sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 1064: Tùy Đường Đại Chiến (7+8+9)

-Hoàng huynh hồ đồ rồi!

Lý Nguyên Cát vội lalên:

-Chuyện của LýTrí Vân năm đó, hoàng huynh nhớ không? Phụ hoàng bệnh nguy cấp, chẳng lẽ ykhông biết? Ởthời khắc quan trọng này, yviết thư đến yêu cầu binh quyền, lòng của Tư MãChiêu, người quađường đều biết. Hoàng huynh, đại ca!Hoàng vị chỉ cómột, lúc này huynh lại không tranh đoạt nữa, thì trễ rồi!

Lý Nguyên Cát nóng nảy tới trán đầy mồ hôi, liều mạng khuyên bảo, nhưng LýKiến Thành lại bất động, ychỉ cómột câu:

-Quân Tùy éptới gần, nên lấy đại cuộc làm trọng.

Lý Nguyên Cát rời khỏi Đông cung, gãtrong lòng ômhận vạn phần, quay đầu nhìn Đông cung một cái, lạnh lùng lẩm bẩm:

-Đại ca,nếu huynh không muốn hoàng vị này, vậy tiểu đệ đành không khách khí.

- Điđiện Dưỡng Tâm!

Lý Uyên bệnh tình đã đến đỉnh của nghiêm trọng, thân thể vôcùng yếu ớt. Mặc dùtất cả mọi người đều giấu giếm bệnh tình với ông, đều nói với ông điều trị thật tốt nửa năm thì sẽ hồi phục. Nhưng không ngừng tiểu ramáu làm LýUyên trong lòng biết rõ, thân thể của ông đang từng ngày chuyển biến xấu.

Lý Uyên tuythân thể chuyển biến xấu, nhưng thần trí vẫn tỉnh táo. Phần lớn thời gian ông đều bảo người khiêng ông tới trong hoaviên hậu cung, tắm mình dưới ánh nắng ấm áp vàtràn đầy sức sống của tiết giữa xuân. Còn đối với thế cuộc càng ngày nguy cấp ông lại rất xemnhẹ, thậm chí không nghe không hỏi, cho dùĐại Đường diệt vong, đó cũng là ýtrời.

Ánh mặt trời tháng tưấm ápsưởi ấp conngười, LýUyên nằm dưới một gốc cây hạnh, híp mắt hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp vàrực rỡ. Ông nằm trên một cái giường xuân dùng dây leođan thành, dưới người lót một tấm nệm rất dày, vôcùng thoải mái.

Doãn Đức Phingồi ởbên cạnh, giơ những ngón tayngọc cầm bình bạch ngọc rót một chén trà cho LýUyên, dịu dàng nói:

-Bệ hạ, đây làtrà mới Mông Đính của năm nay, làthần thiếp đích thân dùng lửa nhỏ phachế, Bệ hạ dùng thử.

Lý Uyên bưng bát trà lên, tinh tế hớp một ngụm, gật đầu:

-Trà ngon!

-Hôm nayhình như Bệ hạ tinh thần rất tốt.

Lý Uyên không nói, ông đang hết sức chăm chú nhìn cây hạnh nhỏ đâm chồi, nhìn như làxuất thần, khóe miệng còn lộ ramột nụ cười nhàn nhạt. Tất cả mọi người đều không dám lên tiếng, sợ quấy nhiễu hứng trí của Thánh Thượng.

Đúng lúc này, một tiểu hoạn quan không biết vội vàng đilên trước, quỳ xuống nghiệt báo:

-Điện hạ tha...

Hoạn quan vàthị vệ haibên nhất thời phẫn nộ, một tên thị vệ tổng quản tiến lên liền hung hăng tát một cái:

-Thằng khốn nhà ngươi!

Tiểu hoạn quan sợ tới bối rối, bụm mặt không biết mình gây ra taihọa gì. Lúc này, LýUyên lấy lại tinh thần, thản nhiên liếc nhìn tiểu hoạn quan một cái:

- Cóchuyện gì?

Tiểu hoạn quan khóc nức nở nói:

-Tề vương Điện hạ ởbên ngoài cầu kiến, nói cóchuyện muốn bẩm báo Thánh Thượng...

Lý Uyên gật đầu, căn dặn thị vệ haibên:

-Dẫn yđến gặp trẫm.

Thị vệ vội vàng đi, không baolâu đã dẫn Tề vương đến. LýNguyên Cát quỳ xuống dập đầu:

- Nhithần thỉnh anphụ hoàng.

Mặc dù LýNguyên Cát lúc nhỏ không được LýUyên thương yêu, sau khilớn lên lại nhiều lần gây họa, nhưng dù saocũng là contrai của mình, lúc LýUyên cơthể mỗi ngày chuyển biến xấu, đối với đứa concũng thêm mấy phần tình thân thiết. Đây cũng lànguyên nhân căn bản LýNguyên Cát bại binh Hán Trung không cóbị LýUyên truy cứu.

-Hoàng nhi cóchuyện gìsao.

Lý Uyên hơi mỉm cười hỏi.

- Nhithần cóchuyện thiên đại bẩm báo với phụ hoàng.

Lý Nguyên Cát nhìn nhìn hoạn quan vàcung nữ bên bên, lại nói:

-Chuyện này chỉ cóthể haingười nhithần vàphụ hoàng biết.

Lý Uyên gật đầu, căn dặn người haibên:

-Tất cả luixuống đi.

Ông lại cười nói với Doãn Đức Phi:

- Ái phicũng tránh đimột chút.

Tất cả mọi người luixuống, chỉ còn lại một lão hoạn quan hầu hạ LýUyên, tên gọi KimQuý, trông coithuốc thang cho LýUyên, làngười ông tín nhiệm nhất. LýUyên đang lâm bệnh bên cạnh không thể một người cũng không có, KimQuý liền ởlại.

-Nói đi, chuyện gì?

Lý Nguyên Cát lại dập đầu một cái, quyết định chắc chắn, liền từ đầu tới cuối đem chuyện của LýKiến Thành nói cho gãbiết việc Tần vương muachuộc dược sư. Ngay cả Thái tử giam giữ một nhân chứng quan trọng trong Tụ Văn các, cũng nói cho LýUyên, cuối cùng nơm nớp losợ nói:

- Nhithần vốn không nên nói những chuyện này quấy rầy phụ hoàng dưỡng bệnh. Nhưng Tần vương đề xuất muốn quân kinh thành, nhithần cảm thấy vấn đề nghiêm trọng rồi, chonên cả gannghiệt báo với phụ hoàng.

Lý Uyên hai tayvịn chặt giường xuân, tiếng răng rắc vang lên, đốt ngón tayđều trắng bệch, trong mắt ông bắn ramột loại phẫn nộ cực độ. Thì rabệnh của mình làchuyện như vậy, hận tới ông mấy lần suýt ngất.

-Ngươi nói... làthật không?

- Nhithần từng câu từng lời làthật, trong phòng dưới lòng đất Tụ Văn các còn giam gữ người đàn bàđó.

Lý Uyên từ bên cạnh móc ramột cái chuông nhỏ, lắc động một cái, theo sautiếng chuông trong trẻo vang lên, một gãbóng xám giống như quỷ mị xuất hiện bên cạnh LýUyên, làm dọa LýNguyên Cát nhảy dựng lên.

Lý Uyên híp mắt nói:

- Đimột chuyến Tụ Văn các Đông cung, xem xemhầm dưới đất cógiam một phụ nữ không?

Bóng xám lại biến mất, LýUyên nhắm haimắt, không nói thêm một câu nữa. LýNguyên Cát cũng đứng ởmột bên, không dám nói thêm nữa, cũng không biết baolâu, người áoxám lại xuất hiện:

-Bệ hạ, hầm dưới đất Tụ Văn các Đông cung đang giam giữ một người đàn bàđiên, tychức nghe thấy bà ta lahét nói Tần vương giết cả nhà bàấy...

Lý Uyên khoát taychặn lại, người áoxám biến mất. LýUyên lúc này mới mở mắt ra,thở thật dài một cái, nói với LýNguyên Cát:

- Con làhiếu tử, không để chalàm một con mahồ đồ.

Lý Nguyên Cát bang bang dập đầu:

-Chỉ cần nhithần biết rõtình hình, tuyệt không dám giấu diếm phụ hoàng.

Lý Uyên thở dài, lại hỏi:

- Convừa nói, Tần vương muốn điều quân kinh thành?

-Dạ phải!

Lý Nguyên Cát vội vàng nói:

- Yphái VũVăn SĩCập đến đưa tin, mượn cớ binh lực không đủ, muốn điều bachục ngàn quân trú đóng của kinh thành, sauđó dùng tân binh vừa mới chiêu mộ thủ kinh thành. Hoàng huynh hồ đồ, không ngờ nhận lời.

-Hừ! Nónhận lời chưa, trẫm còn chưa cóchết.

Lý Uyên lập tức căn dặn lão hoạn quan KimQuý bên cạnh:

-Nhanh chóng bảo trưởng tôn Thuận Đức vàĐoàn Đức Thao tới gặp trẫm!

-Lão nôtuân chỉ!

Kim Quý vội vàng rangoài hoaviên, lão vừa đi ra hoaviên, Doãn Đức Phichờ ởđây liền ngăn cản lão, lạnh lùng nói:

- Kimcông công, Tề vương nói chuyện gì?

Kim Quý cúi đầu không dám nói, Doãn Đức Phicười lạnh một tiếng:

-Nếu ngươi không chịu nói, chuyện đó takhông thể chegiấu chongươi.

Khuôn mặt của KimQuý trở nên tái nhợt. Mỗi người đều cónhược điểm của mình, KimQuý cũng không ngoại lệ. Nhược điểm của lão chính làđứa cháu duynhất của lão đang trực trong cung, từng tưthông với một cung nữ, dẫn đến cung nữ mang thai. Chuyện này Doãn Đức Phibiết, hơn nữa chứng cứ trong tay, cô tadùng chuyện này để muốn KimQúy làm việc chomình.

Kim Quý vạn bất đắc dĩ, đành tiến lên hạ giọng từ đầu chí cuối nói một lượt nội dung mà LýNguyên Cát cáo mật. Nói xong, lão cuối đầu, lại vội vàng đi, xemnhư không cóxảy rachuyện gì. Trong mắt Doãn Đức Phikinh ngạc nghi ngờ, cô takhông kịp suynghĩ kỹ, tìm đến hoạn quan tâm phúc của cô, thuật lại một lượt lời nói lúc nãy, căn dặn hoạn quan:

-Nhanh nói chuyện này chophụ thân tabiết.

Doãn Đức Phiđương nhiên cũng cóthể trực tiếp nói chuyện này choThái tử biết, nhưng làm như vậy quá nguy hiểm. Một làsợ bên cạnh Thái tử cóngười của Thánh Thượng, mật cáo Thánh Thượng cô ta vàThái tử tưthông. Lần này thông quaphụ thân, phụ thân côcũng cóthể ởgiữa kiếm vớt ưuđãi. Bây giờ thế cuộc hỗn loạn, LýUyên mạng đã không dài, chỉ cótiền tài mới làđáng tincậy nhất....

Trường Antổng cộng cóbốn mươi ngàn quân phòng ngự, chia làm hailoại nhánh quân, một nhánh quân làquân VũLâm, có haichục ngàn người, dođại tướng quân trưởng tôn Thuận Đức suất lĩnh, phụ trách bảo vệ cung thành vàhoàng thành. Một nhánh quân còn lại là KimNgô Vệ vừa mới thành lập không lâu, cũng là haichục ngàn quân, do KimNgô Vệ đại tướng quân kiêm Cửu môn Tổng đốc Đoàn Đức Thao suất lĩnh, phụ trách phòng ngự Cửu môn và duytrì trật từ thành Ngoại Khuếch.

Lúc trước LýUyên giao phó binh quyền cho LýThế Dân, lấy đibốn binh phù, chính làấn phù điều động bốn chục ngàn quân này. Lúc này bốn chiếc binh phù đã giao choThái tử LýKiến Thành, nhưng binh phù làchết, người lại làsống, binh phù hữu dụng nữa cũng không chống được một câu nói của LýUyên.

Không baolâu, trưởng tôn Thuận Đức vàĐoàn Đức Thao lần lượt vội vàng tới, haingười quỳ một gối thilễ trước mặt LýUyên:

-Tham kiến bệ hạ!

Lý Uyên liếc nhìn bọn họ một cái, chậm rãi nói:

-Bắt đầu từ bây giờ, bốn chiếc binh phù trở thành phế thải, doTề vương thống quản quân đội của các ngươi, các ngươi chỉ nghe theo Tề vương.

Lý Nguyên Cát trong lòng mừng như điên, quỳ xuống dập đầu:

- Nhithần nguyện vìphụ hoàng xông phakhói lửa.

Trưởng tôn Thuận Đức vàĐoàn Đức Thao nhìn nhau, không biết làm saotrở thành thế này. Đây chính làý... bọn họ không còn nghe theo Đông cung nữa, Đông cung không chỉ huyđược bọn họ. Nhưng bọn họ không dám hỏi nhiều, cùng hướng LýNguyên Cát thilễ:

-Nguyện nghe lệnh của Tề vương.

Lý Uyên gật gật đầu, lại nói với haingười:

-Các ngươi luixuống đi, trẫm còn cóchuyện muốn nói với Tề vương.

Hai người chậm rãi luixuống, LýUyên lại chăm chú nhìn chồi hạnh trên nhánh cây hồi lâu, mới chậm rãi nói với LýNguyên Cát:

-Đại ca LýKiến Thành conquá khoan dung, không hiểu được tàn khốc của tranh đấu quyền lực. Conlại mạnh hơn đại cacon, phải giúp đại cacon, nâng nóngồi lên hoàng vị. Chờ nóngồi xong giang sơn, conhãy tiếp hoàng vị của đại cacon.

Phụ thân của Doãn Đức PhiDoãn Quý Bình nguyên danh làDoãn AThử, vìngại “A Thử -lão chuột” cái tên này quá thấp tục, LýUyên liền ban cholão tên Quý Bình. Từ sau khiDoãn Quý Bình vàThái tử LýKiến Thành cóquan hệ qualại, lão từ đó thuđược lợi ích rất lớn. Đất đai cómấy ngàn khoảnh, còn cóhoàng kim, châu báu, lụa là, nhiều vôsố kể, làm Doãn Quý Bình phát tài lớn.

Buổi chiều, lão nhận được tintức trong cung, cảm giác sâu sắc chuyện này trọng đại, lão không dám chậm trễ, ngồi xengựa vội vàng điphường Diên Bình, tìm được phủ trạch của Dương Tuấn. Thông thường mànói, đều làlão phái người đihẹn Dương Tuấn gặp mặt ởtửu quán trước, haingười uống mấy lyrượu, nói chuyện một chút, liền chuyển đưa tình báo.

Hôm nay là vìsự việc trọng đại, hơn nữa vôcùng nguy cấp, Doãn Quý Bình liền tự mình đến nhà gặp Dương Tuấn.

Giống như phần lớn quan lại trong triều đình, Dương Tuấn mấy ngày naycũng không cóthượng triều. Yđều đưa vợ con đitrang viên thuộc huyện Trần Thương, tiền tài châu báu trong nhà cũng bímật chuyển đitrang viên, chỉ còn lại một mình Dương Tuấn tọa thủ ởTrường An.

Tuy xuất phát từ tôn nghiêm, ykhông muốn làm quan của Dương Nguyên Khánh. Nhưng trong lòng yrõ, Dương Nguyên Khánh sẽ không giết y,nói không chừng saunày haiđứa concủa ycòn cóchút hyvọng conđường làm quan. Nhưng Dương Tuấn cũng không dám chạy trốn, ysợ LýThế Dân xuống tayvới haiđứa con, đành phải kiên trì lưu thủ Trường An.

Yđang ngồi trong thư phòng đọc sách, lúc này hạ nhân đến bẩm báo:

-Doãn tái trượng đến, nói cóchuyện cầu kiến lão gia.

Điều này làm choDương Tuấn naonao, Doãn Quý Bình saotrực tiếp đến tìm mình, chẳng lẽ xảy rađại sự gìsao?

Yliền vội căn dặn:

-Mời ông tavào.

Một lát, Doãn Quý Bình vội vàng đivào thư phòng, vừa vào cửa liền reolên:

-Dương sử tôn, xảy rachuyện lớn rồi.

-Doãn công mời ngồi xuống hãy nói!

Dương Tuấn mời lão ngồi xuống, lại lệnh người dâng trà cholão. Doãn Quý Bình uống một ngụm trà, lúc này vội vàng nói:

-Hôm nayTề vương LýNguyên Cát bímật đigặp Thánh Thượng, nói choThánh Thượng một chuyện thiên đại.

Lão liền nói rõmột lượt tintức mình nhận được. Tintức này cũng làm Dương Tuấn chấn động, trong lòng nghi ngờ vạn phần, ytrầm ngâm một chút nói:

- Đatạ Doãn công, taphải điĐông cung.

Doãn Quý Bình lại cười một tiếng:

-Dương sứ quân, tachính làmạo hiểm tính mạng, ngài xem...

Dương Tuấn hiểu ýcủa lão, cười nói:

-Như vậy đất đai bên huyện Ung, tathử nói với Điện hạ.

Doãn Quý Bình lắc đầu, lão đã thành tinh rồi, thứ đồ như đất đai saunày không nhất định thuộc về lão, chỉ cóhoàng kimchâu báu mới đáng tincậy nhất.

-Đất đai thì miễn, tamuốn năm ngàn lượng hoàng kim.

-Được rồi! Ta đinói choĐiện hạ biết.

Doãn Quý Bình cũng không làm chậm trễ y,đứng dậy cáo từ. Trong phòng chỉ còn lại một mình Dương Tuấn, ytrầm ngâm thật lâu, liền lấy tờ giấy trắng viết mộ bức thư, cẩn thận dán lại xong, gọi gianhân tâm phúc của mình đến.

Dương Tuấn đưa thư này chogã, dặn đidặn lại:

-Lập tức điđại doanh quân Đường huyện Tân Bình, đích thân giao bức thư này tới trong tayTần vương.

-Lão giayên tâm, nôtài sẽ làm tốt chuyện này...

Gia nhân vội vàng đirồi, Dương Tuấn mới đứng dậy đi rakhỏi phòng lệnh:

-Chuẩn bị xengựa cho ta, taphải điĐông cung.

Ở phía bắc huyện Tân Bình, trong cánh đồng vôbiên vôtận, tám chục ngàn chủ lực lực quân Tùy đang dần dần kéo đến. Chính như LýThế Dân để năm chục ngàn quân Đường tinh nhuệ nhất bên cạnh mình, tám chục ngàn đội quân này của Dương Nguyên Khánh dẫn đến cũng làquân Tùy tinh nhuệ nhất, baogồm sáu ngàn mạch đao trọng giáp bộ binh vàbốn ngàn trọng giáp kỵ binh.

Đại doanh quân Đường đứng sừng sững trên một vùng đất caohơi nhô lên. Xung quanh mười dặm, một consông nhỏ từ bên phải doanh róc rách chảy qua. Đại doanh làcấu trúc tường bản, caokhoảng haitrượng, các binh lính qualại tuần tracanh gác trên tường bản.

Trên tường bản caocao, Triệu Vương LýHuyền Bá vàđại tướng Uất Trì Cung đang chăm chú nhìn đại doanh quân Tùy phía xachỗ năm dặm. Dưới bầu trời trong xanh, bọn họ nhìn thấy đặc biệt rõràng, binh lính quân Tùy đang bận rộn xây dựng tường bản, bọn họ vẫn chưa xây dựng xong đại doanh.

-Tại saokhông xông lên đánh bọn họ tantác chứ?

Lý Huyền Bádùng roichỉ vào đại doanh quân Tùy, giọng điệu của gãcực kỳ bất mãn. Từ lần trước sau khi gãbị thương ởHổ LaoQuan, gãmãi không có cơhội lên chiến trường nữa. Tintức quân Đường cứ chiến lại bại làm cho gãsắp phát điên. Gãhận không thể suất một đội quân giết vào Thái Nguyên, giết chết Dương Nguyên Khánh vàtoàn bộ quan viên triều Tùy, để giải hận trong lòng gã.

Nhưng sau khi LýHiếu Cung bỏ mạng, LýHuyền Bátựa như trở thành một người khác, trở nên trầm mặc ítnói, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên hung quang hận thù. Thù hận trong lòng gãtừng ngày tích tụ, gãđang chờ, chờ thời khắc báo thù.

Lúc này gãnhìn thấy đại doanh quân Tùy, lửa báo thù trong lòng gãbắt đầu cháy lên. Cũng không thể ức chế nữa, gãquay đầu chạy về trong doanh, Uất Trì Cung sợ gã có saitrái cũng vội vàng đitheo.

Trong đại doanh, LýThế Dân đang trầm ngâm trước sabàn, ynhận được tình báo của thám báo, quân Tùy cưnhiên chỉ đến tám chục ngàn người. Rõràng cómột trăm năm mươi ngàn đại quân, như vậy bảy mươi ngàn người khác tới đâu rồi? Ytrong lòng cómột loại cảm giác bất an, tuybên chỗ Đồng Quan đạo cũng xuất hiện một nhánh quân Tùy, tinh kỳ chephủ đất trời, nhưng LýThế Dân chorằng, đây làquân Tùy phô trương thanh thế, nhiều nhất chỉ cómười haimươi ngàn người.

Chẳng lẽ... đối với sự yếu kém trên việc bố trí của quân Đường ởQuan Trung, LýThế Dân lòng dạ biết rõ. Y lolắng nhất làsự yếu kém của phòng ngự Quan Đông, một tuyến Đồng Quan vàBồ Tân Quan chỉ có bachục ngàn quân. Nếu quân Tùy thật sự từ Lạc Thủy đạo namhạ quận Phùng Hủ, chặn đường luicủa tuyến đông, Quan Đông tình thế rất xấu.

Phòng Huyền Linh bên cạnh thấy LýThế Dân ánh mắt chăm chăm nhìn quận Phùng Hồ:

-Điện hạ, tychức cũng lolắng tuyến đông.

Lý Thế Dân bỗng nhiên xoay người, chăm chú nhìn Phòng Huyền Linh:

-Tiên sinh cũng chorằng Dương Nguyên Khánh sẽ chia binh namhạ xuống quận Phùng Lãng?

Phòng Huyền Linh gật đầu:

-Mấu chốt làchủ soái quân Tùy bây giờ làDương Nguyên Khánh màkhông phải Tần Quỳnh. Tần Quỳnh sẽ không phân binh tuyến đông, tuyến đông không phải chiến khucủa y.Nhưng Dương Nguyên Khánh lại không giống, hắn là suyxét toàn cục, nếu hắn phát hiện tuyến đông yếu kém, tất nhiên hắn sẽ có suyxét. Màbây giờ binh lực của hắn rõràng giảm bớt....

Phòng Huyền Linh không cónói tiếp, nhưng ýlại rất rõràng, Dương Nguyên Khánh tất nhiên đã phái binh đituyến đông. LýThế Dân trong mắt lộ ravẻ lolâu không giấu được. Nếu tuyến đông bị công phá, quân Tùy tiến quân thần tốc vào Quan Trung, thẳng đến Trường An,như vậy y ởđây thủ còn có ýnghĩ gì?

Cái này giống như một cái thùng, chỗ khác dù cókiên cố hơn, chỉ cần một chỗ trong đó xảy ravấn đề, nước trong thùng cũng sẽ chảy sạch.

-Tiên sinh chorằng, chúng tanên ứng phó thế nào?

Lý Thế Dân lòng cóchút loạn, ykhông biết nên làm thế nào mới tốt.

Phòng Huyền Linh khẽ thở dài một cái:

-Lựa chọn bây giờ đã không còn nhiều nữa, nếu phải lựa chọn tất cả, vậy tychức cóthể đưa ra bakế sách.

-Tiên sinh mời nói!

-Thượng sách làĐiện hạ tốc chiến với quân Tùy, nhanh chóng đánh tanbộ phận Dương Nguyên Khánh, sauđó hỏa tốc cứu tuyến đông. Trung sách làquân thủ Trường Anxuất kích, xuất binh năm mươi ngàn tăng viện tuyến đông, làm binh lực tuyến đông tăng tới tám mươi ngàn, cólẽ cóthể ngăn chặn tiến công của quân Tùy với tuyến đông. Hạ sách làquân Đường toàn tuyến bỏ Quan Trung, rút về Trường An,thủ vững thành Trường An.

Lý Thế Dân lắc đầu:

-Hạ sách đầu tiên thì không thể suyxét, trung sách tuytốt nhất, nhưng Thái tử chịu nhượng bộ không, vẫn làmột vấn đề. Huống hồ còn cóphụ hoàng ápchế, tađịnh nhiều nhất bamươi ngàn quân, phân mười ngàn quân thủ Đồng Quan đạo. Như vậy tuyến đông nhiều nhất chỉ cónăm mươi ngàn quân phòng ngự, cóthể kiên trì nổi không?

- Ýcủa Điện hạ chính là, chỉ cóthể chọn thượng sách?

Phòng Huyền Linh nghe hiểu ýcủa LýThế Dân.

Trên mặt LýThế Dân lộ rathần tình chua sót:

-Nên nói chỉ cóthượng sách lànằm trong taycủa ta,hổ thẹn.

Lý Thế Dân chậm rãi đitới trước cửa đại doanh, chăm chú nhìn đại doanh quân Tùy phía bắc, giống như tự lẩm bẩm nói: Haiquân quyết chiến, nên lấy vững vàng làm trọng, nếu gấp gáp ứng chiến, sẽ mất nhiều hơn được, cuối cùng dẫn đến thất bại, tanên đinơi nào?

Lúc này, ybỗng nhiên nhìn thấy tamđệ Huyền Bágiống như trận gió chạy tới lều lớn. Hgười haibên làm thế nào cũng không ngăn được gã, phía saucòn dẫn theo Uất Trì Cung. LýThế Dân nhướn mày, xảy rachuyện gìđây?

-Không cần ngăn y,để ytrực tiếp vào lều!

Lý Thế Dân lập tức căn dặn thân binh một tiếng.

Một lát, LýHuyền Báxông vào lều lớn quân trung, lớn tiếng hét:

-Nhị ca,quân Tùy đang lập đại doanh, không nhân cơhội này tiến công quân Tùy, thì đợi lúc nào?

-Ngươi không cần hét như vậy!

Lý Thế Dân cực kỳ không vuinói:

- Cónên tiến công haykhông tatrong lòng códự tính, không cần ngươi đến dạy ta.

-Điện hạ!

Phòng Huyền Linh bên cạnh nhỏ giọng khuyên nhủ:

-Chúng tanên hiểu tâm tình cấp thiết của Triệu vương.

Ykỳ thật chính là ámchỉ LýThế Dân, Triệu vương cũng không phải người thường, không được châm chọc gã. LýThế Dân gật đầu, lại nói với LýHuyền Bá:

-Chờ một lát, talãnh binh cùng ngươi đi xemthử.

Lúc này, Uất Trì Cung cũng vào đại doanh, LýThế Dân lập tức căn dặn y:

-Gọi mười lăm ngàn quân mãbộ, xuất doanh cướp chiến.

Nguy cấp của thế cục tuyến đông làm LýThế Dân không thể trường kỳ giằng covới quân Tùy, nhưng ylại không muốn vội vàng quyết chiến, liền quyết định đánh thăm dòvới quân Tùy trước.

Trong đại doanh quân Đường trống trận ầm ầm gõvang, cửa doanh mở ra,từng đội kỵ binh vàbộ binh hăng hái lao rađại doanh, tinh kỳ phấp phới, chephủ đất trời. Bọn họ nhanh chóng chỉnh đốn đội ngũ ởđại doanh, bắt đầu xếp thành hàng xuất phát về hướng đại doanh quân Tùy.

Đại doanh quân Tùy tuyvẫn đang trong xây dựng, nhưng phòng ngự lại vôcùng nghiêm mật, đặc biệt cósáu ngàn kỵ binh phòng ngự quân Đường tập kích, doDương Nguy thống soái. Lúc đại doanh quân Đường trống trận gõvang, lính gác quân Tùy lập tức nghểnh cổ lên trời thổi kèn.

-Ồ......

Tiếng kèn vang dội, sáu ngàn kỵ binh xông rađại doanh, dưới sự suất lĩnh của Dương Nguy xếp hàng phòng ngự trước đại doanh. Sáu ngàn cây trường mâu trải bằng dựng lên, sát khí sôi sục. Liền ngay sauđó, bốn ngàn quân trọng nỏ cũng xông rađại doanh, ởtrước kỵ binh giơ cự nỏ, nhắm ngay quân Đường đang dần dần ápsát.

Dương Nguyên Khánh đã nhận được bẩm báo, hắn lập tức cũng suất lĩnh mười ngàn binh mãbộ xuất doanh ứng chiến. Hoàn toàn tương phản với quân Đường, Dương Nguyên Khánh cũng không vội quyết chiến với quân Đường, hắn đang chờ đợi sự biến hóa trong chiến cuộc của tuyến đông.

Quân Tùy ởtuyến đông cómột trăm năm mươi ngàn đại quân. LýTĩnh, Tần Quỳnh, Bùi Hành Nghiễm đều làtướng chủ lực. Còn đối phương chủ tướng lại là LýThần Thông, binh lực chỉ có bachục ngàn. Cho dùtăng binh cũng nhiều nhất năm sáu chục ngàn quân, mãi mãi không thể chống lại quân Tùy, tuyến đông đột phá chỉ làvấn đề ởthời gian.

Chỉ cần quân Tùy từ đông lộ giết vào Quan Trung, vậy LýThế Dân sẽ thủ không nổi nữa, tất nhiên sẽ rút lại về Trường An.Còn lúc này mới là cơhội quân Tùy tiến công quy môlớn. Cho dù LýThế Dân đamưu túc trí hơn, nhưng đại thế đã mất, ycũng vôlực xoay chuyển đất trời.

Trong tình huống này, Dương Nguyên Khánh không códùng thêm kỳ binh gì, càng không cần tập kích hoặc chiến đêm. Chỉ cần cẩn thận làm trọng, phòng ngự không chỗ hở, cuộc chiến này LýThế Dân nhất định thua không nghi ngờ.

-Điện hạ, quân Đường hình như đã ýthức được nguy cấp của tuyến đông rồi.

La SĩTín bên cạnh cười nói:

-Không ngờ nhanh như vậy thì cướp chiến rồi.

Dương Nguyên Khánh chăm chú nhìn quân Đường dần dần tiến gần, lắc đầu:

-Đối phương chỉ cómười ngàn quân, rõràng chỉ làthăm dò, không cần ứng chiến với bọn họ.

Hắn lập tức hét lệnh:

-Kỵ binh rút về, tiếp tục điều bangàn nỏ binh áptrập.

Dương Nguyên Khánh quân lệnh như núi, mặc dùDương Nguy khát vọng cóthể cùng đánh với quân Đường, nhưng ykhông dám kháng lệnh, suất lĩnh sáu ngàn kỵ binh chậm rãlùi về đại doanh. Cùng lúc này, trong đại doanh lại ra bangàn nỏ binh, sau khibố trí cự nỏ binh, giương cung nhắm ngay quân Đường.

Lúc này, quân Đường đã tới ngoài haidặm, donăm ngàn kỵ binh vànăm ngàn bộ binh tổ thành. LýThế Dân người mặc kimkhôi kimgiáp, taycầm Lang Nhagiáo, bên cạnh ycũng córất nhiều danh tướng như LýHuyền Bá, Uất Trì Cung, LýQuân Tiện, LưTổ Thượng, Hầu Quân Tập, Lưu Hoằng Cơ…vv.

Dưới sự sosánh, danh tướng bên cạnh Dương Nguyên Khánh lại không nhiều, chỉ có La SĩTín, Dương Nguy, Ngưu Tiến Đạt, Tiết Vạn Triệu. Nhưng điều này cũng hoàn toàn chứng tỏ danh tướng của Dương Nguyên Khánh đều đã phân bố các nơi. LýTĩnh, Tần Quỳnh, Bùi Hành Nghiễm ởtuyến đông. Từ Thế Tích ởtuyến nam, Vương Quân Khuếch ở BaThục, Tạ Ánh Đăng ởKinh Tương.

Lý Thế Dân xa xanhìn quân Tùy bố trận, rất rõràng, quân Tùy bố trí lượng lớn quân nỏ ởphía trước, chính làkhông muốn tác chiến với mình. Đây chính làcàng chứng minh phán đoán của mình, trọng tâm của quân Tùy đã đặt ởtuyến đông, bên này trở thành lấy thủ làm chính.

-Nhị ca,để đệ đitấn công trận hình quân Tùy!

Lý Huyền Bá taycầm haithanh đại chùy, lòng như lửa đốt, hòhét xinchiến.

-Ngươi làlàm bằng sắt sao?

Lý Thế Dân cuối cùng không nhịn được, giận dữ mắng huynh đệ ngudốt này:

-Quân Tùy tên nỏ cóbảy tám ngàn người, ngươi cóthể tránh được không? Bắn ngươi thành tổ ông vòvẽ, ngươi sẽ không kêu nổi nữa đâu.

Lý Huyền Bábị chửi cúi đầu, Uất Trì Cung không đành lòng, cũng tiến lên phía trước nói:

-Điện hạ, nếu như vậy rút quân về doanh, nhất định sẽ ảnh hưởng tới sĩkhí. Chibằng tychức suất một đội quân từ phía namtiến công quân Tùy, phân tán phòng ngự quân Tùy, sauđó chúng talại tiến công từ chính diện!

Lý Thế Dân chăm chú nhìn quân Tùy thật lâu, cuối cùng thở dài:

-Tiến công lại cóthể thế nào, chúng tachỉ cómười ngàn quân, chẳng lẽ còn cóthể giết bại quân Tùy. Nếu xuất binh bất lợi, ngược lại càng thêm daođộng lòng quân.

Yliền lập tức lệnh:

- Thubinh về doanh!

Quân Đường gõkẻng thubinh, chậm rãi luilại phía sau. Lúc này LýThế Dân vẫy taygọi Lưu Hoằng Cơtới, khẽ nói với y:

-Doanh chủ quân Tùy ởhuyện Lạc Giao, tuyến vận chuyển lương thảo kéo dài. Ngươi cóthể suất năm ngàn kỵ binh, tối nayxuất binh, tập kích tuyến vận chuyển lương thảo quân Tùy. Nếu cóthể thì hãy thiêu hủy doanh chủ hậu cần quân Tùy cho ta.

Chuyện tới nước này, LýThế Dân chỉ cóthể dùng kỵ binh để đối phó quân Tùy, chặt đứt lương thảo hậu cần quân Tùy, cólẽ làmột biện pháp.

Ngay khichủ lực của quân Tùy bắt đầu giằng covới quân Đường, Trình Giảo Kimdẫn theo đội quân mười ngàn người trùng trùng điệp điệp đồng thời giết đến KimTỏa Quan trên đạo Đồng Quan. Trình Giảo Kimnhận được mệnh lệnh làphô trương thanh thế, nếu cóthể thì cướp lấy KimTỏa Quan.

Phô trương thanh thế rất đơn giản, làsở trường vàcũng làtrò màTrình Giảo Kim haysử dụng, nhưng ylại rất hứng thú với việc cướp lấy KimTỏa Quan. KimTỏa Quan không phải làHổ LaoQuan, cũng không phải Đồng Quan nhưng công laocướp được nócũng chẳng thua gìcông lấy được Đồng Quan, chuyện tốt thế này điđâu màtìm?

Trong thời gian này, Trình Giảo Kimđặc biệt rasức, chủ yếu là do y cótâm sự. Vợ ymang thai đã được sáu tháng, mấy bàmụ đều nói lần này nhất định là contrai, hơn nữa vợ ythích ănthịt nhất, nhất làmón móng giò hầm tương, mỗi bữa phải ănmấy cái. Tục ngữ nói ănmặn sinh contrai, điều này càng khiến choTrình Giảo Kimthêm phần tintưởng, lần này nhất định là contrai.

Mỗi ngày Trình Giảo Kimđều nằm mơthấy mình ômmột đứa conmập mạp, cứ như vậy, tâm tưcủa ydần thay đổi màchính ycũng nhận ra.Trước đây đánh giặc lập công là vìtiền, hiện tại tiền kiếm được cũng nhiều rồi, như vậy cũng đến lúc phải suynghĩ đến tước vị của mình rồi.

Tước vị làthứ màđứa con cóthể kế thừa. Tần Quỳnh, Từ Thế Tích, La SĩTín đều đã được phong làQuốc công rồi. Nghe nói kẻ lạnh lùng như Vương Quân Khuếch cũng được phong Thục Quốc công, màTrình Giảo Kimhắn mới chỉ lăn lộn đến tước vị Đông AHuyện công. Trên Huyện công còn cóQuận công, sauđó mới tới Quốc công. Mắt thấy chiến tranh sắp chấm dứt, cơhội đã không còn nhiều, Trình Giảo Kimbắt đầu thấy bối rối. Vìtương laicủa đứa con, cũng vìmặt mũi của mình, bất kể thế nào ycũng muốn cóđược một cái tước vị tương đương Quốc công.

Đội ngũ đến trước KimTỏa Quan thì hạ trại. Trình Giảo Kimhạ lệnh vùi nồi nấu cơm, còn mình thì dẫn theo mấy chục tùy tùng tiến đến vùng phục cận của KimTỏa Quan xemxét địa hình. Chủ tướng của KimTỏa Quan là ÂnKhai Sơn, cũng làmột trong những danh tướng của quân Đường.

Yvốn là CamChâu Tổng quản ở HàTây, nhưng từ khi LýThần Phù trúng kế bỏ mình ởquận Hội Ninh, ở HàTây đã không còn binh lực. Lúc này, quân Tùy tấn công quy môvào HàTây, ÂnKhai Sơn đành phải bỏ HàTây màtrốn về Quan Trung, bị LýUyên hạ chỉ bãi bỏ chức vụ Tổng quản vàchức quan, giáng xuống làm Lang tướng.

Lúc này ÂnKhai Sơn phụng mệnh dẫn bangàn người trấn thủ KimTỏa Quan. Trách nhiệm nặng nề màlực lượng lại mỏng. Trấn thủ toàn bộ đạo Đồng Quan màbinh lực lại chỉ có bangàn khiến cho ychịu áplực thật lớn. Mặc dù ynghe nói triều đình sẽ phái mười ngàn viện quân đến, nhưng baolâu nữa viện quân mới tới cũng chưa biết được.

Trên đầu thành, ÂnKhai Sơn nhìn chăm chú vào một đội kỵ binh quân Tùy ở xa xađang tiến tới gần KimTỏa Quan. Yđã nhận được tình báo, chủ tướng quân Tùy làTrình Giảo Kim, suất lĩnh mấy chục ngàn người đến tấn công quan ải, điều này khiến cho ÂnKhai Sơn cảm thấy yên tâm một chút. Trình Giảo Kimnày yđã biết đến, được quân Tùy gọi làPhúc tướng, vận khí không tệ nhưng năng lực tác chiến chân chính thì kém xađám người Tần Quỳnh, La SĩTín. Tuynhiên, binh lực của quân Tùy lại đông, khiến cho ythấy trong lòng thấp thỏm bất an.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx