sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thứ nữ - Chương 143 phần 2

Chương 143.2

Cẩm Nương nhìn thấy điều này liền cười vui vẻ, nâng bụng lên đi đến bên người của Lãnh Tốn nói: "A Tốn, ta vốn nghĩ muốn cho ngươi uống rượu mừng của A Khiêm, xem ra, ngươi không có phúc đó rồi, phiền toái ngươi một chút trở về phủ nói với phụ thân ngươi đi, hôn sự của A Khiêm, bổn phu nhân sẽ giúp hắn chuẩn bị chu đáo, nói không chừng, sang năm có thể cho Lãnh Phủ một người nữa."

Lãnh Tốn nghe xong sắc mặt càng biến đổi, chẳng qua hắn biết thân phận của Cẩm Nương bây giờ đã khác xưa rất nhiều rồi, Thái tử rất coi trọng nàng, hơn nữa, nàng còn có rất nhiều quyền lực về tiền tài, năng lực của nàng có thể ảnh thưởng tới triều chính quốc gia này, nữ tử này, tuyệt đối không thể khinh thường, càng không thể đắc tội, tuy, hắn tức giận vì Lãnh Khiêm là một kẻ bất hiếu, nhưng nếu Lãnh Khiêm có được sự tin cậy của nàng, đối với Lãnh gia của hắn cũng có chỗ tốt, chuyện này không thể lường trước được.

Cân nhắc một chút, vẻ mặt của Lãnh Tốn cũng biến đổi, chắp tay nói với Cẩm Nương: “Vậy làm phiền phu nhân, mọi chuyện của lệnh đệ đều nhờ phu nhân, hạ quan trở về sẽ khuyên gia phụ, sớm ngày đón Tứ Nhi cô nương hồi phủ."

Ân, thái độ này cũng không tệ lắm, nếu biết sớm như vậy, bản thân cũng không cần phí nhiều lời đến thế, Cẩm Nương nghe xong rất hài lòng, Tứ Nhi càng mừng rỡ, hai mắt trong suốt nhẹ nhàng nhìn Lãnh Khiêm, Lãnh Khiêm nhịn không được khi nhìn thấy bộ dạng này của Tứ Nhi, lại đỏ mặt, không được tự nhiên quay mặt đi.

Cẩm Nương hướng về phía của Thái tử tạ lễ, Thái tử cười nhìn nàng, còn nói vài câu dặn dò, rồi mới chính thức lên đường, Cẩm Nương cùng Vương phi, Lãnh Hoa Đình còn có Bạch Thịnh Vũ cùng nhau đi ra ngoài biệt viện, Bạch U Lan tới bên cạnh Cẩm Nương hành lễ từ biệt cùng nàng, lúc lên xe ngựa, nàng đột nhiên nhỏ giọng nói với Cẩm Nương: "Thế tẩu, từ nay về sau tẩu đừng cười với người khác như vậy? Tẩu cười, thật sự rất đả kích người khác."

Cẩm Nương nghe thấy nhưng không hiểu, qua một lúc vẫn chưa lấy lại tinh thần, Bạch U Lan cũng đã đi đến xe ngựa, Cẩm Nương nhếch môi nói: "U Lan muội, muội hẳn nên là người cười nhiều mới phải, cuộc đời vốn đau khổ trong một thời gian mà thôi, đừng vì một chút chuyện mà phá hỏng tâm tình của mình, cho dù có gặp khó khăn, nhớ kỹ, nên cười thật vui vẻ."

Lãnh Thanh Dục đứng ở một bên lẳng lặng nhìn nàng, nghe xong những lời này của nàng, lập tức xuất hiện một nụ cười khổ, Bạch U Lan làm sao có thể biết được điểm tốt của nàng, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, rất nhiều phu nhân đang khi dễ nàng, trên mặt nàng vẫn là một nụ cười nhẹ nhàng, nụ cười kia của nàng đã làm rung động ánh mắt của hắn, làm cho hắn động tâm...

Lúc Thái tử đi rồi, thời tiết bắt đầu trở nên nóng bức, Cẩm Nương càng ngày càng bận rộn, mỗi ngày Lãnh Hoa Đình đều đi ra ngoài huấn luyện binh linh, nàng lại ở phía sau hậu viện thử nghiệm xà phòng, Trung Lâm thúc rất có nghiên cứu đối với các loại nguyên liệu này, qua nhiều lần làm thử, đã làm ra xà phòng không còn màu đen gì đó nữa, việc quan hệ với quan viên rất nhiều, Cẩm Nương nhớ lại lúc trước, đem xà phòng cắt thành từng khối, dùng bọc giấy bao lại, đầu tiên đưa cho Lưu ma ma dùng thử.

Lưu ma ma sau khi sử dụng hết, cảm thấy ngạc nhiên, lại đích thân đi kiếm Cẩm Nương, Cẩm Nương liền cười đem cho nàng mấy khối, còn đặc biệt đưa một chút đến phòng giặt giũ của biệt viện, sau khi để Quản sự ma ma dùng xong, lập tức liền tán thưởng, Cẩm Nương cũng không nhỏ nhen, đem một ít cho từng phòng của biệt viện dùng thử, sau khi dùng xong liền đích thân đến chỗ Cẩm Nương yêu cầu, bộ dạng của Cẩm Nương giống như rất khó xử.

Ngày ấy Lưu ma ma cũng bị người dưới thúc giục mà trở nên sốt ruột mới có thể kiên trì đến yêu cầu mỡ động vật này từ Cẩm Nương: "Phu nhân, mỡ động vật mà người đưa cho nô tỳ xài rất tốt, giặt quần áo vừa nhanh, những quần áo khó giặt bây giờ cũng giặt được rất tốt rồi, người còn chứ?"

Cẩm Nương khó xử nhìn Lưu ma ma nói: "Lẽ ra, chúng ta cũng là sống nhờ trong biệt viện, cho một ít xà phòng hẳn là đương nhiên rồi, chẳng qua vật này thật sự rất phức tạp, lại tốn rất nhiều tiền, nhưng mà lúc này bọn ta không thể tiếp tục mà làm được nữa..."

Lưu Ma Ma là lão nhân trong cung, đã sớm luyện thành một đôi mắt thông minh lanh lợi, có thể nghe ra ẩn ý từ việc này, Cẩm Nương tiếng nói vừa dứt, nàng nhân tiện nói: "Như thế này đi, biết phu nhân người cũng khó khăn, trong phủ cũng đã bị thành như vậy, chỉ sợ nếu có tiền cũng đã bị chôn vùi rồi, như vậy đi, nô tỳ sẽ đi hậu viện lấy chút bạc đưa cho người, sẽ chuyên trách mua đồ của người... xà phòng xài tốt lắm, dù sao những thứ mỡ động vật kia cũng phải lấy tiền mua, cũng không tính là phạm quy chế gì, nếu người có nhiều tiền thì có thể chế tạo nhiều hơn một chút, những cung nữ trong nội viện giặt giũ cũng sẽ cảm thấy thuận tiện hơn rất nhiều, nhất cử lưỡng tiện rồi."

Cẩm Nương muốn chính là những lời này, lập tức cùng Lưu ma ma định ra số lượng cần thiết cho mỗi tháng, bản thân ở hậu viện tìm kiếm một cái xưởng nhỏ, nghiêm túc ở phía hậu viện mà làm ra xà phòng.

Tin tức xà phòng mới được dùng biệt viện của hoàng gia đã lan ra rất nhanh, phu nhân của các quan lại rất nhanh cho người hỏi thăm tin tức loại xà phòng này, đương nhiên, tin tức này do chính Cẩm Nương để Diệp Nhất truyền ra, chẳng qua là các vị phu nhân không thể tiến vào biệt viện hoàng gia, lại vô cùng hiếu kỳ với tin tức này.

Cẩm Nương liền ở Giang Nam tìm kiếm một cửa hàng nhỏ, để cho Diệp Nhất quản lý người làm, mang loại xà phòng này tuyên truyền rộng ra, đương nhiên, loại xà phòng này chỉ dành cho các quan lại nhà giàu, về sau quả nhiên là vật dụng không thể thiếu của các vị phu nhân, bọn họ biết rằng bọn họ cùng với người trong biệt viện hoàng gia đang sử dụng loại xà phòng này, thật là một vinh hạnh, chất lượng lại rất tốt, việc này đã lưu truyền trong nội thành Giang Nam.

Các cửa hàng của Cẩm Nương mỗi ngày đều làm ăn phát đạt, may mắn, khách nhân vô cùng vừa lòng, xưởng nhỏ sản xuất tất nhiên là không đủ, Cẩm Nương không thể không mở rộng việc sản xuất ra, việc làm ăn càng ngày càng mở rộng ra, mấy tháng sau, huyện Lâm Giang lân cận những phú thương lớn cũng nghe tin mà tìm đến cửa hàng, tìm Diệp Nhất để đặt hàng, sử dụng xà phòng, lập tức trở thành mốt hiện nay của các thị trấn.

Bận rộn như vậy, mà bụng của Cẩm Nương mỗi ngày một lớn hơn, rốt cục, cuối cùng thời tiết đã trở nên mát mẻ hơn, hoa sen ở Giang Nam đã bắt đầu rơi rụng xuống, Hoa cúc bắt đầu nở rộ, cũng đã đến thời điểm hài tử của Cẩm Nương ra đời.

Trước khi sinh mấy ngày, trong lòng của Cẩm Nương cảm thấy vô cùng bất an, vừa vui mừng, vừa sợ hãi, mỗi ngày đều kiên trì đi lại trong nội viện, vận động cho thật nhiều, mặc dù như thế, hai chân cũng bị sưng phù lên, chỉ cần nhấn tay xuống đó, lập tức sẽ xuất hiện một cái lỗ thật sâu, Cẩm Nương biết rõ, nguyên nhân là do mang thai, các dây thần kinh ở chân bị chèn lại, kết quả dẫn tới máu không thông được.

Thái y mỗi ngày đều đến xem mạch cho nàng, nói cho nàng biết rằng hài tử rất khỏe mạnh, hơn nữa, thai vị rất tốt, Cẩm Nương nghe xong lời này cũng có an tâm hơn chút ít, nhưng vẫn còn lo sợ, loại lo sợ không có lý do này, cho dù có người bên cạnh hằng ngày an ủi nàng, nàng vẫn vô cùng kinh sợ.

Lúc này mỗi ngày Lãnh Hoa Đình đều không đi ra ngoài, mỗi ngày đều ở trong nội viện chăm sóc cho nàng, cùng nàng tản bộ trong vườn, lúc nàng sợ hãi, hắn sẽ dịu dàng mà nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, an ủi nàng, kỳ thật, trong lòng của hắn lúc này, so với nàng càng thêm hoảng hốt, mặc dù hắn chưa bao giờ chứng kiến lúc nữ nhân sinh hài tử, nhưng không ăn qua thịt heo, thì cũng đã từng thấy heo chạy chứ. Trước kia trong Vương phủ, Quản sự ma ma cũng đã từng trải qua, rất khó sinh, hắn cũng có nghe nói qua, cho nên, so với nàng, hắn càng khẩn trương.

Mấy tháng này, Cẩm Nương thường phải nâng bụng ngồi trong phòng vẽ tranh, sau khi sinh hài tử, cửa hàng mới bắt đầu xây dựng, dù sao nàng cũng là nữ nhân, lại đang mang thai, không thể xuất đầu lộ diện bận rộn ở bên ngoài, vì vậy mỗi ngày nàng đều dạy cho Lãnh Hoa Đình một chút hiểu biết về việc này, mang bản vẽ của Diệp Cô nương thay đổi lại, hai người cùng nhau thương lượng, làm sao để đưa bản vẽ đó vào được thực tế.

Ở phương diện này Lãnh Hoa Đình lại là một thiên tài, Cẩm Nương chỉ cần giải thích một lần, hắn đã hiểu, chỉ cần nói một hắn lại hiểu đến ba, lúc thấy Cẩm Nương sửa chữa bản vẽ của Diệp Cô Nương, nàng đã đưa ra rất nhiều ý kiến rất hợp lý, trước khi sản xuất, cuối cùng hai người đã đem bản vẽ hoàn thiện đầy dủ, hiện tại Lãnh Hoa Đình đã hoàn toàn không cần Cẩm Nương nữa, bản thân hắn cũng có thể chủ trì việc xây dựng nhà xưởng mới.

Không lâu sau khi Thái tử hồi kinh, Hoàng Thượng lập tức hạ chỉ xóa bỏ tội danh của Giản Thân Vương, nhưng mỗi ngày Vương gia vẫn xuất hiện dưới thân phận là một ám vệ, chẳng qua lúc này không có Thái tử ở đây, người có thể xuất hiện nhiều hơn một chút, còn Vương phi lại nghĩ đến vấn đề Cẩm Nương sắp sinh rất lo lắng cho nàng.

Mỗi người trong biệt viện mỗi ngày đều mang tâm trạng, hằng ngày đều nhìn xem bụng của Cẩm Nương, vừa hi vọng đến ngày Cẩm Nương sinh hài tử, vừa sợ hãi ngày đó đến, Lưu ma ma bởi vì chuyện xà phòng nên cùng Vương phi và qua lại thân cận nhiều, những ngày này, mỗi ngày nàng đều đến Nam Viện tán gẫu một chút, cùng Vương phi tâm sự, nói về việc nhà.

Hôm nay, Cẩm Nương được Tứ Nhi dìu đi lại trong nội viện, đột nhiên, ở phía bụng trở nên rất đau đớn, hạ thân như có dòng nước chảy ra, trong lòng nàng hoảng sợ, vội vàng nói với Tứ Nhi: "Nhanh, ta sắp sinh, chúng ta trở về phòng đi."

Tứ Nhi bị dọa cho hoảng sợ, nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Cẩm Nương, vội hỏi: "Thiếu phu nhân, người đi được không? Nô tỳ cho người đem cáng đến đây đi."

Cẩm Nương gắt gao nắm chặt tay của Tứ Nhi, cắn răng nói: "Không cần, ta có thể trở về được, chắc chỉ là đau bụng trước khi sinh mà thôi, lúc này chưa sinh được."

Tứ Nhi nghe xong vẫn lớn tiếng kêu lên, "Người đâu mau tới đây, Thiếu phu nhân sắp sinh." Trong phòng, Trương mụ mụ cùng Tú cô hai người lập tức chạy đến, hai người đứng mỗi người một bên, dìu Cẩm Nương vào trong phòng.

Bên kia Vương phi cũng nghe thấy, bỏ qua Lưu ma ma lập tức sai người đi chuẩn bị nước ấm, bà đỡ cùng thái y đã sớm chờ ở nội viện, tất cả dụng cụ đã được chuẩn bị chu đáo, bà đỡ được mời đến từ Thị trấn Giang Hoa, nghe nói là một bà mụ vô cùng có kinh nghiệm, việc này Lãnh Hoa Đình đã cho người điều tra qua bối cảnh của bà mụ, cảm thấy yên tâm mới cho bà mụ đi vào trong nội viện.

Cẩm Nương trải qua từng cơn đau đớn, mới vừa giảm bớt chút ít, được Tú cô cùng Trương ma ma dìu vào trong phòng, lúc này lại đau không chịu được đành phải nằm im trên giường, trước kia nàng đã từng nghe chị dâu sinh con ở bệnh viện, cũng phải trải qua mấy giờ, bác sĩ nói nếu chưa tới lúc sinh, thì không cho vào phòng sinh, muốn nàng đi qua đi lại, cho nên, Cẩm Nương cũng biết việc này, chịu khó đi lại cho thật nhiều, sẽ rất tốt cho sinh hài tử.

Nhưng lúc này mời bà mụ là một người hơn bốn mươi tuổi, bộ dạng rất là khôn khéo lanh lợi, nhăn mày nói: "Phu nhân tốt nhất vẫn nên nằm trên giường, không cần lo cái khác, chỉ sợ lúc đau bụng trước khi sinh, người nếu không cẩn thận, bên hông động mạnh một chút, lúc sinh hài tử chỉ có thể dựa vào bên hông của người có mạnh hay không thôi."

Trương ma ma cùng Tú cô tuy đã từng sinh hài tử, nhưng cũng không có kinh nghiệm về vấn đề này, bà đỡ nói cái gì, các nàng dĩ nhiên phải nghe theo, lúc các nàng sinh con bà đỡ cũng đã từng nói như vậy, sắp sinh hẳn là nên nằm trên giường, trước khi sinh sẽ đau bụng từng cơn phần bụng sẽ bị kéo căng ra, một lúc sau hài tử sẽ bắt đầu ra đời, nếu Thiếu phu nhân đứng dậy, quả thực không tốt, nếu không cẩn thận, hài tử sinh ra rơi xuống đất thì sao.

Vì vậy, ở bên cạnh một mực khuyên nhủ, để cho Cẩm Nương nằm nghỉ trên giường, coi như là làm giảm đi một phần thể lực phải tiêu hao.

Cẩm Nương cảm thấy không chắc lắm, từng trận đau bụng cũng đến quá chậm, khoảng cách thời gian còn rất dài, cho nên lúc này nàng chưa có cảm giác muốn sinh hài tử, nàng tin tưởng bác sĩ ở hiện đại, bọn họ là dựa vào khoa học mà làm, quá trình sinh hài tử là mẫu tử phải cùng nhau đồng lòng, mẫu thân dùng sức bên ngoài, hài tử ở trong phải cố gắng đi ra, chỉ có dùng sức lực thật tốt, mới có thể sinh hài tử thuận lợi được, nên lúc này nàng không được nằm trên giường mà nghỉ ngơi như vậy được.

"Phu nhân, người nên nghe lời của lão bà ta mới phải, ta đây đã đỡ đẻ không ít hơn mười mấy hài tử rồi, nhất định sẽ không hại người. Người nếu như không phối hợp cùng ta, đến lúc sinh hài tử không có sức lực, thì không phải người tự rước họa vào thân sao." Bà mụ kiên nhẫn mà khuyên nhủ, khuôn mặt sạch sẽ, nếp nhăn tinh tế trên khóe mắt vô cùng sáng sủa, làm cho người ta cảm thấy rất an tâm, Cẩm Nương đành phải ngoan ngoãn nghe lời, nhưng vẫn đi lại trên đất, không chịu nằm trên giường, lúc này lại nghe được tiếng nói của Lãnh Hoa Đình ở bên ngoài: "Nương tử, đừng sợ, ta sẽ canh giữ bên ngoài với nàng, nàng nên nghe lời của bà đỡ."

Giọng nói trong trẻo ôn nhu, có chút run run, có thể nhận ra được, hắn so với Cẩm Nương càng thêm lo lắng khẩn trương hơn, quả nhiên chợt nghe thấy Vương phi đang mắng hắn: "Đình Nhi, ngươi không được nói chuyện, giọng điệu này, sẽ làm Cẩm Nương càng hoảng sợ."

Lãnh Hoa Đình ở trong phòng xem xét lại bản vẽ, lại nghe thấy Cẩm Nương sắp sinh, lúc đó hắn cũng không biết, đợi nàng vào phòng sinh, mới vội vàng đuổi tới đây, nghe thấy âm thanh nói chuyện ở trong phòng, lập tức trở nên rất sốt ruột, hôm nay hắn như một con sói đang chạy trốn thật nhanh khỏi hoang mạc, đột nhiên lại bị lạc mất hết phương hướng của bản thân, không biết nên làm sao cho đúng, vừa vội vàng lại không giúp đỡ được gì, Cẩm Nương còn đang ở trong phòng, cho dù hắn sốt ruột cũng không giúp được gì cả, chỉ có thể đẩy xe lăn đi đến chính đường.

Cố gắng bình phục nội tâm lo lắng của bản thân, chăm chú nhìn vào cửa phòng đang bị đóng chặt lại. Câu nói vừa rồi của hắn, hắn đã hết sức cố gắng hồi phục nội tậm, không nghĩ rằng, mẫu thân vẫn nghe trong lời nói của hắn xuất hiện sự hoảng sợ, hắn đành phải ngậm miệng, bất lực mà nhìn Vương phi, lần đầu tiên, hắn như một hài tử, rất hy vọng Vương phi có thể an ủi hắn.

Vương phi yêu thương vuốt đầu của hắn, nhỏ giọng nói: "Không có chuyện gì, nữ nhân đều phải trải qua cửa ải này, lúc đó khi sinh con, cũng như vậy thôi, phụ thân con vô cùng khẩn trượng, nhưng chẳng phải nương đã hạ sinh con rất tốt không phải sao? Đừng khẩn trương, con càng khẩn trương sẽ làm cho Cẩm Nương lo sợ.”

Lãnh Hoa Đình nghe thấy lời này lập tức vùi đầu vào trước ngực mẫu thân, qua một lúc lâu cũng chưa ngẩng đầu lên.

Trong phòng, Cẩm Nương nghe thấy lời nói của Lãnh Hoa Đình tâm tình cũng trở nên bình tĩnh, nàng nguyên chính là chỗ này cá tính, gặp được sự tình khẩn cấp nhất trước mắt, liền thả lòng, thản nhiên tiếp nhận sự tình quá trình, sanh con là bất lực nhất, thì không cách nào làm cho người ta thay thế, quá trình kia, chỉ có thể chính mình thừa nhận, sau khi nghĩ thông suốt, nàng liền không hề bối rối.

Đau bụng sinh bắt đầu một hồi căng hơn một hồi, Cẩm Nương vẫn kiên trì ở trong phòng chuyển động, cũng không có nằm trên giường, bà đỡ mặt lúc này mặt đã đen, nếu không phải Tú cô ở một bên khuyên, nói lời hữu ích nhi, mà vị muốn sinh lại là phu nhân thân phận cực kỳ quý trọng, bằng không, nàng thực sẽ phất tay áo ra khỏi.

Chưa thấy qua sản phụ không nghe lời như vậy, bà đỡ thật sự nhịn không được, vẫn la một câu, Cẩm Nương nghe xong không tâm tư chú ý, nàng cảm giác eo và xương cốt đều muốn đau nhức đến nứt ra, nước ối đã vỡ, không thể không tự động hướng bên giường dựa vào, Trương ma ma thấy cuối cùng cũng thở dài một hơi, Thiếu phu nhân ngày bình thường rất dễ nói chuyện, như thế nào đến lúc sanh con, tính tình liền bướng bỉnh lên, hiện tại thấy nàng rốt cục chịu lên giường, nên bận rộn cùng Tú cô vịn nàng hướng trên giường đi.

Rốt cục, loại đau đớn như tê liệt bắt đầu rồi, Cẩm Nương nằm ở trên giường, hai tay nắm chặt đầu giường gỗ, gắt gao cắn môi, tận lực không để cho mình kêu ra tiếng, bà đỡ ở một bên dạy nàng hô hấp như thế nào, dùng sức như thế nào, nói cho nàng biết lúc bắt đầu đau bụng sinh, mới dùng khí, hơn nữa, khí lực muốn dùng tại trên lưng, không cần phải toàn bộ dấu ở mặt cùng trên cổ, Cẩm Nương ở đâu mà nghe được cái này, cơn đau tạm thời lắng xuống lại bùng lên, nàng rốt cục phát ra một tiếng hét thảm.

Lãnh Hoa Đình ở bên ngoài nghe được thân thể run lên, từ trong ngực Vương phi nhô đầu ra, khẩn trương nhìn cửa phòng sinh, đôi mắt phượng đẹp đẽ sắp nhỏ ra huyết, mỗi lần Cẩm Nương kêu một tiếng, tim của hắn liền như bị người ta bóp chặt, đau đến không thở nổi, cả người liền như bị đặt ở trên lửa lớn để nướng, khó chịu đến sống không bằng chết.

Mà trong phòng, Cẩm Nương nghe theo lời bà đỡ nói, mấy lần điều chỉnh hô hấp của mình, nhưng hài tử luôn không thể xuống, thời gian từng chút từng chút trôi qua, trong nội tâm Cẩm Nương càng thêm bối rối, bà đỡ này lời nói nghe rất có kinh nghiệm, hơn nữa Cẩm Nương cũng chiếu theo lời của nàng để làm, nhưng mỗi lần cảm giác hài tử muốn sinh ra, thì chẳng biết tại sao, lại như thụt đi vào, Trương ma ma cùng Tú cô ở một bên cũng gấp đến độ mặt đầy mồ hôi, mắt thấy Cẩm Nương khí lực càng lúc càng suy yếu, tiếng kêu đã không còn lớn như trước nữa, nhìn sản đạo lại chỉ mở hai ngón tay, thì thấy hoảng loạn lên.

Nhưng bà đỡ này lại mang vẻ mặt dày dạn, bộ dạng không vội đừng vội, Tú cô gấp gáp hỏi, nàng chỉ nhân tiện nói: "Không có cách nào khác, phu nhân không nghe khuyên bảo, đem khí lực đều lãng phí cho việc đi lại, bảo nàng ở trên giường nghỉ ngơi nàng không nghe, xem đi, hiện tại không còn khí lực sinh, ai nha, chỉ sợ là khó sinh, hài tử quá lớn."

Trương ma ma nghe được liền căm tức, cái bà đỡ này lời nói nghe như thế nào đều có chút mùi vị hả hê như thế, trên giường Cẩm Nương tuy mất sức, nhưng tâm trí rất rõ ràng, mỗi một lần lúc nàng đau bụng sinh, đều theo hài tử cùng nhau cố gắng ra sức, nhưng bà đỡ này tựa hồ đem tay ở bên hông nàng đè lại, nhẹ nhàng dùng sức một cái, đau bụng sinh của nàng liền có thể thoải mái rất nhiều, nhưng hài tử nguyên bản muốn trượt ra ngoài bỗng rút về trong thân thể, Trương ma ma cùng Tú cô có khả năng không hiểu, nhưng nàng lại có thể cảm giác được.

Hơn nữa, sinh sản thời gian càng dài, nàng cảm giác đau bụng sinh ngược lại càng nhỏ, lòng của nàng dần dần chìm xuống, nếu tiếp tục như vậy, hài tử có khả năng bị ngộp mà chết, còn mình cũng mệt chết theo, nàng gian nan ngước đầu lên, nhìn thoáng qua này bà đỡ, thấy ánh mắt của bà ta cũng đang nhìn qua, trong mắt có chút thương cảm cùng đáng tiếc, tim của Cẩm Nương bị xiết chặt, chẳng lẽ mình thật sự phải chết sao?

Nàng không cam lòng, khẽ vươn tay, bắt lấy tay Tú cô, cắn răng, suy yếu nói: "Làm... làm cho nàng... đi ra ngoài."

Tú cô nghe được cả kinh, Thiếu phu nhân lúc này như thế nào lại nổi lên tính tình, đúng lúc thời điểm mấu chốt sinh sản, sao có thể đuổi bà đỡ đi ra ngoài chứ? Nàng liền bề bộn kiên nhẫn khuyên nhủ: "Không được, Thiếu phu nhân, chỉ có nàng mới có thể đỡ đẻ, ta cùng Trương muội tử không biết a, không thể để cho nàng đi ra ngoài."

Trương ma ma lòng tham khẩn trương, nhưng ở trong mắt Thiếu phu nhân nàng thấy được một tia kiên nghị, nàng mặc dù không có kinh nghiệm đỡ đẻ, nhưng mà đã xem qua mấy người sinh ra hài tử, tuy nhiên nàng nhìn không ra bà đỡ ở nơi nào động tay chân, nhưng nàng tin tưởng Thiếu phu nhân, loại tín nhiệm đã trải qua mấy phen sinh tử mới có, trong quá trình một đường xuôi nam, Thiếu phu nhân một lần lại một lần tránh thoát kiếp nạn, tuyệt đối không chỉ dựa vào may mắn mà được.

Bà đỡ nghe xong của Cẩm Nương, trên mặt lại không có sắc mặt giận dữ, nhưng lớn tiếng nói: "Thiếu phu nhân, ngươi hiện tại đang đau đớn, bà tử không cùng ngươi so đo, ngươi hãy nghe bà tử, cố hô hấp, đến, thở ra hít vào theo ta, dùng sức..."

Một trận đau nhức kịch liệt lại đang úp tiếp, Cẩm Nương dùng sức đồng thời hô to: "Kéo... tay... nàng... ra."

Trương ma ma nghe xong vô ý thức liền đi ôm lấy bà đỡ này, bà đỡ này không động đậy được, quả nhiên Cẩm Nương hít sâu một hơi, bên hông một hồi dùng sức, đầu hài tử rốt cục cũng trượt ra, Trương ma ma nhìn thấy mừng rỡ, la lớn: "Thiếu phu nhân, còn tốt chứ, lại dùng sức đi, đầu đã ra rồi, nhanh nhanh."

Bà đỡ liền đối với Trương ma ma quát lên: "Đừng ôm ta, nhanh đi nâng đầu hài tử, bằng không, cổ hài tử bị thương."

Trương ma ma vừa nghe liền nhanh chóng nới lỏng nàng, đầu lộ hài tử đã ra ngoài sản đạo, yếu đuối, kiều nộn như vậy, nàng căn bản là không dám đi nắm, bà đỡ liền đem đẩy sang bên cạnh, chính mình rất có kinh nghiệm nâng đầu hài tử, lúc này Cẩm Nương lại một lần nữa dùng sức, nhẹ nhàng hướng ra ngoài một cái, hài tử rốt cục cũng sinh ra.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx