Quan trọng hơn, Độc Cô Hoài Ân là con trai trưởng của Độc Cô gia tộc. Đằng sau gã là Độc Cô gia tộc lớn mạnh. Gã một trong những người đại biểu cho lợi ích của Độc Cô gia tộc. Với thân phận đệ nhị quý tộc Quan Lũng, Độc Cô Hoài Ân cũng đủ để được hoàng tộc Lý thị tôn trọng.
- Điện hạ, nếu cứ như vậy hành quân tiếp, sợ rằng sẽ không ổn!
Độc Cô Hoài Ân lo lắng nói.
Lý Hiếu Cung quay đầu nhìn lại phía sau. Đúng lúc một tia chớp xẹt phía chân trời, y thấy rõ ràng hàng ngũ kéo dài hơn mười dặm. Nếu như lúc này quân Tùy từ phía sau đuổi theo thì quân sĩ phía sau sẽ lập tức tan tác.
Lý Hiếu Cũng cũng ý thức được sự nguy hiểm, y nhìn xung quanh đánh giá. Cách đó chừng ba dặm, có một khoảng không tối đen. Y nhớ rõ đó là một mảnh hắc tùng lâm rộng mấy trăm mẫu.
- Truyền lệnh của ta, binh sĩ tất cả vào Hắc Tùng lâm trú mưa.
Tất cả đội ngũ ly khai đường lớn đi vào vùng quê trống trải. Binh sĩ vội vàng chạy bên trong cánh đồng bát ngát, chạy về hướng Hắc Tùng lâm. Nhưng những chiếc xe quân nhu lại khó có thể di chuyển ở nơi hoang dã. Các xa phu ra sức điều khiển, khiến cánh đồng bát ngát loạn thành một đoàn.
Lúc này, từng giọt mưa lớn rơi lộp độp xuống. Cơn mưa to cuối cùng cũng đã tới. Cơn mưa trắng xóa bao phủ khắp nơi, bên trong không khí tràn ngập mùi tanh của bùn đất.
Đám binh sĩ quát lên một tiếng rồi chạy về hướng tùng lâm. Ngay cả phu xe cũng xuống xe ngựa, dùng vải dầu phủ sơ thùng xe lại, rồi bỏ lại xe ngựa chạy vào tùng lâm.
Mưa càng ngày càng lớn, trời đất cũng một mảnh mờ mịt, mười bước xung quanh mình đều không thấy gì. Năm vạn quân Đường chen chúc tại mấy trăm mẫu rừng rậm, trong lòng bất an chờ đợi mưa tạnh. Tùng lâm giống hệt một nơi trú mưa tự nhiên. Tuy lâu lâu cũng có nước mưa rơi trúng, nhưng đỡ hơn bên ngoài rất nhiều.
Lý Hiếu Cung ngồi trên một tảng đá lớn. Y mặc dù sắc mặt rất bình tĩnh, nhưng trong mắt thỉnh thoảng lại hiện lên một tia bất an. Nhưng thực sự trong lòng hắn lại đang tính xem vị trí của quân Tùy vào lúc này.
Quân Tùy tuy ở huyện Toánh Xuyên cách đây hơn năm mươi dặm.Từ đó đến nơi này khoảng một trăm ba mươi dặm. Tuy tin tức của quân Tùy có chậm chạp đi nữa nhưng bọn chúng là khinh binh, truy đuổi một ngày một đên cũng được hơn một trăm dặm. Nói vậy, truy binh quân Tùy hẳn cách bọn họ rất gần, xa nhất cũng chỉ khoảng ba mươi dặm.
Đúng lúc này, trong cơn mua to quay trở về hai gã trinh sát. Mưa to khiến bọn họ trở nên ướt sũng. Bọn họ được dẫn đến bên cạnh Lý Hiểu Cung, quỳ một gối xuống bẩm báo:
-Bẩm điện hạ, quân Tùy chủ lực không đem theo quân nhu, khinh binh đuổi theo. Hiện tại… đang trong rừng rậm cách đây khoảng hơn hai mươi dặm.
Lý Hiếu Cung nghe xong cả kinh, nếu như mưa ngừng lại. Quân Tùy không phải đã đuổi kịp mình rồi sao? Y không dám ngồi nữa, đứng dậy đưa ra lệnh nói:
- Nhanh chóng truyền mệnh lệnh của ta, toàn bộ toàn bộ thiên tướng trở lên nhanh chóng tập trung lại đây.
….
Tình báo của quân Đường quả thực rất chính xác. Chủ lực quân Tùy đúng là đang ở trong rừng cách nơi đây hơn hai mươi dặm. Trước mắt gần sắp đuổi kịp quân Đường, nhưng đột nhiên trời lại đổ mưa xối xả làm cho bọn hắn phải dừng lại. Hơn sáu vạn đại quân trốn ở trong một phiến rừng rậm, chỉ chờ mưa ngừng rơi.
Tại một chỗ trống bên trong rừng rậm, có một lều trướng được dựng lên. Lý Tĩnh cùng hơn mười người đại tướng đang thương nghị cuộc chiến sắp tới. Bên trong trướng có một cái sa bàn, bên trên có địa hình của vùng này.
- Hơn hai mươi dặm phía trước có một mảnh hắc tùng lâm.
Lý Tĩnh chỉ vào một mảnh tùng lâm được làm từ lá thông nói:
- Phiến hắc tùng lâm này rộng khoảng ba bốn trăm mẫu. Mưa lớn như vậy, Lý Hiếu Cung cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể ở trong mảnh tùng lâm này tránh mưa. Xung quanh tùng lâm đều là bình nguyên, rất thích hơp để khai chiến.Ta nghĩ lúc này Lý Hiếu Cung cũng đã phát hiện ra chúng ta. Y nhất định sẽ không tiếp tục đi mà sẽ bày trận ngoài tùng lâm.
Lý Tĩnh liếc mắt nhìn mọi người, trong lòng y có chút hứng phấn không thể kiềm nén:
- Chúng ta đã đấu với nhau hơn một tháng. Trận chiến cuối cùng cũng đã gần đến.
Mọi người nghe xong đều xoa xoa hai tay, trên mặt hiện ra vẻ chờ mong. Bị đè nén hơn một tháng, cuối cùng đại chiến cũng đã đến. Lúc này Tần Quỳnh đột nhiên hỏi:
- Xin hỏi Trưởng Sử, quân của Từ Thế Tích hiện tại đang ở nơi nào?
Lý Tĩnh mỉm cười nói:
-Ta nghĩ, gã nhất định sẽ xuất hiện ở thời khắc quan trọng.
…………..
Mưa rơi tầm tã suốt một đêm, cánh đồng bát ngát cũng đọng lại đầy nước mưa. Trên mặt đường trở nên lầy lội, nếu không chú ý sẽ bị trượt chân. Mấy nghìn đồ quân nhu trên xe ngựa qua một đêm mưa tầm tã cùng mấy con ngựa đã trở nên mệt mỏi. Rất nhiều con bò già đã ngã luôn vào trong đống bùn lầy lội.
Vào lúc này, quân Đường cũng không quan tâm gì tới đồ quân nhu trên xe. Bọn họ bày ra đại trận ở phía trên hướng Bắc hắc tùng lâm, cũng đang chờ cuộc đại chiến sắp tới.
Bầu trời mờ mịt đã ánh lên một tia nắng ban mai trong trẻo. Đây cũng là một ngày mát mẻ nhất từ lúc vào hạ đến này. Trên trời vẫn còn rơi xuống những giọt mưa phùn. Trên đầu những binh sĩ vẫn còn vương đầy nước mưa. Phía trên rừng rậm bao phủ một tầng khói xanh. Giống như một mảnh lụa xanh mỏng phủ lên trên rừng rậm, trông như ẩn như hiện.
Tại một buổi sáng yên tĩnh, một tiếng lại một tiếng trống vang lên “Tùng … Tùng…Tùng!” đơn điệu mà khô khan. Nhưng mỗi một thanh âm như gõ vào trong lòng của đám binh sĩ, nhắc nhở cho bọn họ cuộc đại chiến đã đến gần.
Lý Hiếu Cung đứng ở một nơi xa. Y mơ hồ đã trống thấy một đại quân đông nghịt hiện ra cách đây vài dặm. Thời khắc này, trong lòng y chợt trở nên bình tĩnh. Y cuối cùng cũng không tránh khỏi một kiếp này. Đây là số trời đã an bài, đã định bọn họ phải cùng quân Tùy đành một trận.
Lý Hiếu Cung hít sâu một hơi. Dũng khí trong người y bắt đầu bùng lên,bất luận là thắng hay thua thì cũng phải tận lực mà chiến đấu. Để bảo vệ danh dự của quân Đường, bản thân y không được chùn bước.
Hắn chậm rãi rút đại đao ra, lớn tiếng hét lên:
- Đây là thời khắc quyết chiến,mọi người hãy cố lấy dũng khí, reo hò một tiếng thắng lợi.
Năm vạn quân Đường vung tay hô lớn, thanh thế xông thẳng lên tầng trời. Lý Hiếu Cung cưỡi ngựa chạy nhanh, đưa đại đao lên lần nữa hô to:
- Thắng lợi!
- Thắng lợi!
Một tiếng hét lên khiến cho toàn bộ quân Đường bắt đầu phấn chấn trở lại. Trường mâu đưa lên cao, chiến đao rút khỏi vỏ, sĩ khí tăng vọt…
Lý Tĩnh dẫn sáu vạn quân Tùy, dừng lại cách quân Đường khoảng hai dặm. Gã cũng không có hô to khẩu hiệu, mà yên lặng quan sát trận hình và binh chủng của quân Đường. Quân Tùy cũng giống như quân Đường, một trận mưa to cũng đã làm cho cung nỏ đều mất đi sức sát thương. Binh sĩ bắn cung cũng biến thành binh sĩ dùng mâu, đứng bên trái trận.
Mà chính diện lại có khoảng một vạn năm nghìn kỵ binh, chỉnh tề thành thạo xếp thành ba trận hình. Bên phải còn lại là binh sĩ dùng đao thuẫn, khoảng chừng một vạn người. Còn có mấy nghìn quân trinh sát trải đều bốn phía.
Quân Đường với Quân Tùy trang bị tương tự nhau. Giáp trụ cùng binh khí cũng giống nhau, bất đồng duy nhất là kỵ binh của quân Tùy hơn đối phương một vạn người. Trong đó còn có ba nghìn trọng giáp kỵ binh. Đây là do Dương Nguyên Khánh đích thân sắp đặt. Bộ binh trọng giáp ở hướng tây, còn kỵ binh trọng giáp được đặt tại hướng đông.
- Tần tướng quân ở đâu?
Lý Tĩnh quát lớn một tiếng nói.
Tần Quỳnh tiến lên khom người thi lễ:
- Có mạt tướng!
- Ta bổ nhiệm ngươi làm Chủ tướng hữu quân, suất lĩnh năm nghìn kỵ binh đánh với đao thuẫn binh. Không được nóng lòng xung phong liều mạng. Đợi sau khi trung quân chiến đấu kịch liệt mới bắt đầu tấn công quân địch.
- Mạt tướng tuân lệnh!
Lý Tĩnh nhìn thoáng qua La Sĩ Tín, quát lớn lệnh nói:
- Tướng quân La Sĩ Tín ở đâu?
- Có mạt tướng!
Lã Sĩ Tín bước ra khỏi hàng, thanh âm dõng dạc nói.
- Ta cho người một vạn năm nghìn trường mâu binh ở cánh trái, cũng đánh với trường mâu binh của quân địch. Cũng giống như cánh quân bên phải, không được nóng lòng tác chiến. Đợi đến sau khi trung quân đã chiến đấu kịch liệt mới phát động tấn công.
- Tuân lệnh!
Lý Tĩnh nhất nhất an bài mọi tướng lĩnh, sau cùng gã mới nhìn thật sau vào trận doanh của phe đối phương, lớn tiếng quát:
- Nổi trống, trọng kỵ binh ra trận!
- Tùng! Tùng! Tùng! Tùng!
Hơn năm trăm mặt trống lớn đồng thời vang lên. Tiếng trống long trời lở đất, khiến cho trời đất cũng phải biến sắc. Kỵ binh quân Tùy giống như một gợn nước xông ra, tản ra hai bên. Một đạo nhân mã cả người mặc trọng giáp chính là đội ngũ trọng kỵ binh, mỗi người trên tay cầm giáo dài.
Tiết Vạn Triệt bất thình lình hét vang lên một tiếng:
- Sát a!!!!!
- Sát a!!!
Bên trong tiếng trống khiến tâm hồn chấn động. Ba nghìn trọng giáp kỵ binh bỗng di chuyển. Tiếng vó ngựa khiến cho mặt đất phải run lên từng đợt. Sát khí của đội kỵ binh tản ra tận trời. Một loại sức mạnh vô địch không gì không phá hướng trung tâm quân Đường mà lao tới.
………..
Lý Hiếu Cung sắc mặt đại biến. Y không ngờ bên trong quân Tùy lại có thể xuất hiện trọng giáp kỵ binh. Y mặc dù có nỏ dùng để đối phó trọng giáp kỵ binh nhưng không có lấy từ trên xe quân nhu ra. Quan trọng hơn, qua một đêm mưa rơi tầm tã, dây cung cũng đã mềm ra, sàng nỏ cũng không thể nào sử dụng.
@by txiuqw4