sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 846: Chuyện Lớn Hóa Nhỏ? (p1)

Đã không có thu nhập từ ruộng nương thì của cải của Vương gia cũng chỉ có thể duy trì ba năm, sau đó Vương gia sẽ tan thành mây khói.

Thân là đại quản sự của Vương gia, Vương Huyền Trị càng thêm lo lắng, cho đến mấy tháng trước người phụ trách tửu quán Vương Tế Trung nói cho gã biết một cách phát tài: ủ rượu.

Bởi vì lệnh cấm bán rượu ban ra trở thành mấu chốt quan trọng trong buôn bán, nếu tự mình ủ rượu bán thì lợi nhuận còn gấp hai lần so với chỉ độc bán lương thực, thêm nữa là lệnh cấm bán rượu làm cho rượu gạo có giá trị tăng vọt, món lãi kếch sù ước chừng cũng phải nhiều gấp mười lần, hơn nữa lợi nhuận ủ rượu cũng nằm trong tay mình, như vậy những lương thực tồn kho có thể kiếm được lợi nhuận gấp sáu mươi lần.

Món lãi kếch sù từ ủ rượu khiến Vương Huyền Trị hun tâm, gã không có thảo luận cùng gia chủ, chỉ cùng mấy cháu trai làm nắm quyền chưởng quản thảo luận một phen, mọi người liền nhất trí với nhau, quyết định bí quá hoá liều, ủ rượu kiếm lời.

Ngoại trừ Vương Huyền Trị, phía sau gã là đứa con thứ ba của Vương Tự, Vương Kỳ, phụ trách chưởng quản điền trang, còn có chưởng quản tửu quán Vương Tế Trung và chưởng quản cửa hàng Vương Tế Vân.

Bốn người này là chủ mưu ủ rượu trong Vương gia. Giờ phút này bọn họ đều quỳ trước mặt gia chủ, vì sự kiện ủ rượu mà dẫn tới đại họa đều khiến cho bọn họ hoảng sợ vạn phần. Nhưng cho tới bây giờ bọn họ cũng không biết điền trang đã xảy ra chuyện.

Vương Huyền Trị vạn phần ảo não nói:

- Gia chủ, việc này là trách nhiệm của đệ, đệ thật không ngờ sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy, nhưng đệ cũng không có cách nào, nếu không nghĩ biện pháp kiếm tiền thì Vương gia chúng ta cũng khó có thể duy trì. Gia chủ đã quên báo cáo mấy tháng trước của đệ sao? Một số lượng lớn tá điền đã đi, vậy ai trồng trọt cho chúng ta? Lúc ấy gia chủ cũng đồng ý.

- Câm mồm!

Vương Tự gầm lên một tiếng:

- Ta là đồng ý cho ngươi kiếm tiền, nhưng cũng không nói cho ngươi đi ủ rượu. Ngươi ngang nhiên kháng lệnh, ngươi cho là những người khác cũng ngu xuẩn sao? Không hiểu ủ rượu kiếm tiền, Bùi gia có bối cảnh thâm hậu như vậy cũng không dám mạo hiểm vi phạm lệnh cấm bán rượu, ngươi lại tính làm cái gì?

Tộc đệ Vương Trinh Hiếu ở bên cạnh khuyên nhủ:

- Gia chủ bớt giận, hiện tại vấn đề đã lộ ra, trước mắt nên nghĩ biện pháp giải quyết nguy cơ, không nên oán hận nhau. Đợi vượt qua nguy cơ lần này mới tính toán xử lý chuyện này, gia chủ nói xem có đúng hay không?

Vương Tự oán hận nói:

- Ngươi nói thì rất đơn giản, nhưng làm thế nào để giải quyết vấn đề này đây? Ngươi thử nói một chút xem?

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh chạy trốn, sau đó giọng nói hoảng sợ vạn phần của quản gia vang lên:

- Bẩm báo gia chủ, cửa phủ đã bị lớp lớp quân đội bao vây do Ngụy tướng quân suất lĩnh. Hắn nói gia chủ phải ra ngoài nói chuyện, nếu không hắn sẽ giết vào trong phủ.

Tin tức truyền đến khiến Vương Tự chết lặng người.

Ngoài cửa lớn của Vương phủ có mấy trăm binh lính Nội vệ tay cầm cây đuốc chiếu sáng cửa lớn như ban ngày. Ngụy Bí mặc giáp mang nón trụ, tay cầm chuôi kiếm, ánh mắt sâu xa nhìn chăm chú vào cửa chính.

Từ năm Đại Nghiệp thứ mười sau khi thành lập nội vệ quân, y vẫn đảm nhiệm chức Nội Vệ tướng quân. Lúc đầu Nội vệ quân ở trong tay y chỉ có hơn ngàn người, nhưng cho đến hôm nay đã có mười hai ngàn người, còn bao gồm các điểm tình báo ở các thành lớn, trở thành lực lượng quân đội cực kỳ trọng yếu trong Đại Tùy.

Ở Thái Nguyên nếu nhắc tới tên Ngụy Bí thì người biết không nhiều lắm, nhưng nhắc tới Ngụy Thế Đầu thì không ai không biết, không ai không hiểu.

Hơn nữa trong năm nay Nội vệ quân đã liên tục điều tra được ba vụ án đúc tiền giả, dựa theo luật giết chết cả nhà, tịch thu tài sản. Ngay trên phố xá sầm uất của Thái Nguyên, Ngụy Bí tự mình cầm đao giết chết mấy trăm người, từ người già tám mươi tuổi cho đến một đứa trẻ chỉ mới hai tuổi, toàn bộ không buông tha.

Ba vụ án này đã chấn động toàn bộ Đại Tùy, hiện trường cảnh tượng giết người đầy máu tanh như vậy khiến mấy chục ngàn người xem ở Thái Nguyên đêm ngủ không an giấc. Nếu nhắc tới đại danh Ngụy Thế Đầu vẻ mặt của mọi người đều thay đổi.

Nhưng Ngụy Bí có thể vẫn đảm nhiệm chức Nội Vệ tướng quân cũng không phải bởi vì y lòng lang dạ sói, mà là lòng trung thành của y. Y xuất thân là thân vệ sớm nhất của Dương Nguyên Khánh, luôn trung thành và tận tâm với Dương Nguyên Khánh, hơn nữa còn khôn khéo và có khả năng nên rất được Dương Nguyên Khánh tín nhiệm.

Ngoại trừ lòng trung thành y còn có thể hiểu được tâm ý của Dương Nguyên Khánh. Tỷ như lúc này y biết rõ mục đích của Dương Nguyên Khánh muốn đối phó với Vương gia, tuyệt đối không đơn giản chỉ là vi phạm lệnh cấm bán rượu như vậy. Y cũng biết bây giờ mình nên làm thế nào.

Cửa lớn mở ra, Vương Tự mang theo hơn mười tộc nhân vội vàng đi ra. Vương Tự vẻ mặt ngưng trọng, khi nhìn thấy mấy trăm tên binh lính toàn thân khôi giáp đứng trước cửa lớn thì ánh mắt lộ vẻ căng thẳng.

Gã cũng không biết vụ án này làm như thế nào mới có thể kết thúc, nhưng sự thật bày ra trước mắt, những người trong Vương gia quả thật làm trái với lệnh cấm ủ rượu tư bán, theo luật thì người nấu rượu nên chém. Vậy chẳng lẽ người trong Vương gia sẽ đầu rơi xuống đất sao?

Thấy Vương Tự đi ra, Ngụy Bí hơi chắp tay nói:

- Ta phụng mệnh đến đây tra xét nghi phạm, mong gia chủ phối hợp Nội vệ quân chấp pháp.

Vương Tự ra vẻ kinh ngạc:

- Vương gia luôn luôn răn dạy con cháu, chưa từng làm việc gì vi phạm pháp lệnh, đến đây tra xét nghi phạm là có ý tứ gì?

Ngụy Bí hừ lạnh một tiếng:

- Tháng tư triều đình đã ban lệnh nghiêm cấm ủ rượu gạo nhưng hai tửu quán, cửa hàng của Vương gia lại tìm được hơn chục ngàn bình rượu gạo, ở điền trang đã tìm thấy một lượng lớn dụng cụ ủ rượu. Nhân chứng vật chứng đã vô cùng xác thực nên ta đặc biệt tới cửa bắt giữ nghi phạm.

Vương Tự cũng không cãi nổi, gã chắp tay sau lưng xanh mặt nói:

- Làm trái với lệnh cấm triều đình cũng là người của quan phủ tới bắt, đâu có quan hệ gì tới Nội vệ quân?

- Pháp lệnh bình thường thì do quan phủ địa phương phụ trách, nhưng những lệnh cấm đặc biệt thì do Nội vệ bắt giữ. Lệnh cấm rượu là lệnh cấm đặc biệt thứ ba, Vương sứ quân từng làm Tể tướng của một nước chắc biết rõ điều này.

Lệnh cấm đặc biệt thứ nhất là lệnh cấm đúc tiền tư, lệnh cấm đặc biệt thứ hai là lệnh cấm buôn bán những hàng hóa vi phạm lệnh cấm, lệnh cấm đặc biệt thứ ba là lệnh cấm ủ rượu gạo.

Ba lệnh cấm đặc biệt này làm sao Vương Tự có thể không biết, nói đến đây gã cũng không phản bác được. Sau một lúc lâu mới nói:

- Nội vệ quân tới cửa muốn bắt giữ ai?

Đây mới là điểm mấu chốt. Vương Tự cần phải biết được vụ án này đã đến mức độ nào, dù sao trước đây gã cũng từng làm tướng quốc, gã biết một án tử có thể có lớn có nhỏ, có thể chỉ bắt giữ những tên lính tôm tướng cua để tượng trưng, không giải quyết được gì, cũng có thể bắt mấy tên tiểu nhân vật, đem chuyện lớn hóa nhỏ.

Nhưng tương tự cũng có thể đem sự tình phóng đại, từ một điểm biến thành một mảnh. Đây là muốn mượn việc công để nói chuyện riêng, khiến tình thế trở nên nghiêm trọng. Cái này phụ thuộc vào ý đồ của người quyết định, chính là muốn xem mục đích của Dương Nguyên Khánh là cái gì? Là tùy việc mà xét hay là mượn chuyện này để giải quyết chuyện của mình?

Trong lòng Vương Tự rất khẩn trương, nếu Nội vệ quân đem mình mang đi thì vấn đề liền trở nên nghiêm trọng.

Ngụy Bí lạnh lùng nói:

- Căn cứ lời khai của phạm nhân ở hiện trường cung cấp, vụ án này liên quan đến con cháu Vương gia, là chủ quản tửu quán Vương Tế Trung, chủ quản điền trang Vương Kỳ, còn có chủ quản cửa hàng Vương Tế Vân, ba người này bị tình nghi là kẻ chủ mưu, mời gia chủ đem bọn họ giao ra đây, nếu không, Nội vệ quân chỉ có thể vào phủ bắt người.

Mặc dù Vương Kỳ là con trai của Vương Tự, nhưng trong lòng Vương Tự vẫn hơi thả lòng, trong danh sách bắt giữ không có Vương Huyền Trị, chuyện này nói lên ở bên trong án ủ rượu này không nhằm đến gia tộc họ Vương, mà chỉ là luận sự, chủ yếu chỉ là trách nhiệm, vụ án cũng không có mở rộng.

Vương Tự cũng biết không giao người thì không được nên gã quay đầy ra lệnh cho tên gia nhân:

- Nhanh chóng đem ba người kia ra đây!

Gia nhân lĩnh lệnh rời đi, trên mặt Vương Tự rốt cuộc cũng gạt bỏ nụ cười khổ, thở dài nói:

- Gia môn bất hạnh có ba con cháu gặp lợi quên pháp. Đây là nhà ta giáo không nghiêm, làm nhục gia phong a!

Gã nói có chút nhẹ nhàng bâng quơ, sau đó lại trộm nhìn thoáng qua Ngụy Bí nhưng thật ra là đang thử dò xét thái độ của Ngụy Bí, theo câu trả lời của Ngụy Bí liền có thể thấy được mức độ Dương Nguyên Khánh coi trọng vụ án này.

Bề ngoài Ngụy Bí thô lỗ hung hãn nhưng trong nội tâm lại tinh tế từng chút một, y có thể nghe ra ý thử của Vương Tự nên thản nhiên nói:

- Đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, mọi nhà đều có một việc khó có thể trải qua, nhà ai không có mấy con cháu gan lớn. Hơn nữa Tổng quản cũng thừa nhận lệnh cấm rượu này cũng có chỗ không hợp lý, chỉ có thể cấm tạm thời, sớm hay muộn cũng bị bãi bỏ. Lần này nếu không phải ủ rượu số lượng quá lớn, Tổng quản có lẽ sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, dù sao việc này cũng không ảnh hưởng lớn, gia chủ cũng không cần quá lo lắng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx