sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 1049: Suy Nghĩ Của Dương Cung Nhân

Dương Nguyên Khánh saithân binh chuẩn bị ngựa, hắn vàDương SưĐạo nhảy mình lên ngựa, cómấy trăm thân binh hộ vệ, dọc theo cửa đường cái từ cửa Định Đỉnh chậm rãi đivề phía Bắc.

Dương Nguyên Khánh dùng roingựa chỉ vào phố xá haibên tường thành:

- Khivừa mới vào Lạc Dương, thật sự làmột mớ hỗn độn, khắp nơi người lẫn xác chết, mùi hôi ngút trời, hơn nửa tháng trời tẩy sạch ôuế, lại dùng nước vôi vẩy ngâm, hiện giờ không còn vật dơbẩn, trở nên nhẹ nhàng, khoan khoái hơn. Hiện tại mỗi ngày đều cóngười chuyển về, trong huyện nhaloay hoay rối tinh rối mù, trên cơbản đều đổi khế ước muabán nhà.

-Điện hạ có suyxét dời đô Lạc Dương không?

Dương SưĐạo cười hỏi.

Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu,

-Không suyxét dời đô Lạc Dương, tuynhiên tương lai cóthể làm Đông Đô, tađã quyết định định đô ởTrưởng An.

-Kỳ thật tangược lại cảm thấy không cần phải như vậy. Cơsở của Tân Tùy chúng takhông phải làquý tộc Quan Lũng, mà là sĩtộc Sơn Đông. Tathấy được định đô ởLạc Dương càng phù hợp với lợi ích của triều đình, tangược lại đề nghị Điện hạ đem Trường Anđịnh đô làm Tây Kinh.

-Cái này thì chờ đợi concháu tađến suyxét thôi! Lạc Dương hiện tại rất hoang tàn, muốn khôi phục phồn thịnh của xưa kia, phải haophí rất nhiều nhân lực vật lực. Hiện tại thiên hạ quá nghèo, ítnhất cần hai, banăm mới cóthể khôi phục nguyên trạng, takhông muốn đem của cải để kiến lập kinh đô mới.

Nói đến đây, Dương Nguyên Khánh chuyển đề tài, cười nói:

-Lại nói việc của người, lần này người có baonhiêu phần nắm chắc?

Dương SưĐạo lần này xuôi nam làphụng mệnh điTương Dương khuyên bảo huynh trưởng Dương Cung Nhân đầu hàng, ông trầm ngâm một chút nói tiếp:

-Thật lòng mànói, đại ca takhá cố chấp, hơn nữa rất coitrọng thanh danh. Nếu hiện tại triều Đường đã diệt, khuyên đại ca tađầu hàng dễ dàng. Nhưng hiện tại triều Đường còn chưa diệt, muốn khuyên đầu hàng, chỉ sợ hơi khó, tachỉ cónắm chắc năm thành.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, đây kỳ thực đã nằm trong dự liệu của hắn, hắn trầm tưchốc lát nói:

-Người nói với huynh trưởng, nếu ybằng lòng đầu hàng, ta cóthể phong ylàm Hộ Bộ Thượng Thư, caiquản Hộ Bộ, giaphong Tướng Quốc Công. Nếu không muốn hàng, tacũng không miễn cưỡng, ta cóthể làm lễ tiễn yvề Quan Trung, thậm chí còn chophép ymang mười ngàn quân đội Quan Trung về, nhưng bất kể như thế nào, thành Tương Dương nhất định phải giao ra.

- Vithần đã hiểu, nhất định sẽ làm hết sức!

Sau khichiến dịch Tương Dương kết thúc, quân Đường chỉ còn thừa lại một thành lũy cuối cùng làthành Tương Dương. Tương Dương làtòa thành trì lớn nhất thuộc khuvực Kinh Tương. Đây làtòa thành caolớn, chắc chắn, được consông đào rộng chừng batrượng bảo vệ, dễ thủ khó công.

Hơn nữa, Dương Cung Nhân rất giỏi về phòng ngự. Ykhông chỉ anbài hợp lý bamươi nghìn quân phòng ngự, đồng thời đem toàn bộ batrăm nghìn tấm lụa, vải bố tồn khophân phát hết chobinh lính nhằm trấn anquân tâm, khơi dậy sĩkhí.

Quan trọng hơn là, ông takhông cóđuổi những dân chúng tới tham giaphòng ngự khiến chonhân dân trong thành rất anlòng. Nhờ thế màlương thực được cung ứng sung túc, giá lương thực ổn định, cólợi choviệc phòng ngự lâu dài.

Trong lòng Dương Cung Nhân rất rõràng: Bên ngoài thành cótám mươi nghìn quân Tùy, trong đó có haimươi nghìn kỵ binh. Nếu rakhỏi thành tác chiến, thì bamươi nghìn quân của mình không phải làđối thủ của quân Tùy.

Nhưng nếu chỉ chủ động phòng thủ, thì tám mươi nghìn quân Tùy muốn công phá cũng không dễ dàng như vậy. Mấu chốt làkhông để choquân Tùy trong ứng ngoại hợp. Dương Cung Nhân hiển nhiên làđã tiếp thugiáo huấn từ thành Giang Lăng. Tất cả tướng lĩnh cógốc gác từ Tương Dương, yđều không cần. Tất cả phú hộ của thành Tương Dương, cũng ngăn cấm đilại. Những việc làm này để ngăn cản một số kẻ muốn đầu hàng màphá hưchiến dịch.

Tuy vậy, Dương Cung Nhân cũng biết quân Đường không còn khả năng tới viện trợ mình. Ông tacứ một mực phòng thủ như vậy, cuối cùng cũng sẽ cómột ngày binh tận, lương hết. Tử thủ thành Tương Dương, trên thực tế đã không còn giá trị gìvề mặt chiến lược. Nóchỉ chứng minh ýchí không chịu đầu hàng của Tương Dương để triều Đường biết.

Hiện tại Dương Cung Nhân chỉ cảm thấy tương laimờ mịt, chỉ biết thủ được một ngày, thì tính một ngày.

Chủ tướng suất lĩnh quân Tùy tấn công thành làtổng quản Hà Namđạo Từ Thế Tích. Đỗ Phục Uythì đảm nhiệm phó tướng. Bọn họ đã vây khốn thành Tương Dương được haimươi ngày. Chỉ cómấy ngày đầu là hailần tấn công thử, tổn thất mấy nghìn người. Về sauthì không cótấn công nữa.

Một mặt bọn họ hiểu, tám mươi nghìn quân làkhông thể phá được thành Tương Dương. Mặt khác, từ khichiến dịch Tương Dương chấm dứt, thành Tương Dương đã mất đi ýnghĩa chiến lược. Chonên chiếm được thành Tương Dương không cần phải vội vã. Vội vãchỉ tổn binh hại tướng. Điều bọn họ cần làm bây giờ làtiếp tục vây thành, đợi chothành Tương Dương không còn lương thực để cung ứng chobinh lính.

Trưa hôm nay, trong đại doanh của quân Tùy, Từ Thế Tích đang ngồi ởtrong lều soái đọc sách. Nhìn như nhàn nhã, kỳ thực trong lòng yđang lolắng bất an.Từ sau khiTrung Nguyên thuộc về triều Tùy, yliền lưu lại ởTrung Nguyên.

Đại chiến Tùy Đột không cóphần của mình. Đánh Thanh Châu thì La SĩTín dễ dàng bình định rồi. Diệt LýMật, mình không được tham gia. Màđại chiến Kinh Tương, mình còn chưa đánh được một trận nào. Đánh BaThục cũng không tới phiên mình. Mắt thấy quyết chiến Quan Trung sắp diễn ra,mình lại bị phái đivây khốn một tòa thành vôgiá trị.

Nếu ykhông còn được trao nhiệm vụ lớn, như vậy quân công của ysẽ trở nên đơn bạc Tương lailuận công phong thưởng, y cóthể kiếm được baonhiêu lợi ích?

Hiện tại Từ Thế Tích chỉ làHuyện công. Nghe nói Vương Quân Khuếch nếu đánh hạ được BaThục, sẽ được phong lên làm Thục quốc công. Điều này làm choTừ Thế Tích vừa hâm mộ, lại vừa cảm thấy cấp bách. Ycần cơhội, cần được Dương Nguyên Khánh chomình cơhội lập công, tranh thủ kiếm được lýlịch để phong thưởng.

Tuy trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng Từ Thế Tích cũng chỉ bất đắc dĩ. Nếu bất chấp tất cả màtấn công thành, không chỉ haobinh tổn tướng, chỉ sợ công lại còn chưa lấy được, lại chọc giận Dương Nguyên Khánh. Ybiết rõ, hiện tại Dương Nguyên Khánh coitrọng binh lính hơn hết thảy. Trừ khi làđại chiến Tùy Đột, hay làquyết chiến Tùy Đường, nếu không tuyệt đối sẽ không dễ dàng chophép mất một cái giá lớn.

Lúc này, cóbinh lính chạy vào bẩm báo:

-Bẩm báo tổng quản, Dương tướng quốc đến.

- Ai?

Từ Thế Tích nhất thời không rõ.

- Làtiểu Dương tướng quốc.

Triều đình có haiThôi tướng quốc, haiDương tướng quốc, trong đó tiểu Dương tướng quốc đó làDương SưĐạo. Từ Thế Tích lập tức mừng rỡ. Ybiết Dương SưĐạo đến, tất nhiên là cóliên quan tới Dương Cung Nhân trong thành.

- Maumời vào!

Không baolâu, Dương SưĐạo cười hahả đivào lều soái:

-Từ tổng quản thật nhàn nhã mà!

Từ Thế Tích cười khổ một tiếng, liền vội vàng tiến lên thilễ:

-Vây thành không đánh, nhàn rỗi cũng làbình thường, khiến Dương tướng quốc phải chê cười.

-Vây thành không đánh làchuyện tốt mà! Bảo toàn một người binh lính, làbảo toàn một người nông dân, khiến Đại Tùy nhiều thêm một phần thuế phú. Chúng tacầu còn không được.

Hai người phân chủ khách ngồi xuống. Dương SưĐạo lấy ramột phong thư đưa cho ynói:

-Đây làthư của điện hạ gửi choTừ tổng quản. Từ tổng quản xem quađi!

Tinh thần của Từ Thế Tích rung lên, mở bức thư, vội vàng nhìn một lần. Trong thư Dương Nguyên Khánh cho ymột cơhội lớn. Ykhông khỏi mừng rỡ, vội vàng nói:

-Vậy taliền anbài tướng quốc đivào thành.

Ở bên ngoài bốn phía của thành Tương Dương, quân Tùy chỉ baovây thành nam vàthành đông. Bên ngoài thành tây vàthành bắc không cóbinh lực vây khốn. Tuynhiên, mặc dùkhông cóđóng binh vây quanh haicửa này, nhưng nếu bại quân của Sài Thiệu chạy về, cũng không thể trốn được vào thành. Chỉ cóthể chạy về phía tây Hán Trung rồi trở về Trường An

Sau nửa canh giờ, Dương SưĐạo đơn thân độc mãhiện ratrước cửa thành phía tây. Ynhìn lên đầu thành hô to:

- Ta làngười nhà của Dương Thượng thư, đặc biệt tới đây gặp y.

Ngay lập tức cóbinh lính chạy về chỗ Dương Cung Nhân hồi báo. Một lát sau, Dương Cung Nhân liền xuất hiện trên đầu thành. Ông tanhận rangười đứng ởdưới đầu thành chính làhuynh đệ của mình, Dương SưĐạo. Nhìn thấy Dương SưĐạo, Dương Cung Nhân đã đoán rađược ýđồ tiếp kiến của huynh đệ mình. Trong lòng ông tahết sức phức tạp. Saumột lúc lâu mới gật đầu nói:

- Chovào thành!

Cầu treo ầm ầm buông xuống, cửa thành mở ramột đường nhỏ. Dương SưĐạo giục ngựa đivào thành Tương Dương. Vừa mới vào thành, nhìn thấy huynh trưởng, Dương SưĐạo lập tức xoay người xuống ngựa, bước nhanh đivề phía trước. Haihuynh đệ ômnhau. Tuykhông nói một lời, nhưng haingười đều hiểu ýnhau. Cho dù làđối địch, nhưng không thể ngăn cách được huyết mạch thân tình.

-Đệ đitheo ta!

Dương Cung Nhân mang theo huynh đệ trở về chỗ ởcủa mình. Cung Nhân tạm thời ởtại phía sauphủ Hành Đài. Ông ta ởmột mình, nên chỉ cần một ngôi nhà nhỏ làđủ rồi. Chỉ có haingười gianhân già chiếu cố cuộc sống hàng ngày của ông ta.

-Đệ làtừ Thái Nguyên tới đây sao?

Dương Cung Nhân rót một chén trà chođệ đệ, thân thiết hỏi han.

Dương SưĐạo nhận chén trà, gật đầu nói:

-Từ Thái Nguyên tới Lạc Dương, rồi mới tới đây.

-Lạc Dương?

-Sở Vương điện hạ ởLạc Dương, đệ đến đấy trước để bái kiến.

Dương Cung Nhân trầm mặc, một lát hắn mới rãi hỏi:

-Đệ đến làmuốn khuyên tađầu hàng phải không?

-Lúc trước đại ca ởHuỳnh Dương, đệ đitìm huynh. Huynh nói với đệ rằng, đệ điThái Nguyên, huynh điTrường An,lưu chomỗi người một conđường về sau. Đại cacòn nhớ haykhông?

- Tavẫn còn nhớ.

Dương Cung Nhân thản nhiên nói.

Dương SưĐạo thở dài một tiếng:

-Thế cuộc hiện tại, đệ không nói, đại cacũng cóthể rõràng. Đại thế của triều Đường đã mất, cũng nên tính đường luivề sau. Ngay cả các quý tộc Quan Lũng như họ Độc Cô vàhọ Đậu cũng ngầm đầu nhập vào Dương Nguyên Khánh. Hiện tại chiến dịch Kinh Tương đã kết thúc, thành Tương Dương chỉ còn làmột tòa thành côđộc. Đại catiếp tục phòng thủ ởđây thì còn có ýnghĩa gì?

Dương Cung Nhân trầm mặc saumột lúc lâu mới thở dài nói;

-Những cái này, tađương nhiên làhiểu. Chẳng qua là khiđó LýUyên không chịu dùng ta,hoài nghi tasẽ đầu hàng triều Tùy chonên trong nội tâm của ta cóchút không phục. Nếu hiện tại tađầu hàng, chẳng phải làchứng minh suyđoán của y làđúng sao? Tanuốt không trôi cơn nghẹn này.

-Đại ca,đây chỉ làmuốn nuốt một cơn nghẹn màthôi. Chỉ vìmột cơn nghẹn màlàm hỏng tiền đồ của đại ca, cóphải thiệt thòi không? Sở Vương điện hạ phái đệ tới đây làchuyển cáo chođại ca.Chỉ cần đại cachịu đầu hàng, điện hạ sẽ phong đại calàm Hộ Bộ Thượng Thư, Tương quốc công. Hơn nữa ngũ muội hiện tại làTrắc Phicủa Sở Vương, tương laichính làquý phi. Lúc đó giatộc của tasẽ trở thành hoàng thân quốc thích. Đại ca,không thể vìmột chút khí phách, màlàm hỏng cơhội ngàn năm cómột của mình.

Dương Cung Nhân cúi đầu, thật lâu sau, ông tacười khổ một tiếng nói:

- Cho dù là tađầu hàng triều Tùy, vậy đại tẩu vàcháu trai, cháu gái của đệ làm saobây giờ? Bọn họ đều ởTrường An.Nếu tađầu hàng, chả phải tính mạng của bọn họ sẽ nguy hiểm sao?

-Đại ca,vấn đề này rất dễ giải quyết, Trường An cótình báo của quân Tùy, rất dễ dàng đem bọn họ rời đi. Hơn nữa cóthể nhờ Độc Cô giahoặc Đậu giahỗ trợ. Đảm bảo cóbọn họ giúp đỡ, đại tẩu vàcác cháu cóthể bình yên vôsự.

Dương Cung Nhân chắp tay saulưng điđến trước cửa sổ. Trầm tưmột lúc, rồi thở dài:

- Vìmột lúc sĩdiện màkhiến bốn trăm nghìn người Tương Dương bị nguy hại, vậy thì tacàng thêm cótội.

Ông talại quay đầu lại nói:

-Đệ trở về nói choTừ Thế Tích, ta cóthể đem thành Tương Dương giao cho yNhưng tamuốn trở về Trường An.Hơn nữa nếu cóbinh lính nào nguyện ýcùng tatrở về Trương An,cũng hyvọng ykhông cần chặn lại. Tachỉ cần những điều kiện này màthôi.

Dương SưĐạo không nghĩ tới kết quả này. Ybất đắc dĩhỏi:

-Đại cathực sự muốn trở về Trường Ansao?

Dương Cung Nhân gật gật đầu:

- Takhông thể trở thành người bất nghĩa. Taphải trở về. Mặc kệ LýUyên xử trí tanhư thế nào, tachỉ cần không thẹn với lương tâm làđược rồi.

Dương SưĐạo biết đại ca làmột người cực kỳ cố chấp. Nếu đại cađã quyết đinh việc gì, cho dùmình thuyết phục như thế nào đichăng nữa, cũng vôdụng. Ychỉ phải đứng dậy thilễ, cáo từ rời đi.

Dương SưĐạo vừa lykhai không lâu, Cao SĩLiêm đã vội vàng chạy đến. Ynghe thấy Dương SưĐạo đến đây, điều này làm trong lòng ytràn đầy hyvọng.

-Dương Thượng thư, nghe nói SưĐạo tới, không biết còn ởđây haykhông?

Cao SĩLiêm vào nhà không nhìn thấy Dương SưĐạo, trong lòng cóchút ngạc nhiên.

Dương Cung Nhân lắc đầu:

-Đệ ấy vừa đirồi. Ta cóchuyện muốn nói với ngươi. Taquyết định bỏ thành. Thành Tương Dương đã trở thành một tòa thành côđộc, không còn giá trị gìnữa, chúng takhông cần thiết phải phòng thủ.

Cao SĩLiêm yên lặng không nói. Nếu Dương SưĐạo đã tới, yliền biết tất nhiên làkết quả này, không nằm ngoài dự liệu.

-Dương Thượng thư quyết định đầu hàng sao?

- Takhông đầu hàng, chỉ cóđiều bỏ thành. Tasẽ trở lại Trường An.Trong số binh lính ởđây, cóngười Kinh Tương, cóngười Quan Trung. Ainguyện ýđầu hàng, tasẽ không miễn cưỡng. Ainguyện ýtheo tatrở về Trường An,thì tadẫn theo bọn họ đi. CaoTrưởng sử tự mình làm quyết định đi!

-Kỳ thực, tychức đã muốn nói, đại cục của Kinh Tương đã định. Tử thủ thành Tương Dương, ngoại trừ chứng minh một chút khí tiết, kỳ thực đã không còn ýnghĩa gìrồi.

Cao SĩLiêm thở dài nói:

-Nếu Dương Thượng thư đã làm raquyết đinh, vậy thì haichúng ta mauchóng phân công hành động. Người nào nguyện ýđầu hàng, thì theo tychức mở cửa namthành đi ra.Nguyện ýtrở về Trường An,thì đitheo Dương Thượng Thư rakhỏi cửa bắc.

Cao SĩLiêm tỏ thái độ cóđiểm rangoài dự kiến của Dương Cung Nhân. Hoá ratrong lòng của Cao SĩLiêm đã có ýđầu hàng. Tuynhiên, điều này cũng cóthể lýgiải. Cũng không phải mỗi người đều giống như mình, thích tranh một cơn nghẹn.

Dương Cung Nhân bình tĩnh gật đầu:

-Cứ quyết định như vậy đi.

Hai canh giờ sau, thành Tương Dương mở cửa. Cao SĩLiêm dẫn theo haimươi nghìn binh lính Kinh Tương và BaThục đi ratừ cửa nam, đầu hàng quân Tùy. MàDương Cung Nhân thì suất lĩnh tám ngàn quân Quan Trung, đi racửa bắc, chạy về hướng Trường An.

Từ Thế Tích cũng không cóngăn trở màsuất lĩnh đại quân đivào chiếm lãnh thành Tương Dương. Haingày sau, Từ Thế Tích suất lĩnh bốn mươi nghìn quân tinh nhuệ chạy về hướng Hán Trung.

Đây chính lànhiệm vụ màDương Nguyên Khánh giao cho y.Một khiDương SưĐạo khuyên bảo Dương Cung Nhân buông tha choTương Dương, liền doĐỗ Phục Uyphòng thủ Tương Dương. Còn mình thì suất lĩnh bốn mươi nghìn quân Tùy tấn công Hán Trung, chặt đứt liên hệ giữa Quan Trung và BaThục. Từ đó hoàn thành chiến lược baovây Quan Trung.

Bốn mươi nghìn quân Tùy dọc theo sống Hán Thủy, trùng trùng điệp điệp tới Hán Trung. Lúc này, binh lực của triều Đường ởHán Trung cũng không nhiều. Chỉ cómười nghìn quân do LaNghệ suất lĩnh, cùng với mấy nghìn bại binh doSài Thiệu mang về. Binh lực tổng cộng cómười lăm nghìn người.

Mùa xuân baotrùm mặt đất, từng đợt gió mát thổi tới vùng quê mênh mông của HàĐông. Trên đồng ruộng xanh tươi, lúa mạch nonđã caođược một thước. Từng người nông dân đang bận rộn tát nước vào ruộng. Ởphương xa lànhững dãy núi chập chùng, xenlẫn làrừng cây rậm rạp. Trên không trung làtừng bầy chim sơn cahót vang. Khắp nơi tràn ngập không khí của mùa xuân.

Nơi này lànằm ởphía tây Thái Nguyên. Trải quađại hạn của năm trước, năm naydường như ông trời muốn bồi thường chonhân gian, mưa thuận gió hòa, nguồn nước dưthừa. Từng dòng suối nhỏ chảy róc rách quađây, nước suối xanh biêng biếc.

Ở quan đạo rộng lớn phía nambắc, một đội kỵ binh chừng trăm người đang chạy gấp gáp từ phía namtới. Thanh thế như sấm đánh, cuốn lên từng đám bụi mù. Đại tướng suất lĩnh chính làDương Nguyên Khánh, vừa trở về từ Lạc Dương.

Bất quá, lúc này hắn cũng không phải trở về Thái Nguyên mà làtiếp tục đivề hướng bắc, tới thảo nguyên của quận MãẤp để nghênh đón haimươi nghìn quân đội của LýTĩnh vừa chiến thắng trở về.

Quyết chiến Quan Trung còn chưa bùng nổ, vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị tích lũi. Chỉ cóđiều, một ítchiến dịch ởbên ngoài đã khai hỏa, vídụ như BaThục vàHán Trung. Một khichiến dịch bên ngoài chấm dứt, như vậy quyết chiến Quan Trung đã nước chảy thành sông.

Đội kỵ binh chạy nhanh trên quan đạo. Phía trước họ làtrấn TamKiều, lànơi giao thoa giữa nambắc vàđông tây. Chonên nơi này rất náo nhiệt, cửa hàng mọc sansát, thương nhân luitới rất nhiều.

Chạy đến nơi đây, đội kỵ binh thả chậm tốc độ. Hôm naychính làngày cúng thổ địa chonên các nông dân từ bốn phương tám hương đều tụ tập trong trấn nhỏ. Khiến chodân số của trấn tăng thêm hàng chục nghìn người, cực kỳ náo nhiệt.

Các quán nước, tửu lâu đều tràn ngập khách. Các hàng rong cũng bày đầy đủ loại hàng hóa. Chủ yếu làcác loại dưa vàtrái cây, các món ănthôn quê cùng dược liệu. Ngay cả một ítthương giatừ thành Thái Nguyên cũng chạy tới đây bày quán bán một số hàng hóa sonphấn. Khiến chocác phunhân kéo tới chật ních.

Đội kỵ binh chậm rãi đi quađám đông hối hả. Hơn mười người thân binh bảo vệ Dương Nguyên Khánh, cảnh giác nhìn về xung quanh.

Bỗng nhiên cómột thanh âmvang lên từ một cửa hàng phía xa xa:

-Điện hạ!

Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn lại. Chỉ thấy từ trong một cửa hàng trang sức rẻ tiền, lao ramột người mặt đen như đáy nồi. Người này chính làTrình Giảo Kim.

Trình Giảo Kimbỗng nhiên xuất hiện khiến Dương Nguyên Khánh phải bật cười. Hơn mấy tháng không gặp y,lúc gặp này, vẫn thấy tên này thú vị.

Trình Giảo Kimcực kỳ hưng phấn, lao ratừ cửa hàng, liên tục đụng ngã bốn năm cái sạp.

-Than đen, ngươi không phải đang ởquận Diên Ansao? Tại saolại ởchỗ này?

Dương Nguyên Khánh cười hỏi.

Nghe thấy điện hạ gọi mình làthan đen, Trình Giảo Kimcũng rất cảm thấy thân thiết, ytiến lên thilễ nói:

-Hồi bẩm điện hạ, tychức là xinphép trở về thăm người thân.

-Vậy à!

Dương Nguyên Khánh gật đầu, lại nhìn về phía cửa hàng bán trang sức rẻ tiền hỏi:

-Ngươi đang muatrang sức chothê tử à?

-Những đồ trang sức rẻ tiền này, nàng ấy cần gì.

Trình Giảo Kimgãi đầu, nhếch miệng cười nói:

- Tychức đang muađồ chơi choTiểu Kiều. Con bé kiarất thích thuthập các đồ trang sức, giống hệt mẹ nó.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx