Tháng 3
Thứ bảy, ngày 05.03.2011
Lần đầu Lần cuối
Mọi người nói tôi và anh như đôi kim đồng ngọc nữ, cùng nhau trải qua không biết bao nhiêu là vui buồn khổ ải.
Tôi nhớ lần đầu anh nắm tay tôi là khi băng qua đường người xe tấp nập. Tôi đã thấy tim mình rộn ràng, vì giữa biết bao người dành những lời ngọt ngào nhất cho tôi, những hành động nhỏ của anh lại khiến tôi ấm lòng hơn cả.
Tôi nhớ lần đầu anh hôn tôi là khi tôi dỗi hờn bảo không muốn gặp anh lần nào nữa. Nụ hôn đầu bỡ ngỡ mà ngọt ngào hơn bất cứ thứ kẹo nào tôi biết trên đời.
Nhớ cả lần đầu nói yêu nhau, dù quen nhau đã nhiều năm, nhưng đến lúc anh đi du học, tôi mới dám nói là mình rất yêu anh.
Tối nay, tôi ghé Facebook nhìn gương mặt anh của riêng tôi trên avatar lần cuối, vì ngày mai anh sẽ là chồng của người ta mất rồi…
Thứ ba, ngày 08.03.2011
Bàn tay của anh
Đêm hôm qua, em nằm trên ngực anh trong lúc anh đang ngủ, em đã nhìn cánh tay phải của anh.
Vết sẹo lớn trên cánh tay là ngày anh đỡ một cái giá sách trong thư viện của trường để nó không đổ xuống em. Cái kệ gỗ cứa vào tay anh ứa máu. Nhưng anh vẫn cười, và anh nói nếu nó rớt trúng em, chắc anh còn đau hơn trăm lần.
Vết sẹo nhỏ trên ngón tay trỏ là hôm anh nấu cháo khi em bệnh, làm thịt thế nào mà trúng ngay vào tay nên chảy máu. Nhưng rồi em vẫn có món cháo thơm nồng để hì hụp ăn, trong khi anh mồ hôi ướt áo.
Vết sẹo trên bắp tay gần vai là lúc chở thằng cu Bi con mình đi học, anh bị một chiếc xe quẹt trúng té ngã, anh ôm con vào lòng, lãnh hết cú té trời giáng bằng đôi vai của mình…
Tay anh đầy sẹo, mà em vẫn thấy rất tin yêu…
Thứ tư, ngày 16.03.2011
Tiếng cười át tiếng động cơ
Công trường trước nhà tôi bắt đầu được khởi công xây dựng, những âm thanh ồn ào cứ thế mà dội vào những nhà xung quanh. Mẹ tôi hằn học, ngày nào cũng ra trước nhà chửi đổng, cốt để các ông công nhân bên ấy nghe được.
Mẹ cứ mắng suốt, đôi khi rất nặng lời, phía công trường vẫn không có động tĩnh gì, thi thoảng thấy họ lắc đầu mà thôi.
Một hôm, mẹ tôi tăng huyết áp đột ngột, té trước sân. Lúc đó nhà tôi đi vắng hết, chỉ các ông công nhân bên công trường chạy hộc tốc qua mang mẹ vào bệnh viện, nhờ vậy mà mẹ tôi qua được cơn nguy hiểm.
Sau ngày đó, nhà cứ có đồ ăn ngon là mẹ lại đem qua biếu các ông ấy. Tiếng cười lớn át cả tiếng động cơ…
Thứ sáu, ngày 25.03.2012
Lỗi lầm
Nó quỳ trước mặt mẹ khi mẹ hối nó lấy vợ lần này đã là lần thứ bảy. Nó khóc như một đứa trẻ rằng: “Mẹ ơi, con đồng tính!”.
Không ngờ, mẹ nó cười: “Con là con mẹ, mẹ biết hết! Chỉ là mẹ muốn con thoải mái nói cho mẹ nghe thôi!”.
Nó vẫn quỳ, “Con xin lỗi!”
Mẹ lại cười: “Mẹ sinh con ra như vậy thì là như vậy. Đó không phải là lỗi lầm, sao con lại xin lỗi!”.
Tháng 4
Thứ ba, ngày 05.04.2011
Tình yêu lặng lẽ
Cô yêu anh. Đó là sự thật hiển nhiên đến nỗi ai cũng biết, trừ… anh! Đàn ông thường vô tư đến đau lòng như thế.
Hai đứa học chung lớp, anh đẹp trai, tử tế, nên các cô lớp khác mê lắm. Anh cũng thân với cô, thi thoảng anh hỏi cô: “Sao Hương chưa có bồ?”. Cô cười: “Tui chờ mấy người đó!”. Anh cười to thành tiếng.
Lên đại học, anh lại có người yêu. Mỗi lần hai đứa cãi nhau là anh lại tâm sự cùng cô và lại một tay cô làm hòa. Anh sống hạnh phúc, vì vừa có người yêu vừa có cô bầu bạn. Anh lại hỏi cô: “Sao Hương chưa có bạn trai nữa?”.
Cô lại cười: “Tui đã có mấy người rồi!”. Anh cũng cười, lòng nhẹ như mây.
Ba mươi tuổi, anh lấy vợ, sau đó sinh con. Cô là người chăm sóc thằng bé mỗi lúc mẹ nó đi chơi với bạn bè. Cô cũng nấu cả những bữa ăn cho hai bố con những khi mẹ nó vắng nhà.
Vợ anh có bồ. Hai người li dị. Cô là người đứng trong phiên tòa khóc đến hết nước mắt, cầu xin hai người đừng bỏ nhau.
Hai năm sau cô mất vì bạo bệnh, anh tìm ra lá thư tỏ tình cô gửi trong chiếc hộp thời còn đi học mà anh giữ và chưa bao giờ mở. Anh quỳ trước mộ cô suốt mấy tiếng liền, giờ cái gì cũng đã muộn màng…
Thứ hai, ngày 11.04.2011
Con của người ta
Anh lấy cô vì cô bảo cô đã mang trong mình đứa con của anh. Dù trước đó hai người đã tính bỏ nhau, nhưng vì đứa con, anh quyết định thay đổi ý định.
Thằng bé tinh khôn và đẹp trai, anh hãnh diện vô cùng.
Một lần cãi nhau, cô lỡ miệng thú nhận nó không phải con anh mà là của một người đàn ông khác, vì sợ cảnh cô độc nuôi con nên mới nói bừa là con anh. Mọi thứ xung quanh anh cứ như rơi tự do. Anh và cô ly dị đúng như ý hai người muốn. Anh cũng không thèm liên lạc hay gặp gỡ thằng con nữa và vô cùng hằn học vì cảm giác bao nhiêu năm bị lừa nuôi con của người ta. Anh thề sẽ không nhìn mặt hai mẹ con
Vài hôm sau, đêm khuya anh rơi nước mắt.
Anh nhớ tiếng cười của thằng bé da diết…
Thứ sáu, ngày 15.04.2011
Để bụng
Trong một lần cãi nhau, anh gọi chị là đồ “đầu heo”, nói hoài không chịu hiểu. Sáng hôm sau và suốt một tuần sau đó, chị không nói với anh tiếng nào. Khi anh đi làm về, chị vẫn nấu cơm, vẫn ngồi ăn chung, nhưng chị không hé môi nói câu gì.
Áy náy trong lòng, anh mở lời:
- Sao em cứ im lặng hoài vậy?
Cô vợ bật khóc tức tưởi:
- Anh có thấy cái đầu heo nào biết nói không?
Thứ hai, ngày 18.04.2011
Được – Bị
Tôi đi đón con ở trường, thấy giăng một tấm bảng ghi dòng chữ lớn: “Ngày mai các học sinh được nghỉ học vì thầy cô đi họp”.
Hóa ra việc học từ lâu là một trách nhiệm đặt lên vai học sinh, nên mất một ngày học là “được” chứ không phải “bị”.
Thứ năm, ngày 28.04.2011
Lựa chọn
Rất nhiều người giàu có theo đuổi cô, nhưng cô quý anh vì anh hiền và quyết định chung sống cùng anh. Không quên “dằn mặt” anh là vì anh mà cô phải chịu cực khổ.
Cưới cô về, anh càng ngày càng gầy ốm, vì anh sợ cô khổ nên làm rất nhiều việc, tiền làm được bao nhiêu đưa hết cho cô. Rồi anh ngã bệnh, một cơn thập tử nhất sinh. Cô đến bên giường lặng thinh.
Anh thì thào: “Anh xin lỗi, anh không thể mang lại cho em cuộc sống tốt đẹp hơn”.
Cô òa khóc nức nở, hạnh phúc ôm lấy sự lựa chọn của mình.
Thứ bảy, ngày 30.04.2011
Nghề
Khi còn rất bé, đề thi văn trên lớp của anh là: “Lớn lên em thích làm nghề gì?”. Anh viết trong đó mơ ước ngây ngô được trở thành một nhà nông nuôi trồng những loài rau lạ. Cô giáo chấm điểm dưới trung bình vì ước mơ không thực tế.
Khi thi đại học, anh muốn thi vào trường Nông nghiệp, nhưng ba mẹ anh bảo anh phải làm bác sĩ, nên phải thi vào trường Y. Anh đành chiều ý ba mẹ.
Khi đã làm bác sĩ, anh lập gia đình và có đứa con đầu lòng. Khi thằng bé lớn lên, anh hỏi con mình lớn lên muốn làm nghề gì. Thằng bé láu lỉnh trả lời: “Con muốn làm một họa sĩ!”.
Hôm sau, anh lẳng lặng mang về nhà thật nhiều màu vẽ và giấy trắng…
@by txiuqw4