Dương Nguyên Khánh dichuyển thước gỗ tới Quan Trung, tiếp tục nói:
-Hiện tại ởQuan Trung quân Đường cótổng binh lực khoảng batrăm nghìn người, phân bố rất không đều. Ởquận Phù Phong Quan Tây cótám mươi nghìn quân tinh nhuệ, đây làchủ lực của LýThế Dân, màthành Trường An cóbốn mươi nghìn quân giữ thành, nhưng ở khuvực Quan Đông chỉ cóhơn mười nghìn người, trấn giữ Quan Đông vàBồ Tân Quan. Binh lực của Quan Đông trống không, nhưng nghe nói LýThế Dân đã tiếp quản binh quyền, vìthế tadự đoán quân Đường sẽ điều động bamươi nghìn quân tới Quan Đông, quan trọng hơn cả lànhiều năm nayquân Tùy không ngừng chiêu binh ởQuan Trung, khiến nguồn lính ởđây đã cạn kiệt, không còn người để chiêu binh nữa, cố gắng lắm cũng chỉ cóthể chiêu được haimươi nghìn quân. Như vậy, quân Đường nhiều nhất cũng chỉ cómột trăm năm mươi nghìn quân, trận chiến này chúng tachiếm ưuthế tuyệt đối về binh lực, không cần đánh nhanh thắng nhanh, chỉ cần đánh đâu chắc đấy, muộn nhất làtrong vòng haitháng cóthế giành được Trường An,thống nhất thiên hạ.
Hai mươi phân tích của Dương nguyên Khánh khiến mọi người ởBán Viên Đường xôn xaobàn tán, các đại thần đều hưng phấn khác thường, batrăm sáu mươi nghìn quân đấu với một trăm năm mươi nghìn quân đây quả làchiếm ưuthế về binh lực, chỉ cần không xảy rachuyện ngoài ýmuốn, cóthể chờ được ngày chiếm Quan Trung, nhưng mọi người cũng biết, ngoan cố chống cự, trận chiến cuối cùng này cũng không hề đơn giản như vậy, nhất làquân Tùy xuất hơn batrăm nghìn đại quân, sẽ tiêu haolượng lương thực vàtài sản vôcùng nhiều.
Đây cũng là lý doDương Nguyên Khánh tổ chức cuộc họp trước trận chiến, phát động đại chiến Tùy Đường lần này cần sự giúp đỡ về hậu cần vôcùng lớn baogồm lương thảo, dân phu, vàcác loại quân dụng những vật dụng cần thiết, những thứ này chỉ dựa vào quân đội thì không giải quyết được, cần phải nhờ tới sự ủng hộ của triều đình vàchính quyền địa phương. Cóthể nói, chiến dịch Tùy Đường lần này làtrận chiến cần toàn quốc dốc sức, nguyên việc chuẩn bị chochiến tranh cũng cần đến một tháng.
Lúc đó, Đỗ Như Hối tiến lên phía trước, gật gật đầu với Dương Nguyên Khánh, cười nói với mọi người:
-Trận chiến này sẽ phải sử dụng hết ngân khố của chúng ta.
Vẻ mặt khổ sở nhăn nhó của ykhiến cả căn phòng vang lên tiếng cười, lúc đó Đỗ Như Hối mới chậm rãi nói:
-Hiện giờ kholương của Thái Nguyên còn haitrăm nghìn thạch, kho LêDương còn haitrăm năm mươi nghìn thạch cộng với kholương của các chính quyền địa phương khoảng một trăm nghìn thạch, tổng cộng cónăm trăm năm mươi nghìn thạch. Cân nhắc đến tình hình hiện tại đang làthời kỳ tháng bangày tám, phải lấy ramột trăm năm mươi nghìn thạch lương thực để phát cứu tế nhân dân gặp thiên taicủa năm ngoái, vàgiữ lại một trăm nghìn thạch làm quỹ bình ổn giá lương thực, vậy thì lấy ra batrăm nghìn thạch làm quân lương thì không vấn đề gì, ngoài racòn batrăm vạn con dêcòn dư, cũng cóthể quyên góp cả làm quân lương.
Dương Nguyên Khánh ởbên cạnh cười nói:
-Hiện đã làtháng tư, haitháng nữa làtới vụ chiêm bội thu, sẽ cóđủ lương thực, ngươi không cần phải chắt bóp, mặc dùngươi mạnh dạn lấy ra,tình hình thực tế của ngươi tacũng biết.
Bán Viên Đường lại vang lên những tiếng cười, Đỗ Như Hối cười nhăn nhó nói:
-Thực ravấn đề lương thực cũng không đáng ngại, quan trọng lànhân lực, thần dự tính để điều động được batrăm nghìn dân lực, phải mất một tháng, điện hạ thấy như vậy cóđủ được không?
Dương Nguyên Khánh trầm tưmột lát rồi nói:
-Điều động năm trăm nghìn dân phu, nửa tháng, chỉ làdân lực cần khichuẩn bị chiến tranh, saunày chỉ cần một trăm nghìn dân phu làđược, như vậy cóvấn đề gìkhông?
Đỗ Như Hối nhìn mấy vị tướng quốc, mọi người đều gật đầu, tỏ ý cóthể thực hiện được, Đỗ Như Hối bèn đồng ý,
-Thôi được! Cứ như vậy đi,
Thời tiết tháng tưcũng rất thất thường, sau khitriều đình quyết định chuẩn bị chiến tranh huyđộng dân phu, troàn bộ khuvực HàTrung, HàBắc vàTrung Nguyên bước vào mùa mưa triền miên, nhưng công tác chuẩn bị chochiến tranh của quân Tùy không hề bị ảnh hưởng, vẫn được thực hiện theo kế hoạch.
Ở quận Tây Đông rộng lớn mặt đường đầy bùn, những chiếc xelương, xelớn chất đầy cỏ khô vàcây mạch, xequân nhuđược chevải dầu, còn cóthuyền đáy bằng cực lớn, mentheo Phần Thủy lắc lưtừ từ dichuyển về phía trước.
Những cơn mưa phùn lất phất bay, chính làthời tiết nhiều mưa của Trung Nguyên, nước ngập khắp các ruộng đồng vàcống rãnh, rừng rậm ởphía xađều trở nên mơhồ.
Quân tùy lội bùn đội mưa, kèm theo những tiếng hét to vàtiếng chửi rủa, xenlẫn những tiếng bốp bốp của doi ra vàtiếng két két của trục xethẳng tiến về phía nam, thanh thế vôcùng lớn, giống như thủy triều dâng.
Thỉnh thoảng cóthể nhìn thấy ở haibên quan đạo, xác chết động vật hoặc những cônương giasúc đang nằm thoi thóp, thỉnh thoảng còn cóchiếc xengựa chổng ngược bánh xelên trời. Thithoảng cóđội kỵ binh nhập vào dòng người, vậy làđám binh sĩlớn tiếng chửi rủa, ngựa cũng đứng dậy hívang trời... một chiếc xelớn chở đầy lương thảo, lăn xuống sườn dốc, người trên xecũng lăn xuống theo.
Phía trước, trong dòng xenhư lũbinh linh xếp thành hàng, giẫm lên conđường trơn lầy lội, dichuyển một cách khó khăn.
Trong dòng người xenlẫn những chiếc xengựa vận chuyển đao thương cung nỏ, vũkhí hạng nhẹ, lính áptải quân lương dựa sát vào xe,không ngừng cóngười chạy rakhỏi đội ngũ, laovào ruộng hoang, ngồi chồm hổm xuống.
Phía trước làđội ngũ sĩquan cấp cao, đại đội thân binh đều cótướng quân riêng, thình thoảng lại thấy những chiếc xecứu thương chậm rãi tiến về phía trước, cónhững binh sỹ mắc bệnh cấp tính nằm bên trong.
Đội ngũ mấy chục nghìn đại quân tiến về phía trước, lúc thì đi quarừng rậm, vìtranh giành chỗ nghỉ ngơi nên rất lộn xộn, lúc thì lại triển khai đội ngũ chỉnh tề, vượt quasông nhỏ, tiếp theo lại cónhững chiếc xengựa chở đầy lương thực vàcỏ khô sát nhập với đoàn, thỉnh thoảng còn cótiểu đội trinh sát tranh lên trước.
Ở phía trước đó làmột thôn trấn đã bỏ hoang, vào mùa đông năm ngoái, thị trấn này bị tàn sát thảm hại, toàn bộ tài sản vàhơn bốn trăm người của trấn bị người Đột Quyết tàn sát bừa bãi HàĐông cướp vàgiết sạch, đến này vẫn chưa khôi phục được, những người maymắn trốn thoát đều chuyển đến ởthôn trang cách đó khoảng hơn haidặm.
Trấn nhỏ vãn hiện ravới cảnh tưởng chịu khổ saubinh tai, gạch ngói vỡ vụn vàđầu gỗ bị cháy nhọm nhem chất thành đống –nhà cửa siêu vẹo; đèn dầu vỡ vụn, cửa sổ toang hoang, gió vù vùlàm rách tanvải bố, vẫn còn mấy người già nhớ nhà về thăm quê hương, ngồi trên những chiếc xelớn rách nát, ánh mắt buồn rầu đau thương nhìn đoàn quân đi quatrấn.
Men theo quan đạo khoảng haidặm nữa làđến Vận Hà, hàng nghìn dân phuđang kéo hàng loạt ramột cách khó nhọc, phát ranhững tiếng thở trầm thấp cóthiết tấu.
Trên thuyền lớn cóchứa các loại vũkhí để tấn công thành, vẫn chưa lắp rắp thang, tổ xe,lầu xe,trên thuyền còn cólương thực, cỏ khô, vànhững thùng dầu hỏa, đều được binh sĩcanh giữ cẩn thận.
Đội ngũ này làtân binh từ nơi xaxôi tới HàĐông, cókhoảng hơn tám mươi nghìn người, chủ tướng là LýTĩnh ởThảo Nguyên mới về vàBùi Hành Nghiễm vừa mới bị thương khỏi, điểm đến của họ làbến Bồ Tân quận HàĐông hơn bốn trăm dặm về phía nam, họ hành quân chậm chạp khác thường, đội quân của họ, đã hành quân ròng rãbốn ngày trời.
Lúc này, cóđội kỵ binh hàng trăm người laonhư bayqua, vóngựa chạy quakhiến bùn bắn lên tung tóe, nước bẩn bắn lên, mấy tên binh sỹ không kịp tránh, khắp người vàmặt đều làbùn vànước bẩn.
- Conmẹ nhà ngươi!
Một tên binh sĩchửi chưa dứt lời, thì nghe thấy ‘Bốp!’ một tiếng, khắp mặt toàn bùn bẩn lại thêm vết máu đỏ nữa.
Mấy conngựa phiđến bên cạnh y,mang theo một trận gió.
-Sở vương điện hạ!
Có người nhận rađại tướng kimkhôi trong đám kỵ binh, hoảng sợ kêu lên.
Đội kỵ binh laonhanh như bayđó chính làDương Nguyên Khánh, nhưng Dương Nguyên Khánh không điquận HàĐông, mà là đihuyện Văn Hỉ quận Giáng. Dương Nguyên Khánh nhận được tin, Bùi Củ mắc bệnh hiểm nghèo, hắn vội tới nhìn mặt ông lần cuối, sauđó mới quay đầu tới Quan Nội.
Đội quân lại đivề phía trước mấy dặm, ởrừng cây phía trước lập doanh trại tạm thời, các binh lính tuần trađứng vây xung quanh đại trướng.
Đội kỵ binh chạy nhanh như baytới, một tên binh sĩnhìn thấy lácờ Ưng Xích lớn viền vàng, sợ hãi xoay người chạy như baytới đại trướng, trong chốc lát, chủ soái LýTĩnh vàphó soái Bùi Hành Nghiễm quân Đông Lộ vàhàng chục văn võtướng lĩnh vội tới nghênh đón.
Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa cười nói:
-Cứ tưởng làkhông gặp được các vị, không ngờ đội quân này lại dài đến năm mươi dặm.
-Quan trọng làquân nhuquá nhiều, nên đã kéo dài đội ngũ.
Lý Tĩnh tiến lên phía trước hành lễ hỏi:
-Chẳng phải làđiện hạ điQuan Nội sao? Saolại đixuống phía nam?
- Ta đithăm Bùi tướng quốc, ông ấy cóvẻ sẽ không quakhỏi.
Bùi Hành Nghiễm đứng bên cạnh kinh hãi, giachủ không thể quakhỏi ư?Không ngờ ykhông hề biết tinnày, Dương Nguyên Khánh nhìn ymột cái,
-Lát nữa Bùi tướng quân cùng tađi! Không ngại làm chậm trễ hành quân xuống phía namchứ.
Bùi Hành Nghiễm lại lắc đầu,
-Sắp xảy rađại chiến tychức không thể saonhãng công việc, khihành quân quahuyện Văn Hỉ, tychức sẽ về thăm giachủ.
Quân kỷ nghiêm minh, Dương Nguyên Khánh hiểu điều khó xử của Bùi Hành Nghiễm, nên không miễn cưỡng ynữa, theo họ vào đại trướng, trong đại trướng bày một chiếc sabàn, vừa nãy mọi người đang bàn bạc quân tình.
- Cókhó khăn gìkhông?
Dương Nguyên Khánh bước tới trước sabàn hỏi.
Mọi người nhìn nhau một cái, Bùi Hành Nghiễm lắc lắc đầu,
-Chỉ làhành quân quá chậm, đến thành HàĐông ítnhất phải bangày nữa.
Lý Tĩnh lại nói tiếp:
-Điện hạ, vithần vừa mới nói, lần hành quân này không vận chuyển bằng đường thủy, toàn bộ dùng sức người vàvật kéo, nên hành quân không tiện.
Dương Nguyên Khánh bất đắc dĩcười gượng một cái, giải thích với đám đông:
-Thực raThái Nguyên cũng cóhơn banghìn thuyền đáy bằng, mỗi thuyền cóthể chở được haimươi thạch lương thực, một lần cũng chỉ cóthể chở được sáu mươi nghìn thạch lương thực, ítnhất cũng phải mất balượt đi đivề về, phải mất một tháng, vốn làđủ rồi, nhưng tađã bàn bạc vànhất trí với triều đình, bỏ ramột tháng để chuẩn bị chochiến tranh, nên thời gian hơi gấp rút, vìthế dùng sức người vàsức của vận chuyển một phần, như vậy chỉ cần đi haichuyến làđược, ta hivọng rằng trước mùa gặt, sẽ kết thúc chiến dịch Quan Trung.
Huyện Văn Hỉ Bùi giathôn.
Bùi Củ đã hấp hối, vốn dĩ làsức khỏe của ông rất tốt, nhưng mấy năm trước bị Đột Quyết bắt làm tùbinh tới bắc thảo nguyên, đúng vào mùa đông, cơthể ông bị nhiễm lạnh nghiêm trọng, khiến cơthể bị tổn thương, dần dần yếu đi, nhất là saumùa thunăm nay, ông mắc bệnh chữa mãi không khỏi, đã vật vã haitháng trời, bệnh đã vào giai đoạn cuối.
Lúc này concháu Bùi gia ởkhắp nơi về Văn Hỉ, chỉ có cha conBùi Nhân Cơ dobận tham chiến, vàSở Vương PhiBùi Mẫn Thuphải trấn thủ ởThái Nguyên không về được, còn lại các concháu khác của Bùi giađều về tiễn giachủ đoạn đường cuối cùng.
Trưa ngày hôm đó, một đội kỵ binh phinhanh như, một mạch tới cổng thôn Bùi giamới dừng lại, đại tướng dẫn đầu chính làDương Nguyên Khánh, hắn xoay người xuống ngựa, lệnh chothân vệ đứng ngoài nghỉ ngơi vàchờ đợi, hắn dẫn khoảng mười tên thân binh vào trong thôn.
Thôn Bùi gia làmột thôn lớn, cókhoảng hơn batrăm hộ, tất cả đều mang họ Bùi, cơbản đều làdòng họ Bùi Thị, tất cả chia làm mười mấy chi, trong đó có hai chinổi tiếng nhất, một chi làBùi Củ một chi làBùi Uẩn, còn vài chicũng khá nổi tiếng, như chicủa cha conBùi Nhân Cơ, cả chicủa Bùi Thế Thanh nữa.
Kiến trúc nổi tiếng nhất của Bùi giachính làtừ đường và giahọc. Từ đường làđể ghinhớ công laocủa tổ tiên, giahọc lànơi bồi dưỡng nhân tài chođời sau. Tất cả concháu của Bùi gia, bất kể là nam haynữ, lên năm tuổi làbắt đầu đihọc, nữ học tới năm mười haituổi, namthì học tới năm mười tám tuổi, chính vìgiáo dục nghiêm khắc nên đã đào tạo ranhững người kiệt xuất từ thế hệ này tới thế hệ khác.
Dương Nguyên Khánh không làm kinh động mọi người trong thôn, đithẳng vào phủ của Bùi Củ, vừa tới cổng chính thì gặp Bùi U,mắt côđỏ hoe, hình như làvừa mới khóc, côvừa ngẩng đầu lên thì thấy Dương Nguyên Khánh khiến côgiật mình,
-Điện hạ saongài lại tới đây?
- Tađến muộn rồi sao?
Dương Nhuyên Khánh lolắng hỏi, mặc dùdọc đường không nhìn thấy baotố vàchiêu hồn phiên, nhưng hắn vẫn thấy lolắng.
Bùi Uthở dài,
-Đại phunói, không quakhỏi đêm nay.
Dương Nguyên Khánh lặng lẽ gật đầu, lúc đó Bùi Văn Ý đi ra,Bùi Văn Ý là chacủa Bùi Mẫn Thu, cũng lànhạc phụ đại nhân của Dương Nguyên Khánh, ông vừa nhìn thấy Dương Nguyên Khánh, thấy rất ngạc nhiên,
-Nguyên Khánh conđến từ baogiờ vậy?
Dương Nguyên Khánh tiến lên hành lễ với nhạc phụ đại nhân,
- Convừa mới tới, nghe nói ông nội bệnh tình nguy kịch, nên convội đến thăm người.
Bùi Văn Ýlòng buồn bã, ông vốn nghĩ congái cũng sẽ về, nhưng giờ chỉ thấy cóDương Nguyên Khánh tới, vậy thì congái không thể về được, không còn cách nào khác, ông đành miễn cưỡng cười,
- Mauvào trong phòng ngồi.
Bùi Văn Ý vàBùi Udẫn Dương Nguyên Khánh vào phòng khách quý, mời hắn ngồi nghỉ một lát, Nguyên Khánh đã đến, Bùi Umang lên một lytrà.
-Ông haiđã về chưa?
Ông hai màDương Nguyên Khánh nói chính làBùi Uẩn, hồi tháng haiBùi Uẩn phụng mệnh điLĩnh Namtrấn andân chúng các quận huyện, không biết ông cóvề kịp không, Bùi Ulắc lắc đầu,
-Nghe nói ông hai điLĩnh Nam, đường xá xaxôi, khó màvề kịp.
Dương Nguyên Khánh imlặng, hắn đoán Bùi Uẩn cũng không về kịp, lúc đó, Bùi Tấn Thông bước vào phòng, khom người hành lễ,
-Tham kiến điện hạ!
Dương Nguyên Khánh lắc đầu,
-Giờ làchuyện giađình, không cóquan hệ điện hạ với thần gìcả, Mẫn Thugánh vác tránh nhiệm ổn định thành Thái Nguyện, không thể đến trước được, đệ thay mặt côấy vàcác conđến thăm ông nội, mọi việc đều theo mọi người quyết!
-Vâng!
Bùi Tấn không biết xưng hôvới người emrể đức caovọng trọng này như thế nào, y dodự một lúc, rồi vẫn xưng hônhư trước,
-Ông nội mời điện hạ vào nói chuyện.
- Đithôi!
Dương Nguyên Khánh cũng không làm khó y,đứng dậy theo ytới phòng bệnh.
Trong phòng bệnh ánh sáng rất nhẹ, nồng nặc mùi thuốc, mấy nhân vật chủ chốt của họ Bùi đang ởđó. Bùi Tấn dẫn Dương Nguyên Khánh vào phòng, mọi người vội đứng dậy, Dương Nguyên Khánh khoát tay, rahiệu mọi người không cần đalễ. Hắn tới trước giường, thấy Bùi Củ nằm trên giường, sắc mặt vàng vọt, người gầy như quecủi, Dương Nguyên Khánh cảm thấy rất buồn.
Hắn ngồi lên giường, nắm tayBùi Củ, Bùi Củ vẫn còn tỉnh táo đôi chút, chầm chậm quay đầu lại nhìn Dương Nguyên Khánh, ánh mắt bỗng sáng lên khác thường, ông cố gắng kiên cường tới giờ là vì lolắng chovận mệnh vàtiền đồ của Bùi gia, màDương Nguyên Khánh chính làchìa khóa đem lại tiền đồ vàvận mệnh choBùi gia.
-Các ngươi... rangoài!
Bùi Củ cố gắng hết sức nói được haichữ, các concháu của Bùi gialần lượt lui ra,trong phòng chỉ còn lại haingười Dương Nguyên Khánh vàBùi Củ, Bùi Củ nắm tayDương Nguyên Khánh, cố gắng hết sức nói:
-Điện hạ... vithần không thể dốc sức phụng sự người được nữa rồi.
Dương Nguyên Khánh cảm thẩy lòng chua sót, vỗ vỗ tayông, không biết nên nói gìnữa, Bùi Củ nở nụ cười, thở nhẹ:
-Năm Nhân Thọ thứ tư… thật làvui!
Dương Nguyên Khánh biết ông định nói đến chuyện hồi đầu năm gặp mình, Dương Nguyên Khánh lặng lẽ gật đầu,
- Ântình ông nội dành chocháu, cháu luôn khắc cốt ghitâm.
Lúc đó, mắt Bùi Củ bỗng trào ramột giọt lệ, giọng runrẩy nói:
-Lão thần đã phạm tội chết, xin...
-Điện hạ khoan dung choBùi gia, mọi trách nhiệm thần xinnhận hết, nguyện xuống ATỳ địa ngục.
Dương Nguyên Khánh vôcùng kinh ngạc, đối với người sắp chết mànói racâu nói ‘nguyện xuống địa ngục’ làchuyện vôcùng nghiêm trọng, nếu không phải làtới bước đường cùng thì ông tuyệt đối không nói như vậy, hắn thấy góc mắt Bùi Củ lại lại trào ramột giọt lệ, hắn vội lau choông.
Bùi Củ lại nắm tayDương Nguyên Khánh, nhìn hắn với ánh mắt cầu khẩn,
-Điện hạ... thathứ choBùi gia...
Dương Nguyên Khánh xúc động, hắn bỗng nhớ lại ântình Bùi giađối với mình trong mười mấy năm nay, đặc biệt làsự bảo vệ trong công cuộc đấu tranh quyền lực của tiền triều, trong lòng hắn trào dâng niềm xúc động đối với Bùi Củ. Conngười đứng trước cái chết lời nói rất lương thiện, hắn không thể để Bùi Củ ra đimang theo sự nuối tiếc.
Dương Nguyên Khánh gật đầu,
- Cho dùông nội đã làm gì đichăng nữa thì cũng không liên quan gìtới Bùi gia, đây làlời hứa của cháu, báo đáp ântình của ông nội.
Nước mắt Bùi Củ lại trào ra,ông nhìn trần nhà, nước mắt tuôn rơi, run runrẩy rẩy nói:
- Tađã giết... rất nhiều người, làtội lỗi của ta, tanguyện xuống địa ngục... chuộc tội lỗi tađã gây ra.
Câu nói này của ông khiến trong lòng Dương Nguyên Khánh bỗng ‘phịch!’ một tiếng, hắn lờ mờ hiểu ra,nhưng dù saoDương Nguyên Khánh cũng làquân vương một nước, tuyrằng hắn hiểu rõ, nhưng hắn đã hứa.
-Cháu nói rồi, cho dùông nội làm gì đichăng nữa thì cũng không liên quan tới Bùi gia, saunày Bùi giasẽ được đối xử công bằng, nếu tài năng xuất chúng sẽ được trọng dụng, nếu tài năng tầm thường thì coinhư là cóquan hệ với Vương phi, cũng không thể được trọng dụng.
Bùi Củ thở phào nhẹ nhõm, nỗi băn khoăn cuối cùng của ông đã được tháo gỡ, ông cóthể yên tâm nhắm mắt được rồi...
Dương Nguyên Khánh chầm chậm bước rakhỏi phòng, thở dài một tiếng, nói với mười mấy người concháu họ Bùi đang đứng đợi ởbên ngoài:
-Mọi người vào đi!
Mười mấy người concháu lần lượt vào trong phòng, trong lúc giachủ đang hấp hối, bọn họ không thể bỏ mặc được, chỉ cóBùi Văn Ýđang tiếp conrể ởbên ngoài, Dương Nguyên Khánh ngồi một lát rồi đứng dậy nói:
-Vậy con điđây, phải tới quận Diên An.
Bùi Văn Ýkhông giữ lại, ông tathở dài nói,
- Xinhãy chuyển lời tới Mẫn Thu, đừng quên tới viếng ông nội.
Dương Nguyên Khánh gật đầu, xoay người rời khỏi Bùi phủ, rời khỏi thôn Bùi gia.
Trong phòng bệnh, concháu Bùi Củ cầm bút, viết lại dingôn cuối cùng của Bùi Củ:
‘Người kế tục giachủ doBùi Thế Thanh đảm nhận’ người kế tục thiếp theo làBùi Thế Tùng...
Tối ngày hôm đó, Bùi Củ bệnh nặng quađời tại thôn Bùi gia, kết thúc cuộc đời không tầm thường của ông....
Trong lúc Bùi Củ quađời, hoàng đế đại Đường vìđã chịu đả kích mạnh mẽ, mất thành Hán Trung khiến bệnh tình của lão thêm nghiêm trọng, lâm vào tình trạng hôn mê, Đại Đường từ trong rangoài lâm vào cảnh kinh hoàng bất an,quan lại triều đình lolắng, không ai cótâm trạng lochuyện triều chính nữa.
Rất nhiều người xinnghỉ phép dài ngày không thiết triều nữa, nhưng người lên triều cũng túm năm tụm babàn tán, tình hình cục diện vàtương laicủa mỗi người.
Thành Hán Trung thất thủ, khiến thành Trường Anthần hồn nát thần tính, vật giá lại leothang, một đấu gạo đã lên tới sautrăm văn, nhưng những cửa hàng bán gạo ởthành Trường Annhững người muagạo xếp vẫn xếp thành hàng dài, dường như mọi người đều biết, đại chiến sắp sảy ra,lúc này việc dự trữ lương thực làquan trọng hơn cả.
Nhưng ngày càng cónhiều người trốn khỏi thành Trường An, đilánh nạn ởnhà người thân ởnhững vùng quê, một số người vốn là đilánh nạn từ Lạc Dương tới thành Trường An,lại quay lại Lạc Dương, trên quan đạo phía đông thành Trường Ankhắp nơi cóthể thấy dòng người dichuyển nối liền không dứt.
Trưa hôm đó, tửu lầu phía bên trái cổng thành Lợi Nhân vẫn mở của như thường, nhưng rất ítkhách, tửu lầu bốn tầng chỉ lác đác haimươi mấy người, cũng làmấy người tụ tập nói chuyện, bàn tán thế sự.
Toàn bộ chợ Lợi Nhân có haimươi haiquán rượu, dường như đều đóng cửa, chỉ có baquán rượu vẫn miễn cưỡng mở cửa, không chỉ cóquán rượu màcác cửa hàng trong chợ Lợi Nhân, ngoài những cửa hàng thực phẩm làm ăngặp dịp rathì các cửa hàng khác đều vắng như chùa bàđanh, rất nhiều cửa hàng nhỏ đều đóng cửa.
Lúc này, một tên vội vàng đivào quán rượu BaThục, ykhông giống khách vào uống rượu, đithẳng tới quầy bán hàng, nhìn chủ tiệm một cái, chủ tiệm hiểu ýđưa y rahậu viện, haingười vào một phòng, chủ tiệm hỏi:
- Có tintình báo gìmới?
Người đàn ông lấy trong ngực ramột cuốn sổ, đắc ýcười nói:
-Cái này lấy được từ taycủa Thái Phủ Tự Thừa Lưu, toàn bộ khodự trữ lương thảo của Đại Đường hiện có, rất hữu dụng.
Quán rượu BaThục này dĩnhiên làtình báo của quân Tùy ởTrường An,hiện tại quân Tùy có ba khutình báo ởTrường An, cóquan hệ độc lập vàkhông liên hệ với nhau, cho dùcục tình báo này bị bại lộ cũng không ảnh hưởng tới sự hoạt động bình thường của haicục tình báo còn lại.
Bọn họ không ngừng đem những tintình báo từ Đại Đường về Thái Nguyên, chủ tiệm họ Thái, làGiáo úycủa Nội vệ quân, quản lýtiệm rượu này, yvừa vuimừng vừa sợ hãi, tintình báo này rất quan trọng, ycầm lấy quyển sổ lật raxem, không kìm nén nổi sự vuimừng hỏi:
-Làm thế nào màlấy được vậy?
Người đàn ông cười nói:
-Hiện tại Đại Đường mọi người đều cảm thấy bất an, aicũng đang tìm đường thoát thân, tên Lưu Tĩnh này cũng không ngoại lệ, taquen cháu của y,thông quacầu nối làcháu của y, ybèn camtâm tình nguyện giao danh sách này lên, một đồng cũng không lấy.
Chủ tiệm gật gật đầu, đã đến nước này rồi, đám quan lại aigiám đòi tiền, trừ khi làmuốn tìm đường lui, tên Lưu Tĩnh này cũng không ngoại lệ.
Trong haitrăm nghìn đại quân màquân Tùy mới tăng thêm, haichục nghìn quân đóng ởĐồng Quan, phòng ngừa quân Đường đánh vào Trung Nguyên, tám chục nghìn quân khác đóng ở HàĐông Bồ Tân Quan, do LýTĩnh vàBùi Hành Nghiễm thống lĩnh, nhiệm vụ của họ làđánh vào phía đông Quan Trung.
Một trăm nghìn quân thuộc tuyến phía bắc lại bố trí đến Quan Nội đạo. Lúc này ởQuan Nội đạo đã cómột trăm haimươi nghìn đại quân, baogồm một trăm nghìn đại quân doTần Quỳnh thống lĩnh và haimươi nghìn quân tuyến phía tây doThịnh Ngạn Sưthống lĩnh. Một trăm nghìn đại quân mới bổ sung thêm chia làm hai, phía Tần Quỳnh tăng thêm năm mươi nghìn quân.
Ngoài ratuyến phía tây tăng năm mươi ngàn quân, doBùi Nhân Cơtổng quản HàTây thống lĩnh, vàgiao choThịnh Ngạn Sưlàm phó soái. Tính cả haimươi nghìn binh lính ởquận Hội Ninh và haimươi nghìn binh lính ởquận HàTây, tổng cộng làchín mươi nghìn đại quân, đánh vào Lũng Tây trú binh trống không của nhà Đường, và uyhiếp quân địch. Đây làphòng tránh việc quân Đường trốn thoát về phía tây, chặn đứng đường rút luicủa họ.
Cứ như vậy, đội quân của Từ Thế Tích ởtuyến phía namHán Trung, đội quân của LýTĩnh ởtuyến phía nam HàĐông, Bùi Nhân Cơ ởphía tây của Tây Lũng, cộng thêm một trăm năm mươi nghìn quân chủ lực của Đại Tùy ởphía bắc, tạo thành một khối baovây tứ phía, hình thành chiến lược baovây toàn bộ.
Mà lúc đó ởQuan Trung vẫn còn một trăm bamươi nghìn quân Đường. Đúng như dự đoán của Dương Nguyên Khánh, quân Đường lại một lần nữa tăng cường chiêu binh, đàn ông từ mười bốn tuổi trở lên vànăm mươi sáu tuổi trở xuống, đều phải tòng quân. Lúc đó khiến nhân dân ởcác huyện vôcùng hoang mang, các thanh niên trai tráng đều bỏ trốn rất nhiều, rất nhiều thanh niên trai tráng ẩn náu ởcác trang viên, được giatộc Độc Cô và giatộc Đậu thị chegiấu.
Mặc dùviệc chiêu mộ binh lính không thuận lợi, nhưng quân Đường vẫn tiến hành bố phòng thống nhất. LýThế Dân điều haimươi nghìn quân tới Quan Đông, do LýThần Thông chủ tướng Đồng Quan làm chủ soái, khiến binh lực của Quan Đông đạt bamươi ngàn người, ngoài raĐại Tán quan bố trí mười nghìn binh lực doTrưởng Tôn VôKỵ thống lĩnh, chống đỡ quân quân Tùy theo Đại Tán quan phía tây tấn công vào Quan Trung.
Còn LýThế Dân dẫn năm mươi nghìn quân chủ lực đóng tại huyện Tân Bình thuộc trung bộ quận Bắc Địa vàdải Thiển Thủy Nguyên, ởđây làđường giao thông quan trọng tiến vào Quan Nội đạo.
Từ Quan Nội đạo phía bắc tiến vào Quan Trung có ba conđường chủ đạo, một làđường Lạc Thủy ởphía tây, mentheo Lạc Thủy HàCốc vào nam, cóthể tiến vào quận Phùng Lãng.
Một đường làĐồng Quan đạo, cũng chính làtuyến Đồng Xuyên saunày, mentheo Đồng Quan Thủy cũng cóthể tiến vào Quan Trung tuynhiên hai conđường này khúc khuỷu gập ghềnh, cần phải vượt quanúi băng rừng, không thích hợp chođội quân lớn hành quân, vìthế quân Đường không chú trọng phòng ngự trên hai conđường này, chỉ làbố trí banghìn quân canh giữ ở KimTỏa quan phía bắc huyện Đồng Quan.
Còn tuyến đường thứ ba làKính Thủy đạo, đây làtuyến đường thích hợp nhất choviệc hành quân, bằng phẳng vàrộng rãi, thích hợp choviệc vận chuyển. Đại quân của quân Tùy nếu như tiến được xuống phía namKính Thủy, thì sẽ đánh được vào Trường An,năm mươi nghìn quân của Từ Thế Dân chính làđóng ởđường Kính Thủy.
Doanh trại của quân Đường đóng ởphía bắc huyện Tân Bình, đại doanh kéo dài trong bán kính mười dặm xây dựng bằng tường bản dày rộng, rắn chắc, giống hệt như một tòa thành nhỏ. Trong đại doanh hàng ngàn đại trướng sansát nhau, lúc lúc lại nhìn thấy xuất binh tuần tratrong ngoài doanh trại, canh phòng vôcùng nghiêm ngặt.
Đại trướng của LýThế Dân ởgiữa doanh trại, xung quanh cóhàng chục trướng nhỏ, lúc đó trong đại trướng, LýThế Dân đứng trước sabàn, cóvẻ vôcùng lolắng.
Mặc dù yđã suynghĩ rất chuđáo nhưng đối diện với hơn batrăm nghìn quân Tùy đang baovây tứ phía, yvẫn cảm thấy lực bất tòng tâm. Vấn đề mấu chốt làbinh lực trong taykhông đủ mạnh, binh lính mà y cóthể điều động được chỉ cóchín mươi nghìn người, vìthế không thể nào bố trí chuđáo được. Nếu như nói đến việc phòng vệ quân Tùy ởHán trung thì không cóbất kỳ sự chuẩn bị nào.
Nếu nói chiến dịch ở BaThục đã kết thúc, quân Tùy ởHán Trung sẽ không dễ dàng mạo muội đilên phía bắc, cóthể tạm thời không longại tới mối uyhiếp tại phía nam, vậy thì phòng ngự ởĐồng Quan vàĐại Tán Quan khiến ykhó màdẹp yên được. Đại Tán Quan chỉ cómười nghìn quân doTrưởng Tôn VôKỵ thống lĩnh, làm sao mà cóthể chống đỡ được sự tấn công của một trăm nghìn quân Tùy.
Lại còn KimTỏa Quan, chỉ có banghìn quân phòng ngự, nghĩ tới đây, LýThế Dân thở dài, nói với Phòng Huyền Linh ởbên cạnh:
-Tiên sinh thấy khả năng quân Tùy theo đường Đồng Quan tấn công vào Quan Trung cólớn không?
-Điện hạ, mọi sự đều cókhẳ năng.
Phòng Huyền Linh cầm cây gõlên, chỉ vào chỉ vào KimTỏa phía bắc huyện đồng quan nói:
- KimTỏa quan không phải lànơi núi nonhiểm trở, cửa ải này chỉ cóthể nói làthương quan, đối với thương nhân thì cólợi nhưng đối với đại quân thì khó màphòng ngự được. Trong quan nhiều nhất cũng chỉ có banghìn quân canh gác, nếu quân địch có haimươi ngàn quân là cóthể phá được quan ải này. Hơn nữa ởphía đông KimTảo quan cóngọn đồi, gọi làNgô Công Lĩnh (đồi conrết), quân Tùy chỉ cần chiếm được Ngô Công Lĩnh này, dùng tảng đá lớn công kích, thì KimTỏa quan sẽ bị tiêu diệt.
Pháng Huyền Linh lại cầm thước gỗ chỉ vào phía namĐồng Quan nói:
-Cái gọi làĐường Đồng Quan chính làlòng chảo Đồng Quan, thần đã từng cưỡi lừa quađó. Tuyrằng conđường này rất gập ghềnh nhấp nhô, xechở đồ quân nhunặng quả thật làrất khó điqua, nhưng kỵ binh cóthể điqua. Quân Tùy hoàn toàn cóthể phái một đội quân haiđến bamươi nghìn người, mang theo lương thảo chokhoảng mười ngày, đánh vào Quan Trung, là cóthể cóđược tiếp tế lương thực. Điện hạ, tuyến đường này hiểm yếu không thể không phòng ngự.
Lý Thế Dân thở dài một tiếng:
-Nhưng trong tay tachỉ cónăm mươi nghìn quân, nếu tách haimươi nghìn quân phòng ngự thì binh lực sẽ bị phân tán rất nhiều, dễ dàng bị quân Tùy đánh bại, một chỗ cũng không giữ được. Nói chocùng thì cũng là dobinh lực của takhông đủ!
-Điện hạ, tình hình chiêu binh thế nào rồi?
Phòng Huyền Linh lại nói.
Lý Thế Dân lắc đầu, ánh mắt vôcùng lolắng:
-Nghe nói tình hình rất tệ, dân ởQuan Trung không cóngười tình nguyện tòng quân, đều trốn đông trốn tây. Bamươi điểm chiêu binh chỉ cóchiêu được trăm ngươi, nhiều lắm cũng chỉ được hainghìn người, tổng cộng cũng chỉ được haimươi nghìn người. Điều khiến người tađau đầu nhất là, không giống trước đây là cóthể chiêu được phủ binh! Hiện giờ đều làtân binh, chưa hề được huấn luyện qua, chỉ làmột đám ôhợp, để họ tới canh gác ởĐồng Quan, ta erằng không chiến màbại.
Bàng Huyền Linh lại nói:
-Điện hạ, kỳ thực ýcủa thần là, để tân binh canh giữ ởthành Trường An,thay chobinh lính ởthành Trường An.Binh lính ởthành Trường An dù saocũng đã được huấn luyện qua, điều bamươi nghìn quân tới phòng ngự ởĐại Tán Quan, haimươi nghìn quân ởĐồng Quan, như vậy, các tuyến phòng ngự sẽ hoàn chỉnh.
Lý Thế Dân chắp tay saulưng đivài bước, lòng đầy căm giận, phụ hoàn đã giao binh quyền chomình, nhưng đến phút chót, lại thuhồi binh quyền ởthành Trường An,đúng vào thời khắc quan trọng này, lại muốn chơi trò cân bằng quyền lực. Đúng làbốn mươi nghìn quân đội thành Trường Ankhông phải do ychỉ huy, mới khiến toàn bộ hệ thống bất thường.
Lại còn LýNguyên Cát, trốn về Trường An,để LaNghệ đầu hàng quân Tùy, lại chối bỏ mọi trách nhiệm. Tuynhiên theo tình báo của y,sự thật không phải như vậy, là dophụ hoàng ngầm ralệnh choTề vương thulại binh quyền, dẫn đến nội chiến, quân Tùy không tốn một giọt máu màchiến được Hán Trung, nói chocùng thì trách nhiệm thuộc về phụ hoàng.
Còn việc Tề Vương xử lý LaNghệ làđiều cực ngungốc, lẽ ranên ngay lập tức giải LaNghệ về thành Trường Anthì ylại không làm như vậy, không hiểu là dolòng dạ đàn bà hay là dokhông cẩn thận, cuối cùng bị quân Tùy tóm được khehở, dùng kế phản gián. Thế nhưng trách nhiệm trong chuyện này phải xử lýthế nào lại khiến người tathấy hồ đồ. Không làm rõtrách nhiệm được, thưởng phạt không phân minh, cứ như vậy thì quân Đường làm sao màkhông bại trận chứ?
Tuy rằng vôcùng phẫn nộ, nhưng LýThế Dân cũng không còn cách nào khác, binh quyền thành Trường Ankhông nằm trong tay y,đành ngậm ngùi. LýThế Dân lập tức trở về vị trí của mình, nhanh chóng viết một bức thư, lập tức ralệnh:
-Yêu cầu VũVăn SĩCập đến gặp ta!
Trong chốc lát, VũVăn SĩCập vội vàng vào đại trướng, khom người hành lễ,
-Tham kiến điện hạ!
Vũ Văn SĩCập hiện đảm nhiệm chức Thượng tướng phủ KýThất Tham Quân, làngười được LýThế Dân rất tintưởng. LýThế Dân đưa thư cho y, vàdặn dò:
-Ngươi đưa bức thư này chothái tử vànói rõtình hình hiện tại cho y,để yhiểu được mức độ nghiêm trọng, vàphải thỉnh cầu ylàm theo lời ýcủa tađã viết trong thư.
-Bỉ chức hiểu, sẽ trở về Trường An!
Vũ Văn SĩCập nhận lấy bức thư, hành lễ vội vàng rời khỏi trướng. LýThế Dân nhìn bóng ykhuất xa,lại lolắng nói:
-Không biết cókịp không nữa.
- Cólẽ làkịp.
Phòng Huyền Linh cười nói:
-Quân Tùy không thể tới nhanh như vậy được, bọn họ cũng cần bố trí binh lực, sắp xếp hậu cần, nhưng hiện tại cần tăng cường tình báo, cố gắp hết sức tăng cường tintình báo.
Lý Thế Dân gật đầu, yhiểu rõtầm quan trọng của tintình báo....
Huyện Hoàng Quan ở caonguyên Hoàng thổ làmảnh đất bình nguyên của Quan Trung. Nơi này đồi núi gập ghềnh, sông ngòi chằng chịt, núi liền núi sông liền sông, tít tận chân trời.
Trền đồi còn cónhững vực thẳm dài vàhẹp, phần lớn làphân bố về hướng đông tây. Vực sâu dài vànhỏ khoảng haidặm, vực lớn khoảng hàng chục dặm, ruộng bậc thang, thành trì hẹp vàdài giống như ẩn trong vực sâu.
Đại đasố những vực sâu này đều phân bố theo hướng đông tây, vìthế giao thông hướng về phía nam vôcùng khó khăn, cần vượt quađồi núi, nhưng một số dòng chảy cũng cóthể tạo radòng chảy lưu thông bắc nam. Những dòng sông này trở thành conđường lưu thông bắc namchính.
Đường Đồng Quan là donhững consông lớn nhỏ hợp thành. Đây là dokhông cóLạc Thủy ởphía đông vàsông lớn ởKính Thủy phía tây, không hình thành được một lòng chảo hoàn chỉnh, vìthế mười dòng sông nhỏ không thể thông suốt được, chỉ cóthể trèo quasườn núi để đi. Ngựa và la cóthể cùng người vượt núi, nhưng xequân lương không cócách nào vượt quađược.
Ở địa đầu phía bắc Đồng Quan đạo cómột quan ải, gọi là KimTỏa Quan, được xâu dựng từ triều Hán, thời NamBắc triều lại được tusửa, nhưng dođịa hình Đồng Quan không quá hiểm yếu, màđồi núi sansát, nên KimTỏa quan không hiểm yếu như Đồng Quan vàĐại Tán quan, tác dụng quân sự không lớn, lúc đầu làxây dựng để tránh thương lái trốn thuế.
Chiều ngày hôm đó, từ rừng cây cách KimTỏa Quan khoảng mười dặm về phía bắc, xuất hiện một đội quân Tùy, khoảng hơn một trăm kỵ binh, dẫn đầu làTiêu Diên Niên, bên cạnh y làTần Hoài Ngọc contrai của Tần Quỳnh.
Hai người ởquận Diên Ansuất cả mùa đông, nghe nói chiến tranh ởmiền nammạnh mẽ khiến haingười rất hâm mộ, khiến haingười nóng lòng muốn thử sức, cuối cùng cũng đợi đến đại chiến Tùy Đường, haingười đều muốn thử sức, hivọng lập công lớn.
-Tiêu đại ca,huynh nói cánh quân chủ lực của quân Tùy có quaĐồng Quan đạo không?
Tần Hoài Ngọc đã mười sautuổi, rất khôi ngô tuấn tú, võnghệ caocường, làvị tướng quân thiếu niên xuất chúng, còn Tiêu Diên Niên năm naymười tám tuổi, đã trở thành một thủ lĩnh trinh sát, dựa vào kinh nghiệm mà ytích lũy được, chỉ cần lập thêm một ítchiến công là cóthể thăng làm Lang tướng được rồi.
Tiêu Diên Niên nhìn về phía biên ải xaxăm, cười nhạt nói:
-Nghe nói điện hạ đích thân chỉ thị chongười thăm dòtình hình Đồng Quan, tanghĩ khả năng đi quaĐồng Quan làrất lớn, nhưng cóphải làchủ lực haykhông thì takhông biết.
Tần Hoài Ngọc còn muốn hỏi nữa, Tiêu Diên Niên lại xoay người xuống ngựa, cười nói:
-Đi! Lên trên sườn núi xemthử.
Yquay đầu lại hôvới các binh lính nói:
-Mọi người ởtrong rừng cây chờ ta, tasẽ quay lại!
Ybước nhanh lên núi, Tần Hoài Ngọc cũng xoay người xuống ngựa:
-Giáo Úy, chờ thuộc hạ một chút!
Hai người một trước một sauchạy lên sườn núi. Caonguyên Hoàng Thổ thời Tùy Đường vẫn không cóchặt đốn quá độ, chỗ này cũng cóthể thấy từng đám rừng cây rậm rạp. Trên sườn núi bọn họ định đicũng mọc một rừng cây cối xanh umrậm rạp. Trên caonhìn xuống, cóthể nhìn thấy rõtình hình KimTỏa Quan.
Tiêu Diên Niên chăm chú nhìn một lát, quay đầu cười nói với Tần Hoài Ngọc:
-Đệ phái hiện gìrồi?
Tần Hoài Ngọc nhướn mày:
-Hình như quan ải không lớn?
-Quan ải quả thật không lớn, nhiều nhất cũng chỉ cóthể dung nạp bangàn người, nhưng vấn đề không phải ởđây.
Tiêu Diên Niên chỉ dãy núi gấp khúc như rắn gần sát KimTỏa quan nói:
-Ngọn đồi này cũng caomười mấy trượng, nếu chiếm lĩnh nóbắn tên xuống, hoặc làdùng tảng đá lớn mạnh mẽ đập xuống, đốt dầu hỏa, đệ nói tòa KimTỏa Quan naycòn giữ được không?
Tần Hoài Ngọc nhìn một lát, yphát hiện trên dãy núi cũng cótháp gỗ, liền nói:
-Hình như đỉnh núi đã cóngười trú đóng rồi.
-Đây chỉ làtháp canh màthôi, không phải trú binh thật sự.
Tiêu Diên Niên lolắng làmột khibọn họ trở về bẩm báo, quân Đường lại tăng thêm trú binh lên sơn lĩnh làm tình báo của yngược lại có sailầm, ynghĩ ngợi nói:
-Giữ haihuynh đệ ởđây trông coi, chúng taphân làm haiđường, một đường đivề bẩm báo, một đường vượt quasơn lĩnh, tiếp tục thăm dòtình báo phía nam.
Nói tới đây, Tiêu Diên Niên vỗ vỗ vaiTần Hoài Ngọc:
-Đệ dẫn haingười trở về bẩm báo, tadẫn các huynh đệ tiếp tục thám thính tình báo phía nam.
Tần Hoài Ngọc cắn răng một cái:
-Đệ đicùng Tiêu đại ca,bảo người khác trở về báo tin.
Tiêu Diên Niên lắc đầu:
- Dù saođệ phải độc lập làm việc, không thể mãi theo ta.Trở về báo tin, sauđó lấy lệnh Điện hạ, xemĐiện hạ cóthể chođệ nhiệm vụ gì.
-Đệ hiểu rồi, vậy thì trở về ngay.
Tần Hoài Ngọc khom người thilễ, chạy xuống núi. Tiêu Diên Niên nhìn Tần Hoài Ngọc xoay người lên ngựa, dẫn mấy người đi, Tiêu Diên Niên trong lòng luôn cómột chút cảm xúc phức tạp. Tần Hoài Ngọc có chaquan cao cóthể dựa dẫm, tiền đồ vôlượng, còn mình lại chỉ cóthể dựa vào phấn đấu, không cóchút dựa dẫm. Ây! Nam nhitự cố gắng thôi!
Tiêu Diên Niên phấn chấn tinh thần, nhìn về phía nam xaxôi, không biết mình cóthể xâm nhập vào tới nội địa Quan Trung không...
Lúc này một trăm năm mươi ngàn chủ lực quân Tùy đã từ huyện Phu Thiquận Diên Andời về namtới huyện Lạc Giao quận Thượng. Đội quân bố trí ởtrong vùng quê mười dặm phía namhuyện Lạc Giao, thuộc bờ tây Lạc Thủy. Ởđây địa thế trống trải, tháp canh gác quân Tùy cóthể nhìn tới ngoài haimươi dặm, cộng thêm nguồn nước dồi dào, vôcùng thích hợp hạ trại.
Chiến lược quân Tùy chọn dùng chính làthận trọng từng bước, cũng chính làmỗi một đoạn lộ trình namhạ, thì phải chính thức dựng doanh, dùng kết cấu hình thức tường ốp gỗ, cấu trúc một tòa đại doanh phải như tường đồng vách sắt, một trăm năm mươi ngàn đại quân chiếm khoảng bốn mươi dặm, đại doanh khí thế hùng mạnh, nhìn quakhông thấy giới hạn.
Dương Nguyên Khánh bangày trước đuổi tới đại doanh Quan Nội đạo. Dựa theo bố trí của hắn, hắn đảm nhiệm chủ soái quyết chiến lần này, toàn diện chỉ huybốn phía tiến công Quan Trung. Đồng thời hắn cũng làthống soái quân chủ lực tuyến Bắc, Tần Quỳnh và La SĩTín làm Tả hữu phó tướng.
Lúc này trong doanh chủ quân Tùy đã chuyển đến một trăm haimươi thạch lương thực vànăm trăm ngàn condê, lương thực đã dần dần sung túc. Nhưng làm saođánh Quan Trung, còn cần bố trí thống nhất của Dương Nguyên Khánh.
Trong đại doanh trung quân cũng đang bày một cái sabàn cực lớn rộng haitrượng, dài batrượng. Mấy vị tham sự đã dựa theo tình báo của các khuvực thám báo đưa tới, cắm cờ trắng đánh dấu số lượng quân Đường lên sabàn.
Ở bên sabàn, Dương Nguyên Khánh đang cùng mười mấy vị đại tướng thương nghị sách lược tiến công cuộc chiến tuyến bắc. Hắn đang cầm cây gỗ chỉ hướng Kính Thủy nói:
-Theo tình báo hiện tại chúng tanắm bắt được chothấy, chủ lực của LýThế Dân ởphía namThiển Thủy Nguyên quận Bắc Địa, phía bắc huyện Tân Bình. Uớc chừng cónăm chục ngàn người, làtinh nhuệ nhất của quân Đường. Trong năm chục ngàn người này còn có haichục ngàn kỵ binh, chonên đối phó nhánh quân này, chúng tacũng phải dùng tinh nhuệ. Tasuất tám chục ngàn tinh nhuệ đích thân đánh với LýThế Dân.
Tần Quỳnh bên cạnh nhướn mày nói:
-Điện hạ, chúng ta cómột trăm năm mươi ngàn đại quân, saoĐiện hạ chỉ dùng tám mươi ngàn quân điđối phó chủ lực của LýThế Dân, cóphải cóchút sơsuất không.
Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười:
-Binh pháp cónói, thực là hư hư làthực. Talấy danh nghĩa thống soái suất tám chục ngàn quân đitấn công chủ lực quân Đường, thoạt nhìn hình như làchiến trường quan trọng, kỳ thật không phải. Chiến trường chính thực sự phải ởphía đông.
Dương Nguyên Khánh dùng cây gỗ chỉ vùng Đồng Quan vàBồ Tân Quan:
-Vùng này quân Đường chỉ có bachục ngàn quân phòng ngự, vôcùng bạc nhược. Dựa dẫm duynhất của bọn họ chính làthế hiểm giữa Đồng Quan vàBồ Tân Quan. Như vậy chúng taphải nghĩ cách phá vỡ ưuthế của đối phương, Tần tướng quân hiểu ýcủa takhông?
Tần Quỳnh hơi suynghĩ một chút, dừng như hơi cóchút hiểu ýcủa Dương Nguyên Khánh:
-Điện hạ lànói chúng tacũng ramột nhánh quân, dọc xuống phía namLạc Thủy, tiến vào quận Phùng Dực, sauđó giết tới Bồ Tân Quan vàĐồng Quan phải không?
Dương Nguyên Khánh gật đầu cười:
-Đúng là ýnày, sở dĩ tanói phía đông mới làchiến trường chính, chính là tachuẩn bị ởtuyến đông thả xuống một trăm năm mươi ngàn đại quân, dùng cách đánh tiachớp đánh tan bachục ngàn quân của LýThần Thông, trước tiên đột phá từ tuyến đông, như vậy Trường Anbáo nguy, tuyến bắc của LýThế Dân cũng không thể tiếp tục giằng covới ta,chúng tanắm được chủ động của cuộc chiến.
-Diệu kế!
La SĩTín vỗ tayhoan nghênh tán thưởng:
-Điện hạ là dĩkỷ chitrường, công bỉ chiđoản. Yếu kém nhất của quân Đường chính là ởtuyến đông, đột phá từ chỗ bạc nhược nhất của quân địch, đây mới làchỗ caominh của quyết chiến.
-Tiểu tử ngươi lại vỗ loạn mông ngựa rồi.
Dương Nguyên Khánh cười dùng cây gỗ gõ La SĩTín một cái, lại nói vói mọi người:
-Đây kỳ thực chính là ácquả của lộ tuyến bèphái quân Đường tạo thành. Quan Đông vẫn làđịa bàn của LýKiến Thành, phía saulại được LýThần Thông tiếp tay. Nhưng LýThần Thông và LýThế Dân vìcái chết của LýThần Phù màmâu thuẫn rất sâu. LýThần Thông vẫn chorằng LýThế Dân không chịu xuất binh hiệp trợ quận Hội Ninh, dẫn đến LýThần Phù chết thảm.
- Chonên lần này LýThế Dân bố trí quân đội, ymặc dùphái haichục ngàn đội quân đituyến đông viện trợ, nhưng haichục ngàn đội quân này cũng không phải chủ lực của y, mà làđội quân năm ngoái lúc tatập kích bất ngờ Trường Anlâm thời chiêu mộ, huấn luyện mấy tháng, chỉ cóthể miễn cưỡng thành quân. Cứ như vậy, phòng ngự tuyến đông liền trở nên rất bạc nhược, chỉ cần chúng tađột phá tuyến đông, đại cuộc Quan Trung liền định rồi.
Nói tới đây, Dương Nguyên Khánh chuyển ánh mắt về hướng Tần Quỳnh, Tần Quỳnh hiểu ýcủa hắn, gật đầu.
-Được! Vậy doTần tướng quân suất năm chục ngàn quân, điđường Lạc Thủy, tiến vào quận Phùng Dực, chặn đường luicủa LýThần Thông.
La SĩTín cóchút nóng nảy:
-Điện hạ, vậy còn haichục ngàn quân sẽ giao cho tychức nhé! Tychức điđánh tiên phong, tiến công Thiển Thủy Nguyên.
Dương Nguyên Khánh lại cười:
- Haichục ngàn quân tatự cóchỗ dùng, nhưng ngươi phải phải làm tiên phong, vì ởThiển Thủy Nguyên cóđối thủ ngươi mong chờ nhất.
La SĩTính hiểu ýcủa Dương Nguyên Khánh, ánh mắt của gãđột nhiên sáng lên...
Màn đêm buông xuống, trong đại doanh trung quân ánh đèn sáng tỏ, Dương Nguyên Khánh vẫn đứng trước sabàn trầm ngâm không nói. Hắn làthống soái toàn cục, hắn phải suynghĩ chiến dịch toàn cục. Trong cả cuộc chiến, phát động cuối cùng làtuyến tây, nhiệm vụ của tuyến tây làngăn chặn đường quân Đường chạy trốn về phía tây, phòng ngừa quân Đường chạy về hướng HàHoàng. Chonên cónắm được Đại Tán Quan không, kỳ thực cũng không quan trọng.
Tuyến namcũng vậy, đội quân tuyến namcũng phải ngăn chặn quân Đường chạy xuống namvề BaThục, binh lực tiến công thực sự là haitrăm năm mươi ngàn đại quân tuyến đông vàtuyến bắc.
Lời hứa của hắn với Tử ViCác, làtrước khibắt đầu vụ thuhoạch mùa hèsẽ kết thúc chiến dịch, cách bây giờ còn cónửa tháng. Trên thực tế tiến công Quan Trung cũng không khó, cũng sẽ không tốn nhiều thời gian lắm, mấu chốt làphá được Trường An,cái này phải tiêu haothời gian rất dài.
Lúc đang trầm tư, một gãthân binh ởcửa bẩm báo:
-Khởi bẩm điện hạ, thám báo Tần Hoài Ngọc trở về truyền tin.
Dương Nguyên Khánh mỉm cười:
- Cho yvào!
Dương Nguyên Khánh đối với Tần Hoài Ngọc đặc biệt cóchút chiếu cố, không phải vì y là concủa Tần Quỳnh. Mà là vìDương Băng trưởng nữ của mình, côấy hình như cóchút thích tướng quân thiếu niên này. Hắn từng nghe Xuất Trần nói, Băng nhithêu haichinh phù, một là chomình, cái còn lại hình như choTần Hoài Ngọc.
Kỳ thực Dương Nguyên Khánh coitrọng Tiêu Diên Niên hơn. Dù saođây làngười VũVăn Thành Đô gửi gắm chomình, hắn hyvọng congái quan tâm Tiêu Diên Niên, nhưng lòng của nữ nhikhông phải hắn cóthể quyết định. Tiểu cônương mười batuổi chính làtuổi của mối tình đầu, Tiêu Diên Niên đối với côấy hình như tuổi tác lớn một chút, còn Tần Hoài Ngọc mười lăm tuổi vừa thích hợp.
Một lát, Tần Hoài Ngọc bước nhanh vào đại doanh, quỳ một gối bẩm báo:
-Lữ soái Thám báo Tần Hoài Ngọc cótình báo Đồng Quan đạo khởi bẩm Điện hạ.
Nói xong, y hai taytrình tình báo lên. Dặc dùDương Nguyên Khánh đối với y cóchút đặc biệt chiếu cố, nhưng hắn lại không biểu lộ ra,nhận lấy tình báo xemmột lượt, lại hỏi:
-Tiêu tướng quân đâu?
-Khởi bẩm Điện hạ, Tiêu tướng quân vượt qua KimTỏa Quan tiếp tục namhạ, lệnh tychức đibáo tintrước.
Nói xong, Tần Hoài Ngọc lại dùng hết dũng khí nói:
-Điện hạ cóthể tiếp tục cho tychức nhiệm vụ không ạ?
Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười:
- Changươi lập tức muốn theo đường Lạc Thủy namhạ, ngươi cùng đivới ông tađi!
Tần Hoài Ngọc không muốn cùng phụ thân tác chiến, nhưng ylại không dám cò kèmặc cả, đành bất đắc dĩ thilễ, luixuống.
Dương Nguyên Khánh lại nhìn một lượt tình báo, lập tức lệnh nói:
-Lệnh Tần Quỳnh vàTrình Giảo Kimđến gặp ta.
Không baolâu, Tần Quỳnh vàTrình Giảo Kimlần lượt đivào đại doanh, haingười thilễ. Dương Nguyên Khánh nhặt cây gỗ lên, chỉ về hướng KimTỏa Quan ởĐồng Quan đạo nói:
- Ta choTướng quân mười ngàn đội quân, tướng quân giả vờ làm ranăm chục ngàn quân, toàn lực tấn công KimTỏa Quan. Nhớ kỹ, sau khiđánh hạ quan ải trú binh không tiến, nhưng phải giống trống khua chiêng.
Trình Giảo Kimcười một tràng nói:
-Điện hạ làmuốn phô trương thanh thế, giả làm ravẻ chủ lực sao?
Dương Nguyên Khánh cười gật đầu:
-Đúng là ýnày!
Hắn lập tức nói với Tần Quỳnh:
-Tần tướng quân, tướng quân suất năm chục ngàn đội quân tối nayliên đêm xuất phát, tướng quân phải nhanh, phải bímật. Sau khigiết vào Quan Trung, trước tiên không cần loBồ Tân Quan, chiến lĩnh khoQuảng Thông trước, ngăn chặn quân Đường vận chuyển lương thực vào Trường An.
Tần Quỳnh gật đầu:
- Tychức hiểu rõ, tối nayliên đêm xuất phát!...
Lúc trời tối, Tần Quỳnh liền suất lĩnh năm chục ngàn đại quân dọc theo hàcốc Lạc Thủy hướng về phía đông namnhanh chóng namhạ. Còn buổi ngày thứ hai, chủ lực quân Tùy mới nhổ trại, binh chia haiđường, một đường doTrình Giảo Kimsuất lĩnh mười ngàn đội quân gióng trống khua chiêng, phô trương thanh thế, đóng giả thành mười mươi ngàn đại quân, trùng trùng điệp điệp đigiết về hướng phía KimTỏa Quan trên Đồng Quan đạo.
Còn Dương Nguyên Khánh lại cùng La SĩTín suất lĩnh tám chục ngàn quân Tùy tinh nhuệ từ từ đivề hướng Thiển Thủy Nguyên. Giả Nhuận Phủ suất mười ngàn quân vàmột trăm ngàn dân phuphụ trách lương vận hậu cần.
Cung Thái Cực Trường An, LýKiến Thành và LýNguyên Cát giống như mọi ngày luitới hậu cung điện Dưỡng Tâm thăm phụ hoàng... Nếu nói lần trước LýUyên buông bỏ quyền lực quân chính itnhiều vẫn cómột chút nhân tố không muốn đối diện hiện thực, như vậy thì lần này bạo bệnh, chính làbệnh tình của lão đã nghiêm trọng tới thời khắc nguy trọng.
Hai huynh đệ ởđiện Dưỡng Tâm bất anchờ đợi. Hoạn quan đã đithông báo rồi, nhưng đigần một khắc, tới giờ vẫn chưa cóchút tintức, làm haingười bọn họ cóchút loâu.
Sau khitừ Hán Trung trốn về, LýNguyên Cát trong lòng vôcùng không yên, gãđẩy tất cả trách nhiệm cho LaNghệ, gã làthật tâm chấp hành mật chỉ của phụ hoàng. Về phần nguyên nhân phát sinh nội chiến, cũng là vì gãphát hiện LaNghệ trong ứng ngoài hợp, lúc chuẩn bị hiến thành choquân Tùy, bị gãngăn cản vàxảy rakịch chiến.
Theo lẽ thường mà suyđoán, LýNguyên Cát giải thích cũng không cóchút lỗ hổng, hợp tình hợp lý. LaNghệ quả thật là sau khinội chiến đã đầu hàng quân Tùy. Về những chitiết linh tinh ởgiữa, ngoại trừ Tiền Vinh phụ tácủa LýNguyên Cát ra,không có ai cóthể biết chân tướng. Màphụ táTiền Vinh này cũng không biết tung tích trong lúc loạn thành.
@by txiuqw4