Cuối cùng Tú cô cũng có chút phản ứng, đi lên giúp nàng tháo áo choàng, xoay người mang vào nhà.
Mãn Nhi thì tiến lên giúp đẩy Lãnh Hoa Đình: “Có đốt trong phòng, Nhị thiếu gia cùng Nhị thiếu phu nhân không bằng đi vào phòng, cũng đừng để bị lạnh.”
Nói xong thì liền đẩy Lãnh Hoa Đình vào phòng, Cẩm Nương vào lại không thấy Châu Nhi cùng Ngọc Nhi, nên cảm thấy kỳ lạ liền hỏi: “Ngọc Nhi cùng Châu Nhi đâu, Gia đã trở lại tại sao không thấy tới hầu hạ Gia rửa mặt?”
Mãn Nhi nghe xong thì nhìn Phong Nhi, cũng không nói lời nào, nhưng nhìn ra được, trong mắt các nàng có ủy khuất cùng bất bình, Cẩm Nương cũng hiểu, đều là người hầu hạ trong phòng, vì cái gì các nàng đều bị hoài nghi còn những người trong viện lại không có chuyện gì? Mình kiếp trước cũng từng làm cấp dưới, cái loại đãi ngộ không công bằng sẽ làm cho người ta khó chịu.
Lãnh Hoa Đình vẫn yên lặng nhưng bây giờ lại lên tiếng: “Kêu các ngươi đi kỳ thật là muốn trả trong sạch cho các người, điều tra rõ ràng, so với hoài nghi vẫn tốt hơn.”
Tứ Nhi cùng Tú cô nghe xong liền giật mình, Thiếu gia rất ít khi nói chuyện cùng các nàng, hơn nữa, ngày bình thường Thiếu gia nói chuyện cũng không tự nhiên, hoặc là phát giận, hoặc là làm nũng, lời nói này cực kỳ thâm ý, bất quá cẩn thận nghĩ lại, quả thật đúng là như vậy, ngoại trừ Lục Liễu có vấn đề, Vương phi cũng không phải là không mắng các nàng sao? Hơn nữa còn rất nhẹ nhàng thả các nàng về, bất quá, nghĩ lại, xảy ra chuyện lớn như vậy, các nàng lại là thiếp thân bên cạnh Thiếu phu nhân, chịu chút ủy khuất cũng có sao đâu.
Tú cô thì càng áy náy, thuốc là nàng sắc, nói hiềm nghi thì nàng là người hiềm nghi lớn nhất, nhưng mà, Vương phi cũng biết Thiếu phu nhân tín nhiệm nhất là nàng, cho nên mới nể mặt Thiếu phu nhân không trách móc nàng nặng nề, chẳng qua từ chuyện này đã dạy cho nàng bài học rất lớn, không thể làm việc qua loa, Thiếu phu nhân tương lai là chỗ dựa của nàng, Thiếu phu nhân xảy ra chuyện, tương lai sau này của nàng cũng không có tốt lành gì, vừa nghĩ như thế, nàng liền liên tưởng lại lúc sắc thuốc mấy ngày qua.
Cẩm Nương đẩy Lãnh Hoa Đình vào phòng, sau đó kêu một mình Tú cô vào phòng.
“Việc hôm nay ta không muốn nói gì nữa, ngươi hầu hạ ta từ nhỏ, thuốc này là ngươi tự mình nấu, thì nên có chút cảm giác mới phải, hồng sâm cùng bạch sâm có khác biệt nhau rất lớn, cho nên người của hiệu thuốc không thể bốc sai, vì vậy chỉ có thể là người trong viện này đổi, hôm nay Lục Liễu thừa nhận lấy đi một vị thuốc, Bình Nhi lại chết, nếu là Bình Nhi đổi thì trong phòng Bình Nhi nhất định sẽ có bạch sâm, mà hồng sâm bị đổi đi nàng cũng không vứt bỏ, một hồi ngươi đi tra một chút, sau đó tìm từng phòng, nói ta mất cây kim bộ giao, nên phải tra hết cho ta.”
Tú cô nghe xong mặt lúc đỏ lúc trắng, rất xấu hổ, lời Thiếu phu nhân không phải rất nặng, xem như còn giữ lại tình cảm, nếu là chủ tử khác, sợ đã đổi người rồi, vì vậy liền cung kính đi làm việc.
Cẩm Nương lại gọi Tứ Nhi đến, cùng nàng đi vào trong phòng, Cẩm Nương cầm lấy bao thuốc mà Lãnh Hoa Hiên cho, đưa Tứ Nhi để nàng ấy nhanh chóng đi hỏi thành phần trong đó gồm những gì, lại đem phương thuốc hôm qua mình ghi ra đưa cho nàng ấy, để nàng ấy đi lấy thuốc về.
Một lúc lâu sau không biết Châu Nhi cùng Ngọc Nhi đi đâu về, hai người ở cùng một chỗ, đang nói gì đó, Phong Nhi cùng Mãn Nhi lạnh mặt nhìn họ, hai người vốn đang lau bàn liền lui ra đằng sau, không muốn nhìn thấy bộ dáng của hai người Châu Nhi.
Châu Nhi cùng Ngọc Nhi luôn có chút xem thường người của Cẩm Nương đem đến, cũng là người hầu hạ người thứ xuất thôi, nên không phóng khoáng cũng không gì lạ, vì vậy cũng không để ý nhiều, mà đi thẳng vào phòng, Cẩm Nương đang giúp Lãnh Hoa Đình cởi áo khoác, Ngọc Nhi thấy thế liền tiến lên giúp, Châu Nhi thì chỉ đứng xa xa, không có tiến lên giúp đỡ.
Cẩm Nương nhìn nàng liền hỏi: “Phụ mẫu của ngươi sao rồi?”
Châu Nhi nghe khẽ giật mình, sau một lúc lâu mới ngượng ngùng nói: “Đã đỡ rồi, cám ơn Thiếu phu nhân đã quan tâm.”
Cẩm Nương cầm hai mươi lạng bạc đưa cho Châu Nhi: “Hai người đồng thời bị bệnh, trong nhà nhất định sẽ khó khăn, đến, cầm lấy dùng đi, tuy nó không nhiều lắm, nhưng là tâm ý của ta.”
Châu Nhi kinh ngạc nhìn Cẩm Nương, chần chờ một lát mới duỗi tay trái ra nhận lấy, Cẩm Nương không hề chớp mắt nhìn vào tay nàng, tay phải giấu vào ống tay áo không đưa ra, Cẩm Nương giúp Lãnh Hoa Đình cởi áo bông rồi nói: “Giúp ta treo lên.”
Châu Nhi liền không thể không duỗi hai tay ra nhận lấy, Cẩm Nương không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào hai tay của nàng, quả nhiên trên mu bàn tay phải có vết máu, nhìn rất bắt mắt.
Lãnh Hoa Đình cũng nhìn thấy thì bắt lấy tay Châu Nhi: “Châu Nhi, tay của ngươi làm sao vậy?”
Châu Nhi muốn rụt về, nhưng tay Lãnh Hoa Đình đã giữ như gọng kìm rất chặt, không nhúc nhích được, liền đỏ mặt nói: “Gia, ta không cẩn thận nên bị thương, không phải vết thương nặng.”
Cẩm Nương nhìn kỹ vết thương, rõ ràng là bốn dấu tay kéo dài, đáng hận là thời này không có kiểm nghiệm được ADN, bằng không muốn chứng minh thật giả rất dễ dàng.
“Buổi sáng giờ Thìn ngươi đang ở đâu?” Cẩm Nương không nghĩ vòng vo và trực tiếp hỏi.
Châu Nhi cả kinh, sắc mặt đỏ hơn, cúi đầu nói: “Nô tỳ không có đi đâu, chỉ ở trong phòng mình”
Cẩm Nương cười lạnh, nắm tay của nàng hỏi: “Tại sao ở trong phòng mình? Ai làm chứng? Thương thế của ngươi không giống như may vá bị thương, giống như bị người ta cào bị thương, ai nhẫn tâm cào Châu Nhi của chúng ta như vậy?”
Châu Nhi nghe xong liền rất vội, ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về phía Ngọc Nhi, trong mắt Ngọc Nhi cũng có chút bối rối, nhưng lại đem ánh mắt nhìn chỗ khác, mà không nói thêm gì.
Sắc mặt Châu Nhi biến hóa khó nhìn, rồi nói với Cẩm Nương “Vết thương này là… là…” Thật lâu cũng không nói ra được nguyên nhân, ánh mắt cứ nhì chằm chằm vào Ngọc Nhi.
Khóe miệng Cẩm Nương mím càng sâu, mị mắt nhìn nàng.
Ngọc Nhi bị Châu Nhi nhìn cũng không được tự nhiên, đành phải cúi đầu nhỏ giọng nói: “Hồi Thiếu phu nhân, vết thương này… là vừa rồi nô tỳ không cẩn thận cào, do cùng Châu Nhi tỷ tỷ tranh cái túi tiền, kết quả…”
Cẩm Nương nghe xong hừ lạnh một tiếng nói: “Thương thế của các ngươi thật trùng hợp, sớm không đến muộn không đến, lại đến đúng thời điểm này, hai người các ngươi đúng là tỷ muội tình thâm a.”
Châu Nhi nghe xong nói: “Thiếu phu nhân, thương thế kia không phải cố ý, làm sao có thể chọn thời điểm?”
Cẩm Nương không muốn truy cứu thương thế của nàng, ngược lại hỏi: “Buổi sáng một mình ngươi ở trong phòng, ai có thể làm chứng?”
“Ngọc Nhi a, Ngọc Nhi có đi vào nhìn thấy ta.” Châu Nhi liền không nghĩ ngợi liền nói.
Lúc này Ngọc Nhi cúi đầu càng thấp, nhìn Cẩm Nương, trong mắt lòe lệ, hít hít hít, quay đầu lại nhìn Châu Nhi: “Châu Nhi, ta… ta…” Nhưng lại khóc không thành tiếng, dáng vẻ như muốn xin lỗi Châu Nhi, không muốn gạt Cẩm Nương.
Châu Nhi nghe xong liền thất thần, yên lặng nhì Ngọc Nhi, không thể tin quát: “Ngươi… ngươi cái gì, ngươi nói thật đi, làm gì mà phải ấp úng.”
Cẩm Nương thấy vậy liền cười, ánh mắt diễu cợt nhìn Châu Nhi: “Ngươi đừng ép nàng, vừa rồi nàng đã giúp ngươi một lần rồi, coi như là hết tình tỷ muội.”
Châu Nhi nghe xong nước mắt như hạt châu rơi xuống khóc thút thít, nhìn Cẩm Nương: “Nô tỳ nói đều là thật, không biết Thiếu phu nhân vì sao nói nô tỳ như thế, nô tỳ không có làm gì sai.” Nói xong dùng ánh mắt trừng Ngọc Nhi.
Lãnh Hoa Đình nghe xong cũng không kiên nhẫn, quát Cẩm Nương: “Cùng các nàng nói nhiều vậy làm gì, trực tiếp đưa đến cho nương đi bớt việc.”
Cẩm Nương nghe vậy liền để Tứ Nhi kêu hai bà tử đến, bắt Châu Nhi cùng Ngọc Nhi đưa sang cho Vương phi.
Cẩm Nương cũng không đi cùng họ, nàng chỉ cảm thấy nội tâm đang cực kỳ bị đè nén, như là có khối đá chắn trong lòng, tại trong ngực, lên không được, mà uống cũng không xong, lại nhả không ra, nuốt không nổi, rất khó chịu, một mình ngồi xuống bên cửa sổ, nhìn cành cây khô ngoài cửa sổ mà ngẩn người.
Lãnh Hoa Đình lẳng lặng đẩy xe lăn tới, cùng nàng ngồi, chăm chú cầm tay nàng, cách một tấm băng gạc, nhưng Cẩm Nương vẫn cảm thấy được nhiệt độ từ tay hắn, nghiêng đầu tựa vào vai hắn, nhắm mắt ngủ, trong miệng lại nói: “Tướng công, trước kia chàng đối diện với nhiều chuyện như vậy, thật sự đã làm khó chàng.”
Tay Lãnh Hoa Đình ôn nhu xoa mặt nàng, nhẹ nhàng nói: “Hiện tại có nàng rồi, cũng không thấy khó nữa, nương tử, nàng làm rất tốt.”
Cẩm Nương nghe thì xong mở mắt ra, mày cau lên: “Ta cho rằng, ta thật sự rất đần.” Hiếm khi thấy hắn khen nàng một lần, nên nàng đã đòi chút ít lỗ lã lại, lúc trước bị hắn mắng nhiều lắm rồi.
“Cũng may, mặc dù so với ta thì đần rất nhiều, lại xấu, nhưng không có trở ngại là được, ta lại không chê, cho nên đừng khó chịu, không phải nói thích ăn điểm tâm kia sao? Phụ vương lại cho người đem đến, cùng ăn đi.” Cẩm Nương nghe nửa câu nói đầu của hắn thì muốn nổi giận, nhưng vừa nghe có đồ ăn, mặt mày liền hớn hở, đứng dậy đẩy hắn vào trong phòng, vừa đẩy vừa hỏi: “Là phụ vương đưa tới sao? Lúc nào mà ta không biết.”
Khóe miệng Lãnh Hoa Đình lại nhếch lên, diễm lệ như hoa thủy tiên, nụ cười càng cao thượng xinh đẹp, Cẩm Nương nhìn thấy tim liền đập thình thịch, thấp đầu mắng: “Chính chàng như yêu nghiệt, đương nhiên lúc nào cũng mắng người khác xấu, ta xấu chỗ nào, nói xem, ta cũng là tiểu mỹ nhân không được sao?”
Lãnh Hoa Đình nghe xong thì cười haa lên, trong lúc nhất thời, uất ức trong phòng cũng tiêu tan đi, Cẩm Nương nhìn khuôn mặt cởi mở tươi cười của hắn, trong nội tâm như được rót vào lực lượng mới, dâng trào ý chí chiến đấu, chỉ cần cố gắng, nàng tin tưởng, tương lai của hai người sẽ tốt đẹp.
Không bao lâu, Tứ Nhi cầm thuốc trở về, trong tay đưa ra một tờ giấy, Cẩm Nương nhìn liền nghi ngờ, Lãnh Hoa Hiên đưa thuốc có hai vị giống mình kê đơn, vì sao Lãnh Hoa Đình uống lâu như vậy, bản thân cũng không biết hốt thuốc đúng bệnh, như thế nào hắn ta lại rõ ràng như vậy?
“Tướng công, Tam thiếu gia… so với chàng nhỏ tuổi hơn đúng không?” Cẩm Nương hỏi Lãnh Hoa Đình.
Lãnh Hoa Đình vừa nghe đến tên Lãnh Hoa Hiên, mặt liền có chút lạnh, tức giận trả lời: “Ngươi thăm dò tuổi hắn làm chi, cho dù có muốn e cũng đã muộn.”
Cẩm Nương nghe xong vừa bực mình vừa buồn cười, thật đúng là tiểu gia hỏa cá biệt: “Chàng chỉ nói cho ta biết tuổi của hắn là được, sao từ chuyện này lại bắt sang chuyện kia.”
Lãnh Hoa Đình nghe xong bĩu môi, tức giận nhìn nàng: “Không nói cho nàng biết.” Nói xong thì quay đi không thèm nhìn Cẩm Nương.
Tú Nhi ngược lại ở bên cạnh nở nụ cười, nói nhỏ vào tai Cẩm Nương: “Ngày ấy trong phòng Nhị phu nhân, Thiếu phu nhân người không chú ý nghe, nô tỳ nghe rõ ràng, Tam thiếu gia năm nay mười bảy tuổi, cũng đến tuổi cưới vợ.”
Cẩm Nương liếc nàng một cái: “Ngươi biết rõ tuổi.” Gia người ta đến tuổi đón dâu thì có liên quan gì nàng ấy, chẳng lẽ nàng ấy thích Lãnh Hoa Hiên, muốn làm thiếp sao?
Trong đầu nàng hiện lên nha hoàn trong viện của Nhị phu nhân, lại nói: “Tứ Nhi, ta nói cho ngươi biết, có người nhìn nhã nhặn tuấn tú, nhưng lại không đáng tin, ngươi phải nhìn xa một chút, chung thân đại sự không thể qua loa.”
Sao bỗng sang chuyện này rồi, Tứ Nhi chỉ bất quá theo Thiếu gia chọc Thiếu phu nhân mà thôi, không nghĩ Thiếu phu nhân lại nghĩ nhiều như vậy, thật đúng là… Tứ Nhi dậm chân, cũng học theo nhìn Cẩm Nương một cái: “Ta không thèm nghe người nói nữa, người nha, đấu không lại Gia, lại tìm ta trút giận.”
Lãnh Hoa Đình rốt cuộc cũng nhịn không được cười ha ha lên, giật ống tay áo Cẩm Nương nói: “Nha đầu Tứ Nhi thật đúng là thú vị, bất quá, nương tử nàng cũng nên lưu ý, xem trong viện có người nào thích hợp, xứng với Tứ Nhi không.”
Lời này như nói với Cẩm Nương, nhưng nghĩ lại thì đang giúp đỡ Cẩm Nương trêu chọc Tứ Nhi, cuối cùng Tứ Nhi cũng không chịu được cặp vợ chồng này liền vén rèm đi ra ngoài.
Cẩm Nương nghiêm mặt lại, nói với Lãnh Hoa Đình: “Thuốc Tam thiếu gia đưa tới, trong đó đúng là có hai vị đối với bệnh của chàng rất có lợi, ta muốn hỏi chàng, năm đó hắn mới mười một tuổi thôi, nghe nói, các ngươi khi còn bé rất thân, lúc ngươi phát bệnh, hắn có bên cạnh ngươi không?”
Lãnh Hoa Đình nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra tia thống khổ, Cẩm Nương biết lúc hắn nhớ lại chuyện xưa sẽ rất đau khổ, nhưng mà, có một số việc vẫn phải hỏi, để tích góp, rồi từ đó phân tích, tổng lại sẽ tìm ra manh mối mới.
“Tướng công, chàng đã nói sẽ cùng ta chung sức, vậy thì hãy nói cho ta biết một ít chuyện, biết đâu ta có thể giúp chàng.”
Lãnh Hoa Đình sau một lúc lâu mới mở mắt ra, yên lặng nhìn Cẩm Nương, trong mắt đã mất hết vẻ đau xót, bình tĩnh nói: “Nửa năm, ta cùng hắn ăn chung ngủ chung, tình cảm so với huynh đệ còn thân hơn, lúc ấy, nương đang cãi nhau cùng với phụ vương, trong phủ không người nào quản ta, Lưu di nương lại là người cay nghiệt, nên Nhị thẩm đem ta dẫn đi, cũng rất chiếu cố ta, nhưng mà, nửa năm sau khi trở về ta liền bị độc phát.”
“Ngay từ đầu, ta cũng không hoài nghi Đông phủ, nhưng về sau nhớ lại, những người hầu hạ ta đều từ nhỏ lớn lên, nếu muốn hại, đã hại sớm mấy năm trước, cần gì chờ đến năm ta mười hai tuổi mới hại, người dạy ta công phu cũng đã từng nói, độc này hạ chỉ tối đa trong vòng một năm mới hạ, cho nên…”
Thì ra là thế, xem ra, Lãnh Hoa Đình bị độc hại, người bị hiềm nghi lớn nhất chính là Đông phủ, chẳng qua lúc ấy, Vương gia không có phát hiện sao?
Như biết rõ nội tâm Cẩm Nương có nghi ngờ, Lãnh Hoa Đình nói tiếp: “Hoa Hiên cùng ta ăn ở, mỗi ngày đều không có chia ra, lại thêm, nếu ta chết, phụ vương cũng còn có Đại ca, vị trí Thế tử cũng không đến lượt Hoa Hiên, hơn nữa còn sau khi từ Đông phủ về, nửa năm sau mới phát tác, thì càng không liên quan đến Đông phủ, đây chỉ là hoài nghi trong lòng ta thôi.”
Cẩm Nương vốn cũng nghĩ đến điểm này, cảm thấy Nhị phu nhân mà hại Lãnh Hoa Đình thì có chỗ không thuyết phục lắm, vì không có lập trường cùng mục đích rõ ràng, nhưng…
“Về sau chàng không qua lại cùng với Hoa Hiên nữa sao? Hay là, từ lúc đó về sau chàng không để ý đến Hoa Hiên nữa đúng không.” Cẩm Nương lại hỏi.
“Hoa Hiên Hoa Hiên, ngươi gọi cũng quá mức thân mật đi, sao không thấy nàng gọi tên ta đi.” Lãnh Hoa Đình nghe xong lời nói của Cẩm Nương thì bắt đầu nhíu mày, kéo vạt áo nàng xuống, tóm mũi nàng nói.
Cẩm Nương bị đau, lấy tay chọc vào chỗ nhột của hắn, để hắn bỏ ra.
Lãnh Hoa Đình chịu nhột không được, liền nới lỏng tay, nhưng vẫn trả lời: “Tất nhiên là không cùng hắn chơi nữa, hơn nữa, cũng không tới Đông phủ, vì ta không thích chỗ kia.”
Nếu không qua lại với Lãnh Hoa Đình, thì hắn làm sao biết bệnh tình của Lãnh Hoa Đình, chẳng phải thái y viện cũng đều không tìm được thuốc hay sao? Vì sao hắn đến nơi khác tìm, còn… rất đúng chứng bệnh nữa?
Trừ khi, hắn biết Lãnh Hoa Đình trúng loại độc gì, còn biết rõ phương pháp giải độc, nhưng hiện nay xem ra, chỉ có hai vị thuốc giống nhau, mà những cái khác mình lại không biết đặc tính, nếu Lãnh Hoa Đình uống thật, cũng không biết là giải độc hay tăng độc, phải biết rằng, một vị thuốc khác nhau, thì thuốc sẽ bị biến đổi nhiều.
Trong nội tâm Cẩm Nương điềm nhiên, nắm lấy bao thuốc ném vào trong chậu than, nói với Lãnh Hoa Đình: “Một ngày nào đó nhất định sẽ tìm ra chân tướng, người làm, trời nhìn, những kẻ ác độc, cuối cùng sẽ gặp báo ứng.”
Hai người đang nói chuyện, thì đột nhiên Ngọc Nhi khóc chạy trở về, cũng không thông báo mà chạy vào trong phòng, nói với Cẩm Nương “Thiếu gia, Thiếu phu nhân, Châu Nhi nàng… nàng gặp chuyện tự vẫn.”
@by txiuqw4