Thực Hoan Giả YêuChương 172-3: Đại kết cục 3
Thấy người đứng trong phòng bệnh, đầu tiên Sở Nhạc Viện ngẩn người, sau đó liền thản nhiên đối mặt.
“Rốt cuộc cô đã tới.” Sở Kiều nhăn mày, giọng lo lắng. Bệnh tình của Quý Tư Phạm nặng như vậy, nhưng ngay cả thăm hỏi cô ta cũng không có.
Tạm dừng, ánh mắt Sở Kiều khẽ động, theo tầm mắt nhìn xuống dưới bụng cô ta, sau khi nhìn thấy vùng bụng bằng phẳng, thất sắc cả kinh, nói: “Cô... cô đứa bé đâu?”
Theo sự ngạc nhiên của cô, ánh mắt của Quý Tư Phạm cũng rơi trên bụng của Sở Nhạc Viện. Sau khi anh thấy phía dưới váy bằng phẳng, sắc mặt biến đổi xanh trắng.
“Không còn nữa.”
Sở Nhạc Viện giơ tay lên đặt ở bụng, bình tĩnh trả lời, “Tôi đã phá bỏ.”
Phá bỏ?!
Sở Kiều chỉ cảm thấy đầu như sắp vỡ, hoàn toàn không dám tin.
“Tại sao?” Người đàn ông bình tĩnh nhưng giọng nói vang lên đầy run rẩy, mang theo sự chất vấn tuyệt vọng.
“Tại sao?!” Sở Nhạc Viện cười hỏi ngược lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Quý Tư Phạm: “Quý Tư Phạm, anh thật sự cho rằng tôi sẽ sinh con cho anh sao? Đúng là nực cười! Sau khi anh đã làm những chuyện đó với tôi, còn trông cậy vào tôi sinh con dưỡng cái cho anh sao? Anh đừng mơ!”
“Sở Nhạc Viện!” Gân xanh trên trán Quý Tư Phạm nổi lên, nơi sâu nhất trong mắt một màu đỏ tươi, “Đứa bé là vô tội.”
“Đương nhiên đứa bé vô tội.” Sở Nhạc Viện cười cợt nhả, “Nhưng nó là đứa bé của anh, tôi hận anh, cũng tự nhiên sẽ không yêu nó!”
“Cô –” Quý Tư Phạm cắn môi, gương mặt tuấn tú trở nên thống khổ.
“Tư Phạm.” Sở Kiều vội vàng đưa tay giữ lấy anh, muốn gọi bác sĩ tới, nhưng bị anh ngăn lại.
Nhìn gương mặt trắng bệch của anh, hốc mắt Sở Nhạc Viện dần dần chua xót, cô cắn chặt môi, bổ thêm một đao hận thù: “Quý Tư Phạm, anh sẽ nhanh chóng chết thôi, ai ngu ngốc mới sinh con cho anh! Tôi còn trẻ, tôi không muốn vì anh mà thủ tiết cả đời...”
Bộp –
Mặt Sở Nhạc Viện bị tát nghiêng đi, lòng bàn tay Sở Kiều tê dại, lửa giận cuồn cuộn trong lòng.
“Cút ra ngoài!”
Trở tay lau khóe miệng một cái, Sở Nhạc Viện nhìn chằm chằm Sở Kiều mỉm cười, hỏi: “Việc này chị kích động làm gì? Chẳng lẽ còn muốn cùng anh ta nối lại tiền duyên sao?”
Mở ví ra, Sở Nhạc Viện móc ra tờ giấy thỏa thuận li hôn, trở tay nhét lên trên giường bệnh, hờ hững nói: “Xin anh mau chóng ký xong, để luật sư thông báo. Còn nữa, tất nhiên anh phải trả tiền nuôi dưỡng tôi, nếu như số lượng tôi không hài lòng, tôi sẽ mời luật sư khởi tố anh!”
Sắc mặt Sở Kiều tái xanh, giơ ngón tay chỉ ra cửa, quát: “Sở Nhạc Viện, Sao cô không chết luôn đi?!” Nếu như không phải còn chiếu cố bệnh tình của Quý Tư Phạm, Sở Kiều thật sự muốn đánh cô ta! Đánh chết cô ta!
Xoay người, Sở Nhạc Viện cười đi ra khỏi phòng bệnh. Một khắc kia khi đưa lưng về phía sau, nước mắt mà cô ta kìm nén trong hốc mắt, đột nhiên rơi xuống.
“Bác sĩ! Bác sĩ!” Trong phòng bệnh đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô của Sở Kiều, bác sĩ y tá bước nhanh đến bên này.
Sở Nhạc Viện kinh ngạc dừng bước, mắt thấy bác sĩ chỉ huy y tá, vì Quý Tư Phạm bất tỉnh mà tiến hành kiểm tra. Tất cả cảnh vật trước mắt đều trở nên mơ hồ, hóa hợp vào hơi nước mờ mịt trong đôi mắt của cô ta.
Tư Phạm, nếu như hận cũng là một loại tình cảm, vậy em nguyện ý để cho anh hận em.
Ít nhất như vậy, anh còn có thể vĩnh viễn nhớ đến em, sẽ không quên mất em.
Ba ngày sau, tình huống của Quý Tư Phạm ổn định lại. Đồng thời bác sĩ cũng nói cho bọn họ biết có một tin tức cực tốt, đã tìm được thận tương xứng với anh. Ước chừng sau một tuần lễ, là có thể tiến hành giải phẫu.
Mọi người đều nói từ chỗ chết mà sống lại, Sở Kiều nghe tin tức này, mừng rỡ đến rơi lệ.
Mấy ngày nay, Sở Kiều vội vàng an bài chuyện phẫu thuật của Quý Tư Phạm, hơn nửa thời gian đến Thì Nhan đều là buổi chiều.
Đưa Quyền Yến Thác đi, Sở Kiều đứng ở trong phòng bếp nấu cháo. Bác sĩ đặc biệt dặn dò, bệnh nhân trước khi tiến hành phẫu thuật không thể bị cảm, mỗi một chỉ tiêu đều phải đạt yêu cầu trong phạm vi, mới có thể tiến hành phẫu thuật.
Sở Kiều giúp anh mời một người trông nom, người này rất cẩn thận, chăm sóc coi như chu đáo. Nấu xong cháo, cô muốn tự mình đưa qua.
Leng keng –
Chuông cửa nhà vang lên, Sở Kiều tắt bếp, đi tới trước điện thoại theo dõi, thấy người đứng ngoài cửa lớn, ánh mắt thoáng chốc trầm xuống.
Vốn không muốn quan tâm tới cô ta, nhưng nghĩ lại Sở Kiều mím môi đi ra ngoài. Mở cửa hông ra, Sở Kiều đi ra từ bên trong, sắc mặt chán ghét nhìn cô ta chằm chằm.
Sở Nhạc Viện cũng không tức giận, ngược lại khuôn mặt tươi cười, “Còn tường rằng chị không có ở nhà.”
Lời nói không có dinh dưỡng như vậy, Sở Kiều lười trả lời, mắt nhìn chằm chằm mũi chân.
“Cái váy này, là mẹ tôi để lại cho tôi.” Sở Nhạc Viện đưa túi trong tay ra, nói: “Tôi nhìn bộ y phục này, chắc tôi không có cơ hội mặc nó, cho nên lấy ra trả lại cho chị.”
Sở Kiều biết chiếc váy đó. Mẹ của cô cũng có một cái, Giang Tuyết Nhân cũng có một cái. Theo lý thì nên vứt bỏ, nhưng váy này là mẹ cô thích nhất, nên cô miễn cưỡng nhận lấy.
“Sở Nhạc Viện.”
Sở Kiều nhíu mày nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt lo lắng, “Tôi vốn cho rằng, tình cảm cô đối với Quý Tư Phạm luôn là thật lòng. Mà bây giờ tôi mới biết, thứ như các người căn bản cũng không hề có tình cảm! Cô biết yêu là gì sao? Cô biết cái gì gọi là vợ chồng sao?”
“Thời điểm anh ấy tốt đẹp, cô liều chết giữ lấy anh ấy không buông. Lúc anh ấy ngã bệnh, cô liền một cước đá anh ấy ra? Sở Nhạc Viện, cô và mẹ cô độc ác giống nhau, cô cũng sẽ có báo ứng!”
Sở Kiều nhìn chằm chằm chiếc bụng bằng phẳng, ánh mắt càng tối tăm: “Có bao nhiêu người muốn có đứa bé cũng không có, thế nhưng cô lại nhẫn tâm phá bỏ? Sở Nhạc Viện, làm sao cô có thể ác độc như vậy? Một sinh mệnh bé nhỏ vô tội như vậy, làm sao cô nỡ xuống tay?!”
Sở Kiều mắng cũng chưa hết giận, ánh mắt lộ ra sự chửi rủa.
“Mắng hay.” Sở Nhạc Viện cười khẽ một tiếng, trong mắt không mang nửa điểm tức giận, “Tôi chính là người như vậy, hôm nay chị mới biết sao?”
“Chết cũng không hối cải!”
Nụ cười của Sở Kiều rét lạnh, hung dữ trừng mắt với cô ta, “Sở Nhạc Viện, cô ngàn tính vạn tính, cũng không ngờ được Quý Tư Phạm đã tìm được người có gan phù hợp hiến tặng phải không?”
Nghe vậy, hình như Sở Nhạc Viện khẽ kinh ngạc một chút, rồi sau đó cười nói: “Thật sao? Thật đúng là tôi... không nghĩ tới.”
Giọng nói của cô có chút kỳ quái, Sở Kiều nhếch môi, con ngươi sắc bén quét về phía cô ta.
Sở Nhạc Viện né tránh ánh mắt dò xét của cô, khóe miệng nở nụ cười vừa đúng, “Làm phiền chị nói với anh ta một tiếng, tôi chúc anh ta sống lâu trăm tuổi.”
Lời này nghe ra quả thật là không ra tốt xấu, Sở Kiều xách theo túi, không muốn lãng phí nửa câu với cô ta nữa.
“Chị --”
Sở Kiều xoay người, lại chợt nghe thấy người phía sau mở miệng. Cô ngẩn ra, cũng không quay đầu.
“Tôi hiểu rất rõ về chuyện mẹ tôi đã làm, không phải nói xin lỗi là có thể chuộc được tội. Mà tôi vẫn nghĩ muốn nói một cậu với chị, thật xin lỗi! Còn có chuyện trước kia, tôi đã từng thương tổn chị, thật xin lỗi!”
“Hai mươi mấy năm này, tới cùng chúng ta cũng không từng thân thiết.” Sở Nhạc Viện nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, hốc mắt từ từ ướt át, “Bất luận trước đây chúng ta có xảy ra cái gì, nhưng lúc này tôi đối với chị mà nói, đều phát ra từ thật lòng.”
Cô ta dùng sức hít hít mũi, đem nước mắt trong hốc mắt bức trở về, nói: “Chị, tôi chúc chị, từ nay về sau mong gì được nấy.”
Sở Nhạc Viện từ từ cúi người xuống, hướng về phía bóng lứng của cô, bái một cái thật sâu.
Chị, thật xin lỗi.
Sở Kiều cau mày, đợi cô xoay người lại, người phía sau đã đi xa. Mới vừa một khắc kia như ảo giác, tại sao giống như cô nghe được âm thanh tan nát cõi lòng.
Sở Kiều bỏ cái ý niệm buồn cười này đi, mang theo đồ trở lại trong nhà. Sau đó, cô trang điểm rồi lấy cháo đã nấu xong, lái xe tới bệnh viện.
Cửa sổ trong phòng bệnh mở ra, Quý Tư Phạm cao lớn mặc quần áo bệnh nhân đứng trước cửa sổ, đôi mắt thâm thúy nhìn về một chỗ nơi xa, hồi lâu ánh mắt cũng không có chuyển.
Sở Kiều bỏ đồ xuống, đứng ở sau lưng anh hồi lâu, nhưng anh nhìn rất nhập thần, không nhận ra sự tồn tại của cô.
Bác sĩ đặc biệt thông báo bệnh nhân không thể bị cảm, Sở Kiều đi tới, đóng cửa sổ đang mở rộng vào.
“Nơi này gió lớn, rất dễ bị nhiễm lạnh.” Sở Kiều đóng cửa sổ, nhíu mày nhìn về phía anh.
Đôi môi nhỏ lạnh bạc lộ ra sắc trắng, anh cụp mắt, trầm giọng nói: “Em nói, người sau khi chết có còn linh hồn không?”
Sở Kiều ngẩn ra, đôi mày thanh tú khóa chặt: “Có lẽ là có.”
Người già thường nói sau khi con người chết đi linh hồn cũng tản đi, rồi luẩn quẩn ở một nơi nào đó trên thế gian này.
Cũng chính là âm tào địa phủ mà mọi người thường nói.
“Sở Kiều, nếu như anh bị đưa vào địa ngục thì sao?” Quý Tư Phạm nâng môi lên, gương mặt tuấn tú lộ ra sự mờ mịt.
Giọng điệu của anh hàm chưa mấy phần e ngại, đáy lòng Sở Kiều đau xót, suýt nữa rơi lệ. Cô nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú trắng bệch của Quý Tư Phạm, cười giỡn nói: “yên tâm, ở địa phủ người xấu quá nhiều, người như anh chỉ sợ sẽ không chịu thu nhận.”
Trên mặt Quý Tư Phạm không có biểu cảm gì, hình như còn đang suy tư loại chuyện này.
Bắt lấy tay anh nắm trong lòng bàn tay, đôi mắt Sở Kiều đen nhánh trong suốt, “Tư Phạm, anh không phải lo lắng, tỷ lệ phẫu thuật thành công rất cao.”
Cô đưa tay phủ lên đầu vai Quý Tư Phạm, giọng nói chắc chắn: “Ông trời đối với anh rất tàn khốc, em tin tưởng lần này, nhất định anh có thể chuyển nguy thành an.”
Quý Tư Phạm hờ hững cúi đầu, giọng nói dần trở nên nặng nề: “Sở Kiều, có thể đáp ứng với anh một chuyện được không.”
“Em biết.” Sở Kiều cắt ngang lời anh, nói: “Nếu quả thực có ngộ nhỡ, phần mộ ba mẹ anh, hàng năm em sẽ đi tế bái.”
Đôi mắt thâm thúy của ngươi đàn ông thoáng qua ý cười nhợt nhạt, anh vui vì phần hiểu, cũng cảm ơn phần hiểu này.
“Cảm ơn.” Quý Tư Phạm nhẹ nhàng cầm tay cô.
Nhưng Sở Kiều cũng không tiếp nhận, lạnh lùng nói: “Chờ anh khỏe mạnh cường tráng đứng ở trước mặt em, hãy nói với em tiếng cảm ơn này.”
Nếu như nói giữa anh và cô, loại kết cục nào tốt nhất, vào giờ phút này, bĩnh tĩnh hiếm hoi này là tốt nhất.
Gần tối, Sở Kiều ăn xong cơm tối, rửa bát sạch sẽ. Cô lau khô tay ra ngoài, chỉ thấy Quyền Yến Thác ngồi ở trên mặt thảm bên cạnh bàn trà, cầm bút viết lách.
“Làm gì vậy?” Cô bưng đĩa nho vừa rửa xong, ngồi xuống bên cạnh anh.
Quyền Yến Thác đưa tờ danh sách vừa viết xong cho cô nhìn, “Nhìn hành trình anh sắp xếp một chút, có hài lòng không?”
Sở Kiều liếc mắt mấy cái, môi đỏ mọng khẽ vểnh lên, “Cuối tuần Tư Phạm sẽ phẫu thuật, chúng ta không thể rời đi.”
“Thế nào là không thể?” Quyền Yến Thác cau mày, giọng không vui nói: “Ngày hôm qua Tấn Thần lại gọi điện cho anh, thúc giục chúng ta đi qua đấy.”
Đem quả nho sau khi đã lột vỏ, Sở Kiều bỏ vào trong miệng của anh, nói: “Em không yên lòng.”
“Yên tâm đi, anh đều đã sắp xếp xong xuôi.” Quyền Yến Thác ăn hết quả nho đưa tới, mày kiếm nhíu lại. Những thứ lên men gì đó, anh đều không thích.
“Trông nom anh đã mời hai người, bác sĩ cũng đã an bài xong.” Quyền Yến Thác ôm bả vai của cô, đem cô đặt vào trong ngực, “Chúng ta đi ba ngày, sẽ trở về trước thứ tư tuần sau, không làm trễ nải cuộc phẫu thuật của Quý Tư Phạm đâu.”
“Cái này...” Sở Kiều do dự, nắn quả nho bỏ vào trong miệng, miễn cưỡng gật đầu một cái.
Đôi mắt giống như Hắc diệu thạch của Quyền Yến Thác khẽ chớp, khóe miệng thoáng qua một tia cười khi thực hiện được chuyện xấu xa.
Sáng sớm, Quyền Yến Thác lái xe từ biệt thự ra ngoài, dọc theo xa lộ cao tốc một đường hướng về phía đông, chạy thẳng tới thành phố Hoài Hải láng giềng của thành phố Duật Phong. Hai thành phố cách nhau hơn hai trăm cây số, đi ô tô cần ba giờ lái xe.
Chiếc Hummer màu đen đi qua cửa thu phí, Quyền Yến Thác lái xe chậm lại. Sở Kiều nhìn phía bên ngoài xuyên qua cửa sổ xe thoáng mát, bên môi nở chút ít ý cười.
Tuy nói khoảng cách giữa hai thành phố không tính là xa, nhưng thành phố Hoài Hải là thành phố duyên hải điển hình. Hoàn cảnh tốt, khí hậu dễ chịu, mà ngay cả cây cối trồng trọt so với những địa phương khác cũng tươi tốt khỏe mạnh hơn.
Quả nhiên là một địa phương tốt.
Quyền Yến Thác thấy cô có tư vị, không khỏi cười nói: “Như thế nào?”
“Vô cùng tốt.” Sở Kiều mắt không chớp nhìn chằm chằm bên ngoài, đáp lời.
Qua trạm thu phí tốc độ cao, ven đường dừng một chiếc xe màu đem. Tài xế đứng ở trước xe nhìn quanh, thấy biển số xe của Quyền Yến Thác, lập tức chạy chậm tới.
Quyền Yến Thác cũng nhìn thấy người nọ, lái xe đến ven đường.
“Quyền thiếu!”
Tài xế mặc tây trang màu đậm, giọng nói cung kính: “Tứ thiếu phân phó tôi ở nơi này chờ ngài.”
“Có chuyện gì sao?” Quyền Yến Thác nhíu mày, hỏi một câu.
“Tứ thiếu nó, để cho tôi đi trước dẫn đường, dọc theo đường mang người đi ngắm phong cảnh.” Khi đang nói chuyện, người nọ liếc nhìn Sở Kiều ngồi ở tay lái phụ.
Quyền Yến Thác ngầm hiểu trong lòng, môi mỏng nâng lên độ cong. Phó Tấn Thần người này nhìn rất lạnh lùng, thật ra thì tâm tư lại tinh tế. Anh ta biết Sở Kiều tới chơi lần đầu, đặc biệt sắp xếp người mang cô đi nhìn phong cảnh đặc sắc.
Quyền Yến Thác gật đầu một cái, nói: “Anh dẫn đường đi.”
“Dạ!” Tài xế giao phó đơn giản mấy câu, lập tức xoay người lên xe, lái xe rời đi.
Tốc độ xe trước mặt giữ vững tốt, Quyền Yến Thác một tay cầm tay lái, một tay nắm tay Sở Kiều để trong lòng bàn tay, cười nói: “Tấn Thần không tệ chứ, không phải như em nghĩ đi.”
“Ai biết.” Sở Kiều bĩu môi, mắt chỉ lo nhìn chằm chằm phong cảnh xung quanh.
Quyền Yến Thác không hề giải thích thêm, một đường đi theo tài xế hành sử, gặp địa phương đặc biệt tốt sẽ dừng lại một lát, để Sở Kiều xuống xe đi cảm thụ một chút.
Bãi biển bên này rất sạch sẽ, nước biển xanh thẳm. Bờ cát là cát trắng, dẫm chân lên cảm thấy nhẵn nhụi, không hề cảm thấy bị đâm vào chân.
Sở Kiều tháo giày xăng đan ra, chạy chân không. Cô nhấc váy lên, khiến sóng biển tràn qua chân của cô.
“Thật mát!”
Cô hét lên cười ra tiếng, quay đầu lại ngoắc ngoắc nhón tay đối với Quyền Yến Thác, nói: “Ông xã anh mau tới nha, nơi này có rất nhiều cá nhỏ.”
Quyền Yến Thác đi tới ngắm vài lần, âm thầm thổn thức. Nha đầu này đã bao lâu không đi chơi, thấy mấy con cá chẳng có hình dạng gì đã vui mừng thành bộ dạng này rồi?
“Vui không?” Quyền Yến Thác nhịn cười, nhốt chặt hông của cô hỏi.
Sở Kiều vội vàng gật đầu một cái, bàn chân không ngừng đá đá mặt nước, “Rất vui.”
Tuy là giữa mùa hè, nhưng nước biển buổi sáng vẫn rất lạnh. Quyền Yến Thác sợ cô bị cảm lạnh, cũng không cho cô chơi nhiều, lần nữa mang theo cô lên xe, tiếp tục hướng thành phố Hoài Hải đi.
Không lâu lắm, chiếc xe màu đen dừng lại trước một tòa kiến trúc xanh vàng rực rỡ. Sở Kiều đứng trước cửa xe nhìn qua, bị kinh hách mạnh mẽ đến ngây người. Nơi này là chỗ ăn cơm, nhất định chính là hoàng cung!
“A Thác.”
Cùng với một giọng nói đầy tính từ truyền đến, hai tay Phó Tấn Thần nhét ở trong túi, khóe miệng khẽ nhếch hiện lên mấy phần nụ cười, “Tôi còn tưởng anh rơi ở trong biển rồi, tốc độ đi thật chậm.”
“Cút!”
Một chút hòa nhã Quyền Yến Thác cũng không cho anh ta, mắng: “Vợ tôi thích biển, mang cô ấy đi vui chơi một chút.”
“Thích biển?” Phó Tấn Thần nhíu mày nhìn sang, “Vậy còn không đơn giản, lát mang hai người đi đến một chỗ tốt.”
Ánh mắt của anh ta mang theo tính xâm lược, Sở Kiều xấu hổ cười, chủ động chào hỏi, “Phó tiên sinh, chào anh.”
“Khách khí làm gì?” Môi mỏng của Phó Tấn Thần khẽ cong lên, nói: “Tôi và A Thác bằng tuổi, cô không cần phải khách khí với tôi như vậy.”
“Khách khí một chút cũng tốt.” Sở Kiều vô tâm lầm bầm một câu, lại thấy Phó Tấn Thần quay sang, ánh mắt bắn thẳng về phía cô.
Trái ngược lại hoàn toàn với nhã nhặn trêu đùa vừa rồi, lúc này đáy mắt Phó Tấn Thần giống như kiếm {ngâm độc}. Theo bản năng Sở Kiều kéo Quyền Yến Thác, gần như vượt qua anh ta.
“Fuck! Ánh mắt của cậu là gì!”
Quyền Yến Thác giơ tay lên hướng về phía anh ta đánh tới, quát: “Hù dọa vợ tôi à.”
Nghe được lời anh nói, đáy mắt tàn khốc của Phó Tấn Thần mới thu lại. Chỉ là trong nháy mắt, anh ta lại thay bằng nụ cười tà mị không chút để ý, “Lòng dạ hẹp hỏi!”
Sở Kiều theo dõi vẻ mặt biến hóa của anh ta, âm thầm kinh hãi. Người đàn ông này thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh, nhất định là tâm cơ thâm trầm, không dễ dàng chung đụng.
Bước vào tòa khách sạn xanh vàng rực rỡ, Sở Kiều đích thực nhìn không chớp mắt. Trước kia cô cảm thấy, Lam Điều đã quá xa xỉ, nhưng nếu so với nơi này, thì đơn giản là thấp hơn không biết bao nhiêu lần!
Trên mặt đất đều là nền đá xanh, nó là thứ mà trong hoàng cung thời cổ đại gì đó mới có thể lát. Bốn phía có cột trụ mạ vàng sừng sững, kéo thẳng đến đỉnh.
Sở Kiều ngửa đầy nhìn xem, chỉ thấy mái vòm trung tâm xếp tầng lên nhau, lơ lửng xuống, từng tầng đan xen hợp lý, có chừng chín tầng.
Trời ạ!
Níu Quyền Yến Thác lại, Sở Kiều hướng về phía lỗ tai anh, hỏi: “Khách sạn này, là anh ta mở sao?”
Quyền Yến Thác mím môi cười cười, vừa định há mồm, lại bị người đàn ông bên cạnh mỉa mai.
“Tôi chỉ có một phần cổ phần thôi.” Trong tay Phó Tấn Thần kẹp một điếu thuốc, nhếch miệng nở nụ cười mê người.
Sở Kiều bĩu môi, nghĩ thầm cô đâu có hỏi anh ta, người này thật không biết phép lịch sự, thế nhưng còn nghe lén người khác nói chuyện?!
“Chồng cô cũng có cổ phần.” Sắc mặt của cô lộ ra vẻ không vui, Phó Tấn Thấn hếch mày, tức thời bổ sung một câu.
Nghe vậy, Sở Kiều kinh ngạc mở to mắt, nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh hỏi, “Anh đầu tư lúc nào vậy?”
“Đoạn thời gian trước.” Quyền Yến Thác vòng tay nắm chắc hông của cô, vây cô vào trong ngực, “Tất cả mọi người đều biết, nên anh liền đi theo tham gia náo nhiệt, vui đùa một chút thôi.”
Tham gia náo nhiệt? Còn vui đùa một chút thôi?
Mặc dù cô học thiết kế, không phải kiến trúc, nhưng mấy năm nay gặp qua cũng không ít. Xây dựng khách sạn lớn như vậy, xếp hạng sao không cần phải đề cập đến, nhưng nhìn cấp bậc tinh xảo, thì đây tuyệt đối là dùng vàng thật bạc trắng để xây dựng.
Cường hào!
Sở Kiều âm thầm oán than, ngửa đầu che ở bên tai Quyền Yến Thác, nói: “Cường hòa, theo em làm bằng hữu đi?”
Quyền Yến Thác dở khóc dở cười nhìn cô, vẻ mặt cưng chiều nói: “Nếu chồng em là cường hào, thì em chính là bà địa chủ.”
“...”
Sở Kiều tự biết không nói lại được, thức thời ngậm miệng.
Đoàn người cười cười nói nói đi vào phòng. Đẩy cánh cửa lớn màu đỏ thắm, Sở Kiều coi như hoàn toàn thấy được cái gì gọi là đẳng cấp!
Vách tường có chín con rồng, rồng được điêu khắc mềm mại, bàn được làm bằng gỗ lim khảm tơ vàng, phía trên còn có một ghế rồng.
Ách, thật sự là ghế rồng.
Cái ghế kia có ánh vàng rực rỡ, bốn phía được điêu khắc rồng bay, giống như đúc với ghế hoàng thượng ngồi trên ti vi.
“Không phải chứ?” Sở Kiều nhếch môi, kinh ngạc nói: “Nếu là như vậy, thì phụ nữ nơi này đều nên mặc phục sức thời mãn thanh, trên đầu mang kỳ đầu, dưới chân đạp guốc cao chứ?”
Lời của cô mới vừa thốt ra, nhân viên phục vụ mặc đồng phục đi từ ngoài vào, mọi người ăn mặc như cung nữ trong hoàng cung.
“Phụt –”
Sở Kiều liền phun ra một ngụm trà, ho khan đến sắc mặt đỏ lên.
Quyền Yến Thác giúp cô khẽ vuốt ve sau lưng, dặn dò: “Chậm một chút.”
Làm chậm nhịp thở, Sở Kiều không nhẫn nại được châm chọc, “Thế này cũng quá mức rồi.”
“Tấn Thần thích giai điệu này.” Quyền Yến Thác để người ta đổi cho cô ly trà, giọng nói dịu dàng, “Em tập quen là được rồi.”
Cô mới không cần tập quen. Cuộc sống như thế, xin miễn thứ cho kẻ bất tài là cô.
“Mang thức ăn lên thôi.” Ngón tay Phó Tấn Thấn khẽ chọc lên mặt bàn, nhỏ giọng phân phó.
Nhân viên phục vụ giơ tay lên, đưa khăn tay vắt qua vai của mình, cùng nhấn mạnh: “Vâng ạ.”
Sở Kiều lạnh đến buồn nôn, lại bị một trận giọng điệu kia làm cho toàn than nổi một tầng da gà.
Lần đầu Sở Kiều tới thành phố Hoài Hải, đối với cái hoàn cảnh bên này hoàn toàn xa lạ. Cô cũng chẳng thân quen một vòng bạn bè lúc nhỏ của Quyền Yến Thác, cho nên bữa cơm buổi trưa hôm nay, Quyền Yến Thác đặc biệt dặn dò qua, không an bài quá nhiều người.
Hơn nữa những tên tâm thuật bất chính, Quyền Yến Thác đều không cho Phó Tấn Thần an bài xuất hiện, chỉ sợ làm Sở Kiều thấy sẽ ghét bỏ.
Trước bàn bát tiên, Sở Kiều nhìn chằm chằm một đám chén đĩa bằng vàng, nửa điểm muốn ăn cũng không có. Bữa cơm này nếu là đi ăn, vậy muốn ăn hết bao nhiêu tấm vàng đây?
Khắp nơi đều là ánh vàng rực rỡ, vàng làm đau ánh mắt của cô. Thu xếp cơm trưa, trên căn bản cũng là hai người đàn ông này nói chuyện.
Sở Kiều không chen miệng, một đôi mắt đen láy nhìn khắp nơi, chỉ cảm thấy mới lạ. Phải nói Tử Cấm Thành, lúc cô lên đại học cũng có đi du lịch qua. Chỉ là đứng từ xa nhìn, không có cơ hội chạm tới ở khoảng cách gần. Hôm nay nhìn thấy nơi giống y hệt hoàng cung như vậy, trong lòng Sở Kiều không ngừng dâng lên ngứa ngày.
Hơn nữa ghế rồng kia, mặc dù ánh vàng rực rỡ rất chói mắt, nhưng mỗi người nhìn thấy, cũng đều không nhịn được muốn ngồi một chút.
Tại sao lại như vậy? Đáp án rất đơn giản, quân vương vương quyền, bất luận kẻ nào cũng không có sức chống cự.
Mắt thấy hai người bọn họ đang nói chuyện đến vui vẻ, Sở Kiều đứng dậy nhích sang bên ra khỏi bàn, Mục tiêu xác định của cô, là đi thẳng tới ghế rồng kia, sau khi bước lên chín bậc thang, cô ngồi xuống như thật.
“Này!” Phó Tấn Thần lườm một cái, âm thanh trong miệng còn chưa có xuất ra, liền bị Quyền Yến Thác ngăn lại.
“Chớ dọa cô ấy.” Quyền Yến Thác nhíu mày nhìn sang, Sở Kiều đang sờ tay vịn, miệng nhích tới nhích lui, hình như đang đếm xem đến tột cùng có bao nhiêu con rồng được điêu khắc.
“Đàn bà ngồi ghế rồng, điềm xấu!” Đôi mắt hẹp hài đào hoa của Phó Tấn Thần khẽ nheo lại, sắc mặt giống như không vui.
Phó Tấn Thần giờ phút này, chỉ là thuận miệng nói. Nhưng ai biết, ngày đó sau khi có một người phụ nữ khác lúc ngồi lên, câu nói đùa của anh ta ngày hôm nay, lại thành một câu sấm truyền.
Quyền Yến Thác cười nhạo một tiếng, cả giận nói: “Cậu cút đi! Thật sự xem mình là hoàng đế à!”
“Ở Hoài Hải này, gia chính là hoàng đế!” Phó Tấn Thần ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy lóe lên sáng loáng, bộ dáng kiêu ngạo càn rỡ, quả thật rất đáng đánh đòn!
“Chà chà!”
Quyền Yến Thác lườm nguýt, bất đắc dĩ nói: “Thành, sang năm thành phố Duật Phong mới khai phá ngọn núi này, coi như cậu có một phần.”
“Một phần?” Phó Tấn Thần cuộn ngón tay lên, đối với mấy chữ này không hài lòng.
Nếu không tại sao lại nói vô gian bất thương, cởi truồng lớn lên từ nhỏ với nhau, cũng càng ngày càng vô tình!
“Chỉ cần cậu đừng trêu chọc vợ tôi, sang năm nhất định không thiếu chỗ tốt cho cậu.” Quyền Yến Thác nhìn anh ta chằm chằm, tức giận nói.
Phó Tấn Thần hài lòng cười, ánh mắt ôn hòa lại, “Đồng ý.”
Quyền Yến Thác lười phải nhìn sắc mặt hiện tại của anh ta, đứng lên đi về phía Sở Kiều, “Cảm giác ngồi phía trên như thế nào?”
Sở Kiều trừng hai mắt, nói đúng sự thật: “Cái ghế này cứng quá, không dễ chơi.”
“Cắt!”
Bên kia bàn ăn, Phó Tấn Thần khinh thường cười khẽ. Chỉ thấy Quyền Yến Thác quay lại với ánh mắt hung dữ, anh ta cũng chỉ có thể câm miệng.
“Không dễ chơi, vậy chúng ta đi chơi cái khác đi.” Quyền Yến Thác đi lên mang Sở Kiều xuống, ôm lấy cô đi ra ngoài.
Nếu đi tới Hoài Hải, sống phóng túng, dây chuyền phục vụ tự nhiên là Phó Tấn Thần ôm đồm. Lát sau, anh ta lái xe chở vợ chồng bọn họ, đi tới một câu lạc bộ tư nhân.
Câu lạc bộ trang trí kiểu cách, mới sửa chữa vừa mới vừa xa hoa. Quang cảnh xunh quang, bao gồm cả kết hợp đều mang phong cách Nhật Bản.
“Câu lạc bộ tư nhân này, còn chưa chính thức mở cửa hoạt động.” Phó Tấn Thấn đi phía trước dẫn đường, vừa đi vừa giới thiệu với bọn họ.
“Còn chưa hoạt động?” Quyền Yến Thác cau mày, theo bản năng hỏi, “Không phải trong năm đã xây dựng tốt rồi sao?”
Khóe miệng Phó Tấn Thần trầm xuống, thu lại hai mắt hơi dao động, “Tôi nguyện ý! Trang bị mới có foóc-man-đê-hít, gia để bay hết mùi có được không?”
(foóc-man-đê-hít: được sử dụng nhiều trong các vật liệu như gỗ dán, thảm, và xốp cách điện cũng như do các nhựa này sẽ thải fomanđêhít ra rất chậm theo thời gian nên fomanđêhít là một trong các chất gây ô nhiễm không khí trong nhà)
Sở Kiều thiếu chút nữa cười phì ra, nghĩ thầm người đàn ông này sẽ có lòng tốt như vậy sao? Ai tin chứ!
Quyền Yến Thác quét mắt đại khái, đối với mấy đồ này cũng không có nhiều cảm giác lắm. Ánh mắt sắc bén của anh, liếc một cái đã thấy cầu thang phía bên phải sảnh lớn, nối thẳng đến tầng chót.
“Đây là cái gì?”
Sắc mặt Phó Tấn Thần khẽ biến, lập tức từ chối nói: “Đó là tôi tự mình lưu lại, cậu chớ có mò mẫm nhớ thương.”
“Giấu đàn bà à?” Quyền Yến Thác khẽ cười, giọng nói sắc bén.
Phó Tấn Thần giơ tay lên đánh qua, lại bị Quyền Yến Thác lắc mình né tránh, “Gấp cái gì, tùy tiện nói chút thôi.”
Tuy nói nơi này không có hoạt động với bên ngoài, nhưng nhân viên phục vụ đến một người cũng không thiếu, mỗi ngày bật đèn sáng trưng, rồi không đón khách, tiêu phí này cũng là một khoản chi không nhỏ.
Sở Kiều dùng ánh mắt người làm ăn quan sát, trong lòng lập tức có đáp án. Phó Tấn Thần không biết làm ăn buôn bán!
Dẫn bọn họ đến bên ngoài một bao gian Nhật thức, Phó Tấn Thần dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía Quyền Yến Thác, “Nơi này là chuẩn bị cho hai người, cứ việc chơi thôi.”
Theo tiếng nói của anh ta, lập tức có nhân viên mặc đồng phục tiến lên, mở cửa ra.
Một khắc kia trước mắt sáng sủa, Sở Kiều khiếp sợ lần nữa. Một bể bơi hình tròn xuất hiện trước mắt, nước biển xanh biếc gợn sóng lăn tăn, nóc nhà được thiết kế thông thấu, ngẩng đầu lên là có thể thấy trời xanh mây trắng.
Theo bản năng Sở Kiều đi vào trong, khóe miệng dần dần nâng cao. Chỗ này nhìn thôi cũng làm tâm người ta thoải mái, là một nơi tốt.
“A Thác, không cần quá cảm kích tôi, huynh đệ chúng ta dễ bàn.” Phó Tấn Thần cười vỗ vỗ bả vai Quyền Yến Thác, Khóe mắt lóe lên vẻ tà mị, hơn nữa trong lời nói của anh ta có ý vị, càng làm cho người ta mơ màng.
“Cút đi.” Quyền Yến Thác coi như hài lòng, cười thưởng cho hắn hai chữ.
Phó Tấn Thần là ai? Anh ta thấy Quyền Yến Thác hài lòng, lập tức rời đi.
Trước khi đi, Phó Tấn Thần đặc biệt giao phó nhân viên phục vụ, gian phòng này phải phục vụ thật tốt, nhưng không có đến gần, trừ phi người bên trong cần, những thời gian khác không cho phép người nào tự tiện xông vào.
Quyền Yến Thác nhếch môi, nghĩ thầm cái này cũng khá tốt. Nhìn phần biểu hiện không tệ của anh ta, anh nhất định phải tìm cho anh ta một người phụ nữ cằm nhọn mới được.
Sở Kiều chỉ lo nhìn đông nhìn tây, căn bản không có phát giác bên cạnh đã không còn người. Mà người đàn ông ở sau lưng, đang nguy hiểm tới gần.
“Thích không?” Quyền Yến Thác duỗi tay đặt trước người cô.
Người trong ngực gật đầu ý vị, ánh mắt mỉm cười. Quyền Yến Thác cúi đầu, môi mỏng che ở bên tai cô, nói: “Chúng ta bơi lội chút thôi.”
Bơi lôi? Sở Kiều bỗng nhiên lấy lại tinh thần, từ trong ngực anh lui ra ngoài, “Bơi lội ở chỗ này?”
“Đúng vậy,” Quyền Yến Thác mím môi khẽ cười, nói: “Nơi này không phải để bơi lội sao?”
Nhăn mày lại, Sở Kiều ngửa đầu quét mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, lập tức lắc đàu, từ chối nói: “Không muốn.”
Nơi này nóc nhà trong suốt, Sở Kiều sẽ có loại cảm giác bị người nhìn lén.
“Anh muốn!” Quyền Yến Thác hếch mày lên, môi mỏng mím chặt, “Bể bơi nơi này nhiệt độ ổn định, ngoài ra còn có hiệu ứng lướt sóng.”
“Lướt sóng?” Sở Kiều cắn môi, có chút dao động.
“Nhưng...” Cô nhíu mày, cố gắng tìm lý do, “Không có đồ bơi.”
Lời này đúng với ý nguyện của người đàn ông, Quyền Yến Thác cất bước đi tới trước ngăn tủ, ngoắc ngoắc tay với cô, “Tới đây.”
Sở Kiều vừa đi tới vừa nhìn, trong ngăn kéo này có mấy chục bộ đồ bơi, đồ đàn ông đàn bà đều có, hơn nữa những thức bộ này đều là số đo của cô mặc.
“Anh...” Sở Kiều nén giận chỉ vào anh, sắc mặt khó coi.
Quyền Yến Thác cầm tay của cô, kéo Sở Kiều, giọng nói dịu dàng: “Anh dẫn em ra ngoài chính là vì muốn bổ sung tuần trăng mật, đã đến như này rồi, đương nhiên là muốn vui chơi thật thoải mái mà.”
Lời này ngược lại cũng không tồi.
Sở Kiều lựa chọn một bộ đồ bơi tương đối bảo thủ từ bên trong tủ, nhưng cô nhìn bố trí xung quanh một chút, nhíu mày lần nữa: “Nơi này không có chỗ thay quần áo.”
“Còn cần cái đó sao?” Quyền Yến Thác chê cười, nói: “Nơi này chỉ có em và anh.”
Coi như nơi này chỉ có hai người bọn họ, nhưng dù sao cũng không phải là không gian riêng tư, Sở Kiều vẫn cảm thấy thẹn thùng. Cô ôm đồ bơi, do dự nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, ánh mắt kia rõ ràng là đang khẩn cầu.
Nhưng người đàn ông cũng không quan tâm tới cô, ngược lại ở trước mặt cô tháo dây lưng, rất nhanh đã cởi xuống áo sơ mi và quần trên người, thay quần áo mà hoàn toàn không cố kỵ
“Em xem, có nhiều cách mà.” Thay xong quần áo, Quyền Yến Thác cười nhún nhún vai, xoay người nhảy xuống nước.
Phi! Đồ đàn ông không biết xấu hổ!
Sở Kiều oán thầm, nhưng không dám mắng ra tiếng.
Bùm –
Người đàn ông nhảy xuống nước, trong nháy mắt đã bơi xa ra vài mét. Anh ở trong nước thò đầu ra, hướng về phía bờ cười nói: “Nước ấm vừa đủ, xuống nhanh lên một chút.” Khóe miệng anh treo nụ cười dễ coi đáng ghét, Sở Kiều thấy mà giận sôi lên.
Người ta cũng đã bơi rồi, một mình cô đứng tại chỗ ôm áo tắm ngốc như vậy, thật đúng là buồn cười.
Cắn răng dậm chân một cái, Sở Kiều đưa tay bắt đầu cởi nút áo.
“Vậy mới được chứ.” Quyền Yến Thác cười ra tiếng, lộ ra hàm răng trắng noãn. Anh nhìn chằm chằm từng món đồ Sở Kiều cởi ra, đáy mắt từ từ tối lại.
Cởi toàn bộ trói buộc trên người ra, trái tim lơ lửng của Sở Kiều rốt cuộc cũng để xuống. Nơi này có các biện pháp phòng vệ không tệ, sẽ không có người nào khác đi vào, lá gan của cô cũng lớn dần.
Tính cách này của Sở Kiều, là ghét nhất bị người khác khiêu khích. Quyền Yến Thác ở trong nước trêu tức cô, cô nhất định sẽ tìm biện pháp đánh trả! Bộ đồ bơi kia căn bản không có mấy miếng vải, Sở Kiều hạ quyết tâm, đem đồ bơi nhét vào bên cạnh, trực tiếp trượt vào hồ bơi.
Bơi lõa thể!
Mắt thấy cô trượt xuống nước, gương mặt Quyền Yến Thác kinh ngạc.
Fuck! Cô đây là cố ý!
Rầm –
Một mảnh bọt nước thoáng động, trong nháy mắt Sở Kiều đã lặn đến bên cạnh anh. Cô nâng hai cánh tay lên nhốt chặt cổ của anh, ưỡn ngực vào phía ngực anh mè nheo, “Ông xã, em bơi được không?”
Quyền Yến Thác nhìn chằm chằm người trong ngực, khêu gợi hầu kết chuyển động lên xuống. Anh chỉ cảm thấy trong bụng đang bốc lên ngọn lửa ngùn ngụt, trong nháy mắt đốt tới tứ chi của anh.
Con bà nó, tiểu yêu tinh này!
Đáy mắt anh xoay động dục vọng sâu sắc, Sở Kiều nhếch miệng cười, xoay người một cái bơi vào bờ. Đôi tay cô bám vào tay vịn, nhíu mày nhìn sang, tâm tình lập tức thoải mái.
Phía trước bể bơi là mặt tường thủy tinh. Bên ngoài là mặt biển rộng lớn, bờ cát trắng mịn, từng luồng sóng biển đánh úp về phía bờ, cuồn cuộn nổi lên bọt sóng lăn tăn trắng. Bể bơi nơi này lấy nước biển phía bên ngoài, sau khi lọc thì đưa vào bể bơi, cho nên nước biển có vị mặn.
Bỗng chốc, bể bơi yên tĩnh chỉ có sóng biển vỗ lăn tăn. Sở Kiều còn chưa kịp quay đầu lại, sau lưng đã dán vào một lồng ngực cực nóng bỏng.
“Ông xã...” Sở Kiều chột dạ hô một tiếng, bên hông đã bị túm chặt, người đàn ông giữ cô ở trong ngực, không thể động đậy.
Quyền Yến Thác cúi mặt xuống, ngón tay thon dài lướt qua mái tóc dài ướt át của cô, cười nói: “Đây là hiệu quả lướt sóng, chúng ta nếm thử một chút đi.”
Nước gọn sóng từ từ cuộn lên, Sở Kiều có chút không thể chịu được, xoay người ôm lấy cổ anh, hai chân theo bản năng đạp lên hông của anh. Nhưng cô vừa động mới phát giác có cái gì đó không đúng, bên hông của người đàn ông trơn mượt, cái gì che cũng không có.
Mời vừa rồi lúc anh xuống nước, rõ ràng là mặc quần bơi mà?!
“Anh?” Sở Kiều sợ hãi ngẩng đầu, lại thấy một chiếc quần bơi màu đen của đàn ông trôi lơ lửng trên mặt nước.
Vẻ mặt Quyền Yến Thác không chút biến hóa, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng: “Em bơi lõa thể, dĩ nhiên ông xã phải cùng em rồi.”
Cút! Ai muốn anh bồi!
Trong lòng Sở Kiều mắng như vậy, nhưng nụ cười lại nhuộm đầy lấy lòng, giọng nói ngọt ngào, “Ông xã, em sai rồi.”
Sai lầm rồi? Bây giờ mới biết nhận lỗi, muộn rồi!
“Tới đây.”
“Đừng!”
Người đàn ông bước từng bước ép sát, người phụ nữ lui về sau từng bước.
Nhưng đang ở trong nước, lui có thể lui tới đâu? Sở Kiều nhanh chóng phát hiện không có đường để lui, người đàn ông ở trước mặt cúi người áp xuống.
Một tay anh nâng hông của Sở Kiều, lồng ngực vững chãi dán chặt ở trước ngực cô, “Hư!”
Da thịt cọ sát sinh ra kích thích, làm cho người đàn ông nhắm mắt lại, thì thầm một tiếng hưởng thụ.
Lưu manh!
Sở Kiều cắn răng, gập chân muốn phản kháng, nhưng chân trần bị người đàn ông thoải mái kiềm chế, “Không được nhúc nhích.”
Dưới tình huống này, làm sao có thể bất động? Quyền Yến Thác kéo cả người cô lên, để cho cô tựa vào trong ngực mình, hai người mặt đối mặt.
Hơi thở người đàn ông nóng rực phun ở trên mặt, Sở Kiều lui về phía sau một cái, chống đỡ sau lưng là mép bể bơi lạnh lẽo. Khí lạnh này cùng với lửa nóng của người trước mặt đan xen, cô cắn môi, không nhịn được ưm một tiếng.
“Muốn không?”
Quyền Yến Thác giơ ngón tay thon nhẹ lên, ấn chính xác vào điểm mẫn cảm của cô, anh cũng không vào sâu, rất kiên nhẫn dây dưa. Trêu đùa như có như không như vậy, khiến hô hấp vững vàng của Sở Kiều trở nên dồn dập.
“Ông xã...”
@by txiuqw4