Chương 142.2
Thái tử trong lòng đối với Vương phi vẫn có khúc mắc, Lục hoàng tử là nhi tử của Lưu Phi nương nương, Vương phi cùng Lưu phi nương nương là tỷ muội tình thâm, đã qua nhiều năm, vẫn có quan hệ rất tốt, chẳng qua nguyên nhân là vị thiếp kia của Giản Thân Vương, Lưu phi nương nương vẫn không muốn gặp Giản Thân Vương, nhưng vẫn đối với Vương phi rất tốt, bây giờ, Vương phi tuy bị bắt cóc nhưng lại không có một chút thương tổn, làm cho trong lòng Thái tử nảy sinh nghi ngờ, đương nhiên, hắn biết Vương phi sẽ không tham dự vào chuyện này, chẳng qua, rõ ràng đường đi của Vương phi so với người ngoài hiển nhiên là khác nhau, nhưng vẫn đang bị người khác chặn lại, vậy không phải chỉ là trùng hợp.
Chẳng qua, cũng nể mặt Tiểu Đình cùng Cẩm Nương, Thái tử cũng không muốn điều tra tới cùng, đợi tới lúc hồi kinh, việc này còn phải cẩn thận mà điều tra.
Thái tử đi rồi, Cẩm Nương cùng Vương phi lại nói chuyện Thái tử muốn kết thân cùng bọn họ, Vương phi nghe xong cũng đau đầu, nữ nhân gả vào hoàng cung sẽ thành dạng gì bà không cần suy nghĩ cũng biết, Đại tỷ nhà nàng, trước khi tiến cung là một người vô cùng dịu dàng, lại đơn thuần ngây ngô, nhưng chỉ sau vài năm, đã trở thành một người thâm trầm, thủ đoạn mưu lược điều này làm cho Vương phi khó mà có thể tưởng tượng, một nơi như vậy, có thể biến một nữ nhân tốt trở thành một kẻ ngông cuồng, sau khi cháu gái bà ra đời, bà mới không để cho cháu mình tiến vào hoàng cung.
Hai người tương đối nhất trí với nhau, thương lượng làm sao sau này có thể tiến hành một cuộc hôn nhân hoàn hảo, lúc sau Lãnh Hoa Đình người đầy mồ hôi trở lại, nói vài câu với Cẩm Nương cùng Vương phi rồi thuận tiện kéo Bạch Thịnh Vũ vào thư phòng.
Lúc Lãnh Hoa Đình xuất hiện đã nói với Cẩm Nương nên chuẩn bị một chút quà, nói với nàng là muốn lấy lòng người nào đó, Cẩm Nương nghe thấy cảm giác rất kỳ lạ, ở Giang Nam, nàng cũng không biết người nào, Lãnh Hoa Đình cũng không có kết giao với các vị quan viên địa phương, quà này, là tặng cho người nào chứ?
"Hôm nay Giang Hoa Phủ Duẫn cưới tiểu thiếp, dù thế nào cũng nên đi tặng lễ vật." Lãnh Hoa Đình cười nói với Cẩm Nương.
Cẩm Nương nghe được đều mờ mịt, nàng đã gặp qua Giang Hoa Phủ duẫn rồi, là một người mập mạp, cũng là một người rất thông minh lanh lợi, Lãnh Hoa Đình đối với người này cũng không mấy quan tâm, làm sao khi người này cưới thiếp, chàng lại muốn tặng lễ vật? Quan hệ tốt như vậy sao?
Lãnh Hoa Đình cũng không giải thích, cùng với Bạch Thịnh Vũ, đi đến chỗ của Thái tử.
Thái tử đang chuẩn bị một vài đồ đạc, nghe Lãnh Hoa Đình nói muốn đi Giang Hoa Phủ, trong mắt hiện lên một tia lạ thường, nén cười nói: "Đệ tới muốn ta đi cùng sao?"
"Cũng không phải, điện hạ thân phận tôn quý như vậy, làm sao có thể hạ mình coi trọng tên hạ nhân này được chứ, thần tới bẩm báo một tiếng, một chút nữa sẽ đưa đại lễ cho ngài quay về kinh, người phải nghĩ xem nên thưởng cho thần cái gì đi?" Trên khuôn mặt tuấn tú mê hoặc của Lãnh Hoa Đình mang theo nụ cười thản nhiên, nghiêng người nhìn Thái tử.
Thái tử nghe không hiểu, hơi nhíu mi, đùa giỡn đến gần Lãnh Hoa Đình, cố ý tới gần hắn nói: "Tiểu Đình trong lòng Thái tử ca ca không có người nào có thể so sánh được, đệ xem thấy vừa cái gì, cứ việc lấy đi, không cần lấy công nhận thưởng."
Lãnh Hoa Đình vừa nghe thấy vẻ mặt lập tức tối sầm xuống, đẩy xe lăn liên tục lui về sau, giống như trên người Thái tử đang chứa đầy chất độc, Thái tử nhìn thấy vừa tức vừa buồn cười.
"Điện hạ nói xong chưa, xin đừng có lệch trọng điểm, vậy là điện hạ nhất định sẽ đáp ứng đệ, đúng không?" Người tuy có cách xa một chút, nhưng lời nói lại bám chặt lấy Thái tử, trong mắt lóe ra một tia giảo hoạt, Thái tử đành phải cười cười: "Chỉ cần yêu cầu của đệ không vi phạm quy định của triều đình, không trái với luật pháp, ta làm sao có thể không đồng ý?"
Lãnh Hoa Đình muốn chính là lời nói này, hắn đưa tay chắp lại, kéo Bạch Thịnh Vũ qua nói: "Tam tỷ phu làm chứng cho đệ, một chút chúng ta đi làm pháp, để điện hạ đưa phần đại lễ này, điện hạ có phải lúc nãy mới vừa hứa hay không...?"
Sau khi Lãnh hoa đình cùng Bạch Thịnh Vũ rời khỏi đây, tay Thái tử nắm lại, Trần Nhiên từ trong chỗ tối xuất hiện.
"Ngươi đã tra ra được điều gì của Giang Hoa Phủ không?"
"Bẩm điện hạ, thần bất tài, vẫn chưa phát hiện có điều gì đáng ngờ, tính cách của phủ doãn rất cẩn thận, trừ bỏ ngoài việc háo sắc, cũng không có nhiều ham mê bất lương gì khác, trừ bỏ ở nha môn bắt người, tịch thu tài sản, cũng rất ít khi đi ra khỏi phủ, chỉ quan hệ lễ tiết với tri huyện nhà giàu, cũng không qua lại với người nào thân thiết, thuộc hạ đã cho người tiếp tục tìm hiểu." Trần Nhiên vừa chắp tay lại hồi báo.
Thái tử nghe xong mày nhíu lại, không biết lời vừa rồi của Lãnh Hoa Đình có ý gì, chẳng qua là, hắn một lát sẽ quay về, rốt cuộc cuối cùng, hắn sẽ cho mình bao nhiêu đại lễ.
Lại nói đến Lãnh Hoa Đình, sau khi rời khỏi phủ Thái tử, cùng Bạch Thịnh Vũ lên một chiếc xe ngựa, ba người đều lấy một bộ y phục để thay đổi, Lãnh Hoa Đình toàn thân là nữ trang, vẫn là... giá y đỏ thẫm, bộ dáng của hắn vốn xinh đẹp, lại mặc giá y đỏ, hiển nhiên trở nên yêu mị động lòng người, càng thêm ánh mắt trong suốt, hai gò má hồng hào, ngũ quan vô cùng tinh xảo, cả người giống như một yêu tinh câu hồn đoạt phách, khuôn mặt khẽ nhúc nhích vô cùng hấp dẫn quyến rũ, ngay cả Bạch Thịnh Vũ, rõ ràng chính mình hóa trang cho hắn, cũng bị bộ dạng câu hồn kia của hắn mà ngẩn người, đành phải cười nói: "Nếu đệ muội nhìn thấy bộ dạng này của ngươi, không biết có thể mắng chết ta hay không, tướng công của nàng lại bị người khác biến thành một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành."
Lãnh Hoa Đình đành phải nhìn hắn trợn mắt, âm thanh lạnh lùng nói: "Tam tỷ phu, nếu như huynh trước mặt Cẩm Nương hé ra nửa câu, cẩn thận ta đem nữ nhi của huynh gả vào phủ Thái tử."
"Ách, lời này không nên nói, Thái tử muốn chính là nữ nhi của đệ, dựa vào cái gì mà lại đưa nữ nhi của ta đi, ngươi nếu dám làm như vậy, ta lập tức đưa nữ nhi đến cho Tứ muội nuôi dưỡng, đến lúc đó Tứ muội đối với nữ nhi nhà ta vô cùng yêu thương... Hừ!" Bạch Thịnh Vũ tức giận đến muốn nhéo vào cái tai trắng trẻo tinh tế của người nào đó, nhưng đây là quan Nhất Phẩm, lại còn là tiểu phúc hắc, cũng chỉ có thể xấu xa uy hiếp hắn mà thôi.
Chỉ có Lãnh Khiêm, mặc kệ Lãnh Hoa Đình trở thành bộ dạng gì, trên vẻ mặt của hắn cũng chỉ tồn tại sự lạnh lẽo, vẻ mặt cương nghị không có chút cảm xúc, Bạch Thịnh Vũ quả thực bội phục sát đất vẻ mặt không chút cảm xúc này của Lãnh Khiêm, một mỹ nhân Lãnh Hoa Đình vô cùng xinh đẹp ở ngay trước mặt, sợ cũng chỉ có A Khiêm mới có thể bình tĩnh như vậy thôi.
Thật tình không hiểu có thể A Khiêm nhìn đã thành thói quen cũng không thể trách được, cả ngày đối diện với khuôn mặt này, cho dù có xinh đẹp, nhìn thành quen cũng chẳng thấy lạ sao?
Lại nói đến Giang Hoa Phủ duẫn, vì cưới được một vị thiếp có khuôn mặt xinh đẹp như thiên tiên, vui mừng liền khác ngày thường là một người vô cùng khiêm tốn, ở trong phủ liền thiết đãi mấy bàn, đại yến tân khách, nam nhân đã hơn bốn mươi tuổi lại có thể gặp được một người xinh đẹp như vậy, thật sự là số mệnh rất may mắn, nghe thấy khách nhân chúc mừng cát tường, hắn bất tri bất giác đã uống rất nhiều, đợi cho pháo mừng vang lên, cổ nhạc vang lên cùng lúc đó, hắn tự mình nắm bàn tay nhỏ nhắn của mỹ nhân, hạ kiệu, đưa vào động phòng, tân khách bên ngoài chưa rời khỏi, Phủ Doãn đại nhân mập mạp đây cũng đã không thể chịu nổi.
Xốc lên khăn voan chớp mắt một cái, hắn mở mắt nhìn không chớp, trong miệng lẩm bẩm nói: "Giống, đích thực, quá giống, mỹ nhân, ngươi là trời ban cho ta sao?"
Khăn voan rơi xuống vị tiểu thiếp e lệ, sóng mắt trong trẻo, thở ra nhẹ nhàng, diện mạo vô cùng kiều diễm, đôi môi đỏ mọng trơn bóng rất mê người, thân thể phủ doãn đại nhân lập tức tiến sát lên, ở nơi nào đó đã sớm chờ không kịp, đưa tay muốn đem tiểu thiếp hướng lên trên giường, vị tiểu thiếp kia vậy mà vô cùng linh hoạt, thân thể nhanh chống tránh thoát được sự bổ nhào của hắn, ngón tay dài trắng nõn như ngọc lại chỉ về phía sau gáy của Phủ Doãn đại nhân, Phủ Doãn đại nhân hình như có cảm giác, rụt cổ lại, khó có thể tưởng tượng cách thức của vị tiểu thiếp này, đem nàng kéo vào trong lòng, tiểu thiếp đối với hắn cười xinh đẹp, nụ cười kia rực rỡ như hoa Mẫu Đơn đang nở rộ, hoa lệ kiều diễm, câu hồn Phủ Doãn đại nhân, linh hồn của hắn lúc này đã đánh mất một nữa, trong tay động tác mềm mại trở lại, khóe miệng của tiểu thiếp mỉm cười, từ trong lòng lấy ra một cái khăn thêu, giả trang như che miệng bật cười, tay giữa chừng thay đổi, che lại lỗ mũi của Phủ Doãn đại nhân.
Phủ doãn đại nhân lập tức kinh ngạc, một đường ngã về sau.
Tiểu thiếp kia mở cửa sổ ra, nhìn ra ngoài cửa sổ vỗ vài cái, lập tức, Lãnh Khiêm cùng Bạch Thịnh Vũ từ ngoài cửa sổ nhảy vào, đem quần áo đưa cho vị tiểu thiếp kia, Bạch Thịnh Vũ nhịn không được cười nói: "Muội phu a, động phòng hoa chúc của đệ cũng nhanh quá đi."
Lãnh Hoa Đình hóa thành tiểu thiếp liền dùng chân đá Bạch Thịnh Vũ một cước, thấp giọng mắng: "Tỷ phu huynh đừng có nói những lời dư thừa nữa, lần tới là tới lượt huynh giả trang thành tân nương tử."
Bạch Thịnh Vũ nghe được vẻ mặt đầy hắc tuyến, vội hỏi: "Đây chính là kỹ thuật có, phải có thiên phú mới được, bộ dạng tỷ phu của đệ, không thể làm say mê Lão hồ ly này được đâu."
A Khiêm là người đầu tiên biết điều này, hắn biết Lãnh Hoa Đình không thích tiếp cận cùng người xa lạ, vừa tiến tới tại lục soát trên người giang Hoa Phủ duẫn, hồi lâu cũng chỉ có thể tìm thấy một bài tử khắc gỗ màu đen kia từ trên người hắn, cầm đưa cho Lãnh Hoa Đình.
Lãnh Hoa Đình lập tức nhận thấy khối bài có khắc biểu tượng sói xám kia, khóe miệng hiện lên ý cười, lại nói với Bạch Thịnh Vũ: "Tỷ phu nhìn qua bên tai của hắn, không chừng cũng có phát hiện."
Bạch Thịnh Vũ nghe thấy liền hướng tới phía sau tóc của Phũ Doãn sờ soạng, quả nhiên thấy có dấu vết nhỏ gì đó, hắn coi như đã từng gặp qua người dùng mặt nạ, đang muốn tiến lên kéo mặt nạ ra, thì Lãnh Hoa Đình ngăn hắn lại, "Đem hắn đến cho Thái tử đi, sau khi hắn tỉnh lại vạch trần càng tốt."
"Thằng nhãi này võ công vô cùng cao thâm, nếu hắn tỉnh lại, muội phu một mình đệ sợ khó có thể chế phục được hắn, ngươi đã hỏi rõ rồi chứ, dược liệu đủ công hiệu chứ?" Bạch Thịnh Vũ lo lắng nói.
"Ân, bên đệ mới thăm dò được một chút, võ công của hắn luyện dường như đã đến tầng thứ chín, so với Nhị thúc của đệ quả không kém bao nhiêu, nhân vật lợi hại như vậy lại ẩn núp ở trong Phũ Doãn ở Giang Nam, Tây Lương vì muốn giết đệ với Cẩm Nương, thật đúng là không từ bỏ bất cứ điều gì." Lãnh Hoa Đình cười lạnh, đá một cước vào người Phũ Doãn: "Tỷ phu yên tâm, Trung Lâm thúc nói, dược kia một khi đã hạ vào thì ba ngày ba đêm cũng khó mà tỉnh lại được."
Ba người lén lút đem Giang Hoa Phủ duẫn đến biệt viện của hoàng gia, khi trở về, đã đến giờ hợi, bởi vì Thái tử còn nhớ đến lời nói của Lãnh Hoa Đình, cho nên, chưa đi nghỉ ngơi, hắn đang chờ người.
Cuối cùng nhìn thấy Lãnh Hoa Đình tới cầu kiến, Thái tử ra lệnh cho Lãnh Hoa Đình tiến vào, vừa vào đã thấy một vài tên ám vệ đang ôm một cái bao tải to đi đến.
Mà Lãnh Khiêm cùng Bạch Thịnh Vũ phụ giúp Lãnh Hoa Đình đang theo sau đó, cùng vào trong phòng của Thái tử.
Thái tử mở bao tải ra, lập tức giật mình, khó hiểu nhìn Lãnh Hoa Đình nói: "Tiểu Đình, hắn là người mà đệ muốn tặng cho ta làm lễ vật sao?"
"Điện hạ không nhận phần đại lễ này sao?" Lãnh Hoa Đình cười nhạt, đẩy xe lăn đi qua, đặt tên Phũ Doãn bên người xuống, cầm ấm trà rưới lên đầu của hắn, tri phủ từ từ tỉnh lại, ánh mắt còn mơ hồ suy nghĩ, sau một lúc cũng chưa phản ứng kịp, hắn đang ở chỗ nào, chờ cho bản thân thanh tỉnh một chút, vừa nâng đôi mắt lên, nhìn thấy Thái tử đang ngồi trên cao ở trong căn phòng này, mà vị tiểu thiếp kia bản thân hắn chuẩn bị động phòng lúc này toàn thân lại là nam trang, lại thay đổi thành một bộ dáng là một vị quan lớn trong triều, nhất thời, cả kinh trợn mắt há hốc mồm, cứng họng, "Ngươi... Ngươi... Làm sao có thể là ngươi, chân của ngươi..."
"Tri phủ đại nhân, người đang nói cái gì vậy?" Lãnh Hoa Đình sẵng giọng nhìn về phía vị Phũ Doãn kia, ánh mắt lạnh lùng, Tri Phủ rùng mình một cái, khuôn mặt giống như dính dầy nước lắc lắc vài cái, cúi thấp đầu, co rúm lại, trên mặt hiện lên một nụ cười khiêm tốn, nhưng hắn đang thực sự vận nội công, nhưng trên người vài huyệt vị đã bị phong toả, còn bị trói chặt lại, căn bản không có cách nào có thể nhúc nhích được, đành phải từ bỏ giãy dụa, ngượng ngùng mà nói: "Chức sử tạo Đại nhân, người... người đừng nói giỡn, hạ quan cũng không biết người nọ là... Ách..."
Nói còn chưa dứt lời, Lãnh Hoa Đình lại trừng mắt, Tri Phủ rất nhanh sửa miệng: "Người có chuyện gì, cứ việc dặn dò hạ quan là được, này... này... Hạ quan nói như thế nào cũng là quan phụ mẫu của một địa phương, chính là thể diện của triều đình."
"Ngươi cũng biết giả trang lắm, Tam tỷ phu, tháo mặt nạ của hắn đi." Quả thực Lãnh Hoa Đình không muốn nói với Tri phủ những lời dư thừa nữa, lập tức ra lệnh cho Bạch Thịnh Vũ.
Tri Phủ nghe được toàn thân run lên, vẻ mặt lập tức trở nên hung dữ, Bạch Thịnh Vũ cười ha ha tiến lên, thoáng cái tháo cái mặt nạ giả tạo của hắn ra, hiện ra một khuôn mặt trắng nõn nhưng lại rất thô to, quả nhiên là một vẻ mặt xa lạ, lại còn xuất hiện những đặc trưng của người Tây Lương.
Thái tử thấy được ngẩn ra, lập tức giận dữ, Tri Phủ quả nhiên là người của Tây Lương giả trang, hắn không biết được người này ẩn mình nhiều năm trong Đại Cẩm, trách không được, những kẻ xấu của Tây Lương có thể biết rõ tình hình ở Đại Cẩm như vậy, có thể dùng thuốc nổ xém chút hại chết mình trong biệt viện cũng là do âm mưu của tên Tri phủ này.
Tri Phủ đã biết hành tung của mình đã bị bại lộ, cũng không còn thể hiện bộ dạng khiêm tốn nữa, vẻ mặt trở nên thất vọng, nhưng ánh mắt lại kiêu ngạo lớn tiếng nói, hắn châm chọc cười nói: "Không nghĩ tới, đường đường là chức sử tạo đại nhân lại có hành vi bỉ ổi như vậy, gả cho lão phu làm thiếp, ha ha ha."
Thái tử nghe thấy kinh ngạc, quay đầu nhìn Lãnh Hoa Đình, thấy vẻ mặt nhàn nhạt của hắn, cũng không tức giận, trái lại cũng để ý lời nói của Phũ Doãn, dựa vào tính cách của Tiểu Đình, hắn hận nhất là có người nói hắn nam nhân mà giống như một nữ nhân, càng không thể có việc hắn giả nữ nhân, lúc còn nhỏ hắn đều lấy việc này ra làm truyện cười, lại có thể khiến Lãnh Hoa Đình tức giận vẻ mặt tràn đầy sát khí, làm sao có thể tiếp cận tên Tri phủ này bằng cách đó được.
"Thân phận của ngươi ở Thương Lang cũng không tính là nhỏ đi." Lãnh Hoa Đình quả nhiên không đáp lời của Tri Phủ, đơn giản mà hỏi thẳng hắn.
Khóe môi Tri Phủ xuất hiện một tia châm biếm, cao ngạo nhìn Lãnh Hoa Đình nói: "Lão phu nghe không hiểu ngươi nói cái gì."
Bạch Thịnh Vũ nghe xong thuận tiện lấy lệnh bài màu đen từ trong người ra, đưa cho Thái tử, Thái tử vừa thấy trên lệnh bài có khắc hình sói xám, sắc mặt càng trở nên nặng nề, quay đầu nói với Lãnh Hoa Đình: "Tiểu Đình, ngươi quả nhiên là đã tặng cho ta một phần đại lễ lớn, ân tình này, Thái tử ca ca sẽ nhớ kỹ."
Lãnh Hoa Đình cười cười nói: "Tốt, điện hạ có thể nhớ đến việc này, tương lai nhất định phải đáp ứng yêu cầu của đệ."
Nói xong, từ thắt lưng rút ra nhuyễn kiếm, nhanh chóng trên cổ tay của Tri Phủ xuất hiện vài dấu vết thanh kiếm, cắt đứt gân mạch của Giang Hoa Phũ Doãn, nhàn nhạt nhìn Thái tử nói: "Người này toàn thân đã dày công luyện tập Quy Tức Công, nếu không sử dụng kế, vốn không thể bắt hắn được, cho nên, phải phế đi công phu của hắn, nếu không một khi hắn giải được huyệt đạo sẽ rất nguy hiểm, dĩ nhiên trong phủ của hắn còn có đồng bọn, điện hạ nên nhanh chóng phái người đi bắt giữ bọn hắn”.
Thái tử vô cùng đồng ý, truyền lệnh trực tiếp xuống, vây quanh giang Hoa phủ.
Lúc đó tại biệt viện hoàng gia, mấy ngày sau Thái tử lập tức thẩm vấn tên Tri Phủ, quả nhiên biết được, hắn là phó Thống Lĩnh của Thương Lang, trưởng thị vệ đắc lực bên cạnh Nam Viện đại vương Tây Lương, đã giết Giang Hoa Phủ chân chính, ở Giang Nam hơn một năm, nguyên nhân là muốn thám thính căn cứ bí mật của Giản Thân Vương phủ, nhìn qua thì Giản Thân Vương là một người vô cùng hồ đồ, nhưng kỳ thật là một người vô cùng tinh tường, qua nửa năm bọn hắn vẫn chưa có một chút tin tức nào, sau khi Lãnh Hoa Đường tự mình thừa kế ngôi Thế tử, hắn mới dùng hết sức mình mà có quan hệ tốt với Lãnh Hoa Đường, tự cho mình là môn hạ dưới quyền của hắn.
Chức quan của hắn tuy là không cao, nhưng trông coi Giang Hoa phủ cũng rất quan trọng, vài vị Thế tử tự nhiên sẽ có quan hệ tốt với hắn, nhất là Thế tử của Giản Thân Vương, hắn đã nhìn trúng mình, Tri phủ lập tức trở thành bộ dạng chân chó, mặc cho Lãnh Hoa Đường ra lệnh, Lãnh Hoa Đường đối với hắn vô cùng tín nhiệm, cho nên hắn cũng đã biết được nhiều cơ quan bí mật, càng biết nhân vật trọng yếu nhất là Cẩm Nương, liền cùng Lãnh Hoa Đường tính kế cho nổ tung biệt viện, đúng lúc lại có người cũng muốn giết Thái tử, dĩ nhiên là càng thích hợp.
Lãnh Hoa Đình dùng hết nhiều thủ đoạn, cuối cùng cũng biết được, địa vị của Lãnh Nhị tại Tây Lương rất được kính trọng, thường xuyên lui tới phủ Nam Viện đại vương, dĩ nhiên tự cho mình là thủ hạ tâm phúc của đại vương, tri phủ này cũng phải nghe theo lệnh của Lãnh Nhị, hiện giờ Lãnh Nhị đã sớm một bước ẩn nấp vào Tây Lương, không còn sinh sống tại biên giới của Đại Cẩm.
Điều này làm cho Lãnh Hoa Đình rất tức giận, lúc này hắn hận Lãnh Nhị đến tận xương tuỷ, ngày đó Cẩm Nương bị chôn sâu dưới đất, làm cho hắn nghĩ lại cũng trở nên sợ hãi vô cùng, tư vị mất đi người mình yêu thương nhất, hắn không muốn lại phải nếm tư vị đó một lần nữa.
Thái tử dĩ nhiên cũng biết người muốn giết mình là ai, chẳng qua từ người của tên Tri Phủ kia cũng không thể điều tra ra bất cứ chứng cứ nào cả, chỉ nói hắn được người khác truyền tin, giết Thái tử là một việc làm có lợi ích cho Tây Lương, có thể bảo vệ chức quan của hắn, nghe thấy điều này dĩ nhiên hắn phải nghe lệnh của người đó.
Về sau, ở Giang Hoa Phủ đã bắt giữ được vài người của Tây Lương, trong đó không ít người là người của Thương Lang, lúc này căn cứ của người Tây Lương ở Giang Hoa Phủ đã bị phá huỷ toàn bộ, thu hoạch quả thật rất tốt, tâm tình Thái tử trở nên vô cùng tốt, Bạch Thịnh Vũ nhân cơ hội này cầu tình cho Bạch tổng đốc: "Điện hạ, Bạch tổng đốc tuy là thất trách, nhưng về tình có thể tha thứ, là do địch nhân quá mức giang trá, người canh giữ tại Giang Hoa Phủ quá nhiều, bọn hắn còn gây khó khăn như vậy, vốn khó có thể phòng bị, ngày đó Bạch đại nhân cũng đã cố gắng hết sức, đại doanh Giang Nam chết vô cùng nghiêm trọng, nhưng vẫn thỉnh Điện hạ khoan hồng, mong người có thể giảm nhẹ xử phạt cho Bạch Đại nhân."
Thái tử tức giận vì Bạch tổng đốc muốn nịnh bợ Lục Hoàng tử, trong lòng còn bực bội, chỉ nói vài câu có lệ với Bạch Thịnh Vũ, tính toán trước tiên để Bạch tổng đốc nếm chút mùi vị đau khổ, Bạch Thịnh Vũ đi cầu xin, đến lúc đó, kịp lúc giơ tay giúp đỡ người gặp khó khăn, đây là cách thu phục lòng người duy nhất, thủ đoạn này, Thái tử hiển nhiên là muốn chơi đùa cho vui vẻ trước đã.
Vì xảy ra việc này, hành trình hồi kinh của Thái tử bị chậm trễ lại, Lãnh Hoa Đình thường ngày vẫn cùng Bạch Thịnh Vũ luyện binh, nhưng đã qua nhiều ngày mỗi khi quay về phủ, lại không thấy tung tích của Cẩm Nương, trong lòng không khỏi một trận sốt ruột, có khi ngay cả Trương ma ma cũng tìm khắp không thấy, hôm nay, hắn đặc biệt quay trở về sớm một chút, vào phòng, cũng chỉ thấy Phong Nhi ở đây, không khỏi nhíu mi, hỏi: "Thiếu phu nhân đâu?"
Phong Nhi nghe thấy vẻ mặt xuất hiện điểm kỳ lạ, sau một lúc lâu không thấy trả lời, lãnh hoa đình nảy sinh sự nghi ngờ, trầm mặt hỏi: "Nói mau, Thiếu phu nhân đang làm cái gì, làm sao nhiều ngày khi ta trở về đã không thấy nàng?"
Buổi tối lúc trông thấy nàng, nàng cũng đã cất tiếng ngáy khe khẽ rồi, căn bản không quan tâm đến chuyện của hắn, ngủ một cách say sưa, giống như bộ dạng vô cùng mệt mỏi, làm cho hắn rất buồn bực.
"Phong Nhi, ngươi xem ta là bùn nhão sao?" Lãnh Hoa Đình lạnh lùng nhìn Phong Nhi, lần đầu tiên đối với nha đầu bên cạnh Cẩm Nương lớn tiếng quát mắng, Phong Nhi nghe được run rẩy, hồi lâu mới nói: "Thiếu phu nhân nói không thể để Thiếu gia biết, nói là... sợ Thiếu gia mắng người.”
Ánh mắt của Phong Nhi cũng không dám nhìn lên, nhỏ giọng nói, nhưng vẫn không nói ra nguyên nhân Cẩm Nương đang làm gì.
Lãnh Hoa Đình lại càng buồn bực, đẩy xe lăn lập tức quát lên: "A Khiêm, tới đây, ném nha đầu này ra ngoài cho ta."
Phong Nhi sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, lập tức quỳ xuống, nước mắt lưng tròng nhìn Lãnh Hoa Đình, vừa lúc Trần Nhiên dìu Thái tử đi qua, thấy việc này, trong mắt lập tức xuất hiện không đành lòng, nhớ đến ngày đó trong địa đạo, hắn đói đến hai mắt tối tăm, chính là nha đầu bên cạnh đang bị giáo huấn cho hắn ấm áp và quan tâm... hương thơm từ người thiếu nữ kia quấn quanh trước mũi, vẫn không tan biến đi.
Thái tử cùng Phong Nhi cũng có vài phần quen thuộc, dù sao cũng là từng trải qua hoạn nạn, cho nên hắn cũng giúp nàng khuyên ngăn Lãnh Hoa Đình, nhưng biết được qua nhiều ngày Cẩm Nương cũng không thấy tung tích, trong lòng trở nên hoàng sợ, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
A Khiêm đang muốn kéo Phong Nhi ném ra ngoài, Trần Nhiên một bước tiến lên ngăn lại, hai mắt căm tức nhìn A Khiêm, A Khiêm mặc kệ hắn, Thiếu gia đã ra lệnh thì từ trước đến nay hắn đều không để ý mà chấp hành mệnh lệnh, Phong Nhi tức giận, nhìn về phía A Khiêm nói: "Lãnh đại nhân cũng quá bất công rồi, nếu Tứ Nhi bị phạt, người cũng muốn đem nàng ném đi sao?"
A Khiêm nghe được ngẩn ra, Phong Nhi cảm thấy buồn bực: "Tứ Nhi cùng Thiếu phu nhân ở cùng một chỗ, muốn phạt người phải phạt cả hai người đó, Thiếu gia, nô tỳ tuy hầu hạ người, nhưng nô tỳ không cùng bọn họ chơi đùa, người nên thưởng cho nô tỳ mới đúng."
Thái tử vừa nghe thấy thuận tiện cười lên, nha đầu bên người của nàng cũng quá giống nàng đi, nói chuyện có thể sắc bén như vậy, học theo bộ dạng của Cẩm Nương, việc không có lý cũng bị nàng tìm ra lý, đều là xảo biện mà thôi.
Phong Nhi dĩ nhiên cũng không bị ném ra, bởi vì bên hậu viện truyền ra một tiếng hoan hô, Diệp Nhất từ sau viện quay về, vẫn theo sau Trung Lâm Thúc, hai vị lão nhân lớn tuổi này vẻ mặt vô cùng vui vẻ, không hề giống như mọi ngày là người trầm ổn giỏi giang mọi việc, vẻ mặt giống như cải lão hoàn đồng rất vui mừng.
"Thái tử điện hạ, Thiếu gia, chuyện tốt, Thiếu phu nhân rốt cuộc đã thử nghiệm thành công." Diệp Nhất lập tức chà xát tay bắt đầu vào làm, cao hứng hai mắt lóe ra tia sáng, lẩm bẩm nói: "Như vậy, kiếm thật nhiều tiền nha, mỡ... thịt mỡ làm..." Nhất thời không biết nên gọi tên của nó như thế nào, giương mắt nhìn Trung Lâm thúc.
Trung lâm thúc cười nói: "Là xà phòng, Thiếu phu nhân gọi như thế, về sau cái mỡ đó cũng sẽ gọi là xà phòng, ta phải đi chuẩn bị một chút hương liệu tới đây, Thiếu phu nhân nói, phải có thêm hương thơm a."
Lãnh Hoa Đình cùng Thái tử nghe thấy lời này thì một trận mờ mịt, mỡ bỏ đi cũng bị Cẩm Nương biến thành cái gì rồi?
@by txiuqw4