Phòng Huyền Tảo thở dài một tiếng:
- Tâm trạng rối bời, không ngủ được, có chuyện này ta muốn thương lượng với đại tướng quân một chút, không biết đại tướng quân có bận không?
Nói đến đây Phòng Huyền Tảo đầy ẩn ý liếc mắt vào trong trướng, Đơn Hùng Tín thấy y nghi ngờ bèn thản nhiên nói:
- Không có gì, chỉ là một nữ nhân thôi, nếu là chuyện nhỏ thì có thể vào trong trướng nói, nếu như là chuyện trọng đại thì tốt nhất là tới phó trướng nói.
Có thật là nữ nhân hay không Phòng Huyền Tảo cũng không hỏi nhiều, bèn cười nói:
- Sự việc rất quan trọng, chúng ta hãy đến phó trướng đi!
Đơn Hùng Tín gật đầu, khoát tay nói:
- Phòng tiên sinh mời!
- Mời!
Hai người đến phó trướng, chủ khách cùng ngồi xuống, Phòng Huyền Tảo có chút chán nản nói:
- Cục diện hiện tại đại tướng quân cũng biết rõ, ta cũng không nói nhiều. Hôm nay ta đã khuyên thánh thượng, khuyên người nhân lúc Trung Nguyên trống không, quay về Trung Nguyên, tiến đánh Lạc Dương, liên thủ với quân Đường chống lại quân Tùy. Đây là kế khả thi nhất trong lúc này, nhưng thánh thượng cứ chần chừ do dự mãi không quyết định, khiến ta thấy lòng như lửa đốt.
- Có lẽ người sẽ suy nghĩ cả đêm, đây là chuyện lớn.
- Nhưng... Hiện giờ lương thực của chúng ta chỉ đủ cho hai ngày nữa thôi, nếu để đến ngày mai mới xuất phát, ta e là chưa đến được Trung Nguyên đã hết lương thực rồi.
Phòng Huyền Tảo lo lắng nói.
Tin này khiến Đơn Hùng Tín kinh ngạc mãi không nói nên lời, trên trán y toát mồ hôi,
- Thật sự là chỉ còn lương thực cho hai ngày nữa thôi sao?
Đơn Hùng Tín không thể giữ được bình tĩnh được nữa.
Phòng Huyền Tưởng lặng lẽ gật đầu chán nản nói:
- Chi phí cho một trăm tám mươi nghìn đại quân, không có sự viện trợ của kho Giang Dương, đại tướng quân cho rằng có thể cầm cự được bao lâu?
Đơn Hùng Tín ngồi không yên, y đứng dậy nói:
- Bây giờ ta đi gặp thánh thượng, hay là ngay bây giờ tiến đánh thành Giang Đô, một trận quyết tử, hoặc là ngay lập tức hành quân về phía bắc, đi Lạc Dương, tóm lại bắt buộc phải đưa ra một quyết định.
- Đây là nguyên nhân ta tìm tướng quân, chúng ta bắt buộc phải đưa ra quyết định rồi...
Đơn Hùng Tín vội vàng chạy đến trướng soái, vừa tới cửa trướng soái. Đúng lúc một tên thị vệ đi ra, vừa nhìn thấy Đơn Hùng Tín, liền bẩm báo,
- Bệ hạ, Đơn đại tướng quân đến.
- Cho y vào!
Trong đại trướng vọng ra giọng của Lý Mật, giọng có vẻ hơi lạnh, điều này khiến Đơn Hùng Tín có chút bất an. Y hiểu rõ Lý Mật, chỉ khi vô cùng tức giận Lý Mật mới nói giọng nói đó, đã xảy ra chuyện gì?
Y vô cùng bất an đi vào trong trướng, vừa vào đại trướng đã thấy Vương Bá Đương đang nhìn y với ánh mặt hiểm độc. Đơn Hùng Tín hiểu ngay, chắc chắn là Vương Bá Đương đã nói xấu mình, khiến Lý Mật tức giận.
Vương Bá Đương quả thực là hận không thể một đao đâm chết Đơn Hùng Tín. Y và Đơn Hùng Tín mẫu thuẫn đã lâu, nhưng bình thường nhẫn nhịn lẫn nhau, cộng thêm Lý Mật hòa giải, nên vẫn có thể chịu đựng được, nhưng lần này chinh tây này đã xảy ra hai việc khiến mâu thuẫn giữa họ bùng phát.
Một việc là mười nghìn hậu quân của Vương Bá Đương bị Đỗ Phục Uy tiêu diệt hoàn toàn. Nhưng lúc đó Lý Mật bố trí là hai cánh quân hỗ trợ lẫn nhau, cho nên Vương Bá Đương mới yên tâm đi giết Tiêu Tiển.
Không ngờ Đơn Hùng Tín đến cứu viện muộn, dẫn đến việc toàn bộ mười nghìn hậu quân bị giết sạch. Vương Bá Đương cho rằng Đơn Hùng Tín cố ý đến muộn, thậm chí là cố ý tha cho quân của Đỗ Phục Uy, nếu không không thể nào trùng hợp như vậy.
Còn một chuyện nữa là Lý Văn Huệ bỏ trốn. Lý Văn Huệ là thuộc hạ yêu của Vương Bá Đương, Vương Bá Đương biết là Lý Văn Huệ muốn bỏ trốn, vì niệm tình y một lòng hiếu thảo nên cố ý vờ như không biết.
Nhưng không ngờ, Lý Văn Huệ bị Đơn Hùng Tín bắt được. Thông thường thì Đơn Hùng Tín phải giao Lý Văn Huệ cho y, để Vương Bá Đương xử phạt gã.
Nhưng Đơn Hùng Tín lại trực tiếp giao Lý Văn Huệ cho Lý Mật, dẫn đến việc Lý Văn Huệ bị chết thảm. Điều này giống như một cái tát vang dội vào giữa mang tai Vương Bá Đương, khiến Vương Bá Đương rút cục không thể nhịn được nữa, cho đến lúc vừa rồi Vương Bá Đương phát hiện được điểm yếu của Đơn hùng Tín, bèn lập tức chạy đi tố cáo.
Đơn Hùng Tín vội tiến lên phía trước, quỳ một gối xuống nói:
- Đơn Hùng Tín tham kiến bệ hạ!
- Đơn đại tướng quân, muộn như thế này tới tìm ta có việc gì chăng?
Lý Mật lãnh đạm nói.
Giọng nói lãnh đạm của Lý Mật khiến Đơn Hùng Tín cảm thấy có chút không ổn, y đành bấp chấp khó mọi chuyện nói;
- Khởi bẩm điện hạ, là chuyện có liên quan tới kiến nghị chuyển tới Trung Nguyên của Phòng Tiên sinh, bỉ chức thấy điện hạ có thể cân nhắc cho kỹ...
Không đợi Đơn Hùng Tín nói xong, Lý Mật đã ngắt lời y:
- Chuyện này ta tự biết cân nhắc, ngươi không cần đến khuyên nhủ, nhưng ta lại có chuyện khác muốn hỏi ngươi, ngươi định khi nào đi Giang Đô đầu hàng Dương Nguyên khánh?
Đầu óc Đơn Hùng Tín ‘ầm’ một tiếng, điều mà y lo lắng nhất đã xảy ra, cuối cùng không giấu được Lý Mật, lúc này đầu óc y trống rỗng, không biết nên giải thích thế nào.
Lý Mật cũng vừa mới biết tin Dương Nguyên Khánh ở Giang Đô, điều này khiến y vô cùng khiếp sợ, và cũng khiến y vô cùng hoang mang. Nhưng bất luận là khiếp sợ hay hoang mang đều không thể đả kích y một cách mạng mẽ như cái tin mà Vương Bá Đương mang đến, Đơn Hùng Tín và Dương Nguyên Khánh âm thầm câu kết với nhau.
Lý Mật từ trước tới giờ không phải là một người rộng lượng. Năm xưa sau khi y diệt trừ Địch Nhượng, y ra sức diệt trừ tâm phúc của Địch Nhượng, trong danh sách diệt trừ đó đứng đầu là Đơn Hùng Tín, chỉ có điều Đơn Hùng Tín có tác dụng rất lớn trong việc y ổn định cục diện và hết sức ủng hộ y, vì thế Lý Mật mới nhẫn nhịn tới giờ.
Nhưng trọng dụng không có nghĩa là Lý Mật tín nhiệm Đơn Hùng Tín, thực ra y luôn luôn đề phòng Đơn Hùng Tín, và cài tai mắt trong đám cận binh của Đơn Hùng Tín, hiện giờ trong thời khắc cục diện bất lợi, Đơn Hùng Tín lại lộ rõ bộ mặt thật, khiến Lý Mật đằng đằng sát khí.
- Ngươi không định nói là không có chuyện này chứ! Dương Nguyên Khánh chưa từng gửi thư gì cho ngươi sao?
Đơn Hùng Tín thở dài một tiếng:
- Dương Nguyên Khánh đúng là đã gửi cho bỉ chức hai bức thư, khuyên bỉ chức đầu hàng, nhưng bỉ chức đã từ chối, huynh trưởng của bỉ chức đã chết dưới tay triều Tùy, bỉ chức tuyệt đối không bao giờ dốc sức vì triều Tùy nữa, xin bệ hạ minh giám!
- Vậy được, ngươi đưa thư ta xem.
Lý Mật đưa tay ra trước mặt y.
Đơn Hùng Tín lắc đầu,
- Hai bức thư đó đã đốt đi rồi, bởi vì bỉ chức không có ý đầu hàng hắn nên không giữ lại.
- Vậy thư tối nay đâu?
Vương Bá Đương đứng bên cạnh cười nhạt một tiếng:
- Đơn tướng quân sẽ không nói, thư tối nay cũng đốt rồi chứ!
Nói xong, Vương Bá Đương khoát tay một cái,
- Đưa nó lên đây.
Mấy tên thị vệ dẫn một người lên, chính là Lưu Thuận Nhi, y ủ rũ quỳ xuống. Đơn Hùng Tín lập tức nổi giận, Vương Bá Đương dám tới trướng của mình để bắt người.
- Vương Bá Đương, ngươi thật quá quắt!
Đơn Hùng Tín giận giữ chỉ vào Vương Bá Đương mà chửi.
- To gan!
Lý Mật giận tím mặt, gầm lên một tiếng,
- Đơn Hùng Tín, chuyện đã đến nước này mà ngươi còn dám chống chế ư...
Đơn Hùng Tín lấy thư từ trong ngực ra, không nói lời nào đưa cho Lý Mật, Lý Mật nhìn y với ánh mắt căm hận, giật lấy bức thư.
Y mở thư ra xem một lượt, rồi cười liên hồi:
- Miếng mồi ngon đây, thật là thân mật, đường đường là một Sở vương, thiên tử Đại Tùy sắp lên ngôi, vậy mà lại gọi ngươi là nhị ca, chắc ngươi cảm động đến rơi lệ rồi, đúng không?
Đơn Hùng Tín thở dài một tiếng,
- Bệ hạ, năm đó thần đi Trường An tham gia đấu võ, quen được Dương Nguyên Khánh. Lúc đó hắn luôn miệng gọi thần là Đơn nhị ca, nhưng điều này không thể chứng minh được gì, lúc đầu quan hệ giữa hắn và bệ hạ chẳng phải là cũng rất tốt đấy sao? Thần còn nhớ năm đó bệ hạ lần đầu tiên đến doanh trại quân Ngõa Cương, chính là do hắn dẫn đến, bệ hạ quên rồi sao?
- Hừ! Hắn không viết thư yêu cầu ta đầu hàng.
Đơn Hùng Tín trầm giọng nói:
- Bệ hạ, Dương Nguyên Khánh viết thư khuyên thần đầu hàng là chuyện thường tình, bởi vì bỉ chức và hắn có giao tình cũ, nhưng điều này không có nghĩa là bỉ chức sẽ đầu hàng. Hai lần trước hắn gửi thư cho bỉ chức, bỉ chức đã không thèm để ý. Bệ hạ, bỉ chức thật sự không có y đầu hàng.
- Có lẽ ngươi thấy cơ hội chưa chín muồi.
Vương Bá Đương ở bên cạnh lạnh lùng nói.
Đơn Hùng Tín giận tím mặt, y đứng dậy rút kiếm chĩa vào Vương Bá Đương:
- Ta phải ta phải giết ngươi kẻ tiểu nhân gây chuyện thị phi!
Vương Bá Đương né người, tránh mũi kiếm, hô lớn:
- Đơn Hùng Tín, ngươi dám rút kiếm trước mặt bệ hạ sao?
Lý Mật giận đến run người, dám rút kiếm giết người trước mình, trong mắt y có còn có mình không? Liền quát:
- Người đâu, bắt y lại cho ta!
Mười mấy tên thị vệ từ hai bên xông lên, ôm lấy cánh tay và lưng Đơn Hùng Tín, ấn y xuống mặt đất, giằng lấy kiếm từ trong tay y.
Lý Mật chỉ vào Đơn Hùng Tín mắng:
- Tên khốn nạn vong ân phụ nghĩa, sao ngươi không đâm luôn cho ta một nhát đi, rồi đầu quân cho Dương Nguyên Khánh, như vậy ngươi sẽ được quyền cao lộc hậu, tiền đồ rộng mở.
Đơn Hùng Tín cảm thấy nhục nhã vô cùng. Bất luận là mình giải thích thế nào, Lý Mật vẫn không tin, một mực cho rằng mình định đầu hàng Dương Nguyên Khánh. Nói cho cùng cũng là tận đáy lòng y không tin tưởng mình. Nghĩ tới chuyện mình một lòng trung thành mà lại có kết cục như thế này, y không khỏi rơi lệ.
@by txiuqw4