sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 142: Giang Sơn

Theo một tiếng quát, một con khoái mã như tia chớp từ phương xa phóng tới.

Vừa nhìn thoáng qua, con ngựa còn cách ngoài trăm thước, nhưng chỉ là trong nháy mắt, cũng đã tới trước mặt, làm cho người ta hoài nghi có phải mình đang hoa mắt hay không.

Hứa Hải Phong cưỡi con ngựa này được đặt tên là Ô Vân, chính là huyết tửu mã phát triển đang phóng nhanh vượt khỏi đại bộ đội, tốc độ của nó càng lúc càng nhanh, cưỡi trên nó cũng giống như đang xé gió lao đi.

Trải qua một đoạn thời gian quan sát, chứng minh suy đoán của Tương Khổng Minh thật là chính xác, cho dù là trong bầy ngựa, cũng có được loại phát triển biến dị tồn tại.

Ô Vân tinh thông chính là tốc độ, nếu buông cho nó chạy, dù là tốc độ của mũi tên cũng phải chậm hơn.

Trong thiên hạ có lẽ chỉ có Khai Thiên Cung trong tay Triết Biệt mới có thể uy hiếp được con khoái mã hiếm có này.

Giữa ban ngày, Hứa Hải Phong cũng không dám quá mức huyền diệu, thỉnh thoảng thu lại dây cương, nếu không với thực lực chân chính của Ô Vân, đã sớm chạy mất không thấy tung tích.

“Thiên hạ lại có thần mã như thế, thật sự là không thể tưởng tượng.” Tô Xuân Vĩ thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, như thế nào cũng không tin tưởng lại có con ngựa chạy nhanh đến như vậy.

“Đúng vậy, nếu ta cũng có được một con ngựa như thế…” Phương Hướng Trí ở một bên vẻ mặt hâm mộ tấm tắc nói.

“Thôi đi, hôm qua không phải cho ngươi thử cưỡi qua, không biết là ai liên tiếp bị con ngựa hất té xuống ba lần a.”

Nói chuyện chính là Đường gia Đường Khải trẻ tuổi, hôm qua sau khi gặp được con ngựa này, Phương Hướng Trí vô cùng yêu thích, đưa ra ý muốn cưỡi thử một lần, Hứa Hải Phong vui vẻ đồng ý.

Nhưng con ngựa này tính nóng như lửa, không ngờ không cho người khác cưỡi lên, Phương Hướng Trí bị nó hất té ba lần, ngã đến sưng mặt sưng mũi, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn đành thôi.

Sau ngày thứ ba Hứa Hải Phong làm lễ cưới liền rời đi kinh sư, mục đích của bọn họ chính là Lâm An thành đất phong cho Hứa Hải Phong cùng Phương Hướng Minh.

Cùng đồng hành có người đại biểu cho tam đại thế gia, phân biệt là Tô gia trưởng tử trưởng tôn Tô Xuân Vĩ, trưởng tử của Phương Lệnh Đức Phương Hướng Trí, cùng với Đường gia Đường Khải trẻ tuổi kiệt xuất.

Ngoại trừ ba người bọn họ cùng với gia quyến chí thân ra, còn có thê tử ấu nhi của Phương Hướng Minh cũng tùy quân cùng đi.

Đương nhiên đây chỉ là sự tuyển lựa mặt ngoài.

Vụng trộm, những tài sản cổ vật danh quý trữ tồn suốt mấy trăm năm của tam đại gia tộc cũng có một nửa nằm trong truy trọng của Hắc Kỳ quân.

Nếu là Hứa Hải Phong nổi lên lòng xấu xa, đem cả mớ hàng hóa này nuốt hết, vậy hắn có thể lập tức trở thành đương thời đệ nhất thủ phú.

Nếu nói Hắc Kỳ quân phụ trách áp tống phê hàng hóa giá trị liên thành này, vậy được Tương Khổng Minh hạ lệnh cho hơn trăm người thủ hộ trong ngoài ba tầng trọng trọng lại là hi thế chi trân có một không hai trên đời này.

Bọn họ chính là một nửa công xảo tượng của Tô gia do Tô Xuân Vĩ suất lĩnh mang theo.

Khi Tương Khổng Minh biết được Tô Xuân Vĩ muốn suất lĩnh những nhân vật đứng đầu thiên hạ vô song này cùng theo, lập tức hai mắt tỏa ánh sáng, nghi thái mất hết, làm Hứa Hải Phong đứng một bên nhìn thấy mà xấu hổ không thôi.

Vì vậy, do Tương đại quân sư một tay bày ra bố trí về cấp bậc an toàn bên trong Hắc Kỳ quân lại phải một lần nữa làm ra sự điều chỉnh vi diệu.

Cũng may những việc này hết thảy đều không muốn người biết, nếu không để cho đám người Tô Xuân Vĩ biết được sự an toàn của mình còn không sánh bằng nhưng công xảo tượng thủ hạ, lại dễ gì chịu bỏ qua.

Đương nhiên, lúc bọn họ rời kinh, đã lấy danh nghĩa hiệp trợ Hứa Hải Phong cố thủ Lâm An thành mà đi theo.

Chỉ là, mang theo nhiều vật phẩm quý trọng như vậy, nhân viên lại đông đúc, người biết nội tình chỉ cần không phải kẻ ngốc, cũng biết việc này tuyệt đối là không đơn giản.

Cho nên, lúc Hứa Hải Phong rời kinh, vô cùng im ắng, đối với bên ngoài chỉ là tuyên bố, dẫn theo một chút tài vật cùng nhân viên tùy hành. Nếu đem danh sách lần xuất hành này công khai thế gian, chỉ sợ sẽ khiến cho một trận oanh động khổng lồ.

Việc này tự nhiên không cách nào giấu diếm qua được Hán Hiền đế, nhưng sau khi vị chí tôn này nhận được tin tức, chỉ là thở dài một tiếng, liền không hề truy cứu.

Tam đại thế gia làm như vậy, rõ ràng là biểu lộ muốn vì gia tộc tạo ra một con đường lui, với sự khôn khéo của Hán Hiền đế, lại làm sao ở thời khắc mấu chốt mà trở mặt cùng bọn họ.

Cũng không biết, ba vị gia chủ đã từng dặn dò qua chuyện gì. Tóm lại, bọn họ đối với ý kiến của Hứa Hải Phong là muốn gì được đó, không hề phản bác. Chỉ là Hứa Hải Phong cảm nhận được sự bất an cùng đau thương trong lòng bọn họ, phỏng chừng tám chín phần mười, bọn họ đã biết tình cảnh Đại Hán trong tương lai không chút lạc quan.

Hứa Hải Phong đột nhiên thắng ngựa dừng lại, hắn quay đầu nhìn phía phương xa, như là đã phát hiện được điều gì.

Thân ảnh chợt lóe, Hạ Nhã Quân đã xuất hiện ở bên cạnh hắn.

“Phu quân đại nhân, ngài cũng cảm giác được sao?”

Hứa Hải Phong tiêu sái cười nói: “Đúng vậy, khí phách hùng hậu, uy phong cực lớn, không cảm giác được mới đúng là có quỷ.”

Hạ Nhã Quân che miệng cười nói: “Vị lão nhân gia này không ngờ còn lớn tính tình như thế.”

“Nàng biết hắn là ai sao?” Hứa Hải Phong kinh ngạc hỏi.

Hạ Nhã Quân trợn mắt: “Phu quân đại nhân, chẳng lẽ ngài còn không đoán được sao?”

Hứa Hải Phong bật cười nói: “Nhã Quân, quân sư đại nhân từng nói qua, người sống trên đời, không ngoài kiếm miếng ăn mà sống, nếu lại không hài hước một chút, chẳng phải là quá mức không thú vị sao?”

Hạ Nhã Quân hai mắt sáng ngời, thở dài nói: “Quân sư đại nhân thật sự là học cứu thiên nhân, những lời này thật sự là một châm thấy máu.”

“Nàng xem vì sao hắn tới đây?”

Hạ Nhã Quân lắc đầu nói: “Không biết, chỉ là với khí phách này, lại không sát ý, hẳn là cũng không nguy hiểm.”

“Nếu hắn tới, chúng ta phải đi gặp vị Trình đại tông sư này một lát thôi.” Hứa Hải Phong gật đầu cười nói.

“Dạ, Nhã Quân xin phụng bồi.”

Hứa Hải Phong đưa tay ra kéo, Hạ Nhã Quân mượn lực nhảy lên Ô Vân.

Ô Vân rất không an phận dậm chân, chỉ là ngại chủ nhân đang ngồi trên lưng, không dám làm càn.

“Giá…”

Theo một tiếng mệnh lệnh của Hứa Hải Phong, Ô Vân bung vó lướt tới, trong nháy mắt liền đã biến mất trong tầm mắt mọi người.

Ở trước một gò núi nhỏ ngoài vài dặm, Trình Huyền Phong một thân trường bào, đón gió mà đứng, phiêu nhiên nhược tiên.

Hai người đi tới trước gò núi, đồng thời phi thân xuống ngựa, Hứa Hải Phong vỗ cổ ngựa, Ô Vân liền xoay người xa xa chạy đi.

Trình Huyền Phong than thở nói: “Một con ngựa thật tốt, hiền chất thật sự là phúc duyên thâm hậu.”

“Đa tạ tiền bối khen ngợi.” Hứa Hải Phong cười quay đầu kêu lên: “Ô Vân, làm một lễ ra mắt Trình lão tiền bối.”

Ô Vân hí lên một tiếng, không chút cam lòng mà quỳ xuống hai chân trước, nhưng không đợi chạm đất, liền phát lực nhảy lên, hơn nữa còn lui ra sau mấy bước. Loại thái độ làm việc cho có lệ này làm cho người ta phải cực kỳ buồn cười.

Trên mặt Trình Huyền Phong lộ ra một tia kinh hãi, nói: “Trên đời lại có con ngựa có thể thông linh tới như vậy, lão phu thật sự là mở rộng tầm mắt.”

Đến tận đây, Hứa Hải Phong mới âm thầm thở dài một hơi, nhìn Hạ Nhã Quân, đột nhiên tin tưởng gấp trăm lần.

Hai người bọn họ vừa lên gò núi nhỏ này, liền bị vây trong tinh thần lực tràng của Trình Huyền Phong.

Hứa Hải Phong tu vi không đủ, Hạ Nhã Quân chỉ vừa bước chân vào cảnh giới tông sư, chưa thể hoàn toàn hiểu rõ, tự nhiên không cách nào cùng hắn ngang hàng đối kháng.

Vì vậy, Hứa Hải Phong cố ý biểu hiện ra một mặt thông linh của Ô Vân, quả nhiên khiến cho Trình Huyền Phong phải sợ hãi than thở không thôi, vì thế tinh thần lực tràng cường đại lập tức bị yếu đi vài phần.

Vì thế khi so sánh, Hứa, Hạ hai người đã có thể miễn cưỡng không chịu ảnh hưởng.

“Ai…” Trình Huyền Phong vuốt râu thở dài, cố khí thế bá đạo bát ngát lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, trong thiên địa một mảnh yên lặng, phảng phất từ sau khi Bàn Cổ đại thần khai trời mở đất, liền vẫn luôn duy trì loại trạng thái này.

Hứa, Hạ hai người chỉ cảm thấy áp lực bên người chợt biến mất, khí cơ của chính mình không ngờ lại không cách nào cảm ứng được sự biến hóa tinh thần của đối phương.

Thần thông như thế, chẳng trách có thể danh liệt vào một trong tam đại tông sư.

“Tiền bối cho gọi, không biết có gì phân phó?” Hứa Hải Phong ôm quyền khom người hỏi.

Tuy đối với Trình gia không có chút hảo cảm, nhưng lúc đối diện với Trình Huyền Phong, Hứa Hải Phong vốn không thể sinh ra chút ác ý nào.

“Lão phu nguyên bổn muốn tương khuyên nhị vị, cải đầu nơi khác, nhập Trình gia ta, chỉ là hôm nay vừa thấy.” Hắn lắc đầu, thở dài nói: “Không đề cập tới cũng được.”

Hứa Hải Phong mỉm cười nói: “Làm tiền bối thất vọng.”

“Nhị vị châu liên bích hợp, một đời thiên kiêu, Đại Hán ta có người nối nghiệp, lão phu mừng rỡ còn không kịp, làm sao lại thất vọng?” Trình Huyền Phong nhìn về phía Hạ Nhã Quân, giơ ngón cái lên nói: “Chất nữ rất giỏi, Tinh tông nhất mạch rốt cục có thể xuất đầu rồi.”

Tự nhiên là hắn nhìn ra được Hạ Nhã Quân đã đặt chân vào cảnh giới tông sư, chỉ là thời gian còn ngắn ngủi mà thôi.

“Đa tạ tiền bối khen ngợi, tiểu nữ tử chẳng qua chỉ là may mắn mà thôi.”

“May mắn? Ha ha, trên đời này lại có tông sư nào không phải là dựa vào nhất thời ngộ đạo, mới may mắn đặt chân lên tinh thần thế giới muôn màu muôn sắc này a. Chất nữ tuổi trẻ lại có được thành tựu này, thật sự là chưa từng có ai.”

Hứa, Hạ hai người liếc mắt nhìn nhau, hai bàn tay nắm vào nhau, trên mặt đều tràn đầy vẻ tươi cười ấm áp.

Trình Huyền Phong cười lớn rời đi, vừa đi vừa nói: “Lần sau gặp lại, là địch không phải bạn, tiểu hữu phải tự lo thân đó.”

Hứa Hải Phong ở phía sau cao giọng đáp: “Tiền bối phong phạm, quả nhiên khác hẳn, Hứa mỗ ghi tạc vào lòng.”

Một ngày sau, Trình Huyền Phong trở lại kinh sư.

Cổ Đạo Nhiêm hỏi thăm vì sao không lấy tính mạng bọn họ, Trình Huyền Phong đáp: “Nếu không có nhân vật anh hùng như thế, lại có thể nào chống cự nổi Khải Tát nhân. Bọn họ cần có thời gian, chúng ta cũng phải cần thời gian.”

Cổ Đạo Nhiêm chợt hiểu ra, đối với khả năng nhìn xa trông rộng của lão bội phục sát đất.

Hứa, Hạ hai người đưa mắt nhìn Trình Huyền Phong rời đi, ngồi Ô Vân trở về, cũng không hề đề cập tới việc này.

Lúc đi ngang qua Hứa gia thôn, bởi vì toàn bộ thành viên của Hứa gia đều được Phương Doanh Anh tiếp đón tới Lâm An, cho nên bọn họ chỉ dừng lại một đêm, liền tiếp tục lên đường.

Khi còn cách Lâm An thành trăm dặm, Hứa Hải Phong nhìn ruộng tốt đầy đất, cảnh đẹp khắp nơi, đột nhiên cao giọng ngâm vang:

“Giang sơn như thử đa kiêu

Dẫn vô số anh hùng tẫn chiết yêu

Sổ phong lưu nhân vật,

Hoàn khán kim triêu.”

( Giang sơn đẹp như thế này, làm cho vô số anh hùng phải khát khao, bao nhiêu nhân vật phong lưu, phải xem theo thời thế)

Trên mặt ba người Tô Xuân Vĩ đồng thời biến sắc, bọn họ nhìn bóng lưng cao lớn của Hứa Hải Phong ánh lên dưới ánh mặt trời, trong lòng như có điều suy nghĩ.

Thời khắc này, ở một địa phương mà tầm mắt bọn họ không thể nhìn thấy, một đạo hành văn điều binh quân bộ đang dùng khoái mã tám trăm dặm gia tăng tốc độ tiến thẳng tới đại doanh phương bắc.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx