sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thứ nữ - Chương 069 phần 2

Cẩm Nương nghe xong rất vui vẻ cùng cảm động, đỏ mắt, cúi đâu nói: “Chàng…chàng không sợ ta cho chàng uống thuốc loạn sao? Cũng không… cũng không biết có tác dụng không, nếu ta hại chàng thì làm sao bây giờ?”

“Vừa rồi nàng nói, quyết không để ta chết trước nàng ta còn lo lắng gì chứ?” Lãnh Hoa Đình nghe xong cười ha ha, nụ cười cởi mở thoải mái, khiến làn da trên mặt vốn đã đỏ nay còn đỏ hơn, và càng thêm rực rỡ động lòng người, thêm vài phần phóng khoáng… thê lương, đúng là thê lương, bất quá cũng đã tìm được dũng khí sống từ trong cõi chết.

Bộ dạng hắn như vậy làm Cẩm Nương nhìn thấy mà tim đập loạn nhịp, nhưng dù sao cũng không thể thừa nhận, nên thật lâu mới nói: “Đúng vậy, dù sao chúng ta cũng đồng sanh cộng tử, cứ mạo hiểm một lần này xem như thế nào.” Nói xong thì mình cũng nhảy lên giường, ngồi dựa vào bên cạnh hắn, nhìn hắn nói: “Bắt đầu từ ngày mai trở đi, mọi thứ trong cuộc sống hàng ngày của chàng cùng ẩm thực ăn uống toàn bộ phải nghe ta, ta không tin, bệnh này của chàng trị không tốt.”

Lãnh Hoa Đình đem nàng ôm vào trong ngực, vừa cười vừa nói: “Được được, bắt đầu từ ngày mai, ta toàn bộ nghe nương tử, nương tử nói cái gì ta liền làm theo, được chứ?"

Cẩm Nương nghe hắn nói vậy thì mặt mày hớn hở, nằm yên trong ngực hắn, nhăn mũi nói: “Vậy quyết định rồi, từ ngày mai cũng không cho ngắt mũi ta, thật sự sẽ biến dạng mất.”

Hắn nghe xong liền nở nụ cười, cúi đầu nhìn nàng, lại thấy nàng đang ngủ trong lòng hắn, nghĩ đến, câu nói vừa rồi là đang nói mớ sao, nên không khỏi sủng nịnh vuốt ve tóc nàng, giúp nàng tháo trâm, đem chăn đắp cho hai người.

Nhuyễn ngọc ôn hương ôm trong lòng, lại không thể đụng, nha đầu kia, cũng quá tin tưởng hắn, vẫn là… nàng đối với mình cực kỳ yên tâm? Lãnh Hoa Đình cười cười, hôn lên trán nàng, ôm nàng ngủ.

Ngày hôm sau, Cẩm Nương chưa dậy, Tú cô đã ở bên ngoài cửa gọi nàng: “Thiếu phu nhân, nhanh dậy đi, giờ thìn phải đến thỉnh an Vương phi.”

Cẩm Nương ngồi dậy trên giường, ngày hôm qua quá mệt, cũng không biết ngủ lúc nào, nhìn trên người chỉ mặc đồ trong, trong đầu cũng không biết mình cởi ra lúc nào.

Cúi đầu nhìn thấy mắt phượng nhập nhòe, thân thể nữa nằm nửa ngồi, thần thái lười biếng vì ngủ, ngũ quan xinh xắn tuyệt mỹ thở dài: “Quá yêu nghiệt” trong miệng Cẩm Nương không tự chủ đột nhiên thốt ra.

“Tại sao không nói tự mình xấu.” Lãnh Hoa Đình liếc nàng một cái rồi nói, hắn chưa tỉnh ngủ, nên thanh âm còn chưa rõ, âm thanh nhỏ nhỏ nhu hòa mềm mại, nghe rất thoải mái, Cẩm Nương bị hắn mắng đã quen, nhưng vẫn có chút bất mãn, mình xấu chỗ nào, dù không thể nói là nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng là giai nhân thanh tú.

Nghĩ đến Tú cô đang ở bên ngoài, Cẩm Nương liền rời giường, chốc lát Tứ Nhi và Mãn Nhi đem nước vào, một người giúp nàng mặc quần áo, người khác thì múc nước.

Châu Nhi cùng Ngọc Nhi cũng theo vào, Ngọc Nhi vào trong phòng, Châu Nhi đến bên giường giúp Lãnh Hoa Đình mặc quần áo, Cẩm Nương tùy ý nhìn Châu Nhi, vừa vặn cũng thấy Châu Nhi nhìn lại bốn mắt giao nhau, ánh mắt Châu Nhi lóe lên, rồi dời đi, trong mắt toát ra vẻ bối rối, Cẩm Nương kinh ngạc, liền hỏi: “Châu Nhi, hôm qua ngươi về nhà sao?”

Châu Nhi nghe xong ngạc nhiên, cười khan nói: “Hồi Thiếu phu nhân, phụ thân nô tỳ bị bệnh, nô tỳ phải trở về một chuyến.” Lúc nói chuyện ánh mắt lại không nhìn Cẩm Nương.

Vừa lúc Ngọc Nhi múc nước xong đi ra, nghe nàng nói như thế không khỏi nói: “Không phải mẫu thân ngươi bị bệnh sao? Làm sao phụ thân ngươi cũng bệnh thế? Làm sao có thể nha!”

Ngọc Nhi chỉ vô tình nói, vì muốn che giấu cho Châu Nhi, nhưng Châu Nhi nghe xong thì mặt mày trắng bệch, một lúc lâu mới nói: “Ai… Đúng vậy, tuổi cao nên có chút bệnh, bệnh cũng không nặng, chỉ là nhức đầu, uống thuốc tốt rồi.”

Ngọc Nhi nói xong thì không nói gì nữa, Tứ Nhi đang chải đầu cho Cẩm Nương quay lại nhìn Châu Nhi nói: “Không nghĩ Châu Nhi tỷ tỷ lại là người hiếu thuận như vậy, phụ mẫu bị bệnh phải dành chút thời gian ở lại chứ, sao lại trở về?”

Châu Nhi nghe xong liền cười nói: “Thiếu gia đang trong lúc thiếu người, phụ mẫu… cũng có ca ca và chị dâu, ta chỉ để lại chút tiền rồi trở về.” Vừa nói vừa mặc quần áo chỉnh tề cho Lãnh Hoa Đình rồi vịn xuống giường, Lãnh Hoa Đình đẩy nàng ra tự bước xuống, đi nửa bước là tới xe lăn ngồi xuống.

Châu Nhi nhìn thấy ánh mặt sợ run run, mắt trợn to: “Thiếu gia… ngươi… chân của ngươi…”

Lãnh Hoa Đình không đợi nàng nói xong, liền lạnh lùng nói: “Đã khá hơn chút rồi, chỉ là không thể đi mà thôi, không có gì đáng ngạc nhiên.” Ngữ khí cũng không đơn thuần như bình thường, nó chuyện hoàn toàn giống người trưởng thành.

Châu Nhi nghe xong lại cực kì khiếp sợ, sau một lúc lâu cũng không lên tiếng, Ngọc Nhi ở bên kia cũng ngưng mắt, thần sắc hoàn toàn khác biệt với Châu Nhi, giống như sớm đã biết, trong ánh mắt lại chứa đựng mừng rỡ, còn có tia kích động, nhưng mà, nàng so với Châu Nhi thì điềm tĩnh hơn nhiều, chỉ là bưng chậu nước đi tới, đưa khăn sạch cho Lãnh Hoa Đình.

Trước kia đều là Ngọc Nhi tự mình lau mặt cho Lãnh Hoa Đình, nhưng từ sau mấy lần, Ngọc Nhi liền hiểu rõ, hôm nay Thiếu gia ngoại trừ Thiếu phu nhân thì không cho ai đụng chạm vào người, tựa như vừa rồi, hắn thà tự mình đi nửa bước cũng không muốn Châu Nhi giúp.

Châu Nhi còn đang ngẩn ngơ, thì Cẩm Nương đã nhìn nàng một cái, gặp bộ dáng của Châu Nhi như đang suy nghĩ, để Lãnh Hoa Đình tự mình đẩy xe lăn, nàng cũng không giúp, Cẩm Nương nhìn thấy liền chìm mặt, cảm thấy Châu Nhi gần đây rất lạ, nhưng nàng là người của Lãnh Hoa Đình hắn không nói, nàng cũng không thể nói gì.

Cẩm Nương thu thập thỏa đáng xong lại giúp Lãnh Hoa Đình chải tóc, thằng nhãi này ngoại trừ để Châu Nhi và Ngọc Nhi làm vài việc thì tất cả mọi việc của hắn đều để cho nàng làm, bất quá, tóc hắn thật đẹp mắt, mềm mại đen bóng, lúc xõa ra, tựa như tấm vải gấm xinh đẹp, Cẩm Nương nhịn không được lại ghen tỵ, oán thầm đã lâu, thằng nhãi này nếu ở hiện đại, chính là tiểu thụ tuyệt sắc, còn có thể quảng cáo tóc đẹp.

Sau khi ăn vài thứ, Cẩm Nương lại đem phương thuốc hôm qua mình ghi ra đưa cho Tú cô, để nàng đi bốc thuốc cho Lãnh Hoa Đình, còn mình thì đẩy Lãnh Hoa Đình đi viện của Vương phi.

Vương phi sớm đã chờ, còn phái Thanh Thạch đi ra cửa nhiều lần, thấy bọn họ đến, chính mình ra đón “Cẩm Nương mau tới, Lưu Y Chính đợi đã lâu.”

Ách, Vương phi hành động thật nhanh chóng, nói mời thái y liền mời, nội tâm Cẩm Nương có chút cảm động, liền đẩy Lãnh Hoa Đình vào phòng.

Lưu Y Chính quả thật đang chờ trong phòng, Cẩm Nương bước lên hành lễ với hắn, đều là người quen cũ, nên nàng cũng có một số việc muốn hỏi Lưu Y Chính.

Lưu Y Chính đâu để nàng hành lễ, đứng lên khom người đáp lễ: “Nhị thiếu phu nhân, lâu ngày không gặp, thân thể có tốt không?”

Cẩm Nương mỉm cười trả lời: “Nhờ phúc của Lưu Y, thân thể coi như khỏe mạnh.”

Lưu Y Chính hỏi Lãnh Hoa Đìn: “Thân thể nhị công tử có đỡ hơn không?” Xem ra cũng là người quen biết cũ, Cẩm Nương suy nghĩ một chút cũng thấy không có gì lạ, dù sao Lưu Y Chính nổi danh ở thái y viện, thường lui tới Giản Thân Vương phủ, đương nhiên là biết bệnh của Lãnh Hoa Đình.

“Lưu lão đầu, chân của ta vẫn rất đau” Lãnh Hoa Đình lạnh mặt, không khách khí với Lưu Y Chính.

Lưu Y Chính nghe xong cũng không giận, mà cười nói với Vương phi: “Nhị công tử vẫn như trước kia, người sảng khoái nói chuyện sảng khoái.”

Cẩm Nương nghe xong đầu đầy hắc tuyến, da mặt Lưu Y Chính cũng thật dày nha, rõ ràng chính mình vô năng, không thể chữa lành bệnh cho người khác, bị người khác vạch mặt, sắc mặt cũng không thay đổi.

Vương phi nghe vậy thì có chút ngượng ngùng, cười nói với Lưu Y Chính: “Nghe Cẩm Nương nói lúc tại nhà mẹ đẻ, chính là Lưu Y ngươi chẩn mạch cho nàng, cho nên, mời ngươi đến chẩn mạch cho nàng lần nữa, xem nàng có chuyển biến tốt đẹp gì không.”

Lưu Y Chính gật nhẹ đầu, bên kia Ngọc Bích liền cầm chỉ buộc vào mạch đi ra, nhắm mắt lắng nghe, sau một lúc lâu cũng không nói gì, sắc mặt từ từ chuyển đen, vẻ mặt kinh ngạc cùng phẫn nộ.

Vương phi kinh ngạc, vừa vội vừa chờ không được, đang tính hỏi, thì chợt nghe Lưu Y Chính nói: “Đổi tay trái cho ta xem.”

Cẩm Nương cũng bị biểu lộ của Lưu Y Chính hù sợ, ngoan ngoãn đổi tay trái.

Lúc này Lưu Y Chính không xem bao lâu tiền nới lỏng, thở phì phì nói với Cẩm Nương: “Thiếu phu nhân, ngươi dựa theo phương thuốc của hạ quan uống sao?”

Cẩm Nương nghe xong liền nói: “Đúng vậy a, vẫn là uống phương thuốc của ngài, chưa bao giờ gián đoạn.”

Vương phi nghe xong tâm liền chìm xuống, vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”

Lưu thái y nghe xong lời nói của Cẩm Nương cũng nhíu mi, trầm ngâm nói: “Nhị thiếu phu nhân, bệnh của ngươi vốn đã chuyển biến tốt, nhưng gần đây… giống như bị ngược lại, lẽ ra cứ uống phương thuốc của hạ quan, sẽ không xuất hiện tình huống này mới phải, may mắn kêu hạ quan đến, nếu không…"

“Bằng không thế nào?” Vương phi nói tiếp.

Lưu thái y chấp tay với Vương phi nói: “Chớ trách hạ quan nói nghiêm trọng, bằng không, Thiếu phu nhân sợ là suốt đời cũng sẽ khó sinh con.”

Lời này vừa nói ra Cẩm Nương đang ngồi trên ghế liền đứng lên, mà mặt Lãnh Hoa Đình không có biểu tình gì thình lình nghe vậy cũng biến sắc nói: “Chỉ giáo cho, lưu lão đầu ngươi, không nên nói chuyện giật gân a.”

Vương phi nghe xong thì sắc mặt cũng trắng bệch, cũng may nghe nàng hiểu rõ, Lưu y chính cũng nói là may, vậy chứng tỏ còn chưa tới tình trạng kia, chẳng qua làm sao lại xuất hiện tình trạng này?

Lưu thái y cũng cảm thấy kỳ quái liền hỏi Cẩm Nương: “May mắn là phát hiện sớm, còn có thể kịp thời cứu chữa, bất quá, trong lòng hạ quan nghi hoặc, mời Thiếu phu nhân cho hạ quan xem bã thuốc sắc xong ngày hôm qua, để hạ quan kiểm tra thực hư, nếu Thiếu phu nhân uống phương thuốc của hạ quan, thì tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại bệnh hôm nay, phải nên sớm khỏi hẳn rồi.”

Cẩm Nương nghe xong liền cảnh giác, chợt nhớ đến lời nói uy hiếp hôm qua của Bình Nhi, cái gì là mình sợ, chẳng lẽ…

Vương phi liền phái Ngọc Bích đi vào trong viện Cẩm Nương, vừa vặn thấy Tú cô đang đổ bã thuốc, Ngọc Bích liền cầm bã thuốc đi cho lưu thái y xem, xem xong sắc mặt càng chìm xuống.

“Nhị thiếu phu nhân, ngươi sửa lại phương thuốc? Thuốc này thiếu ích mẫu, lúc trước hồng sâm lại đổi thành bạch sâm, hồng sâm là ôn, bạch sâm là hàn, ngươi là cung hàn sao lại sử dụng bạch sâm? Còn có, cây ích mẫu là hộ cung, lại thiếu loại thuốc dẫn chủ yếu, đương nhiên sẽ tăng thêm bệnh, dùng thuốc lâu ngày, bệnh tình càng nặng, ai nha nha, thật sự là lộn xộn.”

Cẩm Nương nghe xong nội tâm liền lạnh, đang muốn nói, thì Vương phi đã lên tiếng: “Xin hỏi Lưu Y Chính, con dâu ta có thể khỏi hẳn không?” Vương phi lo lắng nhất chính là vấn đề Cẩm Nương sinh con, hôm nay may mắn những người khác trong phủ không biết, nếu rơi vào tai Lão phu nhân, nhất định sẽ huyên náo đến long trời lở đất, nếu Đình Nhi không thích Cẩm Nương thì tốt rồi, cho dù không hết, nạp thiếp cũng không vấn đề, hoặc thu người ta thông phòng, sinh hài tử cho Cẩm Nương nuôi theo danh nghĩa, nhưng dù vẫn không bằng Cẩm Nương sinh, cháu ruột là con trai trưởng mới tốt a.

“Có thể, có hạ quan ở đây, Vương phi cứ yên tâm, lần trước chẩn mạch cho Thiếu phu nhân, khi hạ quan về có nghiên cứu bệnh tình này, cũng làm cho hạ quan tìm ra được thuốc tốt, đối với bệnh này rất có ích, hạ quan sẽ viết phương thuốc liền, chỉ là…” Lưu thái y cười trả lời, nói một nửa, thì lại tạm ngừng, việc Thiếu phu nhân bị người khác đổi thuốc, dù sao cũng là việc nhà của Giản Thân Vương phủ, không phải một người ngoài như hắn có thể xen vào, nhưng mà hắn là thầy thuốc, nên luôn hy vọng bệnh nhân của mình tốt lên.

“Chỉ là trong viện con dâu có người có ý xấu, có ai không, đem người sắc thuốc cùng người hốt thuốc cho con dâu đều bắt đến, ta muốn nghiêm thẩm!” Vương phi cười lạnh tiếp lời nói của Lưu thái y.

Cẩm Nương nghe xong thì chấn động, từ trước đến nay thuốc của nàng đều giao cho Tú cô, Tú cô không có khả năng hại mình, Tú cô theo mình nhiều năm, mình lại không bạc đãi nàng, như một nửa mẫu thân của mình, còn dẫn theo con của nàng sang đây cùng mình, Cẩm Nương vội hỏi: “Việc này ta cảm thấy có chút kỳ lạ, hôm qua nha đầu Bình Nhi kia người còn giữ chứ?”

Vương phi nghe xong mắt lóe lên, nói: “Ta nhớ đến bệnh của ngươi, cũng không có gấp gáp chuyện kia, đúng rồi, nói không chừng chính là nàng làm, Ngọc Bích ngươi đi đem người kia đến đây, hỏi trước, Thanh Thạch ngươi đem hai bà tử đi kéo nha đầu Bình Nhi kia đến, ta muốn nhìn xem, nàng cuối cùng là người của ai.

Cẩm Nương nghe xong lời nói của Vương phi lại nhớ đến Tôn Vân Nương, ban đầu ở Tôn Phủ, Vân Nương biết rõ bệnh tình của mình, chắc không phải nàng lại chơi xấu mình nữa chứ, nhưng mà, ngẫm lại thì không có khả năng, Lưu y chính mới nói, bệnh của mình đã tốt một nửa, nhưng sau lại bị người ta đổi thuốc, mới nặng thêm, nghĩ kỹ hẳn là sau khi đến Vương phủ mới bị người ta hạ thủ, chỉ là, Bình Nhi mới đến bao lâu đâu, làm thế nào mà cùng người trong Vương phủ cấu kết được? Có chút không hợp lý lắm.

Đang trong suy nghĩ, thì Ngọc Bích đã gọi Tú cô, Tứ Nhi, Phong Nhi và vài nha hoàn mang tới, các nàng đều không hiểu, ngay cả Tú cô vừa mới đến cũng nhìn Cẩm Nương với vẻ trông mong, không biết xảy ra chuyện gì, bất quá xem sắc mặt nghiêm túc của Vương phi, nên các nàng không dám nhiều lời, toàn bộ vâng lời đứng qua một bên.

Vương phi cũng không mở miệng, bên kia Lưu Y Chính đã viết xong phương thuốc tốt, trực tiếp giao cho Vương phi, Vương phi cầm nhìn một lần xong, âm thanh chìm xuống nói với Tú cô và mấy nha hoàn: “Mấy người các ngươi đều là của hồi môn của Thiếu phu nhân đến đây, ta vốn nghĩ các ngươi hẳn là trung thành với Thiếu phu nhân mới đúng, nhưng lại lớn mật làm ra chuyện hại người, hôm qua có kẻ xông tới chỗ Thiếu phu nhân, dám công khai uy hiếp Thiếu phu nhân, hôm nay lại xảy ra chuyện làm người ta khinh bỉ, ta hỏi các ngươi, thuốc của Thiếu phu nhân là ai phụ trách?”

Cẩm Nương đầu tiên thấy Ngọc Bích gọi toàn bộ người hồi môn của mình đến đều giật mình, như thế nào người trong viện trước kia một người cũng không gọi, chẳng lẽ Ngọc Bích khẳng định như vậy, thuốc của mình là do người hồi môn của mình đổi sao? Trong nội tâm liền không thoải mái, bây giờ lại nghe Vương phi nói như vậy, trong nội tâm càng thêm khó chịu, bất quá, suy nghĩ cẩn thận một chút, thiếp thân hầu hạ bên người mình chỉ là vài người, người trong viện cũng chỉ có Châu Nhi cùng Ngọc Nhi, những người khác đều làm việc bên ngoài, bưng trà dâng nước cũng chỉ do Phong Nhi cùng Mãn Nhi làm, lại nói tiếp, thật khó tìm được người giở trò, chẳng qua người kia nếu có lòng ám hại, thì có biện pháp hại người sao?

Lời nói đầu tiên của Vương phi làm Tú cô đen mặt, thuốc của Thiếu phu nhân xảy ra chuyện gì? Làm sao có thể? Thuốc là tự mình sắc, mỗi lần làm đều không thông qua ai, cẩn thận coi chừng thuốc, đến khi sắc xong mới đi, làm sao có thể bị đổi, Vương phi vừa hỏi xong, nàng liền cung kính đứng ra nói “Hồi Vương phi, thuốc của Thiếu phu nhân là nô tỳ lo.”

Vương phi vừa nghe xong liền cười lạnh nói: “Tú cô ngươi chính là bà vú của Thiếu phu nhân, người ở cả viện, ngươi là người thân cận với Thiếu phu nhân mới đúng, vậy ngươi xem nói, thuốc này là ngươi sắc, vì sao lại thiếu mất một vị thuốc chính, còn đem hồng sâm đổi thành bạch sâm?” Thanh âm Vương phi vẫn ôn nhu, cũng không nghiêm khắc, nhưng bẩm sinh đã có khí thế, ép Tú cô đến nỗi nổi giận.

“Vương phi, nô tỳ không biết, nô tỳ là vú của Thiếu phu nhân, tất nhiên là lấy Thiếu phu nhân làm trọng, làm sao có thể hại Thiếu phu nhân chứ, nếu nô tỳ biết người nào gia hại Thiếu phu nhân, nô tỳ dù liều mạng già, cũng sẽ giết chết nàng ta.”

Vương phi đang muốn nói tiếp, thì Thanh Thạch bên ngoài chạy vào cũng bất chấp hành lễ nói với Vương phi: “Chủ tử không xong rồi, nô tỳ đi vào phòng chứa củi ở sau viện bắt người, vừa mở cửa thì phát hiện nha đầu kia bị giết chết.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx