Chương 98
Cẩm Nương nghe xong cũng rất là cảm động, kéo Thượng Quan Mai tay nói: "Có cảm tình thật tốt, Cẩm Nương từ nhỏ ở nhà là một người số khổ, không có người thương không có người yêu, hôm nay có lời này của chị dâu, cũng là lời nói đáy lòng Cẩm Nương trong lúc, hai người chúng ta từ nay về sau nên hai bên cùng ủng hộ, nhất định không thể để cho những kẻ tiểu nhân bỉ ổi kia thực hiện được gian kế lần nữa."
Thượng Quan Mai vỗ vỗ tay của nàng nói: "Ừ, từ nay về sau, chị dâu ta sẽ thương ngươi, đợi phụ vương cùng mẫu phi trở lại, ngươi không phải sẽ rảnh rỗi sao, chúng ta liền cùng nhau đến chỗ Thái tử phi, tỷ tỷ này của ta cũng là người sảng khoái, ngươi đi qua đó nhiều hơn, thì sẽ biết."
Cẩm Nương nghe xong thì nhanh chóng khẽ gật đầu.
Hai người còn nói một chút chuyện nữa, nhưng tâm thần Thượng Quan Mai như là có chút không tập trung, Cẩm Nương liền hỏi: "Chị dâu còn có việc khó xử sao?"
Thượng Quan Mai cười khổ nói: "Ai, những ngày này di nương cứ ở trong phòng than thở, tướng công nhìn thấy vậy cũng phiền muộn, hắn tâm tình không tốt, ta cũng khó chịu, kỳ thật, nhiều sự việc đều đã là quá khứ, nhiều năm như vậy rồi, có truy cứu tiếp cũng không có ý nghĩa gì, đệ muội, ngươi nha, không nên quá tích cực như vậy đi."
Nguyên lai vẫn là đảm nhận vai thuyết khách, trách không được ngay từ đầu liền kéo gần quan hệ của hai người, đem nói đến tốt đẹp, vì không thể đề cặp thẳng vấn đề từ đầu nên mới quanh co, nguyên lai là khiến mình mềm lòng, không tiện nói lời chối từ nàng.
Cẩm Nương nghe xong liền nhíu mi, một bộ dạng rất khó xử: "Ai, ai nói không phải chứ, mấy việc này đều là chuyện của các trưởng bối, chúng ta làm tiểu bối, đừng nói là quản, ngay cả nghe ngóng cũng không nên, ta chỉ tình cờ mà tra ra được chuyện này thôi, nhưng hiện tại cũng không dám lộn xộn với những người kia, hôm nay ta đem Vương ma ma tạm thời giam lại, cũng mời đại phu đến trị thương thế trên người nàng, chỉ đợi ngày mai mẫu phi trở về để tự mình xử trí."
Một câu, đẩy được xảo diệu lại sạch sẽ, Thượng Quan Mai chỉ có thể trừng mắt, rất bất đắc dĩ giương tay chỉ trán nàng, giận cười nói: "Ngươi nha, người ta nói kẻ khôn ngoan luôn nói bản thân đần, như ngươi vậy mà còn là đần, thì người như ta đây làm sao mà sống."
Cẩm Nương nghe xong thì hắc hắc, ngây ngốc nở nụ cười, Thượng Quan Mai nhìn xem nàng như vậy quả thật muốn trợn trắng mắt luôn, nhất thời lại cười ra tiếng: "Trách không được Nhị đệ thường đối với ngươi mắt trợn trắng, ngươi... ngươi thật đúng là một bộ dạng muốn ăn đòn mà." Nói xong, thu lại dung mạo tươi cười, than khẽ một tiếng nói: "Nhị đệ đối với ngươi thật đúng là không chê vào đâu, nghĩ đến chuyện sáng mai phụ vương cùng mẫu phi trở về, mắt thấy tỷ tỷ ngươi phải vào cửa, thật sự là nhiều chuyện phiền toái, ai, không nói nữa, ta phải trở về rồi, còn phải đưa chút ít thuốc bổ vừa hầm cho di nương nữa." Nói xong đã đứng lên.
Cẩm Nương một mực đem nàng tiễn đến trong vườn, đang muốn trở về phòng, thì chứng kiến bên ngoài vườn có một thân ảnh màu xanh lóe lên, Cẩm Nương nhìn xem thấy rất quen mắt, liền đi tới, quả nhiên thì ra là Yên Nhi, nàng núp ở phía sau một cây đại thụ, rồi hướng Cẩm Nương ngoắc tay.
Cẩm Nương cười đi qua, cũng cùng nàng tránh ở phía sau đại thụ, Yên Nhi vừa thấy Cẩm Nương liền muốn quỳ, Cẩm Nương nâng nàng lên hỏi: "Chỉ hai người chúng ta, đừng lấy mấy lễ nghi đau đầu kia ra, nói mau a, xảy ra chuyện gì?"
Yên Nhi nghe xong liền đứng thẳng thân, nước mắt lại chảy ra: "Nhị thiếu phu nhân, ngài nhất định phải cứu một nhà của nô tỳ a, Nhị thái thái... Nhị thái thái muốn đem cả nhà nô tỳ bán đi."
Cẩm Nương giả bộ như kinh hãi: "Vì cái gì a? Chẳng lẽ các ngươi đã làm sai chuyện gì sao?"
Trong mắt Yên Nhi lộ ra một tia phẫn nộ, đồng thời trên mặt cũng mang chút ít không được tự nhiên: "Ngày ấy Tam thiếu gia rõ ràng là đã đáp ứng muốn đem gia tỷ thu phòng, nhưng mà Nhị thái thái liều chết cũng đóng chặt miệng không chịu, điều này cũng thôi đi, còn sai sử mấy nha hoàn thân cận nàng suốt ngày mắng gia tỷ là hồ ly không đức hạnh, câu dẫn chủ tử, dùng chết để uy hiếp thượng vị, nên trong cả phủ toàn bộ đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn một nhà của nô tỳ, nương nô tỳ thật sự quá giận, liền... liền làm mấy món ăn người nói, không thể ăn chung với nhau, Nhị thái thái ăn xong hậu quả là bị đau bụng như xoắn, kỳ thật, nương nô tỳ cũng chỉ là muốn cho Nhị thái thái chịu khổ, cũng không có tăng thêm vật liệu lớn vào, thật không có lòng hại người đâu. Về sau, Nhị thái thái cũng sai người đến tra xét, nhưng căn bản không có tra ra nửa điểm chứng cớ, lại bởi vì có nguyên nhân là tỷ tỷ nên vẫn nhận định là toàn gia nô tỳ hại nàng, vì vậy..."
Thì ra là thế, xem ra, Nhị thái thái tuy không biết độc này đến tột cùng là như thế nào trúng, nhưng cũng nhạy cảm cực kỳ, lập tức cũng cảm giác ra là nương của Yên Nhi giở trò, người này, tuyệt không có thể khinh thường nha.
"Ngươi không có đi tìm Tam thiếu gia sao? Hắn hẳn là sẽ giúp cả nhà ngươi mới phải a." Cẩm Nương nghĩ nghĩ rồi nhân tiện nói.
"Ai, Tam thiếu gia lại cùng Nhị thái thái cãi nhau một trận, Nhị thái thái đã ở trước mặt Tam thiếu gia đáp ứng Tam thiếu gia, nhưng mà... nhưng mà Nhị thái thái người nọ... Nô tỳ thật sự sợ hãi nha, Tam thiếu gia hôm nay vẫn còn đọc sách, sẽ có ngày nào đó không ở nhà... một nhà của nô tỳ nhất định sẽ thành thức ăn dưới đao của Nhị thái thái, muốn cắt như thế nào thì cắt như thế đó, nô tỳ quả thật đã hại chết người trong nhà rồi, ô ô." Yên Nhi vừa nói vừa nức nở, Cẩm Nương nhìn xem cũng không đành lòng, liền cầm khăn giúp nàng lau lệ.
Yên Nhi cảm kích vội tiếp nhận khăn tự mình lau, Cẩm Nương suy nghĩ một chút nói: "Việc này thật đúng là không dễ làm, ừ, khế thư của các ngươi là ở trong tay Nhị thái thái sao?"
"Đúng vậy, toàn gia của nô tỳ đều sống trong phủ, khế thư đều do Nhị thái thái trông coi, cả nhà mình, muốn lấy khế thư, hay chuộc thân đều cần phải có chủ nhà đồng ý mới được." Yên Nhi bất đắc dĩ nói: "Hơn nữa, nô tỳ cũng không còn nhiều bạc mà có thể đem toàn gia đều chuộc đi ra ngoài như vậy."
Cẩm Nương ngẫm lại thật đúng là khó xử rồi, bản thân mình lại không thể thực sự đi theo Nhị thái thái đòi toàn gia của Yên Nhi, việc này thật đúng là phải suy nghĩ tìm cách mới được.
Yên Nhi thấy Cẩm Nương trầm ngâm không có lên tiếng, trong nội tâm liền nóng vội, nàng cũng biết, việc này Nhị thiếu phu nhân cũng không tiện ra mặt, hôm nay Nhị thái thái là đem cả nhà nàng hận sâu, ai lại lúc này mà đi đòi toàn gia của nàng, chỉ sợ liền bị Nhị thái thái xem là người sai sử phía sau, chính là... Không cầu Nhị thiếu phu nhân, thì có thể cầu ai đây, Tam thiếu gia căn bản không có quyền hành gì, nếu lại vì chuyện này mà náo loạn, chỉ khiến Nhị thái thái càng hận cả nhà nàng hơn.
Vì vậy Yên Nhi đáng thương nhìn Cẩm Nương, hi vọng nàng có thể nghĩ được cái ý kiến gì hay.
Cẩm Nương xác thực đau đầu, vốn định chặt lòng chặt dạ mặc kệ, nhưng thấy bộ dạng Yên Nhi như vậy, lòng lại mềm nhũn, trầm ngâm sau nửa ngày mới nói: "Kỳ thật, vấn đề mấu chốt là ở trên người tỷ tỷ của ngươi, nguyên nhân lớn nhất mà Nhị thẩm tử hận nàng chính là nàng làm ảnh hưởng tới việc hôn nhân của Tam thiếu gia, hôm nay tam Thiếu phu nhân còn không có vào cửa, bất kỳ một cái nào thông phòng nào có mang Nhị thẩm tử đều không cho phép, ừ, việc này ta có biện pháp, toàn gia các ngươi nếu là nguyện ý, thì cứ đến trong sân của ta, ta sẽ tìm cách đem bọn ngươi mang qua."
Yên Nhi vừa nghe xong vui mừng quá đỗi, nằm rạp người vừa muốn bái lạy, Cẩm Nương bất đắc dĩ nâng nàng nói: "Việc này còn không nhất định có thể thành, hơn nữa, sợ nhất chính là Tam thiếu gia ôm cứng, không chịu để cho tỷ tỷ ngươi tới, khi đó, toàn bộ sẽ phiền toái."
Yên Nhi nghe xong liền gật đầu, lại cho Cẩm Nương hành lễ, mới từ một bên đường nhỏ đi.
Cẩm Nương liền trở về nhà, trong đầu bối rối nghĩ phải làm như thế nào mà mời Lãnh Uyển đến một chuyến trong phòng Nhị thái thái mới tốt, hơn nữa, có thể cùng Lãnh Hoa Hiên nói, nếu như không thích Lãnh Uyển, liền trực tiếp cùng Lãnh Uyển nói rõ, tin tưởng với tính tình cao ngạo của Lãnh Uyển, vừa nghe lời nói này liền sẽ chủ động từ hôn, nhưng nếu đối với Lãnh Uyển có cảm giác, vậy thì phải đối với Lãnh Uyển tốt một chút, dụ dỗ nàng, làm cho nàng từ nay về sau có thể tiếp nhận mẫu tử Tố Cầm mới đúng, cái này vẫn có thể xem như cứu mẫu tử Tố Cầm khỏi một con đường chết.
Trong lúc suy tư trở về nhà, Tú cô đang lấy cho Cẩm Nương một kiện áo choàng, màu xanh nhạt nhung gấm, trên mặt nổi lên hoa văn thêu thùa, Tú cô lại dọc theo tà áo dùng kim tuyến thêu thêm hai chiếc lá bên cạnh, rất là đẹp mắt, thấy Cẩm Nương tiến đến, nàng liền nhíu mi: "Thiếu phu nhân cũng thiệt là, đi ra ngoài sao lại không choàng thêm bộ y phục, xem bên ngoài thiên hàn địa đống kia, nếu trúng gió thì làm sao."
Cẩm Nương nghe được trong nội tâm ấm áp, Tú cô đối với nàng rất quan tâm, chỉ là có khi quá mức cứng ngắc chút ít, nghĩ chuyện cũng không chu đáo chặt chẽ.
"Không có chuyện gì, chỉ là có chút việc thôi, đi ra ngoài một chút, Thiếu gia, còn trong phòng sao?" Cẩm Nương thuận miệng đáp lời, vén rèm muốn vào nhà, Tú cô liền kéo lấy nàng nói: "Mấy ngày trước đây đã muốn hỏi Thiếu phu nhân rồi, phương thuốc hiện tại của ngươi đã sửa lại, chính là thái y xem qua, mới mở phương thuốc sao? Vậy bệnh... có tốt không?" Trong thần sắc lo lắng ẩn chứa tia chờ mong.
Cẩm Nương lúc này mới nhớ tới, ngày ấy tại trong phòng Vương phi xem bệnh xong cũng không có nói cùng Tú cô vài tiếng, Tứ Nhi tuy là biết rõ, nhưng nàng là người thận trọng, không có phân phó của mình sẽ không nhiều lời nửa câu, ngày ấy chỉ lấy phương thuốc mới đưa Tú cô lấy thuốc, cũng chưa nói đến bệnh tình.
"Lưu Y Chính đã tới, nói là tốt lắm, rồi nhưng mà còn muốn điều dưỡng một hồi, mấy ngày nay nhiều chuyện bề bộn, ta đã quên nói." Tú cô nghe xong cao hứng chắp tay trước ngực, niệm câu: "A di đà Phật, cuối cùng ông trời cũng có mắt, khiến Thiếu phu nhân hết bệnh, sang năm... không chừng sang năm có thể mang bầu, Nhị phu nhân nếu biết rõ, sợ sẽ cao hứng chết đi, sáng mai ta liền sai người đi đưa tin qua đó."
Cẩm Nương nghe được hai mắt liền sáng lên, đối với Tú cô nói: "Đúng vậy, ngày đó nương đến đây nói, Đại phu nhân bị bệnh, bảo ta trở về thăm bệnh, ta thật sự là bề bộn váng đầu, đem cái này quên đi. Tú cô, ngươi chuẩn bị một chút, đợi Vương phi trở về, chúng ta trở về Tôn Phủ đi, a, mang theo chút ít quà tặng, cũng đã qua ngày tết, trước chỉ lấy chút ít đồ đơn giản thôi, dù sao ngày tết cũng đã tặng rồi."
Tú cô nghe xong cũng cười, "Vậy ta cũng đi theo Thiếu phu nhân cùng trở về a, trong phủ có một ít bạn già đều có mấy tháng không gặp, cũng thấy trong lòng nhớ thương, muốn cùng các nàng tán gẫu."
Cẩm Nương nghe xong liền cầm mười lượng bạc cho Tú cô: "Vậy cũng được, ngươi cũng có không ít lão tỷ muội trong phủ, một hồi nhìn xem phải mang gì theo, lấy ra vài thứ, ngươi bản thân cũng vậy a, những bạc này, là cho ngươi khen thưởng mấy đứa bé trong nhà thân thích."
Tú cô nghe xong liền vành mắt ửng hồng, ấp úng không chịu tiếp: "Ở đâu mà cần nhiều như vậy, ta cũng không có cái gì thân thích bằng hữu quý khí, có một hai trăm tiền vậy là đủ rồi."
Cẩm Nương liền không khỏi phân trần kéo tay của nàng, đem bạc nhét tại lòng bàn tay nàng nói: "Trước kia thiếu thốn, không có cách nào khác hiếu kính ngươi, hôm nay Vương phi đối với ta cũng tốt, tất cả chi phí đều là tốt nhất, bạc tiêu hàng tháng của ta cũng không có chỗ dùng, ngươi cầm a, dùng không hết, thì để dàng tương lai khi cưới con dâu dùng là được."
Tú cô nghe xong liền lau lau khóe mắt, đem bạc hảo hảo thu về, Cẩm Nương liền muốn vào nhà xem Lãnh Hoa Đình, Tú cô thấy nàng tâm tình khá tốt, liền kéo nàng nói: "Thiếu phu nhân, hôm kia ngươi đã trừng trị không ít người, hôm nay sợ là có nhiều người đều hận chết ngươi, ngươi nha, cũng phải có mấy tâm phúc của mình mới được, tất cả phủ trong nội viện này, phải cần thiết bố trí vài tai mắt, bằng không, trong vòng đen tối, tin tức gì cũng không biết trước, nếu có chuyện gì xảy ra, sẽ đề phòng không kịp."
Cẩm Nương nghe được không khỏi kinh ngạc, không thể tin nhìn xem Tú cô, cái lời nói này xem như có kiến thức, ngày bình thường cũng không thấy Tú cô có cái nhìn xa trông rộng thế, không khỏi nghiêng đầu, liếc xéo Tú cô, Tú cô bị nàng nhìn đến ngượng ngùng, ngượng ngùng cười nói: "Như thế nào, chẳng lẽ ta nói không có đạo lý sao? Vẻ mặt ngươi vậy là sao a, như là không quen biết ta vậy."
Cẩm Nương nghe xong cả cười, nắm tay của nàng nói: "Ngươi nói rất đúng, ta cũng không nghĩ nhiều như vậy, thật là may có ngươi giúp ta nghĩ tới, chỉ là... Cái này thực là chủ ý của ngươi sao?"
Tú cô nghe xong liền càng không được tự nhiên, liếc mắt nhìn Cẩm Nương, trong mắt lại lộ ra vẻ đắc ý, cười nói: "Thiếu phu nhân càng ngày càng thông minh, biết rõ ta đây đầu óc không có cơ linh như vậy, chủ ý này muốn nói thật đúng là không phải ta nghĩ, hôm qua lúc ta cùng Thanh Ngọc ở chung nói chuyện, là Thanh Ngọc nói, ta thấy lời nói này có lý, liền tới khuyên Thiếu phu nhân, Thiếu phu nhân sẽ không nói ta lấy chủ ý của người khác đến tranh công a."
Cẩm Nương nghe xong liền nhíu mi, Thanh Ngọc này quả thật có chút tài cán cùng kiến thức, chỉ là lời nói như vậy vì cái gì không đến nói cùng mình, mà phải mượn miệng Tú cô đến nói với mình?
Bất quá, cũng chứng minh nàng ta là người bình tĩnh, không có âm mưu lấy lòng, người này xác thực có thể quan sát thêm một chút nữa, muốn xem tâm tính như thế nào, mới có thể dùng, nàng vẫn có cảm giác có chỗ nào không đúng lắm, biểu hiện của Thanh Ngọc quá tốt, lại làm cho mình tìm không được tật xấu của nàng, mà càng là người như vậy, thì càng nhìn không thấu, càng là cảm thấy lo lắng, xem ra Tú cô là một lòng cầm đem nàng ta xem như con dâu, nàng nói cái gì Tú cô đều sẽ tin tưởng, khảo sát thử Thanh Ngọc việc này, còn phải dựa vào Trương ma ma mới được, hiện giờ nàng càng lúc càng tín nhiệm Trương ma ma.
Ngày ấy Trương ma ma trở về, quả nhiên nói cho mình biết trong phòng trà hương đều có trộn Mạn La hoa, Cẩm Nương ngẫm lại đã tức giận, rồi bảo Trương ma ma đem tất cả đều gói kỹ cất đi, hôm nay chính mình chỉ mới dọn dẹp một số người trong nội viện Vương phi, nhưng phòng bếp trong phủ, các nô tài từ khâu chọn mua nguyên liệu, rồi phân phát nó đến các nơi…, sợ cũng có rất nhiều điểm không sạch sẽ, phải cố dọn dẹp từng cái, bằng không, vẫn sẽ có rất nhiều vấn đề xuất hiện.
"Thanh Ngọc nha đầu kia không tệ, bất quá, ta còn muốn khảo sát nàng một thời gian, nếu thật là tin được, ta liền thăng nàng vào nhà, a, ngươi dứt khoát ngày mai tìm cha mẹ nàng để cầu hôn xem, nếu như nàng chịu gả cho Hỉ Quý, ta liền làm chủ hôn tác hợp cho hai người bọn hắn, chỉ cần nàng gả cho Hỉ Quý, đừng nói là làm đại nha hoàn, dù là vị trí Nhất đẳng quản sự nương tử, ta cũng sẽ cho nàng." Cẩm Nương giống như cười mà không phải cười đối với Tú cô nói, như vậy cũng có thể giảm đi một mối lo lắng của Tú cô, bằng không, nàng cứ quấn quýt mãi, làm việc cũng không chuyên tâm.
Tú cô nghe xong mừng rỡ, bắt lấy tay Cẩm Nương nhân tiện nói: "Thiếu phu nhân chuyện đó là thật?"
"Ta khi nào thì lừa gạt ngươi?"
"Sáng mai ta sẽ đi, nhà của Thanh Ngọc ở trong đại thông nội viện, ta đều qua đó vài lần rồi, quen thuộc lắm." Nói xong liền vui rạo rực đi tới đi lui thu dọn đồ đạc.
Cẩm Nương vốn còn muốn nói cái gì nữa, nhưng nhìn nàng chạy trốn vội vã như vậy, không khỏi lắc đầu, đi vào của mình phòng.
Lãnh Hoa Đình ở trong phòng đang nằm lệch người đọc sách, thấy nàng tiến vào, liền đánh ngáp một cái, duỗi duỗi người nói: "Nương tử hôm nay đã thành người bận rộn rồi, nào có nhiều chị em dâu mà tốt, muốn làm hảo tỷ muội cùng nàng chứ a, nàng là nương tử của ta, chỉ cần đối tốt với ta là được."
Cẩm Nương nghe thấy hắn lại đang nói lời vô vị, thì mặc kệ hắn, đi vòng qua tiến vào nội đường, nàng muốn tìm chút ít đồ sáng mai mang sang cho Nhị phu nhân, còn có, sau ngày Ngọc Nương gả đi, thì Trinh Nương cũng phải gả, sáng mai cho… nàng một bộ kim ngũ sự làm quà cưới, vừa đi chưa được mấy bước, thân thể liền bị ôm vào trong vòng tay ấm áp, lỗ tai liền cảm giác một trận đau đớn, nàng không khỏi ai nha một tiếng kêu lên: "Làm gì vậy cắn ta, chàng là tiểu cẩu sao?"
Vừa mới nói, trên lỗ tai lại bị hắn cắn một cái nữa, tiếp theo, hơi thở nong nóng phun tại bên tai, cả người đều cảm giác ngưa ngứa, Cẩm Nương nhanh chóng rụt cổ, muốn xoay người lại.
Cái tên này ngày càng phát ra vô lại, tùy thời tùy chỗ cũng ôm nàng hôn nhẹ gặm gặm, nhất thời mà không thấy nàng, sẽ chu miệng, phát cái tiểu tính tình liền, vừa rồi đích thị là thấy mình cùng Thượng Quan Mai hàn huyên tốt một hồi, lại cùng Yên Nhi và Tú cô nói ít lời nói, thì hắn cảm thấy bị vắng vẻ, cho nên lại đang tìm cách trừng phạt nàng.
"Tướng công, ta phải trở về nhà, mấy ngày nay Đại phu nhân bị bệnh trở lại, lần trước nương đến có bảo ta trở về thăm nàng... Ai, tay của chàng lại đang sờ loạn gì đó, tướng công, hiện tại là ban ngày đó."
Hai bàn tay to của Lãnh Hoa Đình nhất vạt áo Cẩm Nương lên tìm chỗ chui vào, cách cẩm y dày đặc mà bắt đầu vuốt ve chỗ co dãn mềm mại của nàng, Cẩm Nương lắc lắc thân thể trốn tránh, hắn gần nhất số lần chiến đấu thật sự nhiều hơn, đối với chỗ mẫn cảm trên thân thể nàng mò thanh thanh sở sở, nhất là trong lúc hai bàn tay to dao động, thì đồng thời môi dán ở cổ Cẩm Nương rồi hôn thành một đường vòng, thỉnh thoảng còn có thể cắn lên một ngụm, khiến Cẩm Nương cảm thấy vừa đau lại ngứa, chỉnh thân thể như được xương sụn vậy, tựa vào trong ngực của hắn.
"Bệnh kệ bà ta, nàng đi thăm làm chi, bà ấy chết đi không phải rất tốt sao? Vậy thì nương ta liền có thể phù chánh." Hắn ôm chặt nàng, ôm nàng ngồi xuống trên giường, rồi ở bên tai nhẹ nói.
Cẩm Nương nghe xong liền thở dài: "Không có cách nào khác a, nàng ấy hôm nay vẫn là chính thê, mẹ ta vẫn phải mang hài nhỏ của nàng, tuy nói là bình thê, nhưng dù sao cũng không thể vượt qua nàng, nếu ta không quay về thăm nàng, không chừng nàng sẽ đem cái này cớ tìm nương cùng Hiên ca nhi phiền toái, chàng đi cùng ta nhé?"
"Nàng phải hứa với ta, đi qua đó cũng không cho rời đi tầm mắt của ta, bằng không ta liền không cho nàng đi." Hắn lại đang ở bên tai nàng nói lời vô vị.
"Như vậy sao được, lần này ta đi, còn phải đi vài cái sân nhỏ, chàng là một đại nam nhân, sao có thể đi theo ta qua lại trong nội viện, cái này cũng không hợp với quy củ nha." Cẩm Nương nghe xong liền nhíu mi, thằng nhãi này càng lúc càng không nói đạo lý.
"Nàng không đáp ứng thử xem." Lại đang uy hiếp nàng.
"Ta liền không cần, chàng như vậy là đang kiếm chuyện mà." Cẩm Nương quyết định không nuông chiều hắn.
"Tốt lắm, nàng cũng đừng trách ta a." Tay hắn lại vòng qua, đem nàng kéo ngã xuống giường, thân thể liền đè ép lên, trong mắt phượng yêu mỵ ánh lên, cười tà nói: "Một hồi không cho nàng cầu xin tha thứ ta cũng không phải là tướng công của nàng" Nói xong, tay liền bắt đầu kéo cổ áo nàng.
Cẩm Nương nóng nảy, liền nhanh chóng đem một tay nắm chặt cổ áo của mình, giọng điệu mềm nhũn đối với hắn nói: "Chàng không nói đạo lý nha, ta khó khăn lắm mới được về nhà, chàng như thế không phải là đối với ta quá hà khắc rồi sao?"
Lãnh Hoa Đình mới chẳng thèm nghe nàng nói, trên tay tiếp tục làm việc, Cẩm Nương nổi giận, một tay chống trước ngực hắn, trừng mắt trong trẻo hỏi: "Chàng đang ép ta phải không?"
Lãnh Hoa Đình nghe được khẽ giật mình, nhưng cũng lập tức không để ý tới phản kháng của nàng, chỉ phối hợp đem tay của nàng nắm một cái, một cái tay to bắt lấy hai tay nàng, đưa lên cao, rồi thấp đầu dùng miệng đi cắn mở dây nút áo của nàng.
Một cái còn chưa có cắn mở ra, liền nghe Cẩm Nương oa một tiếng khóc lớn lên, tiếp theo nước mắt rơi xuống làm ướt mặt của hắn, hắn vừa nghe liền luống cuống, buông ra tay của nàng, ngẩng đầu lên xem nàng, vội vàng mà hỏi thăm: "Làm sao vậy nương tử, làm đau nàng sao? Ta vừa rồi không có dùng nhiều sức a, hẳn là không đau, ta đã thử qua..."
Cẩm Nương cũng bất kể hắn, vẫn khóc, nước mắt giống như mưa vậy, theo gương mặt chạy xuống dưới, nguyên bản hai mắt trong trẻo hôm nay lại giống như lũ lụt, khóc đến đất trời u ám.
Lãnh Hoa Đình chỉ cảm thấy nước mắt này toàn bộ đều rót vào ngực của hắn, khiến tất cả ngũ tạng lục phủ đều thấm ướt, tim cũng đập từng nhịp căng thẳng, yết hầu phát khô, cuống họng như mất đi tiếng nói, có chút lơ mơ: "Nương tử... nàng... nàng có phải mới ở bên ngoài bị chọc tức hay không a, nàng nói cho ta biết, ai khi dễ nàng, ta đi đập nát đầu của hắn."
Cẩm Nương vẫn tiếp tục khóc, rồi lại bắt đầu oa một tiếng, khóc đến thương tâm, như toàn bộ ủy khuất trên thế giới này đều đổ cho nàng một người gánh chịu, cũng không lên tiếng, chỉ biết thương tâm khóc.
Lãnh Hoa Đình tim sắp nát ra, cầm khăn càng không ngừng lau lệ cho nàng, nhưng nước mắt nàng quá nhiều, một cái khăn trong nháy liền ướt đẫm, bây giờ phải làm sao a, lại khuyên: "Nương tử, đừng khóc, đều là ta sai rồi, ta cam đoan không cắn nàng nữa? A, Sáng mai giờ tý về nhà, nàng muốn gặp ai thì gặp người đó, chỉ cần nàng đừng khóc là được, ta chịu không được cái này a."
Cẩm Nương nghe xong liền khoát tay, vung tay áo lau nước mắt trên mặt, mở mắt ra nhìn hắn, nức nở nói: "Chàng nói chuyện phải giữ lời, không... không cho phép gạt ta."
Lãnh Hoa Đình nhanh chóng gật đầu không ngừng, Cẩm Nương vẫn cảm giác được cái này phúc lợi còn chưa đủ, lại rơi thêm chút ít nước mắt nói: "Từ nay về sau không cho khi dễ ta, không thể giữa ban ngày... ban mặt... làm chuyện kia, còn có, từ nay về sau chàng phải ngoan ngoãn nghe lời, trong mỗi ngày phải ăn nhiều chút ít rau cỏ, không thể ăn thịt mãi."
Lãnh Hoa Đình vừa nghe lời này càng thấy kỳ quặc, như thế nào mà ngay cả mình ăn cái gì món ăn cũng muốn trông coi thế, không khỏi nhíu mi, Cẩm Nương vừa thấy, lại nhắm mắt, cái mũi hít hít, lại bắt đầu khóc lên.
"Tốt tốt tốt, nương tử ngoan đừng khóc, vi phu tất cả đều nghe theo nàng, từ nay về sau giữa ban ngày không làm chuyện này... Nương tử, ngẫu nhiên một hai lần chắc được... A, không, không, theo ý nàng, cũng không ở ban ngày mà trêu chọc nàng, từ nay về sau ngoan ngoãn nghe lời nàng nói, mỗi bữa ăn sẽ ăn thêm ba đũa rau quả, đều nghe nàng, đừng có khóc nữa a." Lãnh Hoa Đình đem đầu của nàng nâng dậy, đau lòng kéo vào trong ngực của mình, vỗ lưng của nàng nói ra.
Cẩm Nương đem đầu tựa vào trên vai hắn, vệt nước mắt còn chưa khô, trên mặt hiện lên vẻ cười đắc ý, hừ, nhìn ngươi dám theo ta đấu, bình thường lão nương thua đó là nhường cho ngươi sao, nhóc con, ngươi tưởng ngươi thực vô địch thiên hạ rồi?
Trong mắt Lãnh Hoa Đình lúc này tất cả đều là lo lắng, đâu biết nàng lại đang đùa giỡn cơ chứ, dù biết thì cũng không có cách nào khác, hắn thật sợ nàng dùng chiêu này, nàng vừa khóc, hắn sẽ không hiểu sao mà hoảng hốt, cho dù biết rõ nàng đang giả bộ, cũng nhịn không được mà muốn sủng nàng, không nhìn được nửa điểm bộ dáng thương tâm rơi lệ của nàng, vỗ vỗ nửa ngày, hắn đột nhiên rất bất đắc dĩ phát hiện một sự thật, thì ra chính mình càng ngày càng có tiềm chất thê nô.
@by txiuqw4