Chương 70
Vương phi nghe Thanh Thạch nói xong thì cả kinh đứng dậy, bất chấp mấy người Tú cô đang đứng đó, nói với Cẩm Nương: “Tại sao lại có thể như vậy? Chúng ta qua đó xem.” Nói xong liền quay qua nói với Thanh Thạch: “Chỗ đó vẫn có người trông coi không?”
Cuối cùng Thanh Thạch đã hết thở gấp, giờ lại thở ra một hơi, nhưng bộ dáng vẫn còn sợ hãi, vỗ ngực xong nói với Vương phi: “Vừa rồi nô tỳ cho hai bà tử trông coi, hai người trông coi tối qua cũng cho người giám sát, người đang sống đột nhiên chết, hai người bọn họ thế nào cũng không thoát khỏi có liên quan.”
Vương phi nghe xong mắt có vẻ tán thưởng nói: “Ừ, ngươi làm tốt lắm, phái người đi tìm tổng quản đến, nói hắn đem theo Ngõ Tát đến khám nghiệm tử thi.” Nói xong thì đi ra ngoài, tất cả mọi việc đều phân công rõ ràng trật tự, nửa điểm cũng không giống là người đơn giản bị lừa bịp.
Cẩm Nương ở bên cạnh nhìn xong ngưng mắt, Lãnh Hoa Đình kéo vạt áo nàng: “Ngốc ra đó làm gì, đi xem.”
Cẩm Nương hoàn hồn đẩy hắn ra ngoài, vừa lúc Lãnh Khiêm cũng đi từ bên ngoài vào, nhanh chóng đi tới giúp đỡ đẩy Lãnh Hoa Đình.
Sáng sớm Lãnh Khiêm đã đi đến chỗ Tương Tác doanh, tính tình hắn nóng vội, muốn tận mắt thấy được xe lăn mới của Thiếu gia có thể nhanh chút làm xong để tối có thể mang về, vậy khi Thiếu phu nhân phụ giúp có thể đẩy được nhẹ một chút, lúc không có ai giúp, Thiếu gia cũng có thể tự mình đi lại.
Đi một chuyến trở về, tâm tình Lãnh Khiêm rất tốt, thợ của Tương Tác doanh nhìn thấy bản vẽ của Thiếu phu nhân thì khen không dứt miệng, nói là ổ trục bánh răng có thể sử dụng để làm được nhiều đồ, họ rất tôn sùng người vẽ, nói với Lãnh Khiêm nếu có dịp muốn gặp người vẽ, muốn bàn luận làm một số đồ về cơ giới, Lãnh Khiêm nghe xong đầu đầy hắc tuyến, hắn làm sao có thể nói bản vẽ kia là kiệt tác của Thiếu phu nhân, càng không nói dẫn người đến gặp mặt Thiếu phu nhân, như vậy, Thiếu gia không giết hắn mới là lạ?
Lúc trở về tiểu viện lại không gặp Thiếu phu nhân cùng Thiếu gia, nghĩ đến giờ này Thiếu phu nhân và Thiếu gia chắc ở chỗ Vương phi, nên hắn liền chạy tới, nhưng lại ngoài ý muốn khi thấy Tứ Nhi cùng mấy người của Thiếu phu nhân và bị Ngọc Bích gọi đi, luôn luôn lạnh lùng, không quản mọi chuyện như Lãnh Khiêm cũng phải chú ý đi theo.
Tuy Cẩm Nương cũng quan tâm đến việc của xe lăn, chỉ là lúc này không có tâm tình, nếu thuốc của mình thật sự bị Bình Nhi động tay động chân, thì người giết Bình Nhi sẽ là người đứng sau lưng sao? Vì thấy sự tình bại lộ nên giết người giệt khẩu, nhưng người này là ai chứ, làm sao mà ngay tại lúc Lưu Y tra ra thuốc của mình có vấn đề thì lập tức hạ thủ?
Tin tức biết cũng quá nhanh quá chuẩn đi, phản ứng minh mẫn, động tác ra tay quá nhanh quá chuẩn làm người khác không nói được gì, chẳng lẽ trong phòng Vương phi có nội gián?
Vừa đi vừa nghĩ, chân bước đi thiếu chút vấp vào áo mình, lúc lấy lại tinh thần, thân thể vẫn nghiêng qua một bên, Lãnh Khiêm vẫn một mực chú ý nàng thấy vậy thì đỡ eo của nàng cho nàng khỏi té, rồi ổn định thân thể.
Cẩm Nương bị dọa mồ hôi lạnh, cười nó với Lãnh Khiêm: “A Khiêm, cám ơn ngươi.”
Sắc mặt Lãnh Khiêm lại đỏ lên, bỗng nhiên thu tay về, vẻ mặt không được tự nhiên, Lãnh Hoa Đình nhìn thấy vậy, liền kéo Cẩm Nương đến sát người mình, giữ một khoảng cách với Lãnh Khiêm, trừng mắt nhìn Cẩm Nương mắng: “Nghĩ cái gì, đi đường cũng không chú ý.”
Cẩm Nương nghe xong thì không nó gì, dù sao ngày thường cũng bị lời nói ác độc của hắn mắng quen, ngược lại Lãnh Khiêm nghe xong thì cúi thấp đầu, sau một lúc lâu cũng không ngẩng đầu lên.
Bên ngoài phòng chứa củi sau viện, có bốn bà tử canh giữ phòng chứa củi, Vương phi vừa đến, đã có hai bà tử sợ tới mức quỳ xuống.
Vương phi cũng không nhìn đến hai bà tử, cùng Cẩm Nương đi vào phòng chứa củi, kỳ thật đây là căn phòng bốn phía đều không có cửa sổ, chỉ có một hốc cửa nhỏ, trong phòng cũng không có cây củi nào, âm u ẩm ướt, còn có mùi ẩm mốc, Bình Nhi nằm ngửa trên mặt đất trợn mắt, trên mặt có tia thống khổ, cần cổ có một vết dây đỏ, ghìm thẳm vào yết hầu, xem ra chết là do dây thắt cổ.
Chỉ là trên người nàng cũng không có dấu hiệu dãy dụa, lúc chết ánh mắt mới cực kỳ kinh ngạc, xem ra người ra tay là người Bình Nhi biết, hoặc là người luôn cho nàng cảm giác an toàn, lúc Bình Nhi không phòng bị mới ra tay.
Trừ cái đó ra, thì phòng chứa củi không có vật khả nghi nào, vì vậy Cẩm Nương để bà tử đem đèn vào, nương theo ngọn đèn, nàng nhìn thấy tay trái của Bình Nhi cong lên kỳ quái, trong tay như đang cầm vật gì đó, nàng cúi người, kéo tay trái của Bình Nhi, nhưng Bình Nhi cầm rất chắc, mở hoài không ra, thấy vậy Vương phi vội nói: “Đừng đụng nàng, người chết có gì hay mà đụng, sẽ bị điềm xấu.”
Cẩm Nương nghe xong nhưng vẫn đang dùng sức, rốt cục cũng mở được tay nàng ra, trong lòng bàn tay Bình Nhi rỗng tuếch, không có gì, chỉ là trong tay nàng có chút máu, Cẩm Nương nhỏ giọng nói với Vương phi: “Nương, có vấn đề.”
Vương phi nghe xong cũng ngồi xổm xuống, tinh tế quan sát móng tay Bình Nhi, rồi nhìn Cẩm Nương khẽ gật đầu, Cẩm Nương hiểu ý mà đứng lên, một lúc sau tổng quản dẫn Ngõ Tát đến, Cẩm Nương cùng Vương phi đi ra ngoài phòng chứa củi.
Ngõ Tát kiểm tra tử thi xong, sau đó nói: “Người chết mới nửa canh giờ, hẳn là bị siết chết.” Xem ra không có phát hiện gì mới, Cẩm Nương liền nói với Ngõ Tát đưa nàng sợi đây đỏ kia, sau đó mời Vương phi cho Ngõ Tát lui xuống.
Bên ngoài hai bà tử đã bị dọa cho sợ run, Vương phi cũng không hỏi các nàng ngay, mà ra lệnh cho người dẫn hai người đó đi vào trong viện.
Cẩm Nương đi theo Vương phi, Lãnh Khiêm thì đẩy Lãnh Hoa Đình, cùng trở về nội viện của Vương phi.
Tú cô, Tứ Nhi, Phong Nhi, Mãn Nhi và vài người khác vẫn bất an đứng ở trong phòng, thấy Vương phi đi vào, các nàng không dám nói gì, tuy nhiên đều có chút ủy khuất, nhưng cũng biết tình hình ngày càng nghiêm trọng, sợ nhất là tai họa sẽ tự nhiên giáng lên người mình, cũng tại Bình Nhi, chịu đàng hoàng đi đến viện của Tam lão gia thì xong rồi, càng muốn náo loạn, giờ thì xong rồi, mạng cũng đưa ra luôn, còn liên lụy đến các nàng, thật là chết rồi mà vẫn làm mọi người hận a.
Vào trong phòng, Vương phi cũng không hỏi hai bà tử kia, mà trực tiếp nói với Ngọc Bích: “Người tới, lôi hai người này ra đánh mười gậy rồi nói sau.”
Hai bà tử nghe xong mặt không còn chút máu, quỳ xuống: “Vương phi, Vương phi nô tỳ oan a, hai người chúng ta bị người ta hạ mê dược, không biết làm sao mà lại hôn mê, lúc Thanh Thạch cô nương tới chúng tôi mới tỉnh, thật sự không biết Bình Nhi chết lúc nào.”
Vương phi nghe xong khẽ giật mình hỏi: “Mê? Người chết mới nửa canh giờ, các ngươi vừa vặn hôn mê sao? Người tới, kéo xuống đánh.”
Một bà tử béo mập nghe đến đó sợ quá hét lên: “Là chúng nô tỳ tham ăn, hôm qua giờ tý đổi trực, lúc gần sáng, Bình Nhi náo loạn, hai người nô tỳ lười, liền đi đến thạch đình ngồi một chút, không biết là ai tốt bụng ở trong thạch đình sắp xếp một bầu rượu, đồ ăn, nô tỳ… nô tỳ nhìn thấy vậy liền vừa ăn vừa uống rượu cho ấm thân, ai ngờ rượu và đồ ăn chưa ăn được bao nhiêu đã ngủ, tỉnh lại thì nha đầu Bình Nhi kia đã chết rồi, chúng nô tỳ thật không biết a, ai làm hại Bình Nhi, lại càng không dám ra tay giết người.”
Vương phi nghe xong trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt, nói với bà tử: “Chịu nói thật rồi? Sớm nói thì không phải chịu khổ, người tới đem hai bà tử không làm tròn trách nhiệm này kéo xuống, đánh hai mươi đại bản, không cho phép bôi thuốc.”
Lập tức có bốn bà tử kéo hai bà tử này xuống, không bao lâu trong sân liền vang lên tiếng gào thét, Vương phi cố ý không cho hai người im lặng, chính là để tất cả mọi người có liên quan trong phòng đều nghe thấy.
Quả nhiên ở trong phòng Vương phi, người hồi môn của Cẩm Nương nghe thấy tiếng thét bên ngoài kêu la thảm thiết, dọa cho sắc mặt trắng bệch, người nhát gan thì liên tục run lên.
Vương phi liền chỉ vào người đó: “Ngươi tới đây nói xem, ngày thường, thuốc của Thiếu phu nhân là do người nào hốt? Ở trong phòng thuốc đã qua tay ai?”
Lục Liễu mới nghe mình bị điểm danh, sợ tới mức run rẩy ngã xuống, hô lên với Vương phi: “Vương phi tha mạng, Vương phi tha mạng, đều là do nô tỳ.”
Cẩm Nương nghe xong thì thất thần, Vương phi bất quá là dọa nàng, nhìn nàng nhát gan nhất, muốn hù nàng mà thôi, nàng làm sao không mà đánh đã khai, ngày thường tuy Lục Liễu có chút tâm tư, nhưng vẫn biết thân biết phận, chăm chú làm việc, cũng không đến gần sân lớn, thực tế sau khi Xuân Hồng đi, nàng liền càng thêm trầm mặc, hôm nay như thế nào…
Vương phi vừa nghe xong lời nói của Lục Liễu, trên mặt lộ ra ý cười thỏa mãn, đưa bàn tay lại vỗ mạnh lên bàn, Lục Liễu bị dọa cùng chấn động, cũng không đợi Vương phi tiếp tục hỏi mà nói: “Thuốc này thực là do nô tỳ tráo, trước lúc Thiếu phu nhân xuất giá, nô tỳ liền bị Đại phu nhân Tôn gia kêu đi, muốn nô tỳ… muốn nô tỳ nghĩ biện pháp làm khó Thiếu phu nhân, nô tỳ không có cách nào khác, nô tỳ vì cuộc sống gia đình ở Tôn gia, cha mẹ, đều sống ở trong phủ, nếu không nghe theo, Đại phu nhân sẽ trút lên đầu người nhà của nô tỳ, cho nên… cho nên nô tỳ liền lấy ra một loại trong thuốc của Thiếu phu nhân… là cây ích mẫu, xin Vương phi khai ân, nô tỳ làm vậy chỉ là làm cho bệnh của Thiếu phu nhân hết chậm một chút, nhưng cũng không hại đến Thiếu phu nhân.”
Quả nhiên Đại phu nhân vẫn để lại tay chân, nàng ta tâm tư xấu xa đến chết cũng không chừa a, mình cũng đã gả đi rồi, mà vẫn không quên làm hại mình, trước kia chỉ biết nàng muốn Xuân Hồng cùng Lục Liễu lên giường với Lãnh Hoa Đình, làm cho mình khó chịu, nhưng không nghĩ tới, lại để hai quân cờ bên cạnh mình, lúc nào cũng nghĩ cách hại mình, Cẩm Nương giận run lên, trước kia lúc tại nhà mẹ đẻ, nàng đối với người của Đại phu nhân nương tay quá mức, sau khi gả đi, biết rõ Xuân Hồng cùng Lục Liễu có tâm tư, nhưng lại để mặc, còn nghĩ đến dùng trách nhiệm, dùng thiện tâm cảm hóa các nàng, không nghĩ tới trong thế giới này, nguyên chính là kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, thiện lương thì được xem là mềm yếu có thể khi dễ, không có người nào them nhận tình nghĩa của ngươi.
“Chỉ lấy đi một vị thuốc, cũng không đổi? Ngươi nghĩ thông suốt chưa, không thôi một hồi ta hỏi lại, lại thay đổi, khi đó đã muộn.” Vương phi bưng trà, rất thanh thản uống từng ngụm, nhàn nhạt nhìn Lục Liễu.
Lục Liễu nghe xong lời nói của Vương phi liền nặng nề gật đầu khóc nói: “Không có, nô tỳ không đổi dược của Thiếu phu nhân, nô tỳ thừa nhận chỉ lấy đi một vị thuốc, đã bị ngài phạt rồi, nếu thật là nô tỳ đổi thì sợ gì mà không nhận thêm tội này, thật là nô tỳ không đổi.”
Vương phi nghe xong liền nói với Cẩm Nương: “Đây là người của ngươi, ngươi muốn xử lý thế nào?”
Cẩm Nương lạnh tâm, lạnh mặt vén áo thi lễ với Vương phi nói: “Tuy là người của con nhưng lại không có nửa điểm trung thành với con, nương, tùy ngài xử lý.”
Vương phi nghe xong liền gật đầu nói: “Người tới đem ra đánh hai mươi đại bản, ba ngày sau nếu không chết kêu người đến bán đi.”
Lục Liễu vừa nghe, sợ tới mức khóc rống lên, lúc này mới biết Thiếu phu nhân kỳ thực đối với các nàng rất tốt, chính là các nàng không biết quý trọng, nhưng hối hận cũng vô dụng, đành phải quỳ đến trước mặt Cẩm Nương khóc lóc nói: “Thiếu phu nhân, ngài tha cho nô tỳ lần này đi, nô tỳ cũng không dám nữa, nô tỳ thật sự bất tắc dĩ bị buộc mà.”
Nàng bất quá mới mười lăm mười sáu tuổi, lại có bộ dáng vui tươi hoạt bát, giờ khóc đến quên trời quên đất, bộ dáng xinh đẹp làm cho ngươi ta thường tiếc, nhưng Cẩm Nương không muốn mềm lòng nữa, Bình Nhi là chứng minh tốt nhất, mình lại tha thứ nàng, không biết sẽ có hậu quả thế nào, lòng người luôn không biết thỏa mãn, người ta đối tốt với các nàng, các nàng càng muốn được đối tốt hơn nữa, khi ngươi không thể thỏa mãn các nàng, các nàng sẽ nhẫn tâm hại đến ngươi.
Cẩm Nương lạnh lùng nhìn Lục Liễu, rồi quay đầu đi, Lãnh Hoa Đình trầm mặc nãy giờ rồi nhìn Lục Liễu nói: “Ngươi thật tâm ăn năn?”
Lục Liễu vừa nghe Gia mở miệng, trong mắt liền hiện ra tia hy vọng, nhanh chóng dập đầu với Lãnh Hoa Đình: “Xin Gia cứu nô tỳ, nô tỳ thật tâm ăn năn, cũng không dám hại Thiếu phu nhân nữa.”
“Tốt lắm, đi ra ngoài nhận mười đại bản, rồi cho người đi mời thầy thuốc.” Lãnh Hoa Đình không quản sắc mặt của Vương phi và Cẩm Nương, nói với Lục Liễu.
Lục Liễu vừa nghe nó nhận mười đại bản, còn cho trị liệu, cũng không nói bán nàng, có thể giữ lại mạng mình, nên không khỏi cảm động đến rơi nước mắt, dập đầu mấy cái với Lãnh Hoa Đình.
Mặc dù Vương phi cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng là lần đầu tiên nhi tử mình quản chuyện, mặc kệ có hợp lý hay không, có giữ mặt mũi nàng hay không, cũng không phản đối quyết định của hắn, ngược lại cảm thấy Đình Nhi đang dần lớn lên, trong nội tâm nàng có chút an ủi.
Mặc dù Cẩm Nương không rõ dụng ý của Lãnh Hoa Đình, nhưng nàng tin hắn sẽ không hại mình, tự nhiên nàng cũng không nói gì.
Sau khi Lục Liễu đi xuống, Vương phi lại nhìn về phía Tú cô và Tứ Nhi, Phong Nhi, Mãn Nhi vài lần, mấy người này trước kia nàng cũng hiểu rõ, họ đối với Cẩm Nương rất trung thành, chỉ là Tú cô không quá đắc lực, giúp đỡ con dâu quản lý nội viện, phải có khả năng và khôn khéo, dưới mắt mình mà có người làm hại con dâu cũng không biết, quả thật quá sơ ý, Vương phi đã gặp qua Tứ Nhi vài lần, trầm ổn thông tuệ, mọi việc xếp đặt có trật tự, lại khá, người đáng dùng, còn lại hai nha đầu Nhị đẳng, bình thường cũng chỉ là trợ thủ, hơn nữa nghe nói là Tôn Lão phu nhân cho qua, hẳn là không có cái gì không ổn, suy nghĩ sau một lúc lâu, Vương phi nói với Cẩm Nương: “Còn một vị thuốc tra không ra, bất quá, nương xem cũng không phải do các nàng làm, chỉ là hiềm nghi phải có, vì vậy ngươi tự mình xử lý a.”
Cẩm Nương nghe xong liền vui vẻ, bên người nàng bây giờ chỉ còn bốn người hữu dụng, nếu mất đi hai người, không biết sẽ làm việc thế nào, chuyện trong viện vẫn chưa tốt, mà không có vài người đắc lực, chỉ dựa vào một mình nàng, thì nàng quả thật quản không nổi, vì vậy không khỏi hướng Vương phi phúc thân nói: “Tạ ơn nương, mấy người này con dâu sẽ quản lý thật tốt, không để cho các nàng vướng vào bẫy.”
Vương phi thấy Cẩm Nương luôn đặt nàng lên trước, nhu thuận, dịu dàng ngoan ngoãn, tuy nàng ấy thật mềm lòng, bị người hại mà còn không biết, nhưng đối với thái độ của nàng ấy bà rất hài lòng, vì vậy phất tay để cho đám người Tú cô lui ra, chỉ để lại Tứ Nhi.
Mà bên cạnh mình cũng chỉ giữ lại Ngọc Bích, Thanh Thạch cũng phải lui ra, Cẩm Nương thấy liền hiểu, Vương phi muốn nàng nói về chuyện Bình Nhi bị giết, nên đều cho mọi người ra ngoài, chỉ để lại người mình tin tưởng, trong nội tâm nàng cũng có ý nghĩ như vậy, cho nên, cũng yên lòng cùng trao đổi ý kiến với Vương phi.
“Hình như ngươi có phát hiện gì?” Vương phi nhìn Cẩm Nương hỏi.
“Đúng vậy, trong móng tay trái của Bình Nhi có một chút máu, nhất định là trước lúc chết cào người đó bị thương, hiện nay thời tiết lạnh, tất cả mọi người đều mặc nhiều áo, bởi vậy vết thương sẽ không trúng chỗ khác mà chỉ trúng tay, cho nên ta nghĩ, chúng ta có thể âm thầm điều tra xuống, nhìn xem trong phủ ai là người mới bị thương, nói không chừng sẽ có một ít manh mối.” Cẩm Nương suy nghĩ một chút thì liền nói ra.
Vương phi nghe xong ắnh mát sáng lên, nghĩ đến việc này có chút khó khăn, Đông phủ, Tây phủ, thêm người hầu trong phủ cũng lên đến hàng trăm, bát quá người biết Bình Nhi cũng không nhiều lắm, dù sao Bình Nhi cũng mới đến Giản Thân Vương phủ không lâu, vì vậy người của hai phủ bên kia cũng không biết nhau nhanh như vậy, nếu chỉ tra trong Vương phủ thì dễ hơn nhiều…
“Chẳng qua, trong viện Thế tử, viện của Lưu di nương, còn có chỗ Lão phu nhân nữa, cộng lại người cũng không ít, từng bước điều tra quả thật khó khăn, cũng không thể nói rõ là muốn tra xét, nếu tra không ra, ngược lại đem chuyện làm lớn lên, chỉ sợ Lão phu nhân sẽ vịn vào đó gây chuyện, thì ngược lại rất phiền toái.” Vương phi cau mày nói với Cẩm Nương.
"Nương, dù sao cũng sắp đến tiết tháng ba, không bằng, chúng ta tiêu pha một chút, thưởng thêm cho mỗi người hầu một ít đồ, để cho bọn họ đều đến viện của ngài nhận lãnh, như vậy là có thể kiểm chứng người bị thương rồi." Cẩm Nương nghiên đầu, suy nghĩ một chút rồi nói ra.
“Ừ, ý kiến hay, cứ làm như thế, một hồi ta liền thông tri cho người ta làm một ít đồ ăn, mỗi người một hộp, đến nội viện của ta nhận, lúc đó ngươi nhớ quan sát kỹ, ta không tin, người kia có thể trốn được.” Vương phi nghe xong thì vui vẻ nói.
Cẩm Nương cùng Vương phi thương nghị thêm một chút vấn đề này, thì liền cùng Lãnh Hoa Đình trở về tiểu viện.
Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình vừa ra khỏi cửa, Vương phi liền quay trở về phòng, nói với Ngọc Bích: “Đi tìm người điều tra một chút, xem ai ở thạch đình hậu viện để thức ăn, hơn nữa, nhìn xem trong bầu còn chút rượu nào không, nếu còn thì đem một chút đến cho người kiểm tra, coi có mê dược không.” Nói xong Vương phi hít sâu một hơi, vừa như đang lầm bầm lầu bầu vừa như đang nói với Ngọc Bích: “Ta… không thể phạm vào sai lầm năm đó nữa, Đình Nhi đã từng vì ta sơ sẩy mà bị thương, hôm nay hắn quan tâm đến Cẩm Nương như thế, vì vậy sẽ che chở người con dâu này, ít nhất Đình Nhi sẽ yên lòng một chút.”
Ngọc Bích nghe xong sắc mặt khẽ động, lên tiếng gọi: “Vương phi, năm đó cũng không thể trách người, sao không nói rõ ràng với Thiếu gia, có lẽ Thiếu gia sẽ hiểu được ngài, sẽ không oán ngài.”
Vương phi nghe xong thì vành mắt liền đỏ, thở dài nói: “Nói như thế nào, đều là ta sai cả, nếu ta chịu bỏ chút thời gian trên người hắn, hắn… cũng không trở thành mục tiêu bị người độc hại như vậy, hắn hận ta cũng đúng, những năm gần đây, ai hắn cũng không tin, không chỉ phụ vương hắn, cả ta hắn cũng đề phòng…” thanh âm có chút nghẹn ngào khi nói, nhưng thoáng cái lại vui mừng cười cười: “May mắn, là đã cưới người vợ trúng ý của hắn, nhưng nàng lại quá đơn thuần cùng mềm lòng, nên còn phải tôi luyện thêm.”
Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình vào phòng trong viện mình, Tú cô cùng Phong Nhi và vài nha đầu thần trí còn chưa trở về, đều có chút ngây ngốc, nhìn thấy Thiếu gia cùng Thiếu phu nhân đi tới, lại không có người nào hầu hạ, Cẩm Nương không khỏi im lặng, mấy người họ còn sợ hãi sao? Liền cười nói: “Ai nha, bên ngoài thật lạnh, làm sao không đốt chậu than?” Lời nói của nàng rất nhẹ nhàng, giống như chuyện trong viện Vương phi chưa từng phát sinh qua.
@by txiuqw4