Ở ngoại thành Thái Nguyên cách ba mươi dặm có một tòa điền trang chiếm ước chừng ba trăm khoảnh, nơi này là một trong ba điền trang của Vương gia, tên là Tây Sơn điền trang.
Ba tòa điền trang của Vương gia đều do ba đứa con của Vương Tự chưởng quản, còn tòa điền trang này do Vương Kỳ chưởng quản, cũng phái ba gã quản sự khác phụ trách, trong đó đại quản sự của Tây Sơn điền trang tên Vương Tùy Lộc, cũng là một người lâu năm trong phủ Vương gia.
Phía bắc Tây Sơn điền trang dựa lưng vào chân núi Tây Sơn, một con sông nhỏ chảy qua điền trang. Thế dựa núi kề nước, phong cảnh tú lệ, mấy chục tòa đình đài lầu các được xây dựng khiến nơi này có thời tiết mát mẻ vào mùa hè, khiến nó trở thành nơi nghỉ hè của Vương gia.
Ngoại trừ những phòng nghỉ ở bên ngoài thì chân núi phía Tây còn có một thôn trang ước chừng có ba trăm gia đình, những người này đều là nông dân tá điền của Vương gia, vốn là lưu dân chạy trốn chiến loạn Hà Bắc mà đến Thái Nguyên, không có hộ tịch nên sống bằng cách cày thuê cho Vương gia.
Nhưng từ khi Hà Bắc thi hành điền chế, tá điền trong Tây Sơn điền trang cũng bắt đầu trở về quê hương ở Hà Bắc. Sau khi kết thúc vụ hè liền có hơn bảy mươi hộ tá điền chấm dứt làm thuê để trở về quê, hơn nữa còn có rất nhiều tá điển chuẩn bị thu hoạch xong vụ mùa thu cũng trở về Hà Bắc.
Đây cũng là nguy cơ của tất cả trang viên ở triều Tùy, những tá điền không muốn làm ruộng cho điền trang, họ muốn quay trở về nhà mình để nhận đất đai được phân. Không chỉ có đất đai là của mình, còn có thuế đất còn thấp hơn thuế phú nhiều lần.
Mặc dù có nhiều trang chủ điền trang hứa thuê phú chỉ cao hơn một chút so với thuế điền, còn hứa hẹn giúp tá điền cưới vợ nhưng vẫn không ngăn được con sóng trở về quê của tá điền.
Lúc hoàng hôn, một ngàn Nội vệ kỵ binh chạy vội tới Tây Sơn điền trang. Bốn phía trang viên không có tường bao quanh, chỉ có xung quanh phòng nghỉ của Vương gia xây dựng tường bao quanh khoảng mười dặm.
Hơn ngàn kỵ binh tới đã sớm kinh động tới thôn trang và phòng xá Vương thị. Hơn mười con chó chạy đến cửa thôn sủa ầm ĩ đám kỵ binh. Kỵ binh thúc ngựa chạy gấp, giương lên cung tên, mấy chục con chó bị bắn chết nằm trên mặt đất.
Sát khí lộ ra dọa thôn dân đang muốn đi xem náo nhiệt vội vàng quay về, mọi nhà đều đóng chặt cửa. Người giữ cửa phòng xá họ Vương cũng nhìn thấy kỵ binh chạy tới liền trở về báo tin. Trong nháy mắt, kỵ binh đã xông tới, cửa chính bị phá toang.
Ngàn tên kỵ binh vọt vào bên trong phủ, bọn họ nhanh chóng chia làm hai đường, một đường mười mấy tên kỵ binh vây quanh kho lúa, tiến vào từ cửa chính.
Mà một đường kỵ binh khác vây quanh tòa nhà lớn, giương cung nỏ, nhắm ngay tường nhà và cửa chính. Quan quân lớn tiếng hô:
- Người trong nhà toàn bộ đi ra, nếu không toàn bộ giết hết!
Chỉ chốc lát sau mấy chục người trong nhà bị dọa cho mặt mũi tái nhợt. Một đám người giơ tay lên đầu từ trong phòng đi ra, ước chừng năm mươi, sáu mươi người. Bọn lính xông tới, thét ra lệnh cho mọi người quỳ xuống.
Cầm đầu là Đô úy, suất lĩnh hơn trăm nội vệ sĩ binh tiến vào tòa nhà lớn. Chỗ này chiếm ước chừng hai mẫu ruộng lớn, tòa nhà do hai mươi mấy gian phòng tạo thành, sân và trong phòng chất đầy các loại dụng cụ ủ rượu. Trong không khí tràn ngập hương rượu.
Mà kho lúa cũng được lục soát, tìm thấy mấy trăm hũ rượu và một số lượng lớn vỏ chai. Lúc này, đại quản sự của điền trang Vương Tùy Lộc bị áp giải đến, gã quỳ rạp xuống đất cầu xin tha mạng.
- Tướng quân, tất cả những đồ vật này đều mang đi sao?
Một gã Giáo Úy hỏi.
Đô úy lắc lắc đầu:
- Ngụy Tướng quân có lệnh, bắt giam người ngay tại chỗ, thu thập chứng cứ phòng ngừa Vương gia không nhận tội.
Y lập tức ra lệnh cho tên Giáo Úy:
- Ngươi dẫn theo ba trăm huynh đệ canh giữ nhân chứng, nếu có người dám tấn công thì giết chết ngay tại chỗ!
Giáo Úy khom người tiếp lệnh:
- Tuân mệnh!
Đô úy an bài tốt binh lính canh giữ mới suất lĩnh mấy trăm kỵ binh chạy về thành Thái Nguyên.
.....
Cùng lúc Tây Sơn điền trang bị điều tra, một đội kỵ binh khác cũng đến điều tra hai tòa điền trang khác của Vương gia, cũng lục soát trong kho lúa tìm thấy dụng cụ ủ rượu, hơn nữa còn tìm được một số lượng lớn rượu được cất giấu.
Bên trong thành Thái Nguyên, tửu quán Nhất Phẩm Cư và tửu quán Tiến Sĩ cũng bị nội vệ quân vây quanh, binh lính lục soát trong hầm rượu tìm được mấy ngàn bình rượu gạo, hơn nữa ở mấy cửa hàng khác của Vương gia cũng tìm ra lượng lớn rượu gạo chuẩn bị mang ra bán sỉ.
Mà lúc này chỉ cách ba canh giờ so với thời gian Dương Nguyên Khánh hạ lệnh, Ngụy Bí và Nội vệ Trưởng sử Lưu Kiều Tùng đã viết xong một phần tấu chương dâng lên cho Dương Nguyên Khánh.
Màn đêm vừa buông xuống, trong Tử Vi Các đèn đuốc vẫn sáng trưng. Trong quan phòng của Sở Vương, Ngụy Bí và Trưởng sử Lưu Kiều Tùng khoanh tay đứng ở một bên, chờ đợi mệnh lệnh.
Dương Nguyên Khánh ngồi ở sau bàn đang tỉ mỉ xem tấu chương. Hiệu suất làm việc của Ngụy Bí cao khiến hắn rất hài lòng, hắn thích kiểu xuất kích như sấm sét như vậy, trong thời gian ngắn nhân chứng, vật chứng đều tìm được.
Nhưng nội dung của tấu chương lại khiến cho Dương Nguyên Khánh vô cùng phẫn nộ. Trong ba tòa điền trang của Vương gia vốn có gần một trăm ngàn thạch lương thực, nhưng không lâu sau khi truyền đạt mệnh lệnh cấm bán rượu, bọn họ liền bắt đầu ủ rượu kiếm lời, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi bọn họ đã dùng năm mươi ngàn thạch gạo để ủ rượu, ngang nhiên đối kháng với lệnh cấm bán rượu.
Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi đến phía trước cửa sổ, nhìn bầu trời đêm trầm tư không nói. Sự kiện Vương gia ủ rượu đủ để Vương gia vạn phục bất kiếp, nhưng vấn đề hiện tại là hắn cần đem sự kiện lần này mở rộng đến mức nào?
Là nên giết một người răn trăm người, hay là hoàn toàn tẩy trừ quan trường, đem thế lực của Vương gia hoàn toàn thanh trừ ra khỏi triều đình. Trong lòng Dương Nguyên Khánh luôn luôn lo lắng suy nghĩ vấn đề này, phải cân nhắc lợi hại trong đó. Chuyện này không phải hắn không làm được, mà phải xem xem hắn có quyết tâm làm hay không.
Dương Nguyên Khánh trầm tư thật lâu mới chậm rãi nói:
- Đi thực hiện bước đầu tiên!
.....
Bóng đêm nặng nề bao phủ. Một đội quân nội vệ hai ngàn tên do binh lính võ trang đầy đủ vô thanh vô tức hướng đến phía Nam Thái Nguyên, xuất phát đến toàn nhà của Vương gia. Đội quân này do Ngụy Bí tự mình suất lĩnh, vây quanh phủ đệ của đại thần. Đây là lần xuất kích đầu tiên từ sau khi vương triều Tân Tùy thành lập.
Một lát sau, hai ngàn nội vệ quân đã đến thủ phủ của Vương gia. Ngụy Bí thấp giọng ra lệnh, hai ngàn binh lính liền bao vây tòa nhà chiếm gần trăm mẫu này.
Lúc này, ở trong Vương phủ, trên mặt đất đều là những mảnh vỡ của chén trà. Gia chủ Vương Tự đang cực kỳ tức giận, tay y nắm trường kiếm, sắc mặt xanh mét đang chửi ầm những con cháu họ Vương:
- Các ngươi đều là đồ con lợn, Vương gia chúng ta nhất định sẽ bị các ngươi hại chết. Gia tộc họ Vương ở Thái Nguyên kéo dài mấy trăm năm nay sẽ bị mất trong tay các ngươi!
Mấy tháng trước Vương Tự bị giáng chức làm Thái Thú quận Triệu nhưng y vẫn lấy cớ dưỡng bệnh không đi nhận chức ở quận Triệu mà ở lại trong phủ ở Thái Nguyên.
Nhưng chức Thái Thú của y vẫn không bị bãi miễn, chính vụ quận Triệu đều do Trưởng sử Triệu Hoằng Huyền thay thế xử lý, còn y ở bên trong phủ ở Thái Nguyên âm thầm nắm trong tay vây cánh của y ở triều đình và tại địa phương. Lần này phản đối quân Tùy tấn công Trung Nguyên là do y bắt đầu khởi xướng, dẫn đến một trận phong ba trong triều đình.
Bởi vì toàn bộ tinh lực của y đều chú ý đến hoạt động ở quan trường nên không để mắt đến sản nghiệp kinh doanh của Vương gia, y không ngờ con cháu Vương gia lại âm thầm ủ rượu để kiếm tiền.
Cho đến nửa canh giờ trước, tin tức tửu quán Nhất Phẩm Cư bị nội vệ quân tra xét và tịch thu tài sản truyền đến, y mới biết được người trong nhà lại gạt y làm ra chuyện động trời này.
Y hận đến mức muốn tự tay chặt đi mấy cái đầu ngu xuẩn này, bao gồm cả con trai Vương Kỳ của y. Lúc này y hoang mang lo sợ không biết nên xử lý nguy cơ của gia tộc lần này như thế nào.
Trên mặt đất có bốn người đang quỳ, đầu tiên là tộc đệ Vương Huyền Trị của Vương Tự, là tổng quản sự ở Vương gia, tất cả sản nghiệp kinh doanh và thu chi đều do gã toàn quyền phụ trách.
Lợi dụng lương thực của Vương gia ủ rượu kiếm tiền cũng là quyết định của gã, gã cũng bởi vì thấy Vương gia gặp phải khủng hoảng tài chính nên không còn cách nào khác.
Năm nay lương thực thu hoạch từ vụ chiêm của Vương gia thảm nhất trong trăm năm qua, thậm chí sản lượng giảm còn vượt qua cả lần hạn hán năm Đại Nghiệp thứ sáu, không chỉ giảm sản lượng của lúa, quan trọng hơn là tai họa về con người.
Một số lượng lớn tá điền đã bỏ đi trực tiếp khiến cho lương thực vào kho giảm ba phần, trong lúc khó khăn gã còn nghe nói vụ mùa sau còn một số lượng lớn tá điền nữa muốn rời đi. Gã tính toán ba tòa điền trang có sáu trăm hộ tá điền, có thể sẽ rời đi khoảng bốn trăm hộ.
Trọng yếu nhất của Vương gia là nguồn thu nhập, năm trăm trang ấp sẽ gặp phải nguy cơ sụp đổ, đến lúc đó dùng cái gì để chống đỡ nghìn người ở Vương gia? Chỉ vẻn vẹn tiền thuế đất hàng năm để duy trì Vương gia đã hao phí mất mấy chục ngàn xâu tiền và hơn mười ngàn thạch lương thực.
@by txiuqw4