Chương 73
Quả nhiên, sắc mặt Cẩm Nuơng trầm xuống, quát Phong Nhi: "Thật là một nha đầu vô dụng..." Còn đang muốn mắng nữa, thì Thượng Quan Mai liếc mắt với Thị Họa một cái, Thị Họa rất biết thời cơ tiếp lời nói: "Ai nha, Nhị thiếu phu nhân, con người có ba điều gấp, không trách được vị muội muội này, để nô tỳ mang nàng đi xuống."
Phong Nhi vừa ra khỏi phòng, thì từ bên ngoài có một nha đầu vừa vội chạy vào báo tin: "Thế tử phi, chúng nô tì không ngăn đuợc, Cửu lão gia nói muốn vào gặp ngài, nói là hôm nay gặp không được ngài, hắn sẽ đi không thoải mái."
Thượng Quan Mai tức giận đến mặt trầm xuống, nói với nha đầu kia: "Đi, mời Lưu di nương tới, để nàng đem huynh đệ của nàng mang đi, người nào đó, cũng không cầm cái gương lên tự mà nhìn xem, cứ cho rằng một người đắc đạo thì gà chó cũng thăng thiên sao?"
Cẩm Nương nghe liền cảm thấy xấu hổ, xem ra, quan hệ mẹ chồng nàng dâu của Thế tử phi cùng Lưu di nương cũng huyên náo gay cấn, không biết Cửu Lão gia này tìm tới Thượng Quan Mai làm cái gì, mà không thể không gặp nàng.
Thấy Cẩm Nuơng sắc mặt không tốt lắm, Thượng Quan Mai cũng có chút ngượng ngùng, chỉ điểm tâm trên bàn nhẹ giọng: "Đệ muội, muội nếm thử điểm tâm này đi, xem mùi vị có vừa miệng hay không?"
Cẩm Nương không yên lòng ngắt một khối, rồi cắn một ngụm nhỏ, thật đúng là hương thơm ngon miệng, ngọt mà không ngán, thơm mà không nồng, ăn thật ngon, vì vậy không khỏi lại ăn thêm một miếng nữa.
Thượng Quan Mai thấy vậy vẻ mặt đắc ý, cười nói: "Ăn ngon a, đây là do Đại ca muội trước đó vài ngày tìm được một đầu bếp giỏi, nghe nói vốn là đệ tử của đầu bếp ngự thiện phòng trong nội cung, đã học được chân truyền."
Cẩm Nương lập tức liền nhớ lại Lãnh Hoa Đường hôm qua có nói, muốn đưa một đầu bếp tới viện của nàng, nhưng nghe nói như vậy, hình như Thượng Quan Mai còn không có biết, cảm tình vợ chồng của Thế tử tựa hồ không thân mật hài hòa giống như mặt ngoài a, Thượng Quan Mai chính là chủ mẫu trong nội viện Thế tử, người ở trong phòng bếp đương nhiên là do nàng trông coi, Lãnh Hoa Đường muốn đem người đưa ra ngoài, dù thế nào cũng phải nói một tiếng với Thượng Quan Mai nha...
Cẩm Nuơng cười cười, lại ngắt một miếng điểm tâm bỏ vào trong miệng ăn, vẻ mặt rất hâm mộ nói: "Đại ca thật đúng là thương tiếc chị dâu."
Thượng Quan Mai nghe xong thì thẹn thùng nhìn Cẩm Nuơng liếc mắt, giả ý sẵng giọng: "Hắn a, đối với ta rất tốt, chỉ là ngày thường công việc cũng nhiều, không có gì thời gian ở lâu trong nội viện, bất quá, cũng không phải xoay quanh ba bốn chỗ, nên mỗi ngày cũng chỉ... đối xử tốt với một mình ta, có thể như vậy, lòng của ta cũng đủ mãn nguyện." Vừa nói, trên mặt liền lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Ách, vậy Tôn Ngọc Nương thì là cái gì? Ở tại Trữ Vương phủ hắn cùng Trữ Vương Thế tử cả nam lẫn nữ quấy đục cùng một chỗ lại tính là chuyện gì? Bất quá, cái này lại có quan hệ gì tới mình đâu, trong lòng Cẩm Nương cười lạnh nghĩ, nhưng trên mặt lại cười đến càng ngọt: "Còn không phải vậy sao? Đại ca thật đúng là vị quân tử nho nhã, đối với tướng công muội rất là tốt, hôm qua hắn còn nói, thấy tướng công yêu thích điểm tâm trong nội cung, muốn đưa vị đầu bếp biết làm điểm tâm ngon cho tướng công, ai nha nha, không biết vị đầu bếp kia cùng vị đầu bếp này có phải cùng là một người không a, nếu vậy muội muội ta thật đúng là có lộc ăn."
Thượng Quan Mai kinh ngạc một hồi, hơi giật mình nhìn qua Cẩm Nuơng, "Đại ca ngươi hôm qua quả thật nói như vậy sao?"
Cẩm Nương cười hì hì lại ăn một khối điểm tâm, híp mắt, một bộ dáng rất hưởng thụ, nói ra: "Ừ, đúng như vậy, hôm qua nương còn nói, chị dâu cũng yêu mến điểm tâm này, nói Đại ca đừng đưa qua nữa, nhưng có thể Đại ca thật sự là thương tiếc tướng công, nên nói chỉ cần là tướng công yêu thích, hắn nhất định đều làm được."
Thượng Quan Mai nghe xong mặt liền lạnh xuống, lại không muốn ở trước mặt Cẩm Nuơng nói xấu Lãnh Hoa Đường, nên sẵng giọng nói: "Đúng vậy a, tướng công hắn chính là người thiện tâm, Nhị đệ thân thể không tốt, tự nhiên là phải thương yêu."
Lúc này, ở bên ngoài bỗng trở nên náo loạn lên, còn nghe thấy thanh âm một nam tử hô to: "Ta muốn gặp Thế tử, những tên nô tài đáng chết này, cũng dám động thủ với ta, một lát nữa cháu trai ta trở lại, xem ta có nói với nó thu thập các ngươi không, mắt chó không biết nhìn người, Cửu lão gia ta mà cũng dám ngăn chặn, cái gì vậy..." Hùng hùng hổ hổ, thanh âm tiến tới càng ngày càng gần.
Sắc mặt Thượng Quan Mai thì càng lúc càng khó coi, liếc Thị Họa một cái, Thị Họa vội vàng vén rèm đi ra ngoài, đối với người đang ồn ào nói: "A Cửu lão gia, nơi này chính là nội viện, người là một Đại lão gia, náo loạn ở trong này, muốn làm cái chuyện gì hả?"
Nam tử kia đã nhận ra Thị Họa, nháo đến cuối cùng nàng phải ra gặp mặt, nên giọng nói cũng hạ xuống, vừa cười vừa nói: "Ta nói là ai, nguyên lai là Thị Họa cô nương, mấy ngày không thấy, ngược lại càng ngày càng mặn mà." Giọng nói bỡn cợt, mang theo ý tứ trêu chọc, trong phòng Thượng Quan Mai nghe xong sắc mặt càng thêm đen, nếu không phải Cẩm Nương còn đang ở đây, làm nàng không thể nổi giận, bằng không, sợ là đã sớm lao ra khỏi cửa.
Bên ngoài tiếng nói của Thị Họa đều giận đến run lên, đối với nam nhân kia nói: "Nể tình ngươi là huynh đệ của Lưu di nương, cho ngươi vài phần mặt mũi, không nghĩ tới ngươi vô lại như thế, thật là một kẻ không có giáo dưỡng, đi ra bên ngoài tìm mấy kẻ khỏe mạnh tới đây, mời Cửu lão gia đi ra ngoài."
Nam nhân kia nghe xong thì cười lạnh: "Con quỷ nhỏ ngươi, đừng tưởng rằng là người đắc lực bên cạnh Thế tử phi liền mắt cao hơn đầu, Gia nói mấy lời khen ngươi, đó là nể mặt ngươi, hôm nay Gia là có chuyện đứng đắn tìm đến Thế tử phi, ngươi mau mau đi bẩm báo Thế tử phi, chuyện đã làm thỏa đáng, nhanh chóng cầm ít tiền đến đây cho ta."
Thị Họa nghe khẩu khí của hắn không giống đang lừa gạt người, sắc mặt liền trầm xuống, trở vào trong, đưa mắt xem xét, thấy Thế tử phi sắc mặt đều đã sớm xanh, trong nội tâm liền biết rõ, người nọ là kẻ hồ nháo, nên nhân tiện nói: "Nếu như hắn còn hồ nháo, ta liền đi gọi người đến, đánh đuổi hắn ra ngoài."
Thượng Quan Mai nghe xong chỉ trầm mặt, không có lên tiếng, gần nửa ngày mới nói: "Lưu di nương như thế nào còn chưa tới?"
Cẩm Nuơng thờ ơ lạnh nhạt, nhưng trong nội tâm lại ẩn ẩn cảm thấy một tia âm mưu, Cửu lão gia này nghe giọng điệu như là đã giúp đỡ làm chuyện ám muội gì đó, lại nhìn bộ dạng của Thượng Quan Mai, tất nhiên là không muốn mình biết được, mà vừa vặn lúc này người nọ hiển nhiên lại đến đòi tiền, cho nên, mới tức giận đến mặt đều chuyển xanh, nghĩ như vậy, nàng vốn muốn tìm lấy cớ đến nội viện của Vương phi để rời đi, nhưng hiện tại ngược lại ngồi lì ở trong phòng, thảnh thơi ăn điểm tâm, uống trà, cũng khó trách được, đây là lần đầu tiên nàng ngồi xem trò vui, đương nhiên là muốn xem đầy đủ mới đi.
Một lát sau lại nghe nam tử kia lớn tiếng nói: "Ách, Trắc phi muội muội, ngươi tới vừa đúng lúc, gọi Đường Nhi nhanh một chút trả thù lao cho ta đi, hôm qua vận may không tốt, tiền đều thua sạch, ta hiện tại chính là đến đây đòi tiền a."
"Ngươi... ngươi cho dù đòi tiền, cũng là tới tìm ta nói chuyện mới đúng, như thế nào lại làm ầm ĩ ở trong nội viện, ngươi... ngươi thật sự là càng ngày càng vô dụng, tại sao ta có thể có một ca ca phế vật như ngươi vậy?" Thanh âm kiều mỵ nhu hòa, vừa nghe liền biết là tiếng của Lưu di nương, nàng quả nhiên tới rất nhanh.
Thượng Quan Mai thấy Lưu di nương đã đến đây, nên sắc mặt cuối cùng khá hơn một chút, cười khan nói với Cẩm Nuơng: "Để đệ muội phải chê cười rồi, cái người họ hàng này quả thật không tốt, rất không có giáo dưỡng, loại người này, cũng không biết lính canh cổng làm thế nào mà có thể cho hắn vào, có thân thích như vậy, thật sự là mất mặt xấu hổ."
Cẩm Nương nghe xong liền cười khuyên nhủ: "Người ta nói trong nhà hoàng đế cũng có thân thích nghèo, cái này bình thường thôi, a, nhưng mà Cửu lão gia thường tới trong nội viện náo loạn như vậy sao?"
Thượng Quan Mai nghe xong liền nghiến răng nghiến lợi nói: "Đúng vậy, cứ ba ngày hai bữa là đến, ỷ vào Lưu di nương là muội muội của hắn, ở bên ngoài dựa vào danh tiếng của Thế tử, khắp nơi hết ăn lại uống, không có tiền liền tới nơi này náo loạn, mà Thế tử lại là người hiếu thuận, nên cũng không có biện pháp đối với hắn, nên ít nhiều liền cho một ít, chẳng qua hôm nay ở trong viện ta chỉ có nữ nhân, mà hắn cũng tới náo loạn, thật là bị tức chết rồi."
Nam tử kia rõ ràng nói đã giúp đỡ làm chuyện gì đó mới đến đòi tiền, Thượng Quan Mai cố ý úp mở không nói... chẳng lẽ...
"A, nếu là trưởng bối trong nhà, tuy nói phẩm tính hơn xấu... Vậy cũng không có biện pháp nào, càng không thể để cho người ta nói Giản Thân Vương phủ chúng ta mắt cao hơn đầu, xem thường thân phận người ta, hay một lát nữa chị dâu đem chút ít tiền, đưa cho hắn để yên chuyện đi." Cẩm Nương liền lại khuyên nhủ.
Bên ngoài Lưu di nương đã cầm tiền cho nam tử kia, "Tiền cho ngươi, ngươi nhanh chóng trở về đi, đừng để cho nương lại lo lắng." Nói xong liền đem nam tử kia kéo ra bên ngoài, nam tử kia lại kêu lên "Muội muội ngươi cũng là kẻ vô dụng, hôm nay nhi tử đều làm Thế tử, mà nương của ta còn phải ở bên ngoài không được về phủ, làm sao ngươi lại không nói với Vương gia, để cho hắn đi khuyên lão đầu tử kia, đem nương của ta mời về trong phủ đi thôi, như vậy, ngươi ở trong phủ này cũng có chút thể diện a?"
"Ngươi ở đây lại nói hươu nói vượn cái gì, mẫu thân của ta chính là Bảo Quốc Công phu nhân, làm sao lại ở bên ngoài, ngươi lại nói lung tung, cẩn thận muội muội ta từ này về sau cũng không thèm để ý tới ngươi." Nghe thanh âm của Lưu di nương hình như là tức giận đến không chịu được, lại thở phì phò, giống như là phải dùng sức lực rất lớn kéo nam tử kia.
Nam tử kia lại cười lạnh nói: "Nguyên lai trong mắt muội muội cũng chỉ nhận tiền cùng quyền, ngay cả mẫu thân ruột thịt cũng không muốn a."
Lưu di nương tức giận đến khóc lên, Thượng Quan Mai càng nghe càng cảm thấy mất hết mặt mũi, cũng nhịn không được nữa, phịch một tiếng đứng lên, cũng không quản Cẩm Nương, nhấc chân liền đi ra ngoài.
Cẩm Nuơng tự nhiên là muốn đi theo, nàng đã sớm muốn gặp mặt vị Cửu lão gia này, chẳng qua khổ nỗi chủ tử chân chính ở đây là Thượng Quan Mai lại bất động, nên nàng cũng không thể quá tò mò, đành phải cố nén nhịn, bây giờ Thượng Quan Mai tức giận đến xông ra ngoài, hành động này tất nhiên là hợp tâm ý của nàng.
"Người nào loạn thất bát tao đến trong viện ta náo loạn cái gì, Thị Thư, đi gọi người đến, đánh đuổi ra ngoài đi." Thượng Quan Mai vừa đi ra ngoài liền nổi giận đùng đùng nói.
Lưu di nương đang bị huynh đệ của chính mình chọc tức giận đến khóc, nay đến con dâu cũng đã đi ra, nhưng không thèm chào nàng, vừa nói ra khỏi miệng chính là muốn đánh đuổi ca ca của nàng đi ra ngoài, tuy nói ca ca là rất hỗn đản, nhưng dù sao vẫn là ca ca của nàng, người con dâu này từng câu từng chữ lại đánh thẳng vào mặt của nàng, cũng không đem nàng để một nửa vào trong mắt, mình tại sao lại mệnh khổ như vậy, sao lại có một con dâu bất hiếu như vậy.
Nhìn Thị Thư thật sự đi gọi người, nàng vừa tức lại thương tâm, cất cao giọng mắng Thị Thư: "Tiểu tiện nhân, ngươi thật sự dám đi gọi người, khi dễ ta đã chết sao? Trong nội viện này ta mới là trưởng bối, chủ nhà cũng vẫn là ta, ngươi dám đi gọi người, ngày mai ta liền kêu bà tử đem ngươi bán đi."
Thị Thư cùng Thị Họa giống nhau, đều là nha đầu hồi môn của Thượng Quan Mai, ngày bình thường cũng không đem Lưu di nương để vào trong mắt, lúc này lại nghe nàng mắng rất khó nghe, không khỏi tức đến đỏ mặt, mặc dù không dám mắng lại, nhưng ngoảnh đầu, vẫn đi gọi người.
Nam tử kia nhìn thấy liền cả giận nói: "Cái Vương phủ chó má này, lúc bảo ta làm việc, thì khách khách khí khí xem ta là đương gia, hiện tại xong việc rồi thì xem ta chẳng khác gì chó, muội muội, ca ca không làm khó dễ ngươi, ta đi, từ nay về sau chuyện gì của nhi tử ngươi cũng đừng đi tìm ta, ta trèo không nổi cửa thân thích này của ngươi." Nói xong, thì hất lên tay áo, liền muốn đi.
Lúc này, một bà tử khoảng bốn mươi năm mươi tuổi vội vàng chạy tới, khuôn mặt dài, thân hình cao lớn, một mặt nàng giật tay áo của Cửu lão gia, một mặt nói: "Ai nha, Lưu đại gia, làm sao ngươi lại đi vào viện của Thế tử phi náo loạn thế, nô tỳ một mực tìm ngươi nè, nào nào, nô tỳ có một chút rượu ngon, để bù đắp sai sót của nô tỳ, nô tỳ lại làm chút thức ăn ngon, để ngài uống vài chung nhé."
Lúc này nam tử đó thấy vậy, liền nói: "Ta thấy Đỗ ma ma ở trong viện Thế tử phi, liền cho rằng làm việc cho Thế tử phi, đương nhiên là tìm đến Thế tử phi, sớm biết như vậy ta trực tiếp tìm Đỗ ma ma là được, cũng không cần ở đây để cho người ta xem thường." Nói xong, thì đi lướt qua Lưu di nương cùng Thượng Quan Mai, bước theo Đỗ ma ma rời đi.
Lưu di nương nhìn thấy vậy liền thương tâm, tuy là nàng giận ca ca vô dụng, nhưng cũng biết kỳ thật ca ca rất có cốt khí, mỗi lần đến náo loạn, bất quá cũng chỉ vì nghĩ cho mẫu thân, nghĩ cho nương một cái danh phận, nương cũng đã là người sáu mươi tuổi rồi, mà còn phải ở ngoại thất, ngay cả mình cũng cảm thấy hổ thẹn, nhưng chuyện này, Vương gia căn bản là không để ý đến, mà Đường Nhi... chỉ cần mình mới mở miệng liền nói: "Ngoại tổ mẫu của ta chính là Bảo Quốc Công phu nhân." Đúng là khiến nàng nửa điểm cũng không thể nói, mà bây giờ, căn bản không coi là náo loạn gì, rõ ràng do người bên cạnh con dâu mời ca ca đến làm việc, thì hắn đến tìm con dâu cũng không có gì sai...
Đang lúc thương tâm, nàng nâng mắt lên, liền nhìn thấy Cẩm Nương đứng bên cạnh Thượng Quan Mai, thì không khỏi kinh hãi, nàng ta làm sao lại ở chỗ này, vừa rồi ca ca náo loạn một màn nàng đều nhìn thấy đi? Trong lúc nhất thời, bà cảm thấy vừa tức vừa thẹn, chỉ thấy mình đều mất hết mặt mũi, nên không khỏi càng hận Thượng Quan Mai không hiểu chuyện.
Nếu như nàng sớm biết Cẩm Nương ở trong này, lúc ca ca đến gây sự, đã nhanh chóng đem tiền cho ca ca, rồi đuổi hắn đi ngay, cần gì phải ở trước mặt người ngoài ồn ào, còn đem chuyện xấu hổ trong gia đình phơi bày ra, làm mất hết mặt mũi của chính mình, để nâng sự cao quý của nàng lên?
Lưu di nương phụng phịu đến gần Thượng Quan Mai, căm tức nàng nói: "Quận chúa nương nương, ngươi thật đúng là tôn quý a, tốt xấu gì ta cũng là mẹ chồng của ngươi, là mẫu thân của Đường Nhi, ngươi thấy ta cũng nên hành lễ một cái chứ?"
Cẩm Nương nghe xong ngược lại cả kinh, mãi nhìn xem trò hay, mà mình quên không hành lễ, nên cũng không quản Thượng Quan Mai ứng đối như thế nào, nàng liền tiến lên một bước, cung kính thi lễ với Lưu di nương một cái, cười nói: "Di nương chớ trách, Cửu lão gia là nam tử từ bên ngoài tiến vào, tuy nói là thân thích, nhưng dù sao cũng phải tuân thủ nam nữ đại phòng, cho nên, chị dâu cùng ta không tiện tới hành lễ với di nương, nay Cửu lão gia đã đi rồi, cũng nên hành lễ với di nương a."
Lời này chẳng những nói rõ bản thân mình không có hành lễ sai, lại thuận tiện đem Thượng Quan Mai kéo vào theo, nói ra nỗi khó xử của bản thân hai người, đồng thời cũng làm cho mặt mũi Lưu di nương dễ nhìn chút ít, tuy Thượng Quan Mai rất khinh thường Lưu di nương, nhưng vẫn là cảm thấy lời này của Cẩm Nuơng vẹn toàn, hơn nữa đã làm giảm không khí căng thẳng giữa nàng cùng Lưu di nương.
Vì vậy cũng theo lời Cẩm Nương tiến đến hành lễ qua loa với Lưu di nương, nên khiến lời chất vấn vừa rồi của Lưu di nương không còn hợp lý nữa.
Lưu di nương liền cảm thấy tức giận nghẹn ở trong lồng ngực, nuốt vào không được, nhổ ra cũng không xong, chỉ có thể lấy mắt trừng Thượng Quan Mai, Thượng Quan Mai vẫn là một bộ dáng cao cao tại thượng, lời nói phát ra bình thản hơn: "Bên ngoài lạnh lẽo, di nương có muốn vào ngồi một chút hay không?"
Trong lòng Lưu di nương biết nàng chẳng qua chỉ mời lấy lệ, có theo nàng vào trong phòng, thì nàng cũng sẽ không đem bà để vào trong mắt, nhưng hôm nay lời nói của nàng rất khách khí, nếu không đi vào, người ta sẽ nói bản thân mình nhỏ nhen, nên liền gật đầu một cái, là chân liền bước vào trong phòng Thượng Quan Mai.
Thượng Quan Mai liền đành chịu liếc nhìn Cẩm Nương nói: "Cùng vào trong, uống thêm chút trà a."
Cẩm Nương mới không thèm làm bia đỡ đạn cho cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu của họ, hơn nữa những điều nên nghe cũng đã nghe, người nên gặp cũng đã gặp được, vừa vặn Phong Nhi cũng từ hành lang bên trong đi tới đây, nên nàng liền cáo đi về.
Thượng Quan Mai một mực tiễn Cẩm Nương ra khỏi sân. Lúc Cẩm Nương gần đi, nàng còn xin lỗi chuyện Lãnh Hoa Đường không thể đi cùng Lãnh Hoa Đình đi tới cửa hàng vào sáng ngày mai, Cẩm Nương liên tục nói, không có vấn đề gì, không cần chú ý vân vân, nhưng trong nội tâm lại sắp mở cờ trong bụng rồi, nghĩ đến, ngày mai sẽ không có nguời đáng ghét kia đi cùng mình và tướng công, hành trình ngày mai, có tính là du ngoạn tuần trăng mật không?
Vừa nghĩ như thế, bên tai bắt đầu đỏ lên, Phong Nhi đang đâm đầu đi tới, chứng kiến Thiếu phu nhân đột nhiên có bộ dạng thẹn thùng, thì không khỏi ngơ ngẩn, chẳng lẽ, Thế tử phi trêu ghẹo Thiếu phu nhân sao?
Trên đường đi Cẩm Nương có chút mất hồn mất vía, khi thì khóe miệng mỉm cười, khi thì lại cau mày lắc đầu, thấy vậy Phong Nhi vô cùng lo lắng, Thiếu phu nhân không phải là ở trong phòng Thế tử phi bị trúng tà chứ...
"Thiếu phu nhân, Đỗ ma ma này là thị tì của Thế tử phi, chồng của nàng ta là quản sự nhị môn, rất được Thế tử tín nhiệm, nhi tử ở bên ngoài thay Thế tử phi trông coi cửa hàng, bản thân nàng ta lại là quản sự các ma ma trong phòng bếp của Thế tử phi, tuy không phải là thiếp thân bên cạnh của Thế tử phi, nhưng trông coi cái ăn, đương nhiên cũng là người rất được xem trọng." Phong Nhi quyết định nói cái gì đó, phân tán sự chú ý của Thiếu phu nhân, bằng không, một lát trở về, sợ là Thiếu gia sẽ bị bộ dáng của nàng lúc này dọa nha.
Tin tức này ngược lại rất có tác dụng, xem ra, một lát trở về nên tìm Lãnh Khiêm một chút, có vài việc mình và Lãnh Hoa Đình không tiện làm, nhưng Lãnh Khiêm thân thủ tốt, lại trung thành, để hắn đi điều tra, tất nhiên sẽ được việc hơn.
Trở lại trong sân, Lãnh Hoa Đình quả nhiên đang ở trong phòng, cầm quyển sách lật lật xem, Cẩm Nuơng nhớ tới lúc gần đi đã bảo Tú cô chuẩn bị thuốc, cũng không biết hắn uống chưa, nhìn thần sắc hắn ghét ghét, nàng liền đi hỏi Tú cô, Tú cô nói cho nàng biết, Thiếu gia nghe nói là thuốc của Thiếu phu nhân, rất sảng khoái liền uống.
Lúc này Cẩm Nương nghe thế mới yên lòng, tuy nhiên không biết cái phương thuốc kia có thể trị đúng bệnh không, nhưng vẫn phải thử chứ sao? Dưới tình huống Lãnh Hoa Đình không có phương thuốc nào tốt hơn, thì trước thử cái này xem sao, biết đâu chừng, lại có tác dụng a?
Tú cô chỉ không biết tại sao Cẩm Nương không muốn cho người khác biết Thiếu gia dùng thuốc, địa vị của Thiếu gia ở trong lòng Vương gia cùng Vương phi nhìn một cái là có thể biết đến, thuốc này, nếu như có thể trị tốt cho Thiếu gia, Thiếu phu nhân chính là đại công thần trong phủ này, nếu như không thể chữa trị, ngược lại sẽ làm cho người ta lên án, nói Thiếu phu nhân bụng dạ khó lường, đến lúc đó, chỉ sợ là có mười cái miệng, cũng nói không rõ, nhưng làm cho người ta khó hiểu nhất chính là, Thiếu gia rất tín nhiệm Thiếu phu nhân, cho uống cái gì liền uống cái đó, nửa điểm cũng không có hoài nghi qua, thân thể này chính là của bản thân Thiếu gia nha, Thiếu phu nhân lại không có học qua y thuật, hắn không sợ sao?
Trong lòng có một đống nghi vấn lớn, nhưng lại không tiện hỏi, xem bộ dáng Thiếu phu nhân thật là cao hứng, cũng không biết có việc gì vui, mà hưng phấn giống như một đứa trẻ.
Cẩm Nương nhớ tới chuyện ca ca của Lưu di nương, nên lòng cũng một bụng nghi vấn, liền đẩy Lãnh Hoa Đình vào trong phòng, lúc này vào cửa mới nhớ tới không thấy Tứ Nhi, liền hỏi: "Tứ Nhi? Không phải nói để cho nàng hầu hạ chàng sao?"
@by txiuqw4