Đây là lần đầu tiên Cẩm Nương tức giận với trượng phu mà quay về nhà mẫu thân, Lão phu nhân cùng Nhị phu nhân quả thật đều không hiểu, đành phải khuyên bảo, để cho Cẩm Nương quay trở về Giản Thân Vương phủ, nhưng Cẩm Nương tuyên bố, Lãnh Hoa Đình không giải thích cùng nàng, nàng sẽ không quay về Giản Thân Vương phủ, rời khỏi phủ sống một mình.
Mà Lãnh Hoa Đình lại ở trong Vương phủ cùng Lạc Hà Quận chúa có tin đồn đàm tiếu, hai người thường thường ở trong hoa viên phủ tản bộ, trên mặt Lạc Hà lộ ra vẻ mặt mỉm cười hâm mộ, ở Giản Thân Vương phủ vui đến quên cả trời đất, không chịu quay trở về phủ của mình.
Mấy tin tức này rơi vào tai Hoàng Thượng, Hoàng Thượng rất là cao hứng, mà Lục hoàng tử cũng nửa tin nửa ngờ, cuối cùng có một ngày, Lãnh Hoa Đình tự mình đi đến Tôn phủ đón Cẩm Nương hồi phủ, chẳng những bị Tôn Cẩm Nương cự tuyệt, còn bị mắng to một trận, một lát sau tức giận mà quay trở về phủ, Lưu phi nương nương đem Lục hoàng tử gọi tiến vào tẩm cung, mắng hắn một chút, Lục hoàng tử thực bất đắc dĩ đành lui ra ngoài.
Nhưng ra khỏi hoàng cung Lục hoàng tử không trở về phủ, mà là cưỡi ngựa, trực tiếp đi đến Tôn Tướng phủ, nói là vấn an Tôn Đại phu nhân bị bệnh nặng.
Một ngày này, Cẩm Nương đang ở trong phòng của Tôn gia ôm lấy Dương ca nhi chơi đùa, thường thường, trong mắt xuất hiện một chút ẩm ướt, Trương ma ma cùng Tú cô bên cạnh nhìn cũng rất thương tâm, các nàng ai cũng không biết phu nhân cùng nhị gia, một đôi đang thân mật như vậy, sao lại cãi nhau ầm ĩ đến tình cảnh như thế này, hai người liền nói tốt khuyên bảo.
Cẩm Nương tức giận mà mắng to nói: "Nam nhân không có một người nào tốt, hắn rõ ràng nhìn thấy ta diện mạo bình thường, lại nhìn thấy một Quận chúa thân phận cao quý, lại xinh đẹp như hoa liền yêu thương nhung nhớ, nổi lên hai lòng, cho dù là chỉ là bình thê thì sao (Bình thê: là người thê tử được đối xử giống như chính thê), ta hôm nay nếu nhẫn nhịn khẩu khí này, cho phép hắn, tương lai gặp cơ hội thuận lợi một người lại một người khác vào nhà, chẳng qua chỉ là một nam nhân vong ân phụ nghĩa, qua sông đoạn cầu phụ tình, lúc trước, nếu không phải do ta giúp hắn chữa tàn tật ở chân, lấy thân mình tàn phế của hắn, làm sao có Quận chúa nào bằng lòng ở cùng hắn? Hiện giờ một nửa bản lĩnh của ta tất cả đều học được rồi, liền xem ta không vừa mắt, muốn dùng thân phận của người cao hơn ta đến áp chế ta sao, ta... ta muốn cùng cách, ta Tôn Cẩm Nương, cho dù cả đời không có, cũng không muốn cùng người như thế sống chung."
Cẩm Nương phẫn nộ gào thét, truyền tới bên ngoài viện, bọn hạ nhân Tôn phủ đều nghị luận, đều mắng Cẩm Nương quá mức tham lam, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu vốn là chuyện thường, huống chi Tứ cô gia là một nhân tài tuấn tú như vậy, lại sắp trở thành Thế tử Giản Thân Vương, lấy Quận chúa làm bình thê cũng là bình thường, Tứ tiểu thư không nên không độ lượng như thế, nào có trượng phu muốn kết hôn bình thê, mà chính thê lại chạy về nhà mẫu thân không chịu hồi phủ sao lại có đạo lý như thế chứ.
Lúc này Lục hoàng tử đang từ trong thư phòng của Tôn Lão thái gia đi ra quả nhiên nghe được tiếng nghị luận, trong lòng không khỏi lại tin tưởng thêm vài phần, trên mặt cáo lui cùng Lão thái gia, nói không cần Lão thái gia đưa tiễn, nhưng thực tế cùng Lão thái gia thăm hỏi một hồi xoay lại, Lục hoàng tử liền thay đổi phương hướng, trực tiếp vào hậu viện của Tôn gia, nói là muốn đi phật đường vấn an Tôn Đại phu nhân.
Thân phận cao quý của hắn, các ma ma trông coi hoa viên không dám ngăn đón hắn, hơn nữa, lý do của hắn cũng coi như phù hợp lẽ phải, liền không nói gì, để cho hắn đi vào.
Lục hoàng tử tiến đến hậu viện, liền thẳng đến chỗ của Cẩm Nương, vào sân trong, kết quả, nhìn thấy Cẩm Nương đang lẻ loi một mình, ngồi ở trong đình hoa viên nhỏ mà ngẩn người, vẻ mặt đau khổ phẫn hận, Lục hoàng tử làm bộ như vô tình gặp được, phong độ nhẹ nhàng đi vào đình.
Cẩm Nương đã từng thấy qua Lục hoàng tử một lần, liền nhận thức hắn, liếc thấy người kia, có chút kinh ngạc, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoảng, đứng dậy hành lễ với Lục hoàng tử, Lục hoàng tử vội đi nhanh lên phía trước nâng nàng dậy, yên lặng nhìn chăm chú Cẩm Nương, ánh mắt trong trẻo, sáng rực hoa quang lưu chuyển.
Cẩm Nương đột ngột bị hắn nhìn thâm tình như vậy khiến khuôn mặt của nàng đỏ chót, gục đầu xuống tránh đi.
Lục hoàng tử lại nói: "Cử chỉ của biểu tẩu giống như tiên nữ, biểu ca làm sao có thể đành lòng mà bỏ tẩu."
Lời này vừa đúng lúc chạm vào chỗ đau của Cẩm Nương, vừa nghe xong, hai mắt lập tức đẫm lệ, Lục hoàng tử nhìn thấy liền đem khăn tay của mình đưa cho Cẩm Nương, rất có lễ độ mời Cẩm Nương ngồi xuống, sau khi Cẩm Nương đã khóc xong, liền nói liên miên chuyện giữa nàng cùng Lãnh Hoa Đình với Lục hoàng tử, nói mình như thế nào giúp hắn giải độc, như thế nào giúp hắn cải tạo lại trụ sở, mà hắn lại vong ân phụ nghĩa như vậy, lời nói chạm đến chỗ thương tâm, lại tránh không được nước mắt tràn ra khóe mi.
Lục hoàng tử thực kiên nhẫn nghe Cẩm Nương khóc lóc kể lể, thỉnh thoảng có lòng tốt an ủi nàng, hai người nói chuyện càng ngày càng hợp ý nhau, Lục hoàng tử quả thật rất thân thiện để nói chuyện, lời nói khôi hài, nhưng mà cũng chỉ qua nửa canh giờ, lúc Cẩm Nương cùng hắn nói chuyện, đã không còn khóc nữa, ngẫu nhiên cũng sẽ nhịn không được cười một tiếng, Lục hoàng tử nhìn thấy liền rất cao hứng, ngày đó, Lục hoàng tử cùng Cẩm Nương ở trong đình nhỏ ngồi gần một canh giờ, vẫn là do Lục hoàng tử cảm thấy thời tiết rét lạnh, sợ lạnh cóng Cẩm Nương, mới tự mình mang Cẩm Nương quay về tiểu viện của nàng, mà hắn cũng giống như lưu luyến không muốn rời đi.
Lại về sau, cuộc sống của Cẩm Nương ở Tôn gia, Lục hoàng tử thường thường sẽ đến Tôn gia bồi Cẩm Nương ngồi một hồi, hai người trò chuyện với nhau thật vui, oán hận trong lòng Cẩm Nương dần được giảm bớt, một người sau khi trở về trong phòng, ngẫu nhiên còn có thể xuất hiện biểu tình ngây ngốc, trên mặt lộ ra vẻ thẹn thùng.
Một ngày này, Cẩm Nương một mình ngồi ở đình nhỏ nơi gặp mặt Lục hoàng tử, nhưng xuất hiện trước mặt nàng không phải là Lục hoàng tử, mà là Lãnh Thanh Dục.
Cẩm Nương không khỏi nhìn thấy liền ngẩn ra, vừa nâng mắt lên, liền chạm vào đôi mắt sâu thẳm đen nhánh, bên trong hàm chứa một cỗ lực hút cường đại, giống như muốn hút linh hồn của Cẩm Nương vào trong đó, trong ánh mắt đó, có nhiều điều khó hiểu, nhiều hơn là sự u oán, còn có thương cảm cùng bất lực, cũng có sự lên án, Cẩm Nương bị ánh mắt như vậy nhìn vào trong lòng liền cảm thấy nặng nề, quay đầu nghĩ muốn rời khỏi, người này, nhìn so với Lục hoàng tử còn nguy hiểm nhiều hơn, không thể trêu vào rồi.
"Nàng nghĩ hắn đối với nàng thật tình sao? Chẳng qua nhìn nàng là người hữu dụng, muốn lừa nàng vì hắn mà ra sức thôi, nàng thông minh như vậy, sao lại phạm phải sai lầm như thế." Lãnh Thanh Dục hít sâu một hơi, can đảm đi lên phía trước, một phen túm lấy cánh tay của Cẩm Nương nói: "Vì cái gì nhìn ta nàng lại trốn, cho dù nàng cùng thế huynh cùng cách thì sao, nàng cũng không cần tiến cung, lấy tính cách của nàng, tại sao có thể đến nơi giết người không thấy máu kia mà có được hạnh phúc chứ? Đây không phải là nơi mà nàng có thể trôi qua ngày được."
Cẩm Nương lần đầu tiên cảm giác có chút chột dạ, nỗi đau xót trong mắt Lãnh Thanh Dục quá mức nặng nề, phần tình cảm kia, hắn đã kiềm chế lâu lắm rồi, khi đối mặt với Cẩm Nương một chút, lập tức tất cả đều hướng lên trên người của Cẩm Nương, làm cho nàng không chống đỡ được, hoàn toàn mất đi sự thong dong tự nhiên cùng khí độ khi ở trước mặt Lục hoàng tử, giống như đứa nhỏ phạm phải sai lầm, thầm nghĩ phải nhanh chút né tránh cha mẹ trách phạt.
"Chuyện này không liên quan đến ngươi, buông ra, ta muốn trở về phòng, nơi này rất lạnh." Cẩm Nương rụt cổ, không dám nhìn Lãnh Thanh Dục nữa, giãy dụa muốn rời khỏi.
"Nàng theo ta quay về Giản Thân Vương phủ đi, nơi đó, mới là nhà của nàng, nàng cùng thế huynh rõ ràng là lưỡng tình tương duyệt như vậy, vì cái gì chỉ một chút chuyện nhỏ mà ầm ĩ đến bộ dáng này chứ?" Lãnh Thanh Dục túm lấy nàng, không khỏi phân mình kéo nàng đi về phía trước.
Cẩm Nương nổi giận, quát: "Buông tay, nam nữ thụ thân, chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm, đàn ông các ngươi, đều giống nhau như vậy, trước mặt thì giải thích, lúc khác lại gặp nhau, liền thay lòng, hắn có thể thay đổi, ta sẽ không thể thay đổi được sao?"
Lãnh Thanh Dục vừa nghe, dừng bước chân lại, quay đầu lại ánh mắt sâu thẳm nhìn Cẩm Nương chăm chú, thanh âm ôn nhu, lại dẫn theo một tia chua xót cùng cầu xin: "Nàng thật sự sẽ thay lòng đổi dạ sao? Nếu thật sự như vậy, nàng gả cho ta đi, ta mặc kệ nàng sẽ biến thành bộ dạng gì, cũng sẽ không ép nàng xây dựng cái trụ sở gì đó, theo ta đi đi, rời đi kinh thành, tìm một nơi có phong cảnh tú lệ, cùng nhau trải qua những ngày bình yên được chứ?"
Cẩm Nương nghe vậy sững sờ, cho dù là lại lần nữa ngây ngốc, cũng nhìn ra được sự thâm tình của Lãnh Thanh Dục đối với nàng, không khỏi ở trong lòng thở dài một hơi, ngửa mặt lên trời nhắm mắt lại, trong lòng kiên quyết, sau khi mở mắt, ở giữa đôi mắt lộ ra vẻ kiên nghị, đẩy ra Lãnh Thanh Dục, nghiêm mặt nói: "Ta nếu cùng Lãnh Hoa Đình cùng cách, sẽ gả cho Lục hoàng tử, ta cùng hắn tâm đầu ý hợp, hắn nói, kiếp này sẽ không cưới tiểu thiếp, chỉ biết toàn tâm toàn ý mà đối xử với thê tử."
"Hắn làm được, ta cũng làm được, hắn bên ngoài có hoa danh, nàng lại tin hắn, cũng không chịu tin ta sao?" Lãnh Thanh Dục chỉ cảm thấy trong lòng đều tan vỡ, nữ nhân này, vô luận như thế nào, cho dù là lừa gạt hắn, cũng không chịu cho hắn một chút hi vọng nào, chính hắn tình nguyện làm người thế thân, hắn biết rõ, nàng cùng trượng phu chẳng qua là đang diễn trò, ở Giang Nam thời gian lâu như vậy, trong lúc đó hắn làm sao lại không hiểu trong lòng của nàng cùng Lãnh Hoa Đình như thế nào, trải qua nhiều sinh tử đau khổ như vậy, sao chỉ vì sự xuất hiện của một nữ nhân mà rạn nứt được chứ?
Cho nên, sau khi hắn nghe được tin tức này vẫn chịu đựng, chịu đựng không đến Tôn gia xem nàng, không nghĩ phải phá hư kế hoạch của nàng, nhưng những lời đồn đãi giống như bông tuyết bình thường đều bay đến tai hắn, hắn thật sự nhịn không được, càng kháng cự không được phần tương tư dày vò này, biết rõ là giả, vẫn giống như thấy mỹ nhân liền muốn bổ nhào ra phía trước, chỉ hy vọng xa vời nàng có thể đối đãi với hắn như Lục hoàng tử, giả ý đáp ứng cầu hôn của chính mình, chẳng sợ đó là lời nói dối, hắn cũng muốn nghe, sau khi nghe qua, cho dù mình rơi vào núi băng, giang sơn sụp đổ, hắn cũng cảm thấy viên mãn.
"Ta đương nhiên tin hắn, thời điểm ta đau khổ nhất hắn xuất hiện, an ủi ta, giúp đỡ ta, ta đương nhiên tin hắn, còn ngươi? Mạc danh kỳ diệu (Không hiểu chuyện gì xảy ra) lại chạy đến đây muốn náo loạn cái gì chứ, ta chán ghét ngươi." Cẩm Nương nói xong, xoay người bước đi.
Một câu chán ghét kia như dao đâm vào trái tim của Lãnh Thanh Dục, xoắn lại lòng của hắn giống như đã tan vỡ, một chút một chút bị cắt đứt, vứt bỏ, một chút xúc động, hắn đi nhanh đến phía trước, một tay kéo nàng vào trong ngực, gắt gao ôm, nhỏ giọng nói: "Không cần mắng nữa, chỉ một lát thôi, cho dù nàng thương hại ta, để cho ta ôm một lát, ta đến đây, ta biết nàng đang diễn trò, nhưng ta sẽ không vạch trần nàng, là ta không biết tự lượng sức mình, là ta si tâm vọng tưởng, nàng... quá nhẫn tâm, nhất định muốn lừa hắn, cũng không chịu gạt ta, nàng có biết không, cho dù là lừa gạt, ta cũng muốn nghe một câu nói kia, muốn nghe nàng nói, nguyện ý ở cùng ta một chỗ, nhưng mà, nàng lại vô tâm vô phế như vậy, thế nhưng lại nói chán ghét ta."
Cẩm Nương bị hắn ôm chặt, trong lòng tuy có chút không đành lòng, nhưng càng nhiều hơn là sự phẫn nộ, nàng là thê tử của Lãnh Hoa Đình, thằng nhóc này biết rõ nàng cùng tướng công đang diễn trò, còn chiếm tiện nghi của nàng, thật đáng giận, vừa muốn giãy dụa, Lãnh Thanh Dục lại buông nàng ra, chua xót cười cười nói: "Diễn như vậy thật vất vả, không bằng ta cũng giúp nàng một chút đi, ta cùng với Thái tử ca ca từ nhỏ lớn lên, dĩ nhiên cũng nên trợ giúp người."
Cẩm Nương nghe vậy ngơ ngẩn, trong mắt hiện lên một tia xấu hổ cùng đồng tình, nhưng lúc này nàng không thể muốn nói cái gì cũng được dù là nửa câu mập mờ, không thể cho nam nhân trước mặt này nửa điểm hi vọng, bằng không, vậy sẽ hại hắn.
"Quý trọng người thật lòng thật dạ với ngươi đi, chỉ cần ngươi bằng lòng nhìn vài lần, ngươi rất nhanh sẽ phát hiện, có người rất tốt đang chờ ngươi."
Lãnh Thanh Dục đi không lâu, Lục hoàng tử lại tới, Cẩm Nương thâm tình mà nhìn hắn, giao cho hắn vật gì đó: "Thứ này có lẽ đối với ngươi hữu dụng, Thái tử thế lực quá cường thịnh, ngươi muốn thành công, nhất định phải phải tiên hạ thủ vi cường, trong bao này có hai loại đồ vật trong đó, giống nhau đều là ấn tín của ta, đây là tiền lời mà ta đã kiếm được hơn một năm qua đặt trong Đại Thông tiền trang, ngươi nếu muốn phát động đấu tranh, liền lấy vật này đi đến Đại Thông tiền trang mà lấy ngân lượng ra, một loại còn lại, ngươi cẩn thận một chút mà sử dụng, Lưu di nương trong Giản Thân Vương phủ đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh, có ích, chính là giống như với loại dược này, chỉ là, sau khi hạ dược xong, vẫn có thể bị nghiệm ra là trúng độc, mà loại của ta, thì ngay cả thần y có bản lĩnh cũng không có cách nào tra ra được, người trúng độc, nhưng gặp phải sẽ giống như bị phong hàn, hơn nữa, suốt đời cũng sẽ không còn minh mẫn. Quan trọng nhất là, loại độc này sẽ không phát tác ngay lập tức, qua hai ba ngày sau mới có hiệu nghiệm, như thế càng khó tra ra người hạ độc là ai."
Lục hoàng tử nghe vậy nửa tin nửa ngờ, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ kích động thâm tình, duỗi tay ra, muốn đem Cẩm Nương ôm vào trong lòng, nhưng Cẩm Nương lại lui về phía sau một bước, khom mình hành lễ nói: "Thỉnh điện hạ tôn trọng Cẩm Nương, Cẩm Nương tuy là thứ xuất, nhưng vẫn quan tâm nhất, đó là thanh danh của mình, Cẩm Nương vẫn nên chờ một ngày nào đó điện hạ đường đường chính chính đến lấy ta."
Nói xong, liền xoay người rời đi.
Lục hoàng tử vừa ra khỏi Tôn phủ, liền đi thẳng đến Đại Thông tiền trang, muốn lập tức xác minh ấn tín đó là thật hay giả, chưởng quầy vừa nhìn thấy ấn tín kia sắc mặt liền thay đổi, sợ Lục hoàng tử đem toàn bộ ngân lượng lấy đi, thanh âm run rẩy nói: "Khách quý, ngài... muốn bao nhiêu?"
Lục hoàng tử cũng không hỏi thẳng bên trong ấn tính này, đến tột cùng có thể lấy ra bao nhiêu ngân lượng, đành phải thử thăm dò nói: "Hai trăm vạn lượng."
Chưởng quầy sắc mặt buông lỏng, cao hứng dẫn đầu nói: "Ngài là muốn ngân lượng, hay là ngân phiếu?"
Lục hoàng tử nghe vậy ngơ ngẩn, giương miệng lên, nhưng lời nói trong miệng nửa ngày cũng không thể nói ra, hắn ngàn lần không nghĩ tới, Cẩm Nương lại kiếm được nhiều ngân lương như vậy, hai trăm vạn lượng, theo như lời nói của chưởng quầy, cũng chỉ là số lượng nhỏ, xem ra, bên trong ấn tín này, sợ là tồn tại hơn một vạn ngàn lượng bạc, nhiều ngày qua tuy giả vờ là gặp khó khăn, nhưng thật ra là rất có lời, tuy nói hắn sẽ thành hôn với nữ nhân đã từng thành thân, rất nghẹn khuất, nhưng có thể lấy được phần tiền này, vẫn là nên chịu đựng đi.
Ngày ấy, một lúc sau khi Lục hoàng tử hồi cung, liền cùng Lưu phi nương nương thương nghị tốt một trận, sau đó lại đi vào thư phòng của Hoàng Thượng, đem ấn tín của Cẩm Nương trình cho Hoàng Thượng, đồng thời, xuất ra hai trăm vạn ngân phiếu lấy ở Đại Thông tiền trang cũng trình lên Hoàng Thượng xem.
Sau khi Hoàng Thượng nhìn thấy quá mức vui mừng, trực tiếp khen ngợi Lục hoàng tử rất có bản lĩnh, mặt rồng rất là cao hứng, đi xuống án tiền, đưa tay vỗ vỗ bả vai của Lục hoàng tử: "Hoàng nhi, lòng của con quả nhiên hướng về phụ hoàng, làm tốt lắm, phụ hoàng nhất định sẽ cho con như mong muốn”.
Ánh mắt Lục hoàng tử ướt át, xoay tay lại cầm tay Hoàng Thượng đang vỗ vào bả vai của ông ta, giọng run rẩy nói: "Tạ ơn phụ hoàng, nhi thần, nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của người."
Nói xong, liền đứng dậy cáo lui, nhưng người còn chưa đi liền nghe tiếng động vang lên ở đằng sau, vừa xoay đầu, liền nhìn thấy Hoàng Thượng cao lớn cứ như vậy ngã trên mặt đất, mắt đều trợn trắng, một bên thái giám nhìn xem quá sợ hãi, hô to có người ám sát Hoàng Thượng, cứu giá. Nhất thời, không ít thị vệ mang đao kiếm từ bên ngoài xông vào, vây quanh Lục hoàng tử lại, Lục hoàng tử kinh hãi, bất khả tư nghị (khó có thể tin tưởng) nhìn hoàng đế trên mặt đất, sau một lúc lâu cũng chưa nói được gì, trong lòng đã có chút hiểu được, sợ là vừa rồi độc dược kia có vấn đề, chẳng phải, mẫu phi nói sẽ mang Vũ Lâm quân tiến vào khống chế hoàng cung, hẳn là nhanh chóng sẽ tiến đến.
Nghĩ như vậy, hắn đứng cũng coi như trấn tĩnh, trên mặt sự kinh hoảng chợt lóe rồi biến mất, đối với những thị vệ vây xung quanh mắng một tiếng: "Hoàng Thượng đột nhiên bị bệnh, không mau đi gọi thái y đến trị liệu, sao lại chỉ vây quanh bản điện hạ chứ."
Lúc này, ngoài cung vang lên một mảnh chém giết, thống lĩnh Vũ Lâm quân quả nhiên suất lĩnh thuộc hạ đến đây, vung đao liền hướng về phía thị vệ chém tới, Lục hoàng tử nhìn thấy cảm thấy quá đỗi vui mừng, thở dài nhẹ nhõm một hơi nói: "Đem cung nữ trong điện này giết hết cho ta, một người cũng không lưu lại."
Cung nữ nơi này, cho dù không rõ mình đã hạ thủ như thế nào, nhưng Hoàng Thượng vốn mạnh khỏe, nhưng sau khi hắn lại gần, người lại trúng độc ngã xuống, dĩ nhiên nhất định sẽ nghi ngờ mình ra tay, cách tốt nhất chính là bịt miệng bọn họ lại.
Vị thống lĩnh kia quả nhiên lĩnh mệnh, bắt đầu giết hại cung nữ trong cung của hoàng thương, lập tức, đột nhiên từ trong điện vọt ra một đội quân được trang bị đặc biệt, trong tay mỗi người đều có một cây nỏ liên hoàn, hướng về phía Vũ Lâm quân đứng trong điện liên tục bắn một lượt, còn có một người, dáng người thon dài, bộ dạng vô cùng anh tuấn, nhưng là một thân khôi giáp bạc, anh khí bức người, hắn phi thân nhảy lên, trường kiếm nhắm thẳng vào thống lĩnh Vũ Lâm quân, mà mở đầu là một cung nữ trong cung hô to lên: "Lục hoàng tử tạo phản, Lục hoàng tử hành thích vua giết phụ hoàng, mưu soán ngôi vị hoàng đế."
@by txiuqw4