Lý Văn Huệ quay đầu rống to:
- Nêu ta không phản kháng các ngươi sẽ giết ta, là ta bị các ngươi ép.
Lý Mật trầm mặt tiến lên phía trước, bỗng nhiên hung hãn tát cho Lý Văn Huệ hai cái vào mặt, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Người dám đảo ngũ, phản bội ta ư?
Lý Văn Huệ cúi đầu, hạ giọng nói:
- Mẹ của ta ở trong thành Giang Đô, ta sợ quân Tùy làm hại bà, ta phải đưa mẹ ta đi, quyết không có ý phản bội bệ hạ.
- Hừ!
Lý Mật hừ một tiếng thật lớn, ánh mắt dọa nạt nghiêm khắc nhìn y nói:
- Các huynh đệ có gia quyến ở thành Giang Đô không chỉ có mình ngươi, người khác không bỏ trốn, ngươi lại bỏ trốn, ngươi dám làm lung lay tinh thần quân sĩ!
Phòng Huyền Tảo thấy Lý Mật đằng đằng sát khí, vội khuyên:
- Lý tướng quân là người ngay thẳng, là người con hiếu thảo, trong quân đều biết rõ, nể tình y thay bệ hạ nam chinh bắc chiến mà tha mạng cho y!
Các cận binh bên cạnh rối rít xin tha mạng cho y, Lý Mật nhìn lợi búa trong tay đao pháp quan, lạnh lùng nói:
- Ta từng nói, kẻ nào dám bỏ trốn giết không tha, ta tha mạng cho y, còn ai phục, lôi đi, chém đầu!
Lý Văn Huệ nước mắt trào ra, hô lớn:
- Bệ hạ, mạt tướng không sợ chết, cầu xin bệ hạ thay thần nuôi dưỡng mẹ già, kiếp sau thần xin làm trâu làm ngựa báo đáp bệ hạ.
Phòng Huyền Tảo quỳ xuống đất, khóc không ra tiếng nói:
- Bệ hạ, xin hãy tha mạng cho y!
Tất cả mọi người đều quỳ xuống
- Xin hãy tha mạng cho y!
Lý Mật bất động, khoát tay
- Lôi đi, trảm!
Quân pháp lôi Lý Văn Huệ ra, trong nháy mắt đã mang đầu lên:
- Bệ hạ, đã xử trảm Lý Văn Huệ.
- Đem đầu hắn bêu khắp tam quân, kẻ nào dám bỏ trốn, đều xử tội chết!...
Tin Lý Văn Huệ bỏ trốn bị xử chết rất nhanh lan rộng khắp hơn trăm nghìn quân, khiến toàn quân chấn động, nạn bỏ trốn đã được tạm thời khống chế.
Nhưng lòng quân dao động vẫn chưa được trấn an, mà ngày càng sâu sắc, từ binh sĩ đến quan quân. Tây đại doanh là nơi thuộc hạ của Vương Bá Đương đóng quân, trong một doanh trướng, hơn hai mươi tên tướng lĩnh trung tiểu đang tụ tập bàn bạc đối sách.
Một thiên tướng phẫn nộ nói
- Mẹ nó chứ, đúng là một con chó, Lý Văn Huệ không có công lao thì cũng có khổ lao, khi đánh Hổ Lao quan, chịu ba mũi tên bảo vệ cờ soái, bây giờ trở mặt không nhận người, nói giết là giết, sớm biết như thế này việc gì phải khổ hi sinh vì gã?
Người khác thở dài nói
- Kỳ thực bệ hạ cũng không có cách nào khác, không giết một người răn đe trăm người, mọi người đều chạy trốn, quân đội sẽ suy sụp.
- Chó má!
Một người khác mắng:
- Đây chính là do Đơn Hùng Tín tát vào mặt Vương tướng quân (Vương Bá Đương – chú giải của BTV), nếu như âm thầm khuyên nhủ, ai biết đấy là đâu, làm náo động đến chỗ bệ hạ, còn không biết bệ hạ sẽ giết Lý Văn Huệ sao? Giết Lý Văn Huệ, coi như là chặt đứt một cánh tay của Vương tướng quân, Đơn Hùng Tín tâm địa độc ác, ta không tin bệ hạ không biết.
Một quan quân lớn tuổi không nhịn được nói:
- Đừng tranh luận nữa, đến lúc này rồi, còn nói những lời này có ý nghĩa gì nữa. Mọi người hãy nghĩ nên làm thế nào? gia quyến của chúng ta đều ở thành Giang Đô, lẽ nào chúng ta lại đi đánh Giang Đô?
Đám đông trầm xuống, cuối cùng một tên thiên tướng cắn răng nói:
- Người không vì mình, trời tru đất diệt. Các vị, đại thế của Lý Mật đã không còn nữa, nên về bảo vệ cha mẹ vợ con thôi!
Một người khác cũng nói:
- Tần tướng quân nói không sai, Lý Văn Huệ không có công lao cũng có khổ lao, nhưng Lý Mật đã không chút niệm tình mà giết y, cho thấy trong lòng gã chúng ta không bằng con chó. Chủ như vậy bảo vệ gã có ý nghĩa gì? Khi chiến tranh vừa bắt đầu, chúng ta đầu hàng, bảo vệ tính mạng cho mình và cũng là bảo vệ tính mạng cho cha mẹ vợ con.
Tất cả mọi người đều tán thành, lúc đó, đột nhiên có người nói nhỏ:
- Lưu Thuận Nhi đến.
Màn trướng được mở ra, chỉ thấy một tên quan quân trẻ tuổi bước vào trướng, mọi người đều rất vui mừng, vây quanh:
- Lưu Thuận Nhi, ngươi không phải ở Giang Đô sao? Bây giờ tình hình Giang Đô thế nào, mau nói cho chúng ta biết?
Tên quan quân trẻ tuổi Lưu Thuận Nhi cười thần bí, lấy từ trong ngực ra một tập thư:
- Đây là thư của gia đình mọi người, tất cả các thiên tướng trở lên đều có, ta liều chết tới đưa thư, mọi người lén chuyển đi giúp!
Mọi người nghe nói có thư của gia đình, cùng nhào lên, tranh nhau tìm thư của gia đình mình, lúc này, một bức thư của gia đình đáng giá ngàn vàng.!!!
Quân của Đơn Hùng Tín đóng ở phía đông của đại doanh. Kể từ lúc bắt đầu cắm trai y chưa hể nghỉ ngơi, không ngừng dẫn người đi bắt những kẻ đào ngũ, bắt Lý Văn Huệ là do y đích thân ra tay, nhưng, nếu nói vì đối đầu với Vương Bá Đương mới giao Lý Văn Huệ cho Lý Mật thì hơi oan uổng cho y.
Sự ganh đua giữa Đơn Hùng Tín và Vương Bá Đương sớm đã là bí mật nhưng công khai trước toàn quân của Lý Mật, nguyên nhân rất đơn giản, một núi không dung hai hổ.
Vương Bá Đương là nghĩa đệ cũng là đồ đệ của Lý Mật, nhắc đến giao tình với Lý Mật, trong thiên hạ không có ai có thể sánh được với y, ngay cả Dương Huyền Cảm cũng phải kém vài phần.
Vì thế Vương Bá Đương mới có thể có được chức cao như chức Tả đồn vệ đại tướng quân, đó cũng là chuyện hợp tình hợp lý, ngoài ra còn được phong tước Quận vương quận Dư Hàng.
Nhưng Đơn Hùng Tín có thế lực rất hùng hậu ở Ngõa Cương, trong quân rất có uy, hơn nữa nhiều lần trong thời khắc quan trọng đều ủng hộ Lý Mật, đã cống hiến rất nhiều cho nước Ngụy, luận công phong thưởng, y được phong làm Hữu đồn vệ đại tướng quân, phong tước làm Quận vương quận Lịch Dương.
Hai người đều là Quận vương, nhưng trong quân chức thì lại có cao thập, đều là Đồn vệ đại tướng quân, nhưng tả trên hữu dưới, Vương Bá Đương cao hơn Đơn Hùng Tín nửa bậc, đây thực chất là sự khác biệt của sự tín nhiệm.
Nhưng cũng chính vì cao hơn nửa bậc, Đơn Hùng Tín lưu lạc thành kẻ đứng hàng thứ ba trong quân Ngụy, khiến y không thoải mái chút nào. Nhớ lại năm đó, ngay cả Dương Nguyên Khánh còn gọi y là nhị ca, Vương Bá Đương có thành tích gì mà leo lên đầu y.
Hơn nữa chưa cần nói đến thành tích, ngay cả chuyện lúc đầu Vương Bá Đương để mất thành Lạc Khẩu còn chưa truy cứu trách nhiệm.
Cứ cho là Đơn Hùng Tín không phục, nhưng y cũng biết đây không phải là lúc nội chiến, cần phải đồng tâm hiệp lực, vượt qua khó khăn.
Đơn Hùng Tín giao Lý Văn Huệ cho Lý Mật không phải vì ân oán cá nhân, mà là vì y không thể tự quyết định được là có giết Lý Văn Huệ hay không, vì thế Đơn Hùng Tín mới giao gã cho Lý Mật xử lý.
Tâm trạng của Đơn Hùng Tín cũng nặng nề khác thường, y là tướng quân trăm trận, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, thấy tình hình trước mắt quân của Lý Mật hoàn toàn bị quân Tùy khống chế.
Sau khi quân Tùy chiếm lĩnh thành Giang Đô và kho Giang Dương, án binh bất động, giống như ngư ông bắt cá ngồi im trên bờ, đợi quân Ngụy chui đầu vào lưới, mà Tiêu Tiển và Đỗ Như Hối giống như hai con chim ưng biển, một người ở bên trái một người ở bên phải dồn cá vào lưới.
Ý chí quân Ngụy hỗn loạn, sĩ khí giảm sút, trận chiến này có được mấy phần thắng, y vô cùng mơ hồ về tương lai của mình.
Lúc đó, một tên cận vệ bước vào tiến lên trước, ghé vào tai y nói nhỏ vài câu, Đơn Hùng Tín chau mày
- Cho y vào!
Hai tên cận binh dẫn một tên quan quân vừa cao lại vừa gầy vào trong trướng. Người này chính là thiên tướng Lưu Thuận Nhi người đưa thư từ thành Giang Đô tới cho các quan quân
Đơn Hùng Tín biết người này, năm Đại Nghiệp thứ tám, Lưu Thuận Nhi thống lĩnh loạn phỉ đầu hàng quân Ngõa Cương, nhưng hiện tại y phải ở thành Giang Đô mới đúng, sao lại xuất hiện trong doanh?
- Bỉ chức tham kiến Đơn đại tướng quân!
Lưu Thuận Nhi quỳ một gối hành lễ.
Đơn Hùng Tín nhìn y một cái lạnh lùng nói,
- Ngươi không phải đang ở thành Giang Đô sao? Ngươi lại vào doanh trại này từ lúc nào?
Lưu Thuân Nhi lấy từ trong ngực ra một bức thư, hai tay trình lên:
- Đây là thư Sở vương điện hạ đích thân viết cho Đơn đại tướng quân.
Đơn Hùng Tín kinh ngạc, trừng mắt như chuông đồng
- Sở vương ở Giang Đô?
- Vâng, lúc này Sở vương điện hạ đang ở Giang Đô.
Ánh mắt Đơn Hùng Tín nghiêm khắc khắc thường, y hướng về phía cận binh khoát tay một cái:
- Các ngươi ra ngoài canh giữ không cho bất kỳ ai lại gần.
Cận binh lui ra, trong đại trướng chỉ còn lại hai người là Đơn Hùng Tín và Lưu Thuận Nhi. Đơn Hùng Tín nằm mơ cũng không ngờ, Dương Nguyên Khánh lại ở thành Giang Đô, điều này có nghĩa là gì? Đơn Hùng Tín cũng không giám nghĩ tiếp.
Y chầm chậm mở thư của Dương Nguyên Khánh, đây là bức thư thứ ba mà Dương Nguyên Khánh viết cho y, trong thư chỉ có một câu ngắn gọn, ‘đại thế thiên hạ đã định, nhị ca có muốn cùng ta bình định thiên hạ không?’
Dương Nguyên Khánh vẫn gọi y là nhị ca, điều này khiến Đơn Hùng Tín nhớ lại chuyện xưa, nhớ lại ân tình Dương Nguyên Khánh dành cho y, mà y chưa hề báo đáp, Đơn Hùng Tín không nén nổi lòng mình thở dài một tiếng.
Lúc đó ở bên ngoài trướng có tiếng cận binh vọng vào,
- Phòng tiên sinh, đại tướng quân có việc, không tiện bẩm báo.
Đây là Phòng Huyền Tảo đến, Đơn Hùng Tín vội liếc nhìn Lưu Thuận Nhi một cái rồi lại nhìn vào trong nội trướng, Lưu Thuận Nhi hiểu ý, đứng dậy đi vào trong trướng. Đơn Hùng Tín ra cửa trướng cười nói:
- Phòng tiên sinh muộn như vậy rồi vẫn chưa ngủ sao?
@by txiuqw4