Phiên ngoại 05
"Nhưng mà, lời người đời rất đáng sợ, đệ muội, cho dù tên gọi có được thay đổi lần nữa, cũng không thể thay đổi việc ta đã từng gả cho người khác, chuyện ta làm quả phụ là chuyện chân thực." Thượng Quan Mai vừa nói nước mắt đã rơi xuống, cầm khăn lau nước mắt.
"Ai, nhân sinh trên đời, nếu phải bận tâm thì có rất nhiều, nhưng miệng là của người ta, tỷ không thể quản được người khác sẽ thừa cơ hội nói chuyện nào đó, chỉ cần không nói trước mặt tỷ, tỷ xem như là không biết, chúng ta là vì mình mà sống, không phải vì người khác, Đại tẩu, tỷ sáng suốt như vậy, làm sao lại không rõ điều này chứ? Phải biết rằng, chúng ta cho dù có cẩn thận chu đáo, làm khá hơn đi nữa, vẫn sẽ có người ở sau lưng mà nói xấu chúng ta, đừng nghĩ nhiều như vậy, chờ phụ thân và Nương trở lại, chúng ta cùng nhau thương lượng biện pháp tốt, tỷ nha, cũng chịu không ít đau khổ rồi, nhất định sẽ nhận được hạnh phúc." Cẩm Nương khuyên nhủ, cũng không biết dạng lý luận này Thượng Quan Mai có nghe vào hay không, cho dù tình cách của nàng không câu nệ, nhưng không thể bảo đảm người khác cũng có thể không câu nệ được a.
Thượng Quan Mai nghe thấy quả nhiên không lên tiếng, bất quá, Cẩm Nương đoán chừng nàng tạm thời cũng sẽ không thông suốt, hơn nữa, ở thời đại này, cho dù có chuyện một quả phụ muốn tái giá, cũng phải thực sự giữ đạo hiếu ba năm mới được, đây là quy chế, không có cách nào khác, ngay cả phụ mẫu đại quan trong triều đình chết đi, cũng phải gạt bỏ hết mà về nhà, trông coi linh cửu giữ đạo hiếu, aiz, mình thật đúng là quá nóng lòng, hơn nữa, có thể thấy được bộ dạng Thượng Quan Mai, mặc dù tựa hồ cũng có chút tình ý với Lãnh Tốn, nhưng vẫn rất khó có thể quên Lãnh Hoa Đường, nếu để bộ dạng vậy gả cho Lãnh Tốn, đối với Lãnh Tốn cũng không công bằng.
Bất quá, chuyện này, không cần người khác phải sốt ruột, còn phải xem duyên phận của bọn hắn a.
Cẩm Nương vừa khuyên nhủ Thượng Quan Mai mấy câu, bên kia Phượng Hỉ trở lại hồi đáp, thức ăn ở khách sảnh đã bày xong, nàng liền mời Thượng Quan Mai ngồi vào vị trí.
Tứ Nhi được tiểu nha đầu hầu hạ cũng tới ngồi vào vị trí của mình, Trương ma ma bày ra hai bàn, nam nhân nữ nhân mỗi người một bên ở giữa ngăn cách một bình phong, nói chuyện vẫn có thể nghe được, đầu tiên Tứ Nhi nhìn, đã thấy Lãnh Tốn ở đây, vội vàng hành lễ với Lãnh Tốn, Lãnh Tốn thấy sắc mặt nàng hồng nhuận, trong lòng cũng cao hứng, vừa nhìn thoáng qua bên kia bình phong, có chút lo lắng, lúc trước Thượng Quan Mai cũng không có cho hắn câu trả lời chắc chắn, hắn cũng biết, giữa bọn họ còn có những rào cản rất nặng nề, nhưng mà, hắn cần một lý do, một lý do để hắn có thể vượt qua rào cản, cùng lý do có thể chống lại thế tục, đó chính là tâm ý của Thượng Quan Mai đối với hắn.
Hắn đã yêu đơn phương nhiều năm rồi, vốn là sau khi Thượng Quan Mai lập gia đình, hắn cũng đã hết hy vọng, chẳng qua là, trong nhà sắp xếp cho hắn thành hôn, nhưng làm sao hắn cũng đều cảm thấy không ổn, cho nên vẫn kéo dài, không lập gia đình, chưa từng nghĩ, Thượng Quan Mai thế nhưng trở thành quả phụ. Phần tâm tư đã chết đi lần nữa được đốt lên, nhưng là, hắn không bao giờ... muốn tương tư đơn phương một lần nữa, hắn muốn nàng đáp lại, cùng với sự ủng hộ của nàng, nếu không, hắn thật không có động lực đấu tranh a.
Tứ Nhi thấy sắc mặt Đại bá nhà mình có chút phức tạp, trong lòng cũng hiểu, phu nhân đã từng nói qua với nàng, chuyện tình của Đại bá cùng Thượng Quan Mai, nàng không khỏi âm thầm than thở, trước kia cho dù nàng cùng A Khiêm có tốt hơn một chút, nhưng Đại bá cũng đã ngăn cản không ít, chưa từng nghĩ, chính hắn càng kinh động hơn nữa, thế nhưng lại muốn cưới quả phụ làm chánh thê, chức quan của hắn, vẫn cao hơn so với A Khiêm a, Lão thái gia Lãnh gia đương nhiên nhất định sẽ không đồng ý, ai, thật là nghiệt duyên a.
Tứ Nhi nhìn Lãnh Tốn cũng không lên tiếng, liền lui trở về chỗ ngồi. Lãnh Tốn khẽ ngây ngốc, làm như kịp phản ứng, nhìn Tứ Nhi muốn đi, có một ít lời muốn nói nhưng lại thôi, nhưng trên bàn còn có Lãnh Hoa Đình cùng Trần Nhiên ở đây, hắn cũng không nên nói rõ, không thể làm gì khác hơn là nói: "Đệ muội, phiền toái ngươi, chiếu cố nàng một chút."
Tứ Nhi nghe được sửng sốt, tự nhiên biết trong miệng hắn nàng là người nào, chẳng qua, mình cũng không phải là chủ tử trong nhà này, bất quá là do thân thuộc với Vương phi, cho nên dựa vào Vương phủ mới không cần mà thôi, chỉ có thể coi là nửa người trong nhà, nơi nào có bản lãnh có thể chiếu cố Thượng Quan Mai đây, bất quá, Tứ Nhi cũng là người từng trải, biết hai người yêu thích lẫn nhau nhưng không thể cùng một chỗ, liền gật đầu đáp ứng, trở lại chỗ ngồi.
Trước kia Thượng Quan Mai cũng không cùng Tứ Nhi nói qua mấy câu, dù sao lúc trước thân phận hai người chênh lệch quá lớn, tính tình của Thượng Quan Mai lại cao ngạo, trong mắt làm sao có thể nhìn vào bọn nha hoàn nô tỳ như vậy, chẳng qua là, không nghĩ tới hôm nay bởi vì mối quan hệ với Lãnh Tốn, giữa nàng cùng Tứ Nhi cũng có tầng quan hệ không rõ, thấy Tứ Nhi tới đây, nàng giương đôi mắt lên, đối với Tứ Nhi khẽ gật đầu thăm hỏi.
Tứ Nhi hào phóng cười cười, liền ngồi xuống bên cạnh Cẩm Nương.
Sau khi ăn xong, Tứ Nhi cũng hỏi Cẩm Nương chuyện của Thượng Quan Mai, Cẩm Nương cũng không cảm thấy kỳ quái, chẳng qua là hỏi ý kiến của Tứ Nhi.
Tứ Nhi cười nhạt nói: "Phu nhân người cũng không cần vì chuyện này mà hỏi ta, lúc trước là ta không hiểu chuyện, nhưng đi theo phu nhân nhiều năm, mỗi ngày đều nghe một ít quan niệm của phu nhân, tự nhiên cũng sẽ thuộc lòng, nhất là sau khi gả cho A Khiêm, lại càng không tin cái thân phận môn đăng hộ đối đó nữa... Nói lại, nếu như A Khiêm dám ghét bỏ thân phận của ta nửa câu, ta lập tức để cho hắn ngủ thư phòng đi.
Cẩm Nương không nghĩ tới từ sau khi Tứ Nhi mang thai, nói chuyện so với lúc trước càng thêm lanh lẹ cởi mở rồi, liền dùng ngón tay chỉ vào trán nàng nói: "Biết A Khiêm nhà ngươi sủng ái ngươi, ngươi cũng không cần lớn tiếng tuyên dương như thế, ngươi là có chủ tâm muốn cho mấy người Phong Nhi Song Nhi ghen tỵ với ngươi sao?"
Tứ Nhi nghe thấy che miệng liền cười, nhìn Phong Nhi một cái nói: "Nàng cần ghen tỵ với ta sao? Sợ rằng lời nói của ta mới vừa rồi bọn họ không nghe thấy đâu, tâm trí đã sớm lướt qua bình phong này, bay đến trên bàn bên kìa rồi”.
Bên kia Song Nhi nghe thấy liền che miệng cười không ngừng, lấy mắt dùng sức trừng Phong Nhi, Phong Nhi đang cầm chén muốn giúp Cẩm Nương đựng súp, vừa nhấc mắt, thấy Song Nhi đang nghiêng mắt qua nhìn nàng, không hiểu nhìn trở về, Tứ Nhi thấy liền cười nói: "Xem đi, nàng quả thật không nghe thấy ta nói gì cả, tiểu quỷ kia, cũng không chú tâm hầu hạ một chút đi, cẩn thận súp vẩy vào trên người phu nhân đấy."
Phong Nhi ngày thường đã cùng Tứ Nhi náo nhiệt thành quen, nghe lời này, cũng hiểu Tứ Nhi mới vừa rồi là chê cười nàng, đỏ mặt lên, nhìn chằm chằm Tứ Nhi liền mắng: "Ngươi hãy làm tốt thiếu phu nhân của ngươi đi, đừng tưởng rằng, ngươi có năng lực gì, ngươi lần nữa quở trách ta, cẩn thận con của ngươi ra ngoài, ta đánh cái mông nhỏ của hắn đấy."
Tứ Nhi nghe thấy xem thường nói: "Hừ, ngươi đánh cái mông nhỏ hài tử ta, vậy tương lai con của ngươi sinh ra, nhưng chắc là không lớn hơn hài tử của ta đâu, đến lúc đó, ta để cho hài tử của ta đánh trả lại đi”.
Mấy người cười cười nói nói ăn cơm xong, Lãnh Tốn cùng Trần Nhiên còn có công vụ trong người, liền dùng qua cơm rồi quay trở về, Cẩm Nương tự mình đưa Thượng Quan Mai trở về, trên đường khuyên Thượng Quan Mai một chút, Thượng Quan Mai chẳng qua là lắc đầu, nàng cũng không muốn khuyên nữa, trong lòng cảm thấy sốt ruột như ăn phải đậu hũ nóng, liền đánh chủ ý quay trở về, tính toán trước tiên đem hai đôi Song Nhi - Hỉ Quý cùng Phong Nhi - Trần Nhiên có khả năng này làm tốt rồi hãy nói.
Ngày thứ hai, Cẩm Nương để cho Trương ma ma cùng Tú cô chuẩn bị thật nhiều hậu lễ, mang theo mấy người Dương ca nhi, Phong Nhi, Song Nhi cùng nhau trở về Tôn gia.
Vừa đúng lúc, xe ngựa dừng lại cửa Tôn gia, liền thấy xe ngựa Trữ Vương phủ ở phía trước đã sớm dừng ở cửa rồi, Cẩm Nương trong lòng kinh ngạc, không nghĩ tới Vân Nương cũng trở về, kể từ khi ở cửa hàng thành Đông phân chia cho Vân Nương một phần lợi nhuận, thái độ của Vân Nương đối với Cẩm Nương đã thay đổi 180°, hơn nữa, Cẩm Nương hiện tại lại là Giản Thân Vương phi, thân phận so với Vân Nương, càng cao quý hơn rất nhiều.
Bởi vì thanh danh của Thế tử Trữ Vương phủ cũng không tốt, cho dù Trữ Vương gia đã chết trong địa lao, hắn thừa cơ kế thừa tước vị, sợ cũng có gọt tước, từ Quận Công bị hạ một cấp trở thành Quốc Công Gia rồi, cho nên, Vân Nương đối với Cẩm Nương lại càng ân cần, cách ba ngày năm ngày sẽ đi đến trong phủ của Cẩm Nương ngồi một chút, nói là bởi vì thân thuộc nên muốn qua lại, nếu không, thời gian lâu sẽ trở nên xa lạ.
Cẩm Nương nghe thấy liền cảm thấy buồn cười, nhớ ngày đó Đại phu nhân qua đời, Vân Nương cũng không ít lần âm thầm sai khiến người ngáng chân hại nàng đâu, lúc này ngược lại đem chuyện Ngọc Nương cùng Đại phu nhân chết toàn bộ quên hết rồi, cừu hận gì tất cả cũng không nhớ rõ, điều này cũng khiến cho Cẩm Nương càng ngày càng xem thường nàng.
Nhưng nếu đã đụng phải, vẫn nên cho nàng một chút mặt mũi, nếu không, Vân Nương không chừng lại sẽ nói nàng dùng thân phận của mình tự cao tự đại đây.
Cho nên, xuống xe ngựa, nàng liền đi đến trước xe ngựa Trữ Vương phủ, quả nhiên Vân Nương một thân trắng thuần, trên đầu cũng chỉ là đeo lụa hoa ngay ngắn, từ trên xe ngựa đi xuống, vừa thấy Cẩm Nương ở đây, liền quen thuộc kéo tay của Cẩm Nương: "Tứ muội muội, hôm nay thật đúng là đúng dịp a, làm sao ngươi cũng trở về rồi? Ta còn nói, muốn đi mời ngươi cùng nhau trở thăm tổ mẫu đấy."
"Đúng vậy, thật không biết Đại tỷ tỷ cũng cùng trở về, hôm nay là ngày tốt gì sao?" Cẩm Nương ra vẻ kỳ quái nói.
Vân Nương liếc nhìn trên người của Cẩm Nương đang mặc trường bào bằng gấm ngay ngắn, quần màu xanh nhạt, trong mắt hiện lên sự vui mừng, Đại phu nhân qua đời không bao lâu, Cẩm Nương thân là Giản Thân Vương phi cũng coi như là người giữ đạo hiếu, thậm chí y phục cũng trắng trong thuần khiết, này cũng là biệu hiện nàng tôn trọng Đại phu nhân, nhớ tới mẫu thân của mình, đối xử với đứa con thứ nữ này cũng không có một chút hòa nhã nào, thậm chí còn ngược đãi nàng, trong bụng liền có một chút xấu hổ, nói với Cẩm Nương: "Hôm nay là sinh thần của mẫu thân, làm khó Tứ muội cũng quay trở lại."
Cẩm Nương nghe thấy sửng sốt, quả là đúng dịp, nàng từ đầu đến cuối cũng không biết hôm nay là sinh thần của Đại phu nhân, không trách được Vân Nương lại quay trở về, nhất thời nhớ tới Trinh Nương cũng giống như nàng không biết việc này, vội vàng nói với Vân Nương: "Sinh thần mẫu thần làm nữ nhi đương nhiên là phải nhớ, được, một lát nữa, tỷ muội chúng ta đến trước linh vị, dập đầu mấy cái với nàng."
Lại nói tiếp: "Đại tỷ chưa thấy Dương ca nhi đúng không, ta đi ôm đến." Vừa nói, Cẩm Nương buông tay Vân Nương ra không đợi nàng nói chuyện, liền đi tới phía sau, ở bên tai Trương ma ma thầm thì mấy câu, vừa thuận tiện đem Dương ca nhi bế lên.
Vân Nương vừa nhìn thấy Dương ca nhi, sắc mặt liền ảm đạm, Cẩm Nương thành thân so với nàng trễ hơn, nhưng hài tử cũng đã hơn một tuổi, mà mình đến bây giờ lại không cùng người kia ở qua mấy lần trong phòng, muốn hài tử, đâu có dễ dàng như vậy a.
Dương ca nhi cũng đã trông thấy Đại di này vài lần, tuy hắn còn nhỏ nhưng lại rất tinh ranh, nhìn thấy sắc mặt của Đại di trước mặt không tốt, gương mặt vốn tươi cười cũng đành ủ rũ, tựa đầu nghiêng qua một bên, cũng không để ý tới lời nói Cẩm Nương muốn hắn gọi người khác, Cẩm Nương nhìn thấy sốt ruột, không lễ phép như vậy, nếu để truyền đi, sẽ khiến cho người khác cảm thấy là nàng không biết dạy dỗ hài tử đi.
"Dương ca nhi ngoan, gọi dì cả." Cẩm Nương nghiêm túc mang Dương ca nhi đến đây, trừng mắt nói với hắn.
Ngày thường Dương ca nhi sợ Cẩm Nương trừng mắt hắn, vừa nhìn liền ủy khuất giương cái miệng lên, bất đắc dĩ kêu một tiếng: "Dì cả." Liền lại đem đầu xoay qua.
Vân Nương nhận thấy sắc mắt có chút cứng ngắt, không biết đứa cháu nhỏ xinh đẹp này vì sao không thích mình, liền cầm ngọc bội ra ngoài, nói với Dương ca nhi: "Dương ca nhi, hôn dì cả, dì cả sẽ đem ngọc bội tặng cho con nha."
Dương ca nhi nghe thấy quay đầu lại liếc nhìn ngọc bội kia một cái, vật như vậy hắn cũng không thiếu, so sánh với cái này còn tốt hơn nhiều, trong tiểu bảo rương của hắn không biết đã tập hợp được bao nhiêu rồi, ngày thường, Cẩm Nương ôm hắn tiến cung, hắn thừa cơ làm cho Thái Hậu nương nương yêu thích, miệng vừa ngọt, so với Hoàng Thái tử càng làm người khác yêu thích hơn, Thái Hậu nương nương mỗi lần đều thưởng cho hắn không ít đồ, trong cung đám nương nương vừa nhìn thấy Thái Hậu thưởng cho hắn, dĩ nhiên càng ra sức mà đem đồ thưởng cho hắn, cho nên, hắn có rất nhiều, thứ đồ tầm thường này chắc chắn cũng giống như món đồ chơi trẻ con mà thôi.
Dù sao cũng được, mẫu thân của hắn cũng sẽ đoạt lấy cho hắn, lúc này hắn lại quay đầu đi nhìn xem sắc mặt mẫu thân, thấy sắc mặt mẫu thân nhàn nhạt, liền biết phân biệt tốt xấu nghiêng đầu đi, cũng không đón lấy ngọc bội kia, việc này khiến cho Cẩm Nương cảm thấy lúng túng rồi, nàng cũng không biết cục cưng nhà mình nhận xét món đồ này xấu là dựa vào việc cục cưng quan sát sắc mặt của mình, sợ Vân Nương không được tự nhiên, vội vàng nói với Vân Nương: "Đại tỷ tỷ giữ đi, cho hắn, không chừng hắn làm vỡ mất, đừng lãng phí đồ tốt của tỷ."
Khối ngọc Huân Trữ này cũng không phải là vật phàm, nàng lại là người keo kiệt nhất, mới vừa rồi bất quá là muốn lấy lòng Dương ca nhi thôi, nếu Cẩm Nương đã nói như vậy, nàng liền muốn thu hồi lại đi, ai ngờ Dương ca nhi vừa nghe mẫu thân của hắn nói là đồ tốt, lập tức vừa xoay đầu lại, bàn tay mập mạp nắm lấy, ôm mặt của Vân Nương hôn lấy một ngụm, liền duỗi tay ra, "Cháu hôn dì cả."
Cẩm Nương nhìn thấy vẻ mặt hắc tuyến, Vân Nương cũng không tiện thu hồi lại, gượng cười đem ngọc bội bỏ vào trong tay Dương ca nhi, chính là muốn ôm hắn cũng hôn một cái, Dương ca nhi quay đầu đi, nói với Cẩm Nương: "Mẫu thân, muốn thu lại sao?"
Cẩm Nương đối với nhi tử nhà mình hết chỗ nói rồi, không thể làm gì khác hơn là ngại ngùng cười cười với Vân Nương: "Tiểu tử này, là một tiểu tham tiền, đại tỷ không cần phiền lòng a."
Vân Nương nơi nào có thể so đo cùng tiểu hài tử, cũng là thở dài nói: "Dương ca nhi rất thông minh, Tứ muội muội thật là hảo phúc khí, có một nhi tử đáng yêu như thế, không giống đại tỷ ta."
Cẩm Nương vừa nghe, liền nhìn về phía ma ma đến từ Trữ Vương phủ, vội vàng kéo tay Vân Nương, ôm Dương ca nhi đi về phía trước: "Chúng ta trước đi đến chỗ tổ mẫu vái lạy đi, Dương ca nhi cũng muốn nhìn thấy Hiên thúc thúc rồi."
Vân Nương nghe thấy ngược lại không có nói gì, đi theo Cẩm Nương cùng nhau vào phủ, đến trước phòng Lão thái thái, vừa lúc Hồng Tụ đi ra ngoài, liền để cho Hồng Tụ chào hỏi người hầu Trữ Vương phủ và Giản Thân Vương phủ cùng nhau đi qua bên nhà kề uống trà.
Cẩm Nương liền khuyên Vân Nương nói: "Đại tỷ, ngươi nếu thật là không thích tỷ phu, vậy thì hãy hưu đi, nếu như còn có tình cảm với hắn, vậy thì bỏ qua thôi, cùng hắn sống cho thật tốt."
Vân Nương nghe thấy cũng hiểu rằng Cẩm Nương là thật tâm khuyên nàng, lỗ mũi không khỏi cảm thấy đau xót, gạt nước mắt, nâng đầu lên nhìn về phía phương xa, ánh mắt đều là sự đau khổ ngang bướng, "Tứ muội muội, muội không biết là dưới lớp băng ba thước, không ngày nào mà không lạnh, hắn mặc dù hiện tại đã bớt phóng túng hơn rất nhiều, cũng không ở bên ngoài náo loạn, đối với ta so với trước kia cũng khá hơn rất nhiều, nhưng mà trong lòng ta chính là ngại hắn dơ bẩn, huống chi, trong phủ còn có rất nhiều tiểu thiếp của hắn, ta không để ý tới hắn, hắn liền đi tìm tiểu thiếp suốt ngày ở giữa cùng với đám tiểu thiếp đó khoe khoang trước mặt ta, muội nói làm sao tỷ có thể nhịn được cơn tức này?"
@by txiuqw4