Thấy nàng không nức nở nữa, Lãnh Hoa Đình đem nàng kéo qua, cầm khăn sạch sẽ đem mặt của nàng lau một cái, bất đắc dĩ nói: "Xem đi, biến thành mặt mèo khóc rồi, mắt đều sưng lên, cũng không sợ để người khác nhìn thấy mà chê cười."
Cẩm Nương nghe xong liền chu miệng, hừ nhẹ một tiếng nói: "Nhìn xem chàng còn khi dễ ta không, sáng mai ta sẽ khóc cho nương xem, nói là chàng khi dễ ta khóc."
Lãnh Hoa Đình nghe xong thì gấp gáp, chỉ kém chút là cầu xin nàng: "Nương tử, không nên làm như vậy a, vừa rồi yêu cầu của nàng ta đều đáp ứng rồi, không thể ở trước mặt nhạc mẫu làm ta mất mặt mũi a, sáng mai để Lão nhân nàng cảm thấy ta không tốt, đem nàng bắt về, vậy phải làm sao bây giờ?"
Cẩm Nương nghe được thì ngước lên, dùng đầu đi đụng hắn: "Lại nói bậy, sao nương có thể đem ta bắt trở về được, cô nương gả đi như nước giội ra ngoài, làm sao mà thu trở về."
"Ha ha, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. A, nương tử, chân của ta lại đang đau, nàng giúp ta xoa xoa a, nàng theo như huyệt vị xoa là thoải mái nhất." Cũng không thể cứ như vậy làm cho nàng thắng, quá tiện nghi cho nàng, trên mặt Lãnh Hoa Đình lộ ra vẻ mặt vẻ đau xót, đột nhiên lớn tiếng đối với Cẩm Nương nói.
Lúc này đến phiên Cẩm Nương hoảng hốt, bề bộn bò qua giúp hắn xoa chân.
Lãnh Hoa Đình liền thư thích nằm ở trên giường hưởng thụ tài nghệ mát xa càng ngày càng tinh xảo của nàng.
"Hôm kia nàng bảo tìm người, ta đã sai A Khiêm tuyển vài người quan trọng rồi, sẽ đem nhốt chung một chỗ với ca ca và nương của Ngọc Nhi, nhất định có thể từ trong miệng các nàng lấy được chút ít tin tức hữu dụng gì đó." Hắn nhàn nhã nói.
Cẩm Nương nghe xong liền cười, thật đúng là tâm linh tương thông với hắn, nàng cũng nghĩ như thế, trong những người thân tộc của Vương ma ma, có mấy người chịu trách nhiệm trọng yếu ở trong nội viện của Vương phi, những người kia, sợ cũng biết rõ ít nhiều, dùng thủ đoạn này của Lãnh Hoa Đình, hẳn là rất nhanh liền có thể hỏi ra một ít tin tức hữu dụng gì đó.
Hai người ở trong phòng nằm một hồi liền thay đổi quần áo, chỉnh sửa lại đầu tóc.
Ngày thứ hai buổi trưa, Vương gia cùng Vương phi rốt cục đã trở lại, Vương gia bởi vì triều đình có việc, nên vừa xuống xe, đã cưỡi ngựa đến trong nha môn, Vương phi mặt mang ý cười đi vào sân nhỏ, Cẩm Nương cùng Thượng Quan Mai một đường đem nàng đón vào, thấy khóe mắt đầu lông mày của Vương phi đều là ý cười, trong nội tâm Cẩm Nương cũng cao hứng, xem ra, thời gian cùng Vương gia du sơn ngoạn thủy đã rất vui vẻ, rồi nàng không khỏi hâm mộ, không biết khi nào thì bản thân tướng công mới có thể chính đại quang minh đứng lên, rồi mang theo nàng ra đi du sơn ngoạn thủy mới tốt a.
Nghiêng nghiêng đầu, thấy trong mắt Thượng Quan Mai cũng mang theo hâm mộ cùng chờ mong, không khỏi cười một tiếng, lôi kéo Thượng Quan Mai tay nói: "Chị dâu, yên tâm đi, nếu ngươi muốn, tùy thời lúc nào đó bảo Đại ca mang ngươi đi một chuyến là được, chúng ta có vài cái thôn trang, ngươi muốn đi chơi nơi nào cũng được."
Thượng Quan Mai nghe xong gương mặt tươi cười có chút cứng lại, nhìn Vương phi liếc một cái, rồi lẩm bẩm nói: "Đi cái gì a, mấy ngày nữa, tỷ tỷ nhà của ngươi phải xuất giá đến đây, người ta là tân hôn yến, lại là người mới, cho tới bây giờ cũng chỉ có người mới cười, khi đó còn có ai có thể thấy được ta a."
Vương phi nghe xong liền quay đầu nói: "Tiểu thiếp vĩnh viễn đều là tiểu thiếp, sao có thể so với ngươi, ngươi chỉ để ý làm tốt chuyện của mình là được, nếu nàng không an phận, ngươi tìm di nương đi trị nàng là được, di nương rất có thủ đoạn."
Lời này cũng là sự thật, bất quá, do Vương phi nói ra, tất nhiên là cảm khái rất sâu a, năm đó Lưu di nương vào phủ, sợ cũng không có ít lần cùng Vương phi gây hấn, Vương phi lại là người lười biếng tính toán cùng trù tính, tất nhiên cũng đã nếm qua không ít thiệt thòi, cho tới bây giờ, người đắc lực bên cạnh mình nhất cũng là gian tế, ai, không biết một hồi cùng Vương phi nói đến chuyện của Vương ma ma, Vương phi sẽ có phản ứng thế nào đây.
Cẩm Nương âm thầm thở dài trong lòn, cùng Thượng Quan Mai mỗi người một bên, giúp đỡ Vương phi đi vào cửa chánh đường.
Ngọc Bích lập tức ra tới hầu hạ Vương phi thay quần áo, lại để cho Vương phi rửa mặt, pha một chén trà sâm để Vương phi giải lao nâng cao tinh thần, kỳ thật tinh thần Vương phi rất tốt, trong lòng chỉ băn khoăn chuyện trong viện, vì đã ra khỏi nhà rất nhiều ngày, cũng không biết Cẩm Nương có thể trấn giữ được những người trong nội viện không.
Lúc ở trên núi, kỳ thật Vương gia vẫn là có tai mắt đi lên báo cáo chuyện phát sinh trong phủ, nhưng Vương gia một lòng muốn cho Vương phi nhàn hạ vài ngày, nên hỏi cái gì cũng chỉ nói, vô sự, dùng những lời này ứng phó cho qua với nàng, nàng cũng lười nghĩ quá nhiều, dù sao Cẩm Nương cũng rất thông tuệ, lần này lúc rời đi, Vương gia lại trao quyền cho nàng, nên tin tưởng dùng thủ đoạn của nàng, tất nhiên có thể trị được bọn ác nhân kia
Trong nội tâm Thượng Quan Mai kỳ thật cũng có chuyện muốn cùng Vương phi thương lượng, mà hôm nay nàng cũng đang muốn cùng Cẩm Nương đem quan hệ tiến gần thêm một bước kéo, nên liền cùng ngồi một chỗ ở trong nội đường, không có ý muốn rời đi.
Cẩm Nương nhìn thấy cũng có chút khó xử, dù sao đang ở trước mặt Thượng Quan Mai, sợ Vương phi sẽ thấy mất mặt, nhưng Vương phi lại tuyệt không chú ý, chủ động hỏi lên: "Cẩm Nương, đã xét xử một số người chưa?"
Cẩm Nương nghe được thì ngẩn ra, đang muốn nói chuyện, thì Thượng Quan Mai ngược lại đã cười nói trước: "Con dâu phải chúc mừng mẫu phi, được một người dâu khôn khéo lại có năng lực, mấy ngày nay nàng như mang theo sấm chớp mà xử trí nhiều người, con dâu nhìn xem đều cảm thấy mát lòng, đại khoái nhân tâm a."
Vương phi nghe xong trên mặt liền cười, nhưng trong nội tâm lại kinh ngạc, thời điểm ra đi, Thượng Quan Mai không phải đối với chuyện Cẩm Nương chưởng gia có ý kiến rất lớn sao, như thế nào hiện tại lại quay đầu nói tốt cho Cẩm Nương đây? Đang suy nghĩ, thì chợt nghe Cẩm Nương cười nói: "Đâu phải chỉ là công lao một mình ta, cũng làm phiền chị dâu ủng hộ rất nhiều, bằng không, ta cũng không có thể thuận lợi làm xong mọi chuyện."
Vương phi thấy càng khó hiểu, bất quá, hai người các nàng không gây cãi nữa, như thế rất tốt, nên liền buông lỏng tâm nghe Cẩm Nương bên dưới kể lại.
Cẩm Nương nghĩ nghĩ một lát mới từ từ nói ra: "Nương, ta đem một đám người nhà của Vương ma ma toàn bộ bắt lại, có bán, có đánh, có giam, những người quan trọng thì chờ ngài trở về xử trí."
Vương phi tuy là sớm có chuẩn bị tâm lý, lại không có nghĩ đến sẽ nghiêm trọng như vậy, một nhà Vương ma ma ở trong nội viện nàng có bao nhiêu người nàng so với ai khác đều hiểu rõ hơn, lúc ở trên núi, nàng liền nghĩ, Vương ma ma có lẽ chỉ là vì chút ít tham lam mà thay người làm việc thôi, đối phó với Cẩm Nương bất quá là bởi vì Cẩm Nương chặt đứt đường tài lộ của nàng, nhưng lòng vẫn hướng về chính mình, trung với mình, không nghĩ tới...
Cẩm Nương xem Vương phi sắc mặt hơi trắng bệch, thì dừng một chút, có chút không đành lòng nói thêm gì nữa, Vương phi lại nói với nàng nói: "Không cần bận tâm ta, nhiều năm như vậy, các nàng đều xem ta là người ngu, ta bất quá là không thích cùng các nàng tranh đấu, chỉ cần làm được không quá mức, ta sẽ mắt nhắm mắt mở coi như xong, hôm nay xem ra, ta là sai rồi, ngươi nói đi, ta chịu được."
Cẩm Nương nhân tiện nói: " Lưu bà tử chị dâu của Vương ma ma đã cung khai, chỉ ra và xác nhận rất nhiều năm trước Vương ma ma đã bị Lưu di nương đón mua, chính là Lưu di nương như thế nào tiến phủ... Vương ma ma cũng giúp không ít sức."
Lời này giống như một cái búa tạ đập vào trong lòng Vương phi, nàng khiếp sợ đến thân thể run lên, thiếu chút nữa tự trên mặt ghế té xuống, Ngọc Bích nhanh chóng đi qua vịn lấy Vương phi, sắc mặt Vương phi tái nhợt, trong mắt liền hiện tia oán hận, nhưng lại nén xuống đối với Cẩm Nương nói: "Nói tiếp đi."
Cẩm Nương lại cảm thấy những chuyện tiếp theo rất vớ vẩn, bởi vì là tối trọng yếu nhất chính là điểm này, nàng thoáng cái liền đưa ra ngoài, chính là muốn làm cho Vương phi khiếp sợ, thì những chuyện nói tiếp, nàng liền có thể tiếp nhận đươc tốt.
"Con dùng danh nghĩa tham ô, bãi bỏ chức vị Nhất đẳng quản sự của Vương ma ma, lại đem nàng đưa đến phòng giặt quần áo, thân thích nàng ước chừng hai mươi mấy người, bán mười người, đánh sáu bảy người, những người bị đả thương vẫn giam giữ, còn không có bán đi, chỉ chờ nương ngài trở lại đến thẩm vấn."
Vương phi nghe xong liền gật đầu, đối với Cẩm Nương mỉm cười nói: "Tốt lắm, ta biết rồi, hai người các con đi xuống đi, ta muốn yên tĩnh một mình."
Cẩm Nương liền biết rõ, nàng muốn một mình đi gặp Vương ma ma, đây là nỗi đau trong lòng Vương phi, nàng không muốn làm cho người khác thấy quá nhiều.
Thượng Quan Mai cũng rất hiểu điểm này, trong nội tâm lại càng thêm đồng tình với Vương phi, nghĩ lại Lưu di nương thật hèn hạ, rồi nghĩ đến Tôn Ngọc Nương sắp vào cửa, trong nội tâm nàng bay lên một cỗ bi thống của đồng bệnh tương liên, kính cẩn thi lễ cho Vương phi một cái, chân thành khuyên nhủ: "Mẫu phi, muốn lái nữa, đừng quá khó chịu trong lòng, vì những người kia mà thương tâm là không đáng."
Vương phi nhẹ gật đầu, phất phất tay, đem hai người con dâu đuổi đi.
Người vừa đi, Ngọc Bích liền giúp đỡ Vương phi đứng lên, "Nhốt ở đâu, mang ta đi."
Vương ma ma bị Cẩm Nương đánh mười đại bản, nằm lỳ ở trên giường không thể động đậy, cũng may Cẩm Nương đã dặn dò qua, nên mười đại bản này cũng không đánh mạnh nhất, hiện giờ tuy là đau nhức, nhưng cũng không muốn cái mạng già của nàng, trong lòng lại đang tại tính toán, phải làm như thế nào khi Vương phi trở về, tính theo thời gian, Vương phi hôm nay nên trở về rồi, Lưu bà tử đáng hận này, lại không để ý đến thân tình ân nghĩa, trước mặt mọi người lại vạch trần nội tình của mình, việc này... sợ là khó khăn.
Đang nghĩ ngợi, thì ngoài cửa chi nha một tiếng mở ra, Vương ma ma quay đầu, liền chứng kiến Vương phi vịn Ngọc Bích đi vào.
Vương ma ma vành mắt ửng hồng, giãy dụa lấy liền bắt đầu lên tiếng, buồn bã kêu một tiếng: "Chủ tử, người đã trở lại." Thanh âm kia, muốn có bao nhiêu ủy khuất thì có bấy nhiêu ủy khuất.
Ngọc Bích nhìn thấy trong lòng cười lạnh, lại là chiêu này, muốn lợi dụng mềm lòng Vương phi để tránh được một kiếp này sao, hừ, Thiếu phu nhân đã sớm biết tới điểm này, vì thế nàng liền đối với Vương phi nói: "Chủ tử, ngài ngồi trước, Vương ma ma bị thương cũng không nặng, Thiếu phu nhân chỉ là trừng phạt nhỏ với nàng mà thôi, chỉ bị thương da thịt, không có đả thương gân cốt."
Lời này vừa nói ra, Vương ma ma đang muốn tiếp tục giả bộ yếu ớt liền lòi ra giả tạo, Vương phi tại hừ lạnh một tiếng, đối với Ngọc Bích nói: "Yên tâm đi, ta sẽ không đối với nàng mềm lòng nữa."
Tiếp theo nàng hướng Vương ma ma nói: "Ta tự hỏi đối đãi với ngươi không tệ, vì sao phải phản bội và bán đứng ta?"
"Chủ tử! Nô tỳ không có a, ngài đừng nghe bọn tiểu nhân xấu xa nói lung tung, Nhị thiếu phu nhân tuy tuổi còn nhỏ, nhưng dã tâm lớn lắm, nàng muốn đuổi nô tỳ đi rồi, sẽ đạt lấy chưởng phủ chi quyền từ tay người."
"Ngọc Bích, đánh nàng vài bạt tay cho ta." Đến lúc này mà còn muốn hãm hại Cẩm Nương, Vương phi thật sự là phẫn nộ đến tột đỉnh, Cẩm Nương chỉ là một tiểu cô nương, mới vào phủ chưa tới nửa năm, mà có thể tạo ra nhiều chuyện trong quá khứ thế sao? Cái lão già này quả nhiên cực kỳ xảo trá.
Ngọc Bích cũng không chậm trễ, đi qua đó, không chút khách khí nắm lấy tóc Vương ma ma, vung lên vài cái tát tai, bốp bốp mấy tiếng giòn vang lên, đánh đến hai mắt Vương ma ma nổ đom đóm, đánh xong, còn tỉnh táo lui về, nhưng vẫn không quên dùng khăn chùi tay, khinh bỉ đem khăn ném xuống đất.
Vương mụ mụ thấy vậy thiếu chút nữa tức đến ngất đi, lại kêu đau nói: "Chủ tử..."
"Nói, vì sao phải phản bội và bán đứng ta!" Thanh âm Vương phi lạnh lùng, lại hỏi một câu.
"Chủ tử... Ta không có..."
"Ngọc Bích, mang châm đến, nếu nàng không khai thật, đâm mù một con mắt rồi nói sau." Vương phi giận không kềm được, đối với Ngọc Bích ra lệnh.
Ngọc Bích đã sớm chuẩn bị xong, Vương phi chỉ mới mở miệng, nàng liền cầm một cây châm đặc biệt dài ở trong tay, lạnh lùng đến gần Vương mụ mụ.
"Chủ tử, là ngươi có lỗi với ta trước, ta bất quá chỉ là đem việc ngươi làm ác trả lại cho ngươi mà thôi, hừ!" Vương mụ mụ thu hồi vẻ mặt nhu nhược thê lương, lớn tiếng đối với Vương phi quát.
Vương phi giận dữ, giọng nói run run hỏi: "Chuyện bậy bạ, ta khi nào làm chuyện có lỗi với ngươi, bản thân ngươi từ lúc nhỏ đã phục thị ta, ta xem ngươi như nửa người mẹ của mình, tất cả sự vật trong phòng toàn bộ giao cho ngươi, biết rõ ngươi tham lam, nhưng vẫn hết lần này tới lần khác dung túng ngươi, ngươi ở đây trong phủ so với một nửa chủ tử còn muốn phong quang hơn, ngươi... lại nói ta làm chuyện có lỗi với ngươi, ngươi quả là con chó già ngu ngốc, ta thật uổng công nuôi con sói hoang, hôm nay nếu không nói rõ ràng, ta sẽ đem cả nhà ngươi đánh chết."
Trong mắt Vương ma ma liền lộ ra hoảng sợ, đây là lời nói vô cùng tàn nhẫn mà nàng nghe được từ trong miệng Vương phi, trong nội tâm không khỏi càng phát ra sợ hãi, nhưng nghĩ lại dù sao cũng là chết thôi, nên vẫn phải đem chuyện nói rõ ràng ra, liền cắn răng nói: "Ngươi cũng biết là ta từ nhỏ đem ngươi nuôi lớn, nhiều năm như vậy, ta ngay cả con của mình đều không chăm sóc được như thế, ta đã toàn tâm toàn ý đối đãi với chủ tử ngươi, nhưng mà ngươi thì sao? Hừ, tỷ tỷ mà ta yêu thương, năm đó mắc phải quái bệnh, cần phải có Băng Sơn Tuyết Liên mới có thể cầu mệnh, ta ba lần bốn lượt cầu ngươi, ngươi không cho cũng thôi đi, lại đem cho thuốc giả, khiến tỷ tỷ ta mất mạng dưới liều thuốc đó, ngươi... ngươi cũng quá độc ác đi a, chỉ vì nàng hầu hạ ngoại thất chi nữ sao? Cũng bởi vì Lưu di nương cùng ngươi có xung đột, mà ngươi lại xuống tay hung ác như thế... Ngươi, lúc trước có từng nghĩ qua ân nghĩa chủ tớ của chúng ta không? Hôm nay lại đến đây giả vờ tốt, thì cho dù là ai cũng sẽ lạnh lòng."
Vương phi nghe xong không giải thích được, kinh ngạc nói: "Ngươi nói hươu nói vượn gì đó, năm đó khi ngươi đòi Băng Sơn Tuyết Liên, ta đã nghĩ biện pháp đi vào nội cung, tìm Lưu phi nương nương phải nhiều lần cầu xin mới có được, những thứ trong nội cung, ở đâu ra đồ giả chứ? Hơn nữa còn là tự tay ta giao vào trong tay ngươi, lúc ấy chính ngươi cũng nhìn thấy, ngươi... ngươi đúng là muốn mang chuyện tình mười mấy năm trước ra vu oan cho ta sao? Ta là người thế nào ngươi không rõ sao?"
Vương mụ mụ nghe xong trong đầu lập tức nhớ lại, năm đó Vương phi quả thực là tận tâm tận lực đi tìm dược, nhưng mà, vì sao tỷ tỷ ăn một lần dược này xong liền chết đi, hơn nữa, còn có bệnh trạng như trúng độc, chính mình tự tay đút thuốc cho nàng, tận mắt thấy nàng chết...
"Ta cùng với tỷ tỷ ngươi không oán không cừu, nàng bất quá là cái hạ nhân hầu hạ người khác, ta hại nàng làm chi? Đầu óc của ngươi giỏi như thế sao không nghĩ tới việc này a? Nàng bị phát bệnh kỳ quặc, hơn nữa chết càng kỳ quặc, ngươi không đi tìm người hại nàng, ngược lại đổ oán trách lên đầu ta, nếu ta có tâm kế như thế, sao còn bị ngươi lừa mấy chục năm?"
Vương ma ma càng nghe càng cảm thấy có lý, trong đầu hồi tưởng lại những hành động năm đó của Lưu di nương, tỷ tỷ của mình dù đối với Lưu di nương quan trọng thế nào, thì cũng chỉ là một nô tỳ, nhưng Lưu di nương lại xem nàng như mẹ mình, ân cần bưng trà đưa nước đến không bình thường, lúc ấy mình nhìn thấy cũng không quá lưu ý, lại nghĩ đến những năm tâm cơ cùng thủ đoạn mà Lưu di nương sử dụng, tim của Vương ma ma từ từ chìm xuống, giọng run run nói: "Thật không phải là chủ tử ngươi sao?"
Vương phi thật hiếm khi không tức giận mà còn cười: "Ngươi hôm nay bất quá chỉ là người sắp chết, ta có cần lừa ngươi không? Hơn nữa ngươi còn có cái giá trị gì để ta lừa gạt, chủ tớ tình nghĩa nhiều năm như vậy, ngươi đối với ta không tốt ta cũng không hạ thủ được như những người khác, nếu ngươi không tin, hiện tại có thể tìm đại phu năm đó chữa bệnh cho tỷ tỷ ngươi đến, cho dù trải qua hơn mười năm thì đã sao, luôn luôn sẽ có dấu vết để lại để tra được."
Cuối cùng Vương ma ma suy nghĩ cẩn thận lại, Lưu di nương là ai, Vương phi là ai, nhìn cũng đã mấy chục a, mà mình thật sự là đầu óc heo, làm sao lại đi tin Lưu di nương chứ, ngày ấy, Lưu di nương sở dĩ tự mình sắc thuốc, tự mình mớm thuốc cho tỷ tỷ, vì muốn để mình tin tưởng, là Vương phi đã ra tay hại chết tỷ tỷ, nàng ta tâm kế thâm trầm, thủ đoạn độc ác cực kỳ a...
Vương ma ma đột nhiên giống như bị điên vậy, liên tục tự tát vào miệng mình, trong mắt đều vô cùng hối hận, "Chủ tử, là nô tỳ sai lầm, người... người đánh chết nô tỳ a, những năm này, nô tỳ không ít lần hại ngươi, không ít lần hại người a."
Vương phi nghe xong cũng thương tâm, cả giận nói: "Ngươi là đồ ngu xuẩn, ta một lòng đối đãi với ngươi, ngươi lại nghe theo lời nàng, nói đi, ngươi làm thế nào cùng nàng cấu kết, đã làm chuyện gì? Từng cái nói ra."
Vương ma ma nghe xong thì mang vẻ mặt vẻ xấu hổ, nghẹn ngào nói: "Chủ tử, ngươi đừng quá tức giận, vì một lão chó già như nô tỳ mà làm bị thương thân thể mình là không đáng, nô tỳ sẽ từng cái nói cho người biết là được. Năm đó, Lưu di nương thấy ngươi cùng Vương gia tình đầu ý hợp, nàng chỉ gặp qua Vương gia một lần, liền nổi lên ý định, muốn cùng ngươi, tỷ muội cộng thị nhất phu, đáng tiếc Vương gia đối với nàng liếc mắt một cái cũng không có, vì vậy nàng liền bảo ta, dùng danh nghĩa của ngươi đi mời Vương gia đến một tiểu trang u tĩnh để hẹn hò, Vương gia nhìn thấy là ta, tự nhiên tin tưởng, nàng ta liền ở trong trà hạ độc, lệnh cho nô tỳ đưa Vương gia uống, đó là thuốc mê hoặc tâm trí con người, lúc Vương gia hồ đồ, liền... liền cùng nàng... những việc về sau ngươi cũng đã biết, ta cũng không cần nói nữa."
Vương phi nghe được chấn động, kinh sợ tự trên mặt ghế đứng lên nói: "Vương gia khi đó biết rõ ngươi làm ra chuyện này, vì sao..."
"Vương gia không biết, vì thuốc này mê hoặc tâm trí, nên trong mắt Vương gia nhìn thấy tất cả đều là ngươi, tưởng rẳng cùng ngươi... Hơn nữa, thuốc này khi tỉnh lại, hắn sẽ quên hết chuyện vừa xảy ra." Nét mặt già nua của Vương ma ma đỏ bừng nói.
"Chuyện sau này Vương gia làm sao mà nhận biết, vì nàng ta náo loạn, nói là Vương gia chiếm đi trong sạch của nàng, Vương gia phải chịu trách nhiệm mới được a."
"Về sau nàng cũng sợ ta khai ra mọi chuyện, lại sai người đến lừa gạt Vương gia vài lần, thừa cơ hội ở trên người Vương gia lưu lại ấn ký, còn lấy đi vật bên mình của Vương gia, chủ tử chẳng lẽ đã quên, năm đó Nhị đẳng nha đầu Hoàn Nhi trong viện của ngươi bị Vương gia một chưởng đánh chết, là tại vì Vương gia xấu hổ biến thành giận dữ." Vương ma ma lại nói tiếp.
"Hắn cũng quá mức hồ đồ vô dụng, chiêu thuật như thế, trúng qua một lần thì thôi, vậy mà trúng thiệt nhiều lần, uổng công hắn còn là một Thiết Mạo Tử Vương." Vương phi trầm giọng thống hận nói.
"Cũng trách không được Vương gia, năm đó, Vương gia toàn tâm toàn ý muốn cùng người kết thân, lại không biết ở nơi nào mà nghe nói, trong lòng người vốn có người khác, năm đó Dụ Thân Vương không phải là cùng Vương gia cùng lúc đi Quốc Công phủ cầu thân sao? Dụ Thân Vương chính là thân đệ đệ của Hoàng Thượng, địa vị cũng tôn quý vô cùng, lại phong lưu tuấn dật, tuấn tú lịch sự, Vương gia tự nhiên là sợ ngươi đối với hắn lòng có thương nhớ... hơn nữa nô tỳ cũng nói chút ít... nói chút ít lời nói tốt, thì Vương gia càng hoang mang... Nàng ta lại cố ý chế ra vài chứng cứ giả... khiến Vương gia hiểu lầm người thật sự cùng Dụ Thân Vương hữu tình... cho nên..." Vương ma ma lắp bắp, gương mặt già nua sưng thành cái đầu heo, nói chuyện cũng không quá lưu loát, chỉ là trong mắt nàng vẫn có thể nhìn ra sự xấu hổ cùng đau lòng, đoán là, thật sự hối hận.
"Nguyên lai những chuyện đó, đều là ngươi và nàng cùng nhau giở trò, bất quá, hai người các ngươi dù sao cũng là phụ, thì sao có thể làm được nhiều chuyện như vậy, tất nhiên còn có người ở sau lưng giúp đỡ các ngươi a." Vương phi chán nản ngồi ở trên mặt ghế, ung dung nói ra.
"Xác thực là có một người nam nhân, nhìn qua ăn mặc cũng rất là tôn quý, nhưng nô tỳ lại không biết hắn, Lưu di nương chỉ nói là biểu huynh bên nhà mẹ nàng, nô tỳ một mực suy nghĩ, nhà mẹ nàng bất quá là cửa nhỏ nhà nghèo thôi, lấy đâu ra thân thích như vậy, bất quá, khi đó nô tỳ cũng không cần biết nhiều chuyện, nên cũng không nghĩ nữa..." Vương mụ mụ lại giải thích nói.
"Đường Nhi... cũng là có trong lúc đó a." Vương phi chỉ cảm giác tim mình như chìm đến đáy cốc, nói chuyện cũng bị mất hết khí lực, như muốn hư thoát, càng miệt mài theo đuổi, càng làm cho nàng thương tâm trầm thống, chính mình những năm này, còn có thể sống được an lành, sợ là do Vương gia che chở.
Nữ nhân kia nếu không phải thấy Vương gia đối với chính mình quá mức tình thâm, e là mình đã chết rồi, cùng nàng tranh giành như vậy, chỉ sợ đã sớm ra tay giết mình...
"Đúng vậy, kỳ thật, trước đó mấy lần, Vương gia cũng không biết mình làm cái gì, thuốc này chỉ khiến cho Vương gia như nằm mộng xuân vậy, tỉnh lại thì, chỉ cho là mình ngày suy nghĩ đêm nằm mơ, cũng không biết là mình đã thực sự làm những chuyện kia. Nhưng có một lần nàng đã hạ dược nhẹ cho Vương gia, khi Vương gia tỉnh lại thì phát giác mình cùng nàng nằm ở một giường, thiếu chút nữa tức giận muốn đánh chết nàng, nhưng nàng là muội muội của ngươi, còn nói Vương gia sớm đã cùng nàng hoan ái nhiều lần, mà trong đầu Vương gia cũng thực sự có chút ít trí nhớ mơ hồ... Nàng còn nói Vương gia đối với nàng như thế chính là bội tình bạc nghĩa... Nàng lại có mang... Vương gia mới không hạ thủ được, vừa vặn lúc này Nhị Lão gia cùng Dụ Thân Vương không biết vì sao đúng lúc đến đây, phá vỡ chuyện này... Về sau, lại náo loạn đến Quốc Công gia, Quốc Công gia tuy là tức giận, nhưng rốt cuộc cũng là nữ nhi ruột thịt của mình... vì thế buộc Vương gia không thể không nạp nàng làm thiếp... những chuyện sau đó nữa thì ngươi cũng biết."
Vương phi nghe đến tim đều muốn nát đi, trách không được khi đó Vương gia trong lòng còn có áy náy, một mực vẫn muốn cùng chính mình giải thích, nhưng chính mình lại không chịu tin, thiếu chút nữa đã từ bỏ cửa hôn nhân này, nếu không phải phụ thân cương quyết ép, nàng thật đúng là không gả cho Vương gia, chính mình còn không vào cửa, hắn đã có nữ nhân khác... còn có hài tử... nếu ai yêu đuối một chút thì đã tức chết rồi, sớm biết như vậy nên gả cho Dụ Thân Vương thì không phải chịu tội này...
Chẳng qua, trong lòng vẫn là đối với hắn có tình, tuy chỉ là một ít... Nhưng một ít này đủ để làm cho mình khó có thể quên, nếu không phải là người thân nhất bên cạnh mình đi lừa gạt hắn, hắn làm sao lại trúng kế tiện nữ nhân kia, chẳng lẽ hết thảy mọi chuyện đều đã được số phận an bài sao?
Vương phi không muốn hỏi tiếp nữa, lảo đảo đứng lên, Ngọc Bích nhanh nhẹn cẩn thận vịn nàng, Vương phi đi ra tới cửa chỗ, thì nghe thấy phịch một tiếng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vương ma ma quỳ sấp trên mặt đất, đối với nàng mãnh liệt dập đầu, vừa ngẩng đầu lên: "Chủ tử, chủ tử, nô tỳ tự biết nghiệp chướng nặng nề, không dám cầu chủ tử có thể tha cho nô tỳ, nhưng chủ tử người nhất định phải bảo trọng thân thể, không nên bị nô tỳ làm tức giận, nô tỳ không thể tiếp tục phục vụ chủ tử... bệnh của Đình ca nhi... hôm nay nô tỳ nghĩ lại cũng thấy rất kỳ quặc, ngài nhất định phải cẩn thận điều tra, phải cẩn thận Đại thiếu gia a, là nhi tử do nàng ta sinh, tâm địa sợ là... sợ là so với nàng ta còn muốn độc hơn."
@by txiuqw4