Trên đỉnh núi, cuồng phong gào thét giận dữ, giống như đao cắt.
Hứa Hải Phong chắp hai tay sau lưng, đứng thẳng trên bình thai, hai mắt hắn khẽ hé, lại tự có luồng hùng bá khí ngạo thị thiên hạ.
Lợi Trì khoanh chân mà ngồi, tay hắn nhẹ nhàng tùy ý không chút mỹ cảm gõ nhẹ lên tảng đá trước mặt, nhưng thanh âm cực kỳ kỳ quái này, lại tựa hồ như dựa theo một loại lực lượng thần bí nào đó đánh ra có vận luật, làm cho người ta mỗi lần nghe xao đánh đều cảm nhận được một khe hở trên con đường ranh giới giữa sinh tử.
Hứa Hải Phong chậm rãi tiến lên một bước, khí lưu quanh thân thể hắn ở một khắc này giống như bị điểm đốt vào ngòi thuốc nổ, ầm ầm bạo ra. Hắn vươn tay phải, bàn tay đổ đầy ma lực nào đó, khí lưu hỗn loạn không chịu nổi toàn bộ bị hấp dẫn, vây vòng quanh bàn tay kia không ngừng.
Sắc mặt Lợi Trí ngưng trọng, tiết tấu xao đánh của hắn phát rất nhanh, thanh âm cũng càng thêm trầm thấp, có loại áp lực cùng buồn bực cực độ.
Nhướng mày, khí lưu trong tay Hứa Hải Phong có một tia ba động, theo tiết tấu xao đánh của Lợi Trí mà có một tia hỗn loạn. Hắn bình tâm tĩnh khí, đem tâm thần toàn bộ chìm đắm bên trong, cũng không còn cảm thụ được sự biến hóa chút nào của ngoại giới.
Hai mắt Lợi Trí chậm rãi nhắm lại, động tác của hắn trở nên chậm lại cực độ, nếu nói vừa rồi là hùng vĩ tráng quan như vạn con ngựa đang chạy chồm, vậy hiện tại chính là uể oải chậm chạp như con trâu già đang kéo xe.
Nhưng mà càng là như thế, thần sắc của Hứa Hải Phong lại càng ngưng trọng, tay hắn thong thả vươn ra, phảng phất như có ngàn cân nặng đè xuống, từng tấc từng tất một. Hai luồng chân khí vô hình cùng tinh thần lực tràng trên không trung tranh đoạt luồng khí lưu do lực lượng tự nhiên hỗn loạn quay cuồng.
Tiếng hãm giết vang dội dưới chân núi, tiếng trống trận, càng lúc càng lớn, bọn họ cũng không quan tâm tới, vào tai không nghe, bởi vì tinh, khí, thần của bọn họ đã toàn bộ tập trung vào vùng đất nho nhỏ này. Bọn họ cứ giằng co như vậy, không vội không nóng, không vui không lo, phảng phất như có thể kéo dài đến vĩnh viễn.
Cát bụi đầy trời, ồn ào huyên náo, tiếng tù và vang lên bên tai không ngừng. Thân ảnh cao lớn của Quát Bạt Ưng từ trong bụi trần dày đặc chậm rãi đi ra, hắn đã đem người chạy tới.
Kim Lang quân hơn vạn người cuồn cuộn xuất hiện từ trong bụi mù, bọn họ bắt đầu xếp hàng liệt đội ở phía nam phương bắc đại doanh, đội ngũ trải qua đường dài bôn ba rất nhanh liền khôi phục trận hình.
Phía bắc, mấy vạn chiến mã được huấn luyện nghiêm chỉnh chỉnh tề đang chậm rãi tiến từng bước, giống như là một dòng nước chậm rãi tụ tập về phía trước. Bộ đội của Phi Mã quân đoàn cũng bắt đầu di chuyển, năm vạn tinh nhuệ Hung Nô lục tục cưỡi ngựa, bọn họ đang đợi hiệu lệnh của Đan Vu.
Tuy Hung Nô nhân chưa phát ra công kích chính thức, nhưng luồng khí thế vô cùng cường hãn đã bao phủ khắp chiến trường.
Mạo Đốn nhìn quân đội cường thịnh trước mắt, luồng hào khí trong lòng càng ngày càng thịnh, hắn ngẩng đầu cười to nói: “Hùng binh như thế, thiên hạ ai có thể ngăn ta.”
Trong mắt Thổ Nhi Hồng có sự tự tin cùng kiêu hãnh đồng dạng, hắn cao giọng đáp: “Đan Vu thiên uy, quét ngang lục hợp, đạp bằng thiên hạ.”
“Không sai, ta muốn thiên hạ đều trở thành thảo nguyên chăn thả của Hung Nô chúng ta.” Mạo Đốn hào khí ngất trời, hắn giơ roi ngựa trong tay lên, liền muốn trọng trọng huy xuống.
Một khi một roi này huy xuống, mấy vạn Hung Nô tinh nhuệ liền đồng thời đầu nhập chiến trường, lập tức cho đại doanh phương bắc sự trùng kích lớn nhất. Chỉ là, trong một khắc này, ngọn roi của hắn đã không thể huy xuống.
“Phụ thân, ngài xem…” A Cốt Đả mở to hai mắt, kêu lớn.
“Trời ạ, ta không phải nhìn lầm rồi chứ, người của Phương gia còn có thể bỏ qua doanh địa của chính mình mà chạy sao?” Nam Nghi Liêu thì thào nói.
Không chỉ là hắn không tin, từng người trên chiến trường đều không tin, Phương gia đệ tử binh danh dương thiên hạ, lấy tên trung nghĩa mà nổi tiếng, dĩ nhiên lại bỏ qua những sĩ tốt còn đang ra sức chém giết, mà một mình đào vong.
Cửa tây phương bắc đại doanh mở rộng ra, vô số kỵ sĩ từ lỗ hổng này tràn ra ngoài như dòng thác. Những chiến sĩ Khương tộc còn đang xông tới không kịp đề phòng, bị bọn họ sinh sôi phá khai một lỗ hổng.
Một lá soái kỳ thật lớn tung bay trong chi đội ngũ này, lá soái kỳ đại biểu cho Phương Lệnh Thần, đại biểu cho Hồng Sắc Hải Dương đã rời đi đại doanh phương bắc.
Từ sau khi đại doanh phương bắc thành lập tới nay, trong mấy trăm năm, soái kỳ tiên diễm chói mắt này chỉ rời khỏi phương bắc đại doanh có ba lần.
Hai trăm năm trước, Man tộc tây nam phạm thượng làm loạn, trong một tháng, tây nam mười sáu quận đã thất thủ hơn phân nửa. Đại doanh phương bắc phụng chỉ xuôi nam bình loạn. Hướng đi của Hồng Sắc Hải Dương đại kỳ, thiết kỵ tung hoành, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, trong hai tháng ngắn ngủi, một hồi phản loạn đủ để phá vỡ cơ nghiệp hoàng triều Đại Hán đã bị tiêu diệt. Nguyên nhân chính vì việc này, vương triều Đại Hán mới có thể một lần khoách quân, từ đó về sau, tại phương tây, Đại Hán đế quốc có Thiên Ưng quân đoàn, có đại doanh phương tây.
Bốn mươi năm trước, Đổng Tử Duệ suất lĩnh mười chín lộ cần vương chi sư bức lui Hung Nô đại quân. Nhưng lúc này Hung Nô nhân chiếm cứ sáu quận không lùi, tiên đế phát ra chiếu thư, Hồng Sắc Hải Dương lại bước lên con đường chinh chiến. Nửa tháng cuối cùng, khi một quận cuối cùng của phương bắc được thu về cố thổ, Phương gia lão bối vị nam đinh duy nhất còn lại cũng chết trận sa trường, da ngựa bọc thây.
Lần thứ hai soái kỳ rời đi lại mang đến chiến tích huy hoàng, là vinh dự chói mắt.
Nhưng hôm nay, soái kỳ đại biểu cho quân đội cực mạnh của Đại Hán lại lúc này rời đi đại doanh phương bắc. Dưới sự vây công cường thế của dân tộc thảo nguyên, lúc những đệ tử binh của chính họ đang xả thân chém giết thì lá soái kỳ lại rời đi đại doanh phương bắc.
Chuyện như vậy, thật sự là cho mọi người phải trợn mắt há hốc mồm.
“Thổ Nhi Hồng, đó là đại kỳ của Hồng Sắc Hải Dương sao?” Mạo Đốn chần chờ hỏi.
Thổ Nhi Hồng há to miệng, ở trong mắt của hắn hiện lên tia lửa giận hừng hực: “Phương Lệnh Thần, chẳng lẽ đây mới là bộ mặt thật sự của ngươi sao?”
Hắn cùng Phương Lệnh Thần hai người dây dưa tại bắc cương nhiều năm, giao thủ vô số, có thắng có bại, tuy ngoài miệng chưa nói, nhưng trong nội tâm, lại kính trọng dị thường. Nhưng cử chỉ này của Phương Lệnh Thần, phảng phất như cho hắn một kích vô cùng nặng nề. Một khi nghĩ đến chính mình lại cùng một tiểu nhân hèn hạ giằng co nhiều năm như vậy, Thổ Nhi Hồng chỉ còn một loại xúc động như muốn hộc máu.
“Bảo vệ thái tử điện hạ…” Một tiếng rống sắc bén truyền ra từ bên trong đội ngũ.
“Dạ…” Toàn bộ quân sĩ lớn tiếng đáp lại.
Quát Bạt Ưng ngẩn ra, Khảm Cát bên cạnh hắn lại càng kinh hô lên: “Ưng ca, thái tử kia không phải đã chết sao?”
Tựa hồ nghe được chuyện đáng hận nhất trên thế gian, đôi mắt ưng của Quát Bạt Ưng chợt trừng lớn, gương mặt của hắn vốn không hề dao động lại đột nhiên mất đi huyết sắc, chỉ còn lại một mảnh trắng bệch làm người ta sợ hãi.
Phát hiện biến hóa của hắn, Khảm Cát thì thào nói: “Ưng ca, ngài..ngài không có việc gì chứ?”
Sắc mặt Quát Bạt Ưng từ trắng chuyển xanh, hắn cắn răng nghiến lợi nói: “Hay cho Phương Hướng Minh, hay cho Hứa Hải Phong.”
Khảm Cát lập tức hiểu rõ ý tứ của hắn, a một tiếng, kêu lên: “Người khi trước là giả?”
“Nếu không như thế, Phương Lệnh Thần làm sao lại bỏ doanh địa mà chạy, hắc hắc, Phương gia mấy trăm năm danh dự chẳng lẽ hắn không để trong lòng thật sao?” Thanh âm lạnh như băng triệt cốt của Quát Bạt Ưng càng dày đặc sát khí chưa từng có: “Thổi tù và cho ta, thỉnh Đan Vu hạ lệnh ngăn chặn, ta muốn chính tay cắt đi đầu người của Lưu Chính Khải.”
“Đô đô…đô đô…” Tiếng tù và to rõ truyền đến, bộ đội của Phi Mã quân đoàn suất động trước.
“Được, nhi lang môn.” Quát Bạt Ưng hét lớn một tiếng, nội lực hắn rất mạnh, thanh âm xa xa truyền ra, hơn vạn danh kỵ sĩ đều nghe thấy.
Đôi mắt ưng của hắn trù trừ tự mãn, hắn đang muốn hạ lệnh, thình lình nghe “hoa lạp lap…” một trận âm thanh nổ bạo, giữa chiến trường dị biến lại khởi.
Những lan can đứng vững khắp bốn phía đột nhiên đồng thời hướng ra ngoài ngã xuống, vô số chiến mã phóng ra, bọn họ vừa ra lan can, lập tức lấy trăm người làm thành một tiểu đội, chia nhau chạy trốn.
“Này là như thế nào…Không tốt, Lưu Chính Khải muốn chạy trốn.” Khảm Cát linh cơ vừa động, lập tức nghĩ ra nguyên do bên trong, Lưu Chính Khải lại dùng cách cũ, lấy Phương Lệnh Thần làm mồi dụ dẫn khai địch nhân, còn chính mình thừa dịp rối loạn mà chạy trốn.
Hắn quay đầu vừa nhìn, chỉ thấy Quát Bạt Ưng nhíu mày, không khỏi kêu lên: “Ung ca, chúng ta nhanh đi chặn lại.”
Quát Bạt Ưng cắn răng, nói: “Nhi lang môn, đi theo ta.” Dứt lời, hướng bộ đội của Phương Lệnh Thần đuổi theo.
Khảm Cát ở phía sau nghi hoặc khó hiểu, thúc ngựa đuổi theo. Hỏi: “Ưng ca, sao ngươi còn đuổi theo Phương Lệnh Thần?”
Quát Bạt Ưng cũng không quay đầu lại, trên lưng ngựa kêu lên: “Thật cũng là hư, hư cũng là thật, Lưu Chính Khải chưa hẳn bỏ được phương bắc quân đoàn.”
“Không đúng…” Thổ Nhi Hồng quan sát một thoáng, đột nhiên chỉ vào phương hướng Quát Bạt Ưng kêu lên.
Mạo Đốn chinh chiến sa trường mấy chục năm, kinh nghiệm phong phú cỡ nào, có người chỉ điểm, nhìn kỹ, liền hiểu có chuyện.
“Kim Lang quân sao lại ít như vậy?” Trên mặt Mạo Đốn hiện lên một tia nghi ngờ.
Kim Lang quân luôn là vương bài lớn nhất của lịch đại Hung Nô vương, mỗi một chiến sĩ đều là kiêu dũng chi sĩ thân kinh trăm trận chiến. Nên mười vạn Kim Lang quân mới có thể trở thành thiên hạ đệ nhất quân đội.
Lần này đánh lén kinh sư, Cáp Mật Thứ mang đi chín vạn, nhưng kinh sư công hạ, hắn liền đem quyền chỉ huy chín vạn Kim Lang quân trả lại cho Quát Bạt Ưng.
Chín vạn đại quân dưới sự chỉ huy của hắn, kiêm trình ngày đêm, chạy tới nơi đây. Nhưng lúc này từ trong cát bụi đi ra đâu đủ chín vạn nhân số, có được ba vạn nhân đã là cực hạn.
Phía sau Quát Bạt Ưng, vẫn là cát bụi mù trời, phảng phất như bên trong có giấu thiên quân vạn mã. Chỉ là sau khi chi bộ đội của Quát Bạt Ưng xếp hàng liệt đội hiện ra toàn bộ truy kích, trong vùng cát bụi cũng không còn ai xuất hiện.
Mạo Đốn cùng Thổ Nhi Hồng liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra sự nghi hoặc cùng lo lắng trong lòng đối phương.
Mạo Đốn nặng nề vỗ tay một cái, cả giận nói: “Ưng nhi, hắn đang làm cái quỷ gì?”
Sáu vạn Kim Lang quân đi đâu? Chẳng lẽ bị làn cát bụi cuồn cuộn vô tận mù trời kia nuốt sống, thiếu đi sáu vạn Kim Lang quân, chỉ bằng vào lực lượng hôm nay, còn muốn chặn lại đại doanh phương bắc phá vòng vây sao?
Mạo Đốn không nắm chắc, Thổ Nhi Hồng không nắm chắc, mà Quát Bạt Ưng càng thêm không hề nắm chắc.
@by txiuqw4