Chương 159
Toàn bộ mặt mũi của Lục hoàng tử đều trở nên trắng bệch, giận dữ xông tới trước vị tướng lĩnh mang mũ bạc kia nói: "Các ngươi... tính kế ta sao?"
Tướng lãnh mang mũ bạc Lãnh Hoa Đình anh tuấn chĩa kiếm hướng về phía thống lĩnh Vũ Lâm quân, quay đầu lại khinh miệt liếc mắt Lục hoàng tử một cái, âm thanh lạnh lùng nói: "Sao ngươi không nói chính bản thân ngươi lòng lang dạ thú, tâm hoài bất quỹ, lại muốn trách người khác tính kế mình, hừ, ngươi đây là tự tìm đường chết, trách không được người khác."
Dứt lời, cổ tay vừa lật, một kiếm hướng về phía bả vai tên thống lĩnh Vũ Lâm quân kia, tên thống lĩnh Vũ Lâm quân kia căn bản không phải là đối thủ của Lãnh Hoa Đình, vốn hắn nghĩ thừa dịp lúc Lãnh Hoa Đình mở miệng nói chuyện với Lục Hoàng Tử, muốn lén lút ra chiêu, lại không nghĩ rằng, một chiêu vô dụng, bị đối phương đâm trúng vai trái, liên tục mấy chiêu qua đi, lại lần lượt thất bại, vai trái bị thương, khiến cho hắn mất đi ý chí chiến đấu.
Hắn lại liếc mắt một cái ở trong điện, chỉ thấy binh sĩ của hắn mang vào quả thật đã cố gắng hết sức mà chiến đấu, không ít người ở chính giữa đã ngã xuống đất, cũng không ít người vung đao tiến lên, nhưng quả thật những chiếc nỏ bắn tên toàn chọn những góc xảo quyệt, căn bản rất khó lòng phòng bị, phiền toái nhất chính là, các quân sĩ này một tay cầm tên nỏ, tay kia thì cầm đao, không bắn tên liền vung đao lên chém người, độ cường hãn của đao pháp tuy đơn giản, nhưng rất thực dụng, cơ hồ một đao là một người, trong lòng thống lĩnh Vũ Lâm quân cảm thấy càng chán nản, thời cơ thuận tiện sẽ rút lui, bên ngoài còn có không ít thuộc hạ của hắn, có lẽ, trước chạy đi rồi nói sau.
Nhưng Lãnh Hoa Đình làm sao lại có thể để cho hắn chạy thoát chứ? Lại ra vài sát chiêu, đâm trúng vào đùi phải của hắn, hắn nửa quỳ xuống đất, chỉ có thể nhấc tay dùng đao chắn ngang để chống đỡ, Lãnh Hoa Đình giống như một con mèo bắt lấy chuột chơi đùa cùng tên thống lĩnh Vũ Lâm quân kia, quả thật rất kiên nhẫn, tên thống lĩnh Vũ Lâm quân thật sự chịu không nổi, lớn tiếng nói: "Lãnh đại nhân, ngài thân là Trung Thư Lệnh đại thần, cũng không quyền lãnh binh, lại vô cớ dẫn quân tiến cung đình, ngài rõ ràng chính là muốn tạo phản."
Một bên Lục hoàng tử nghe vậy nhãn tình sáng lên, lấy ra trường kiếm bên hông, nhắm thẳng vào Lãnh Hoa Đình nói: "Lâm đại nhân nói đúng vậy, Lãnh đại nhân là một quan văn, lại mang theo một đội quân riêng tiến vào thư phòng, chính xác nghi ngờ là tạo phản, phụ hoàng, rõ ràng chính là ngươi tính kế độc hại, bản điện hạ mới vừa rồi chỉ là cùng phụ hoàng nói mấy câu mà thôi..."
Lãnh Hoa Đình nghe Lục hoàng tử cùng thống lĩnh Vũ Lâm quân Lâm đại nhân kẻ xướng người họa cùng nhau nói xấu mình, không khỏi phá lên cười, một người đơn độc mà tranh đấu cùng hai người rất dễ dàng, hơn nữa, trong điện lúc hắn suất lĩnh quân đội đương nhiên đã không chế được cục diện, hắn cũng lười chơi đùa với Lâm đại nhân, thanh kiếm vung lên, một kiếm đâm trúng vào một chân khác của Lâm đại nhân, Lâm đại nhân khó khăn chống đỡ, ngã xuống, vài tên binh sĩ lập tức tiến lên đi đến trói hắn đứng dậy.
Lục hoàng tử vừa đánh vừa lui, thấy Lâm đại nhân bị bắt, trong lòng lại càng sốt ruột, nhưng mà dù sao mình cũng là hoàng tử, Lãnh Hoa Đình có bản lĩnh như thế nào đi nữa, cũng không dám một mình mà giết hắn, liền chuyển thân mình hướng về phía sau khẽ lật, lui ra chiến đoàn, thu kiếm, xoay người chạy ra ngoài điện.
Trong lòng Lãnh Hoa Đình biết hắn đương nhiên là đi tìm Lưu phi nương nương, hắn hiện giờ không rảnh đuổi theo, thu kiếm, đưa tay đến trước mũi Hoàng Thượng kiểm tra, cảm giác vẫn còn hơi thở, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhíu mi, nói với bọn thái giám đang co rúm ở một bên: "Nhanh nâng Hoàng Thượng lên trên giường đi, mời ngự y đến đây."
Lục hoàng tử chạy ra khỏi thư phòng, lại nhìn thấy phía sau không có người đuổi theo, tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng không bất chấp nhiều như vậy, hắn hiện tại quan trọng hơn là phải chạy trốn đến trong điện của Lưu phi nương nương để được bảo vệ, lúc trước khi ra tay với Hoàng Thượng hắn đã gặp qua Lưu phi nương nương một lần, cùng mẫu phi nói chuyện kỹ lưỡng, hắn đi động thủ với Hoàng Thượng, mà Lưu phi đi điều động binh lực Vũ Lâm quân cùng Cửu Môn Đề Đốc, đồng thời phát lệnh đến đại doanh Tây Sơn, điều đại quân lại đây vây quanh phủ Thái tử, khống chế Thái tử.
Nhưng nếu toàn bộ chuẩn bị đều thỏa đáng thì cần thời gian hai ba ngày, cũng may lúc Cẩm Nương cho hắn độc châm đã nói qua, độc phát vừa lúc cần phải ba ngày, đúng lúc phù hợp yêu cầu của hắn, cho nên, hắn mới thừa dịp không có ai lúc Hoàng Thượng phấn khởi, mạo hiểm mà xuống tay.
Nhưng hắn lại không nghĩ rằng, người đàn bà kia, lại lừa gạt hắn, vừa mới đem độc châm đâm xuyên vào da của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng liền gục xuống đất, hắn lập tức hiểu được, bản thân đã trúng kế, hơn nữa, vẫn là do Thái tử gây ra rồi đổ tội lên người hắn, điều này làm cho hắn tức giận không kiềm chế được, nhưng hắn càng biết, lúc này cần nhất chính là sự bình tĩnh, sự việc đã phát sinh, làm sao có thể cứu mình mới là quan trọng nhất, hắn quyết không muốn bị Thái tử nhốt vào địa ngục như vậy, hắn còn có ý chí mạnh mẽ, còn có giấc mộng của bản thân, cũng có dục vọng cần phải thực hiện, cho nên, hắn lúc này nhanh chóng đi tìm người cứu mạng cuối cùng, một tay chủ đạo trong chuyện này chính là Lưu phi, vị mẫu thân tâm cơ thâm trầm kia của hắn.
Biết rõ, lúc này Lưu phi sợ cũng bị đánh đến trở tay không kịp, tình huống cũng có thể rất nguy cấp, nhưng hắn vẫn còn muốn đi gặp bà, là do chính bà buộc hắn đi đến bước này, từ nhỏ, Lưu phi liền dạy cho hắn suy nghĩ là phải đạt được ngôi vị hoàng đế, mọi chuyện đều để cho hắn tranh đấu cùng Thái tử, tuy rằng, hắn không thích, nhưng vẫn bị Lưu phi đứng phía sau giúp đỡ, phải cướp đoạt long ỷ đến cho hắn.
Nếu như nói đây là giấc mộng của hắn, không bằng nói, là giấc mộng của Lưu phi, mẫu phi của hắn, lòng hiếu thắng của bà rất mạnh, dục vọng kiểm soát quyền lực cùng tư lợi cực cao, bà không cho phép nữ nhân khác so với bà mạnh hơn, so với bà hạnh phúc hơn, mà vị nữ nhân tài trí hơn người như Hoàng Hậu bà đấu tranh cả đời cũng đành hết cách, cho nên, bà liền đem hi vọng đặt trên người nhi tử của mình...
Một đường chạy như điên, cuối cùng tới chỗ của Lưu phi, ở Trường Xuân cung, đã thấy bên ngoài lạnh lùng yên ắng, ngay cả những cung nữ ngày thường canh giữ ở bên ngoài điện cũng rất ít, khiến cho hắn cảm thấy kỳ lạ chính là chỗ Càn Thanh Cung đang chém giết kịch liệt như vậy, hậu cung lại là một nơi thanh tĩnh, một chút giống như cũng chưa từng xảy ra chuyện gì, một bộ dạng đầy kinh hoàng hỗn loạn, hơn nữa, những việc nặng nhọc ngày thường đều do bọn thái giám tự tay mình làm, hắn vội vàng tăng tốc bước chân hướng về phía điện Lưu phi chạy đi.
Nhưng khi đi vào trong cung, lại không nhìn thấy bóng dáng của Lưu phi nương nương, những cung nữ ngày thường đều đi theo mẫu phi cũng không gặp, trong lòng hắn căng thẳng, liền bắt lấy một tiểu cung nữ đang quét dọn hỏi: "Nương nương đâu, người đã đi nơi nào?"
Tiểu cung nữ bị bộ dạng sốt ruột của hắn dọa đến sợ hãi, lui vai về phía sau một lúc sau mới nói: "Hồi... hồi bẩm... Điện hạ, nô tỳ... Không biết, nô tỳ chỉ thấy nương nương mang người đi ra khỏi Trường Xuân cung, nhưng không biết đi nơi nào."
Lục hoàng tử nghe thấy nhẹ nhàng thở ra, là tự mình Lưu phi ra ngoài, chỉ cần không phải bị bắt là tốt rồi, nhưng mà, tình hình nguy cấp như vậy, bà đi nơi nào?
Hoàng Thượng gặp chuyện không may chưa đến một khắc, người liền đúng lúc phái Vũ Lâm quân tới cứu trợ chính mình, liền nói rõ rằng, người đương nhiên đã có chuẩn bị, đã như thế, vì sao trước đó người không tự nói với mình? Mà hiện giờ bản thân hắn lâm vào tình cảnh nguy cấp, bà lại đi nơi nào chứ?
Nhất thời trong lòng càng cảm thấy bực mình, nhìn vào cung điện rộng lớn, hắn lảo đảo đi ra khỏi Trường Xuân cung, ngửa đầu nhìn lên bầu trời xanh, một cỗ cô tịch thê lương như quấn lấy toàn thân, đột nhiên hắn cảm thấy mọi chuyện không có ý nghĩa, làm một vị hoàng tử tốt không làm, không nên có ảo tưởng không thực tế như vậy, không nên vì thực hiện dục vọng của Lưu phi mà làm những chuyện vô dụng, kết quả là, chiếc ghế kia không đạt được, sợ là chỉ còn thân bại danh liệt, kết cục lại bị mất mạng.
Tùy tiện đi đến phía sau cung, cũng không biết đi bao lâu, trên đường lại gặp cung nữ, phát hiện bọn họ đều rất bối rối, hành trang cầm trong tay, bộ dạng giống như đi trốn nạn, nhìn thấy hắn, đều lui tránh ra.
Hắn đột nhiên vừa nâng đầu, lại phát hiện bản thân đang trên đường đi đến chỗ Hoàng Hậu nương nương, trong lòng không khỏi một trận tự giễu, hồi còn nhỏ hắn rất hâm mộ Thái tử có mẫu thân là một vị Hoàng Hậu, suy nghĩ rằng Thái tử sở dĩ có thể trở thành Thái tử, đơn giản là do mẫu thân của hắn là Hoàng Hậu, cho nên, không cần phải cố gắng mà trả giá nhiều như vậy, đi tranh thủ làm vui lòng phụ hoàng, thiên hạ này cũng là của hắn.
Hơn nữa, cho tới bây giờ Hoàng Hậu nương nương cũng sẽ không giống như Lưu phi nương nương, trách móc Thái tử nặng nề, ngẫu nhiên hắn cũng có thể nhìn thấy, Hoàng Hậu đối với Thái tử ôn hòa thân cận, không giống mẫu phi của hắn, đối đãi với hắn giống như một sủng vật thuần dưỡng bên người, lúc nghe lời người, liền sờ đầu hắn hai cái, nếu có chút phản kháng, liền nghiêm khắc khiển trách, thậm chí, tùy ý mà mắng chửi.
Hắn hết sức lấy làm kỳ lạ, đi tới cửa trước mắt, thật không ngờ mình tại sao lại muốn chạy trốn đi, nhưng mà lại chạy đến Khôn Ninh cung, càng đến gần, tim của hắn đột nhiên lại hưng phấn lên, bởi vì bên ngoài Khôn Ninh cung lại vây đầy các binh sĩ của Vũ Lâm quân, nhìn thấy binh lực kia, đúng là so sánh với một phần cứu mình trong thư phòng nhiều hơn rất nhiều.
Lục hoàng tử vừa tức giận, liền nhanh chóng đi vào trong Khôn Ninh Cung, thủ vệ Vũ Lâm quân nhìn thấy là hắn, cũng không ngăn cản, hắn rất nhanh liền vào trong điện, nhìn thấy tình hình như vậy, trong lòng ẩn ẩn lại có chút mong đợi, cảm giác hoảng sợ mới vừa rồi lập tức biến mất, nhìn thấy chính giữa Khôn Ninh cung vài ma ma tổng quản cùng cung nữ đều bị quân sĩ không chế, trong lòng cũng có hơn vài phần nắm chắc, bước vào tẩm điện của Hoàng Hậu, quả nhiên liền nhìn thấy Lưu phi đang đứng trong cung của Hoàng Hậu, đi theo bên người nàng, là phó thống lĩnh Vũ Lâm quân.
Hoàng Hậu ngồi ngay ngắn ở phía trên chính vị, trên mặt cũng không xuất hiện sự kinh hoảng sợ hãi, ánh mắt uy nghiêm đoan trang, vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh lùng nhìn Lưu phi đứng ở trước mặt nàng.
"Tỷ tỷ quả nhiên vẫn tốt như vậy, thật can đảm, tới lúc này rồi mà miệng vẫn không vội không hoảng hốt, có lẽ, chỉ sợ là có cách tự cứu mình đi." Lưu phi cười đến mức dịu dàng đáng yêu, cao ngạo mà khinh miệt nhìn Hoàng Hậu nương nương.
Hoàng Hậu bên môi cũng di động ý cười, chậm rãi bưng tách trà lên, mở nắp trà nhẹ nhàng trượt nói: "Thời gian còn sớm, ngươi làm gì phải nóng vội như vậy, ngồi xuống, bồi ai gia uống một chén đi, đều tranh đấu qua vài chục năm rồi, ngươi không biết mệt sao? Nghỉ ngơi một chút đi."
Lưu phi không quen khi nhìn thấy bộ dạng không quan tâm thắng thua kia của Hoàng Hậu, mặc kệ gặp phải bao nhiêu phong ba bão táp, nàng đều có thể lạnh lùng trấn định mà ứng phó, điều này làm sự tức giận của Lưu phi không biết phải trút vào đâu, đột nhiên đi ra phía trước, duỗi tay ra, đoạt đi chén trà trong tay Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu tiện tay liền bưng chén trà giội về phía nàng, nhất thời bị giội làm cho mặt Lưu phi dính đầy nước trà, cũng may trà này cũng đã được pha lâu, cũng không nóng cho lắm, nhưng khiến cho trên mặt của Lưu phi ướt sũng nhỏ từng giọt xuống đất, nhìn rất chật vật.
"Ngươi nghĩ mình là người nào vậy, đồ trong tay ai gia ngươi cũng dám đoạt?" Hoàng Hậu cười lạnh nói.
Lưu phi tức giận đến môi trắng bệch, cũng bất chấp nước trà trên mặt, giương tay lên liền tát một cái về phía mặt của Hoàng Hậu, nhưng rất nhanh, tay nàng đã một bàn tay lớn nắm chặt không thể động đậy, Lưu phi tập trung nhìn vào, thì ra là một vị thái giám thân cận bên người Hoàng Hậu, Lý công công im lặng không rên lên một tiếng, Lưu phi không khỏi giận dữ quát: "Ngươi tên cẩu nô tài kia, có khẩu khí như vậy, thế nhưng còn dám mạo phạm bổn cung?"
Lý công công đưa tay giương lên, bỏ tay Lưu phi ra, nhấp miệng, nhưng vẫn không nói một lời đứng sang bên người của Hoàng Hậu.
Lưu phi thối lui về sau vài bước mới đứng vững, không khỏi càng tức giận, quát to: "Người đâu, trước đem tên thái giám này mang ra ngoài đánh chết cho ta, nhìn xem hắn còn dám cáo mượn oai hùm hay không."
Lập tức có hai gã quân sĩ tiến lên muốn bắt Lý công công, nhưng mà Lý công công cũng là cao thủ thâm tàng bất lộ, hai người kia vừa mới giơ tay ra, giống như là đụng phải một tấm thép to lớn, tay còn chưa chạm vào quần áo của Lý công công, người đã bị đánh trở về, căn bản là không thể đến gần được thân thể của ông.
Đứng ở bên người Lưu phi nương nương là tên phó thống lĩnh Vũ Lâm quân nhìn thấy ánh mắt như đông cứng lại, trên mặt đều có chút trắng bệch, trách không được Hoàng Hậu có thể trấn định tự nhiên như vậy, thì ra, bên người của bà có võ lâm cao thủ như vậy, mới vừa rồi nếu Lý công công không thủ hạ lưu tình, thì cổ tay ngọc ngà của Lưu phi, chỉ sợ đã bị chặt đứt ở đây rồi, vậy mà còn không thấy ông ta ra tay như thế nào, tên phó thống lĩnh cảm thấy như có một cỗ áp lực đang uy hiếp về phía mình, hắn không khỏi thối lui hai bước, bảo trì một chút khoảng cách với Lưu phi.
Lục hoàng tử thấy một màn như vậy, chân mày cũng nhíu chặt lại, đi đến bên người Lưu phi kêu một tiếng: "Mẫu phi."
Lưu phi vốn không đánh được Hoàng Hậu, ngược lại còn bị Lý công công nắm cổ tay đến phát đau liền cảm thấy buồn bực, một lát nhìn thấy Lục hoàng tử đi vào điện, không khỏi chấn động trong lòng hỏi: "Thất bại rồi sao?"
Lục hoàng tử bị nàng hỏi với sắc mặt thất vọng liền cảm thấy buồn bã, bên môi dẫn theo tia trào phúng nói: "Mẫu phi đã sớm dự đoán được có phải hay không?"
Trong mắt Lưu phi liền lộ ra một tia thất vọng cùng xem thường, quát Lục hoàng tử: "Tên Lãnh Hoa Đình kia chỉ là một tên tàn phế, cho dù thân thể tốt thì sao, có thể cố gắng tới đâu, con bằng lòng để hắn giết sao? Mẫu phi phái người đi cứu con vậy người đâu?"
"Lâm đại nhân đã bị Lãnh Hoa Đình bắt sống, nhi tử thật vất vả mới thoát ra, mẫu phi, người quá coi thường bản lãnh của hắn, nhi tử căn bản là đánh không lại hắn." Lục hoàng tử tức giận nhìn Lưu phi, nghe ngữ khí của bà, tựa hồ đã suy đoán được thời gian phát độc ngay tại chỗ, nhưng mà nàng không nhắc nhở hắn, còn khiến cho mình đi mạo hiểm xuống tay với Hoàng Thượng, thật không biết trong lòng của bà suy nghĩ cái gì?
Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, bà bức vua thoái vị, cho dù thành công, ngôi vị kia cũng sẽ để cho hắn không phải sao, nếu như mới vừa rồi thật sự hắn bị Lãnh Hoa Đình khống chế, bà còn có người nào để thừa kế ngôi vị chứ? Chẳng lẽ, bà là một nữ nhân, sao có thể ngồi trên long ỷ được chứ?
"Hừ, nếu ta nói toàn bộ cho con, lấy tính cách yếu đuối của con, làm sao dám ra tay động thủ? Chỉ cần hắn còn tại vị, các ngươi ai cũng không thành công, thời điểm này hắn đang thiếu ngân lượng, vừa đúng lúc để con tặng một số tiền lớn như vậy, hắn tất nhiên sẽ mất cảnh giác, bổn cung làm sao có thể buông tha cho một cơ hội tốt như vậy." Lưu phi cười lạnh nói với Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử trong lòng càng thêm tức giận, quát Lưu phi: "Cho dù như thế, nếu mới vừa rồi con bị Lãnh Hoa Đình giết chết, mọi chuyện người làm, còn ý nghĩa nữa sao? Người có từng lo lắng qua an nguy của con sao?"
"Hừ, hắn sẽ không giết con, cho dù có lộ chân tướng, cũng sẽ đem con bắt ngồi lên, chỉ là, bổn cung cũng hiếu kỳ, hắn làm sao lại có thể bỏ qua cho con?" Đang lúc cái mũi Lưu phi khẽ hừ một tiếng, lập tức lại cảm thấy kỳ quái, như là đang hỏi Lục hoàng tử, hoặc như là tự hỏi mình.
"Người sẽ không sợ hắn bắt con đến uy hiếp người sao?" Ngữ khí của Lục hoàng tử càng thêm phẫn nộ, thì ra, quả thật cái gì bà cũng đều đã tính tới rồi, lúc đó bà có từng xem hắn là con trai của bà không, chẳng lẽ hắn cũng chỉ là công cụ để nàng lợi dụng thôi sao?
"Hắn uy hiếp được ta sao? Cho dù con bị hắn bắt, bổn cung cũng có biện pháp cứu con ra, huống chi, bổn cung cũng nghĩ rằng, con không đến mức vô dụng đến tình trạng này, bản thân mình còn không bảo vệ được, con dựa vào cái gì mà đi lên ngôi vị cao nhất kia? Còn nữa, mẫu phi lại không ngờ rằng, ngay cả Vũ Lâm quân cũng không chịu được một đòn như thế, thế mà lại bị vài tên binh lính lỗ mãng càn quấy kia bắt được."
Sự khinh thường trong mắt Lưu phi ngày càng sâu, quay đầu, không muốn lại nhìn thấy Lục hoàng tử, lại nói: "Con nếu đã đến đây, tốt nhất nên tránh bên người của bổn cung đi, xem bổn cung làm sao đối phó với nữ nhân này, nàng thế nhưng không phải luôn khen nhi tử của mình hiếu thảo sao, bổn cung thật muốn nhìn, trong lúc giữa tính mạng của nàng cùng ngôi vị hoàng đế, thì Thái tử điện hạ, sẽ chọn bên nào đây."
Hoàng Hậu vẫn lẳng lặng nghe cuộc nói chuyện của Lưu phi, trong lòng đối với tình thế bên ngoài cũng có chút hiểu biết, ít nhất, hiện giờ Hoàng Thượng đã trúng độc, bất tỉnh nhân sự, đó là chuyện không thể nghi ngờ, nói cách khác, sự việc đã thành công một nửa, nhưng mà, Hoàng Hậu cũng không dự đoán được Lưu phi có nhiều chiêu như vậy, ngay cả con trai của mình cũng không chiếu cố, trước tiên lại nghĩ phải khống chế mình, chiêu này... Thật đúng là âm độc, hiện giờ nhìn xem Thái tử cùng Lãnh Hoa Đình có thể nhanh chóng khống chế được cục diện này hay không, trước tiên tạm thời bà nên kéo dài thời gian.
Lưu phi khiển trách Lục hoàng tử xong, ngược lại nhìn về phía Lý công công, nhìn thấy hắn bình tĩnh, cảm giác giống như bất động, trong mắt lệ quang chợt lóe, quát to: "Người đâu, bắn tên, giết chết tên thái giám này cho ta."
Lục hoàng tử nghe thấy hoảng sợ, vội hỏi: "Mẫu phi, bắn tên sẽ bắn chết Hoàng Hậu mất. Người điên rồi sao?"
Lưu phi nghe vậy khó thở, trở tay cho Lục Hoàng tử một cái tát mắng: "Ngu xuẩn, ngươi câm miệng cho bổn cung, cút sang một bên."
Lục hoàng tử bị đánh cảm thấy vừa tức giận vừa xấu hổ, oán hận trừng mắt nhìn Lưu phi một cái, không thèm nhắc lại.
Tên phó thống lĩnh kia ngược lại vô cùng trung thành với Lưu phi, không nói hai lời, vung tay lên, rất nhiều cung thủ liền đi ra sắp xếp theo hai bên đại điện, mà Lưu phi lại thối lui qua một bên, để phòng không may.
Sắc mặt Hoàng Hậu rốt cuộc đã có sự biến hóa, cái trán trơn bóng tinh tế toát mồ hôi, thủ đoạn của Lưu phi quả nhiên không giống bình thường, lúc này, là thời gian khảo nghiệm lòng người, Lý công công tuy rằng đối với mình trung thành, nhưng không ai có thể biết được khi tính mạng bị giam giữ, hắn sẽ chọn lựa cái gì, xem cung tiễn thủ hai bên có ít nhất không dưới trăm người, trăm mũi tên cùng nhau bắn về phía này, hắn phải tự bảo vệ mình còn phải bảo vệ bà, sợ là khó có thể lưỡng toàn hai bên... Vốn trong lòng của Lưu phi không nghĩ muốn giết, nàng chỉ là muốn mượn việc này để giết Lý công công, khiến cho mình mất điểm dựa mà thôi.
Vừa nâng đôi mắt lên, quả nhiên nhìn thấy hai tay của Lý công công siết chặt lại, sắc mặt cũng rất trầm trọng, ngữ khí của Hoàng Hậu không khỏi than nhỏ một tiếng, nói với Lý công công: "Ngươi nếu có cách, liền tự trốn đi."
Lý công công nghe vậy ngẩn ra, trong mắt nước mắt nổi lên, thân thể đang cúi xuống cũng đứng thẳng lên, cười nhạt nói: "Lão nô đều đã đến tuổi này, lại là người tàn tạ đến thế này, dù cho có thể chạy thoát, có thể đi nơi nào được? Không bằng vẫn ở nơi này hầu hạ nương nương, có thể hầu hạ bao lâu thì bao lâu, giúp nương nương giải sầu, lão nô bằng bất cứ giá nào cũng sẽ không rời bỏ sinh mệnh của mình, cũng sẽ không khiến cho mũi tên có thể chạm vào thân thể người."
Nói xong, liền nhấc chân lên, đi đến phía trước Hoàng Hậu, dùng thân hình không mấy cao lớn của mình đem Hoàng Hậu chắn phía sau, trong tay vung phất trần lên, lạnh nhạt nhìn Lưu phi, cười nói: "Mưu kế của Lưu phi nương nương quả nhiên rất tốt, chỉ, lão nô cũng là người thích ăn mềm không thích ăn cứng, cho dù chết, cũng muốn che chở chủ tử thoát thân."
Mà một vài cung nữ cùng thái giám đứng hai bên thấy Lý công công như vậy, trên mặt dường như cũng lộ ra vẻ không sợ chết, không hẹn mà cùng đi đến bên người của Hoàng Hậu, đem Hoàng Hậu bảo hộ bên trong thật chặt chẽ, nếu quả thật hướng về phía này, bọn họ, chính là lá chắn ngăn chặn mũi tên, có lẽ chắn không được bao lâu, nhưng có thể tạm thời ngăn được thì ngăn.
Trong cung có đảo chính, từ trước đến nay nhóm người đáng thương nhất chính là các cung nữ, cho dù lúc này không bị tên bắn chết, một khi Lưu phi thành công, người trong cung Hoàng Hậu đừng người nào nghĩ có thể giữ được mạng, rất nhiều cung nhân đã nhìn thấy nhiều lần, tự nhiên sẽ nghĩ thông suốt việc này, lúc này là thời điểm đánh cuộc, bằng hình ảnh trung thành của mình để cho Hoàng Hậu nhìn thấy, nếu còn mệnh sống, nếu Thái tử thắng lợi, bản thân bọn họ là người có công cứu giá, tương lai, địa vị ở trong cung so với hiện tại sẽ cao hơn gấp trăm lần rồi.
@by txiuqw4