sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thứ nữ - Chương 067 phần 2

Lãnh Hoa Đình tức giận đến nỗi mắt trợn trắng, nữ nhân háo sắc này, đối với nam nhân khác cũng có ánh mắt hoa si, chính mình ngồi thật lâu mới ngồi đợi được nàng trở về, vậy mà ở còn trước mặt mình nói đến mắt sáng rỡ, thật sự là quá đáng, xem bộ dáng nghịch ngợm của nàng kia, hắn thật rất muốn véo mũi nàng, nhưng hai tay bất tác dĩ đã bị băng, không nhúc nhích được, không khỏi lại la lên: “Mau lại đây thay dược cho ta, đứng đó mà cười.”

Cẩm Nương cũng cảm thấy chọc hắn đủ rồi, cười cười đi tới đẩy hắn vào phòng trong.

Cẩm Nương đem lò than đến gần hắn, còn mình thì như mọi ngày lấy cái ghế nhỏ ngồi trước mặt hắn, bắt đầu giúp hắn tháo băng gạc.

Tứ Nhi đem điểm tâm cùng trà tiến vào, thấy Thiếu gia cùng Thiếu phu nhân yên lặng ngồi đối diện nhau, Thiếu phu nhân cẩn thận tỉ mỉ giúp Thiếu gia thay băng, mà Thiếu gia… thần sắc chuyên chú nhìn Thiếu phu nhân, ánh mắt kia… bộ dáng nổi cáu vừa rồi ở trong phòng đâu mất rồi? Rõ ràng là mang theo nhu tình, còn có vẻ cưng chiều, Thiếu gia thật đúng là rất yêu thương Thiếu phu nhân, tuy nhiên miệng thường độc, làm Thiếu phu nhân tức giận đến muốn giơ chân, nhưng Tứ Nhi nhìn ra được, Thiếu gia thích Thiếu phu nhân, bằng không, tại sao thay băng cũng không để người khác làm, cứ náo loạn chờ Thiếu phu nhân trở về, làm cho Châu Nhi cùng Ngọc Nhi xấu hổ.

Tứ Nhi sau khi buông điểm tâm và trà xuống, thì cười đi ra ngoài, hôm nay cùng Thiếu phu nhân đi đến viện của Nhị phu nhân, tuy không biết Thiếu phu nhân cùng đại tiểu thư nói gì, nhưng các nàng ở trong rừng trúc nói lâu như vậy, nhất định là có việc, Thiếu phu nhân không chừng còn có việc riêng muốn nói với Thiếu gia, Thiếu gia hắn, cũng không giống như biểu hiện bên ngoài, chỉ là một tiểu tử thích quậy phá, trong lòng Tứ Nhi nghĩ thế, nên miệng liền hiện lên một độ cong đẹp mắt, rồi thuận tay thả rèm xuống.

“A đúng rồi, tướng công, lúc nãy Tam đệ còn cho dược, nói là hắn ở bên ngoài mua được, có lẽ đối với chân của chàng có tác dụng, chàng có muốn nhìn qua một chút hay không?” Cẩm Nương vừa giúp hắn tháo băng gạc vừa nói.

“Không nhìn.” Lãnh Hoa Đình lạnh lùng trả lời, Cẩm Nương ngẩng đầu nhìn hắn một cái, muốn hỏi nhưng cố nhịn lại, đáp án này nàng đã sớm đoán được, xem ra giữa bọn họ đã xảy ra vấn đề, chỉ là, hiện tại hỏi hắn, hắn nhất định sẽ không trả lời, vì vậy nàng cúi đầu làm việc tiếp tục.

Cởi bỏ xong băng gạc, liền lộ ra làn da trắng tinh, băng bó hết một ngày, nó có hơi trắng bệch, da hơn sưng lên, Cẩm Nương nhìn một hồi thì đau lòng, tiếng nói cũng mang theo nén giận: “Xem đi, da mới, khó khăn lắm mới kéo da non, băng lâu như vậy nhất định sẽ không thông khí, chàng cũng thiệt là, không phải nói nên sớm tháo ra sao? Nếu ta không trở về, chàng nhất định không chịu tháo ra hả? Sẽ bị nhiễm trùng thối rữa…”

Cẩm Nương còn đang nói, Lãnh Hoa Đình nhìn bộ dáng chăm chú của nàng, giọng nói phàn nàn nhỏ vụn của nàng, trong nội tâm như đang bị một làn gió lạnh, đột nhiên lại được uống vào chén trà nóng, ấm áp mà lại giải khát, sưởi ấm mọi nơi.

“Nếu nàng không về, ta vẫn băng như vậy, đến khi nàng trở về mới thôi.” Hắn cười mị mắt, nhưng tiếng nói lại cố gắng giả bộ lạnh lùng.

Thật là người làm cho người khác mất tự nhiên, Cẩm Nương ngẩng đầu nhìn hắn, lại chạm vào ánh mắt sóng nước nhu tình của hắn, nàng không khỏi giật mình, tim liền không kiềm chế được mà đập mạnh bình bịch, mặt cũng bắt đầu nóng lên, trời ạ, mặt bắt đầu đỏ lên, sẽ bị hắn mắng háo sắc cho coi, Cẩm Nương thật vất vả mới dời đi tầm mắt, cúi đầu không dám nhìn hắn, lại nghe hắn nói:

“Nương tử, Hoa Hiên thực tốt vậy sao?” Trong giọng nói mang theo vài phần không phục, còn có… một chút ghen tuông.

Cẩm Nương phù một cái bật cười, cố ý nghiêng đầu, loạng choạng cầm tay hắn, thỉnh thoảng lại nhíu mày, một lúc lâu mới lên tiếng: “Lại nói tiếp a… tướng công chàng thật đẹp, chàng là mỹ nhân hiếm thấy nhất thế gian, Tam thiếu gia nếu so với chàng thì kém hơn, bất quá… Tam thiếu gia hắn tuấn tú, là loại khí chất, chàng hiểu không? Tuy tướng mạo bình thường, nhưng khí chất rất tốt, như trăng như trúc, tựa như thế ngoại tiên nhân, còn…”

“Nàng nói ta như nữ nhân đúng không?” Không đợi nàng nói xong, Lãnh Hoa Đình giơ lên cái tay chưa tháo băng gõ vào trán nàng, nghiến răng nghiến lợi nói.

Cẩm Nương nghe xong càng cười đến rất vui vẻ, khẽ vươn tay, cũng ngắt mũi hắn: “Phải, chàng chính là tuyệt đại giai nhân, nếu mặc quần áo nữ nhân ra ngoài, tất nhiên là khuynh quốc khuynh thành, mê hoặc đại đa số nam nhân.”

Hắn vung tay lên, thoát khỏi tay nàng, thu lại cái tay nàng đang tháo băng gạc, xoay người đẩy xe ra ngoài.

Cẩm Nương kinh ngạc một hồi, rồi đuổi theo xem, đã thấy sắc mặt Lãnh Hoa Đình tái nhợt, hai môi đều đang phát run, trong mắt cũng toát ra tầng nước, trán nổi gân xanh, bộ dáng giống như gặp được địch nhân, lúc nào cũng có thể sống chết với nhau một phen.

Cẩm Nương bị hù sợ, biết mình đã đùa dai, hoặc là chạm vào chỗ đau trong lòng hắn, làm hắn tức giận.

“Tướng công… chàng tức giận sao? Ta chỉ là nói giỡn thôi.” Cẩm Nương đi qua muốn đẩy hắn, hắn lại vung tay lên, băng gạc trên tay cũng bay bay, “Bỏ đi.” Giọng nói rất lạnh.

Cẩm Nương thật sự bị dọa, sắc mặt hắn rất khó nhìn, trong lòng liền biết hắn không muốn thấy mình, nên đành đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Ta đi qua chỗ nương.”

Nàng hiện tại phải nhanh chóng tìm người để hiểu rõ, vì sao hắn nghe xong lời nói vừa rồi lại tức giận như vậy, hay là, lúc trước hắn ôn nhu bất quá chỉ là giả vờ trêu chọc nàng, kỳ thật trong lòng hắn không có nàng?

Tâm nhất thời rất loạn, cũng không nhìn hắn nữa, nói xong nàng liền nâng váy đi ra ngoài.

Lúc thân ảnh nhỏ bé biến mất, tinh thần Lãnh Hoa Đình càng thêm buồn bực, đẩy xe hướng ra cửa sổ, bàn tay vốn đang bị thương càng thêm chảy máu, giương mắt nhìn ngoài cửa sổ, thấy Cẩm Nương đi ra ngoài cửa viện, thần sắc nàng ảm đạm, hơn nữa vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, đi được vài bước thì dừng lại, vẻ mặt do dự, muốn trở về, lại do dự, nghiêng đầu nhìn quanh trong phòng.

Nhìn nàng như vậy, ngọn lửa cháy loạn giờ đã tắt, nàng vừa rồi… Chỉ là nói giỡn, hắn biết rõ, nhưng người kia, đã từng nói hắn như thế, hắn vẫn…

Lãnh Hoa Đình tay nắm thành quyền, trong mắt lộ ra hận ý, ngẩng đầu nhắm mắt lại, cố nén đau thương trong nội tâm, lúc mở mắt ra thân ảnh trong nôi viện giờ đã không thấy, hắn không khỏi cảm thấy lạc lõng, hối hận vì vừa rồi đối với nàng quá thô lỗ, sợ là nàng rất đau lòng a, một lát nàng trở về, phải nói lời xoa dịu nàng, nàng là người mềm lòng, la hét lên một hồi thì thôi, hắn tự an ủi chính mình, nhất thời lại lo lắng, trời lạnh như vậy, nàng còn tới chỗ mẫu phi làm cái gì? Mẫu phi lúc này đang nghỉ ngơi, đi cũng không gặp…

“Tướng công bên cửa sổ rất lạnh.” Sau lưng truyền đến thanh âm êm ái, mang theo vài phần thận trọng.

Lãnh Hoa Đình nén xuống vui sướng trong lòng, cúi đầu cố gắng làm cho thần sắc mình bình tĩnh một chút.

Cẩm Nương vừa ra cửa, liền lo lắng tay của hắn, băng gạc chỉ tháo một nửa, da non còn chưa mọc lên, hắn lại đẩy xe, sợ là sẽ bị thương nữa, nàng đi được nửa đường thì không yên lòng, nên vòng trở về, chứng kiến hắn ở trước cửa sổ ngẩn người, sắc mặt cô độc mà đau thương, tựa như con sói cô độc chạy trên thảo nguyên, đang tự liếm láp vết thương của mình, trong nội tâm nàng nơi mềm mại nhất có chút đau nhức, lẳng lặng đi qua, nắm lấy tay vịn, đẩy hắn vào trong phòng.

“Không phải nói đi qua chỗ nương sao? Tại sao lại trở về?” Hắn cố gắng làm cho âm thanh của mình không phát run trong lúc hỏi, cũng không nhìn ánh mắt nàng, hắn sợ nhìn một cái, liền tiết lộ ra nội tâm hắn yếu ớt không muốn xa rời nàng, bàn tay lại vô thức muốn nắm lấy tay nàng.

“Tướng công! Tay của chàng chảy máu, chàng làm sao mà… nhanh, thay thuốc.” Cẩm Nương cảm giác tay của hắn không ấm giống ngày thường, có cảm giác ẩm ướt, nên nhanh chóng kéo lấy mà nhìn, quả nhiên miệng vết thương đã bị hắn làm nứt ra, nàng vừa tức vừa đau lòng, buông xe lăn của hắn rồi tiến nhanh đến bên giường.

Lãnh Hoa Đình rốt cuộc đã không nén được vui sướng trong lòng, khi nàng buông xe ra đôi môi đã cong lên, nàng vội vàng đi múc nước, lấy thuốc, hắn nhìn nàng bận rộn, thở hổn hển lại bối rối chạy tới chạy lui, trong nội tâm như được rót mật.

Sau đó hắn cũng im lặng nhìn nàng bôi thuốc, cuối cùng Cẩm Nương cũng nhẹ nhàng thở ra, hiện tại nàng không băng nhiều tầng băng gạc nữa, chỉ thoáng bao lại thôi, đồng thời, nàng thoáng nhớ lại lời của Vân Nương nói lại trong rừng trúc.

“… Nàng nói, cửa hàng thành Đông có mấy bên hợp tác, hơn nữa, cũng đều là người thân thiết trong phủ, tức là những người khác làm được, ta cũng có thể làm, chẳng qua, tướng công, Vân Nương làm sao biết rõ chuyện tình trong phủ chúng ta chi tiết như vậy? Người nào hợp tác với cửa hàng đều biết rõ, ta cảm thấy có gì không đúng lắm.”

“Cửa hàng thành Đông là Tam hoàng tử hùn cổ phần, không phải ai muốn hợp tác cũng được, còn phải xem người đó là ai.” Lãnh Hoa Đình nghe xong cũng nhíu mi, lại không trả lời ngay vấn đề của nàng, ngược lại loại bỏ đi ý nghĩ lộn xộn trong đầu của nàng.

Cẩm Nương nghe xong không khỏi sợ ngây người, thốt ra: “Ta đã đề nghị Tam thúc tiếp nhận cửa hàng, vì sao không có người nào phản đối, nếu Tam thúc đem mọi chuyện phá hỏng thì làm sao bây giờ? Đây không phải là đem tiền hợp tác với tam hoàng tử làm hao tổn sao?”

Lãnh Hoa Đình nghe xong thì nở nụ cười, búng vào trán nàng: “Bây giờ mới biết chủ ý của mình như thế nào rồi chứ? Lúc trước chắc còn nghĩ là mình đưa ra chủ ý tốt a.”

Cẩm Nương nghe hắn nói xong thì cảm thấy thất bại: “Vậy sao chàng cũng không phản đối a, ta làm sao biết nhiều chuyện như vậy a”.

Lãnh Hoa Đình liếc nàng một cái sẵng giọng: “Kỳ thật, biện pháp của nàng cũng rất tốt, tại hắn không biết tự lượng sức mình, mặt dày mày dạn muốn chiếm của chung, nhưng không biết cửa hàng này đụng vào là phỏng tay, tuy có kiếm được tiền thì cũng bị rất nhiều người dòm ngó, những kẻ hùn hạp làm ăn kia, không có kẻ nào mà không có bối cảnh hơn người, đi nhầm một bước, sẽ đắc tội rất nhiều người, hơn nữa, sợ chết như thế nào cũng không biết, hắn muốn giống như trước, là không có khả năng, nhưng phụ vương chắc là chưa nói rõ với hắn, nên hắn một mực quậy, biện pháp của ngươi cũng có thể làm cho hắn đi xem thử, sau khi hắn nếm qua mùi vị thiệt thòi, thì sau này sẽ thu mình lại không ít.”

Cẩm Nương tưởng tượng, cái lý này thật đúng, trách không được, sau khi Vương gia trở về, biết chuyện rồi cũng không phản đối, vừa nghĩ như thế, thì tâm tình liền tốt hơn nhiều, chỉ là Vân Nương nói những chuyện kia làm nàng có chút khó hiểu vì vậy lại hỏi: “Chuyện cửa hàng thành Đông là chuyện nội bộ, việc này, người khác cũng biết sao?”

Lãnh Hoa Đình nghe xong lại muốn gõ trán nàng một cái, Cẩm Nương quay đầu đi, mặt nhăn nhó, nên hắn nói: “Làm sao có thể, cho dù biết, cũng là vài người trong hoàng gia, Trữ Vương phủ với hoàng gia coi như cũng có quan hệ mật thiết, bất quá, chị ngươi có thể nghe được, quả thật là làm cho người ta không ngờ, Trữ Vương Thế tử dù có biết, nhưng hắn sẽ không nói cho nàng biết mới đúng, ta nghe nói, vợ chồng bọn họ không hợp, không nghĩ tới, một bao phấn độc có thể có tác dụng như vậy, ha ha ha.”

Quả nhiên là hắn, nhìn hắn cười đắc ý như vậy, Cẩm Nương không học hắn trợn mắt mà hô lên: “Biết rõ chàng vì tốt cho ta, thay ta trả thù nàng, bất quá, hôm nay nghĩ lại, nàng coi như là đáng thương, hạnh phúc cả đời của nữ nhân không phải là gả vào nhà tốt sao, gả cho người chồng tốt sao? Nàng chẳng được trượng phu yêu thương, từ nay về sau trôi qua sẽ rất thê lương.

“Đó cũng là nàng ta tự tìm, không như thế, nàng ta tất nhiên còn tìm biện pháp chỉnh nàng, nàng nghĩ kỹ lời nói của nàng ta xem, không có chút ý tốt nào, cái gì mà muốn cùng nàng hợp tác làm ăn, cửa hàng này nàng có thể nhúng tay vào sao? Ngay cả Tam lão gia mang tiếng là quản sự, bên trong sự cong cong quẹo quẹo mà còn chưa mò được gì nữa, còn nữa, nàng nhìn mấy người hùn vốn xem, một ngươi là đương kim Quốc cữu, anh ruột của Hoàng Hậu nương nương, một cái khác là phụ thân của Quý phi, còn có Dụ Thân Vương phủ, hiện tại nàng nói xem, mấy nhà này có thể loại ai ra ngoài hả? Nàng tốt nhất là an phận một chút, thành tâm phục thị cho tướng của công của nàng là ta, là được rồi.” Lãnh Hoa Đình vừa cười vừa nói.

Cẩm Nương bị hắn khiển trách một hồi, trong nội tâm cũng không có tức giận, biết rõ hắn vì muốn tốt cho mình thôi, có lúc mình thật quá mềm lòng, không thể nhìn người khác chịu khổ, cho dù người đó đã từng hại qua nàng, có khi nàng cũng không thể ra tay được, haizz, cái khuyết điểm này ở cổ đại, không phải là chuyện tốt, nói không chừng có ngày sẽ chết vì mình quá mềm lòng, nghĩ đến việc hắn mới nói, mồ hôi lạnh không khỏi chảy ròng ròng, may mắm là mình không hứa với Vân Nương chuyện gì, bằng không hiện tại từ chối thật sẽ hết sức khó khăn.

Bất quá nghĩ lại, Vương phi cũng biết bí mật của cửa hàng này a, vì vậy lại hỏi: “Nương biết việc này của cửa hàng không?”

Lãnh Hoa Đình nghe xong quay đầu đi, bộ dáng không muốn trả lời, Cẩm Nương buồn bực, tại sao ngay cả mẹ mình hắn cũng không tin thế? Chẳng lẽ chân của hắn bị thương có liên quan đến Vương phi? Không thể a, Vương phi rất thương hắn, cái này mình có thể nhìn ra, chẳng lẽ có gì hiểu lầm sao?

Hơn nữa, cho dù nương từng làm sai cái gì, cũng không nên mang hận trong lòng a, đang nghĩ ngợi, thì Lãnh Hoa Đình đột nhiên hỏi: “Nàng không phải đồng ý giúp nương kiểm tra sổ sách sao? Vì sao chưa đi gặp người?”

Cẩm Nương nghe xong liền bĩu môi nói: “Chuyện này liên quan đến Vương ma ma, chàng cũng biết, Vương ma ma là người đắc lực nhất bên cạnh nương, hơn nữa tuổi tác đã cao, biết rõ sự tình phòng bếp, xử lý không đúng sẽ rất chộn rộn, ta cũng không thể đuổi quá sát, phải cho người ta có cơ hội sửa sai, nếu hai ngày qua các nàng làm biên lai thực tế như trước đây, ta tra xong trướng mục, có thể cầu nương tha thứ cho họ một lần, vì cũng không thể bỏ qua mặt mũi của Vương ma ma.”

Hai người đang nói, thì Tứ Nhi vén rèm đi vào: “Thiếu phu nhân, Lưu ma ma trong viện Vương phi tới đây.”

Cẩm Nương vừa nghe liền thất thần, nói với Tứ Nhi: “Ngươi đi nói cho nàng biết, ta đã nghỉ ngơi, không tiếp khách.” Vương ma ma cũng thật là, mình đã nói tra xét nghiêm túc, sao nàng lại nói cho Lưu thị tới đây, cái này không phải là muốn tạo phiền phức cho mình sao? Mình đã không để ý đến mặt mũi nàng, đương nhiên cũng sẽ không quan tâm đến mặt mũi Lưu thị, cho dù Lưu thị cầu xin, cũng không có tác dụng.

Tứ Nhi nghe xong liền đi ra, không bao lâu, chợt nghe bên ngoài phòng có tiếng ồn ào, Cẩm Nương không khỏi nhíu mi, Lưu Thị này thật to gan lớn mật, cũng dám xông vào phòng mình, Cẩm Nương sợ Lãnh Hoa Đình nghe thấy sẽ mất kiên nhẫn, nên cười khuyên nhủ: “Ta để Tứ Nhi đi xử lý, đem bà này ném ra ngoài.”

“Ồn ào không phải Lưu ma ma, mà là nha hoàn hồi môn của nàng.” Lãnh Hoa Đình cười lạnh nói, trừng mắt với Cẩm Nương: “Cũng đã sớm nói với nàng đuổi nàng ta đi, nàng lại cứ mềm lòng giữ lại, xem đi, không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa.”

Cẩm Nương cẩn thận nghe, thật đúng là tiếng khóc của Bình Nhi, nàng còn tới làm gì? Mình không phải nói rõ ràng rồi sao?

Nghe tiếng khóc ngày càng tới gần, xem ra trong nội viện lại là người của mình, nên không có ai ngăn cản, Cẩm Nương đang tính đi ra ngoài, thì bị Lãnh Hoa Đình kéo lại: “Nàng đi làm cái gì, làm dơ lỗ tai nàng, ở yên trong phòng đi.”

Cẩm Nương đành phải dừng lại, nghe Bình Nhi bên ngoài hô: “Thiếu phu nhân, Thiếu phu nhân, dù sao người cũng phải gặp nô tỳ một lần a, nô tỳ đến tột cùng là làm sai cái gì? Tại sao người muốn đuổi nô tỳ đi? Nô tỳ đã quen hầu hạ Thiếu phu nhân, tính nết sớm đã hiểu rất rõ, đối với thân thể của người càng hiểu rõ, có nô tỳ hầu hạ bên người, người cũng có thể yên tâm không phải sao? Thiếu phu nhân, van cầu người, đừng đuổi nô tỳ đi.”

Tứ Nhi ở bên ngoài ngăn Bình Nhi lại, nhưng mà, nàng không có khí lực lớn như vậy, chỉ là tận lực cản không cho Bình Nhi đi vào trong phòng, nhưng vẫn để Bình Nhi lấn vào một chút, khiến cho lời nói của nàng làm Thiếu phu nhân nghe thấy, đây là sự giúp đỡ duy nhất của nàng cho Bình Nhi.

Nhưng hôm nay nghe Bình Nhi nói cái gì mà hiểu rõ thân thể của Thiếu phu nhân như lòng bàn tay? Bình Nhi lại dám uy hiếp Thiếu phu nhân. Nàng nói lời này cũng là cho Thiếu phu nhân nghe, nàng biết rõ chứng bệnh của Thiếu phu nhân, ý là, muốn lấy nó làm lệnh bài sao? Quá vô sỉ, quá lớn mật, bất quá, nàng ta không biết bệnh tình của Thiếu phu nhân đã lành bảy tám phần hay sao? Nguyệt sự gần nhất cũng bình thường, nàng nhớ Lưu thái y đã từng nói qua, chỉ cần nguyệt sự có quy luật, chứng bệnh này sẽ khỏi, những ngày này mình cũng giúp Thiếu phu nhân chuẩn bị thuốc, một ngày ba bữa, chưa từng gián đoạn, xem ra, qua mấy tháng nữa là có thể khỏe hẳn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx