“Cửu cửu, như vậy sao được?” Phương Doanh Anh lôi kéo cánh tay hắn, ngẩng đầu lên, gương mặt nổi lên vẻ phẫn phẫn: “Hôm nay quốc gia đang gặp loạn thế, chính là những bậc nam nhi như ngài phải lúc thi triển sở trường, nếu ai cũng làm như ngài, gặp phải chuyện không như ý, liền lập tức đánh trống rút lui, vậy quốc gia này còn do ai đến thủ hộ? Là ta cùng Nhã Quân tỷ tỷ những hạng nữ lưu hay sao?”
Nhĩ Đống Kiệt mặt đỏ đến mang tai, bất kể lời vừa rồi là hắn thật lòng hay giả vờ, thủ đoạn lấy lui làm tiến, đều cảm thấy xấu hổ không chịu nổi.
“Doanh nhi, không được hồ đồ.” Hứa Hải Phong nhẹ nhàng trách mắng một câu, tiến lên đem nàng kéo tới bên cạnh mình, nói: “Cửu phụ, việc này sai không phải do ngài, mà tại có người bày ra bố cục dẫn dụ nhị cửu mắc câu. Bọn họ làm như thế rõ ràng là không xem ngài cùng Phương gia vào đâu.”
Gương mặt đỏ ửng dần biến mất, trên gương mặt già nua của Nhĩ Đống Kiệt lên nổi lên sát khí, hắn nói: “Cát Tường Quán sao, cứ để lão phu đi gặp bọn họ là được.”
“Việc nhỏ như thế, làm sao để cửu cửu tự mình xuất thủ, không bằng cứ giao cho chúng ta, tóm lại sẽ cho ngài một sự công đạo.” Hứa Hải Phong ở một bên cười a a nói.
Nhĩ Đống Kiệt thoáng trầm ngâm, nhân tiện nói: “Các ngươi mới tới đây, sợ là…”
“Nguyên nhân chính vì là chúng ta, nên mới không chỗ nào cố kỵ, nếu thay đổi là lão nhân gia ra tay, chỉ cần vừa lộ mặt, còn có thể giấu diếm được người sao?” Hứa Hải Phong lại khuyên nhủ.
“Được rồi, đã như vậy, liền làm phiền các vị.” Nhĩ Đống Kiệt thở dài, nói: “Nếu Trương Tấn Trung có được tin tức…”
Hắn nói tới đây liền ngừng lại, giương mắt nhìn Hứa Hải Phong.
Hứa Hải Phong mỉm cười, vẻ tiêu sái nói không nên lời, phảng phất vốn chưa từng đem việc này để vào trong lòng.
“Nếu Trương đại thống lĩnh muốn biết hành tung của chúng ta như vậy, Hứa mỗ tự nhiên không để cho hắn thất vọng, giữa trưa ngày mai, liền để cho ta quang minh chính đại đi gặp hắn.”
Thấy đoàn người đi xa, trong lòng Nhĩ Đống Kiệt trăm mối cảm xúc.
Tông sư, đây chẳng lẽ là lòng tự tin của một tông sư sao.
Lúc hắn mới gặp Hứa Hải Phong, chính là do Tần Dũng kéo gãy ngũ thạch cung, uy chấn giáo trường, khi đó Hứa Hải Phong chẳng có gì nổi bật. Không ngờ trong vài năm, hắn đã bình bước thanh vân, cũng không còn là một vô danh tiểu tốt làm thịt cá cho người tùy ý mổ xẻ.
“Đại ca.” Nhĩ Đống Thành cẩn thận đi tới bên cạnh hắn nhẹ giọng kêu lên.
“Hừ…”
Nghĩ Đống Thành cúi đầu, không nói được một lời.
“Ngươi đang suy nghĩ gì.” Nhĩ Đống Kiệt bất đắc dĩ lắc đầu, hắn nhát gan như thế, nhưng vì sao lại ham đánh bạc đến vậy, nếu không như thế, hắn cũng không phải cúi đầu với người khác.
“Này…cái…Tương Khổng Minh.” Nhĩ Đống Thành thuận miệng đáp.
“Nghĩ hắn? Làm gì?” Nhĩ Đống Kiệt vạn vạn thật không ngờ lại là đáp án này.
Nhĩ Đống Thành lấy làm kinh hãi, khẽ đáp: “Tiểu đệ đang suy nghĩ, hắn là làm thế nào biết ta thiếu một vạn lượng bạc của Trương Tấn Trung.”
Người nói vô tâm, người nghe cố ý. Trái tim Nhĩ Đống Kiệt trở nên căng thẳng.
Hắn theo bản năng sờ sờ vào ngực, nơi đó có một phong thư do chính tay Phương lão thái đã viết, Tương Khổng Minh a, rốt cục ngươi là một nhân vật như thế nào? Chẳng lẽ tai mắt do hắn bày ra lại lợi hại đến mức làm cho người ta phải sợ hãi khi nghe nói sao?
“Chủ công, vì sao ngài phải cố ý trong đêm nay đi Cát Tường Quán?” Tương Khổng Minh nhìn như tùy ý sóng vai Hứa Hải Phong mà đi, nhưng bước chân của hắn thủy chung vẫn chậm hơn một bước so với Hứa Hải Phong, khiến cho thân thể hắn vĩnh viễn lạc hậu một khoảng cách.
“Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là ta tựa hồ có một loại dự cảm, đêm nay đi làm, chúng ta sẽ có thu hoạch lớn mà thôi.” Hứa Hải Phong nhún vai, miệng trả lời.
Tương Khổng Minh cau chặt mày, hắn là một người tin khoa học, câu trả lời hư vô mờ mịt như vậy, nếu đổi lại là người khác sẽ nghe chửi mắng, nhưng thân phận Hứa Hải Phong thì khác, đồng thời hắn dùng võ nhập đạo, lĩnh ngộ lực lượng tinh thần, mỗi lần có cử chỉ lạ lùng, có lẽ đêm nay do nhất thời cao hứng mà mang đến một tia chuyển cơ cho chuyến đi này của bọn họ.
Cát Tường Quán tọa lạc tại một chỗ kiến trúc cao lớn thành nam, từ bên ngoài quan sát, trang trí phú lệ đường hoàng, cửa chính có mấy hán tử cao lớn, ưỡn ngực mà đứng, nhìn thật uy phong.
“Một nơi đánh bạc nho nhỏ, dĩ nhiên lại đường hoàng như thế, sau lưng bọn họ nhất định là có người.”
Mới rồi Lữ Dương Danh từ đầu đến cuối không phát một lời, thẳng đến nơi đây, hắn mới mở miệng nói chuyện, bởi vì hắn thập phần rõ ràng địa vị cùng tình cảnh trước mắt của chính mình.
Từ sau khi gặp qua Thái Ất chân nhân cùng Hạ Nhã Quân hai vị cao thủ cấp tông sư cũng hiệu mệnh bên trận doanh của Hứa đại tướng quân, hắn đối với Hứa Hải Phong đúng là toàn tâm toàn ý.
Đối với nhất phẩm cao thủ mà nói, trên thế giới này không có thứ gì càng đáng giá để tôn sùng như nhân vật tông sư. Ba vị tông sư, đủ để làm cho bất cứ võ lâm nhân sĩ nào đầu thân hiệu mệnh.
Vì thế, sau khi Hứa Hải Phong bổ nhiệm cho hắn chức vụ võ thuật tổng quản kiêm tổng giáo đầu danh dự của quân giáo cùng Hắc Kỳ quân, trái tim phập phồng của hắn liền ổn định xuống tới.
Với mấy chục năm kiến thức cùng lịch duyệt của hắn, tự nhiên biết được thế gian cũng có bánh ngon rơi từ trên trời xuống, nhưng hắn cũng tuyệt đối không có may mắn đi nhặt được.
Người trong Hắc Kỳ quân nhân tài vô số, nên mấy vị cao thủ cấp tông sư khinh thường tranh hư danh này với hắn, nhưng những cao thủ đồng cấp số với hắn cũng không ít. Tuy không biết vì sao Hứa đại tông sư lại đối đãi với hắn ân sủng, nhưng hắn lại biết, làm sao bảo trụ vững chắc vị trí này mới là điều khẩn yếu nhất.
Quan hệ giữa Nhĩ Đống Kiệt cùng Hứa Hải Phong lại phức tạp, hắn cũng không tiện nhúng tay vào trong, một lần không tốt, sẽ tạo ra cục diện không hay. Nhưng Cát Tường Quán lại là địa phương tốt cho hắn thi triển tài nghệ.
Tương Khổng Minh nhẹ nhàng ho khan một tiếng, hắn đối với tâm tư của Lữ Dương Danh hiểu rõ như lòng bàn tay, biết hắn rất muốn biểu hiện, nên cũng cố ý muốn thành toàn, rất dứt khoát nói: “Lữ tiên sinh đến Ngọa Long thành chẳng qua mới mấy ngày, tuyệt đối không người quen biết. Không bằng mời Lữ tiên sinh xuất thủ được không?”
Một đôi mắt ưng của Lữ Dương Danh thần quang lòe lòe nhìn Hứa hải Phong, biết hắn làm như vậy cũng là cử chỉ bất đắc dĩ. Nghĩ hắn đường đường là một vị nhất phẩm cao thủ, nếu đổi lại là nơi khác, là sự tôn sùng cỡ nào.
Nhưng so với năm người ở đây…
Ý niệm trong đầu của Lữ Dương Danh chợt lóe mà qua, nổi lên một tia khổ sáp.
Hứa Hải Phong lạnh nhạt cười, nhẹ giọng nói: “Làm phiền Lữ tiên sinh.”
Lữ Dương Danh chắp tay, nói: “Đây là việc nhỏ, thuộc hạ đi một chút sẽ trở lại, mời chủ công đến tửu lâu phía trước nghỉ chân.” Dứt lời, hắn xoay người tiến vào sòng bạc.
Bốn người Hứa Hải Phong bước tới tửu lâu đối diện, gọi rượu và thức ăn, kiên nhẫn chờ đợi.
Lúc này tuy là đêm khuya, nhưng gian tửu lâu này lại giống như sòng bạc ngay đối diện, vẫn sáng sủa, tuy ngồi không đầy, nhưng lại khả quan.
“Hắc hắc, nghĩ không ra.” Tương Khổng Minh nhìn chung quanh, cảm xúc nói ra.
“Cái gì?” Phương Doanh Anh cùng hắn thật quen thuộc, nên giành hỏi trước.
Tương Khổng Minh theo thói quen uống ngụm trà, có chút nhíu mày, miệng của hắn đã bị những loại trà tinh mỹ làm hư hỏng, lúc này uống phải loại thường, lập tức như là dấm chua, khó có thể nuốt xuống.
Hắn miễn cưỡng đem ngụm nước trà nuốt vào bụng, lại phát hiện mấy vị ngồi cùng bàn cũng không động gì vào thức ăn, không khỏi đỏ mặt, vội vàng nói: “Nguyên lai từ xưa tới nay, trong đêm luôn có người thích sinh hoạt.”
Những lời này của hắn không đầu không đuôi, làm cho không ai hiểu gì.
Chỉ là đám người Hứa Hải Phong đã sớm thói quen cách ăn nói không giống người thường của hắn, biết hắn sẽ có chủ ý.
Quả nhiên đúng vậy, Tương Khổng Minh lắc đầu nói: “Không biết các vị có từng phát giác ra một việc thú vị, càng là nơi phồn hoa, thì ban đêm lại càng náo nhiệt dị thường, mà càng là nơi hẻo lánh nghèo khó, những nông gia bình thường, đều là mặt trời mọc thì dậy làm việc, mặt trời lặn thì đi ngủ.”
Hứa Hải Phong khẽ gật đầu, nói: “Quân sư đại nhân nói không sai, Hứa mỗ lúc còn chưa nhập ngũ, cũng chỉ là một con cháu nhà nông lưng đối bầu trời mặt đối đất, có được thành tựu hôm nay, thực là giống như trong mộng.”
“Hắc hắc…” Tương Khổng Minh thấp giọng cười hỏi: “Vậy xin hỏi chủ công, ngài cảm giác được trước đây vui sướng, hay hôm nay vui sướng?”
Vậy trước đây vui sướng, hay là hôm nay vui sướng?
Vẻ mặt Hứa Hải Phong trong nháy mắt tựa hồ đọng lại. Hạ Nhã Quân cùng Phương Doanh Anh cơ hồ là đồng thời cầm bàn tay của hắn.
“Ta không biết.”
Qua nửa giây, vẻ mê mang trong mắt Hứa Hải Phong từ từ rút đi, lại khôi phục một mảnh thanh minh, hắn nhìn Tương Khổng Minh, lại phảng phất như là tự nhủ: “Ta chỉ biết là, vận mệnh trước kia cũng không do ta, nhưng hôm nay…” Bàn tay Hứa Hải Phong vững vàng nắm lấy hai bàn tay nhỏ trong lòng: “Ta đã có thể nắm giữ cùng thay đổi vận mệnh của ta.”
“Chúc mừng chủ công.” Tương Khổng Minh nhàn nhạt cười, loại vẻ mặt này Hứa Hải Phong lại vô cùng quen thuộc.
“Đa tạ quân sư đại nhân.” Hứa Hải Phong thật tình thành ý nói.
Tuy Hứa Hải Phong đã bước lên tông sư, nhưng nội tâm của hắn vẫn luôn có một tia sơ hở, đó chính là việc cùng Hung Nô cấu kết, dẫn dắt tai họa, làm cho kinh sư thất thủ, bao nhiêu dân chúng nhà tan cửa nát, thê ly tử tán.
Ý niệm này tồn tại trong đầu phảng phất như là rắn độc, giấu thật sâu trong nội tâm của hắn, tùy thời sẽ động. Nếu là bình thường, dưới tinh thần lực của Hứa Hải Phong áp chế, tự nhiên cũng không có gì không ổn. Nhưng sau hai tháng, là thời hạn quyết đấu giữa Hứa Hải Phong cùng Lợi Trí, với trạng thái như vậy xuất chiến, đây có khác gì tìm đường chết.
Tương Khổng Minh đích xác là người phi phàm, thuật đọc tâm của hắn tuy không cách nào dọ thám được nơi sơ hở của Hứa Hải Phong, nhưng lúc gặp gỡ nơi Ngọa Long thành trong nghị chính sảnh, cũng loáng thoáng phát giác không ổn. Vì vậy, hắn cố ý thả ra khí tức hắc ám, dẫn dộng một tia áy náy cùng hối hận chôn sâu trong đáy lòng Hứa Hải Phong.
Hôm nay, hắn lại mượn cảnh trữ tình, lại tiếp tục dẫn dụ, để cho Hứa Hải Phong có cơ hội tự hỏi lòng, mấy năm qua những việc hắn đã làm thành bại thế nào.
Mà Hứa Hải Phong cũng không phụ lòng kỳ vọng của hắn, ở cuối cùng đã thuận lợi tiêu sái bước khỏi xiềng xích của chính lòng mình, thành công đem sự sơ hở kia xóa đi, đến tận đây, tim của hắn mới thật sự đạt được cảnh giới đại viên mãn.
Chính như lúc Hứa Hải Phong rời đi kinh sư, nhìn ánh lửa bốc cao đầy trời, hắn đã nói, mình đã không còn đường lui.
Tiến về phía trước, về phía trước, lại về phía trước, vô luận tốt hay xấu, hắn đã không còn lựa chọn nào khác.
Đột nhiên, một trận ồn ào từ sòng bạc đối diện truyền đến, mơ hồ lại có tiếng đánh nhau.
@by txiuqw4