Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu:
-Người Tiết Diên Đà vàngười Hồi Hột làtử địch. Thực lực của bọn họ xấp xỉ nhau, nên để chobọn chúng tự giết lẫn nhau. Chúng tatạm thời không cần canthiệp. Đợi chothực lực của đôi bên suyyếu, khiđó chúng ta cóthể ngư ông đắc lợi, tiêu diệt haiđại bộ lạc của thảo nguyên. Khiến chothảo nguyên rơi vào hỗn loạn.
Tinh thần của Đỗ Như Hối rung lên. Nếu lànhư vậy, điều ông ta lolắng hoàn toàn là dưthừa. Ông talại vội vàng hỏi:
-Điện hạ có haykhông suynghĩ qua, nhân cơhội lần này chiếm lĩnh thảo nguyên?
-Nói thật, tatừng suynghĩ quađiều này.
Dương Nguyên Khánh cười cười nói:
-Chỉ làdân số của chúng tachưa đủ để caitrị. Trước khikhôi phục toàn bộ thực lực, chúng tachỉ cóthể xây dựng thành trì phòng ngự ởthảo nguyên màthôi. Đợi nghỉ ngơi lấy sức được hai bamươi năm, khôi phục thịnh thế, chúng tamới cóthể đem nhập thảo nguyên Mạc Bắc vào bản đồ lãnh thổ quốc giacủa Đại Tùy. Không chỉ cóMạc Bắc, còn cóphương tây. Tiêu diệt Tây Đột Quyết, lãnh thổ của Đại Tùy sẽ khuếch trương về phía tây. Đây cũng làgiấc mộng của ta.Chỉ mong trước khi ta quađời, cóthể nhìn thấy cảnh tượng này.
Nói đến đây, Dương Nguyên Khánh thật sâu thở dài một tiếng. Đây làgiấc mộng của hắn, hắn muốn Đại Tùy trong tương laicòn mạnh mẽ hơn Đại Đường trong lịch sử.
-Điện hạ!
Lúc này, hơn mười người quan viên cưỡi ngựa chạy vội tới. Bọn họ làcác quan viên đitheo Đỗ Như Hối tới tiếp quản việc quản lý dêbò. Chúng quan viên ngồi trên ngựa cùng nhau thilễ:
-Tham kiến điện hạ!
-Các vị khổ cực, bắt đầu từ ngày mai, tất cả dêbò, ngựa đều mang về Thái Nguyên. Mong rằng các vị tiếp tục cố gắng.
Đỗ Như Hối sửng sốt, vội vàng nói:
-Điện hạ, nếu mang toàn bộ số dê bònày về, chỉ sợ triều đình khó cóthể gánh vác.
Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu:
-Không cần triều đình nuôi nhốt, chỉ cần triều đình chovay.
Hắn thấy mọi người không hiểu, liền chậm rãi nói:
-Xưa kia, dân chúng đời Hán hăng hái quyên tiền, toàn lực trợ giúp quân Hán tây chinh Hung Nô. Mà khiquân Hán trở về, cũng mang theo mấy triệu con dê bòngựa,và chiến lợi phẩm về. Nhưng Hán VũĐế lại không chịu phân chia cho condân thiên hạ. Khiến chodân chúng kêu casôi trào. Năm đó tiên đế Dương Quảng bắc tuần, thảo nguyên Thiết Lặc các bộ phận cũng cống hiến mấy triệu con dêbò. Đáng tiếc phần lớn số dê bònày đều bị chết vôích, cực kỳ lãng phí. Chúng taphải hấp thunhững giáo huấn này. Taquyết định đem toàn bộ số dê bònày phân chia chodân chúng Đại Tùy. Bất kể làphía nam hay làphía bắc, bất kể làngười Hán hay làngười Manthuộc biên cương, nhà nhà đều cómột phần. Đây coinhư làhậu lễ màDương Nguyên Khánh đưa cho condân thiên hạ.
Dương Nguyên Khánh từ quận MãẤp trở về mới chỉ năm ngày, cả năm ngày đó cả thành Thái Nguyên thậm chí cả triều đình vàdân chúng đều bận rộn với mấy ngàn vạn đầu dêbò, từ trên xuống dưới đâu đâu cũng tràn ngập niềm vui. Dân số đại Tùy không quá bốn vạn hộ, tính bình quân, mỗi hộ cóthể được phân tới năm đầu bò, dê, điều này đối với những người dân thường này mànói đúng làmột phần lễ hậu hĩnh.
Trong năm ngày này, Dương Nguyên Khánh cuối cùng cũng cóthể hoàn toàn thả lỏng mình, nghỉ ngơi được vài ngày. Quathêm một thời ngắn nữa, quyết chiến của Tùy Đường sẽ mở màn, lúc đó hắn cũng dồn hết tâm sức vào trận chiến cuối cùng.
Trong thư phòng ánh đèn mờ mờ ảo ảo, Dương Nguyên Khánh nằm nửa người trên giường cóchỗ tựa lưng vàlớp đệm lót bên dưới, xemsách với tâm thế vôcùng nhàn nhã. Lúc này hắn không còn suynghĩ đến tình hình chiến sự BaThục nữa, không còn lolắng chiến tranh Hán Trung nữa, càng không phải suynghĩ tới thế giằng coQuan Nội nữa.
Hắn chẳng nghĩ ngợi gìhết, chỉ hưởng thụ giờ phút nhàn hạ hiếm cónày.
Cửa nhẹ nhàng mở ra, congái trưởng Dương Băng bưng lên một lytrà chậm rãi đivào. Trong khoảng thời gian từ lúc phụ thân trở về, mỗi ngày nàng đều đun chophụ thân một lytrà, dùnàng nhận thấy phụ thân không phải quá quen với trà nàng pha, nhưng bắt chauống hết, đó cũng làmột thú vui.
-Trà của tatới rồi à.
Dương Nguyên Khánh nhìn thấy congái bưng trà vào, hắn liền ngồi ngay ngắn, khuôn mặt tươi cười.
Bùi Mẫn Thunói Dương Băng làbảo bối của Dương Nguyên Khánh, câu nói này không hề khoa trương chút nào. Trong tất cả các cô congái của Dương Nguyên Khánh, người màhắn thương nhất chính là congái trưởng của mình.
Thường thì chađều thương congái, đặc biệt làđứa congái đã dần dần trưởng thành. Hơn nữa, thời gian màhắn ởcùng cô bécũng không nhiều, nên hắn lại càng thương.
-Phụ thân, trà con phahôm nay conđặc biệt chú ýmức lửa, người nếm thử xem cóphải làkhác với haingày trước không?
Dương Băng đặt lytrà lên bàn, bấm ngón tay, nhìn phụ thân vẻ mặt chờ đợi, trong ánh mắt đó rõràng là hivọng cóthể được phụ thân khen ngợi.
Chỉ cần làtrà congái pha, Dương Nguyên Khánh đều thích, cho dùhắn quen hơn với taynghề của DưĐại Nương người chuyên phụ trách phatrà trong phủ, nhưng cóthể cóđược lòng hiếu thảo này của congái thì hắn thà hisinh chút cảm giác khithưởng trà.
Dương Nguyên Khánh nâng lytrà lên, chậm rãi nếm một ngụm, đúng làđã cótiến bộ hơn haingày trước, hơi lửa đã không còn nữa, vị trà đã trở nên thuần khiết hơn. Đây chính làtrưởng nữ đã bắt đầu nắm được mức lửa khiđun trà.
-Tốt, rất đậm đà, trà ngon!
Dương Nguyên Khánh hết lời khen ngợi congái, Dương Băng vuitới mức mặt đỏ bừng lên:
-Buổi chiều conlại đun
cho chamột ấm trà.
Giống như một người vừa nắm bắt được một môn nghệ thuật vậy, nàng vội vàng muốn luyện tập ngay, Dương Nguyên Khánh gật đầu:
- Quamột năm nữa, taynghề phatrà của consẽ vượt qua DưĐại Nương rồi.
-Phụ thân, conmuốn đichợ Bắc muachút đồ.
- Điđi, phụ thân cho
phép conđi.
Dừng một chút, Dương Nguyên Khánh phát hiện congái không lên tiếng, hắn không khỏi tò mònhìn cô bémột cái, thấy cô béđang nhìn mình tủi thân.
- Saovây?
-Phụ thân, conmuốn…
Dương Băng ngập
ngừng.
Dương Nguyên Khánh nghĩ lại, đột nhiên lờ mờ hiểu ratâm tưcủa congái, cười ha hanói:
- Conmuốn phụ thân
cùng con đichợ Bắc đúng không?
Dương Băng gật gật đầu:
- Tư Hoacũng muốn đi,
phụ thân ngày nào cũng bận rộn, không cóthời gian đicùng chúng con.
Dương Nguyên Khánh trong lòng áynáy, mấy năm nayhình như hắn đều ởbên ngoài chinh chiến, vốn không cóthời gian chơi cùng các con, chớp mắt congái lớn đã haimươi tuổi rồi, hắn quả thật lànên bên cạnh các conrồi.
-Ừ! Haingày nay tacũng đang rảnh, tasẽ đidạo cùng các con.
Dương Băng vuitới mức nhảy dựng lên:
-Để congọi TưHoa! Chớp mắt nàng đã chạy
đi mất tăm.
Dương Nguyên Khánh cười khổ một tiếng, lúc này hắn mới phát hiện, congái dùbên ngoài đã lớn nhưng trong lòng vẫn còn làtrẻ con.
Chợ Bắc Thái Nguyên luôn làtâm điểm của kinh tế Đại Tùy. Đây lànơi đây tập trung vật tưđến từ khắp các nơi của vương triều Đại Tùy, gỗ lớn tốt nhất trên quận Dự Chương, gạo của Giang Nam, tơlụa, menxanh và látrà, đều được vận chuyển đến đây thông quađường thủy. Ngoài ra,còn có da vàlông của thảo nguyên phương bắc, dược liệu v v.trong các cửa hàng chợ Bắc loại hàng hoá nào cũng có.
Đợt xảy rahạn hán năm ngoái, chợ bắc cũng cóchút tiêu điều, nhưng cùng với việc năm naymưa thuận gió hòa vàphía namcũng nhập vào bản đồ Đại Tùy, nên việc buôn bán kinh doanh ởchợ bắc lại thịnh vượng trở lại.
Trong chợ bắc dòng người bắt đầu đichuyển, mấy vạn thương nhân đến từ các nơi đều tập trung ởđây, trên đường phố cóđủ mọi loại giọng nói các nơi, thậm chí còn cóthể thấy thương nhân Hồ dắt đàn lạc đà từ xađến.
Lúc này, một cỗ xengựa bình thường đivào cửa lớn chợ bắc, docuộc chiến tranh của triều Tùy với dân tộc thảo nguyên không ngừng giành được thắng lợi, nên một số lượng lớn vật tưthảo nguyên cũng theo đó mà dunhập vào triều Tùy, vídụ giá da dêhạ xuống mấy lần, trở thành hàng hóa giá rẻ, ănmày trên đường cũng cómột haitấm dadê, ngựa vốn đắt tiền cũng dần dần đivào tất cả các nhà, trở thành động vật điđường phổ biến thay cho đibộ.
Xengựa và xe bòtrên đường ngày càng nhiều, cưỡi ngựa đã không còn làtượng trưng chođịa vị nữa, người bình thường cưỡi ngựa đã trở thành chuyện thường thấy. Chonên khicỗ xenày xuất hiện ởcửa lớn chợ bắc, chẳng aichú ýđến nó, huống hồ còn không cóbất kỳ vật trang trí gì.
Nhưng vẫn cóngười thông minh phát hiện rađiểm khác thường của chiếc xenày, đó làxung quanh có haimươi kỵ binh hộ vệ, dáng người aicũng khôi ngô, vạm vỡ caolớn, tất cả ngựa cưỡi cũng làloại ngựa tốt nhất, cùng với việc ngựa đã trở nên phổ biến, phần lớn mọi người ítnhiều cũng hiểu thuật xemtướng ngựa.
Giống như chiến mãcủa những kỵ binh này, thể trạng cường tráng, tứ chithon dài, lông bóng mượt không cólông tạp, đây đều làngựa chiến loại tốt nhất, trên chợ này căn bản không thể nhìn thấy loại này, vậy người màbọn họ bảo vệ trong xe cóthân phận như thế nào? Rất nhiều người vôcùng tòmò.
Trong xengựa, Dương Nguyên Khánh ngồi ởcửa sổ bên phải, dựa vào thành xenhắm mắt nghỉ ngơi, hắn thỉnh thoảng mở mắt nhìn haiđứa congái bảo bối hớn hở giống như hai conchim nhỏ, trong lòng cười thầm.
Hai cô congái chen ởcửa sổ trái, vuithích nhìn rabên ngoài cửa xe,thì thầm bàn tàn, không biết chúng đang thương lượng cái gì?
- Hai conmuốn muagì?
Dương Nguyên Khánh
cười hỏi.
Dương Băng và Tư Hoanhìn nhau, gần như đồng thanh nói:
-Chúng conmuốn mua
nhạc cụ!
-Ồ…
Dương Nguyên Khánh “ồ” một tiếng thật dài, cười híp mắt:
- Tacòn định mua cho hai conmột chút đồ trang sức đấy!
Ánh mắt hainàng lập tức sáng lên, lại cùng đồng thanh:
- Muatrang sức!
Con gái đều thích trang sức ngọc bích châu báu, Dương Băng và Tư Hoacũng không ngoại lệ, chỉ cóđiều Bùi Mẫn Thuquản thúc rất nghiêm, mỗi năm tới sinh nhật mới mua chocác cômột món trang sức, nhưng giá cả cũng không đắt lắm, hôm nayphụ thân đồng ý muatrang sức chocác cô, haitiểu cônương tất nhiên là vôcùng vuisướng.
Lúc này, cái dự định muanhạc cụ của hainàng sớm bị các nàng bỏ quamột góc, trong lòng haingười lập tức bắt đầu dự tính xemnên muatrang sức gì, muatrâm cài tóc, vòng trang sức hay làchâu báu?
- Muatrang sức sẽ bị mẹ
phát hiện đấy.
Dương Tư Hoathấp giọng nói:
-Mẹ nhất định sẽ nói, giữ
giúp chúng ta,cuối cùng thì chúng tasẽ không cóphần nữa, đừng muatrang sức.
Dương Băng cũng ngầm đồng ý,lần trước bàngoại mua chonàng một đôi vòng tayngọc bích quý giá, cũng bị mẫu thân lấy đi, nói làgiữ hộ, nhưng cuối cùng nàng phát hiện đôi vòng tayđó được đeo trên tayTiêu nương, nghe nói làbị phụ thân đem đilàm tín vật rồi.
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Dương Băng cóchút bực mình, liền gật đầu:
-Chúng ta muachâu báu,
giấu trong rương.
Hai tiểu cônương đã đưa rađược quyết định, lại lén nhìn phụ thân môt cái, thấy nụ cười khoan dung của hắn, haingười cùng nhoẻn miệng cười.
Xengựa dichuyển đến phường châu báu, đây lànơi tập trung các tiệm châu báu chợ bắc, cóchâu báu người Hồ, cũng cócả tiệm trang sức của người Hán, cóhơn haimươi nhà, kẻ đến người điviệc buôn bán rất hưng thịnh.
Bangười xuống xengựa, xemxét quatiệm trang sức châu báu ở haibên, cười hỏi:
-Muốn đitiệm nào?
-Phụ thân, bên này đi.
Hai cô congái mỗi người một bên kéo tayDương Nguyên Khánh điđến hiệu châu báu lớn nhất của người Hồ.
Tiệm châu báu này tên làchâu báu Khang thị, làmột gãthương nhân Hồ nước Khang mở, mặt tiền rất lớn, trang sức bày đặt vôcùng phong phú, dohơn mười người congái Hồ tiếp khách, không cóvật trưng bày gì, bày bamươi cái bàn, nếu cóyêu cầu, tiểu nhị trong tiệm sẽ đem hộp châu báu bày lên bàn để khách chọn.
Bọn họ vừa bước vào quán, một người congái Hồ tướng mạo xinh đẹp liền chạy ramời chào, dùng thứ tiếng Hán lơlớ chào mừng bọn họ đến.
Dương Nguyên Khánh lại xemxét quacửa hàng này, cảm thấy bầu không khí trong tiệm cóchút quen thuộc. Lúc này, hắn bỗng nhìn thấy một bóng người quen thuộc, vừa caovừa gầy, Dương Nguyên Khánh không thể nhịn được bật cười, hô:
-Lão Khang!
Hồ Thương bỗng dưng quay đầu lại, đúng làbạn cũKhang Ba Tưcủa Dương Nguyên Khánh, mắt gãbỗng sáng lên, bước nhanh về phía trước, đang định quỳ, Dương Nguyên Khánh lại ngăn ông lại, khẽ cười nói:
-Đừng để lộ thân phận
của ta.
Khang Ba Tưlập tức nghĩ ra,liền nói:
- Xin đitheo tychức!
Ông dẫn Dương Nguyên Khánh vào phòng của thượng khách, haingười lúc này mới ômchặt nhau lấy nhau cười lớn. Dương Băng và Tư Hoalúc này mới hiểu, hóa raphụ thân vàthương nhân Hồ này quen nhau, hình như quan hệ cũng rất tốt.
Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ vaiKhang BaTư, cười nói:
- Tacòn tưởng ông quay
về nước Khang rồi cơ.
Khang Ba Tưthở dài:
-Quê nhà không yên ổn,
tạm thời không quay về, đợi sau khichiến tranh kết thúc hãy nói.
Ônglại nhìn hai cô congái của Dương Nguyên Khánh một cái, cười khen:
-Đây chính là haivị quận chúa đúng không, lâu không gặp, đã lớn như vậy rồi sao.
-Ừ!
Dương Nguyên Khánh gật đầu, nói với hai cô congái:
-Đây làKhang đại thúc,
là bộ hạ cũcủa phụ thân, cũng làbạn cũ, các conphải hành lễ.
Dương Băng và Hoa Tưliền tiến lên hành lễ:
-Tham kiến Khang đại
thúc!
-Không dám! Không
dám!
Khang Ba Tưliên tục xuatay, lại nói với Dương Nguyên Khánh:
-Điện hạ, haivị quận
chúa mời ngồi bên này!
Dương Nguyên Khánh dẫn haiđứa congái ngồi xuống bên một chiếc bàn nhỏ, lại hỏi:
-Lão Khang, ông không
phải kinh doanh rượu sao? Saolại bán châu báu rồi.
Khang Ba Tưlệnh Hồ cơdâng trà, lúc này mới cười híp mắt nói:
-Kinh doanh rượu vẫn
đang làm, kinh doanh trà cũng làm, châu báu đã làm được banăm rồi, không giấu gìđiện hạ tửu quán Tây Vực lầu đấy cũng làtài sản của tychức, tychức còn bathương đội lạc đà, hainghìn conlạc đà, đến từ Tây Vực vàTrung Nguyên.
- Xem rathật sự làm ăn
lớn rồi.
Dương Nguyên Khánh nhớ tới tình hình Khang Ba Tưtừng bị bắt năm đó, trong lòng rất nhiều hồi ức, thở dài:
-Chỉ chớp mắt đã hai
mươi năm rồi, lão Khang chắc cũng gần năm mươi tuổi rồi!
-Sang năm lànăm mươi
tuổi rồi!
Dương Nguyên Khánh lại chỉ haiđứa congái nói:
-Hôm nayđưa haiđứa
nó đến làmuốn mua chochúng chút châu báu, không ngờ tiệm châu báu lớn nhất lại làcủa bạn cũ, thật làtrùng hợp!
-Cái này gọi là códuyên.
Khang Ba Tưliền quay đầu dặn dòđại quản gia:
-Đem hộp phỉ thúy trong
phòng của tađến đây…
Dương Nguyên Khánh nghe giọng của ông, đoán chừng nórất đắt, liền vội nói:
- Tanói trước, muabán
theo giá cả hợp lý, tasẽ không lấy giá rẻ của ông, giao tình làgiao tình, làm ăn làlàm ăn.
Khang Ba Tưcười ha ha, ântình như núi, giao tình như biển, sao cóthể bình thường được.
Một lúc sauđại quản gia
ôm lấy một hộp ngọc được điêu khắc từ loại Phỉ Thúy thượng phẩm, cẩn thận đem hộp ngọc phỉ thúy đặt lên bàn, chỉ riêng hộp ngọc này đã làvật hiếm thấy, còn giá trị của nóthì khó màtính được.
Khang Ba Tưcười:
-Hộp ngọc này tychức mất năm trăm lượng vàng muavề ởthành Toái Diệp, cuối cùng thì giá trị lớn nhất của nó là baonhiêu nói thật thì tychức cũng không biết.
Khang Ba Tưtừ từ mở hộp ra,trong hộp lập tức phát sáng rực rỡ, làm Dương Băng và Tư Hoalập tức bụm miệng lại kêu lên kinh ngạc. Hộp toàn làcác loại đá quý nổi tiếng, mài thành các loại hính dáng khác nhau, dưới ánh đèn mờ ảo ánh hào quang rực rỡ tỏa rabốn phía.
Phỉ thúy trong hộp dùng vàng làm thành từng ôvuông, tổng cộng có haitầng, tầng trên haimươi ô,tầng dưới haimươi tư ô,tổng để bốn mươi baviên đá quý, nhỏ thì như hạt hạnh, tothì như hạnh đào, mỗi hộp bảo thạch đều cực kìquý giá. Khang Ba Tưđẩy hộp ngọc đến trước mặt hai côgái, cười tủm tỉm nói:
-Tự chọn đi, haiquận
chúa thích gìlấy nấy, baonhiêu cũng được.
Dương Băng và Tư Hoađều là hai côgái rất thông minh, hainàng cũng thấy được lần muabảo thạch này không giống bình thường, đều rụt rènhìn phụ thân, Dương Nguyên Khánh gật đầu:
-Các conthích thì cứ chọn lấy một viên.
Hai nàng lập tức mở tomắt tìm lấy hòn đá quý màmình ưng ýnhất trong hộp châu báu, Khang Ba Tưlại nói với Dương Nguyên Khánh:
-Những bảo thạch này
thực rachỉ làvật sưu tầm của tychức trong mười mấy năm qua, cơbản đều làbảo thạch Túc Đặc. Thỉnh thoảng gặp được khách quen màkhông tìm được bảo thạch vừa ýthì tychức mới lấy ra.Hơn nữa hậu bối của tychức, tychức cũng tặng họ mỗi người một viên coinhư làtấm lòng của bề trên.
Dương Nguyên Khánh cười gật đầu, sosánh số của cải của Khang Ba Tư vàquyền lực của mình thì mấy viên bảo thạch kiathực rachẳng đáng làgì, quan trọng hơn làgiao tình của bọn họ, nếu ông tamuốn tặng cho congái mình làm quà thì hắn cũng không sao.
Lúc này Dương Băng đã chọn được một viên đá quý màu xanh ngọc, Dương Tư Hoathì chọn một viên mắt mèo, haiviên đá quý này mặc dùrất đẹp nhưng không phải làvật quý giá, hai côgái cũng hiểu không thể chọn thứ quá đắt tiền.
Khang Ba Tưlại lắc đầu, ông lấy từ tận đáy hộp ra haiviên đá kimcương, haiviên kimcương cỡ như quả long nhãn, mài cực kỳ tinh xảo. Ánh đèn chiếu lên viên kimcương ánh sáng sặc sỡ, ông talại lấy lại haihộp ngọc nhỏ, đặt haiviên kimcương vào trong cười đưa cho hai côgái.
-Mỗi người một viên, coi
như quà tatặng haiquận chúa.
Từ xưa tới nay kimcương luôn làbảo thạch quý báu nhất, hơn nữa kích cỡ như long nhãn thì giá trị lại càng xaxỉ, Dương Băng vàDương Tư Hoakhông dám nhận, Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một lúc, liền gật đầu cười nói:
-Còn không mautạ ơn
Khang đại thúc!
Ýnày chính làđồng ý cho hainàng nhận lấy, haingười vội vàng đứng lên thilễ:
- Đatạ Khang đại thúc!
Khang Ba Tưcười ha ha:
-Lễ của haiquận chúa
tychức không nhận nổi!
Ông talại lấy haiviên bảo thạch bọn họ chọn lúc đầu chovào haihộp ngọc nhỏ, đưa chohọ. Hainàng nhận hộp, mở ranhìn, rồi lại nhìn nhau, ánh bắt bọn họ đều lộ vẻ vôcùng ngạc nhiên, bọn họ lúc đầu chỉ nghĩ muamột viên ngọc nhỏ haymột khối mỹ ngọc, không ngờ cuối cùng thuhoạch được lại là kimcương, sao cóthể không vuisướng chứ.
Dương Nguyên Khánh cười nói với bọn họ:
- Hai conngồi quamột bên trước đi, tanói với đại thúc vài câu.
Hai người ngồi quamột bên ngắm bảo thạch của bọn họ. Lúc này Dương Nguyên Khánh mới chậm rãi nói với Khang BaTư:
- Tamuốn tìm hiểu rõ
hơn chút về tình thế Tây Đột Quyết, khói lửa đấu tranh nổi lên khắp nơi, tiến triển thế nào rồi?
Hai cô congái chen ởcửa sổ trái, vuithích nhìn rabên ngoài cửa xe,thì thầm bàn tàn, không biết chúng đang thương lượng cái gì?
- Hai conmuốn muagì?
Dương Nguyên Khánh
cười hỏi.
Dương Băng và Tư Hoanhìn nhau, gần như đồng thanh nói:
-Chúng conmuốn mua
nhạc cụ!
-Ồ…
Dương Nguyên Khánh “ồ” một tiếng thật dài, cười híp mắt:
- Tacòn định mua cho hai conmột chút đồ trang sức đấy!
Ánh mắt hainàng lập tức sáng lên, lại cùng đồng thanh:
- Muatrang sức!
Con gái đều thích trang sức ngọc bích châu báu, Dương Băng và Tư Hoacũng không ngoại lệ, chỉ cóđiều Bùi Mẫn Thuquản thúc rất nghiêm, mỗi năm tới sinh nhật mới mua chocác cômột món trang sức, nhưng giá cả cũng không đắt lắm, hôm nayphụ thân đồng ý muatrang sức chocác cô, haitiểu cônương tất nhiên là vôcùng vuisướng.
Lúc này, cái dự định muanhạc cụ của hainàng sớm bị các nàng bỏ quamột góc, trong lòng haingười lập tức bắt đầu dự tính xemnên muatrang sức gì, muatrâm cài tóc, vòng trang sức hay làchâu báu?
- Muatrang sức sẽ bị mẹ
phát hiện đấy.
Dương Tư Hoathấp giọng nói:
-Mẹ nhất định sẽ nói, giữ
giúp chúng ta,cuối cùng thì chúng tasẽ không cóphần nữa, đừng muatrang sức.
Dương Băng cũng ngầm đồng ý,lần trước bàngoại mua chonàng một đôi vòng tayngọc bích quý giá, cũng bị mẫu thân lấy đi, nói làgiữ hộ, nhưng cuối cùng nàng phát hiện đôi vòng tayđó được đeo trên tayTiêu nương, nghe nói làbị phụ thân đem đilàm tín vật rồi.
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Dương Băng cóchút bực mình, liền gật đầu:
-Chúng ta muachâu báu,
giấu trong rương.
Hai tiểu cônương đã đưa rađược quyết định, lại lén nhìn phụ thân môt cái, thấy nụ cười khoan dung của hắn, haingười cùng nhoẻn miệng cười.
Xengựa dichuyển đến phường châu báu, đây lànơi tập trung các tiệm châu báu chợ bắc, cóchâu báu người Hồ, cũng cócả tiệm trang sức của người Hán, cóhơn haimươi nhà, kẻ đến người điviệc buôn bán rất hưng thịnh.
Bangười xuống xengựa, xemxét quatiệm trang sức châu báu ở haibên, cười hỏi:
-Muốn đitiệm nào?
-Phụ thân, bên này đi.
Hai cô congái mỗi người một bên kéo tayDương Nguyên Khánh điđến hiệu châu báu lớn nhất của người Hồ.
Tiệm châu báu này tên làchâu báu Khang thị, làmột gãthương nhân Hồ nước Khang mở, mặt tiền rất lớn, trang sức bày đặt vôcùng phong phú, dohơn mười người congái Hồ tiếp khách, không cóvật trưng bày gì, bày bamươi cái bàn, nếu cóyêu cầu, tiểu nhị trong tiệm sẽ đem hộp châu báu bày lên bàn để khách chọn.
Bọn họ vừa bước vào quán, một người congái Hồ tướng mạo xinh đẹp liền chạy ramời chào, dùng thứ tiếng Hán lơlớ chào mừng bọn họ đến.
Dương Nguyên Khánh lại xemxét quacửa hàng này, cảm thấy bầu không khí trong tiệm cóchút quen thuộc. Lúc này, hắn bỗng nhìn thấy một bóng người quen thuộc, vừa caovừa gầy, Dương Nguyên Khánh không thể nhịn được bật cười, hô:
-Lão Khang!
Hồ Thương bỗng dưng quay đầu lại, đúng làbạn cũKhang Ba Tưcủa Dương Nguyên Khánh, mắt gãbỗng sáng lên, bước nhanh về phía trước, đang định quỳ, Dương Nguyên Khánh lại ngăn ông lại, khẽ cười nói:
-Đừng để lộ thân phận
của ta.
Khang Ba Tưlập tức nghĩ ra,liền nói:
- Xin đitheo tychức!
Ông dẫn Dương Nguyên Khánh vào phòng của thượng khách, haingười lúc này mới ômchặt nhau lấy nhau cười lớn. Dương Băng và Tư Hoalúc này mới hiểu, hóa raphụ thân vàthương nhân Hồ này quen nhau, hình như quan hệ cũng rất tốt.
Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ vaiKhang BaTư, cười nói:
- Tacòn tưởng ông quay
về nước Khang rồi cơ.
Khang Ba Tưthở dài:
-Quê nhà không yên ổn,
tạm thời không quay về, đợi sau khichiến tranh kết thúc hãy nói.
Ônglại nhìn hai cô congái của Dương Nguyên Khánh một cái, cười khen:
-Đây chính là haivị quận chúa đúng không, lâu không gặp, đã lớn như vậy rồi sao.
-Ừ!
Dương Nguyên Khánh gật đầu, nói với hai cô congái:
-Đây làKhang đại thúc,
là bộ hạ cũcủa phụ thân, cũng làbạn cũ, các conphải hành lễ.
Dương Băng và Hoa Tưliền tiến lên hành lễ:
-Tham kiến Khang đại
thúc!
-Không dám! Không
dám!
Khang Ba Tưliên tục xuatay, lại nói với Dương Nguyên Khánh:
-Điện hạ, haivị quận
chúa mời ngồi bên này!
Dương Nguyên Khánh dẫn haiđứa congái ngồi xuống bên một chiếc bàn nhỏ, lại hỏi:
-Lão Khang, ông không
phải kinh doanh rượu sao? Saolại bán châu báu rồi.
Khang Ba Tưlệnh Hồ cơdâng trà, lúc này mới cười híp mắt nói:
-Kinh doanh rượu vẫn
đang làm, kinh doanh trà cũng làm, châu báu đã làm được banăm rồi, không giấu gìđiện hạ tửu quán Tây Vực lầu đấy cũng làtài sản của tychức, tychức còn bathương đội lạc đà, hainghìn conlạc đà, đến từ Tây Vực vàTrung Nguyên.
- Xem rathật sự làm ăn
lớn rồi.
Dương Nguyên Khánh nhớ tới tình hình Khang Ba Tưtừng bị bắt năm đó, trong lòng rất nhiều hồi ức, thở dài:
-Chỉ chớp mắt đã hai
mươi năm rồi, lão Khang chắc cũng gần năm mươi tuổi rồi!
-Sang năm lànăm mươi
tuổi rồi!
Dương Nguyên Khánh lại chỉ haiđứa congái nói:
-Hôm nayđưa haiđứa
nó đến làmuốn mua chochúng chút châu báu, không ngờ tiệm châu báu lớn nhất lại làcủa bạn cũ, thật làtrùng hợp!
-Cái này gọi là códuyên.
Khang Ba Tưliền quay đầu dặn dòđại quản gia:
-Đem hộp phỉ thúy trong
phòng của tađến đây…
Dương Nguyên Khánh nghe giọng của ông, đoán chừng nórất đắt, liền vội nói:
- Tanói trước, muabán
theo giá cả hợp lý, tasẽ không lấy giá rẻ của ông, giao tình làgiao tình, làm ăn làlàm ăn.
Khang Ba Tưcười ha ha, ântình như núi, giao tình như biển, sao cóthể bình thường được.
Một lúc sauđại quản gia
ôm lấy một hộp ngọc được điêu khắc từ loại Phỉ Thúy thượng phẩm, cẩn thận đem hộp ngọc phỉ thúy đặt lên bàn, chỉ riêng hộp ngọc này đã làvật hiếm thấy, còn giá trị của nóthì khó màtính được.
Khang Ba Tưcười:
-Hộp ngọc này tychức mất năm trăm lượng vàng muavề ởthành Toái Diệp, cuối cùng thì giá trị lớn nhất của nó là baonhiêu nói thật thì tychức cũng không biết.
Khang Ba Tưtừ từ mở hộp ra,trong hộp lập tức phát sáng rực rỡ, làm Dương Băng và Tư Hoalập tức bụm miệng lại kêu lên kinh ngạc. Hộp toàn làcác loại đá quý nổi tiếng, mài thành các loại hính dáng khác nhau, dưới ánh đèn mờ ảo ánh hào quang rực rỡ tỏa rabốn phía.
Phỉ thúy trong hộp dùng vàng làm thành từng ôvuông, tổng cộng có haitầng, tầng trên haimươi ô,tầng dưới haimươi tư ô,tổng để bốn mươi baviên đá quý, nhỏ thì như hạt hạnh, tothì như hạnh đào, mỗi hộp bảo thạch đều cực kìquý giá. Khang Ba Tưđẩy hộp ngọc đến trước mặt hai côgái, cười tủm tỉm nói:
-Tự chọn đi, haiquận
chúa thích gìlấy nấy, baonhiêu cũng được.
Dương Băng và Tư Hoađều là hai côgái rất thông minh, hainàng cũng thấy được lần muabảo thạch này không giống bình thường, đều rụt rènhìn phụ thân, Dương Nguyên Khánh gật đầu:
-Các conthích thì cứ chọn lấy một viên.
Hai nàng lập tức mở tomắt tìm lấy hòn đá quý màmình ưng ýnhất trong hộp châu báu, Khang Ba Tưlại nói với Dương Nguyên Khánh:
-Những bảo thạch này
thực rachỉ làvật sưu tầm của tychức trong mười mấy năm qua, cơbản đều làbảo thạch Túc Đặc. Thỉnh thoảng gặp được khách quen màkhông tìm được bảo thạch vừa ýthì tychức mới lấy ra.Hơn nữa hậu bối của tychức, tychức cũng tặng họ mỗi người một viên coinhư làtấm lòng của bề trên.
Dương Nguyên Khánh cười gật đầu, sosánh số của cải của Khang Ba Tư vàquyền lực của mình thì mấy viên bảo thạch kiathực rachẳng đáng làgì, quan trọng hơn làgiao tình của bọn họ, nếu ông tamuốn tặng cho congái mình làm quà thì hắn cũng không sao.
Lúc này Dương Băng đã chọn được một viên đá quý màu xanh ngọc, Dương Tư Hoathì chọn một viên mắt mèo, haiviên đá quý này mặc dùrất đẹp nhưng không phải làvật quý giá, hai côgái cũng hiểu không thể chọn thứ quá đắt tiền.
Khang Ba Tưlại lắc đầu, ông lấy từ tận đáy hộp ra haiviên đá kimcương, haiviên kimcương cỡ như quả long nhãn, mài cực kỳ tinh xảo. Ánh đèn chiếu lên viên kimcương ánh sáng sặc sỡ, ông talại lấy lại haihộp ngọc nhỏ, đặt haiviên kimcương vào trong cười đưa cho hai côgái.
-Mỗi người một viên, coi
như quà tatặng haiquận chúa.
Từ xưa tới nay kimcương luôn làbảo thạch quý báu nhất, hơn nữa kích cỡ như long nhãn thì giá trị lại càng xaxỉ, Dương Băng vàDương Tư Hoakhông dám nhận, Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một lúc, liền gật đầu cười nói:
-Còn không mautạ ơn
Khang đại thúc!
Ýnày chính làđồng ý cho hainàng nhận lấy, haingười vội vàng đứng lên thilễ:
- Đatạ Khang đại thúc!
Khang Ba Tưcười ha ha:
-Lễ của haiquận chúa
tychức không nhận nổi!
Ông talại lấy haiviên bảo thạch bọn họ chọn lúc đầu chovào haihộp ngọc nhỏ, đưa chohọ. Hainàng nhận hộp, mở ranhìn, rồi lại nhìn nhau, ánh bắt bọn họ đều lộ vẻ vôcùng ngạc nhiên, bọn họ lúc đầu chỉ nghĩ muamột viên ngọc nhỏ haymột khối mỹ ngọc, không ngờ cuối cùng thuhoạch được lại là kimcương, sao cóthể không vuisướng chứ.
Dương Nguyên Khánh cười nói với bọn họ:
- Hai conngồi quamột bên trước đi, tanói với đại thúc vài câu.
Hai người ngồi quamột bên ngắm bảo thạch của bọn họ. Lúc này Dương Nguyên Khánh mới chậm rãi nói với Khang BaTư:
- Tamuốn tìm hiểu rõ hơn chút về tình thế Tây Đột Quyết, khói lửa đấu tranh nổi lên khắp nơi, tiến triển thế nào rồi?
@by txiuqw4