- Tần tướng quân, đã tới thành Hà Dương!
Một gã thân binh chỉ vào tòa thành xa xa nói.
Tần Quỳnh gật đầu, quay lại ra lệnh:
- Tăng tốc!.
Kỵ binh thúc ngựa phóng nhanh hơn nữa, vó ngựa hất tung bụi mù, chạy như bay về thành Hà Dương.
...
Quân Tùy trong thành Hà Dương chiếm hơn một nửa trong ba mươi ngàn quân đang đóng trong quận Hà Nội, ngoài thành bắc là một doanh trại vô cùng lớn, chiếm khoảng mấy trăm mẫu.
Lúc này bên trong thành tràn ngập một bầu không khí khá căng thẳng, ấy là từ khi mấy nghìn binh sĩ tiến vào thành chiếm giữ, mà ở đây chỉ còn mấy trăm quân canh phòng.
Nhưng từ lúc mấy nghìn binh sĩ mạnh mẽ xông vào, trên đường mọi nơi đều có thể thấy những quân sĩ được trang bị đầy đủ, làm cho tất cả dân chúng đều cảm thấy áp lực.
Mấy nghìn binh sĩ tiến vào chiếm giữ huyện bởi vì Sở Vương Dương Nguyên Khánh sai đến, Dương Nguyên Khánh dẫn đầu hai mươi ngàn quân xuống phía nam, làm cho quận Hà Nội giờ có đến năm mươi ngàn trú binh, hơn nữa còn có hai mươi ngàn trú quân ở quận Hà Đông, ba mươi ngàn quân ở thành Lê Dương, tổng cộng quân Tùy tại bắc tuyến Hoàng Hà đạt đến một trăm ngàn người.
Trên thực tế, sau khi chiến dịch tại Hà Bắc kết thúc, quân Tùy liền tiến hành chuyển hướng về phía nam, lần lượt đem tám mươi ngàn quân chủ lực chia đến các quận Hà Đông, Hà Nội cùng quận Cấp, một lượng lớn lương thảo vật tư cũng được mang theo chuyến nam hạ này.
Đây là chuyện hiển nhiên, chiến dịch Hà Bắc kết thúc thì bước tiếp theo là giành giật Trung Nguyên.
Huyện nha huyện Hà Dương, ở đây tạm thời là Phủ Quân nha của tổng quản, bốn phía là mấy trăm quân sĩ, cứ cách ba bước là một nhóm, năm bước là một trạm, canh phòng nghiêm ngặt, bên ngoài huyện nha hơn mười chiến mã bị buộc vào cột, hơn mười quan quân vội vã đi vào huyện nha.
Trong đại đường của huyện nha, hàng rào hai bên và chỗ ngồi của quan huyện không còn nữa, biến thành nơi bàn chuyện quân cơ, chính giữa đại đường đặt một sa bàn lớn rộng hai trượng, dài ba trượng, đây chính là sa bàn Trung Nguyên.
Cạnh đó là hơn mười quan quân đang thấp giọng nói chuyện, Dương Nguyên Khánh thì chắp tay sau lưng, nhìn chăm chú vào sa bàn một hồi lâu mà không nói gì.
Tình hình có nhiều biến đổi, vừa nhận được tin tình báo từ Trường An, một trăm ngàn quân Đường cùng một lượng lớn vật tư quân đội đang hướng tới quận Thượng Lạc để tập kết, chủ tướng là Tần vương Lý Thế Dân.
Dương Nguyên Khánh lập tức nhận ra, vậy là rất có thể quân Đường cũng muốn phát động chiến dịch Trung Nguyên, bọn họ là từ hướng tây nam tiến công quận Hoằng Nông, sau đó tiến tới Lạc Dương, nếu như quân Đường cướp Lạc Dương, có nghĩa là triều Đường cũng nhảy vào tranh giành Trung Nguyên.
Đây là một sách lược rất bình thường, mình chiếm Hà Bắc, quân Đường thì cướp Kinh Tương trù phú, thực lực tăng mạnh. Nếu như triều Đường cũng muốn tranh giành thiên hạ, vậy thì chắc chắn sẽ nhảy vào tranh giành Trung Nguyên.
Tại hiệp định đình chiến giữa hai bên Tùy Đường, điều thứ hai trong đó chính là quân Đường không được ra Đồng Quan, quân Tùy cũng không qua sông đến Hoằng Nông, nói cách khác bờ Hoàng Hà quận Hoằng Nông là một đường ranh giới để giảm xung đột giữa hai bên.
Nhưng hiện tại quân Đường từ phía Tây Nam đi quận Thượng Lạc hướng đến quận Hoằng Nông, không trái với hiệp nghị đình chiến giữa hai bên, còn quân Tùy thì áp sát Lạc Dương, cũng không có kế hoạch qua sông đến quận Hoằng Nông, đồng thời cũng không hề trái với hiệp định giữa hai triều.
Có thể nói kế hoạch tiến công Lạc Dương, hai bên Tùy Đường tình cờ trùng lặp, như vậy dù triều Đường có ngầm liên kết với Lý Mật đi chăng nữa, dùng Lý Mật để kiềm hãm quân Tùy nam hạ, câu trả lời đã vô cùng rõ ràng rồi, Lý Uyên nhất định chọn kế sách này.
Nghĩ về lợi ích của mình, Lý Mật sẽ dốc sức ngăn cản quân Tùy nam hạ, vậy thì Lý Mật có dễ dàng để cho quân Đường bành trướng về phía đông hay không?
Trên đời phức tạp nhất chính là nhân tâm, Dương Nguyên Khánh không cách nào đoán được tâm tư của Lý Mật lúc này, nhưng nhìn theo mặt lợi hại, duy trì tình trạng bây giờ là lợi nhất với Lý Mật, nhưng nếu như không thể duy trì, để triều Đường chiếm Lạc Dương, thì đối với Lý Mật mà nói hẳn là lợi nhiều hơn hại.
Đây là dụng ý việc Dương Nguyên Khánh mượn sức Đỗ Phục Uy, nếu như Lý Mật muốn can thiệp vào chuyến nam hạ này của quân Tùy, thì Đỗ Phục Uy sẽ có ích trong việc khống chế quân của Lý Mật.
- Tổng quản, bắt đầu được chưa?
Bùi Thanh Tùng đứng cạnh đó hỏi.
Dương Nguyên Khánh lắc đầu:
- Chờ Tần tướng quân một chút, họ sẽ tới nhanh thôi.
Vừa dứt lời, trong viện vang lên tiếng bước chân:
- Tần tướng quân tới!
Một gã binh sĩ bẩm báo, ngay sau đó Tần Quỳnh nhanh nhẹn bước vào đại đường, áy náy cười nói:
- Thật xin lỗi, ta đến hơi chậm, để mọi người phải đợi lâu.
Gã bước lại gần Dương Nguyên Khánh thi lễ, nói:
- Tần Quỳnh tham kiến tổng quản!
Dương Nguyên Khánh cười gật đầu:
- Tần tướng quân đã đến, chúng ta bắt đầu thôi!
Các tướng lĩnh đứng xúm lại, Dương Nguyên Khánh nhìn họ, chậm rãi nói;
- Đầu tiên, ta nói cho mọi người biết chuyện này, ta mới nhận được tin tình báo từ Trường An, đó là một trăm ngàn quân Đường đang tiến đến quận Thượng Lạc tập kết, mọi người nói xem, rốt cuộc quân Đường có ý đồ gì?
Lý Tĩnh đứng cạnh đó trầm ngâm, liền nói:
- Chẳng lẽ quân Đường cũng muốn tiến công Lạc Dương?
Mọi người bắt đầu xôn xao, trong đại đường vang lên tiếng thì thào khe khẽ, Dương Nguyên Khánh khoát tay, không gian liền trở nên yên lặng, Dương Nguyên Khánh khẽ cười nói:
- Chúng ta không thể biết được ý đồ thật sự của quân Đường, có điều khả năng tiến công Lạc Dương rất lớn, ta đề nghị chúng ta nên chú ý quan sát một chút, nếu như họ thật sự muốn tiến công Lạc Dương, thì chúng ta sẽ theo đó mà điều chỉnh kế hoạch tác chiến cho phù hợp.
Tần Quỳnh trầm giọng nói:
- Vậy nhiệm vụ của ty chức có thay đổi theo không?
Nhiệm vụ của Tần Quỳnh chính là dẫn quân nam hạ quận Đông, tạo áp lực cho quân Ngụy ở mặt sườn, kiềm chế quân của Lý Mật chi viện cho Lạc Dương, ba trăm chiến thuyền vượt sông đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ có lệnh, ba mươi ngàn quân binh sẽ qua sông.
Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát nói:
- Nhiệm vụ của ngươi cũng bị điều chỉnh, hãy đợi mệnh lệnh của ta.
- Ty chức đã hiểu.
Dương Nguyên Khánh nói với mọi người:
- Nếu như quân Đường thật sự muốn tiến công Lạc Dương, như vậy kẻ thù chính của chúng ta sẽ không là Vương Thế Sung nữa mà là quân Đường, cứ như thế này thì không lâu nữa quân địch bốn phương đều sẽ tham dự vào đại chiến Trung Nguyên, vậy làm cách nào để vui cười cho đến khi trận đại chiến kết thúc, chúng ta cần suy nghĩ cặn kẽ vấn đề này. Ở đây ta muốn nói với mọi người, quân đội ở Trung Nguyên không hề giống với quân của Đậu Kiến Đức ở trận Hà Bắc không chịu nổi một kích, Đậu Kiến Đức có bốn trăm ngàn quân, vậy mà còn muốn cúi đầu phục tùng Lý Mật trong tay chỉ có hai trăm ngàn quân, các ngươi có biết nguyên nhân là gì không?
Từ Thế Tích đứng bên cạnh nói;
- Điều tổng quản lo lắng hoàn toàn đúng đắn, đội quân Ngõa Cương của Lý Mật ban đầu có bốn trăm ngàn, nhưng trải qua nhiều cuộc chiến ác liệt, cường lưu nhược thái (những người tài giỏi thì còn, những người yếu kém thì chết đi), cuối cùng còn lại hơn một trăm ngàn quân cực kỳ dũng cảm. Hầu như tất cả trước đó đều là quân Tùy, Lý Mật lại đoạt sáu mươi ngàn quân kiêu quả (ngự lâm quân) từ trong tay Vũ Văn Hóa Cập, đây là quân tinh nhuệ của triều Tùy, làm cho sức chiến quân Lý Mật tăng nhanh, hơn nữa lại được trang bị tốt, quân của Đậu Kiến Đức còn thua xa, vì thế Đậu Kiến Đức dù có bốn trăm ngàn quân cũng phải chịu làm bề tôi của Lý Mật, đây là nguyên nhân chính.
Dương Nguyên Khánh gật đầu:
- Chúng ta mấy năm nay phát triển rất thuận lợi, cũng rất nhanh chóng, nguyên nhân căn bản là vì chúng ta chưa gặp phải cường địch thật sự, không kể Lưu Vũ Chu, Ngụy Đao Nhi hay là Đậu Kiến Đức, bọn họ binh lực tuy nhiều nhưng sức chiến thấp, mà giờ đây chúng ta bắt đầu bước vào thời kỳ cường địch, bảy mươi ngàn quân của Vương Thế Sung không thể khinh thường, đó là quân đội của Trương Tu Đà cùng quân tinh nhuệ của triều Tùy ở Lạc Dương trước đây, nếu như chúng ta còn tỏ vẻ khinh địch nữa, kẻ thất bại kế tiếp sẽ là chúng ta.
Dương Nguyên Khánh giọng nghiêm khắc, dùng ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn các tướng sĩ, tất cả mọi người không ai bảo ai đều đồng loạt cúi đầu.
....
Sau đó, khi tất cả mọi người đi hết, Lý Tĩnh mới cười nói với Dương Nguyên Khánh:
- Tổng quản nói như thế là phô trương quân địch, chèn ép quân ta, liệu có ảnh hưởng đến quân tâm hay không? Mà đại chiến thì đã liền kề.
Dương Nguyên Khánh thở dài một tiếng:
- Không phải là ta nghiêm khắc, hiện tại quân ta hầu hết đều khá kiêu căng, hình như họ cho rằng quân Tùy là thiên hạ đệ nhất, các thế lực khác đều không chịu được một kích, mà sự kiêu căng này ngày lại càng lan rộng làm ta lo lắng, Lý Trưởng Sử, kiêu binh tất bại!
Nói đến đây, Dương Nguyên Khánh lấy từ trong rương ra vài bức thư tình báo, đặt lên bàn nói:
- Đây là tin tình báo từ chỗ quân Lý Mật cùng quân Đường, ngày trước quân Tùy ta mang lợi thế chiến đấu vào ban đêm, nhưng bây giờ thì không còn nữa, quân Đường cùng quân Lý Mật đang tăng cường tập cho quân sĩ đánh đêm, quân Đường còn có năm mươi ngàn kỵ binh huyền giáp, là một loại quân cực kỳ tinh nhuệ hợp thành từ quân Đường, hàng quân Tây Tần cùng Tây Lương, còn có sáu mươi ngàn quân kiêu quả của Lý Mật, thực lực của địch cũng không hề thua kém gì chúng ta, thậm chí triều Đường còn có thể mạnh hơn, cả quân Đường, quân Ngụy đều thuộc dạng thân kinh bách chiến (vô cùng khỏe mạnh, có thể chiến đấu cả trăm trận), chúng ta còn có gì đáng để kiêu căng cơ chứ?
@by txiuqw4