉ mất nửa canh giờ đã đi qua được thạch trận đầy vẻ sâm nghiêm kia, vào đến trong U Minh cốc. Có điều, suốt dọc đường đi họ vẫn chẳng nhìn thấy bóng người nào, hơn nữa hai bên đường thỉnh thoảng còn có mấy con chim nháo nhác bay lên, xung quanh chắc hẳn không có quân mai phục. Đưa mắt nhìn về hướng xa, ngôi đình nhỏ giữa làn sương mù đã thấp thoáng hiện ra trong tầm mắt.

Tuy không hề nhắc đến Minh Tướng quân nhưng trong lòng ai nấy đều có những phán đoán riêng. Nhìn thấy khu vực mấy dặm xung quanh không có lấy một bóng người ngựa, cũng không thấy có dấu tích của việc vội vã rút quân, bọn họ đều nghĩ liệu có phải Minh Tướng quân cố ý hạ lệnh không cho thủ hạ tiến vào U Minh cốc? Ý đồ của hắn thực là khó đoán. Nhưng việc đã tới nước này, bọn họ cũng chỉ có thể đặt sự sống chết qua một bên, tùy cơ hành sự.

Vật Do Tâm trở lại đất xưa thì vô cùng hưng phấn, vội vã giới thiệu cảnh vật trong U Minh cốc với mọi người rồi lại nói tới chuyện khi mới gặp nhau ngày đó. Khi nhắc đến Đỗ Tứ, mỗi người đều không khỏi thổn thức một phen.

Lâm Thanh nhìn thấy bốn chữ lớn: “Thiên địa bất nhân” trên ngôi đình nọ, không kìm được bỗng ngẩn ngơ. Nghĩ tới việc bản thân vốn là một trong Bát phương danh động ở kinh sư, tuy không thể nói là có quyền thế gì nhưng cũng hết sức phong quang. Đâu ngờ vì Thâu Thiên cung mà hùng tâm tráng chí trong lòng được khơi dậy, đầu tiên là hạ chiến thư với thiên hạ đệ nhất cao thủ Minh Tướng quân ở ngay trước mặt mấy ngàn người, sau đó lại vì cái chết thảm của Đỗ Tứ mà một mũi tên hạ sát Đăng bình vương Cố Thanh Phong vốn tề danh với bản thân mình, còn trở mặt với Bát mặc vương. Cho dù hôm nay có thể thoát khỏi kiếp nạn nhưng sau này, tạm chưa nói tới việc phủ tướng quân sẽ đối phó với y thế nào, ít nhất cũng sẽ phải đề phòng sự truy bắt của kinh sư, chỉ có thể lưu lạc giang hồ, lang bạt khắp nơi, sự phong quang ngày xưa sẽ trở thành mây khói, thực là tạo hóa trêu ngươi! Vậy nhưng lúc này trong lòng y lại chẳng có chút hối hận, chỉ cảm thấy con người sống trên đời, nếu không thể thỏa mình với hào tình tráng chí, làm một phen đại sự kinh thiên động địa, vậy thì còn có gì là vui! Cho nên khi bốn chữ: “Thiên địa bất nhân” kia vừa lọt vào tầm mắt, y lập tức cảm thấy ấm áp như thể vừa được uống một chén rượu lâu năm, chỉ muốn quỳ xuống bái lạy để kính tạ cha trời mẹ đất cùng với các bậc thần tiên trong chốn mông lung...

Những người khác đâu biết trong lòng Lâm Thanh lúc này lại có nhiều suy nghĩ như vậy, vẫn nói cười, trò chuyện hết sức vui vẻ.

Vật Do Tâm rảo bước đi tới ngay trước ngôi mộ trong đình rồi xoay người lại, khom mình xuống sát đất. “Ta ở nơi này gần mười năm mà chẳng có khách khứa, hôm nay tự nhiên lại có nhiều bằng hữu đến chơi như vậy, hãy để ta thỏa lòng chiêu đãi một phen.”

Mọi người thấy Vật Do Tâm dùng tư thế khoa trương như vậy thì đều cất tiếng cười vang.

Cửa ngôi mộ vốn là một khối đá lớn nặng tới mấy trăm cân, cần dùng cơ quan để mở, nhưng tâm tính của Vật Do Tâm trẻ con, có ý muốn khoe khoang một trận nên không trực tiếp khởi động cơ quan để mở cửa mộ. Lão đặt bàn tay phải lên khối đá rộng tới sáu thước đó, định dùng nội lực mấy chục năm để đẩy nó về phía sau...

Bàn tay lão vừa đặt lên khối đá, những tiếng “lách cách” liền vang lên, khối đá quả nhiên chậm rãi lùi về phía sau. Mọi người thấy Vật Do Tâm làm rất nhẹ nhàng, tựa như không phí chút sức lực nào mà đã đẩy được khối đá nặng tới mấy trăm cân này thì đồng loạt lớn tiếng khen hay. Dương Sương Nhi đầy vẻ hưng phấn, không ngừng vỗ tay, miệng còn hô to gọi nhỏ.

Nhưng Vật Do Tâm vẫn giữ nguyên tư thế đứng nơi cửa mộ, chẳng hề động đậy như thể đã trở nên si ngốc.

Chỉ Vật Do Tâm biết rõ, vừa rồi lão chưa kịp phát lực, khối đá lớn đó đã giống như vật sống tự động lùi vào bên trong. Điều khiến lão kinh sợ hơn cả là tốc độ di chuyển của khối đá hoàn toàn khớp với tư thế xuất chưởng của mình. Chưởng vừa đến, cửa liền mở ra, người ngoài nhìn vào cứ tưởng lão đẩy khối đá đi, thực ra bàn tay phải của lão và khối đá vẫn luôn có một khoảng cách cực ngắn mà mắt thường không thể nhìn thấy. Uổng công lão đã vận đủ mười thành công lực mà lại chẳng dùng được chút kình lực nào lên khối đá.

Giọng nói như gần mà như xa của Minh Tướng quân đột ngột vọng ra từ trong mộ: “Tuy ta đoán chắc các vị nhất định sẽ đến đây nhưng lại phải chờ đợi nhiều hơn nửa canh giờ. Liệu có phải Lâm huynh đã khiến ta thất vọng quá rồi không?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx