Lãnh Hoa Đình cuối cùng cũng đem ánh mắt từ trên sách dời đi, vừa nâng mắt lên, tim liền đập mạnh, Cẩm Nương hôm nay mắt môi mị sắc, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, giữa lông mày đều là sắc mặt vui mừng, cái miệng nhỏ nhắn hơi vểnh lên, đi qua nội viện của Thế tử phi nhặt được bảo vật hay sao chứ?
"A Khiêm tức giận nàng, nàng hờn dỗi trở lại trong phòng chính mình rồi." Lãnh Hoa Đình nhẹ cười nói, một đôi mắt phượng xinh đẹp thú vị nhìn chằm chằm vào Cẩm Nương, Cẩm Nương bị hắn nhìn đến không thoải mái, cong môi nói: "Ta trên mặt mọc hoa sao? Làm gì nhìn kĩ ta như vậy."
Lãnh Hoa Đình liền nở nụ cười, nụ cười kia như hoa quỳnh âm thầm nở trong đêm tối, đẹp tới cực điểm, đẹp tới tao nhã, Cẩm Nương không khỏi nhìn tới không chớp mắt được, trong đầu liền hiện ra mấy chữ tuần trăng mật, trên mặt lập tức như nhiễm lên một tầng mây đỏ, xinh đẹp như đào, thanh nhã như cúc, hai người đối mặt với nhau, ánh mắt dính vào nhau không phân ra được, cũng sớm đã quên mình muốn gì, nói gì, thật lâu sau, Lãnh Hoa Đình khan khan trong cổ họng nói: "Nương tử, chúng ta... có phải là nên đi nghỉ ngơi không?"
Cẩm Nuơng bị một câu nói kia của hắn khiến cho nàng càng thêm ngượng ngùng, cúi đầu, rốt cục cũng đem ánh mắt dời đi, nhưng mặt càng đỏ hơn, tiếng nói nhỏ như muỗi: "Cái kia... Tướng công, sắc trời... giống như còn rất sớm."
Bộ dáng nàng như vậy, khẳng định càng thêm mê người, Lãnh Hoa Đình cảm giác được yết hầu một trận phát khô, thân thể cũng cảm giác khô nóng, tim đập dồn dập, nắm một tay của Cẩm Nương liền đem nàng kéo vào trong ngực, cũng nhịn không được nữa, cúi người xuống liền dán lên cặp môi kiều diễm đỏ mọng kia.
Xúc cảm mềm mại lành lạnh, lại làm cho toàn thân Cẩm Nuơng giống như bị chạm điện mà run lên, nhịn không được liền đưa lưỡi liếm môi của chính mình.
Lãnh Hoa Đình kỳ thật cũng không hiểu tình huống lắm, chỉ cảm thấy môi của nàng quá mức hấp dẫn, nên hắn theo bản năng muốn ngậm lấy, khẽ cắn, lại không nghĩ rằng nàng trượt nhẹ đầu lưỡi non mềm liếm tới, khiến hắn toàn thân cứng đờ, thân thể khô nóng tựa như như lửa thiêu đốt, lại theo bản năng, thoáng cái mút đầu lưỡi nghịch ngợm của nàng, mình cũng học theo, đem đầu lưỡi tiến vào trong miệng của nàng, một mùi thơm ngào ngạt, ngọt ngào như cam tuyền, hắn lại nhịn không được, ở trong khoang miệng của nàng từ từ khám phá, mút lấy phần ngọt ngào này không chịu buông ra, cho đến khi Cẩm Nương nhẹ giọng thở gấp, mà mình cũng có chút hô hấp không được, mới lưu luyến mà buông nàng ra.
Tiểu nhân nhi trong ngực mị nhãn như tơ, kiều diễm ôn nhu như một đóa đinh hương, đang thở gấp liên tục, rồi lại như si như say nhìn mình, cảm giác khô nóng vốn vẫn chưa bình phục lại lần nữa thiêu đốt, như muốn đưa hắn vào một cột lửa, thân thể phản ứng khiến hắn có chút lúng túng khi ứng phó, trong cổ họng hắn gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên phát lực, ôm lấy Cẩm Nương phi thân nhảy lên, Cẩm Nương một hồi đầu váng mắt hoa, thoáng cái người đã tới trên giường, mà thân hình to lớn thon dài của hắn đang đè ở trên người của nàng, một tay đã loạn xạ cởi ra vạt áo của nàng, đầu tựa vào hõm vai của nàng, tinh tế nhẹ nhàng hôn lên bên tai cùng hai má của nàng, cảm giác tê dại lần nữa tập kích lý trí của Cẩm Nuơng, nàng thiếu chút nữa đã quên đi thân thể mình mới chỉ có mười bốn tuổi... phát dục cũng còn chưa thành thục... mà nhiệt liệt đáp lại theo tiết tấu của hắn.
Hai người ở trên giường lăn qua lăn lại, quần áo cởi một nửa, tóc đen tán loạn, nhưng đến khắc cuối cùng, Lãnh Hoa Đình thở hào hển ngừng lại, giọng nói khô khốc mà mang theo từ tính khàn khàn, rất gian nan nói: "Nương tử... thân thể của ta có độc, ta sợ..." Rõ ràng hắn động tình đã sâu, mà còn cố gắng cực lực khắc chế, hắn cũng là nam nhân bình thường, lại đối với thê tử mà mình yêu mến, phải có nghị lực như thế nào mới có thể chống cự nổi... Cẩm Nuơng còn đang thở hào hển, nghe vậy tim lại bị một trận co rút đau đớn, là hắn sợ độc khó có thể trị hết, sẽ không có cách nào đi cùng nàng đến hết cuộc đời này, cho nên, tình nguyện bảo vệ sự trong sạch của nàng, để nàng sau này có thể tiếp tục hành trình phía trước, trước kia hình như hắn đã ngu ngốc nói qua một lần, không nghĩ tới, vẫn chưa buông tha cho tính toán kia...
"Tướng công, sẽ tốt thôi, ta nhất định sẽ chữa tốt bệnh cho tướng công." Cẩm Nương yêu thương vuốt trán của hắn, duỗi tay ra, ôm eo của hắn kéo sát vào trong lòng mình, xoay người một cái, nằm ở trên người của hắn, thần sắc chấp nhất mà chăm chú: "Tướng công, có chàng, trong mắt Cẩm Nương đã nhìn không thấy nam nhân khác, cho dù chàng độc phát thì như thế nào, ta nói rồi, sẽ không để cho chàng đi trước, ta ích kỷ, không muốn chịu nỗi thống khổ khi bị mất đi, cho nên, chàng phải nhớ kỹ lời nói của ta, nhất định phải tốt."
Nói xong, liền cúi người hôn lấy cái trán cùng chóp mũi của Lãnh Hoa Đình, ôn nhu như nước, tình ý liên tục, tay ở trên người hắn sờ loạn không yên phận, khiến cho Lãnh Hoa Đình càng ý loạn tình mê, tình cảm đang mãnh liệt như lửa, nàng lại đột nhiên nhăn nhó mặt nói: "Nha, kỳ thật, nguyệt sự của ta đã đến." Nói xong, thì nhanh chóng xoay người bò dậy, cười đến thấy răng không thấy mắt.
Như một con tuấn mã đang chạy băng băng đột nhiên bị người ta kéo lại dây cương, một thân huyết mạch sôi trào đột nhiên bị ức chế, hoặc là ngươi đang hát vang một hí khúc thì bị người nhéo yết hầu, Lãnh Hoa Đình đang khó chịu đến sắp nổ mạnh, thì bị lời nói này của nàng khiến cho dở khóc dở cười, cố gắng chịu đựng xúc động muốn xé nát nàng, một tay nhéo eo thon của nàng, mười ngón tay gảy loạn xạ, Cẩm Nương cũng sợ ngứa, hắn lại là học qua khí công, tự nhiên biết rõ huyệt vị ngứa nhất, nên nhất thời cười nàng đến thở không nổi, liên tục cầu xin tha thứ, tướng công tốt, ca ca tốt, lời dễ nghe gì đều nói ra miệng, chỉ cầu hắn có thể tha nàng.
Lãnh Hoa Đình chơi một hồi cũng mệt mỏi, chân tay duỗi ra, liền nằm ngửa ở trên giường, mới nhớ tới điều cần hỏi nàng: "Ở trong phòng Thế tử phi gặp chuyện gì thú vị sao?"
Cẩm Nương liền đem chuyện xảy ra trong phòng Thượng Quan Mai nói với hắn một lần, Lãnh Hoa Đình nghe xong khóe miệng liền ngậm tia cười lạnh, nói với nàng: "Một lát nữa để cho A Khiêm đi tra, trên tay A Khiêm còn có mấy tử sĩ, thân thủ không tồi, sáng mai hẳn là sẽ có kết quả."
Cẩm Nương vốn là có ý tứ này, chẳng qua nghe được hắn nói tới thủ hạ của Lãnh Khiêm, thì có chút kinh ngạc, liền hỏi: "A Khiêm có phải là cũng có chức vị không?"
Lãnh Hoa Đình câu môi cười, tóm lấy lỗ tai của nàng nói: "Lời này nàng nên sớm hỏi mới phải, hắn là Lục Phẩm đới đao thị vệ, đương nhiên là có chức vị, bất quá, chức trách của hắn bây giờ chủ yếu chính là bảo vệ ta."
Cẩm Nương nghe xong càng thêm khó hiểu, mặc dù biết Giản Thân Vương quyền cao thế trọng, nhưng là không có lớn đến nỗi có thể làm cho Lục Phẩm đới đao thị vệ chuyên trách bảo vệ tính mạng của nhi tử mình a.
"Phụ thân A Khiêm vốn là bộ hạ của phụ vương, nhưng A Khiêm chỉ là một nhi tử do ngoại thất sinh, sau khi mẫu thân qua đời, tuy được mang về phủ, nhưng lại thiếu chút nữa bị mẹ cả hại chết, ngay lúc hắn bị đánh tới hấp hối, là ta đã cứu hắn, từ đó về sau hắn liền đi theo ta, nếu không phải muốn trước mặt phụ thân hắn lấy chút ít mặt mũi, hắn cũng sẽ không đi thi võ khoa cử, càng sẽ không làm quan, bất quá, cũng may phụ vương lợi dụng người trong tay đem hắn đưa về phủ, hơn nữa đối với bên ngoài cũng chỉ dùng thân phận thị vệ, nương tử a, ta đem toàn bộ chuyện tình của A Khiêm nói cho nàng biết, nàng... từ nay về sau cũng nên cách xa A Khiêm một chút, không thể ở trước mặt ta đề cao hắn a." Mùi vị dấm chua rất nặng bay ra, Cẩm Nương không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười,
Liếc mắt trắng nói: "Ta đây không phải vì suy nghĩ muốn giúp cho chàng nhiều hơn sao? Hiểu biết chàng, thì người bên cạnh chàng đương nhiên ta cũng phải biết rõ ràng a." Nói xong, thì dừng một chút, lại nói tiếp, "Ta thấy Tứ Nhi đối với hắn cũng có chút ý tứ nha, nên cũng phải hỏi một chút chuyện tình của hắn mới đúng, bây giờ người đắc lực bên cạnh ta cũng không nhiều, muốn cho Tứ Nhi có thể tìm một nhà tốt, nhưng mà hiện tại xem ra, sợ là khó thành." Trong lúc nói chuyện, ánh mắt nàng liền ảm đạm đi xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú xuất hiện một tầng bất đắc dĩ.
Tại xã hội phân biệt giai cấp cùng thân phận này, một quan viên Lục phẩm làm sao có thể lấy một nô tỳ về làm vợ, tối đa cũng chỉ có thể nạp làm thiếp, trong lòng nàng cũng không muốn trượng phu nạp thiếp hoặc có thông phòng này nọ, đương nhiên cũng không muốn nhìn thấy Tứ Nhi làm thiếp người khác, nghĩ Tứ Nhi khó có được người hợp ý, nhưng tim của thiếu nữ lại đặt sai chỗ, nên trong nội tâm tất nhiên là khó chịu.
"Đừng có quấn quýt chuyện này nữa, sớm đi an trí đi, không phải nói, sáng mai còn muốn đi theo ta xuất môn sao?" Lãnh Hoa Đình thấy vậy một tay liền kéo nàng nằm xuống, ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vò loạn một hồi, cười nói, không muốn nhìn bộ dáng ưu sầu của nàng, khi nàng nhíu mày, tim của hắn cũng đau theo, cho nên, thầm nghĩ vò rối khuôn mặt u sầu của nàng, đem nàng kéo vào trong ngực, có một số việc, bọn họ cũng không có cách nào thay đổi được.
Ngày thứ hai, Cẩm Nương nghĩ có thể xuất môn, nên sáng sớm liền thức dậy, Tứ Nhi nghe thấy tiếng động trong phòng liền đi vào, hầu hạ nàng rửa mặt, trong mắt Tứ Nhi có chút không yên lòng, lúc chải đầu cho Cẩm Nương, cũng không chuyên tâm, Cẩm Nương nhìn thấy trong lòng liền thở dài, bắt chủ đề nói: "Xuân Hồng đi qua viện Tam lão gia, cũng không biết sống như thế nào, nghe nói Tam thái thái là người rộng lượng, chắc sẽ không phải đối với nàng quá kém mới đúng."
Tứ Nhi nghe được khẽ giật mình, phục hồi tinh thần nói: " Dù có như vậy thì thế nào, chung quy củng là làm thiếp, có gì hay đâu."
Cẩm Nương nói ra lời này vốn là muốn dò xét tâm tư của nàng, Tứ Nhi quả nhiên là người có chí khí, nàng thở dài một hơi, cười nói: "Ngươi nói cũng đúng, làm tiểu thiếp người ta, đúng là không có gì hay, sau này ta sẽ tìm một nhà tốt cho ngươi, người nọ nhất định phải toàn tâm toàn ý đối đãi ngươi, không thể vợ cũng không thể có tiểu thiếp, chỉ có một mình ngươi như thế nào?"
Tứ Nhi nghe nàng đang nói chuyện người khác, bỗng nhiên lại kéo tới trên người mình, trong nội tâm vốn đang có chuyện bị đé nén, lúc này liền xấu hổ, dậm mạnh chân sẵng giọng: "Thiếu phu nhân, có phải người ngại nô tỳ chậm chân chậm tay hay không, vậy thì tìm người mới tới hầu hạ người a, không có việc gì mới sáng sớm liền trêu ghẹo ta?"
Cẩm Nương thấy bộ dạng nóng nảy của nàng, không khỏi cười nói: "Nhìn xem, bất quá chỉ là nói tìm cho ngươi một nhà tốt, ta chỉ nói thôi a, ta thật sự còn không thể thiếu được ngươi, chính là cho ngươi tìm người, cũng không thể đem ngươi thả ra, ngươi nha, đời này đều phải đi theo ta a."
Tứ Nhi nghe được khẽ giật mình, lập tức thẹn đỏ mặt, đang muốn nói cái gì nữa, thì lúc này Ngọc Nhi cũng tiến đến, sắc mặt Ngọc Nhi thoạt nhìn có chút tiều tụy, như là có tâm sự nặng nề, Lãnh Hoa Đình thì từ lúc Cẩm Nương đứng dậy cũng đã tỉnh, quần áo cũng tự mình mặc, ngồi ở bên giường xem Cẩm Nương trêu chọc Tứ Nhi.
Lẽ ra Ngọc Nhi tới trễ, nên nàng vừa thấy Thiếu gia đang ngồi quần áo chỉnh tề, trên mặt không khỏi sinh ra vẻ bối rối, "Thiếu gia, nô tỳ... đến chậm chút ít."
Lãnh Hoa Đình khoát khoát tay không để ý, Ngọc Nhi liền biết chuyện đi ra nhĩ phòng múc nước, Cẩm Nương thấy vậy liền nói: "Tướng công, trong phòng chúng ta nên thêm người rồi, một lát nữa đi tới chỗ nương, ta sẽ nhắc với nương, để một mình Ngọc Nhi hầu hạ, cũng rất vất vả."
Ngọc Nhi đang đem nước đi vào, vừa vặn nghe được lời này, không khỏi giật mình, chậu nước trên tay suýt nữa thì rơi, Cẩm Nuơng nhìn thấy cũng không có lên tiếng.
Dùng qua điểm tâm, Cẩm Nuơng dẫn theo Tứ Nhi, còn Lãnh Khiêm thì phụ giúp Lãnh Hoa Đình đi tới nội viện của Vương phi, sáng sớm, đã thấy Nhị thái thái, Tam thái thái, Tứ thái thái đang ở đó, nàng không khỏi thất thần, hôm nay là ngày đặc biệt gì sao? Như thế nào mà tới đầy đủ như vậy? Cái này trận chiến này thoáng cái khiến cho Cẩm Nương dâng lên chủ ý, đúng dịp này gặp họ đầy đủ ở đây thật tốt, hôm nay nhất định phải lấy được ít quan hệ, vì một người đã khó đối phó rồi, huống chi là có tới ba vị.
Sau khi tiến vào, liền hành lễ với từng vị thái thái trước, sau đó Cẩm Nương liền phụ giúp Lãnh Hoa Đình an phận đứng qua một bên, bộ dạng rất ngoan ngoãn, cũng không nhìn tới bất kì người nào trong các nàng.
Từ lúc nàng vào cửa khóe miệng Nhị thái thái liền chứa ý cười, lúc này thấy bộ dáng của nàng, thì vui vẻ càng sâu, nói với Vương phi: "Chị dâu, ta coi nàng chính là một người rất biết vâng lời, cho dù ra cửa, cũng sẽ không có chuyện gì ầm ĩ gì, hơn nữa, chỉ cần phái vài người đắc lực đi theo là được, người ở trong phủ của chúng ta, ai có dám lung tung xông tới?"
Cẩm Nương nghe được liền chấn động, mấy vị này đến đây, là vì chuyện hôm nay mình xuất phủ sao?
Quả nhiên Vương phi nghe xong lời nói của Nhị thái thái đã biết nàng muốn nói cái gì, Tứ thái thái ở bên kia liền nở nụ cười lạnh, "Nhị tẩu sao lại nói như vậy, ta cũng chưa nói cháu dâu không tốt, chỉ nói chuyện này không hợp quy củ, Thiếu phu nhân nhà ai lại theo nam nhân xuất đầu lộ diện, mà nơi đi tới là cửa hàng thành Đông, chỗ đó người tới người đi nhiều, đủ loại hạng người, toàn những người loạn thất bát tao, lại là nơi buôn bán, ngươi cũng không thể nói nàng tới mua đó đồ đi."
Tam thái thái vẫn mang bộ dáng sợ hãi, nghe xong lời nói của Nhị thái thái và Tứ thái thái, đưa mắt nhìn Vương phi nói: "Tứ đệ muội nói có lý, nữ nhân gia vẫn nên ở trong nhà, giúp chồng dạy con mới là chính đáng."
Vương phi vốn cũng không muốn Cẩm Nương đi theo đi, trong nội viện Cẩm Nương mới xảy ra không ít chuyện, mấy kẻ trong phủ đều nhìn chằm chằm vào nội viện của mình, chỉ ước gì trong nội viện của mình xảy ra chuyện khiến bọn họ vui sướng, mà bản thân mình cũng nhẫn nhịn không ít năm, giả bộ hồ đồ, nhưng vụng trộm lại không có làm cho bọn họ chiếm được chỗ tốt gì, nên trong nội tâm họ không cam lòng, liền sửa mục tiêu đến chằm chằm vào Cẩm Nương, làm con dâu Vương phủ thật là khó, chỉ là nàng cũng có cái không hiểu, bây giờ Thế tử đã là Lãnh Hoa Đường, Thế tử phi Thượng Quan Mai mới là chủ mẫu tương lai chân chính trong phủ, muốn tìm phiền toái, cũng phải là đi tìm nàng ta mới đúng, tại sao lại luôn nhìn chằm chằm vào con dâu của nàng nha?
Chẳng lẽ họ cảm thấy mình dễ khi dễ sao? Nghĩ tới đây, trong nội tâm Vương phi liền nổi lên cơn giận, chuyện trong nội viện của chính mình, lại có cái gì khiến các nàng quan tâm, vì thế nhân tiện nói: "Cẩm Nương là đi cùng Đình Nhi, có tướng công ở bên người, lại có cái gì cho người khác nói, hơn nữa, hai người bọn họ bất quá cũng chỉ là đi theo Lão Tam học ít việc buôn bán, nếu Đình Nhi chỉ ở trong phòng mãi cũng không phải là chuyện tốt, đi ra ngoài chơi cũng tốt, các đệ muội không cần lo lắng, chuyện của ta mọi người không nên quá chú ý mới đúng."
Lời nói này có chút nặng, trên mặt ba vị thái thái ngồi trong phòng liền có chút ít khó coi, ngay cả Nhị thái thái vừa rồi mới nói chuyện giúp Cẩm Nương cũng có chút lạnh mặt, lời nói này của Vương phi rõ ràng nói là: “Đây là chuyện trong nội viện của nàng, không cần các nàng quan tâm” cửa hàng kia vốn là sản nghiệp của Vương phủ, tuy thuộc về của chung, nhưng Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình cũng không phải đi tiếp nhận vị trí quản lý, mà chỉ là nhìn xem, thì có cái gì không được? Hơn nữa, Cẩm Nương là con dâu của Vương phi, quản giáo nàng ấy như thế nào là chuyện của nàng.
Nhị thái thái dù sao cũng từng có tài danh, tu dưỡng rất tốt, nên tuy khó chịu, nhưng cũng không nói gì thêm.
Tứ thái thái thì vốn là người chua ngoa, vừa nghe lời này liền nổi giận, "Vương tẩu sao có thể nói như vậy, chúng ta như thế chẳng qua là quan tâm Đình Nhi? Đình Nhi đại hôn cũng không bao lâu, trong nội viện liền xảy ra liên tiếp xảy ra mấy cái án mạng, còn... đều là nha hoàn thiếp thân hồi môn của cháu dâu, chẳng phải nói Tôn Lão gia dùng đạo nho trị gia, vô cùng chú ý lễ nghi quy củ sao, tại sao người đi theo cháu dâu lại thành như vậy?"
Lời này ý nói, Tôn gia vốn trị gia nghiêm cẩn, người trong phủ lẽ ra đều tốt, chỉ là Cẩm Nương không biết dạy, chính mình có vấn đề, cho nên người đi theo bên thân mình cũng không có quy củ, phạm thượng không biết trên dưới.
Cẩm Nương nghe xong lời này không khỏi cười lạnh, mấy người này nhìn qua là quan tâm nàng, kỳ thật, là hướng về phía Vương phi cùng tướng công mà tới a, nếu như tướng công chỉ là thân phận con vợ kế, không có khả năng kế thừa vị trí Thế tử, nói không chừng các nàng cũng sẽ không quan tâm mình như vậy, có lẽ, Lãnh Hoa Đường đã cùng bọn họ có cái hiệp nghị gì, hoặc nếu Lãnh Hoa Đường kế vị có thể cho bọn họ nhiều chỗ tốt, vì vậy bọn họ mới thay hắn lo lắng như thế, sợ bản thân tướng công có một ngày đột nhiên tốt lên, lấy lại Thế tử vị? Hoặc là, bọn họ chính là người hại tướng công, sợ có một ngày thân thể tướng công chuyển biến tốt, sẽ trả thù bọn họ?
Cẩm Nuơng liền tựa tiếu phi tiếu nhìn Tam thái thái cùng Tứ thái thái nói: "Tứ thẩm tử, lời nói này của ngài cũng khiến cháu dâu cảm thấy buồn bã, lại nói, những người kia cũng đã theo cháu dâu rất nhiều năm, trước kia tại sao không có phát hiện một điểm không tốt? Nếu như bản tính vốn xấu, sợ là đã nhanh chóng hiện ra nguyên hình, cháu dâu cũng không cần mang mấy người đó đi tới đây, cháu dâu thật không nghĩ ra, một người tốt, sao vừa mới tới Vương phủ, liền thay đổi rồi? A, chắc không phải là những người mới tới viện dạy hư các nàng nha, một lát nữa trở về, ta phải nhanh chóng thanh lý, đem những kẻ e thiên hạ không loạn này, nói nhiều làm ít đuổi ra khỏi viện."
Tam thái thái cùng Tứ thái thái vừa nghe lời này, mặt đều thay đổi, cháu dâu này cũng quá lớn mật đi, hai nàng đều đưa người tới trong nội viện của Cẩm Nương, cũng trùng hợp là sau khi người của các nàng đi qua, trong viện của Cẩm Nuơng liền liên tiếp gặp chuyện không may, lời này của nàng không phải ám chỉ là người của các nàng có vấn đề, vừa tới liền xúi giục người trong viện náo loạn sao? Lời này không khác gì đánh tới mặt của hai nàng, thật quá đáng a.
Hai nàng đồng thời nhìn về phía Vương phi, con dâu đối với trưởng bối bất kính như vậy, Vương phi cũng nên giáo huấn vài câu a, ai ngờ Vương phi dường như không nghe không thấy, đoan chính ngồi uống trà, khóe miệng còn mang theo ý cười, một bộ dáng chuyện không liên quan tới mình.
Nhị thái thái nghe xong lời nói của Cẩm Nương liền nở nụ cười, cháu dâu này, nhìn qua có bộ dáng nhu nhược vâng lời, nói chuyện thì như chứa dao bén, xem ra, cũng không phải là người dễ dàng chịu thiệt a.
"Cháu dâu, ngươi nói vậy là ý gì, là trách thím ta không nên đưa người cho ngươi sao? Khiến cho người trong viện của ngươi bị hư hỏng?" Tam thái thái coi như biết kìm chế, thấy Vương phi có bộ dáng bao che khuyết điểm, nên dù mình có phát giận, Vương phi cũng sẽ không để cho nàng hả giận, nếu người luôn luôn không biết nhẫn nhịn sẽ nói ra liền, quả nhiên, Tứ thái thái chính là người dễ nổi nóng, lời nói của Cẩm Nương vừa dứt liền tức giận đứng lên, thốt ra trách mắng đối với Cẩm Nương.
"Ầm ĩ muốn chết, các người là muốn ỷ đông khi dễ nương tử của ta đi, còn thím nữa, từng bước từng bước lấy lớn hiếp nhỏ, nương tử của ta mỗi ngày đều ngoan ngoãn ở trong nội viện, đâu có trêu chọc gì ai, mấy người quái dị toàn bộ là do các ngươi đưa vào, ta mới không cần, nếu nương tử nói là đuổi đi, sau khi Đình Nhi trở về, nhất định để cho A Khiêm toàn bộ đá văng ra."
@by txiuqw4