Cứ như vậy, tình thế hai quân Tùy Đường bắt đầu ngịch chuyển. Quân Tùy chiếm ưu thế, hơn nữa bất luận phương diện thể lực, sĩ khí hay kinh nghiệm chiến đầu đều vượt trội hơn so với quân của Lý Hiếu Cung.
Hơn nữa Lý Tĩnh chỉ huy rất có phương pháp. Cán cân thắng lợi đã nghiêng về quân Tùy trong chiến dịch phía đôngTrung Nguyên.
Bên trong doanh trại chủ soái quân Tùy, có một mô hình thành trì làm bằng đất sét, dài rộng khoảng một trượng. Trên đó có đặt một tòa thành làm bằng gỗ. Nếu người tinh mắt sẽ nhận ra được đó là thị trấn Toánh Xuyên thu nhỏ.
Đây là do Lý Tĩnh đặc biệt chỉ dẫn dùng sa bàn để tạo thành mô hình thành trì. Căn cứ vào hai trăm lính trinh sát, thu thập tin tức hoàn chỉnh số liệu thị trấn Toánh Xuyên trong mười ngày mà chế tác thành, nhìn hết sức giống thật, Đây cũng là trợ lực rất lớn cho việc thảo phạt thị trấn Toánh Xuyên.
Xung quanh mô hình thị trấn có hơn mười đại tướng. Lý Tĩnh tay cầm cây gỗ, đang phân tích vị trí của thành trì.
- Trước mắt Lý Hiếu Cung đang cố thủ thị trấn nhưng rất có thể sẽ rút quân về phía. Tạm thời chúng ta tính toán một chút khả năng giành lấy thị trấn khi gã cố thủ.
Lý Tĩnh cầm cây gỗ chỉ vào tường thành, chậm rãi nhìn mọi người nói:
- Huyện Toánh Xuyên là huyện lớn ở Trung Nguyên. Thành trì trải dài khoảng ba mươi dặm, tường thành cao hai trượng năm thước, rất kiên cố. Bên trong thành rộng lớn đủ để chứa được năm vạn binh lính. Dựa theo tình hình thành trì mà nói, thành này rất khó công. Sáu vạn quân của chúng ta, lương thảo đầy đủ, nếu muốn đánh hạ thành có hơn năm vạn quân lính trấn thủ đại thành mà nói gần như không có khả năng.
Lúc này, Tần Quỳnh ở bên cạnh trầm giọng nói:
- Nhưng quân của Lý Hiếu Cung chắc gì sẽ sẵn lòng tử thủ thành trì.
Lý Tĩnh gật đầu:
- Đây cũng chính là vấn đề then chốt. Ta vừa nhận được tin tức khẩn cấp của Tổng quản. Triều đình nhà Đường rất có thể sẽ vứt bỏ Trung Nguyên, rút quân về Tương Dương. Nghĩa là trong vòng hai ngày, Lý Hiếu Cung sẽ rút quân về phía Nam. Nhưng nếu chúng ta gấp rút tiến lại gần, trái lại sẽ khiến quân Đường không dám rút quân. Do đó ta nghĩ, chúng ta cần phải lui về huyện Hứa Xương phía Bắc cho Lý Hiếu Cung một cơ hội để lui binh về miền Nam.
Lý Tĩnh nhìn thoái qua mọi người hỏi:
- Ý kiến của mọi người như thế nào?
La Sĩ Tín trầm ngâm một chút nói:
- Ty chức sợ bọn họ rút quân quá nhanh sẽ làm chúng ta không đuổi kịp.
Lý Tĩnh hơi nở nụ cười:
- Vấn đề này ta đã nghĩ đến. Ta đã hạ lệnh cho Từ Thế Tích nhanh chóng chạy tới huyện Phồn Xương, chặt đứt đường lui của quan Đường. Đoán chùng giờ này y đã tới nơi rồi. Sẽ nhanh có tin tức truyền đến thôi.
Tần Quỳnh vui mừng nói:
- Nếu như Từ Thế Tích đã chờ ở phía Nam thì trận chiến này chúng ta sẽ thắng chắc rồi. Ty chức tán thành biện pháp này, trước tiên, chúng ta sẽ lui về huyện Hứa Xương ở phương Bắc cho quân Đường cơ hội lui về Nam.
Lý Tĩnh nhìn những người còn lại nói:
- Còn mọi người có tán thành không?
Lúc mọi người nhao nhao tán thành. Bên ngoài trướng có bình sĩ bẩm báo:
- Khởi bẩm Trưởng sử, Từ tướng quân cho người đưa tin khẩn cấp.
Lý Tĩnh trong lòng run lên nói:
- Nhanh cho bọn họ vào.
Hai gã binh sĩ báo tin đi vào trong đại trướng, quỳ một gối xuống bẩm báo:
- Bẩm báo Trưởng sử, Từ tướng quân đã thống lĩnh hai vạn quân chiếm được huyện Phồn Xương. Bên trong thị trấn cũng có lương thực, nên đặc biệt phái chúng ty chức đến đây báo cho Trưởng sử.
Lý Tĩnh thấy đã đủ điều kiện, liền hạ lệnh nói:
-Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân nhổ trại Bắc thượng, đến đóng quân ở huyện Hứa Xương.
Một lúc lâu sau, sáu vạn quân Tùy thu thập doanh trướng, nhổ trại, khởi binh đi hơn ba mươi dặm về huyện Hứa Xương.
Sau khi quân Tùy lui quân về phía bắc được một ngày, sứ giả từ Trường An cũng đã đến huyện Toánh Xuyên mang theo thánh chỉ của Lý Uyên đến, lệnh cho Lý Hiếu Cung lui quân về Tương Dương, vứt bỏ Trung Nguyên.
Lý Hiếu Cung chắp hai tay đứng trên tường thành nhìn về phương Bắc thật lâu. Y biết vì sao quân Tùy lại rời khỏi huyện Hứa Xương. Quân thủ thành ở huyện Phồn Xương trốn về nói cho hắn biết có một cánh quân đã chặt đứt đường lui của y.
Tất nhiên đây là quân Từ Thế Tích từ quận Tương Thành. Trong lòng Lý Hiểu Cung lúc này cũng đau khổ không thôi.
Hơn nửa tháng trước, người cực lực chủ trương rút quân là y, bởi y ý thức được tình hình đã trở nên bất lợi. Nhưng Thánh Thượng lại không chịu rút quân.
Mà ngày hôm nay của nửa tháng sau, khi hắn ý thức việc rút quân sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, Thánh Thượng lại hết lần này đến lần khác đưa ra thánh chỉ hạ lệnh rút quân. Việc này khiến cho Lý Hiếu Cung không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể thở dài một hơi.
Hắn nghĩ tới một câu cổ ngữ nói ‘ Mò trăng đáy nước’. Tình hình hiện nay không phải là như vậy sao? Hiện tại thời cuộc đã phát sinh biến hóa. Quân Tùy đã hoàn thành chiến lược bao vây. Đã không còn khả năng rút quân, chỉ có thể thủ vững thành trì. Quân Tùy không thể công, còn có thể tranh thủ một chút thời gian.
Nhưng thánh chỉ lại vô tình, làm cho hắn không có đường lựa chọn. Lúc này, Trưởng sử Độc Cô Hoài Ân tiến lên nói:
- Điện hạ, chúng ta có thể nói rõ tình huống hiện tại cho Thánh Thượng. Chúng ta hiện tại đang bị quân Tùy bao vậy, tử thủ trong thành mới là biện pháp sáng suốt nhất.
Lý Hiếu Cung thở dài:
- Điều này cũng không phải là thủ dụ của Thành Thượng, mà là quyết định chính thức của triều đình. Bên trên thánh chỉ có con ấn của Nội Sử Tỉnh và Môn Hạ Tỉnh. Quan trọng hơn, quân sĩ Tần Vương ở phía Tây đã rút lui, chúng ta làm gì còn viện binh.
Lý Hiếu Cung dừng một chút ở hướng Tây, y bỗng nhiên nảy ra một ý niệm. Có phải Lý Thế Dân vì không muốn gánh chịu trách nhiệm cứu viện cho mình, nên mới nhanh chóng lui quân?
Lý Hiếu Cung trong lòng lạnh run một hồi, chậm rãi nói:
- Một ngày đại quân Tần Vương lui về Quan Trung, năm vạn quân chủ lực của Dương Nguyên Khánh từ hướng Tây tới. Khi đó, mười ba vạn đại quan bao vây huyện Toánh Xuyên. Một ngày thành bị phá, chắc chắn toàn quân sẽ bị diệt. Cho dù ta và ngươi có may mắn chạy được về Quan Trung thì làm thế nào có thể giải thích với triều đình đây? Bởi vì kháng chỉ nên dẫn đến việc toàn quân bị diệt!
- Nhưng đi cũng không đúng, đánh cũng không được. Tiến thoái lưỡng nan, chúng ta nên làm gì trong cái tử cục này?
Độc Cô Hoài Ân oán hận nói.
Lý Hiếu Cung cười khổ một tiếng nói:
- Kỳ thực lúc trước Khuất Đột Thông đã dự đoán trước. Lúc trước, lão đã từng nói qua với ta, nếu ta chậm trễ rút quân, quân Đường sẽ rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Tình hình ngày hôm nay đã hoàn toàn bị lão đoán trúng. Lúc đó lão cho ta ba kế sách. Thượng sách là lập tức rút quân, lúc trước là cơ hội duy nhất của chúng ta. Thừa dịp quân Tùy còn chưa hoàn thành bao vây xong, quyết đoán rút quân để bảo toàn thực lực. Nhưng hiện tại thời cơ đã qua đi.
Nói đến đây, trong lòng Lý Hiếu Cung cũng tràn đầy phiền muộn. Thật ra thì do chế độ quyết sách có vấn đề. Người nắm giữ quyết định lại là người không hiểu rõ tình hình thực tế. Mà đại tướng đang chiến đấu lại không có quyền được lựa chọn. Có thể đây là lí do mà Dương Nguyên Khánh phải tự mình xuất chiến.
Vào ban đêm, sau khi lo lắng suy tính một ngày một đêm, Lý Hiếu Cung cuối cùng cũng quyết định rút quân. Vào giờ hợi, cửa thị trấn Toánh Xuyên mở rộng, năm vạn đại quân mang theo đồ quân nhu trùng trùng điệp điệp rút về hướng Nam.
Rút lui còn có thể bảo tồn năm phần binh lực, còn cố thủ cuối cùng sẽ bị diệt toàn quân. Quan trọng hơn là, cho dù rút quân thất bại cũng là do quyết định sai lầm của triều đình, mà không phải do Lý Hiếu Cung hắn tác chiến bất lực.
Vào thời khắc Lý Hiếu Cung rút lui khỏi huyện Toánh Xuyên, trinh sát quân Tùy cũng lập tức báo cáo tình hình tới huyện Hứa Xương. Lý Tĩnh lập tức suất lĩnh sáu vạn đại quân đuổi theo một đường.
Quân lính đã vào trong huyện Phồn Xương, chỉ còn cách thị trấn khoảng hai mươi dặm. Vào lúc nửa đêm, trên con đường phía nam Toánh Xuyên tối thui một mảnh. Trăng sao đều bị tầng mây che khuất, tầng tầng lớp lớp mây bao phủ phía trên tựa như một cái lồng hấp khiến cho hơi nóng trên mặt đất không có cách nào tản ra, khiến khí trời rất nóng bức.
Không có lấy một cơn gió, không khí ngưng trọng tựa như trước khi bão tố đến. Đột nhiên, có một tia sáng vạch ngang các tầng mây, tia chớp khiến cả bình nguyên cùng rừng rậm chấn động.
Khi tia chớp sáng lên trong chớp mắt, cả con đường trở nên sáng như tuyết. Chỉ thấy trên con đường tập trung đầy những quân lính. Một chiếc xe ngựa chứa đầy lương thực cùng với những đồ quân dụng đang khó khăn đi về hướng Nam.
Hai bên xe ngựa có một hàng người binh sĩ đi theo. Đại đa số là bộ binh, trong đó cũng có xen lẫn kỵ binh ở giữa. Tia chớp chói mắt khiến một đám súc vật kinh hoảng nhao nhao lồng lên, chạy loạn lên khắp nơi, khiến cho đội ngũ loạn lên.
Lý Hiếu Cung ở trong trung tâm đội ngũ. Y thỉnh thoảng nhìn lên bầu trời đêm, thấy bão tố gần sắp nổi lên khiến trong lòng y nặng trịch. Y cảm thấy đây là điềm báo về việc lui về Nam của y sẽ gian nan nguy hiểm.
Lúc này, Độc Cô Hoài Ân cưỡi ngựa đuổi theo gọi
- Điện hạ!
Lý Hiếu Cung giảm tốc độ lại. Y rất tôn trọng Độc Cô Hoài Ân. Không phải chỉ bởi vì Độc Cô Hoài Ân thân phận cao quý, gã là cháu của Độc Cô hoàng hậu Đại Tùy, cũng là Công Bộ Thượng Thư của Đại Đường, quyền cao chức trọng.
@by txiuqw4