sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thứ nữ - Chương 085 phần 1

Chương 85

Khóe mắt Lãnh Hoa Đình hiện tia ngoan lệ (hung ác), vỗ vai nàng rồi nói: "Yên tâm đi, ta đã sai người coi chừng dùm, hôm qua không có ai, cũng bởi sợ chúng ta nổi lên nghi ngờ, ít nhất thì trong mấy ngày này sẽ không, là vì muốn chờ chúng ta mất phòng bị một lần nữa."

Cẩm Nương nghĩ xem thử cũng cảm thấy đúng, vừa đứng lên chuẩn bị rời đi, thì Lãnh Hoa Đình kéo lấy ống tay áo của nàng, mắt lấp lánh, môi đỏ mọng khẽ nhếch, nhưng lại không nói gì, Cẩm Nương không khỏi học bộ dáng của hắn để chọc vào trán hắn lại: "Cơm trưa xong sẽ về, ở chung một chỗ với nương, sẽ không có chuyện gì đâu."

Lãnh Hoa Đình nghe xong liền kéo nàng ngã vào lòng hắn, ghé sát bên tai nàng rồi tốn hơi thừa lời: "Không cho phép si mê đến hoa mắt với người khác."

Á, cái đồ nam nhân hẹp hòi không phóng khoáng này, Cẩm Nương nghe xong giận hắn liếc mắt một cái, lắc lắc thân thể rồi đứng vững vàng, "Suốt ngày toàn nhìn thấy yêu nghiệt như chàng, mắt của ta còn có thể hoa si được với người nào nữa." Vừa nói vừa cúi lệch đầu nhìn, bĩu môi nói: "Thiếp không ở nhà, bản thân chàng cần phải tự bảo vệ cho tốt, trong phủ này hoa hoa cỏ cỏ nhiều hơn đó, đừng để khi ta trở lại thì chàng đã nhặt lên một đóa."

Lãnh Hoa Đình nghe xong thấy tâm tình thật tốt, vừa cười híp cả mắt vừa nói: "Tóm lại nương tử nhớ về sớm, nếu không ta liền tết vòng hoa cho nàng đội."

Cẩm Nương mặc kệ lời đó, dẫn Tứ Nhi ra cửa.

Chờ Cẩm Nương đi rồi, Lãnh Hoa Đình thu lại nụ cười, vẫy tay một cái thì Lãnh Khiêm liền vọt ra, "Thiếu gia, chuẩn bị thỏa đáng rồi, Đại Cửu Lưu gia nhốt tại hầm ngầm trong vườn, đã có vài huynh đệ trông chừng, sẽ không có chuyện gì đâu."

Lãnh Hoa Đình nghe xong liền gật đầu, nói: "Đi đến phòng của Ngọc Nhi."

Ngọc Nhi nằm trong buồng, Cẩm Nương chẳng qua chỉ phạt nàng, cũng không hạ cấp bậc của nàng, trong nhà tất cả đồ dùng đều đầy đủ hết, gian phòng cũng rộng thoáng, chẳng qua là vết thương rất đau, cái mông sưng lên to đùng, Thiếu phu nhân không cho cho bôi thuốc, nên tiểu nha đầu hầu hạ nàng chỉ giúp nàng lau rửa, thật sự một chút thuốc cũng không cho nàng bôi, nàng cũng chỉ có thể nhịn đau nằm lỳ trên giường.

Trong đầu cố gắng hồi tưởng đến chuyện mấy ngày qua, Thiếu phu nhân vào phủ cũng hơn một tháng rồi, rõ ràng nhìn chính là người tâm từ thủ nhuyễn (nhân từ hay nương tay), Bình Nhi mắng nàng như vậy, nàng cũng tha thứ lần nữa, mà nàng cũng không trách phạt mẹ của Châu Nhi.

Mình vẫn rất cẩn thận, cũng không để cho nàng bắt được lỗi lầm gì, nàng vì sao phải hãm hại mình? Chẳng lẽ là...

Đang suy nghĩ, cửa phòng được mở ra, cơn gió mùa đông cũng tràn vào theo.

Ngọc Nhi khó khăn quay đầu nhìn, liền thấy Thiếu gia đang ngồi xe lăn chậm rãi được đẩy vào.

Ánh mặt trời vẩy ánh sáng sau lưng Thiếu gia, còn phủ thêm một vầng ánh kim, tỏa sáng lấp lánh, cùng nụ cười mỹ lệ, Ngọc Nhi cho dù nhìn sáu năm, vẫn bị vẻ đẹp của Thiếu gia làm cho ngơ ngẩn, còn bởi vì người nhích tới gần mà cảm thấy hít thở không thông.

"Thiếu gia..." Ngọc Nhi nghĩ sao cũng không nghĩ tới Thiếu gia còn có thể đến xem nàng, hôm qua Thiếu gia nhất quyết vô tình như vậy, khiến cho Ngọc Nhi tan nát cõi lòng, khi thấy Thiếu gia đến gần, nàng vừa ủy khuất vừa kích động.

Lãnh Hoa Đình đẩy xe lăn chậm rãi đi vào, ngừng lại trước giường Ngọc Nhi, lặng yên nhìn Ngọc Nhi trên giường, ánh mắt đạm mạc rồi hiện lên một tia đau lòng.

Ngọc Nhi bị cái nhìn đầy tình cảm hiện lên rồi biết mất nhanh chóng làm ngơ ngẩn, hồi lâu sau cũng không mở mắt ra nổi.

Nàng từ nhỏ cũng biết Thiếu gia chán ghét những cô gái ngắm nhìn chằm chằm mình, nhưng mà... Đây là lần đầu tiên Thiếu gia nhìn nàng có chút tình cảm chứ không toát ra đạm mạc, mặc dù thoáng qua rồi biến mất nhưng vẫn làm cho nàng kích động không thôi, đã nhiều năm dưỡng thành thói quen như vậy.

Lãnh Hoa Đình vẫn lẳng lặng nhìn nàng, vẻ mặt chẳng có đến nửa điểm tình cảm, Ngọc Nhi bị hắn nhìn vậy trong lòng thấy sợ hãi, không nhịn được nên chột dạ một trận, đầu óc vốn tinh nhanh giờ có chút tê cứng, đành mở miệng nói: "Thiếu gia... Thật ra thì nô tỳ..."

Lãnh Hoa Đình nghe thế chân mày liền chau lại, ánh mắt bớt chuyên chú chút ít.

Ngọc Nhi nuốt nước miếng, nhớ tới tình cảnh của Châu Nhi, liền sửa lại miệng: "Thật ra thì nô tỳ thực sự không có trộm cây trâm của Thiếu phu nhân, Thiếu gia... thật sự nhìn thấy mà? Đúng là Thiếu phu nhân thưởng cho nô tỳ."

Lãnh Hoa Đình nghe thấy, sắc mặt lạnh lùng hẳn, nhưng vẫn chỉ lặng yên nhìn nàng, không nói gì.

Ánh mắt kia lạnh lùng quá mức, giống như biết sự thực, đồng thời khiến Ngọc Nhi chột dạ, cảm giác bị đè nén, lời muốn nói cũng bắt đầu lắp bắp ngập ngừng: "Việc đó, Thiếu gia, nô tỳ thật không có làm sai cái gì... Thiếu phu nhân có chủ tâm... chủ tâm đặt điều nói bậy... Muốn đuổi nô tỳ thân cận bên Thiếu gia đi..."

"Châu Nhi đã chết!" Lãnh Hoa Đình đột nhiên ngắt lời.

Ngọc Nhi lúc này mới kịp phản ứng lại, Thiếu gia không muốn nghe người khác dù chỉ nửa điểm nói xấu Thiếu phu nhân nên không khỏi quýnh lên, khẩn trương ngẩng đầu lên nhìn tay Thiếu gia, may mắn, trong tay Thiếu gia trống trơn, cũng không có nghiên mực chén trà hay thứ gì đó, tuy vậy một lúc nữa chỉ sợ đầu cũng muốn nở hoa.

Đang hoảng loạn, lại nghe Lãnh Hoa Đình nói: "Đối với ngươi ta vốn nghĩ sẽ không giống như vậy..." Lúc nói thì thần sắc có chút u buồn.

Ngọc Nhi cứng đờ người, đợi Thiếu gia nói tiếp thì Lãnh Hoa Đình đã đẩy xe lăn đi ra ngoài rồi, nàng không khỏi hô to một tiếng: "Thiếu gia..."

Lãnh Hoa Đình không để ý nàng, trực tiếp rời đi.

Tấm mành nhanh chóng nâng lên hạ xuống, Ngọc Nhi cảm giác trái tim mình trống rỗng, nước mắt như hạt châu bị đứt dây chảy xuống, trong lòng vừa vui vừa lo... Hơn nữa còn cảm thấy mật ngọt.

Thiếu gia mới nói: đối với mình là không đồng dạng như vậy, là không giống nhau... Vốn nghĩ rằng Thiếu gia vô tình, cho nên dù có tâm tư xốn xang cũng không dám biểu lộ nửa điểm.

Sau lại vừa thấy tận mắt nhìn Thiếu gia xử trí Bình Nhi và Xuân Hồng, thì càng đem tâm tư muốn biểu lộ kia quyết bóp chết, nhưng khi nhìn Thiếu gia ân cần ấm áp với Thiếu phu nhân, nàng vừa ao ước vừa hận, tâm tư cũng linh hoạt lên...

Thì ra Thiếu gia không phải người vô tình, chẳng qua tình cảm của người chôn được sâu kín... Vậy... vậy, nàng đột nhiên ôm lấy đầu rồi khóc lên, mình tạo nghiệt gì nha, nếu Thiếu gia ngày nào đó thật... thật xa rời, vậy... không, nàng không dám nghĩ Thiếu gia có tình cảm với nàng, nàng nhất định phải đối đãi Thiếu gia thật tốt, loại chuyện tình đó thì tuyệt đối không có thể tiếp tục rồi, nhưng mà...

Lãnh Hoa Đình sau khi đi, Ngọc Nhi ở trong phòng nghĩ tới nghĩ lui, đầu óc đều nhanh muốn nổ tung.

Nàng cố sức suy nghĩ kế sách, vừa quay đầu, thấy một bình thuốc nhỏ trên giường, mở ra vừa nhìn liền biết chính là thuốc trị thương thượng hạng, thứ này sau khi Thiếu gia đi mới có, chẳng lẽ là Thiếu gia... Nàng không khỏi kích động mà hô to một tiếng, "Thiếu gia, Ngọc Nhi thật xin lỗi Thiếu gia."

Cẩm Nương đến viện của Vương phi, Thượng Quan Mai cùng Nhị phu nhân đã đến rồi, nhìn Cẩm Nương khoan thai tới chậm, Nhị phu nhân vẫn tỏ ra hoàn hảo, nhưng nét mặt Thượng Quan Mai tỏ vẻ không nhẫn nại.

Chỉ có Vương phi cười mị hoặc, vừa thấy Cẩm Nương đi vào, liền vội vàng đứng dậy, thân mật lôi kéo tay Cẩm Nương nhìn từ trên xuống dưới một cái, khiến cho tai Cẩm Nương nóng lên, mặt cũng đỏ ửng, khẽ nâng mắt, thẹn thùng kêu một tiếng: "Nương..."

Vương phi vỗ tay nàng, cười ha hả ra tiếng, "Tốt, tốt, tốt, hôm nay con mặc nhìn cũng xinh, vừa tinh sảo vừa hào phóng."

Vừa nói vừa nhỏ giọng kề tai Cẩm Nương hỏi: "Thân thể có khó chịu không? Nương vốn nghĩ muốn để con nghỉ ngơi rồi, lần đầu tiên đều sẽ..."

"Nương..." Cẩm Nương mắc cỡ chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào, Nhị phu nhân cùng Thượng Quan Mai đều ở trong phòng, bên cạnh còn có một đoàn nha hoàn bà mụ...

"Tốt, tốt, tốt, nương không nói nữa, không nói, xem con quẫn bách kìa, nương đã chưng canh hạt sen bách hợp, trước tiên uống một chút rồi hẵng đi."

Tiếng nói vừa dứt, Ngọc Bích đã bưng canh lên, xem ra là đã sớm chuẩn bị xong.

Nhị phu nhân thấy mẹ chồng nàng dâu này thân mật liền cười, trêu ghẹo Vương phi: "Vương tẩu, tẩu cũng quá sủng ái Cẩm Nương rồi, ai mà không phải trải qua chuyện như vậy."

Vừa nói vừa nhìn về phía Thượng Quan Mai: "Mai Nhi vậy mà vừa vào cửa liền viên phòng rồi, chỉ tiếc vẫn chưa mang thai, Cẩm Nương, cháu nên cố gắng nhiều hơn mới đúng, trong Vương phủ cũng đã thật lâu không có thêm nam tử rồi, xem mẹ chồng của cháu như vậy, sợ sẽ trông mong mòn mỏi đây."

Lời này đâm thẳng nỗi đau của Thượng Quan Mai, nàng cũng không hiểu vì sao mình chưa thể mang thai, đã bắt mạch nhiều lần, thái y vốn nói thân thể rất tốt, thân thể tướng công cũng khỏe mạnh, không biết có vấn đề chỗ nào, thật sự là gấp muốn chết.

Lúc trước sớm nghe nói Cẩm Nương vẫn chưa viên phòng, lần này nhìn sắc mặt hồng thuận, ánh mắt hàm mỵ, trong lòng nàng khó ngăn được e sợ, nếu Cẩm Nương thật sự có hỉ sự trước... y, nghe nói nàng chưa chữa khỏi chứng bệnh kia thì làm sao có thể mang thai, vừa nghĩ như thế, trong lòng nàng đã thả lỏng chút ít, sắc mặt cũng trở nên bình tĩnh hơn nhiều.

Vương phi cùng Cẩm Nương nghe ra Nhị phu nhân nói bóng nói gió, chuyện thân thể Cẩm Nương có bệnh cùng tin tức hai nô tỳ Bình Nhi Châu Nhi mất mạng sợ sớm đã truyền ra ngoài, Nhị phu nhân nói như vậy đơn giản là hắt gáo nước lạnh tạt vào Vương phi, viên phòng thì thế nào, bất quá cũng vẫn là con gà không thể đẻ trứng.

Nụ cười của Vương phi có chút đông cứng, nhưng mà con dâu là của mình, bất kể người khác thấy thế nào, mình thương yêu là được.

Cũng không đáp lại lời Nhị phu nhân, nhìn Cẩm Nương uống chén canh, nàng mới lên tiếng: "Đi thôi, xe ngựa đã sớm chuẩn bị tốt, chỉ chờ riêng một mình con." Lúc nói, vẻ mặt vẫn tươi cười.

Nhị phu nhân mặc một thân trang phục màu trắng thuần, vạt áo thêu đóa mộc lan đạm nhạt, búi tóc theo kiểu thông dụng, ngay giữa búi tóc chỉ cài một cây ngọc trâm, cả người thoạt nhìn nhẹ nhàng khoan khoái nhưng đơn độc, vẫn mang bộ dáng lãnh ngạo theo thói quen.

Mà Thượng Quan Mai mặc một bộ váy áo bằng gấm may vừa người màu mai hồng, trên vạt áo dùng tơ trắng đính một hàng ngọc trai, lộ ra vẻ hoa mỹ mà quý khí, búi tóc cài bông mẫu đơn, ở giữa cắm ba cây trâm cánh phượng sáng loáng, hai bên điểm xuyến vài chuỗi hạt bạch ngọc tinh tế, càng tôn lên nước da trắng như tuyết của nàng, cực kỳ xinh đẹp.

Vương phi ăn mặc rất tùy ý, cũng không tận lực chọn trang phục, nhưng luôn khoe được vẻ quốc sắc thiên hương, đồ trang sức trang nhã lấp lánh cũng mang phong vị khác, chỉ cần ở chung một chỗ với Vương phi thì toàn bộ người bên cạnh liền làm nền.

Mấy người mang theo nha hoàn riêng của mình ra khỏi cổng, ba cỗ xe ngựa đã chờ sẵn, một chiếc để Vương phi cùng Cẩm Nương còn có Thượng Quan Mai ngồi chung, Nhị phu nhân ngồi một mình trên xe của Đông phủ, Thượng Quan Mai thấy liền dứt khoát lên xe của Nhị phu nhân để tránh phải chen chúc.

Mấy nha hoàn bà tử thì chen chúc lên chiếc xe phía sau.

Trong xe ngựa cũng chỉ có hai người Vương phi cùng Cẩm Nương, Vương phi thu bớt nụ cười trên mặt, nghiêm nghị hỏi Cẩm Nương: "Thuốc kia có uống đúng hạn không? Thân thể cảm giác khá hơn không? Có chuyện gì thì nhất định phải nói với nương, đây chính là đại sự, không được qua loa."

Cẩm Nương nghe vậy vội vàng gật đầu đáp: "Mỗi ngày đều đúng hạn uống đủ hết, nguyệt sự cũng bình thường hơn chút ít, chẳng qua... chẳng qua là tuổi con dâu còn nhỏ, sao có thể..." Vừa nói vừa thẹn thùng cúi đầu.

Vương phi nhìn thế nên thở dài, trên mặt lộ ra một chút vẻ lo lắng: "Hiện tại thân thể Đình Nhi cũng không thấy khởi sắc, Vương gia tuy là tặng Hắc ngọc cho con, nhưng mà nếu Đình Nhi... con dù sao chẳng qua thân phận nữ nhi, sao có thể lo liệu được phần gia nghiệp lớn như vậy? Nếu có thể sớm sinh nhất nhi bán nữ, sau này cho dù người khác muốn đoạt, chúng ta cũng có thể nói lý." Khi nói, thanh âm cũng có chút nghẹn.

Cẩm Nương vội vã trấn an Vương phi: "Thân thể tướng công cũng có khởi sắc rồi, chẳng qua là... chẳng qua là tướng công chàng..."

Thần sắc do dự, lời nói ngập ngừng thật không giống cá tính nàng thường ngày thẳng thắn cởi mở, Vương phi nghe xong hai mắt lại tỏa sáng, kích động cầm tay nàng nói: "Có phải Đình Nhi không muốn người khác biết hay không? Nhất định là thế rồi, Đình Nhi rất thông minh."

Ngừng nói một chút rồi yên lặng nhìn Cẩm Nương: "Con là đứa trẻ ngoan, Đình Nhi ở chung một chỗ với con liền thay đổi rất nhiều, con nói cho nương biết thân thể Đình Nhi có phải tốt hơn trước hay không, có phải hay không? Nương biết, trong phủ phức tạp, Đình Nhi là sợ..." Vừa nói, vành mắt Vương phi đã đỏ lên.

Lại nói tiếp: "Ta là mẹ hắn, cho dù biết cũng sẽ không hại hắn a, Đình Nhi nếu không nghĩ để người khác biết, chẳng lẽ ta đây làm mẹ lại sẽ đi mọi nơi nói lung tung sao?"

Cẩm Nương mềm lòng rồi, Vương phi nói hết sức có lý, trong thiên hạ chỉ có cha mẹ là hết lòng hết sức với con cái mà không vụ lợi, cho dù Vương phi từng phạm sai lầm nhưng cũng tuyệt đối là do vô tâm.

Nhìn Vương phi khóc đến bi thiết, Cẩm Nương liền nói: "Nương, thật ra thì tướng công..." Đang muốn nói, xe ngựa đột nhiên dừng bất ngờ, Cẩm Nương ngồi không ổn định, thân thể nghiêng về một bên buồng xe, đầu nàng bị đụng đau, Vương phi vội vàng kéo nàng lại, xốc rèm xe quát phu xe ở bên ngoài: "Bên ngoài là người nào, tại sao dừng lại?"

Cẩm Nương cũng nhìn ra phía ngoài xe, lúc trước còn chưa chú ý, giờ mới biết được phu xe là một gã sai vặt trẻ tuổi mặc bộ trang phục người hầu nhưng không giống nô tài trong phủ, không khỏi nhìn thêm một cái.

Thấy người kia vừa đúng lúc quay đầu lại, Cẩm Nương liền ngẩn ra, mặt mày người nọ rất giống Lãnh Khiêm, cùng một bộ dáng lạnh lùng, khuôn mặt cương nghị nhìn nghiêng như đao gọt, cơ thể cường tráng; Cẩm Nương quay đầu xem tình cảnh bốn phía rõ ràng là đi trên đường cái bằng phẳng, vụ xóc nảy mới vừa rồi sợ là...

"Thật xin lỗi Vương phi, vừa có tảng đá cản đường." Người nọ cung kính quay đầu lại nói.

Vương phi nghe rồi cũng không nói gì nữa mà hạ rèm, Cẩm Nương lập tức lại gần tiếp lời: "Nương, mới vừa rồi đụng thương đầu của con rồi, con dựa vào nghỉ ngơi một chút."

Vương phi vốn còn muốn hỏi thêm nàng, thấy đôi mi thanh tú của nàng nhíu chặt lộ vẻ đau đớn khó nhịn nên đành phải thôi.

Xe dừng lại trước cửa phủ Dụ Thân Vương, trước cửa lớn cô cùng náo nhiệt, Dụ Thân Vương là em ruột (thân huynh đệ) của Hoàng Thượng, lão Vương phi... Thật ra là Nghi Thái phi nương nương.

Đương kim thiên tử lúc đại tang đã thương cảm bởi mảnh hiếu tâm của Dụ Thân Vương nên cho phép Dụ Thân Vương đón Nghi Thái phi trở về phủ an dưỡng.

Nhưng tất cả quy chế vẫn theo như trong cung, có thể thấy được Hoàng Thượng sủng ái Dụ Thân Vương nhiều thế nào; hôm nay là đại thọ của Lão thái phi, hoàng thân quốc thích trong kinh thành cùng quan viên lớn nhỏ tự nhiên là không thể bỏ lỡ, hàng ngũ người đến chúc mừng đứng chờ thật dài.

Chẳng qua là Dụ Thân Vương biết Hoàng Thượng cần kiệm, cho nên nếu quan viên nào tới đều chối từ thu lễ vật, nhận thiệp chúc liền mời về, chỉ náo nhiệt mời gia quyến những hoàng thân quốc thích cùng hoàng tộc như người phủ Giản Thân Vương, phủ Trữ Thân Vương đến lễ mừng thọ để thái phi vui vẻ.

Cho nên khi Cẩm Nương xuống xe liền thấy rất nhiều nô bộc quản sự nói đôi lời với một đám quan viên đến đây tặng lễ, rồi đuổi bọn họ đi về.

Nhưng mấy vị quản sự hiểu biết lúc nhìn thấy xe ngựa phủ Giản Thân Vương tới liền nhanh chóng đón tiếp, thuận tiện dẫn một đám gia đinh tới đây mở đường, sợ có người đụng đến gia quyến phủ Giản Thân Vương.

Nhị phu nhân cùng Vương phi đi phía trước, Cẩm Nương cùng Thượng Quan Mai theo sát sau, một vị mụ mụ quản sự đón các nàng vào cổng trong, đã thấy Dụ Thân Vương phi từ cổng trong ra đón, thật xa đã cười nói: "Ai nha, Uyển Thanh muội muội, Tĩnh Như muội muội, các muội đã tới rồi à, Lưu phi nương nương vừa mới nhắc đến, còn hỏi làm sao vẫn chưa thấy bóng dáng hai muội muội đây."

Vương phi nghe xong liền cười nói: "Thanh Cúc tỷ tỷ, chúng ta không phải đã tới sao, hôm nay quý phủ thật là náo nhiệt, muội cùng Tĩnh Như cũng vì sợ tỷ bận rộn quá mức cho nên mới muộn một chút nha."

Dụ Thân Vương phi làm bộ đánh nàng, "Tỷ còn đang muốn muội tới giúp đỡ tỷ chứ, muội còn nói như vậy, Tĩnh Như, Vương tẩu của muội định là lười biếng rồi, sao muội cũng học nàng thế?"

Nhị phu nhân mang vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng, mỉm cười khẽ gật đầu nói: "Vương tẩu là đau lòng con dâu, chờ con dâu đi, nếu không cũng sẽ tới được sớm." Vừa nói vừa nhìn Cẩm Nương một cái.

Dụ Thân Vương phi vừa quay đầu, thấy được Thượng Quan Mai cùng Cẩm Nương, liền thân mật cầm tay Thượng Quan Mai nói: "Mai Nhi a, Thái tử phi cũng tới được một lúc rồi, Mai Nhi ngược lại còn để mẫu phi chờ, thật sự đáng phạt đi."

Thượng Quan Mai nghe xong liền thản nhiên cười, kéo tay Cẩm Nương nói: "Vương phi ngài không biết rồi, trong mắt mẫu phi hôm nay cũng không có ta, mẫu phi nha, chính là đau lòng đệ muội nhà ta đây."

Dụ Thân Vương phi dường như lúc này mới để ý Cẩm Nương, mới nghiêng đầu qua liếc Cẩm Nương một cái, lễ phép nói rõ với Vương phi: "Con dâu của Uyển muội nhìn thật trung thực, tuổi còn nhỏ a, tiểu hài tử không hiểu chuyện, không trách được muốn cho mẫu phi đợi."

Vương phi vừa nghe lời này, sắc mặt liền hơi trầm xuống, nói với Dụ Thân Vương phi: "Cẩm Nương là đứa trẻ hiền lành và hiểu biết, hôm nay bất quá là do Đình Nhi nên mới đến chậm chút ít, Thanh Cúc tỷ tỷ khi nào thì hẹp hòi như thế, không phải nói Lưu phi nương nương đang đợi sao? Nên mau đi vào trước đã."

Lời nói lạnh nhạt của Dụ Thân Vương phi về Cẩm Nương khác với nói Thượng Quan Mai, nhưng trên mặt nàng vẫn mang nụ cười nhẹ nhàng ấm áp, kính cẩn theo sát phía sau Vương phi, hai mắt nhìn thẳng phía trước, nàng hoàn toàn không thấy vị khách nào của phủ Dụ Thân Vương lui tới, mà thật ra Nhị phu nhân vẫn mải miết chú ý đến nàng.

Lão Vương phi hôm nay đã sáu mươi lăm tuổi, bộ dáng phúc đức, vẻ mặt tươi cười ngồi ở giữa chánh đường, bên cạnh phân chia chủ thứ ngồi thành hai hàng, Dụ Thân Vương phi vừa vào nhà liền đẩy Vương phi lên trước, cười nói: "Xem một chút, cuối cùng cũng nghênh đón được muội muội, Lưu phi nương nương, ngài nói, muội ấy tới trễ như thế có phải nên phạt muội muội hay không?"

Vương phi liền cười làm bộ muốn đánh nàng, sẵng giọng nói: "Cũng đã làm mẹ chồng, làm sao có thể nhí nhảnh vui vẻ như thời trẻ được."

Vừa nói, trước tiên lễ bái chào hỏi Thái phi nương nương, Nhị phu nhân cùng Thượng Quan Mai, Cẩm Nương cùng nhau lên một lượt cũng làm lễ, Lão thái phi lạnh nhạt đối với Nhị phu nhân, nhưng vừa thấy Thượng Quan Mai liền vẫy tay: "Mai Nhi nha đầu này đúng là càng ngày càng duyên dáng rồi, xem một thân trang phục này rất đẹp, thật đúng là quý khí đây."

Lưu phi nương nương ngồi một bên chỉ khẽ cười, nhìn lướt qua Thượng Quan Mai, Thái tử phi ngồi ở bên cạnh Lưu phi nương nương nghe thấy lời Lão thái phi cũng cười theo: "Nàng bất quá như con khỉ con, ngày thường chỉ biết đùa chơi thôi, thái phi ngài cũng đừng khen nàng, nàng không thể nhận lời khen như thế đâu."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx