“Ai…Không biết Nhĩ nhị gia thiếu một vạn lượng tiền đổ bạc của Trương đại thống lĩnh đã trả xong chưa?” Tương Khổng Minh tựa hồ e sợ thiên hạ không rối loạn, lại hung hăng đổ thêm dầu vào đống lửa xông cao ba trượng trong lòng Nhĩ Đống Kiệt.
Nhĩ Đống Thành bùm một tiếng té ngã, trong hai mắt của hắn lộ vẻ kinh hãi muốn chết, ánh mắt nhìn phía Tương Khổng Minh giống như nhìn một ác ma đầy người đẫm máu, sợ hãi đã thành cảm thụ duy nhất trong lúc này của hắn.
Hứa Hải Phong vung tay lên, đi ra đại sảnh trước.
Tất cả mọi người đang có mặt đều là hạng người hiểu biết sâu rộng, biết dụng ý của hắn, cả đám đều đi ra. Miệng của Phương Doanh Anh mấp máy, đã thấy Tương Khổng Minh đứng đối diện nhìn nàng lắc đầu, lập tức im tiếng, cũng theo đi ra ngoài.
Chốc lát sau, trong sảnh chỉ còn lại hai huynh đệ đang đối diện nhau.
Phảng phất như thấy được một tia sinh cơ, Nhĩ Đống Thành quỳ xuống, hắn trong ngày thường bởi vì mập mạp mà động tác chậm chạp nhưng lúc này thân hình lại linh hoạt vạn phần, thật giống như trái banh lăn tới trước người huynh trưởng: “Đại ca, ta không phải cố ý đâu.”
Nhĩ Đống Kiệt nhìn hắn, không nói được một lời, chỉ là sát khí trong mắt nồng hậu.
Ở bên ngoài sân, Phương Doanh Anh nói nhỏ: “Cửu phụ tuổi nhỏ mất phụ mẫu, sinh hoạt khốn đốn, lưu ly khắp nơi, nhờ có thúc thúc hắn thu lưu, mới không cần lo áo cơm.”
Hứa Hải Phong ân một tiếng, chỉ thấy Tương Khổng Minh cũng ra dấu bằng mắt, hai người bọn họ hợp tác đã lâu, sớm đã phối hợp ăn ý, lại làm sao không hiểu, lập tức yên lặng gật đầu, không thèm nhắc lại, chỉ là vận công nghe động tĩnh trong phòng.
Nhĩ Đống Kiệt thở dài một hơi, không biết bên trong ẩn chứa bao nhiêu thê lương cùng bi ai.
“Nhị đệ, ngươi làm như vậy đúng với ta sao?”
Nhĩ Đống Thành dập đầu lia lịa, thấp giọng cầu khẩn nói: “Đại ca, tiểu đệ biết sai rồi, chẳng qua tiểu đệ cũng là vạn bất đắc dĩ a.”
“Trương Tấn Trung làm sao bức bách ngươi?” Nhĩ Đống Kiệt lạnh lùng hỏi.
Hứa Hải Phong bên ngoài sân nghe vậy, khóe miệng có chút mỉm cười, hắn ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ thấy đôi mắt to sáng ngời của Hạ Nhã Quân cũng hiện lên một đạo ánh sáng kỳ dị, lập tức biết ngay cả nàng cũng nhìn ra được huyền cơ bên trong.
Nhĩ Đống Thành luôn miệng nói: “Là…là…tiểu đệ nhất thời ngứa tay, năm trước tại Cát Tường Quán thua một vạn lượng bạc, toàn nhờ vào Trương Tấn Trung Trương đại thống lĩnh ra mặt đảm bảo, mới may mắn nhặt về mạng nhỏ.”
Nhĩ Đống Kiệt vừa vội vừa tức, huynh đệ này có quan hệ đặc thù với hắn, thúc thúc, thúc mẫu lúc lâm chung đã từng cầm tay hắn, nhờ hắn chiếu có dùm đứa con trai. Trong cả đời này của hắn, chịu ân sâu của hai vị lão nhân gia, quả quyết sẽ không phụ lòng nhờ cậy của bọn họ, hơn nữa hai huynh đệ từ nhỏ cùng lớn lên, phần cảm tình này cũng không dễ dàng bỏ qua. Cho nên bây giờ biết hắn phạm phải tội lớn ngập trời, nhưng chỉ cần có một con đường sống, cũng phải hết sức cứu vãn.
Đám người Hứa Hải Phong đi ra ngoài trước, đó là muốn cho hắn mặt mũi. Nhưng hắn cũng biết, toàn bộ kế hoạch do đám người mình một phen bày ra tỉ mỉ, dĩ nhiên đã bị đường đệ cáo mật mà hoàn toàn bị diệt. Việc này không phải chuyện đùa, mặc cho ai cũng chỉ còn đường chết.
Hắn nói như vậy, nguyên lai vốn mong đợi đường đệ có thể nương theo ngữ khí của hắn, đem hết thảy trách nhiệm đổ lên trên người Trương Tấn Trung. Kể từ đó, hắn cho dù liều mạng, dù cho phải quy ẩn dưới núi, cũng phải bảo tồn tính mạng của đường đệ.
Chưa từng nghĩ đến, Nhĩ Đống Thành bị Tương Khổng Minh hù dọa, còn tưởng rằng bài tẩy của mình bị người sờ thấu, kinh hãi run sợ, dĩ nhiên là lời thật nói thật, làm cho hắn trong cơn thịnh nộ cũng sinh ra một tia cảm giác dở khóc dở cười.
“Ngươi…Ngươi còn dám đi đánh bạc?” Nhĩ Đống Kiệt cố gắng áp xuống lửa giận trong lòng, trong miệng rít gào cơ hộ làm cho đường đệ hắn ngã dài xuống đất.
“Đại ca, đây…đều là ngươi làm ra thôi.”
Chó bị dồn gấp sẽ nhảy tường, huống chi là người trong cơn nóng nảy. Nhĩ Đống Thành chỉ nghĩ hôm nay hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, không còn cố kỵ, rống lớn.
“Ngươi nói cái gì?” Nhĩ Đống Kiệt cơ hồ không dám tin tưởng lỗ tai của mình.
“Đại ca, ngươi cưới Phương gia nữ nhi, từ đó về sau bình bước thanh vân, nhưng ngươi nhìn xem, ngươi mang đến cho gia tộc chúng ta cái gì? Trong ngày thường, thứ này không được, thứ kia không cho, mà dù là cháu ngươi chỉ lén bán một chút vật liệu trong quân, cũng bị ngươi trách mắng, còn cách chức hắn, ngươi nói một chút, chúng ta có thể làm như thế nào…” Nhĩ Đống Thành khóc lớn nói.
Hai mắt Nhĩ Đống Kiệt trợn tròn, cả giận nói: “Lén bán quân tư, đó là làm sụp vách tường của tây tuyến đại doanh, ngươi còn nói được ra miệng?”
“Đại ca, mấy người trong hậu cần bộ, người nào không phải giàu tới chảy mỡ, tiền của bọn họ là từ nơi nào tới, ngươi là thật không biết sao?”
Mí mắt Nhĩ Đống Kiệt run lên vài cái, luồng lửa giận trong lòng bình ổn rất nhiều, hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: “Ngươi quản bọn họ làm chi, không phải vật của mình, không tham. Tham, sẽ có họa. Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy, hơn mười năm nay, những người trong hậu cần bộ có ai được kết quả tốt đâu.”
“Đồng Nhất Phong, còn Đồng Nhất Phong thì sao?” Nhĩ Đống Thành phảng phất như tìm được lối ra, hai mắt chớp động quang mang điên cuồng, tựa như con dã thú bị thương chấp nhất đến cuối cùng.
Sắc mặt Nhĩ Đống Kiệt dị thường khó coi, ánh mắt của hắn tựa hồ thổi ra bên ngoài sân.
“Đồng Nhất Phong kia, tham đâu có ít hơn so với người khác, vì sao hắn lại vô sự?” Nhĩ Đống Thành gắt gao kéo ống tay áo của đường huynh, phảng phất như đây là đường sống cuối cùng trong tay hắn.
“Đó là do hắn biết cách làm người, hơn nữa hắn làm rất tốt.” Nhĩ Đống Kiệt trầm giọng nói, ngữ khí của hắn lúc này gần như ổn định, không còn sự phẫn nộ như vừa rồi.
Đầu của Nhĩ Đống Thành cao cao giơ lên, cho dù đầy mặt sợ hãi cũng không che giấu được phần đố kị cùng không cam lòng: “Vậy ngươi thì sao? Quan chức của ngươi cao hơn hắn, hậu thai của ngươi cứng hơn hắn, tại sao ngươi cũng không như hắn. Bọn họ mỗi ngày có thể ăn nhiều uống lớn, tiêu dao sung sướng, ngươi lại muốn người trong nhà nghiêm gia cẩn thận, đây là chuyện gì?”
“Ai…nơi này là tây tuyến, vi huynh càng phải cẩn thận cẩn thận, cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ, nếu không ngươi cho rằng với sự khôn khéo cùng phách lực của Cổ Đạo Nhiêm, còn có thể để cho vi huynh ở chức vị này ngây ngốc được nhiều năm như vậy?” Nhĩ Đống Kiệt chậm rãi thở dài một hơi, trong thanh âm tràn ngập sự bất đắc dĩ cùng sự mệt mỏi thật sâu.
Hứa Hải Phong cùng Hạ Nhã Quân nhìn nhau, thế mới biết, Nhĩ Đống Kiệt hẳn là người giám thị do Phương lão thái an trí tại tây tuyến, cũng chỉ nhân vật như hắn, mới có thể làm cho vị đệ nhất quân sự gia Cổ Đạo Nhiêm phải cố kỵ ba phần. Mà hắn, hiển nhiên cũng không từng cô phụ lòng kỳ vọng của Phương lão thái.
Tây tuyến đại doanh, Cổ Đạo Nhiêm ở đây tung hoành mấy chục năm, nhưng vẫn chưa hoàn toàn nắm được trong tay. Tuy danh tiếng của Phương gia cũng có tác dụng trọng yếu, nhưng cũng không thể không nhắc đến công lao của Nhĩ Đống Kiệt.
“Đại ca, ngươi…ngươi vì tiền đồ của chính mình, nhượng mọi người trong tộc cũng không may theo…một vạn lượng, là vì một vạn lượng, ta cũng không dám nói thật với ngươi a…” Hắn cúi đầu, bật khóc.
Trong mắt Nhĩ Đống Kiệt xẹt qua một tia thống khổ, hắn do dự mãi, rốt cục có điều quyết định.
“Đinh…”
Một tiếng vang nhỏ, Nhĩ Đống Kiệt rút ra bội kiếm tùy thân.
Nhĩ Đống Thành bỗng nhiên ngẩng đầu, nguyên lai hai tay đang níu chặt ống tay áo của đường huynh lập tức nhanh như cắt buông lỏng, hắn dùng cả tay lẫn chân, kinh hoảng bò lui về phía sau.
Huynh đệ hai người tuổi tác đã cao, Nhĩ Đống Kiệt còn lớn hơn vài tuổi, nhưng hành động lại không thể so sánh.
Nhĩ Đống Kiệt bước một bước, đuổi tới trước người hắn, giơ cao trường kiếm trong tay, đầy mặt sát khí.
“Đại ca…” Nhĩ Đống Thành ngay sống chết trước mắt, lớn tiếng kêu lên.
Cổ tay Nhĩ Đống Kiệt run lên, một kiếm dừng giữa không trung, cũng không biết có nên chém xuống hay không.
Đột nhiên, trong tay của hắn chợt nhẹ, bàn tay cầm kiếm đã bị người nhẹ nhàng xảo xảo đoạt đi.
Nhĩ Đống Kiệt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hứa Hải Phong tay cầm trường kiếm, hai mắt lấp lánh hữu thần, trên mặt như đang cười cười.
Trong lòng hắn rùng mình, miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười, nói: “Hứa tướng quân, ngươi là ý gì?”
Hứa Hải Phong nghiêng đầu cúi chào, nói: “Cửu cửu, nhị cửu chỉ là nhất thời sơ ý, mới trúng quỷ kế của người ta, ngài không cần giận dữ.”
Trong lòng Nhĩ Đống Kiệt chợt nhẹ, nếu Hứa Hải Phong đã nói như vậy, vậy đại biểu hắn không còn tiếp tục có ý truy cứu, vô luận như thế nào, vị đường đệ còn giữ được tính mạng, nhưng vẻ mặt hắn vẫn lạnh như băng, nói: “Ý tứ của Phong nhi là…”
“Nhị cửu là tộc đệ của ngài, nếu Cát Tường Quán có thể đặt chân mở tiệm ngay trong thành, vì cái gì mà bọn họ lại không biết có quan hệ với ngài, một vạn lượng? Hắc hắc, vì một vạn lượng, bọn họ sẽ không cố kỵ mà dám đắc tội ngài sao?” Hứa Hải Phong lạnh lùng cười nói: “Sau lưng ngài chính là Phương gia, ta cũng không tin bọn họ có lá gan này, huống chi việc này có liên lụy tới Trương Tấn Trung, vậy bên trong có mờ ám gì, cũng có thể tưởng tượng mà biết.”
Nhĩ Đống Kiệt yên lặng gật đầu, trong mắt nhìn về Hứa Hải Phong lại rõ ràng lộ ra sự cảm kích.
Trong lòng Hứa Hải Phong hiểu rõ, biết hắn thật sự yêu quý vị tộc đệ vô dụng này, nên mới chịu hướng chính mình mềm xuống, mà dù là xưng hô cũng đã thoáng thay đổi.
“Chỉ là nếu hắn đã làm ra việc này, ngày sau bị người biết được, lại còn mặt mũi nào sống trên đời.” Nhĩ Đống Kiệt phảng phất như lẩm bẩm.
Trong lòng Hứa Hải Phong có chút quái dị, trong mắt của hắn cũng mơ hồ lộ ra vẻ đùa cợt, chẳng qua lúc ánh mắt Nhĩ Đống Kiệt nhìn qua, thì đã khôi phục lại bình thường, từng người đều có nhược điểm cùng tử huyệt, nguyên lai Nhĩ Đống Kiệt cũng không ngoại lệ. Dưới sự uy hiếp của việc này, hắn cũng phải hướng mình cúi đầu phục nhuyễn.
“Mọi người vào đi.” Một câu này của hắn tuy thanh âm không lớn, nhưng mọi người bên ngoài cũng nghe được thật rõ ràng: “Cửu cửu, ta không rõ ngài đang nói những thứ gì? Nhị cửu chỉ là thua một chút tiền mà thôi, đây có gì đáng để kinh hãi chứ.” Hắn quay đầu nhìn mọi người đang đi vào, dò hỏi: “Các ngươi có nghe được gì không?”
Mọi người đang lục tục đi vào nghe hắn nói vậy liền lắc đầu, dù là Phương Doanh Anh ở thời khắc này cũng nhu thuận dị thường đi tới bên người Nhĩ Đống Kiệt, kéo lấy tay hắn, tuy không nói lời nào, nhưng hàm ý bên trong mọi người đều biết.
Nhĩ Đống Kiệt thở dài một tiếng, nói: “Lão phu có một đường đệ như vậy, thật mong các vị thông cảm nhiều hơn, đợi xong việc này, lão phu lập tức từ quan quy ẩn, không bao giờ hỏi thêm thế sự.”
@by txiuqw4