sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thứ nữ - Chương 084 phần 2

Lãnh Hoa Đình cười sáng lạn, cùng hắn phất phất tay nói: “Sáng mai chúng ta không chơi cái này, đánh cờ đi.”

Lãnh Hoa Hiên vừa cười vừa nói: “Tốt, chỉ là lúc đó Nhị ca cần phải nhường Tiểu Hiên một quân cờ mới được.”

Lãnh Hoa Đình cười đáp ứng, trong mắt phượng đẹp đẽ tràn đầy ý cười hồn nhiên, chờ Lãnh Hoa Hiên ra khỏi cửa, nụ cười của hắn liền thu vào, nhìn về hậu đường hét lớn: “Nương tử ngu ngốc, ta muốn trở về phòng.”

Cẩm Nương lau miệng, từ hậu đường đi ra, oang oang nói: “Ta ngu ngốc ở đâu, hôm nay rõ ràng chàng có huynh đệ thì không cần nương tử nữa, còn có mặt mũi nói ta.”

Lãnh Hoa Đình cũng không có lên tiếng, chỉ một mực đi nhanh vào bên trong, vào phòng, Cẩm Nương biết rõ trong lòng hắn còn rất nhiều nghi vấn, nên liền phân phó Tứ Nhi nói: “Một lát nữa mang nước nóng vào trong phòng, ta sẽ Giúp gia tắm rửa.”

Tứ Nhi lên tiếng đáp rồi đi ra. Cẩm Nương liền đóng cửa phòng, vì trong phòng có cửa ngầm đưa nước, mà vào trong phòng để người khác không quấy rầy bọn họ.

“Ngọc Nhi đến cuối cùng đã làm cái gì? Lần này nàng có thể nói cho ta biết rồi chứ.” Lãnh Hoa Đình từ đằng sau cánh cửa nhân tiện hỏi.

Cẩm Nương nghe xong thì phá lên cười, nghiêng đầu hỏi hắn: “Chàng cũng không biết là chuyện gì, sao lại giúp đỡ ta đi chỉnh nàng? Không sợ ta cố ý hãm hại nàng sao?”

Lãnh Hoa Đình cong môi, lấy một tay kéo nàng, rồi chọc chọc vào trán nàng nói: “Nàng làm thế không phải là hãm hại người sao? Trước mắt ta mà hãm hại nha đầu thiếp thân của ta, nàng nói lý do a?”

Cẩm Nương nghe xong thở ra, mở miệng nói: “Chàng đau lòng à?”

Lãnh Hoa Đình nghe được thì trì trệ, nhéo mũi nàng nói: “Đau lòng vì nàng chỉ đánh nàng ta hai mươi gậy, sáng mai lại đánh nàng ta thêm hai mươi gậy nữa a, miệng nàng này sẽ không đáng ghét như vậy, nói đi, có phải là phát hiện nàng ta động tay động chân vào đồ ăn của ta không?”

Cẩm Nương nghe xong trong lòng đau xót, nàng vốn không muốn nói rõ với hắn, sợ sự thật sẽ làm tổn thương hắn. Nàng cũng biết rõ, hắn bề ngoài tuy lạnh lùng, tàn bạo và nóng nảy, nhưng trong lòng lại yếu ớt, ôn nhu đến mức nào, hồn nhiên cùng hỗn trướng, tất cả, đều là giả vờ để tự vệ, hắn rất hi vọng người khác thiệt tình quan tâm cùng bảo vệ, nhưng mà… Quanh mình khắp nơi lại đầy âm mưu, từng bước đều là hố bẫy, khiến hắn không thể không lạnh lòng, thu lại tình cảm, thế nhưng, sớm chiều ở chung, lại cùng nhau chơi đùa, mỗi ngày cùng họ tiếp xúc thân mật thì vẫn có vài phần tình cảm, nhưng lại không biết, đám người này mỗi ngày đối với hắn ôn nhu tìm mọi cách che chở, cũng để đối với hắn hạ độc, nói ra hắn làm sao chịu nổi chuyện này a.

“Tướng công, từ nay về sau, chàng không cần phải ăn cá chép, cam thảo cùng cá chép tách nhau ra, thì nửa phần độc tính cũng không có, nhưng nếu hợp cùng một chỗ, thì là độc dược, sở dĩ độc tố của chàng khó tống sạch ra ngoài, hơn nữa, càng ngày càng nghiêm trọng, chính là do chàng mỗi ngày đều uống thuốc độc, chàng hiểu được chứ?”

Cẩm Nương nói xong, trong lòng đau đớn, rồi lại không đành lòng, nhưng cũng phải nói cho hắn biết chân tướng, hắn là người bị hại, chỉ có biết chân tướng mới có thể làm cho hắn càng đề cao cảnh giác.

Lãnh Hoa Đình sắc mặt rất bình tĩnh, như là người bị độc kia làm hại căn bản không phải hắn, chỉ là trong mắt lộ vẻ nghi hoặc, hai tay nắm chặt, các đốt ngón tay rung động kẽo kẹt. Cẩm Nương biết rõ trong lòng hắn đang đau đớn, đang phẫn nộ, nàng đứng lên, đem đầu hắn ôm vào trong lồng ngực của mình, nhẹ nhàng vuốt đầu hắn nói: “Từ nay về sau, ta sẽ không cho các nàng ấy dễ dàng gia hại đến chàng nữa.”

Lãnh Hoa Đình, ở trong lòng nàng, hít sâu một hơi, tâm tình chậm rãi hồi phục nhưng nổi giận, ngẩng đầu lên nói: “Nàng nói xem, hắn có thể lại đi giết Ngọc Nhi diệt khẩu hay không?”

Cẩm Nương nghe được khẽ giật mình, nàng vẫn không nghĩ tới việc tra xét này, bất quá, nghĩ lại cũng cảm thấy sẽ không, “Ta chỉ nói là Ngọc Nhi trộm đồ thôi, nghĩ lại, hẳn là hắn sẽ đi tìm Ngọc Nhi hỏi sự tình, A Khiêm đâu rồi, hai người kia xử lý ra sao?”

“Không cần A Khiêm, đêm nay ta chính mình đi.” Lãnh Hoa Đình kéo dài ánh mắt, nói: “Từ nay về sau, loại chuyện này nàng phải kịp thời nói cho ta biết, ta không thể… để nàng đơn độc chiến đấu vất vả.’’

Cẩm Nương nghe được khẽ giật mình: “Chính chàng đi? Chân của chàng?’’

“Nương tử ngu ngốc, nàng đã quên chuyện ở Trữ Vương phủ rồi sao? Hoặc là, nàng còn muốn lên cây cao dạo chơi nữa?” Lãnh Hoa Đình nhanh chóng cười nói.

Cẩm Nương lập tức nhớ lại chuyện hắn trêu cợt mình như thế nào, thì duỗi hai tay ra nhéo chặt lỗ tai của hắn: “Chàng không nói ta còn không nhớ rõ, lúc trước lấy ta làm người để đùa giỡn, hừ, xem hôm nay ta ta đòi lại lỗ lã của ngày đó như thế nào.” Hai tay xê dịch, đang muốn nhéo hắn.

“Ôi...” Lãnh Hoa Đình đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết, Cẩm Nương nghe được lại càng hoảng sợ, nào còn nhớ chuyện muốn phạt hắn, nhanh chóng từ trong lòng hắn đứng dậy, nhìn hắn từ trên xuống dưới, vội vàng hỏi: “Đau ở đâu, tướng công, chân sao? Hay là độc tính của chàng lại phát tác?”

“Chân đau... Ôi… Bụng cũng đau nhức… Ách, ngực cũng đau nhức, nương tử, cho nàng sờ…”

Khuôn mặt xinh đẹp của hắn hiện chút hồng, đôi mi dày, thanh tú nhíu chặt lại, cặp mắt phượng yêu mị kia lúc này trong suốt, vừa vô tội nhìn Cẩm Nương thiết tha như hài tử với vẻ tội nghiệp vô cùng, Cẩm Nương nhìn thấy trong lòng run lên, liên tục không ngừng giúp hắn ấn chân, một hồi lại ấn bụng, vuốt ngực, gấp đến độ mồ hồi cũng đổ ra luôn.

Bàn tay bé nhỏ ở trên người hắn lục lọi một hồi, vừa đau lòng vừa khổ sở, trong miệng lẩm bẩm thì thầm: “Tại sao có thể bị đau đớn, không phải đã phát tác qua lần thứ nhất rồi sao? Có phải là thuốc xảy ra vấn đề gì không, vẫn là… cam thảo, đúng, cam thảo nha, chén tổ yến hôm qua có bỏ thêm cam thảo, ta không nên để cho chàng ăn…” Thì thào, lẩm bẩm, chỉ lo giúp hắn xem xét thân thể, lại không biết bàn tay bé nhỏ của mình chạm đến chỗ nào thì chỗ đó đều bị châm lửa.

Tiếng thì thầm nho nhỏ nghe vào lỗ tai hắn lại như tiếng vang động lòng người, bàn tay nhỏ bé thổi lên ngọn lửa sắp sửa làm hắn cháy, lửa nóng như bao trùm toàn thân, chỉ một lát Lãnh Hoa Đình liền cảm giác miệng đắng lưỡi khô, bản năng trong thân thể bị nàng khơi dậy biến hóa, như lửa từ không trung tràn vào, vừa không cách nào dập tắt được vừa không thấy phương hướng đột phá, làm toàn thân hắn nóng lên..

“Nương tử…” Trong cổ hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ, làm như bị đè nén, lại như là thống khổ, Cẩm Nương nghe được lòng lại càng phát hoảng lên, “Tướng công, tướng công, chàng… rất khó chịu sao? Làm sao bây giờ, có muốn lên trên gường vận công áp chế một chút hay không?”

Trên gường? Từ này giống như lửa cháy đổ thêm dầu, làm Lãnh Hoa Đình như cháy bùng lên, “Tốt… Đi trên giường, nương tử… Ta lạnh…”

Lạnh? Rõ ràng sờ thấy nóng rất thế nào lại thành lạnh? Sợ là nhiễm bệnh thương hàn nha, sốt rét rồi, Cẩm Nương càng gấp gáp, phụ giúp hắn đến bên gường, liền thấy Lãnh Hoa Đình sờ loạn trên y phục của bản thân, không phải lạnh sao? Vì sao còn muốn cởi quần áo? Nhưng tay nàng vẫn không tự chủ, giúp hắn cởi, nhìn thấy hắn mồ hôi đều túa ra, thì cởi ra cũng tốt, đừng để mồ hôi làm ẩm ướt nội y, một hồi ra gió lại nhiễm bệnh.

Hắn, rất nhanh chỉ còn áo đơn, trong miệng vẫn không ngừng kêu: “Nương tử… Lạnh quá, nàng… nàng ôm ta một cái.”

Cẩm Nương nghe xong nhanh chóng đi ôm hắn, trong nội tâm vừa sợ lại lo lắng gần chết, nhưng một tay của hắn lại không an phận mà xé rách y phục của nàng ra, Cẩm Nương liền giật mình, không phải hắn bị sốt đến hồ đồ chứ, nên liền thăm dò cái trán của hắn, thật sự là rất giống bị phỏng a, thân thể của hắn tựa như một đám lửa đang cháy bừng dậy, mà hắn lại còn đang nói lạnh?

Đầu óc Cẩm Nương xoay chuyển nhanh chóng, đang suy nghĩ xem hiện trạng này của hắn là bệnh gì, thì áo ngoài sớm đã bị hắn giật ra, chỉ còn một kiện quần áo trong.

Hắn đem nàng ôm càng chặt hơn, dán tiến lồng ngực, như muốn đem thân thể của nàng cùng hắn hòa hợp làm một, vừa lại như sợ nàng bay mất, Cẩm Nương bị hắn ôm đến một thân nóng bức đầy mồ hôi.

Đôi mắt phượng của hắn mê ly, trong mắt ánh sáng chói lọi xoay nhanh, rặng mây đỏ trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẽ đẹp đến mị hoặc, đôi môi bóng loáng mềm mại, hiện ra ánh sáng nhạt nhu hòa, cả người càng thêm sặc sỡ lóa mắt, Cẩm Nương thấy giật mình ngây mắt, rốt cuộc ánh mắt cứ dán chặt trên mặt hắn mà không di chuyển được, tim đập thình thịch liên hồi, cảm giác toàn thân như có một vòng lửa chạy quanh.

Tay của hắn tiếp tục dán chặt trên áo đơn sau lưng nàng, thanh âm rách của vải vóc khiến hắn càng thêm phấn khởi, da thịt thắng tuyết lộ ra trong không khí, bỗng nhiên lúc này có một mùi thơm thoang thoảng bay ra, thì môi của hắn đã kéo lên, hai bàn tay to lớn duỗi thẳng chiếm hữu lấy cặp ngực như trái đào nhỏ thanh tân của nàng, rồi nhẹ nhàng vuốt ve, lập tức đầu óc Cẩm Nương bị trúng một kích, lý trí còn sót lại trong một giây cuối cùng nàng đã suy nghĩ: hắn không phải là trúng xuân dược chứ...?

Hai bên kịch liệt dây dưa, Cẩm Nương bị hắn hôn đến tâm thần lơ lửng, mà hắn chỉ vừa chạm vào da thịt bóng loáng mịn màn của nàng, thì càng phát ra kích động bành trướng, hôn môi và ôm chặt rất khó giải đi đoàn lửa trong lòng hắn, nên liền xoay người một cái, thân hình thon dài tráng kiện kia liền nằm ở trên người của nàng, môi theo dọc theo cái mỹ lệ của nàng một đường hôn xuống phía dưới.

Chỉ khẽ chạm vào cổ, như mang theo dòng điện làm toàn thân nàng tê dại, trong cổ họng nhịn không được mà bật ra một tiếng yêu kiều, làm hắn nghe xong thân thể càng căng cứng, động tác của hai tay càng nhanh hơn, đôi môi lại ở trên thân thể mềm mại của nàng mà dao động, khắp nơi châm lửa, Cẩm Nương chỉ cảm giác mình như bị đặt trong một cái lò, ấm áp sáng rực, ngứa ngáy khó nhịn, cả người như sắp bị hòa tan.

Nàng mạnh mẽ quơ quào lung tung nghĩ phải tìm được nơi đột phá, mà hắn thì lại luôn châm lửa tưới dầu, mà không có động tác nào thực hiệu quả, nàng nhịn không được muốn tại trên người hắn tìm kiếm an ủi, nên bàn tay nhỏ bé hồ đồ sờ trước ngực cường tráng của hắn, hành động này tựa như đốt kíp nổ, hắn cảm thấy mình sắp nổ tung tồi, nên mạnh mẽ giữ lại một điểm tỉnh táo cuối cùng hướng phía dưới người nàng mà tìm kiếm, ẩm ướt, như đang mời gọi hắn vậy, hắn rốt cuộc khó nhịn tình cảm mãnh liệt, hai chân nhún một cái, chen vào giữa hai chân nàng...

Khi kích thước lưng áo của hắn trầm xuống, Cẩm Nương liền cảm giác được một trận tê liệt đau đớn, nhướng mày, kêu thét một tiếng, Lãnh Hoa Đình lại càng hoảng sợ, nhanh chóng dừng lại động tác, thân thể căng cứng, cúi người hôn môi nàng, vừa nhẹ nhàng ôn nhu vuốt ve, lại vừa ở bên tai nàng nhẹ lẩm bẩm: "Nương tử, đừng sợ, chúng ta... biến thành nhất thể được chứ?"

Thanh âm của hắn thuần hậu ôn nhu, như rượu ngon làm cho nàng mê say, như hoa hương thấm vào tim gan nàng, lại như cát khẽ chảy trên thân thể, giống như nước nhỏ từng giọt từng giọt một, vừa giống bài ca của mưa, đồng thời làm cho thân thể nàng nhẹ nhuyễn, ý chí cũng theo hắn phiêu đãng bay cao...

Xem nàng không còn khẩn trương nữa, hắn khẽ giật giật thân thể, cảm giác bỏng rát giảm bớt rất nhiều, rồi khoái hoạt liền ào đến như dòng điện chạy, Cẩm Nương nhịn không được mà than nhẹ: "Tướng công... Tiểu Đình..."

Trên gương mặt tinh sảo của Lãnh Hoa Đình tràn ra một nụ cười mê người, từ từ giao động nhanh hơn, nhưng bất đắc dĩ thân thể phía dưới quá mức trẻ trung, hắn sợ làm bị thương nàng, nên cố nén ngọn lửa sắp bùng nổ trong cơ thể, làm cho động tác chậm, ôn nhu dỗ dành lấy nàng, ai ngờ nàng tựa hồ thấy chưa đủ, thon dài hai chân nhấc lên, quấn lấy eo của hắn, thân thể khẽ uốn éo, "Tướng công... khó chịu..."

Giống như chiếm được lệnh đặc xá, vừa như con ngựa hoang thả dây cương, hắn buông thả điều khiển, tự động mãnh liệt vận động...

"Tướng công... Chậm... Chậm một chút..."

Mồ hôi của hắn nhỏ xuống làn da trắng như tuyết của nàng, động tác ngừng lại, cuống họng khàn khan nói: "Chậm... không được, nương tử, chúng ta... cùng nhau..."

Cẩm Nương chỉ cảm giác mình như bị đặt trong một vũng suối nước nóng, theo hắn chìm chìm nổi nổi, vừa như bị vứt vào giữa không trung, cảm thấy cực độ khủng hoảng, lại cực độ hưng phấn, thân thể và đem linh hồn nàng dẫn dắt vào mãnh đất, dần dần bị lạc mất chính mình ở trong lòng hắn.

Cẩm Nương tỉnh lại trong cảm giác toàn thân đau nhức, thử nhúc nhích thân thể một chút liền cảm giác toàn thân như muốn rời ra từng mảnh, nhưng đầu óc thì lại cực kỳ tỉnh táo, vừa mở mắt ra, liền chứng kiến dung nhan đang ngủ của Lãnh Hoa Đình, trong sáng hồn nhiên như trẻ nít.

Đến hiện tại nàng còn chưa hiểu, ngày hôm qua chuyện gì đã xảy ra, mơ mơ màng màng, chỉ biết là hắn nói đau nhức, nói lạnh, sau đó chính mình gấp gáp lo lắng, như hiện tại nhìn thấy hắn sắc mặt rất bình thường, như một con mèo lười biếng được thỏa mãn.

Giương mắt nhìn ngoài cửa sổ, mặt trời cao chiếu, trời ạ, giờ thìn đã sớm qua, mà không có đi thỉnh an cho Vương phi, nàng gấp gáp muốn đứng lên, thì áo ngủ bằng gấm vừa trợt, nàng mới phát hiện mình trần như nhộng, đưa tay tìm tòi một chút, thì người nào đó cũng đồng dạng giống nàng, cái chỗ khó chịu trong thân thể rốt cục làm cho nàng hậu tri hậu giác hiểu rõ, ngày hôm qua người nào đó rốt cuộc đã làm chuyện gì.

"Tướng công!" Nàng đã quên luôn e lệ, vì người nào đó quá mức hèn hạ, lại dùng bệnh để lừa gạt nàng, hại nàng lo lắng một trận.

Lãnh Hoa Đình đã sớm tỉnh, chỉ là giả vờ nhắm mắt, lại nghe xong ngữ khí bất thiện, thì mắt phượng khẽ nâng, vừa chạm vào một cái liền không thể thu hồi, con ngươi trong trẻo kia như có đám lửa cháy, Cẩm Nương khẽ giật mình, nhanh chóng chui lại vào trong chăn, hai tay ôm ngực, lúc này mới biết được xấu hổ, giận liếc hắn nói: "Ngươi... Làm sao ngươi... Như thế nào..." Rốt cuộc cũng là người chưa từng trãi, nên có ít lời nói vẫn nói không ra, mà cánh tay dài của hắn đã giơ lên, đem nàng ôm lại vào trong ngực, "Ngủ tiếp nhé, nương tử."

Trong nội tâm Cẩm Nương căm tức, tay chống đỡ ở trước ngực, cùng hắn bảo trì cự ly, trừng mắt với hắn nói: "Chàng gạt ta, chàng bại hoại lại dám gạt ta, xem ta không..."

"Nương tử..." Tuấn dung lười biếng của hắn đột nhiên thoáng cái suy sụp, ủy ủy khuất khuất chu miệng, trong con ngươi đẹp đẽ rất nhanh đã nổi lên hơi nước, mềm mại đến chịu không nỗi, cùng ánh mắt yếu đuối vô tội như tiểu động vật bị kinh hãi, Cẩm Nương tim run lên, lại một lần nữa bại trận, nàng vô cùng chịu không được nhất chính là bộ dáng này của hắn, giống như đêm qua chính nàng đã xâm phạm bắt buộc hắn vậy, bất đắc dĩ than thở hai câu, rồi trong nội tâm vẫn lo lắng ngày hôm qua có phải là hắn trúng xuân dược gì gì đó hay không...

Nào biết đôi mắt ngây thơ trong suốt kia bỗng hiện lên ánh sáng rồi khẽ lật người đè lên trên người của nàng, lại một lần nữa đem nàng ăn vào bụng.

Tú cô hôm nay rất kích động, buổi tối hôm qua nàng một mực đứng ở bên ngoài phòng của Thiếu phu nhân, nên động tĩnh trong phòng tự nhiên là nghe được, cuối cùng đã viên phòng rồi, điều này đã làm cho nàng lo lắng thật lâu, ngay hôm qua Nhị phu nhân còn phái người đến tìm nàng hỏi qua việc này, Nhị phu nhân một mực cũng lo lắng, a di đà Phật, cuối cùng đã tu thành chính quả, một hồi phải cho người đi báo tin cho Nhị phu nhân biết a.

Ai nha, ga giường cũng không cần đổi, dù sao Vương phi cũng đã đợi hơn một tháng rồi, một hồi còn phải mời yến hỉ ma ma đến nữa, a, đúng rồi, phải chưng cách thủy chút ít thuốc bổ, lần đầu tiên thì nên bồi bổ mới được.

Đang tại ở trước cửa phòng đi qua đi lại, thì bên ngoài có tiểu nha đầu báo lại, Ngọc Bích cô nương bên người Vương phi đến đây, Tú cô nhanh chóng cười tươi đi ra đón, Ngọc Bích kỳ quái nhìn xem buồng trong nhưng thấy cửa đang đóng rèm, thì nhỏ giọng nói ra: "Tú cô, Nhị thiếu phu nhân bị bệnh sao?"

Tú cô nghe xong cười một tiếng, ghé vào tai nàng nói ra: "Việc vui, ta đang muốn đi bẩm với Vương phi, hôm qua viên phòng rồi..."

Ngọc Bích nghe xong mặt đỏ lên, nhưng lại khó nén sắc mặt vui mừng, bề bộn gật đầu nói: "Vậy đừng làm phiền bọn họ, để cho bọn họ nghỉ ngơi nhiều một chút, ta phải đi về bẩm báo với Vương phi." Nói xong, thì mặt đỏ hồng mà đi.

Trong phòng truyền đến Cẩm Nương gọi, Tú cô liên tục không ngừng bảo bà tử chuẩn bị nước ấm đi nhĩ phòng, để hai người tắm rửa.

Sau nửa canh giờ, Tứ Nhi mới vén rèm vào phòng, Tú cô cũng đi vào theo, thấy Cẩm Nương cùng Thiếu gia hai người đều ngồi trong phòng, cùng ngày thường không có gì khác biệt, chỉ là Thiếu phu nhân thì thần sắc ủ dột, bộ dạng miễn cưỡng lại vô lực, mà Thiếu gia thì khóe mắt vểnh lên, con mắt đầy ánh sáng xuân, một bộ dáng tinh thần sảng khoái, Tú cô nhìn không khỏi hé miệng cười, bảo Phong Nhi tiến đến chải đầu cho Thiếu gia, còn mình thì đi trải giường chiếu, quả nhiên thấy một vết máu loang lổ, thì trong lòng vui vẻ, vụng trộm đem cất kỹ.

Cẩm Nương khóe mắt liếc một cái thấy được động tác của Tú cô, liền biết nàng đích thị là minh bạch chuyện tối ngày hôm qua, thì không khỏi xấu hổ đỏ mặt, vừa nhấc mắt, lại chạm vào đôi thâm tình của mắt Lãnh Hoa Đình, dịu dàng đến sắp chảy ra nước, hiện tại trong phòng đang đầy người, hắn cứ nhìn qua như vậy, không sợ người ta chê cười sao? Cẩm Nương càng thẹn đến muốn chui xuống đất, nguýt mắt không nhìn tới hắn.

Không bao lâu, Vương phi liền ban thưởng, một hộp một hộp đồ chồng chất cao bằng người, Tú cô cười cất kỹ từng cái, Cẩm Nương thấy thế thì cương quyết đem đầu làm ổ trong vạt áo, liền đầu cũng không dám ngẩng lên xuống.

Trong phòng làm ầm ĩ một hồi, Vương phi lại sai Ngọc Bích tới hỏi: "Hôm nay nguyên là Dụ Thân Vương phủ mời tiệc, Vương phi bảo nô tỳ hỏi Nhị thiếu phu nhân, ngài còn đi không?"

Là sợ nàng thân thể không khỏe, không có phương tiện đi thôi, nghe nói trên thiệp là mời nàng, lại là lần đầu tiên cùng Vương phi xuất môn, nên Cẩm Nương có chút do dự rồi nói: "Tỷ tỷ trở về chỗ nương, nói ta đến liền."

Nói xong, bảo Tứ Nhi một lần trang điểm ăn mặc cẩn thận, rồi chọn một thân áo dài màu nhạt, bên hông xẻ hai tà, trên mặt gấm có thêu kim tuyến, hai bên tà áo có thêu hoa văn, như hoa rơi trên váy, đầu thì chải lấy búi tóc Oa luân (*), cài một cây trâm Ngọc Bích nạm vàng cùng kim bộ dao, trên trán đeo một chuỗi trân châu phủ xuống, cả người nhìn xem nhẹ nhàng khoan khoái xinh đẹp, Lãnh Hoa Đình nhìn xem thì ngưng mắt, kéo quần áo của nàng nói: "Y phục này xấu muốn chết, thay đổi."

(*) Búi tóc Oa luân.

Chuỗi trân châu phủ xuống

Cẩm Nương nghe được khẽ giật mình, quay đầu nhìn Tứ Nhi cùng Phong Nhi vài cái, Tứ Nhi che miệng cười, cũng không có lên tiếng, Phong Nhi đương nhiên cũng phát hiện ánh mắt của nàng, nhưng lại quay đầu nhún vai, Cẩm Nương không khỏi nổi giận, tiến lên vài bước bắt lấy cái mũi đẹp của hắn hung ác vặn một chút, "Ở đâu mà xấu, hàng ngày cái miệng thúi của chàng không nói ra được một lời hay, ta cứ mặc cái này đi ra ngoài đó."

Lãnh Hoa Đình bị nàng tóm đến cái mũi ngứa, cũng không phủi tay của nàng ta, nhưng lại đáng thương giật giật ống tay áo của nàng nói, ủy khuất bĩu môi nói: "Nương tử, ta không muốn nàng mặc cho người khác xem, mặc bộ phấn hồng như hôm qua đi a, trắng trong mà thuần khiết."

Cẩm Nương mặc kệ hắn, đột nhiên lại nhớ tới chuyện Ngọc Nhi, ghé vào lỗ tai hắn nói ra: "Hôm qua cũng không biết có người đi tìm Ngọc Nhi không?"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx