Chương 143
Lãnh Hoa Đình đợi không kịp, lập tức đẩy xe lăn đi về phía hậu viện, phía sau A Khiêm giúp đỡ Lãnh Hoa Đình, nhưng chưa đi tới hậu viện, lại nghe thấy tiếng cười của Cẩm Nương ở phía sau hậu viện, trong tay cầm một phần xà phòng đã hoàn thành, vẻ mặt vui sướng, trên mặt xuất hiện đầy mồ hôi, Lãnh Hoa Đình nhìn mà đau lòng.
Bụng của nàng lúc này đã lớn hơn rất nhiều, sẽ không tốt cho việc tuỳ tiện kéo nàng xuống, sợ làm nàng bị thương, nên chỉ có thể lườm nàng một cái mắng: "Nàng một ngày không thể yên tĩnh được sao, khó khăn lắm mới có những ngày bình an như vậy, nàng như vậy mà còn chạy tới chạy lui được sao!"
Cẩm Nương nghe xong cũng không để ý, cười cười đẩy Lãnh Hoa Đình vào chính đường, Thái tử đang chờ đợi vì tò mò, thấy Cẩm Nương bước vào, trên mặt xuất hiện vui vẻ, hỏi: "Đệ muội có phải muội vừa chơi đùa rồi phát hiện gì mới không?"
Cẩm Nương cười nhạt gật đầu nói: "Chỉ là nhàn rỗi tìm những việc thú vị thôi, đây chưa phải là bản chính, muội cũng không dám tuỳ tiện dâng cho điện hạ."
Thái tử nghĩ rằng Cẩm Nương chẳng qua là khiêm tốn, phương pháp nàng có rất nhiều, nếu nàng làm ra đước bất cứ đồ gì, dĩ nhiên vật đó rất là thú vị, "Muội cầm trong tay là gì, cho ta xem một chút."
Thái tử đứng lên, đưa tay về phía Cẩm Nương, Cẩm Nương vốn muốn giấu phần xà phòng đó ở sau lưng, xem ra đã không kịp rồi, đành phải đem phần màu đen gì đó cho Thái tử xem, Thái tử nhìn thấy vẻ mặt hắc tuyến, quả thực vật này dùng làm việc gì đây.
"Ách, lúc giặt quần áo chúng ta thường dùng mỡ động vật, muội cùng Trung Lâm Thúc cải tiến một chút thôi, bỏ thêm chút ít thạch có chứa chất kiềm vào." Cẩm Nương xấu hổ giải thích.
Thái tử từ nhỏ đã được cẩm y ngọc thực (ăn ngon mặc đẹp), quần áo gì, đều là có người giúp hắn giặt giũ, làm sao có thể biết được mỡ động vật thì cần cho việc giặt quần áo chứ, nhìn nhìn rồi đưa lại cho Cẩm Nương, Cẩm Nương vội cười đưa cho Lâm Thúc, nhưng lại nháy mắt với Thái tử nói: "Điện hạ, đợi muội làm cái này đẹp hơn một chút, sau này mới dâng... cho người."
Thái tử cũng không ý kiến mà gật đầu, lập tức đứng dậy đi.
Bạch Thịnh Vũ ngược lại hai mắt sáng lên nhìn Cẩm Nương, khóe miệng cười vui vẻ, "Tứ muội nhất thiết phải nhớ đến ta, tỷ phu ta cũng có phần đó nha?"
Lãnh Hoa Đình nghe được kinh ngạc, đang muốn hỏi, Cẩm Nương lập tức bước lên trước nói với Bạch Thịnh Vũ: "Yên tâm đi, nếu thiếu phần của Tam tỷ phu, Tam tỷ tỷ còn không mắng chết ta."
Bạch Thịnh Vũ nghe được cười ha ha, nhìn Lãnh Hoa Đình nháy mắt mấy cái, cười cười xoay người rời khỏi phòng.
Trong phòng không có người ngoài, Lãnh Hoa Đình tức giận nhìn Cẩm Nương bên cạnh: "Nàng theo ta vào đây."
Cẩm Nương bĩu môi, ngoan ngoãn đi theo vào, vừa vào cửa, Lãnh Hoa Đình lập tức đen mặt nhéo lấy cái mũi nhỏ của nàng, ngón tay của hắn lúc này đã tốt hơn nhiều, nắm lấy cái mũi của Cẩm Nương, việc này so với lúc trước dễ dàng hơn nhiều.
Cái mũi của Cẩm Nương bị Lãnh Hoa Đình nắm lấy cảm thấy ngứa ngứa, âm thanh khàn khàn hỏi: "Tướng công, ta làm sai cái gì chứ, làm gì mà nắm mũi của ta?"
"Vì nàng đang ở đây làm cái gì cũng không nói cho ta biết?" Trong mắt Lãnh Hoa Đình tràn đầy lửa giận, mấy ngày nay hắn chỉ được gặp lướt qua Cẩm Nương chỉ thấy bóng chẳng thấy người đâu cả, hắn đã sớm tức giận đầy bụng rồi.
"Còn chưa có thành công mà, chàng lại bận rộn như vậy, cho nên thiếp vẫn chưa có cơ hội nói." Cẩm Nương vuốt ve tay hắn, nhăn nhăn cái mũi, người này hở một chút là nắm cái mũi của nàng, giống như làm việc này đã thành nghiện rồi.
"Vậy nàng cũng nên thảo luận cùng ta, Tam tỷ phu nói cổ phần kia đây là có chuyện gì?" Lãnh Hoa Đình nhìn nàng thiện lương như vậy, bộ dạng rất đáng thương, liền buông tha cho nàng, đem nàng kéo qua ngồi xuống ghế ở bên cạnh, hỏi.
Cẩm Nương vừa nghe lời này, lập tức mặt mày hớn hở lên: "Tướng công, xà phòng này là sau khi ta làm thành, cũng có khả năng giống như cửa hàng ở phía Đông kinh thành đã làm, trực tiếp cho những người đứng đầu trong cung dùng, chỉ cần nương nương trong cung dùng đến cái này, các quan viên còn lại sẽ theo đó mà học theo, việc tiêu thụ chắc chắn sẽ tốt hơn."
Lãnh Hoa Đình nhìn vẻ mặt đầy hưng phấn của nàng, không khỏi lắc đầu nói: "Trong nội cung vật này cũng có quy định, một vật một khi đã dùng quen, rất khó sửa, trừ phi vật đó so với vật mà nàng xài trước kia tốt hơn nhiều, lại chỉ có mỗi mình nàng có thì mới có thể thôi."
"Đó là tự nhiên, ta làm ra vật này so với trước kia xài dĩ nhiên tốt hơn, hơn nữa, việc điều chế ra vật này đã được thiếp cất giữ thật cẩn thận rồi, mặc kệ ai cũng đừng nghĩ trộm được bí quyết này của ta, chúng ta nên kiếm một cái xưởng ở Đông Nam, đem xà phòng làm ra, trước tiên cho người ở biệt viện hoàng thất dùng, đợi cho mọi người cảm thấy tốt hơn, lại mở rộng ra, tuy nói nơi này không phải là ở hoàng cung, nhưng danh tiếng cũng không kém là bao nhiêu, hãy chờ xem, thứ này so với hai bệ máy móc kia, còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn đấy." Cẩm Nương ngẩng đầu, tự tin nói.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hưng phấn của Tiểu Nương tử, Lãnh Hoa Đình đành phải nâng nàng lên, dựa vào lồng ngực của chính mình: "Có thể kiếm tiền đương nhiên là tốt, nhưng ta sợ bụng nàng càng ngày càng lớn sẽ rất mệt mỏi, hơn nữa là, bên kia của chúng ta kiếm được lợi nhuận đã nhiều quá rồi, nếu lại thêm một cửa hàng kiếm được nhiều tiền, nàng không sợ người khác hận chết chúng ta sao?"
"Tướng công, chàng không biết đạo lý này sao? Chúng ta nếu muốn mạnh mẽ lên, chẳng những nếu có cơ hội kiếm tiền, còn phải dùng tiền khống chế những người khác, không phải người có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ sao? Chúng ta cũng không lấy lợi nhuận một mình, nếu như cửa hàng này làm ăn thành công, những quý nhân cầm quyền đều sẽ tham gia vào, đúng hạn còn phải chia lợi nhuận cho bọn họ, cho bọn họ nhiều lợi lộc như vậy, bọn họ làm sao lại hại chúng ta… hơn nữa chúng ta là người đứng đầu của cửa hàng chỉ cần chúng ta mất hứng một chút, muốn người nào chết, chẳng mấy khó khăn, như là Thái tử, thời gian lâu, hắn thấy tiền kiếm từ trong việc này rất tốt đã thành thói quen, sau này nhất định sẽ ỷ lại vào việc này, tương lai... khả năng nói chuyện của chúng ta sẽ được nâng cao hơn rất nhiều rồi, chúng ta sẽ không giống như bộ dạng bây giờ của phụ vương, bị bắt thóp mà phải sống khổ sở như vậy."
Cẩm Nương yên lặng nhìn Lãnh Hoa Đình đem những lời này nói ra, nàng sở dĩ muốn Thái tử tham gia vào, thứ nhất là để cho nàng có thể có chỗ dựa vững chắc nhất là Thái tử, thử hỏi có Thái tử tham gia vào, người nào dám đến lộng hành? Hơn nữa, có thể dùng tiền này hối lộ một chút với Thái tử, nếu qua một thời gian nhất định, có thể kiểm soát được kinh tế của Thái tử, nhất định hắn không thể không vì Giản Thân Vương phủ mà ra mặt.
Tuy Cẩm Nương có cảm giác trong việc này có hơi xấu xa một chút, nhưng sau khi nhiều lần nàng xém chút đã bị giết hại, nàng đã nhìn rõ một sự thật, chỉ có làm bản thân trở nên mạnh mẽ, mới có biện pháp bảo vệ bản thân mình tốt nhất, những việc khác đều không quan trọng. Nàng cũng không muốn mình như Giản Thân Vương cả đời đều bị hoàng thất kiểm soát, cả đời vì Hoàng thất mà bán mạng, xong chuyện còn phải mang thêm tội danh trong người, quá bất công rồi.
Lãnh Hoa Đình nghe xong cảm thấy rất sâu sắc đành phải chấp nhận, hắn nắm chặt tay của Cẩm Nương, trìu mến vuốt đầu nàng nói: "Nương tử, vất vả cho nàng rồi."
Cẩm Nương cười tươi, cũng học theo nắm lấy cái mũi của hắn lại: "Không khổ cực, thiếp đây cũng muốn kiếm tiền cho con mình thôi, hài tử của chúng ta, có thể không phải là Thế tử, nhưng nhất định phải có tiền a, trở thành một phú hào nhiều tiền cũng tốt."
Lại nói tiếp, việc này quả thật rất kỳ lạ, Vương gia buối tối thường hỗ trợ bọn họ, mấy ngày nay, Vương gia vẫn cùng Diệp Nhất, Trung Lâm thúc thử nghiệm chế tạo xà phòng, chẳng qua không phải Thái tử vẫn còn ở trong biệt viện sao, Vương gia không thể lộ diện, cho nên, lúc Lãnh Hoa Đình giáo huấn Cẩm Nương, ở bên ngoài Cẩm Nương đắc ý thành thật nói ra, Tứ Nhi Phong Nhi nghe thấy được, liền bĩu môi kêu lên, đêm hôm đó, Vương gia cùng Trung Lâm thúc mang Lãnh Hoa Đình giáo huấn một trận, Vương phi dĩ nhiên cũng ở một bên giúp đỡ:
"Tiểu Đình, chúng ta tìm cho con được một thê tử tốt như vậy, nàng chỉ là một lòng vì Vương phủ mà suy nghĩ, làm sao con có thể trách mắng nàng được, nàng là một người vợ khó có được, hơn nữa, thân thể của nàng, tâm tình lúc này so với trước sẽ khó khăn hơn, con không được tức giận với nàng, nhường nàng một tí, một chút tốt xấu cũng không phân biệt được, đem nàng ra mà trút giận, con quả thật muốn người ta tức giận sao, nếu còn lần sau ta nhất định sẽ không tha cho con."
Nghe xong lời này Lãnh Hoa Đình rất tức giận, hắn ở đâu mà trách nàng chứ, còn chưa nói được hai câu, nha đầu kia so với hắn có đạo lý hơn nhiều... Hơn nữa, bọn họ vốn cũng không cãi nhau nha, làm sao lúc này lại bị mọi người hỏi tội đây?
Chẳng qua buồn bực thì buồn bực, nhưng hắn biết phụ mẫu rất yêu thương tiểu nương tử của mình, trong lòng của hắn cũng vui vẻ, từ sau khi hắn trúng độc, lần đầu biết ngoan ngoãn nghe lời để cho Vương gia cùng Vương phi quở trách, sau khi xong xuôi còn cuối đầu thi lễ với bọn họ, mới lui ra ngoài.
Trở lại phòng của bọn họ, tác giả của việc này đã ngáy khe khẽ trên giường, hắn thật sự dở khóc dở cười, cũng không còn gọi Phong Nhi đến hầu hạ, chính mình đi rửa mặt, sau khi rửa mặt, lập tức đến bên người tiểu nương tử nằm xuống, đem nàng ôm vào trong lòng của chính mình, ngủ thiếp đi.
Ngày thứ hai, Thái tử muốn lên đường hồi kinh, Lãnh Hoa Đình cùng Cẩm Nương đã thức dậy sớm, hai người Phong Nhi cùng Tứ Nhi sau khi đi vào phòng, sắc mặt đều xuất hiện biểu tình kỳ lạ, Cẩm Nương nhìn thấy cảm thấy kỳ quái, nhìn thật kỹ thì thấy hai mắt của Tứ Nhi đã hồng lên, giống như là đã khóc, còn Phong Nhi lại có tâm tư bất định không rõ đã xảy ra việc gì.
Cẩm Nương nhìn Lãnh Hoa Đình, cũng không hỏi hai nàng ấy, chỉ chờ Tứ Nhi giúp nàng chải đầu, sau khi làm xong xuôi mọi chuyện, lấy cớ muốn tìm chút ít quà tặng để Thái tử mang về nhà cho mẫu thân, liền kéo Tứ Nhi đi đến trong nội đường.
"Đây là làm sao vậy, đôi mắt hồng lên giống như đôi mắt thỏ vậy." Cẩm Nương hỏi Tứ Nhi bên cạnh, Tứ Nhi nghe xong nước mắt liền rơi xuống, qua một lúc lâu cũng không nói chuyện, chỉ khóc, Cẩm Nương nhìn thấy lập tức nôn nóng, kéo tay nàng nói: "Đến tột cùng là chuyện gì, ngươi nên nói cái gì đi chứ."
"Thiếu phu nhân, người đừng hỏi, hỏi cũng vô dụng, việc này, người muốn quản cũng không được." Tứ Nhi đành phải lấy khăn lau nước mắt, nức nở nói ra.
"Lại là A Khiêm đúng không, ngoại trừ A Khiêm, ngươi còn có thể vì chuyện gì mà khóc đây?" Cẩm Nương tức giận đem Tứ Nhi kéo đi: "Đi thôi, ta giúp ngươi ta nhất định sẽ quản được người kia có đi hay không."
Tứ Nhi nghe xong dập đầu đi theo đằng sau, nàng rất muốn đi, nhưng lại có chút do dự, nhỏ giọng nói ra: "Là Đại ca của hắn, muốn hắn đi theo Thái tử gia hồi kinh, hai người vừa rồi ở trong sân bên kia đã đánh nhau, nô tỳ đi xem một cái, lại bị Lãnh đại nhân mắng, nói nô tỳ là... là họa thủy."
Cẩm Nương nghe được nhướng mày, cái tên Lãnh Tốn này thật là không có não mà, làm sao nói mãi mà không hiểu được chứ, hắn không hiểu rằng dưa hái xanh sẽ không ngọt sao? A Khiêm nếu muốn hồi kinh, ai có thể ép được hắn chứ? Hơn nữa, tướng công trong lúc này đang cần dùng người, nếu A Khiêm đi, giống như chặt đứt cánh tay của tướng công sao.
"Đi, đi xem, ta không tin, tìm không được người trừng trị hắn." Trong nội tâm Cẩm Nương đầy tức giận, dắt theo Tứ Nhi đi ra ngoài.
Lãnh Hoa Đình thấy sắc mặt của Cẩm Nương có gì đó không đúng, lại nhìn Tứ Nhi đang lau nước mắt, trong lòng cũng hiểu bảy tám phần, cũng không ngăn các nàng lại, đẩy xe lăn đi theo phía sau.
Phong Nhi có chút mất bình tĩnh, lại thấy Thiếu gia cùng Thiếu phu nhân đi ra ngoài, bản thân cũng vội vàng theo sau.
Cẩm Nương đến tiểu viện của A Khiêm, quả nhiên từ xa nghe đến tiếng đánh nhau. "Khiêm đệ, phụ thân không còn nhiều thời gian, ngươi cho dù có tức giận, nhưng trước khi ra đi phụ thân cũng muốn gặp mặt đệ một lần, điều này đệ làm con nên làm tròn hiếu đạo."
"Nếu người chết, đệ sẽ đi bái lạy, xem như cả đời đã làm tròn đạo hiếu rồi, đệ đã nói, nếu người còn trên đời, đệ sẽ không đặt chân trong phủ này một bước. Hôm nay không phải đúng lúc sao? Người thừa kế chính là huynh sao, loại bớt người tranh đoạt với huynh, huynh không phải nên vui vẻ hơn sao?" Lãnh Khiêm đã thay đổi không còn kiệm lời như xưa nữa, vừa đánh vừa nói nói, chẳng qua trên khuôn mặt thể hiện sự trống vắng, ánh mắt tức giận như có người thiếu nợ hắn vậy.
Lãnh Tốn giận dữ, mắng to lên rằng hắn là kẻ bất hiếu, lúc này, Cẩm Nương đi vào trong sân, thoải mái tiến về phía ghế đá trong hậu viện ngồi xuống, làm ra một bộ dạng giống như đang xem hai huynh đệ nhà này tranh đấu với nhau.
Lãnh Hoa Đình cũng học theo ngồi ở trong hậu viện, một lời cũng không nói ra, chẳng qua trước khi bước ra khỏi cửa, Trương ma ma đưa cho hắn một mâm điểm tâm, lúc này ăn liền cầm một miếng lên cắn, lại đưa một miếng cho Cẩm Nương, hai người vừa ăn vừa nhìn bên cạnh, rất giống với bộ dạng đang xem phim võ hiệp.
Nhìn thấy hai huynh đệ này càng đánh càng hăng say, Lãnh Hoa Đình sợ hai người bọn họ không phân nặng nhẹ mà đánh qua bên đây, lớn tiếng nói với hai người kia: "Hai người các ngươi muốn đánh thì cách xa ra một chút, đừng có một hồi đánh ra một chưởng nào đó trúng chúng ta thì thật không tốt."
Lãnh Khiêm dĩ nhiên cảm thấy tốt hơn, hắn đã nghe quen lời nói của Lãnh Hoa Đình rồi, còn Lãnh Tốn nhất thời nhịn không được, phẫn nộ liếc nhìn Lãnh Hoa Đình, Cẩm Nương nhìn thấy người này tức giận, cười lạnh nói: "A Tốn a, ngươi không thấy là rất nhàm chán sao? Vì cái gì muốn kéo Lãnh Khiêm quay trở về, hắn là hộ vệ của Chức tạo sử đại nhân, có trách nhiệm ở Giang Nam, không có mệnh lệnh của Chức tạo sử đại nhân, hắn không thể đi theo ngươi."
Cẩm Nương chẳng qua là đang cầm một cái lông gà giống như một khối lệnh bài, nàng cũng không biết tướng công nhà mình có có thể ra lệnh cho huynh đệ họ Lãnh này không, nhưng mà, mặc kệ ai không được, nhưng nhất định Thái tử điện hạ là làm được rồi.
"Phu nhân, đây là việc trong nhà của hạ thần, người tốt nhất không cần lo chọn bọn thần." Lãnh Tốn lạnh lùng nhìn Cẩm Nương mà nói ra.
"Chuyện của A Khiêm, cũng là chuyện của ta, A Khiêm từ nhỏ đã ở bên cạnh ta, năm đó hắn do các ngươi đuổi ra ngoài, lúc sắp chết lại muốn hắn quay trở về, nói chuyện dễ nghe như vậy sao?" Lãnh Hoa Đình không thể nhìn có người thái độ không tốt với nương tử nhà hắn như vậy, lập tức cắt ngang lời nói của Lãnh Tôn.
Cẩm Nương cảm thấy cứ như vậy cũng không tốt, thừa dịp hai huynh đệ này đánh nhau kịch liệt, lập tức nói bên tai của Phong Nhi: "Đi mời Thái tử điện hạ tới đây."
Phong Nhi nghe xong đang muốn đi, lại thấy Thái tử từ bên cạnh đang đi tới, Cẩm Nương liền lớn tiếng nói: "Lãnh đại nhân, ngươi vốn sợ nếu A Khiêm ở đây, sẽ lấy Tứ Nhi đúng không."
"Thân phận là một nô tỳ thấp kém, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm thiếp ở Lãnh phủ mà thôi, nô tỳ kia có tư cách gì mà làm thê của Lãnh phủ?" Lãnh Tốn tức giận nhìn Cẩm Nương.
"Ai nói Tứ Nhi cô nương thân phận thấp kém rồi?" Thái tử tiến vào rất đúng lúc, chỉ nghe thấy Lãnh Tốn đánh giá thân phận thấp kém của Tứ Nhi, không khỏi nhíu mày hỏi, ngày ấy trong địa đạo, nếu không có nha đầu lanh lợi bên cạnh Cẩm Nương này, hắn chỉ sợ đã chết trong lao ngục thần không biết quỷ không hay rồi, Tứ Nhi cũng coi như là một nửa ân nhân cứu mạng của hắn.
Lãnh Khiêm, Lãnh Tốn thấy Thái tử đi đến, vội vàng ngừng tay, Lãnh Khiêm đứng một bên cũng không nói gì, Lãnh Tốn chắp tay lại nhìn về phía Thái tử nói: "Điện hạ, A Khiêm cố ý muốn để Tứ Nhi làm thê của đệ ấy, hoàn toàn không nghe theo lệnh của phụ mẫu, đây không phải là kẻ bất hiếu sao."
"Như thế nào? Ân nhân cứu mạng của cô chẳng lẽ không xứng với huynh đệ hai người?" Thái tử phe phẩy cây quạt trên tay, chậm rãi bước tới bên người của Lãnh Tốn, liếc nhìn Lãnh Tốn.
Lãnh Tốn nghe được điều này nhưng có phần không hiểu cho lắm, không dám phản bác, chỉ trừng mắt với Tứ Nhi, vẻ mặt như muốn đem Tứ Nhi ăn tươi nuốt sống vậy.
Cẩm Nương nhìn thấy bộ dạng của Thái tử suy nghĩ hôm nay chuyện của Tứ Nhi nhất định sẽ toại nguyện, cho nên, cố ý lớn tiếng nói: "Không phải chỉ là gia thế không hợp thôi sao, khó có được Tứ Nhi cùng A Khiêm tâm đầu ý hợp như vậy, điện hạ, người nên giúp hắn một chút đi."
"Ừ, Tứ Nhi cùng Phong Nhi hai người đều có công cứu giá, cô đặc biệt bỏ đi thân phận nô tỳ của các nàng, phong làm nữ quan Ngũ Phẩm cung đình, chuyên trách hầu hạ Lãnh phu nhân." Thái tử cao giọng nói ra.
Tứ Nhi nghe xong cảm thấy kinh ngạc, còn chưa hồi phục lại tinh thần, Phong Nhi lanh lợi tiến lên phía trước, lập tức kéo Tứ Nhi cúi đầu lạy tạ Thái tử, hô to Thiên tuế, thần trí lúc này của Tứ Nhi mới hồi phục, đi theo sau cúi đầu lạy tạ Thái tử.
Nữ quan Ngũ Phẩm tuy vẫn chuyện trách hầu hạ cho Cẩm Nương, nhưng thân phận lại cao hơn nhiều so với nô tỳ, rất nhiều thiên kim tiểu thư của các quan viên tiến cung, nếu không tham gia tuyển phi tử, sẽ lập tức được phong làm nữ quan, ở trong cung sẽ trông coi người và hầu hạ các vị phu nhân, đến lúc hai mươi lăm tuổi, lập tức có thể xuất cung, lập gia đình hoặc trở về quê hương, Thái tử lần này ra tay đã cho Phong Nhi cùng Tứ Nhi có một thân phận hoàn toàn mới, càng đề cao thân phận của Cẩm Nương, đáng lẽ thân phận của Cẩm Nương chỉ mới là Lục phẩm cáo mệnh phu nhân, căn bản không có tư cách được Ngũ Phẩm Nữ Quan hầu hạ, ý của Thái tử đã rất rõ ràng, sau khi hồi kinh, Cẩm Nương rất nhanh sẽ được phong thưởng, ít nhất cũng là nhị phẩm Cáo Mệnh phu nhân.
Hơn nữa, Cẩm Nương còn có quyền quyết định hôn sự cho Tứ Nhi, Phong Nhi, đây cũng là nội quy ở trong cung, chỉ cần chủ tử cho phép, nữ quan có thể sớm lập gia đình. Lúc này nếu như Lãnh Tốn lấy thân phận của Tứ Nhi không xứng với A Khiêm, hắn cũng chưa có tư cách đó nha.
Chẳng qua là rõ ràng lần này thấy được Thái tử đang dùng quyền hành mà lấn áp người dưới, Lãnh Tốn mặc dù không dám phản bác, nhưng chân mày cũng đã nhăn lại thành một đoàn.
@by txiuqw4