Lâm An thành, nguyên là quốc đô cũ của Thổ Phiên.
Từ sau khi bị Khải Tát cướp lấy, làm đại bản doanh tiến công Đại Hán đế quốc, thành tường càng thêm cao ngất chắc chắn, là một tòa tường đồng vách sắt, là tòa thành vững chắc nổi tiếng trong thiên hạ.
Lại càng là nơi Hắc Kỳ quân của Hứa Hải Phong khởi lên thanh danh.
Tin tức Hứa đại tướng quân trở về Lâm An nhanh chóng truyền tới trong thành, Hứa Hải Phong bọn họ vừa nhìn thấy thành tường cao lớn, liền gặp đám người Đồng Nhất Phong chạy ra nghênh đón ngoài mười dặm.
Lúc Hứa Hải Phong rời đi, tiếp nạp đề nghị của Phương Hướng Minh, lập Đồng Nhất Phong làm đại thành chủ của Lâm An thành, nên khi hắn bình yên quay về, người đem thuộc hạ ra tương nghênh hắn cũng chính là vị thiên tướng đại nhân của hậu cần bộ Thiên Ưng quân đoàn.
Nhìn thấy Hắc Kỳ quân đến gần, Đồng Nhất Phong đưa tay ra dấu, lập tức tiếng trống vui mừng vang lên, tuy vang dội mà không nóng nháo.
“Hạ quan Đồng Nhất Phong, cung nghênh đại tướng quân trở về.” Đồng Nhất Phong suất lĩnh chúng tướng sĩ cùng quan viên tiến lên cung nghênh.
Đám người Tô Xuân Vĩ cố ý rơi ra phía sau, trường hợp này đương nhiên phải cấp cho vị chủ nhân như Hứa Hải Phong đến ứng phó.
Hứa Hải Phong cưỡi Ô Vân, cũng không xuống ngựa, trực tiếp đi tới trước mặt bọn họ, gương mặt không chút thay đổi chỉ gật nhẹ đầu, phất tay ý bảo bộ đội tiếp tục đi tới.
Đồng Nhất Phong có chút xấu hổ, nhưng nhìn lén thấy sắc mặt Hứa Hải Phong bất thiện, làm sao còn dám lắm miệng.
Hôm nay nhìn Hứa Hải Phong cùng với tiểu tử ngày xưa đã hoàn toàn khác hẳn, phảng phất như con tằm thoát kén, hóa thân thành bướm, tản mát ra ánh sáng vô cùng xinh đẹp chói mắt. Những hạng người bình thường, đã không còn nhập vào ánh mắt của hắn.
Ánh mắt đảo qua, ánh mắt lạnh như băng của Hứa Hải Phong đột nhiên nổi lên biến hóa, từ trên ngựa nhảy xuống, bước nhanh tới trước mặt một người, cầm bàn tay của người đó, kêu lên: “Cha…lão nhân gia vì sao phải tự mình đến.”
Hứa Gia Bình vẫn trước sau như một thành thật trung hậu, tuy thời khắc này hắn ủ mình trong áo ấm bông dày, bữa cơm mỗi ngày cũng là sơn trân hải vị, nhưng thiên tính thuần hậu mộc mạc cũng không hề theo điều kiện sinh hoạt được cải thiện mà có điều thay đổi.
“Đã trở về…trở về là tốt rồi.” Hứa Gia Bình lôi kéo tay Hứa Hải Phong, phát ra tiếng cười vui vẻ từ sâu trong nội tâm.
Hứa Hải Phong khẽ gật đầu, quay đầu nhìn Đồng Nhất Phong đang đứng ngây ngốc nói: “Đồng tướng quân, khí trời lạnh như thế, như thế nào có thể làm cho lão nhân gia tự mình đến nơi này.”
Lúc này đã là mùa đông, tuy thời tiết không quá giá rét, trời băng đất tuyết, nhưng cũng có chút rét lạnh.
Ngữ khí của hắn cũng không nghiêm khắc, nhưng trong lòng Đồng Nhất Phong lại run lên, khí trời lạnh như vậy mà lưng hắn cũng chảy ra một mảng mồ hôi lạnh.
“Hạ quan đã sớm khuyên lão gia tử, việc này chỉ cần chúng ta làm là thỏa đáng, nhưng lão gia tử nhớ con vô cùng, nên cố ý muốn tới.” Đồng Nhất Phong nhìn thấy sắc mặt Hứa Hải Phong không tốt, lập tức chuyển miệng nói: “Hạ quan đã chuẩn bị doanh trướng chuyên dụng cho lão gia tử, lão gia tử vẫn ở trong doanh trướng thủ ấm, sau khi nhận được tin tức đại tướng quân trở về, mới xuất doanh nghênh đón.”
Hứa Gia Bình kéo tay con trai, luôn miệng nói: “Đúng vậy, đúng vậy, Đồng đại nhân đối với nhà chúng ta rất tốt, chuyện gì cũng nghĩ chu đáo, Phong nhi nha, ngươi cần phải thay ta hảo hảo đa tạ người ta đó.”
“Những điều này là bổn phận của hạ quan, thật không dám mở miệng.” Đồng Nhất Phong khiêm tốn nói.
Lúc này Hứa Hải Phong mới lộ ra khuôn mặt tươi cười, nói: “Đồng tướng quân, là bổn quan hiểu lầm, gia phụ ở lại Lâm An nhờ ngươi chiếu cố nhiều, ngày sau Hứa mỗ sẽ có báo đáp.”
Đồng Nhất Phong lập tức khom người nói: “Đại tướng quân khách khí.”
“Cha, mẹ cùng đại ca bọn họ hoàn hảo chứ?” Hứa Hải Phong cũng không để ý, hỏi phụ thân mình.
Hứa Gia Bình liên tục gật đầu nói: “Được, thật tốt, Hứa gia chúng ta có con xuất tức, mang theo hết mọi người cùng đi hưởng phúc. Mẹ con cũng muốn đi đón con, nhưng bị cha mắng trở về, bà chưa bao giờ tiếp xúc xã giao, sợ sẽ đánh mất thể diện của con.”
Hứa Hải Phong ngẩn ra, thầm nghĩ mẹ chưa bao giờ xã giao với người khác, nhưng lão cha ngài cũng không tốt hơn bao nhiêu, đây chẳng phải là năm mươi bước cười trăm bước sao.
Hơn nữa cho dù làm ra việc xấu hổ gì, ở chỗ này cũng không có người nào dám ra mặt nhạo báng.
Nơi này là Lâm An, là nơi phát triển của Hứa Hải Phong hắn, nếu ở chỗ này còn cho phép người ta đùa cợt, vậy hắn cứ dứt khoát về quê cày ruộng cho rồi.
Chỉ là nếu nói ra lời này, thì quan hệ giữa hai cha con cũng chỉ sợ sẽ có ngăn cách.
Hứa Hải Phong chỉ đành cười khổ một tiếng, cũng không nói gì.
Chỉ là con không thể nói xấu cha, dùng câu này giải thích cũng là có thể.
Dưới sự hướng dẫn của Đồng Nhất Phong, bọn họ đi tới cửa Lâm An thành.
Hứa Hải Phong chỉ vào hai cánh cửa thành đã được chữa trị, nói với Tần Dũng: “Tần Dũng, còn nhớ nó không?”
Tần Dũng hết nhìn đông tới nhìn tây hồi lâu, rốt cục gãi gãi đầu, nói: “Tướng quân, nhớ cái gì a?”
Hứa Hải Phong cười lắc đầu, con trâu này, đem cửa thành của người ta phá nát, chỉ chớp mắt lại quên đi sạch sẽ.
Lúc này, một người tách đám người đi ra.
Người này thân mặc áo trắng, không nhiễm một hạt bụi, chỉ là cầm một cây quạt lông màu trắng trên tay. Dưới khí trời lạnh giá, lại có vẻ cực kỳ cổ quái.
Hắn đi tới trước cửa thành, dùng đuôi quạt chỉ lên ba chữ to màu vàng Lâm An thành, không nhanh không chậm nói: “Lâm An thành, danh tự này nghe cũng không hay, không bằng đổi lại tên khác đi.”
Mọi người nghe được đều kinh hãi thất sắc, người điên này từ phương nào đi tới, cũng dám lúc này đứng đây gây chuyện.
Đồng Nhất Phong đang muốn trách mắng, đột nhiên phát giác Hứa Hải Phong cũng không hề có chút tức giận, ngược lại còn mỉm cười nhìn người nọ, trong lòng vừa động, lập tức đem câu trách mắng sắp vọt ra khỏi miệng ngạnh sanh nuốt trở vào.
Chỉ là hắn biết gặp gió nghiêng theo, nhưng cũng không phải ai cũng có được bản lãnh này như hắn.
Một quan viên mập mạp không biết có phải là gặp nghĩa ra mặt, hay là vì muốn biểu hiện trước mặt Hứa Hải Phong.
Tóm lại hắn là người thứ nhất nhảy ra chỉ trích: “Người điên nơi nào nhảy ra, dám ở trước mặt đại tướng quân nói bậy nói bạ. Người đâu, kéo hắn ra, nặng nề trừng phạt.”
Người này hiển nhiên có đủ thân phận bên trong thành, một câu mệnh lệnh, vài tên sĩ tốt lập tức như sói như hổ xông lên, muốn bắt người kia.
Chỉ là bọn họ còn chưa đi tới bên người bạch y nhân, liền cảm giác hoa mắt, một thân ảnh như thiểm điện ngăn lại đường đi của bọn họ. Theo sau, bọn họ chỉ cảm thấy ngực bụng đau xót, lập tức kêu thảm bay ra ngoài, chính là bị người đá một cước bay đi.
Quan viên mập mạp kia kinh hãi thất sắc, kinh hô: “Thích khách, thích khách, có thích khách, mau bắt thích khách a.”
Lập tức hiện trường một trận gà bay chó sủa, quan binh bên ngoài nghe được bên trong có thích khách hành thích, đây chẳng phải là động thủ ngay trước mặt thái tuế gia – chán sống.
Lập tức trong tay cầm lưỡi đao sắc bén, tưởng muốn xông tới đuổi bắt thích khách.
Nhưng có tư cách đứng nơi này, đều là những nhân vật có tiếng ở Lâm An thành, bọn họ cũng không dám đối xử như với dân chúng bình thường, không chỗ nào cố kỵ mà động tay động chân, không thể làm gì khác hơn là một bên hô quát, một bên lại loạn chạy đến.
Nếu lúc này thật sự có thích khách, chờ lúc bọn hắn tới kịp, chỉ sợ ngay cả cơm canh cũng đã nguội lạnh.
Đồng Nhất Phong chứng kiến trường hợp thất khống như thế, nhất thời không biết làm sao, sắc mặt của hắn xanh đen, nghĩ không ra một hồi nghi thức hoan nghênh được tỉ mỉ an bài lại bị tên mập này giảo đến rối tinh rối mù.
Tuy trong lòng cũng không biết bạch y nhân kia là thần thánh phương nào, nhưng hắn nhận ra người xuất thủ cứu viện, chính là mãnh tướng dưới trướng Hứa Hải Phong, Lâm Trường Không.
Có thể làm cho vị nhất phẩm cao thủ này ra tay cứu giúp, vậy quan hệ giữa bạch y nhân cùng Hứa Hải Phong sẽ không cần phải nói.
Không nghĩ tới tên mập này không có bản lãnh gì, nhưng cổ họng lại lớn như vậy, một tiếng rống to, làm buổi lễ hắn cẩn thận tỉ mỉ lo lắng bày ra đã hoàn toàn trôi theo dòng nước.
Hắn gắt gao nhìn tên mập thành sự không đủ, bại sự có thừa, nếu ánh mắt có thể giết người, tên mập này đã sớm chết thảm cả trăm lần.
“Dừng tay…”
Một tiếng hét lớn phảng phất như thiên lôi đánh xuống, tạc đến lỗ tai mọi người ông ông vang rền, tràng diện lập tức cực độ an tĩnh xuống tới.
Hứa Hải Phong bước nhanh tới bên người bạch y nhân kia, mắt thần như điện, nhìn lướt một vòng.
Phàm là ai gặp phải ánh mắt của hắn, đều bị tinh thần lực cường đại ẩn chứa trong mắt hắn làm rung động cực độ, hoặc là cúi đầu cúi đầu, hoặc là quay đầu sang nơi khác, nhưng lại không có một người dám nhìn thẳng hắn.
Thanh âm thong thả mà lạnh như băng của Hứa Hải Phong khuếch tán ra tại cửa thành: “Đây là thủ tịch quân sư đại nhân Tương Khổng Minh của Hắc Kỳ quân, lời của hắn chính là lời của ta, ai dám vô lễ?”
Sắc mặt mọi người khẽ biến, cũng không ai dám tiếp lời.
Tên mập kia lúc này mới biết mình đã gây ra đại họa, bật người quỳ xuống, quỷ khóc sói tru kêu lên: “Hạ quan không biết…hạ quan không biết a…”
Hứa Hải Phong hừ lạnh một tiếng, không chút nào che giấu sát ý sâm nghiêm của chính mình: “Dám hỗn hào với quân sư đại nhân…”
“Bùm.” Một tiếng, tên mập kia cảm nhận được luồng sát khí thấu nhập tâm phế, ngay cả tiếng kêu cũng gọi không ra, té ngã trên mặt đất, môi không ngừng run lên bần bật.
Ánh mắt Hứa Hải Phong nhìn hắn như nhìn một con vật chết không còn tính mạng, từ miệng hắn hộc ra một chữ làm người ta run sợ: “Giết…”
Một đạo ánh sáng phảng phất từ phía chân trời xẹt qua, ở giữa không trung để lại một dấu vết huyến lệ tỏa sáng.
Hứa Hải Danh thu đao mà đứng, một đầu lâu cực lớn bay lên cao, trên không trung chuyển mấy vòng, rơi xuống trong đám người.
Trong đám người vang lên một trận tiếng kêu thảm thiết, mấy người tránh né không kịp bị máu tươi trên đầu lâu dính vào, lập tức tay chân như nhũn ra, đứng không vững. Hiện trường lại lâm vào trong một mảnh hỗn loạn.
“Thái…”
Một tiếng quát kinh thiên động địa, Tần Dũng há to cổ họng, quát lên một tiếng, nguyên bổn cửa thành ồn ào như chợ vỡ lập tức yên tĩnh đến cây kim rơi cũng có thể nghe.
Hứa Hải Phong lạnh lùng nói: “Từ hôm nay trở đi, Hứa mỗ ta đã trở về. Lâm An, là đất phong của ta, ở chỗ này, ta chỉ có một câu nói.”
Hạ Nhã Quân không biết từ khi nào, lặng yên không một tiếng động đi tới sau lưng của hắn, dưới sự che dấu của đám người Tương Khổng Minh và Hứa Hải Danh, một bàn tay ngọc áp vào lưng Hứa Hải Phong.
Một cỗ nội lực hùng hậu truyền vào trong cơ thể hắn.
Thanh âm của hắn đột nhiên xa xa truyền ra, tuy không cao ngang, nhưng toàn bộ Lâm An thành, từ những lão ông tuổi già năm tàn tám mươi, cho tới trẻ con còn nằm trong nôi ngao ngao khóc, dĩ nhiên đều có thể nghe thấy rất rõ.
“Thuận ta thì sống, nghịch ta phải chết.”
@by txiuqw4