Chương 68
Nghĩ tới đây, Tứ Nhi liền đem Bình Nhi kéo ra ngoài, trách mắng: “Thiếu phu nhân đối với ngươi không tệ, đừng có giằng co nữa, nếu náo loạn nữa thì thật khó coi, tình cảm của chúng ta khi còn ở Tôn phủ bị ngươi làm ầm ĩ mà sẽ mất sạch.”
Bình Nhi vừa nghe, hai mắt vì khóc đỏ trừng lên nhìn Tứ Nhi mắng: “Ngươi nói cái gì, chuyện không phải rơi xuống đầu ngươi, ngươi đương nhiên không làm ầm ĩ, nếu đem ngươi bán sang cho lão già, xem ngươi còn vui mừng không, hơn nữa ta không phải quậy, hiện tại ta không phải đang cầu xin Thiếu phu nhân sao? Ngươi nghĩ tới chuyện ta đi rồi, ở bên người Thiếu phu nhân bây giờ cũng còn có mình ngươi, Tứ Nhi ta không ngờ ngươi cũng là loại người vì để leo cao mà sẳn sang giẫm đạp lên người khác, uổng công trước kia ta còn đối tốt với ngươi như vậy, ngươi không giúp ta cầu xin Thiếu phu nhân, còn quay lại mắng ta?”
Tứ Nhi nghe nàng nói như vậy thiếu chút tức chết, cả giận nói: “Ngươi… ngươi thật đúng là dầu muối không hòa được, quả là người không biết tốt xấu, đừng xem mọi người đều là kẻ ngốc, ý tứ trong lời nói vừa rồi của ngươi đừng cho là ta không biết, Tú cô cũng biết, Thiếu phu nhân thì càng hiểu, cũng không nhìn xem mình có bao nhiêu cân lượng, ngươi tưởng ở chợ để ngươi trả giá sao? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám nói hươu nói vượn thêm câu nào, không cần Thiếu phu nhân mở miệng, ta liền gọi người đến, trức tiếp đánh chết ngươi.”
Tú cô đang ở sau viện sắc thuốc cho Cẩm Nương, nghe được tiếng tranh luận gay gắt, liền bưng thuốc tới, chỉ nghe được Tứ Nhi nói gọi người đánh chết Bình Nhi, thì trong lòng giật mình, buông chén thuốc, kéo Tứ Nhi hỏi: “Nàng ta làm sao vậy?”
Quay đầu nhíu mi trừng Bình Nhi: “Lời cần nói không phải đều đã nói rõ sao? Sao ngươi lại quậy nữa? Xé toạc mặt nhau ra, thì mọi người đều dễ chịu sao?”
Tứ Nhi mấy máy miệng, không nói gì, chỉ liều mạng kéo Bình Nhi ra bên ngoài, Bình Nhi thấy Tú cô đi đến, tựa như thấy được vị cứu tinh, đẩy Tứ Nhi ra nhào đến bên Tú cô: “Tú cô, Tú cô, ngươi là người thấy Bình Nhi lớn lên, Bình Nhi là hạng người gì ngươi rõ nhất, cầu xin ngươi, giúp Bình Nhi cầu xin Thiếu phu nhân, Bình Nhi phục vụ Thiếu phu nhân đã quen, không muốn đi a.”
Tú cô nghe xong có chút mềm lòng, nhưng nàng biết Thiếu phu nhân đã quyết định, kỳ thật Thiếu phu nhân đã cho Bình Nhi không ít cơ hội, nhưng Bình Nhi không biết quý trọng, vậy thì cũng không trách được người ta, thở dài, duỗi tay đỡ Bình Nhi: “Đừng làm rộn, sau khi Xuân Hồng đi, hiện tại nàng trôi qua cũng không tệ, nếu ngươi đi, phần tư sắc của ngươi so với Xuân Hồng cũng không kém, ngươi nghĩ gì ta cùng Tứ Nhi đều biết, chỉ là, có những người ngươi muốn nghĩ cũng không thể nghĩ, nếu ở lại, cũng không có cơ hội, đừng có chọc giận gia, sợ là chết lúc nào cũng không biết.”
Trong mắt Bình Nhi lộ ra tia sợ hãi, trên mặt có phần ngẩn ngơ, sau một lúc lâu mới thì thào: “Ta… chỉ là muốn ở bên cạnh Thiếu phu nhân mà thôi, những thứ khác ta không nghĩ tới, từ nay về sau quyết sẽ không có, người kia là lão nhân ham sắc dục, mà Bình Nhi lại là nữ nhân trong sạch a…”
Trong phòng Cẩm Nương đang ngẩn ra, thừa dịp Lãnh Hoa Đình không chú ý, đi ra nói với Bình Nhi: “Nếu ngươi làm đúng quy củ, đi vào phủ phía tây không nhất định sẽ bị thu vào phòng, chỉ cần ngươi không làm sai, ta nhất định sẽ giúp ngươi xin với Tam phu nhân, tìm cho ngươi một người tương xứng, cũng không tính làm khó ngươi.”
Bình Nhi thấy Cẩm Nương đi ra, ánh mắt sáng lên, nới lỏng tay nắm áo Tú cô: “Thiếu phu nhân, Bình Nhi cam đoan sẽ thành thật, cầu xin người đừng đưa Bình Nhi đi.”
Mặt Cẩm Nương lạnh lại: “Không có khả năng, một hồi người của bên Tam lão gia sẽ qua đón ngươi đi, ta định tự mình tiễn ngươi đi, nhưng do ngươi luôn làm loạn, ta đã không còn tâm tình kia.”
Trong mắt Bình Nhi liền lộ ra tuyệt vọng, nhất thời ngẩn ngơ đứng lên từ dười đất, lau nước mắt của mình đi, cười lạnh liên tục, lảo đảo lui về phía sau: “Ngươi thật nhẫn tâm, gần gũi nhau như thế, ngươi đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa.”
Cẩm Nương nghe xong rất muốn cười, sau đó đi đến cạnh bàn, bưng lên chén thuốc Tú cô đặt ở trên bàn, nói với Tú cô “Thuốc này dành cho ta?”
Tú cô nhanh chóng trả lời: “Mới đun xong, còn nóng lắm, một lát ta đi lấy một ít ô mai đến cho người ăn, đợi lát nữa hãy uống.”
Cẩm Nương cười nói: “Không có chuyện gì, ta sớm uống để mau tốt lại, cũng sớm đoạn tuyệt đi hi vọng của người khác.” Quay lại lạnh lùng nhìn Bình Nhi: “Không phải muốn dùng sức khỏe của ta để uy hiếp sao? Ngoại trừ cái này, ngươi còn gì có thể uy hiếp được ta?” Nói xong thì buông chén thuốc xuống, vì quá nóng.
Bình Nhi nghe được khẽ giật mình, sắc mặt hơi trắng bệch, ánh mắt xoay chuyển không nhìn tới Cẩm Nương, trong miệng lại nói: "Thật không? Không thể uy hiếp sao? Sợ là có chút chuyện, ngươi cũng khó có thể ngờ tới? Ha ha, luôn luôn có chuyện ngươi không ngờ tới." Nói xong thì ngây ngốc xoay người đi ra ngoài, trong mắt lộ ra hận ý.
Lưu thị nghe xong lời nói của Vương ma ma, liền sợ tới mức không suy nghĩ được gì, quyết định tìm đến chỗ Thiếu phu nhân cầu xin, nghe người ta nói, lúc Thiếu phu nhân còn ở nhà mẹ đẻ, cơm ăn không đủ no, người này đã có khoảng thời gian khổ sở, nên sẽ luôn để ý đồ quý giá, vì vậy, nàng đã chuẩn bị xong chút đồ liền vào viện của Thiếu phu nhân, không nghĩ tới Thiếu phu nhân không gặp nàng, nàng đang nghĩ có nên hối lộ nha đầu trong viện, để cho mình đi vào không, thì liền nghe trong phòng có người làm loạn, nghe tiếng nói chuyện, thì ra là nha đầu hồi môn của Nhị thiếu phu nhân.
Ngày ấy nàng trong viện của Vương phi cũng nghe nói, Nhị thiếu gia đem hai nha hàn thiếp thân của Nhị thiếu phu nhân cho Tam lão gia… hóa ra là quậy không muốn đi, Tam lão gia là một phế vật, một vài nha đầu khôn ngoan một chút đều sẽ không muốn qua chỗ Tam lão gia để hắn đạp hư, bất quá làm sao mà nha đầu kia lại uy hiếp Thiếu phu nhân, không muốn sống nữa sao? Hoặc nói, Nhị thiếu phu nhân là quả hồng mềm hoặc là bị nha đầu kia bắt lấy được nhược điểm?
Cõi lòng Lưu thị không khỏi tràn đầy hi vọng, tránh ở trong một góc của nội viện, cố gắng làm cho người khác không thấy nàng, lỗ tai cố gắng tập trung, sợ là bỏ qua câu nói nào ở trong phòng, nghe được câu cuối cùng, mắt nàng sáng lên, lén lút từ trong sân ra ngoài, khóe miệng cười đắc ý.
Tứ Nhi nghe Bình Nhi nói ngày càng khó nghe, thì nắm chặt nàng cả giận: “Lời này của ngươi có ý gì? Thiếu phu nhân cần gì sợ ngươi, cũng không thử soi gương, xem lại thân phận mình, còn dám uy hiếp Thiếu phu nhân.”
Bình Nhi vung tay lên, thoát khỏi tay Tứ Nhi, cười lạnh hướng ra ngoài: “Không phải nói muốn đưa ta đi sao? Nhanh lên chút đi, đừng có mà chần chờ nữa.”
Cẩm Nương đang suy nghĩ lời nói của Bình Nhi, ý tứ của nàng không rõ ràng, chẳng lẽ, mình ngoài mắc bệnh đó, còn có bệnh nào khác sao? Hoặc là, bệnh của mình có thể không khỏi hẳn… chính mình còn không biết, thì một nha đầu như nàng làm sao mà biết… nhìn mặt nàng không giống giả bộ…
“Nương tử người như vậy còn giữ làm gì, kêu người đến, trực tiếp đành chết đi.” Chẳng biết từ lúc nào Lãnh Hoa Đình đã tự đẩy xe ra ngoài, mặt lạnh quát Cẩm Nương, một bộ dáng không chút kiên nhẫn.
Cẩm Nương vừa thấy cũng không để ý đến Bình Nhi nữa, đi đến, nhấc tay của hắn, sẵng giọng: “Tướng công tay của chàng… không phải đã nói không cho chàng đẩy xe sao?”
Lãnh Hoa Đình nghe lời nói của nàng có chút đỏ mặt, xấu hổ nhìn nàng: “Ai bảo nàng ra đây không chịu ở chung với ta, đem ta ném qua một bên không quan tâm.” Giọng nói u oán, như đứa nhỏ bình thường giận dỗi, hơn nữa bộ dáng diễm lệ mặt trắng má đỏ, làm mọi người trong phòng đều bị hấp dẫn.
Chỉ là Bình Nhi vừa rồi bị hắn làm cho trong lòng run sợ hiện tại ánh mắt cũng ngây dại, ngạc nhiên, cũng không biết tranh thủ trốn đi, ánh mắt Lãnh Hoa Đình nhếch lên lại thấy bộ dáng háo sắc của nàng, lập tức muốn tìm cái gì đó đập, nhưng trên bàn chỉ có một chén thuốc, hắn tức giận nhìn về phía Tú cô quát: “Không nghe lời nói của Gia hay sao? Muốn làm phản sao?”
Tú cô nghe sợ run, cuống quýt la lớn: “Người đâu, lôi ra ngoài đánh.”
Liền có hai bà tử thần hình to lớn đi đến, mỗi người một cánh tay lôi Bình Nhi ra ngoài.
Bình Nhi bị dọa sợ đến mất mật, hướng về trong phòng kêu lên: “Gia, ngươi không thể đối với Bình Nhi như vậy a.” Hai bà tử không quan tâm nàng gọi thế nào, chỉ lôi nàng đi, Bình Nhi bị ngăn cản, giận giữ mắng lên: “Tôn Cẩm Nương ngươi một kẻ không biết đẻ trứng…” Tứ Nhi một mực theo sát, lấy khăn trong tay đã chuẩn bị sẵn, nghe nàng muốn nói bậy nói bạ, liền lấy khăn nhét vào miệng nàng, Bình Nhi liều mạng cắn răng, lắc đầu, bà tử thấy Tú Nhi lực yếu, kéo dây bố buộc bên mình kê vào miệng Bình Nhi, thoáng cái mở hàm răng nàng ra, nhét khăn vào.
Bình Nhi rốt cuộc cũng không nói được lời nào, đưa nàng đến chỗ hai bà tử chấp hình, dơ hai thanh gõ lớn, vẻ mặt hung ác.
Đang muốn đánh, thì thấy Vương phi đem theo Vương ma ma đến, tiến vào trong viện, thấy một màn này, mặt không khỏi chìm xuống, đối với bà tử đang muốn đánh nói: “Khoan hãy đánh.”
Bà tử nhanh chóng buông cây xuống, lúc Phong Nhi đang ở trong viện xem náo nhiệt, thấy Vương phi đến đây, trong nội tâm kinh ngạc, liền bước lên phía trước hành lễ với Vương phi, Tứ Nhi bên kia cũng đi tới, dẫn đường phía trước cho Vương phi, nàng vén rèm mà trong nội tâm hơi bối rối, Vương phi tới đây làm gì, nhưng vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy ánh mắt mỉa mai của Vương ma ma, trong lòng có chút không được tự nhiên, nàng hối hận, đều do Bình Nhi hại, lúc Lưu thị đến đây, tuy Thiếu phu nhân nó không gặp, các nàng cũng đã đuổi nàng ra không cho phép vào trong, nhưng lại không để ý xem nàng có về hay không, lúc Bình Nhi quậy phá, sợ là bà ta trốn ở trong viện nghe lén, bà ta chính là chị dâu của Vương ma ma, có cơ hội tốt để trả thù Thiếu phu nhân, sao bà ta có thể buông tha chứ?
Cẩm Nương đang kiểm tra tay của Lãnh Hoa Đình, sợ hắn dùng lực miệng vết thương lại rách ra, mà vị kia không có kiên nhẫn, tay đưa lên liền tóm mũi nàng, trong miệng mắng oang oang: “Nàng nói không giữ lời, nói cái gì mà từ nay về sau đẩy xe cho ta, một hồi lại biến mất mặc kệ ta, từ nay về sau còn như vậy ta sẽ cố ý bị thương cho nàng xem.”
Cẩm Nương bị hắn huyên náo dở khóc dở cười, có khi thật không biết hắn giả bộ, hay căn bản hắn là như thế, một hồi thì khôn khéo, một hồi thì như đứa trẻ chưa trưởng thành, hoặc có thể hắn giả bộ đã lâu, vô ý thức sẽ lộ ra thần sắc đó, cái mũi bị hắn nắm ngứa ngứa, tức giận đánh tay của hắn.
“Chàng chê ta xấu, tại sao còn nắm mũi ta, một ngày nào đó bị hư ta sẽ tìm chàng bắt đền.”
Lãnh Hoa Đình nghe xong thì phốc cười: “Tốt, cũng tự biết mình xấu, nếu bị hư ta cắt mũi ta đưa cho nàng được không?”
Lúc Vương phi vừa vào nhà, vừa vặn nghe được lời nói của hắn liền rùng mình, Tiểu Đình đối với Cẩm Nương thật tốt, cắt mũi mình mà cũng nói ra.
Bất quá, Cẩm Nương cũng lo lắng cho Tiểu Đình nha, nhìn vợ chồng son hòa thuận vui vẻ cực kỳ, cơn giận ở trong lòng vì thấy khung cảnh ở trong phòng liền giảm đi rất nhiều, nhưng khi nghĩ đến lời nói của Vương ma ma về việc kia thì tim liền nhói lên.
Cẩm Nương vừa nhìn lên liền thấy Vương phi đến, không khỏi kinh ngạc, lập tức nghĩ đến việc ở trong viện đang phạt Bình Nhi, Vương phi chẳng lẽ vì Bình Nhi mà đến? Vừa nghĩ vậy liền vội vàng hành lễ với Vương phi: “Nương, người không phải đang nghỉ ngơi ư? Trời lạnh như vậy làm sao người đến đây, mau mau vào trong phòng ngồi, Phong Nhi cầm chậu than tới đây.”
Nóng xong thì đỡ Vương phi đến chính vị ngồi xuống, lại đẩy Lãnh Hoa Đình ngồi phía dưới Vương phi.
Vương phi xem bộ dáng hiền lành có hiểu biết của nàng, rất khó có thể mở miệng, nói về cái bệnh đó, trước kia nàng chưa nghe nói qua, nếu chỉ là tin đồn nhảm, mà mình đi hỏi, sẽ làm tổn thương lòng của con dâu.
Tứ Nhi dâng trà lên, Vương phi cầm lấy đặt lên bàn, trong mắt cười nói: “Trong viện xảy ra chuyện gì?”
Cẩm Nương vừa nghe, quả nhiên là việc của Bình Nhi, vì Bình Nhi là giả đến hỏi bệnh của mình mới là thật a, chỉ là không biết tại sao tin tức này lại truyền nhanh như vậy, nên không khỏi nhìn Vương ma ma bên cạnh Vương phi.
Vương ma ma sau khi đi vào liền rất ngoan ngoãn, thành thật đứng đó, Cẩm Nương nhìn mặt nàng, nhưng nhất thời cũng không thấy cái gì, liền không khỏi nhìn về phía Lãnh Hoa Đình, gặp khóe miệng hắn điềm nhiên cười, giống như đang nói… xem đi, ta nói trúng rồi, thật tự rước phiền phức.
Cẩm Nương không khỏi ngưng lại, nếu không phải Vương phi ở đây, nàng cũng muốn nắm lấy cái mũi của hắn, bộ dáng của thằng nhãi này thật hả hê, rất là đáng ghét.
“Đình Nhi ghét nha đầu kia, bộ dáng ngu ngốc cứ nhìn Tiểu Đình chảy nước miếng, bẩn chết.” Âm thầm tức giận, lại nghe bộ dáng làm nũng của Lãnh Hoa Đình, cong môi nói với Vương phi.
Ánh mắt hắn đen thẩm trong suốt, thanh tịnh vô tội, nhìn không ra nửa điểm nói dối, Vương phi không khỏi giật mình, nghĩ lại thì muốn cười, Đình Nhi luôn tùy hứng như vậy, từ nhỏ không muốn người khác nhìn hắn, tính tình lại lớn lối, có người nhìn chằm chằm hắn sẽ giận, xem ra, trong nội viện nha đầu kia lại phạm vào sai lầm này rồi, Đình Nhi không thể so sánh với nam tử khác, hắn đẹp trai cực kỳ, hợp mắt hắn sẽ đối với ngươi rất tốt, không hợp mắt liền xem người ta là người lạ, thậm chí còn chơi ác.
“Đình Nhi cho dù ghét cũng không thể đánh chết người a, mắng là được rồi.” Vương phi cười nói.
Lãnh Hoa Đình vừa nghe liền quay đầu đi, không nhìn Vương phi, hai cánh tay đầy băng gạc, bộ dáng tức giận, lại không cách nào phát tác với Vương phi, liền trút giận vào băng gạc.
Cẩm Nương nhìn thấy đã muốn cười, rồi sợ hắn bứt băng gạc ra, nắm tay hắn la: “Đừng kéo, mới bôi thuốc, tháo ra, một lát lại phải quấn lại, chàng lại chê ta quấn khó coi.”
Vương phi nhìn bộ dáng của Lãnh Hoa Đình liền thở dài, nói với Cẩm Nương: “Tay Đình Nhi bị làm sao mà băng lại, bị thương sao?”
Cẩm Nương nghe xong thì chậm lại, Vương phi không biết tay Lãnh Hoa Đình bị như vậy sao, trong nội tâm nàng không khỏi thấy cay đắng, vết thương này là bị quanh năm suốt tháng a, Vương phi là mẹ của hắn mà lại không biết… Đến cuối cùng là có quan tâm hắn không? Trách không được ở trước mặt Vương phi hắn cũng giả trang thành như vậy.
Đang muốn nói rõ, thì Lãnh Hoa Đình lại giành trước: “Chỉ là ngã thôi, mấy hôm trước Tiểu Đình không cẩn thận nên ngã.” Lúc nói chuyện, mắt phượng bị bao bởi một tầng nước, bộ dáng ủy khuất thương tâm.
Vương phi nghe xong đau lòng, vừa tức vừa giận nói: “Người trong phòng này tại sao lại không chăm sóc Nhị thiếu gia cẩn thận, bình thường đông người như vậy, đều là tranh thủ thời gian lười biếng a.” Noi xong thì nhìn về phía Cẩm Nương có chút oán trách.
Cẩm Nương không khỏi ủy khuất, nhưng lại không thể bác bỏ lời nói của Lãnh Hoa Đình, đành phải im lặng, không biết làm thế nào, đã nghe Lãnh Hoa Đình tức giận nói: “Cũng không phải vậy, ở trong viện này có không ít người không nghe lời nói của ta cùng nương tử, đều cho là mình được chủ tử sủng, liền không biết trời cao đất rộng, nha đầu mới vừa rồi ở trong nội viện, dám mắng nương tử, hừ, nương tử của ta, muốn mắng chỉ có thể là ta mắng, ai cũng không thể khi dễ nàng, huống chi là một nha đầu xấu xí không biết thẹn.”
Vương phi nghe xong cũng im lặng, ban nãy Vương ma ma chỉ nói Cẩm Nương trừng trị nha đầu trong viện, nói là nha đầu kia nói sai, chọc vào chỗ đau của Cẩm Nương, cho nên Cẩm Nương giận dữ, muốn đánh nha đầu kia, hóa ra là không phải sao?
“Người phía dưới ngươi cũng dám chửi mắng ngươi sao? Cái này phải đánh mới được.” Vương phi không khỏi nổi giận nói, nhìn Cẩm Nương một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Nghe nói là người đắc lực bên người ngươi, ngươi ngày thường quá sủng ái các nàng, các nàng huyên náo cả ngày, hiện tại đã leo trên đầu ngươi.” Mắt lại nhìn Lãnh Hoa Đình, cảm thấy con trai thật không sai, thật không ngờ còn biết che chở cho con dâu, ai nói hắn không hiểu chuyện, lời nói vừa rồi rất có đạo lý.
Cẩm Nương nghe xong thì nhanh chóng thừa nhận, ánh mắt nhìn Lãnh Hoa Đình khẽ nhíu mày.
Vương ma ma vẫn đứng ở bên cạnh thấy bộ dáng Vương phi không muốn truy cứu, nên không khỏi ho nhẹ nói: “Vương phi nói đúng, chỉ là Thiếu phu nhân trẻ tuổi, sẽ bị bọn hạ nhân không biết nặng nhẹ khi dễ, chỉ là hôm nay chuyện này không nhỏ, không biết đến tột cùng là mắng Thiếu phu nhân cái gì mà làm cho Thiếu phu nhân tức giận như vậy?”
Cẩm Nương nghe xong liền nhăn mi lại, ngay cả Lãnh Hoa Đình cũng không kiên nhẫn trừng mắt nhìn Vương ma ma, Vương phi nghe xong cũng hiểu, trong nội tâm vẫn đế ý đến tin tức của Vương ma ma đã nói, liền cười nói với Cẩm Nương: “Cũng phải, nô tỳ này không biết kín miệng, lấn trên đầu ngươi, cùng lắm thì kêu người đến bán ra ngoài, không đáng đánh chết, dù gì cũng là mạng người, lại hầu hạ ngươi nhiều năm, ngươi lại mới cưới, hỉ sự vừa qua, huyết khí quá nặng sẽ có điềm xấu.”
Cẩm Nương nghe xong liền không tiện từ chối, đôi mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Lãnh Hoa Đình, Lãnh Hoa Đình bất tác dĩ than nhẹ, nói với Vương phi: “Đã đối với nương tử là điềm xấu, vậy thì không đánh chết, tội chết bỏ qua, tội sống khó tha, Tú cô ngươi kéo nha đầu kia nhốt vào phòng chứa củi, qua vài ngày hãy thả, không cho ăn cơm, tránh cho người trong viện nghĩ nương tử dễ khi dễ.”
Tú cô vừa nghe xong thì nhẹ nhàng thở ra, lời này của Thiếu gia nàng hiểu, chính là đừng cho Bình Nhi có cơ hội nói bậy bạ trước mặt Vương phi, ban đầu Tú cô không biết Tứ Nhi giận cái gì, về sau Bình Nhi mắng câu cuối cùng nàng mới rõ tất cả, hóa ra Bình Nhi là ngươi tâm thuật bất chánh, trước kia ở Tôn phủ, Lão phu nhân đã từng nhắc nhở qua, quả nhiên người kia là người trong viện mình, Tú cô càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ với Thiếu phu nhân, chính mình còn luôn nói chuyện thay cho Bình Nhi, không biết nàng ta kỳ thật đã bán đứng Thiếu phu nhân, quả thật nên đánh chết mới đúng.
Tú cô ra cửa vung tay lên nói với bốn bà tử: “Thiếu gia nói hãy kéo ra sau viện trước, nhốt vào phòng chứa củi qua vài ngày nói sau, nhanh đem người kéo xuống.”
“Chậm đã, Tú cô làm gì gấp thế.” Vương ma ma chẳng biết lúc nào đã đi sau Tú cô nói.
Cũng không đợi Tú cô đồng ý, nàng liền đến trước mặt Bình Nhi lôi miếng vải trong miệng Bình Nhi ra.
Bình Nhi sợ tới mức hồn đã mất phân nửa, cho là hôm nay tránh không khỏi, không nghĩ tới Vương phi đột nhiên tới đây, nàng lập tức như thấy lại ánh sáng, không để ý tới hai bà tử khỏe mạnh mà liều mạng giãy dụa, chẳng qua trong miệng bị nhét khăn, nên chỉ có thể ngô ngô, mà không thể nói được lời nào, nghe Tú cô nói không đánh, chỉ là giam vào phòng chứa củi, nên cả người đều mềm nhũn, tim cũng quay về lồng ngực, nhưng lại không ngờ, thoáng chốc miếng vải trong miệng đã được lấy ra, trước mắt hiện ra một đôi mắt già dặn khôn khéo, ánh mắt như truyền suy nghĩ, đầu óc Bình Nhi còn chưa linh hoạt, không hiểu, nàng là ai, bát quá chắc là người trong viện Vương phi, miệng vừa được tự do liền đứng dậy la: “Vương phi cứu nô tỳ a, nô tỳ có chuyện cần bẩm báo.”
Tú cô nghe xong thì khẩn trương quát hai bà tử: “Còn không kéo xuống, không thì nàng lại xông tới chỗ Vương phi, cái con quỷ nhỏ này như bị ma ám vậy.” Nói xong quay lại cười cười với Vương ma ma, trong mắt lộ ra tia tức giận, Vương ma ma này cố tình điều tra, nhưng Tú cô lại không biết Vương ma ma có phải là được Vương phi sai tới hay không, nên không tiện đắc tội với nàng, vì vậy thái độ vẫn cung kính.
“Tú cô cần gì phải gấp gáp, không nghe nha đầu kia nối có chuyện bẩm báo sao? Vương phi là người công chín, khhông để người trong phủ bị oan, chẳng lẽ Tú cô biết bí mật của nha đầu kia là gì sao?” Vương ma ma cười lạnh nói, trong lòng lại nghĩ, nếu nha đầu kia nói thật về phương diện sinh con của Thiếu phu nhân có vấn đề, tất nhiên Vương phi sẽ đối với Thiếu phu nhân lạnh tâm, hơn nữa chứng bệnh lớn như vậy, nếu trước đó để Vương phủ biết được, dù Vương phi có yêu mến, cũng sẽ không cưới người này, hôm nay biết rõ, Vương phi sẽ có cảm giác bị lừa gạt, vì vậy sẽ không có khả năng tin tưởng Thiếu phu nhân nữa, càng không có khả năng để Thiếu phu nhân tra chuyện phòng bếp.
“Vương ma ma, ngài tựa hồ quản hơi rộng a, vừa rồi ngài không nghe Thiếu gia bảo ta kéo người xuống sao, nếu chọc giận Thiếu gia, sợ Vương phi cũng không vui a.” Tú cô bất chấp có tội hay không, dù sao cũng phải bảo vệ Thiếu phu nhân trước rồi nói sau, nói xong liền nháy mắt với hai bà tử.
Hai bà tử này lại do dự, địa vị Vương ma ma ở trong phủ rất lớn, ngày thường tiểu chủ tử đối với nàng cũng rất cung kính, các nàng không biết làm thế nào, mọi người đều ở trong phủ kiếm ăn, đắc tội với người bên cạnh Vương phi các nàng quả thật gánh không nổi, tuy nói thân phận Tú cô cũng quan trọng, nhưng Thiếu phu nhân vẫn không chưởng quản nhà cửa, nên không có thực quyền, đắc tội với Tú cô bất quá sẽ không ở viện này nữa, vẫn có thể tìm Vương ma ma giúp điều đi nơi khác.
Cân nhắc xong, hai bà tử liền liếc nhau, rồi giả điếc, đối với ánh mắt Tú cô coi như không thấy.
Tú cô vừa tức vừa vội, mà bên này Bình Nhi cũng thanh tỉnh lại một ít, nhận ra Vương ma ma là người bên cạnh Vương phi, liền như điên khùng bổ nhào qua, hai bà tử thừa cơ buông lỏng tay, thân thể Bình Nhi mất thăng bằng, lại dùng nhiều sức mà nhào qua, nên làm cho Vương ma ma té xuống chổng chân lên trời, nằm trên mặt đất kêu rên.
Bình Nhi té vào thân hình mập mạp của Vương ma ma, ngược lại nàng không bị thương gì nhưng bị sợ đến hồn phiêu phách tán, Vương ma ma là cây cỏ cứu mạng cuối cùng của nàng, sao nàng lại làm Vương ma ma bị thương chứ, nên quýnh quáng đứng dậy, nhưng lại càng phạm phải sai lầm, là dùng hai tay chống lên bụng Vương ma ma, Vương ma ma đã quen sống an nhàn sung sướng, tay nàng vừa đè lên, liền thét lên đau đớn.
@by txiuqw4