Nói đoạn, Tiêu Tấn lấy ra một cái vòng tay bạc đưa cho Đỗ Phục Uy, Đỗ Phục Uy hai tay nâng chiếc vòng, ngay lập tức gã nhận ra đây là vòng của mẫu thân mình, bên trong có khắc tên của mẹ, “Vãn Nương”, từ lâu gã đã nhận thức được hai chữ đó.
Đỗ Phục Uy run run đứng dậy, nước mắt tuôn trào. Gã biết mẫu thân mình thật sự còn sống, đây là điều không ngừng đi vào giấc mộng của gã, mơ thấy mẫu thân chưa chết, vo gạo bên cạnh giếng, không cho phép gã ra ngoài nghịch ngợm.
Mỗi lần tỉnh dậy mặt gã đều đẫm lệ, gã có lần còn cầu khẩn trời xanh, nếu như có thể để mẫu thân gã sống lại, gã có thể vứt bỏ tất cả, cam chịu cầm cuốc làm nông dân.
Đỗ Phục Uy không muốn để Tiêu Tấn thấy cảnh bi thương của mình, liền đi tới cửa sổ quay lưng về phía Tiêu Tấn, lúc này nước mắt không ngừng tuôn rơi, ướt đẫm cả khuôn mặt.
Tiêu Tấn cũng không muốn làm phiền gã, để gã tự trút mọi đau buồn. Một lát sau, Đỗ Phục Uy rốt cục cũng bình tĩnh trở lại, gã lau nước mắt nói;
- Xin tiên sinh nói cho ta biết, mẫu thân ta giờ đang ở chỗ nào trên núi Hành Sơn?
Tiêu Tấn cười khổ nói:
- Không giấu gì ngài, chuyện này ta cũng không biết, bởi vì liên quan đến mẫu thân của Sở Vương trắc phi, để bảo đảm an toàn cho họ, nên đây là chuyện cực kì cơ mật.
Đỗ Phục Uy chậm rãi đi lại ghế ngồi, lát sau, gã trầm giọng hỏi:
- Sở Vương điện hạ quả thật đối với ta thật là một trời ân đức, khó mà kể hết, ta không cần điều kiện gì cả. Dù Sở Vương để ta làm một tiểu binh, ta cũng cam tâm tình nguyện, nguyện trung thành với triều Tùy và Sở Vương điện hạ để báo đáp đại ân cứu mẹ của ngài ấy!
…..
Bởi vì lòng Đỗ Phục Uy giờ đang rất rối bời, cho nên chỉ có thể tạm thời định hướng đại khái, chuyện đàm phán cụ thể để lại phía sau, Tiêu Tấn liền cáo từ, Đỗ Phục Uy lập tức sai người hậu đãi sứ giả triều Tùy.
Không gian trở nên an tĩnh lại, Đỗ Phục Uy ngồi bên cạnh bàn, vẫn nhìn đăm đăm chiếc vòng bạc trong tay. Đây là điều gã hằng chờ mong, chiếc vòng bạc đã kết đen vài chỗ này chứa đựng quá nhiều nỗi nhớ sâu xa của gã, gã tha thiết nắm chặt chiếc vòng, sợ tất cả chỉ là một giấc mộng, sợ sau khi tỉnh lại, chiếc vòng sẽ không cánh mà bay.
Lúc này, một gã đàn ông độ hơn ba mươi tuổi đi vào phòng, Đỗ Phục Uy không hề nhận thấy điều đó, gã đàn ông đó chính là là Phụ Công Hữu - chiến hữu thân thiết của Đỗ Phục Uy, gã nghe nói Đỗ Phục Uy đang tiếp đón sứ giả triều Tùy liền vội vã chạy tới, không ngờ sứ giả đã đi, còn Đỗ Phục Uy thì lại chăm chú nhìn cái gì kia?
Phụ Công Hữu chần chừ một chút, lặng lẽ lùi lại, gã cảm thấy dường như Đỗ Phục Uy có chút tâm tư, không nên xuất hiện đường đột.
Phụ Công Hữu gõ cửa, ho khan một tiếng, lúc này Đỗ Phục Uy mới giật mình thoát khỏi trầm tư, Đỗ Phục Uy tiện tay cất vòng vào trong lòng, chuyện mẫu thân gã còn sống tạm thời sẽ không nói cho bất cứ ai khác, bao gồm cả Phụ Công Hữu.
- Đại ca có chuyện gì sao?
Khi chỉ có hai người, Đỗ Phục Uy sẽ gọi Phụ Công Hữu là đại ca, nhưng trước mặt người ngoài thì khác, gã sẽ gọi Đỗ Phục Uy là nhị tướng quân như mọi người vậy, mặc dù hai người là quan hệ huynh đệ thân tình, nhưng quyền lực lại phân chia rõ ràng, Đỗ Phục Uy là chủ, Phụ Công Hữu là phó, điểm này chẳng có gì mơ hồ cả.
Phụ Công Hữu bước vào phòng cười nói:
- Nghe nói sứ giả của triều Tùy đã tới, sao lại đàm phán xong nhanh như vậy?
- Kì thực không có gì phải đàm phán cả, chỉ nói chuyện điều kiện, ta bảo cần suy nghĩ một chút.
Đỗ Phục Uy cố gắng che giấu tâm tư, gã đã quen với việc che dấu tình cảm bản thân trước mặt các bộ hạ, thậm chí ngay cả trước Phụ Công Hữu cũng vậy.
Mặc dù vậy, Phụ Công Hữu vẫn có thể nhận thấy nước mắt còn ngân trên mắt Đỗ Phục Uy, làm cho gã cảm thấy khinh ngạc, trong trí nhớ của gã, từ lúc mẫu thân của Đỗ Phục Uy mất, gã không bao giờ tỏ ra vẻ đau thương, luôn kiên cường cứng rắn như thép, nhưng hôm nay Đỗ Phục Uy lại khóc, sứ giả triều Tùy rốt cuộc đã nói với gã chuyện gì?
Phụ Công Hữu ngồi xuống hỏi:
- Sứ giả triều Tùy đã đưa ra điều kiện gì?
Tiền đồ của Phụ Công Hữu cùng Đỗ Phục Uy tại quân đội có khác biệt rất lớn, Phụ Công Hữu phản đối đầu quân cho bất cứ bên nào, gã chủ trương tự xưng vương, chờ thời cơ chín muồi thì đăng cơ làm đế, tự lập một cơ nghiệp.
Cho nên gã không tán thành việc Đỗ Phục Uy đầu hàng Hoàng Thái đế, nhưng việc đầu hàng nếu chỉ là hữu danh vô thực thì gã không phản đối, chung quy Lạc Dương quá yếu, căn bản không thể khống chế được bọn họ.
Nhưng hai triều Tùy Đường thì lại khác, bọn họ đều có thế lực mạnh mẽ, một khi họ đầu hàng, nhất định sẽ bị khống chế, lúc đó nếu như muốn đổi ý thì đối phương sẽ mượn cớ, cho nên Phụ Công Hữu vô cùng cẩn thận, gã mong Đỗ Phục Uy cự tuyệt chuyện Tùy Đường muốn mượn sức.
Đỗ Phục Uy hiểu thái độ của Phụ Công Hữu, gã cười đem thư của Dương Nguyên Khánh cho Phụ Công Hữu xem:
- Đại ca xem đi!.
Phụ Công Hữu vội vã nhận lấy xem, gã không biết nhiều chữ, chỉ hiểu một, hai phần nội dung của thư, Phụ Công Hữu cau mày hỏi:
- Dương Nguyên Khánh phong cho đệ làm chức quan gì?
- Triều Tùy phong đệ làm tổng quản binh mã năm quận ở Hoài Nam, Thượng Trụ Quốc, Phiêu Kỵ đại tướng quân, mặt khác còn có tước phong là Quận Công Lịch Dương.
Phụ Công Hữu ngạc nhiên, lát sau hỏi:
- Chỉ là Quận Công Lịch Dương thôi sao, quá thấp rồi! Thế nhưng triều Đường lại phong đệ làm Ngô Vương, còn phong đến chức Đông nam hành thai Thượng Thư Lệnh, triều Tùy hình như không đủ thành ý!
Đỗ Phục Uy lắc đầu:
- Kỳ thực đệ lại nghĩ triều Đường mới là không có thành ý, Lý Uyên phong đệ làm thân vương, mà đáng ra chỉ con y mới có tư cách, ngay cả Lý Hiếu Cung cùng Lý Thần Thông cũng chỉ là Quận Vương, đệ thì có gì khác họ mà có thể làm thân vương? Sau khi đầu hàng thì có thể sống được bao lâu? Đây rõ ràng chỉ là một loại kế sách lấy lệ tạm thời, dùng cái lợi trước mắt để dụ dỗ đệ, đệ sẽ không mắc lừa bọn họ đâu.
- Vậy còn triều Tùy?
Phụ Công Hữu lại hỏi.
- Đệ nghĩ Dương Nguyên Khánh mới thật là có thành ý, làm việc quy củ phép tắc, phong đệ làm Quận Công, nghĩa là bọn họ để những người có khả năng mới được làm chức quan lớn nhất. Theo đệ được biết, triều Tùy cho đến nay không hề có một Quốc Công, cao nhất là Quận Công, đệ có thể ngang hàng cùng La Sĩ Tín, Tần Quỳnh, như thế đủ để nhận thấy thành ý của Sở Vương.
Phụ Công Hữu nghe gã gọi Dương Nguyên Khánh là Sở Vương, trong lòng có chút tức giận, nghe giọng thôi gã cũng biết tỏng ý nghĩ của Đỗ Phục Uy.
- Vì thế cuối cùng đệ quyết định đầu hàng triều Tùy?
Phụ Công Hữu mắt đanh lại, gã chuẩn bị cực lực phản đối ý định này.
Đỗ Phục Uy dùng ánh mắt sắc sảo nhìn Phụ Công Hữu, thản nhiên nói:
- Đúng vậy, đệ đã quyết định đầu hàng triều Tùy, trung thành với Sở Vương, việc đệ đã quyết, dù kẻ nào phản đối cũng không thể lay chuyển được!
- Đệ!
Phụ Công Hữu lập tức đứng lên, trong lòng vô cùng phẫn nộ, Đỗ Phục Uy hiển nhiên ám chỉ gã, gã vô cùng phẫn nộ nói:
- Được rồi! Nếu như đệ đã nói vậy, ta đây cũng không thể nói gì nữa, ngày mai ta sẽ trở về Đan Dương, về phần quân đội cùng lương thảo, ta chỉ dẫn theo thân binh thuộc quyền ta.
Nói xong, Phụ Công Hữu xoay người bước nhanh về phía cửa, sự phẫn nộ làm gã mất hết lý trí, vừa đi tới cửa, Đỗ Phục Uy trầm giọng nói:
- Đại ca, Sở Vương đối với đệ vô cùng ân nghĩa, cho dù đệ làm đầy tớ cho hắn thì cũng không báo đáp nổi, đại ca hà tất phải làm khó đệ như vậy?.
- Đệ nói cái gì?
Phụ Công Hữu bỗng xoay người, kinh ngạc nhìn Đỗ Phục Uy, gã bỗng nhận ra, đây mới chính là lý do đích thực để Đỗ Phục Uy quyết định đầu hàng.
Gã chậm rãi bước lại, ngồi đối diện với Đỗ Phục Uy:
- Nhị đệ, đệ nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chúng ta là huynh đệ, không có gì không thể nói ra.
Mắt Đỗ Phục Uy đỏ lên, nghẹn ngào nói:
- Đại ca, mẫu thân đệ còn sống.
- Cái gì? Sư mẫu còn sống?
Phụ Công Hữu thoáng trợn mắt ngạc nhiên.
Đỗ Phục Uy lấy chiếc vòng tay ra, liền kể mọi chuyện Tiêu Tấn nói cho Phụ Công Hữu nghe, Phụ Công Hữu trong lòng bỗng trở nên mềm yếu, gã thầm thở dài, chuyện này thật sự khó khăn.
Trầm tư một hồi lâu, Phụ Công Hữu thở dài nói:
- Được rồi! Nếu là vậy, ta sẽ không phản đối nữa, nhưng mà chúng ta vẫn phải giữ một đường lui, ngày mai xuất phát, ta sẽ mang ba mươi ngàn quân đến đóng tại quận Đan Dương, nếu như có gì bất cập, thì ta có thể tiếp ứng đệ.
- Được, đệ tán thành phương án của đại ca!
Đỗ Phục Uy đứng lên dứt khoát nói;
- Để biểu thị thành ý của ta với triều Tùy, ta quyết định đem đầu sứ giả của Vương Thế Sung cùng sứ giả triều Đường hiến cho sứ giả triều Tùy.
Trên đường lớn phía tây huyện Hà Dương quận Hà Nội, có một đoàn kỵ binh phóng ngựa nhanh như chớp hướng về thành Hà Dương, dẫn đầu là đại tướng quân Tần Quỳnh dẫn quân đóng tại Lê Dương, gã là phụng mệnh Dương Nguyên Khánh tới Hà Dương báo cáo công tác, cũng là để bàn một vài quân tình quan trọng khác.
Tần Quỳnh nhận được mệnh lệnh đánh Lạc Dương của Dương Nguyên Khánh, mệnh lệnh này làm cho gã phấn chấn hẳn lên, rốt cuộc thì mục tiêu của quân Tùy cũng chuyển sang Trung Nguyên, tranh giành Trung Nguyên, vậy là bắt đầu tranh giành thiên hạ, đây là điều Tần Quỳnh hằng chờ mong.
@by txiuqw4