Thực Hoan Giả YêuChương 172-4: Đại kết cục 4
Bên má cô hơi đỏ lên, giọng nói có chút quyến rũ, "Sẽ có người nhìn thấy?"
Người đàn ông nhếch môi cười yếu ớt, đôi môi hạ xuống, hôn nhẹ nhàng lên môi cô, nói: "Anh đã nhìn qua rồi, chắc chắn không có người."
Anh dừng lại, cọ nhẹ trên thân thể mềm mại của cô, khóe miệng nở nụ cười xấu xa, "Trong phạm vi 50m, không có bất kỳ một người nào, cho dù em kêu khản cổ họng, cũng sẽ không có người nghe thấy."
Sở Kiều cắn môi, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng.
Nước trong bể bơi là nước ấm, nhiệt độ thích hợp. Ánh mặt trời chiếu qua tấm kính trên nóc nhà, tia sáng ấm áp chiếu lên cơ thể, càng làm cho nhiệt độ nóng thêm.
Ánh mắt người đàn ông không chút do dự, những chỗ mà anh vuốt ve qua có chút nóng. Ý chí của Sở Kiều có chút thả lỏng, trái tim không tự chủ được mà hôn anh, rồi sau đó trầm luân.
Trong nháy mắt cả cơ thể tiếp nhận, Sở Kiều không hề cảm thấy đau. Có lẽ là do ở trong nước, nên cô cảm thấy rất thoải mái.
"Ưhm!"
Động tác của người đàn ông bỗng nhiên tăng tốc, để cho cô luống cuống chân tay. Đôi mắt ướt của Sở Kiểu bỗng ngẩng lên, nhìn chằm chằm anh, hờn dỗi: "Chậm một chút, đau..."
Bộ dáng đỏ mặt cầu xin tha thứ của cô, đặc biệt quyến rũ người khác. Trên trán gân xanh của Quyền Yến Thác nổi lên, ánh mắt dịu dàng mãnh liệt. Anh cắn chặt răng, nước trong bể bơi bắn ra bốn phía.
Sở Kiều ngửa đầu ra sau, cắn chặt miệng để không phát ra tiếng. Ánh mắt của cô nhìn chằm chằm đám mây trôi trên trời, đột nhiên nghênh đón làm thân thể cô run rẩy, cô vô lực ôm chặt cổ anh, miệng thở hổn hển.
Thể lực của cô không tốt, Quyền Yến Thác thấy cô khóc, bộ dáng cầu xin tha thứ, chỉ có thể ngừng lại. Anh không hề cảm thấy thoải mái, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, bày vẻ mặt đó rõ ràng là muốn cho cô nhìn thấy.
Sở Kiều cũng không tức giận, chỉ cần có thể chạy trốn được anh, thì không cần nhìn vẻ mặt đó của anh?
Đi ra khỏi câu lạc bộ, mặt trời đã lặn. Bên ngoài câu lạc bộ đã có tài xế chờ ở đó, thấy bọn họ ra ngoài vội vàng chạy xe tới, lái xe trở lại khách sạn.
Khách sạn là do Phó Tấn Thần chuẩn bị, giống như phong cách của anh ta, hai chữ, xa hoa.
Sở Kiều nhìn thấy cũng không ít, lúc này vẻ mặt bình tĩnh. Cô tắm vòi hoa sen trong nhà tắm, dùng vòi sen tắm sạch sẽ, vẻ mặt bình tĩnh lạ thường.
Lúc trước nhìn thấy những thứ kia, hôm nay mọi thứ tốt hơn, do hôm nay cô không phải một mình!
Tắm xong, Sở Kiều thay quần áo ngủ. Cô không thích đồ ở khách sạn, cảm thấy đồ có chút không sạch sẽ.
Buổi chiều ở hồ bơi tận mấy tiếng, hiện tại cô cảm thấy rất mệt. Quyền Yến Thác tắm xong đi ra, hỏi cô muốn ăn cơm ở đâu.
Sở Kiều lắc đầu một cái, không nghĩ gì ngã xuống giường. Cô không đói lắm, chỉ muốn ngủ.
Sắc mặt của cô có chút nhợt nhạt, Quyền Yến Thác nhớ gần đây cô rất bận, gọi điện thoại cho quầy phục vụ, đưa thức ăn lên. Rất nhanh, phục vụ đẩy xe thức ăn đi vào, cung kính đưa lên những đồ ăn vẫn đang nóng.
"Muốn ăn cái gì?" Vén vải che lên, Quyền Yến Thác nhìn những đồ ăn được đưa lên, cảm thấy rất hài lòng.
Sở Kiều dựa vào đầu giường, không hứng thú. Cô cau mày nhìn một chút, nhìn thấy những thức ăn dầu mỡ đó khiến cô không muốn ăn, nói: "Em muốn ăn salad."
"Có muốn ăn tôm hùm không?" Quyền Yến Thác đưa salad cho cô, giọng nói dịu dàng: "Tôm hùm ở khách sạn này làm khá ngon."
Sở Kiều ăn vài miếng salad, chua chua ngọt ngọt hương vị cũng không tệ. Quyền Yến Thác bóc vỏ tôm, đưa lên miệng cô, "Há mồm."
Vốn dĩ không muốn ăn, nhưng nhìn thấy anh cười, Sở Kiều gắng gượng mở miệng. Tôm vừa vào trong miệng, mùi tanh bốc lên khiến cô buồn nôn.
Sở Kiều che miệng chạy vào phòng tắm.
"Oẹ..." Sở Kiều dựa bên cạnh bồn cầu, nôn hết các thứ.
"Làm sao vậy?" Quyền Yến Thác chạy theo, đứng ở phía sau của cô, vỗ lưng giúp cô.
Trong dạ dày cồn cào khó chịu, Sở Kiều ói đến chảy cả nước mắt, ói đến nỗi muốn ói cả mật ra, trong miệng khó chịu.
"Khó chịu chỗ nào?"
Nhìn thấy cô ói thành như vậy, Quyền Yến Thác hoàn toàn bị dọa sợ. Anh rót cốc nước ấm đưa cho cô, đưa tay ôm lấy cô, để cho cô ngồi lên chân của mình, chỉ sợ cô bị cảm lạnh.
Sau khi súc miệng, Sở Kiều cảm thấy đỡ hơn. Cả người không còn sức lực dựa vào vai anh, nói: "Em rất khó chịu."
"Khó chịu như thế nào?" Quyền Yến Thác nhìn chằm chằm cô, chỉ thấy khuôn mặt cô tái nhợt.
Sở Kiều lắc đầu một cái, "Cả cơ thể đều khó chịu."
Nghe xong lời này, Quyền Yến Thác càng bị dọa sợ. Nhớ tới những chuyện ở trong hồ bơi, mặt anh không còn chút sắc nào, ôm eo cô đưa đi bệnh viện.
Không phải là bị làm sao chứ?!
"Không đi bệnh viện." Sở Kiều giãy giụa ở trong lòng anh, nhỏ giọng nói: "Em muốn đi ngủ."
"Ngoan, chúng ta đi kiểm tra một chút." Quyền Yến Thác nhẹ nhàng dỗ giành cô.
"Không!" Sở Kiều mở miệng, khóe mắt đỏ lên, "Em buồn ngủ."
Được rồi!
Quyền Yến Thác hết cách với cô, đặt cô lên trên giường, đắp chăn lại cho cô, "Ngủ đi, chồng ở cùng với em, khó chịu chỗ nào thì nói với anh."
"Vâng." Sở Kiều nắm bàn tay anh, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Nhìn thấy cô như vậy, Quyền Yến Thác cũng không muốn ăn. Anh cởi giày lên giường, nằm bên cạnh cô.
Bỗng nhiên, Sở Kiều mở mắt, "Hôm nay là ngày bao nhiêu?"
Quyền Yến Thác ngẩn ngơ, thuận miệng nói: "Ngày 17."
Ngày 17?
Sở Kiều vén chăn lên đi xuống giường, lấy thứ gì từ trong túi ra, vội vàng chạy vào trong nhà vệ sinh. Các động tác chỉ có trong năm giây, đợi một lúc Quyền Yến Thác mới kịp phản ứng đuổi theo.
Nhưng cô đã khóa trái cửa phòng tắm lại.
"Kiều Kiều..." Quyền Yến Thác đưa tay gõ cửa, hoàn toàn không hiểu, vẫn cho là cơ thể cô không khỏe.
Cộc cộc cộc...
Sở Kiều không nhịn được, nói vọng ra: "Đừng quấy rầy, chờ một chút." Nghe được giọng nói của cô, trong lòng Quyền Yến Thác thả lỏng, ngoan ngoãn đứng đợi ở ngoài cửa.
"A..."
Trong phòng tắm bỗng vang lên một tiếng thét chói tai, ánh mắt Quyền Yến Thác trầm xuống, không kịp nghĩ những điều khác, nhấc chân đạp cửa ra.
"Sao vậy?" Anh xông vào, chỉ thấy Sở Kiều đứng trước bồn rửa tay, ánh mắt đờ đẫn.
"Vợ, em đừng làm anh sợ."
Sở Kiều run rẩy giơ tay lên, chỉ chỉ trên bồn rửa mặt, nói: "Cái đó, cái đó..."
"Gì vậy?" Quyền Yến Thác nóng lòng, chỉ vào đồ cô đang cầm. Trong tay cầm đồ vật dài nhỏ, nhìn giống que thử thai, phía trên mơ hồ có hai vạch màu hồng.
"Đây là cái gì vậy?" Lông mày Quyền Yến Thác cau chặt lại, hỏi.
"Que thử thai." Sở Kiều thở một hơi thật dài, trả lời anh.
Ánh mắt thâm thúy của Quyền Yến Thác sáng lên, giống như hiểu được, "Vậy bây giờ cái này, đến cuối cùng là có ý gì?"
Người trước mặt cắn môi, trong nháy mắt khóe mắt đỏ lên. Quyền Yến Thác thấy vẻ mặt của cô, hình như có chút hiểu rõ, lập tức ôm cô vào trong ngực, an ủi: "Không có việc gì không có việc gì, tháng sau chúng ta tiếp tục cố gắng."
Sở Kiều nhếch môi, nước mắt nước mũi bôi lên hết ngực anh, nói: "Không cần cố gắng."
"Hả?" Quyền Yến Thác nhìn chằm chằm người trong ngực, ánh mắt không hiểu.
Cầm chặt que thử thai trong tay, Sở Kiều nâng cẩn thận trong lòng bàn tay, khóe mắt ướt át, "Chồng, em có thai rồi."
Mang thai?!
Trong đầu Quyền Yến Thác vang lên những tiếng ong ong, như có vật gì đó nổ trong lòng. Một lúc sau, một tay anh ôm chặt Sở Kiều, cười nói: "Vợ, em mang thai thật sao?"
Sở kiều bị anh lắc đến chóng mặt, tựa đầu vào vai của anh, nói: "Phải, nhưng vẫn phải đi bệnh viện để kiểm tra."
Nghe nói như thế, Quyền Yến Thác không nói nữa, lập tức bảo cô thay quần áo, hai người đi bệnh viện kiểm tra. Kết quả kiểm tra rất nhanh, khi Sở Kiều cầm kết quả chuẩn đoán của bệnh viện, xúc động rơi nước mắt.
Từ giờ phút này, cô đã chính thức được làm mẹ. Sau chín tháng, sẽ có em bé ra đời thuộc về bọn cô.
Vui vẻ trở lại khách sạn, mỗi một bước đi, Sở Kiều cẩn thẩn từng bước một. Hô hấp thay đổi có chút khẩn trương, khắp nơi đều hiện lên vẻ ngọt ngào.
Trở lại phòng khách sạn, Quyền Yến Thác bế cô lên giường. Trong thời gian kiểm tra ở bệnh viện, bác sĩ cảnh cáo, trong thời kỳ mang thai không được sinh hoạt vợ chồng.
Nghĩ đến buổi trưa hôm nay anh làm chuyện xấu, bị thầy thuốc kiểm tra ra. Cho nên lúc này Quyền Yến Thác nghĩ đến mà thấy sợ, nếu như buổi chiều anh mà dây dưa một lát, không cẩn thẩn sẽ làm tổn thương đến em bé.
"Thấy sợ?" Sở Kiều nhìn thấy vẻ mặt hối hận của anh, cố ý đùa anh.
Quyền Yến Thác gật đầu một cái, bộ dáng thành khẩn, "Anh lớn như vậy, cũng chưa thấy sợ như bây giờ."
Sở Kiều nhịn cười, cả người tựa sát vào trong ngực của anh.
Tin tức tốt như vậy, nhất định phải chia sẻ với mọi người.
Lập tức Quyền Yến Thác gọi điện thoại về nhà, vào lúc này, tất cả mọi người đều đang dùng cơm. Phạm Bồi Nghi nhận điện thoại, sau khi nghe được tin tức này, bà sửng sốt mất một lúc không có phản ứng, rồi sau đó mở miệng nhưng khóc lên.
"Mẹ!" Quyền Yến Thác gọi bà, nói: "Mẹ khóc gì vậy? Con cũng đã nói rồi, con dâu của con trai người rất lợi hại, nhất định thể xinh cháu đức tôn cho người ôm."
"Ừ..." Phạm Bồi Nghi đang cầm điện thoại rơi lệ, không biết nói gì.
Một tay Quyền lão phu nhân giành lấy điện thoại, giọng nói có chút run rẩy, "Đi bệnh viện kiểm tra chưa? Bác sĩ nói như thế nào?"
"..."
Quyền Yến Thác đỡ trán, vẻ mặt bất đắc dĩ. Xong đời, bà nội anh minh cơ trí nhà anh cũng rối loạn, thế mà lại hỏi một vấn đề ngây thơ đến như vậy.
"Con trai, con đừng đưa Sở Kiều đi chơi, đừng để cho nó mệt quá." Điện thoại lại được chuyển đến tay của cha anh, ngược lại giọng nói của Quyền Chính Nham không thay đổi, chỉ là lời nói không có chút tình cảm.
"Ai, để cho con nói hai câu, mẹ đừng giành của con!"
"Giành cái gì mà giành! Trong nhà này mẹ quyết định!"
"Mẹ còn chưa có nói xong đâu, các người đừng có ngắt lời tôi..."
Cách điện thoại, trong nhà bên kia đã rối như canh hẹ. Đôi tay Sở Kiều đặt trên bụng, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
"A Thác!"
Trong điện thoại đột nhiên truyền đến giọng nói của một người phụ nữ, Quyền Yến Thác đang cầm điện thoại cười lên: "Chị, chị đang ở nhà."
"Thôi nói chuyện một ngày rồi cũng nên tắt máy thôi, sớm một chút mang vợ em về nhà." Quyền Sơ Nhược cầm điện thoại, vẻ mặt lạnh lùng cũng dần dần hiện lên ý cười, "Chúc mừng các người."
Chà chà! Thời khắc quan trọng, vẫn là chị của anh, đầu óc vẫn là tỉnh táo nhất.
"Cám ơn chị, ngày mai chúng em sẽ trở về." Quyền Yến Thác cúp điện thoại, gương mặt tuấn tú tươi cười.
Vừa tắt điện thoại, Phạm Bồi Nghi lập tức tức giận, quát: "Cái con bé này làm cái gì vậy, mẹ còn rất nhiều lời vẫn chưa có nói?"
"Chờ bọn nó quay trở lại rồi nói." Quyền Sơ Nhược khoác vai của bà hiên ngang đi về phía phòng ăn, nâng đồng hồ lên, nói: "Thời gian này, cháu trai của mẹ rất đói bụng."
"A, đúng đúng." Phạm Bồi Nghi vội vàng gật đầu, nhưng lại nhớ ra chuyện gì đó, quay trở lại cầm điện thoại lên, "Mẹ muốn dặn dò bọn nó, những thứ cần phải kiêng..."
"Mẹ," Quyền Sơ Nhược gian xảo đẩy tay của bà, hai con mắt chớp chớp, nói: "Ngày mai bọn A Thác sẽ quay về, chúng ta nấu canh tổ yến, phải đi hầm cách thủy ăn vào mới bổ dưỡng, bây giờ mà mẹ đi chuẩn bị, vẫn còn kịp."
"Đúng!" Phạm Bồi Nghi vỗ đùi, nói: "Mẹ sẽ đi làm ngay bây giờ."
Cuối cùng, cô lại bổ sung một câu: "Mẹ cũng chuẩn bị cho con một phần nha."
"Làm sao phải chuẩn bị cho con?"
Nghe vậy, Quyền Sơ Nhược cau mày, khóe miệng trầm xuống, "Con không muốn sinh em bé."
"Phi phi phi..." Phạm Bồi Nghi giận tái mặt, quát lớn: "Không cho nói hưu nói vượn."
Bên này Phạm Bồi Nghi vội vàng đi chuẩn bị canh tổ yến, Quyền lão phu nhân cũng không
rảnh rỗi, bà gọi dì Lan đến, dặn dò: "Bữa cơm trưa ngày mai chuẩn bị thức ăn nhiều một chút, chuẩn bị một ít khẩu vị của phụ nữ mang thai..."
Quyền Sơ Nhược đang cầm chén cơm, bĩu môi, "Cha, người làm gì vậy?"
"Tra từ điển." Quyền Chính Nham để đũa xuống, vui vẻ đi về phía thư phòng.
Thở dài, Quyền Sơ Nhược dùng đũa chọc bát cơm, vẻ mặt buồn buồn. Những người này, thật là có cháu trai quên luôn con gái! Hừ, mọi người chả ra làm sao? Chẳng lẽ không ai nhìn ra tâm trạng của cô đang không tốt sao?!
Nghỉ ngơi ở khách sạn một đêm, cơ thể khó chịu của Sở Kiều cũng đỡ hơn nhiều. Mở mắt nhìn ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ, cô nằm ở trong chăn, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt ở trên bụng, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng.
Cục cưng, buổi sáng tốt lành.
Cô nhỏ giọng nỉ non, ngay cả hô hấp cũng mang theo chút ngọt ngào.
Người đàn ông nằm bên cạnh động đậy, đôi mắt giống như Hoắc Diệu Thạch từ từ mở ra. Buổi sáng, ánh mắt của anh đặc biệt sáng ngời.
Dĩ nhiên, buổi sáng, sáng ngời không chỉ là mắt.
Quyền Yến Thác theo thói quen ôm Sở Kiều vào trong ngực, nghiêng người áp trên người của cô. Gương mắt tuấn tú của anh chôn ở cổ cô, dùng sức ôm eo cô, đang bắt chước động tác nào đó, cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ, "Tiểu yêu tinh, làm chết em!"
"Ưhm!"
Bụng bị đụng đau, Sở Kiều hung hăng vỗ vào phía sau lưng của anh, quát: "Không cho đụng vào bụng của em."
Chữ "bụng" lọt vào trong lỗ tai của người đàn ông. Động tác của anh dừng một chút, hình như nghĩ đến cái gì, cả người đứng lên, khuôn mặt tình dục trong nháy mắt tiêu tán, "Có bị đụng không? Bụng có đau không?"
Sở Kiều nhìn anh chằm chằm, cố ý bày ra vẻ mặt đau khổ, nói: "Đau quá."
Trong lòng người đàn ông hoảng hốt, vén chăn lên nhảy xuống giường, bắt đầu lấy quần áo mặc lên người, "Chúng ta đi bệnh viện."
Phì...
Nhìn thấy bộ dáng hoang mang sợ hãi của anh, cuối cùng Sở Kiều không nhịn được cười. Cô ôm bụng, cười không một chút kiêng nể, "Anh bị lừa rồi, ha ha ha... ai bảo anh ức hiếp em!"
"..."
Quyền Yến Thác ngẩn ngơ, nhìn bộ dạng của cô, trái tim như bị lửa đốt. Đclmm! Làm anh sợ muốn chết, thì ra là cô nói dối anh!
Đáng đánh!
Người đàn ông bỏ tay ra khỏi túi quần, lại nhảy lên giường một lần nữa, chỉ muốn đánh vào cái mông của cô. Chỉ là trong nháy mắt khi tay vừa hạ xuống, thế nhưng tay anh lại không dùng lực, đánh trên người Sở Kiều giống như là đang gãi ngứa.
"Kiều Kiều." Hai tay Quyền Yến Thác chống ở hai bên cạnh cơ thể cô, đôi mắt lấp lánh. Đôi môi anh hiện lên nụ cười dịu dàng, ánh mắt nhu tình, làm cho trái tim cô đập thình thịch, "Chúng ta có con rồi."
Nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của anh, khóe mắt Sở Kiều ẩm ướt, kéo bàn tay của anh đặt trên bụng của mình, cười nói: “Vâng, chúng ta có con rồi, là đứa nhỏ chỉ thuộc về anh và em, là tình yêu của chúng ta."
Là tình yêu của chúng ta.
Quyền Yến Thác thích nghe cô nói như vậy, anh cười cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, tình yêu triền miên.
Bởi vì kiểm tra Sở Kiều mang thai, cho nên bọn họ muốn nói quay trở lại. Đêm trước khi quay trở lại, Phó Tấn Thần cố ý sắp xếp một cuộc gặp mặt ở quầy rượu, không thì không còn cách nào nói rõ với nhiều người như vậy.
Sở Kiều vừa ra ngoài, tiếng huýt sáo khắp bốn phía.
"Quyền thiếu gia, ngài đi với tốc độ này! Đúng là súng trong vài dặm cũng có thể bắn được!"
"Ha ha ha..."
Đám người này nói chuyện nham hiểm, Quyền Yến Thác nhấc chân đá, mỗi người một phát, lực đạo không hề nhẹ.
Phó Tấn Thần ngồi ở trên sofa hình tròn, hai chân vắt chéo, anh nhìn thấy Sở Kiều bịt mũi cau mày, lập tức dập tắt điếu thuốc trong tay Yên Cáp Diệt, "TMD dập thuốc lá đi cho tôi, không cho làm sặc con nuôi tôi!"
Mọi người được lệnh, phân phó dập tắt hết thuốc lá đi.
Hai ngày nay Sở Kiều cũng không cho Phó Tấn Thần sắc mặt tốt, lúc nghe anh nói những lời này, coi như là lọt tai nhất. Cô cau mày nhìn sang, cười với anh, nói: "Cám ơn."
Emma, lời này làm Phó Tấn Thần cảm thấy sợ hãi, lập tức đứng lên, cười nói với cô: "Chị dâu, người ngàn vạn lần đừng nói cảm ơn với em, em có chỗ nào không tốt, chị cứ nói thẳng!"
Cẩn thận mà nói, Quyền Yến Thác lớn hơn anh hai tháng. Mặc dù bình thường hai người rất hòa hợp, nhưng cuối cùng vẫn phân chia lớn nhỏ.
Phó Tấn Thần tiện tay cầm chai rượu vang đỏ lên rót cho Sở Kiều nửa ly rượu, lại bị Quyền Yến Thác ngăn lại.
"Cút! Vợ tôi có thể uống rượu được sao?"
"Tôi quên mất." Phó Tấn Thần vội vàng đổi một cái ly, rót cho cô một ly nước trái cây, "Cái này thì có thể được."
Sở Kiều cười nhận lấy, cũng không có làm khó anh. Đám người này nói chuyện về Sở Kiều mang thai, bắt đầu không có che lấp nói bậy.
Sở Kiều ngồi ở trên sofa, uống nước trái cây, coi như vừa lòng. Chỉ là lắng nghe, cô nhếch miệng. Cục cưng mới được có 4 ngày, những người này đã nói về lúc cục cưng năm tuổi thì làm gì đều nhận lấy hết.
Đây cũng quá nhiệt tình chứ?! Sở Kiều âm thầm chắc lưỡi, nghĩ thầm những người này quả nhiên là ăn chơi trác táng, đốt tiền!
Thấy vợ mình đang ngồi, Quyền thiếu gia bảo vệ vợ tất chặt, tất cả mọi người cũng không chơi đùa. Quyền Yến Thác không muốn làm cho mọi người mất hứng, đúng lúc Sở Kiều cũng cảm thấy mệt mỏi, ngẩng đầu lên nói khẽ vào lỗ tai của anh, "Chúng ta có thể về trước hay không?"
"Có thể." Quyền Yến Thác để ly rượu xuống, cười dịu dàng. Hiện tại cô là lớn nhất, tất cả những ý kiến của cô đều đứng đầu.
Sở Kiều gật đầu một cái, nói: "Em đi toilet chút." Mới vừa rồi uống nước trái cây hơi nhiều, cô đứng lên mở cửa đi ra ngoài.
"Từ từ thôi." Lúc này nhiều người, Quyền Yến Thác cũng nghiêm chỉnh đứng lên đi cùng cô. Chủ yếu là da mặt Sở Kiều rất mỏng, nếu mà anh đi theo, sợ rằng cô tức giận ở chỗ này.
"Oa, Khó chịu quá!"
Người bên trên không ngừng ồn ào lên, Sở Kiều cúi đầu đi ra khỏi phòng.
Đằng trước cô vừa bước ra ngoài, đằng sau Quyền Yến Thác đã đứng dậy, một chân đặt trên bàn rượu, quát: “Nể tình giúp con trai tôi, nếu không phải là dọa vợ tôi sợ, tối nay tôi sẽ phế từng người một!"
Đang nói chuyện, anh đạp chân chào hỏi, trong phòng vang lên những tiếng kêu thất thanh.
Sở Kiều rửa tay sạch sẽ, mở cửa phòng vệ sinh ra ngoài. Cô bước từng bước nhỏ quay trở lại, vẫn có chút lạc đường. Thật may là cô đi ra nhớ số phòng, chỉ cần tìm được số phòng 1001 là được.
Những chiếc đèn thủy tinh được treo trên tường hai bên hành lang, ánh sáng mờ nhạt của từng chiếc đèn chiếu xuống. Sở Kiều nhìn chăm chú bảng hướng dẫn ở trên tường, né người, có một người đi qua người cô.
Bóng dáng cùng với chiều cao này có chút giống với cô, cao gầy, Sở Kiều cau mày nhìn, không khỏi giật mình. Bình thường mọi người thường nói dung mạo của cô xinh đẹp, mỹ lệ.
Nhưng cô bé ở trước mặt, khiến cho Sở Kiều chỉ có thể hình dung, nghĩ đến hai chữ, mỹ nhân.
Cô bé kia hình như cũng thấy cô, thân thiện nhìn cô, đôi môi nhếch lê, nở nụ cười diễm lệ.
Cô ấy có một gương mặt trái xoan, chiếc cằm nhỏ nhắn, giống như điêu khắc.
Bốn mắt nhìn nhau, Sở Kiều cũng mỉm cười nhẹ nhàng với cô ấy, ánh mắt ôn hòa. Nghiêng người đi qua, cô bé kia thu hồi ánh mắt, mái tóc đen như mực để xõa ngang vai, càng lúc càng đi xa.
Đẩy cửa phòng ra, Sở Kiều đi đến ngồi xuống bên cạnh Quyền Yến Thác, vẻ mặt bình thường.
Một lúc sau, có nhân viên phục vụ gõ cửa, bưng một khay rượu tới.
Trong lúc cửa được mở ra, tất cả mọi người vẫn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Phó Tấn Thần đang ngồi ở trên ghế sofa, bỗng nhiên hất tung khay rượu, đạp vỡ chai rượu bước đi.
"A..."
Nhân viên phục vụ bị dọa sợ thét chói tai, lại bị anh đẩy ra, mở cửa chạy ra ngoài.
Trong phòng mọi người cảm thấy choáng váng, nghĩ thầm lão Tứ bị làm sao vậy? Uống thật tốt, rồi diễn tuồng gì?
Sở Kiều tò mò nhìn xung quanh, mơ hồ nhìn theo hướng Phó Tấn Thần đuổi theo, hình như thoáng qua một bộ dáng mảnh khảnh. Bóng dáng này có một chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ là đã gặp qua lúc nào.
Sở Kiều cau mày, nhìn chằm chằm về phía cửa ngẩn người.
"Nghĩ gì thế?" Quyền Yến Thác quay đầu, nhìn chằm chằm cô hỏi.
Sở Kiều nhún vai, không trả lời, "Chúng ta đi thôi."
Quyền Yến Thác cầm tay cô đứng lên, cùng nhau chào hỏi mọi người rồi đi ra ngoài.
Đi ra đến cửa chính của quán rượu, chỉ thấy vẻ mặt âm trầm của Phó Tấn Thần đứng ở góc phố, nhìn về phía chỉ toàn màu đen, như có điều suy nghĩ.
Sở Kiều ngạc nhiên bĩu môi, "Anh ta làm sao vậy?"
Hình như người đàn ông đã sớm quen với bộ dáng kia, đã thành thói quen nói: "Đừng để ý đến anh ta, chắc là lại coi trọng người nào đó!"
"Oh." Sở Kiều cũng không hỏi nhiều.
Tài xế mở cửa xe ra, cô khom lưng ngồi phía sau xe. Quyền Yến Thác đi tới, giống như nói gì đó với Phó Tấn Thần.
Ngồi ở sau xe, Sở Kiều nhìn chăm chú bọn anh nói chuyện to nhỏ, bất đắc dĩ nhún vai.
Phút chốc, bỗng nhiên cô nhớ tới bóng lưng mà cô nhìn thấy, cuối cùng vẫn không nhớ là đã gặp qua ở đâu.
Lúc cô đi ra khỏi toilet có gặp một người, không phải là cô bé kia sao?
Lái xe từ thành phố Hoài Hải quay trở lại, tốc độ xe của Quyền Yến Thác đi trên đường hôm nay chậm hơn so với bình thường. Hết cách rồi, người trong nhà dặn đi dặn lại, không cho anh đi nhanh.
Ra ngoài là buổi sáng, về đến nhà cũng đã là buổi trưa. Thực ra Sở Kiều không cảm thấy mệt, nhưng Quyền Yến Thác thì rất mệt. Tính năng của xe Hummer rất tuyệt, anh lái xe 60 km/h, nhà họ Quyền làm sao có thể không lo lắng?!
Xe mới vừa vào cửa chính, Phạm Bồi Nghi ra đón, cất giọng nói vui mừng, "Kiều Kiều, có mệt hay không? Có bị say xe không?"
"Không có." Sở Kiều cầm tay bà, nói: "Mẹ, con không sao."
Quyền lão phu nhân đứng ở dưới mái hiên, thấy bọn họ trở về, cười tủm tỉm nói: "Cháu gái, sắc mặt không tồi."
"Bà nội." Sở Kiều khéo léo gọi người, kéo tay bà nội đi vào trong.
"Mẹ, con say xe." Quyền Yến Thác đi theo phía sau, nhỏ giọng nói.
Phạm Bồi Nghi liếc anh một cái, trên mặt không có biểu hiện gì, "Con là một nam tử hán, say xe cái gì?!"
Bà bước nhanh về phía trước, gọi Sở Kiều: "Kiều Kiều, mẹ hầm canh tổ yến cách thủy cho con, nhân lúc còn nóng con ăn cho bổ."
"Bà nội, con say xe."
Quyền lão phu nhân cũng không để ý đến anh, trực tiếp kéo Sở Kiều vào trong nhà, ân cần hỏi han.
Quyền Yến Thác kinh ngạc đứng im chỗ, uất ức bĩu môi. Thay đổi cũng nhanh quá!
"Thiếu gia, dì Lan chuẩn bị thịt kho mà người thích ăn." Dì Lan kéo tay của anh, cười nói.
Quyền Yến Thác cảm động đến rơi nước mắt, lập tức khoác tay lên bả vai dì Lan, "Dì Lan, trong nhà chỉ có người là hiểu con nhất."
Dì Lan cười cười, hình như nghĩ đến cái gì, bỗng xoay người vội vàng đi về phía nhà bếp, "Trời ạ, canh tổ yến của tôi!"
"..."
"Thì ra là mọi người cũng không đếm xỉa tới em." Hai tay Quyền Sơ Nhược ôm ngực đứng ở bên cạnh, giọng nói không biểu hiện sự vui buồn.
Quyền Yến Thác cúi thấp đầu, đi về phía của chị, gương mặt tuấn tú trầm xuống, tựa vào đầu vai của cô, nói: “Chị, vậy thì chị đối tốt với em."
Giơ tay lên xoa đầu của anh, đôi môi Quyền Sơ Nhược nhếch lên, khóe mắt lóe lên tia sáng, "Có lẽ có một ngày, chị cũng có thể đối xử như vậy. Chỉ là với em thôi..."
Cô dừng lại, ánh mắt quan sát em trai, khẽ cười nói: "Cả đời này cũng đừng hy vọng."
"..." Nghe lời nói chanh chua của chị, khuôn mặt Quyền Yến Thác tối sầm lại!
Người đàn ông ngửa mặt lên trời thở dài, thầm kêu trong lòng: Anh rể, mau tới thu yêu nữ này!
Ngày hôm sau dậy sớm, Quyền Yến Thác tự mình đưa Sở Kiều đi bệnh viện, anh mới yên tâm rời đi. Hiện tại cô là đối tượng được cả nhà chăm sóc, mà ngay cả Quyền Chính Nham cũng không câu lệ cười nói ân cần hỏi han cô, giọng nói dịu dàng.
"Ba." Sở Kiều xách theo bữa ăn sáng đi tới phòng bệnh, thấy y tá đang đỡ ông xuống đất. Mấy ngày này kiên trì rèn luyện, Sở Hoành Sanh đã có thể xuống đất đi bộ.
Mặc dù quá trình này rất vất vả, nhưng ông vẫn kiên trì được. Trong lòng Sở Kiều biết rất rõ ràng, ba là không muốn liên lụy tới cô.
"Con có khỏe không?" Sở Hoành Sanh ngồi ở trong ghế, giọng nói dịu dàng. Y tá nhìn thấy có người, liền cầm đồ rời đi.
"Vô cùng khỏe ạ." Sở Kiều kéo ghế ngồi xuống bên cạnh ông, nói: "Có một tin tức tốt nói cho ba biết."
Sở Hoành Sanh ngẩng đầu lên, cười hỏi: "Gì vậy?"
Sở Kiều không nhanh không chậm mở miệng: "Con có thai, ba rất nhanh sẽ có thể làm ông ngoại."
Sở Hoành Sanh trong tay bưng sữa đậu nành, cả người cứng ngắc, thậm chí vẻ mặt cũng không có biểu hiện gì.
"Ba?" Sở Kiều đưa tay đẩy ông, nói: "Ba không sao chứ?"
"Ha ha..." Sở Hoành Sanh vui mà khóc, giơ tay lên sờ khóe mắt, nức nở nói: "Làm sao lại có chuyện gì? Ba vui mừng còn không kịp."
Ông nắm chặt tay Sở Kiều, hỏi lung tung này kia, càu nhàu đứng lên không xong.
Kể từ chuyện sau khi Sở Nhạc Viện sinh non, tinh thần của ông vẫn luôn không tốt. Mặc dù ông không nói, nhưng Sở Kiều vẫn biết rõ là ông rất đau lòng, rất khổ sở, có lúc một mình nhìn nơi xa, suy nghĩ mất hồn hồi lâu.
Đúng vậy, đứa bé kia còn mấy tháng nữa là có thể cất tiếng khóc trào đời, lại vô tình bị bóp chết. Mỗi lần Sở Kiều nhớ tới, cả trái tim đều run rẩy, đều rất đau lòng!
Hôm nay cuối cùng cô cũng có thể cảm nhận được cảm giác làm mẹ, cho nên đau khổ của Sở Nhạc Viện cô đều hiểu! Tại sao cô ấy lại hận như vậy?!
Ánh mắt nhìn thấy thứ gì đó, Sở Kiều cau mày nhìn về phía cửa phòng, nhưng trống không, không có gì cả.
Sở Kiều quay đầu, đưa bữa sáng cho ba, hai người vừa ăn vừa cười.
Ngoài cửa phòng bệnh, Sở Nhạc Viện dựa lưng vào tường, khóe miệng nở nụ cười.
Ba, chúc cơ thể ba luôn luôn khỏe mạnh.
Chị, chúc chị mãi mãi hạnh phúc.
Đây là tâm nguyện cuối cùng của cô, cô dùng cả tấm lòng, cầu nguyện vì bọn họ.
Ba ngày sau, Quý Tư Phạm tiến hành phẫu thuật đúng hạn. Sở Kiều đứng chờ ở ngoài phòng phẫu thuật cùng với Quyền Yến Thác, vẻ mặt hai người có chút lo lắng.
Đèn đỏ của phòng phẫu thuật vẫn sáng, 6 tiếng sau, bác sĩ mệt mỏi đi ra.
"Phẫu thuật rất thành công." Bác sĩ tháo khẩu trang, nói tin tức tốt cho bọn cô biết.
Sở Kiều thở một tiếng thật dài, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng thả lỏng.
Y tá đẩy Qúy Tư Phạm đến phòng chăm sóc đặc biệt, bác sĩ quan sát, dặn dò bọn cô, "Nếu như mấy ngày nay không có hiện tượng gì bất thường, là bệnh nhân có thể vượt qua giai đoạn nguy hiểm."
Sở Kiều kéo bác sĩ đến bên cạnh, hỏi: "Bác sĩ, người hiến tặng ở đâu? Chúng tôi muốn nói tiếng cảm ơn."
"Cái này..." Vẻ mặt bác sĩ cứng lại, lấy cớ nói: "Đối phương không cho tiết lộ thông tin, bệnh viện chúng tôi thực hiện theo tâm nguyện của người hiến tặng, cho nên không thể nói."
Sở Kiều thở dài có chút mất mát, nghĩ thầm trên đời này vẫn còn người tốt. Sau một tuần, cuối cùng Qúy Tư Phạm cũng được y tá đẩy ra khỏi phòng đặc biệt. Anh không có hiện tượng nào bất thường, tất cả chỉ tiêu đều tốt.
"Cảm thấy như thế nào rồi?" Sở Kiều mang cơm trưa đến cho anh, Qúy Tư Phạm dựa vào cửa sổ, cầm quyển sách nhìn chăm chú.
Nghe được giọng nói của cô, Qúy Tư Phạm cười, nói: "Tôi muốn xuất viện."
"Không thể vội vàng." Sở Kiều dọn xong bát đũa, múc cháo ra bát, "Bác sĩ nói, vẫn phải tiếp tục quan sát. Nếu như cuối tuần tình huống của anh mà tốt lên, là có thể xuất viện."
Quý Tư Phạm nhận lấy đôi đũa cô đưa, mím môi cười khẽ. Ánh mắt anh giật giật, mở miệng nói: "Chúc mừng em."
Sở Kiều sững sờ, sau đó thấy anh chỉ vào bụng của cô, cảm thấy buồn cười, "Cám ơn."
Mặc dù bụng của cô vẫn còn bằng phẳng, nhưng trong này đã có một sinh mạng đang lớn lên từng ngày. Ánh mắt Qúy Tư Phạm có chút ảm đảm, ngón tay nắm chặt đôi đũa.
Đứa con của anh, bắt đầu vào thời gian anh không biết, lại trong thời gian anh không có sức lực mà ra đi.
Thì ra cuộc đời của anh, là một thảm kịch từ đầu cho đến cuối.
Sở Kiều nhìn thấy bộ dáng mất hồn của anh, trong lòng cũng có chút áy náy. Bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai của anh, an ủi: "Đừng đau lòng, tôi tin tưởng người tốt sẽ có kết quả tốt."
Quý Tư Phạm buồn bã cười một tiếng, khóe mắt ngấn lệ. Ngón tay anh giật giật, hình như còn có thể cảm thấy anh đã từng chạm tới thai nhi. Anh vẫn luôn cho rằng Sở Nhạc Viện rất yêu đứa bé kia cho dù xảy ra chuyện gì, nhưng sự thật luôn luôn rất tàn nhẫn.
Trong cuộc đời của anh từng xuất hiện một tia sáng, nhưng cuối cùng vẫn vô tình rời xa anh.
Nếu như hỏi, anh có hận không? Hận Sở Nhạc Viện không? Thì trong lòng Qúy Tư Phạm đã có câu trả lời cho tất cả.
Có lẽ, đây chính là báo ứng của anh!
Rời bệnh viện về đến nhà, dọc đường đi Sở Kiều cũng không có nói chuyện. Quyền Yến Thác thỉnh thoảng quay sang nhìn cô, lo lắng hỏi: "Em bị sao vậy?"
Sở Kiều cúi đầu, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, "Tư Phạm rất đáng thương."
Đúng là rất đáng thương.
Quyền Yến Thác cau mày, nói: "Về sau chúng ta có thể giúp anh ta."
Nghe vậy, Sở Kiều lắc đầu một cái, giọng nói ảm đạm, "Không có cơ hội đâu, anh ta là kiểu người gì, em biết rõ."
Quyền Yến Thác không thích nghe những lời nói này, nghĩ thầm người hiểu rõ cô nhất, không phải là anh sao?! Nhưng bây giờ cô ấy là người phụ nữ có thai, là hòn ngọc quý trên tay mọi người trong nhà, anh có oan ức cũng không dám bộc phát!
Sau khi phẫu thuật, tình trạng của Qúy Tư Phạm vẫn luôn rất tốt. Bác sĩ nói là chủ nhật tuần này có thể xuất viện.
Sở Kiều rất vui vẻ, vội vàng chạy trước chạy sau để giúp anh. Quyền Yến Thác cảm thấy không vui khi bọn họ tiếp xúc thân mật, tự nhiên bản thân rất muốn làm nhiều chuyện.
Buổi sáng, Sở Kiều cau mày, trên mặt không có một chút vui vẻ.
"Có người chọc giận em hả?" Quyền Yến Thác đỡ cô ngồi xuống, hỏi.
Sở Kiều cắn môi, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm anh, "Chồng, anh có cảm thấy là lạ ở chỗ nào không?"
"Chỗ nào?" Quyền Yến Thác thổi nguội bánh bao, gắp vào bát của cô.
"Gần đây không thấy Sở Nhạc Viện? Cô ấy xuất ngoại chưa?" Sở Kiều cầm đũa lên, hỏi.
Đang tốt đẹp tự dưng nhắc tới cô ta thật mất hứng. Vẻ mặt Quyền Yến Thác chán ghét, nói: "Không biết."
"Anh điều tra hộ em một chút " Sở Kiều cầm tay của anh, "Điều tra xem cô ấy đã xuất ngoại chưa?"
Quyền Yến Thác không thể lay chuyển được cô, không thể làm gì khác hơn là cầm điện thoại di động cho người đi điều tra, "Ăn cơm trước, đừng để đứa nhỏ của anh chết đói."
Sở Kiều bĩu môi, tức giận nói: "Thế còn mẹ của đứa bé thì sao?"
"Hắc hắc..." Người đàn ông cười lấy lòng, giải thích: "Mẹ đứa nhỏ càng không thể đói bụng! Nào, bảo bối, há mồm."
Cả người Sở Kiều nổi da ga, cúi đầu ăn hết cái bánh bao. Mấy ngày nay cô đều nghĩ người hiến thận cho Qúy Tư Phạm chính là cô ấy, bệnh viện bên kia bảo vệ thông tin rất chặt chẽ, một chút cũng không để lộ ra ngoài.
Đang phát tin tức buổi sáng, giọng nói trong trẻo của biên tập viên vang lên: "Theo tin tức mới nhất, tối hôm qua có một người có tấm lòng nhân ái, đã quyên góp năm trăm vạn cho trẻ em bị tàn tật..."
"Ôi chao, gần đây đúng là có rất nhiều người tốt bụng." Quyền Yến Thác ăn một thìa cháo, thuận miệng cười nói.
Nghe thấy tin tức, trong lòng Sở Kiều cảm thấy rất hồi hộp. Cô nhớ, lúc Qúy Tư Phạm ly hôn với Sở Nhạc Viện, đã từng đưa cho cô ấy năm trăm vạn tiền nuôi dưỡng.
Nhịp tim đập loạn xạ, Sở Kiều cắn môi, ăn nữa cũng ăn không vào.
Bỗng nhiên điện thoại trên bàn vang lên, sau đó Quyền Yến Thác nghe điện thoại, vẻ mặt ngạc nhiên cúp điện thoại.
"Không có ghi chép Sở Nhạc Viện xuất cảnh." Quyền Yến Thác để điện thoại di động xuống, vẻ mặt không hiểu. Lúc đầu không phải cô ta la hét, sau khi ly hôn cầm tiền ra khỏi nước sao? Tại sao lâu như vậy cũng không có rời đi? Chẳng nhẽ còn suy nghĩ chuyện xấu gì sao?!
Không đúng!
Sở Kiều nắm chặt hai tay, kéo tay Quyền Yến Thác, nói: “Chồng, anh gọi điện thoại cho bệnh viện, nhất định phải tra được là ai đã hiến tặng thận cho Qúy Tư Phạm?"
"Đừng vội." Nhìn thấy vẻ mặt không thích hợp của cô, Quyền Yến Thác vội vàng an ủi cô, đồng thời cầm điện thoại di động gọi cho bệnh viện.
Cũng không biết là xảy ra chuyện gì, mà ngay cả tin tức mà Quyền Yến Thác muốn điều tra cũng rất khó khăn. Cuối cùng viện trưởng cũng ấp úng, chỉ chịu nói người hiến tặng là nữ, họ Sở.
Ầm...
Sở Kiều kinh sợ đứng lên, sắc mặt trắng bệch, "Không tốt!" Cô cầm theo túi chạy nhanh ra ngoài, Quyền Yến Thác vội vàng ra ngoài cùng cô, bất chợt cũng biết được điều gì.
Lái xe đến nhà của Qúy Tư Phạm, dì Thái ra mở cửa, thấy người lạ hỏi, "Các người là ai?"
"Tôi là chị gái của Sở Nhạc Viện." Sở Kiều đẩy cửa ra đi vào, trực tiếp tìm người: "Cô ấy có ở đây không?"
Dì Thái cũng biết Sở Nhạc Viện có một chị gái, bà cũng không có ngăn cản, cho bọn họ vào nhà, "Phu nhân vừa mới đi ra ngoài."
Sở Kiều trực tiếp đẩy cửa phòng ngủ ra, lại thấy trong phòng dán đầy ảnh của đứa bé. Gương mặt non nớt, thoáng chốc trái tim Sở Kiều đau nhói.
Cô cắn môi, trong lòng mơ hồ đã khẳng định chuyện gì đó.
"Cô ấy đi lúc nào? Đi chỗ nào?" Quyền Yến Thác cau mày, hỏi.
Dì Thái thấy vẻ mặt của bọn họ không đúng, vội vàng trả lời: "Phu nhân ra cửa có được nửa tiếng đồng hồ, hôm nay tâm trạng của cô ấy rất tốt, lúc ra khỏi cửa mặc rất đẹp!"
"Chồng..." Vành mắt Sở Kiều ửng đỏ, quay đầu nhìn về phía Quyền Yến Thác. Ánh mắt hai người bọn cô, đồng thời khẳng định một chuyện.
"Đừng vội!" Quyền Yến Thác đưa tay ôm hông cô, nói: "Anh lập tức cho người đi tìm."
Trước khi ra khỏi cửa, anh lại dặn dò dì Thái, chỉ cần Sở Nhạc Viện trở, bất luận dùng cách gì phải giữ cô ta ở nhà.
Nhìn vẻ mặt nóng lòng của bọn họ, dì Thái khẳng định đã mơ hồ đoán được chuyện gì, gật đầu liên tục không ngừng.
Một chiếc xe taxi đi về phía bờ biển, tài xế là người tầm năm mươi tuổi, người rất nhiệt tình, đặc biệt thích nói chuyện cùng với khách hàng. Dọc theo con đường này, trên căn bản cũng đều là ông ta nói chuyện.
"Cô gái, một mình cô tới bờ biển chơi sao?"
Sở Nhạc Viện lắc đầu một cái, nhìn biển rộng từ từ hiện rõ ràng, cười nói: "Tôi đi tìm người thân."
“Tìm người thân?" Ông tài xế mím môi cười lên, "Hiện tại có rất nhiều người tìm người thân, chỉ là ước hẹn ở bờ biển rất lãng mạn."
"Ông dừng xe ở phía trước thôi."
"Được rồi!"
Ông tài xế đỗ xe, Sở Nhạc Viện mở cửa xuống xe, lấy tiền từ trong túi. Cô nghĩ, tiện tay lấy hết tiền đưa cho bác tài xế kia nói, "Bác tài xế, cám ơn người."
"Cô gái, cũng quá nhiều tiền rồi." Bác tài xế không dám nhận, muốn trả lại cho cô.
Sở Nhạc Viện nhanh chóng giữ tay ông lại, giọng nói ôn hòa, "Bác tài xế, đây là chút tâm ý của tôi, cám ơn người suốt dọc đường vẫn nói chuyện với tôi."
Cô ngồi dậy, đứng ở bên cạnh xe cười nói: "Chúc bác buôn bán thịnh vượng, cả nhà hạnh phúc."
"Cám ơn." Bác tài xế mỉm cười, chỉ cảm thấy cô gái này có chút kỳ lạ.
Đợi cô đi về phía trước xa, bác tài xế cảm thấy không yên tâm, lặng lẽ lái xe đi theo cô.
Ông vốn tưởng rằng, cô gái này nhất định là con nhà đại gia, vừa đẹp vừa đơn thuần, rất dễ dàng bị người khác lừa gạt.
Bác tài xế có chút bận tâm, đi theo phía sau cô, sợ cô gặp phải người xấu. Nhưng theo cô tới bờ biển một lúc lâu, cũng không thấy có người khác, trên bờ biển lẻ loi, chỉ có một mình cô.
Nâng lên đồng hồ nhìn một chút, Sở Nhạc Viện rơi nước mắt. Vào thời gian này một tháng trước, cô tự tay đưa cục cưng lên bàn mổ, cuối cùng hôm nay cô cũng có thể đi làm bạn với đứa bé rồi.
"Cục cưng, mẹ đến với con." Sở Nhạc Viện vứt bỏ tất cả túi xách, một mình cất bước đi về phía biển xanh.
"Này! Cô gái, nguy hiểm!"
Tài xế xe taxi thấy cô đi về phía biển sâu, nước kia cũng đã qua hông của cô, vội vàng xuống xe đuổi theo. Đáng tiếc bác tài xế không biết bơi lội, chỉ có thể hắng giọng gọi cô.
"Nguy hiểm đó cô gái, cô không thể đi nữa, sẽ bị chết chìm đấy!"
Người ngập trong nước biển, cũng không để ý tới giọng nói sau lưng, tự do đi về phía sâu nhất của biển xanh.
Trước mặt sóng gợn lăn tăn, theo thủy triều càng ngày càng lớn, khóe miệng Sở Nhạc Viện nở nụ cười đơn thuần, "Bảo bảo, nhất định phải chờ mẹ, mẹ lập tức tới với con ngay!"
Bác tài xế thấy cô nhất định muốn chết, vội vàng lấy điện thoại di động ra, báo cảnh sát.
Quyền Yến Thác lái xe tìm kiếm chung quanh thành phố, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Sở Nhạc Viện. Trong nhà không có, cửa hàng cũng không có, ngay cả mộ của Giang Tuyết Nhân, bọn họ đều đã đi tìm, cũng không bất kỳ dấu hiệu gì.
"Rốt cuộc ở đâu?" Sở Kiều thở một hơi, vẻ mặt nóng nảy.
Quyền Yến Thác dừng xe ở ven đường, đang đợi báo cáo của những người kia. Chuông điện thoại di động vang lên, anh trầm mặt nghe, rồi sau đó gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ lo lắng.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Nhìn thấy vẻ mặt anh thay đổi, Sở Kiều mới biết có việc xảy ra.
Cúp điện thoại, lông mày Quyền Yến Thác cau chặt, nắm lấy bàn tay của cô, "Sở Nhạc Viện, nhảy biển tự sát."
"..."
Sở Kiều há miệng, nhưng tất cả những lời muốn nói đều mắc lại ở cổ họng không nói ra được.
"Sắp xếp chỗ ngồi, ăn quả, em một cái, chị một cái..."
"Chị không được cướp của em, ô ô... Chị khi dễ em..."
"Mít ướt! Em còn dám khóc, có tin chị đánh em hay không!"
"Ô ô ô..., Kiều Kiều không khóc, chị chơi cùng với em."
Lúc đó đồng dao quanh quẩn bên tai, Sở Kiều cắn chặt môi, rơi nước mắt.
...
Nửa tháng sau, Sở Hoành Sanh hoạt động bình thường, có thể xuất viện. Sáng sớm, Quyền Yến Thác đã lái xe tới đón ông, Sở Kiều cũng theo phía sau.
"Ba." Sở Kiều đi tới, kéo tay của ông, "Chúng ta về nhà đi."
Sở Hoành Sanh nhướn mày, nhìn về phía bên ngoài của phòng bệnh. Sở Kiều nhìn thấy ánh mắt của ông, nhỏ giọng nói: "Sở Nhạc Viện xuất ngoại, nghe nói cô ấy di cư đi nước Pháp."
"Di cư?" Sở Hoành Sanh cau mày, giọng tức giận nói: "Đồ không có lương tâm, ngay cả đứa bé cửa mình cũng không bỏ qua."
Sở Kiều cụp mắt, năm ngón tay nắm chặt.
"Ba, chúng ta đi." Quyền Yến Thác lập tức nhấc hành lý lên, tiến lên đỡ Sở Hoành Sanh đi xuống dưới lầu.
Trong lúc đảo mắt, khóe mắt Sở Kiều có chút hơi nước, vẻ mặt ảm đạm.
Ba tháng sau, cơ thể Qúy Tư Phạm đã khôi phục hoàn toàn. Anh kiên quyết rời khỏi thành phố Duật Phong, bước lên tiến về phía hành trình Anh quốc.
Ngày ấy anh rời đi, Quyền Yến Thác mang theo Sở Kiều đến sân bay tiễn anh. Sở Kiều mang thai đã năm tháng, bụng to lên, cả người xem ra cũng mập hơn so với trước kia một chút.
Trên người cô mặc một bộ quần áo bà bầu, nhưng ăn mặc vẫn như cũ, phù hợp với phẩm vị của cô.
"Đứa bé ra đời nói cho tôi biết, tôi sẽ chuẩn bị một món quà lớn." Quý Tư Phạm cầm vé máy bay trong tay, ánh mắt ôn hòa.
Quyền Yến Thác không thể nào vui mừng, định giàng lấy Sở Kiều ôm vào trong ngực.
"Được." Sở Kiều gật đầu một cái, sảng khoái nói: "Đến lúc đó nhất định thông báo anh."
"Ừ." Quý Tư Phạm cười cười, vươn tay về phía cô, muốn một cái ôm ly biệt.
Sở Kiều định tiến lên một bước, lại bị người đàn ông bên cạnh kéo lại, uy hiếp nói: "Anh dám?!"
Thật ra thì chính là đơn thuần ôm một cái, cũng không có bất kỳ ý nghĩ không trong sáng.
Sở Kiều nhìn chằm chằm người đàn ông keo kiệt bên cạnh, lúng túng gương mặt có chút hồng.
Quý Tư Phạm nhếch môi, cầm tay cô, nói: "Chỉ cần tâm ý là được rồi, hình thức cũng không đáng."
Con bà nó, lời nói này làm cho thiếu gia Quyền cảm thấy rất buồn bực!
Người trước mắt lần nữa thay đổi vẻ mặt nhìn Qúy Tư Phạm, anh cười, ánh mắt dịu dàng.
Trái tim Sở Kiều khẽ nhúc nhích, nắm chặt tay của anh, nói: "Quý Tư Phạm, anh phải cố gắng lên!"
"Được."
Quý Tư Phạm mỉm cười nhìn về phía cô, ánh mắt hiện lên vẻ không có gì. Anh nhếch môi, thì thầm ở trong lòng: Kiều Kiều, chúc em hạnh phúc, tính cả hạnh phúc của anh.
Trên đường từ sân bay trở về, Sở Kiều vẫn luôn lau nước mắt. Gần đây cô rất dễ dàng bị xúc động, thường bởi vì một ít chuyện nhỏ sẽ khóc.
Quyền Yến Thác đặc biệt hỏi qua bác sĩ, nói là phụ nữ có thai đều như vậy, do tiết tố cơ thể không cân bằng nên như vậy.
"Vợ, em đừng khóc." Quyền Yến Thác rút khăn giấy ra lau nước mắt cho cô, nói: "Mẹ thường nói nói, mang thai thường khóc, tương lai bảo bảo cũng thích khóc."
Nghe nói như thế, Sở Kiều lập tức thu nước mắt lại, bắt buộc mình cười. Nhìn thấy bộ dáng vừa khóc vừa cười của cô, Quyền Yến Thác không nhịn được cúi đầu, hôn xuống môi cô, "Ngoan, buổi tối chồng có phần thưởng cho em."
"Xì!"
Trong lời nói của anh giấu huyền cơ, Sở Kiều e thẹn cúi đầu.
Trên đường trở về, Quyền Yến Thác nhận được điện thoại trong nhà. Điện thoại là Quyền Sơ Nhược bảo quản gia gọi, nói là Trì Quân Lương đến nhà, đuổi sao cũng không đi.
Lông mày Quyền Yến Thác cau chặt, trầm mặt lái xe đến nhà chị gái. Trên đường đi Sở Kiều khuyên bảo anh, chỉ sợ anh làm ầm ĩ rồi xảy ra chuyện.
Trong phòng khách của biệt thự, Quyền Sơ Nhược ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt cũng không có thay đổi quá lớn.
"Sơ Nhược, chúng ta cũng có tình cảm vợ chồng hai mươi mấy năm, em tha thứ cho anh một lần đi! Anh biết anh sai thật rồi!"
"Vợ, anh thật sự sai rồi! Lúc đầu anh bị tàu hỏa nhập ma! Lương tâm của anh bị chó ăn rồi!"
"Người phụ nữ kia là kẻ lừa gạt, cô ta cầm tất cả tiền của anh đi! Cái con hoang đó cũng không biết là con của ai!"
"Vợ, chúng ta còn có Việt Việt, em cũng phải cho con trai chút mặt mũi, tha cho anh một lần đi! Anh thề, từ nay về sau, anh sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt, đời này anh thích nhất là em, vẫn luôn là em!"
Trên lầu cửa phòng ngủ mở rộng, Trì Việt đứng ở cửa sổ, trong tay đang kẹp một điếu thuốc. Anh cũng không có hút, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn nó dần dần thiêu đốt thành tro tàn.
"Anh nói xong chưa?" Quyền Sơ Nhược khoác áo choàng lên vai, nhìn về phía Trì Quân Lương đang quỳ gối trước mặt. Người đàn ông này, cô đã từng yêu. Hôm nay quay đầu nhìn lại, lại chỉ cảm thấy buồn cười.
"Vợ!" Trì Quân Lương quỳ bò đến bên cạnh cô, khóc lóc cầu xin: "Anh thật sự rất yêu em, yêu con trai của chúng ta, yêu cả nhà của chúng ta..."
"Yêu cả nhà chúng ta?"
Quyền Sơ Nhược cười lạnh, cười nhạo: "Trì Quân Lương, lúc anh lên giường với người khác, sao không thấy anh yêu tôi, yêu con trai, yêu cả nhà chúng ta đây?"
Khuôn mặt Trì Quần Lương cứng lại, thoáng chốc nghẹn ứ.
@by txiuqw4