Cửa chính phương bắc đại doanh, Tiên Ti lão tộc trưởng đang cùng Phương Lệnh Đức xa xa nhìn trừng nhau, hai người gương mặt dữ tợn, cắn răng nghiến lợi, hận không được lập tức giết chết đối phương. Chỉ là, chiến sĩ hai tộc đang liều mình chém giết, lại làm cho ý niệm trong đầu thủy chung không cách nào thực hiện bằng hành động.
Lão tộc trưởng đang muốn tiếp tục quát to, ủng hộ sĩ khí, thình lình nghe phía sau có người gọi to: “Đan Vu có lệnh, Tiên Ti tộc nhanh đi chặn lại quân đội đào tẩu của người Hán, cần phải lưu lại Hán thái tử Lưu Chính Khải.”
Hắn giận tím mặt, cao quát: “Lão tử đã công phá đại môn của đại doanh phương bắc, ngàn dặm lãnh thổ vào tay, Lưu Chính Khải kia quan hệ gì tới lão tử? Ta muốn ở chỗ này giết sạch bọn chúng, báo thù cho chiến sĩ anh dũng của chúng ta.”
Sứ giả truyền lệnh lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Đan Vu ra lệnh, ai đuổi bắt được Lưu Chính Khải, vô luận sống chết, được miễn cống ba năm, nếu quý tộc không đi, tự nhiên có người giành đi, cáo từ.”
Lão tộc trưởng ngẩn ra, hai ý niệm trong đầu hắn nhanh chóng chuyển đổi, da thịt trên mặt co quắp, quét mắt nhìn thi thể khắp nơi trên mặt đất, trong lòng không ngừng nguyền rủa: “Mạo Đốn thật độc, cừu này ta nhớ kỹ.” Hắn ngẩng đầu hung hăng trừng mắt liếc Phương Lệnh Đức, xoay người lên ngựa, kêu lớn: “Hài nhi môn, theo ta trở về bắt người.”
Lúc này, vô luận là tướng sĩ Hán tộc, hay là binh lính Tiên Ti tộc, đều đã giết đến đỏ mắt, tưởng muốn tách ra, nói dễ vậy sao. Cũng may uy tín của lão tộc trưởng quá lớn, một tiếng nghiêm lệnh, tuy không cam lòng, nhưng đám binh lính vẫn rút lui ra khỏi chiến trường.
Chứng kiến cử động của Tiên Ti tộc, Phương Lệnh Đức cũng đồng thời hạ mệnh lệnh không cho truy kích.
Theo Tiên Ti tộc rời khỏi, Yết tộc cũng theo sau, ngược lại rượt theo những tiểu đội trăm người đang xé lẻ mà chạy.
Nam Nghi Liêu đang chặn bên ngoài hừ lạnh một tiếng, nói: “Mộ Dung Trất cũng không đơn giản, có thể khuất nhục được.”
“Phụ thân, ngài nói gì?” A Cốt Đả hỏi.
“Nếu như là ngươi, sau khi công vào đại doanh địch nhân, được mệnh lệnh của Mạo Đốn, có chịu lập tức rút lui đi ra?”
“Không có khả năng, đây không phải là lãng phí tính mạng các chiến sĩ một cách vô ích? Hài nhi cũng không khiếp nhược như hắn.” A Cốt Đả lắc đầu liên tục.
“Hừ, Mạo Đốn nếu nói như vậy, đó chính là cho thấy sẽ không phái tiếp viện quân. Hôm nay Đế tộc chúng ta bất động, chỉ bằng Tiên Ti, Yết cùng Khương tộc mà muốn phá được đại doanh phương bắc, không thể nghi ngờ là người si nói mộng. Huống chi, Yết tộc cùng Khương tộc cũng không chắc cùng hắn một lòng. Mộ Dung Trất quyết định thật nhanh, lập tức tách ra, tuy hao tổn rất nhiều tộc nhân, nhưng cũng tránh được vận mệnh toàn quân bị tiêu diệt.” Nam Nghi Liêu hai mắt như điện, thật sâu nhìn kỹ A Cốt Đả, nói: “Ngươi nhớ kỹ, mọi việc phải suy nghĩ kỹ, đây mới là một lựa chọn tốt nhất của một vị tộc trưởng phải làm.”
Trong mắt A Cốt Đả hiện lên một tia không cho là đúng, đối với cách nói này hắn từ trước đến giờ luôn khinh thường, ở trong tim của hắn từ trước đến giờ nghĩ rằng, chỉ có hán tử anh dũng nhất mới có tư cách sinh tồn trong hoàn cảnh ác liệt của thảo nguyên.
Nam Nghi Liêu âm thầm thở dài một hơi, đối với tiền đồ ngày sau của Đế tộc, hắn vô cùng ưu sầu. A Cốt Đả là nhi tử kiệt xuất nhất trong số những đứa con của hắn, vô luận võ công khí độ, đều là thượng tuyển. Khuyết điểm duy nhất, chính là không có cơ trí, mắt nhìn không xa, đưa mắt đại thảo nguyên, đồng bối được hắn nhìn vào mắt đếm không hết đầu ngón tay, mà có thể làm cho hắn tâm phục khẩu phục, sợ là cũng chỉ có một mình Lợi Trí mà thôi.
Tâm tính như thế, làm dũng tướng còn được, nhưng nếu đem vận mệnh cả bộ tộc giao vào trong tay của hắn, Nam Nghi Liêu nghĩ tới đây, lập tức không rét mà run.
“Đại nhân, hiện tại nên làm như thế nào?”
“Có thể đi bao nhiêu là bao nhiêu, phàm là những huynh đệ còn sống sót được, thì phải đến Ngọa Long thành gặp gỡ.” Phương Lệnh Đức lớn tiếng mệnh lệnh: “Toàn bộ phá vòng vây.”
Từ trước khi Hứa Hải Phong đi tới, bọn họ đã nhiều lần thương thảo. Buông tha cho phương bắc đại doanh bảo tồn thực lực, biện pháp này vừa nhắc tới liền bị đại bộ phận tướng lãnh cao cấp mãnh liệt phản đối. Ở trong lòng bọn họ, đại doanh phương bắc mấy trăm năm vững chắc không ngã có vinh diệu thần thoại thế nào, dù là bọn họ toàn bộ chết trận, cũng quyết không thể hủy trong tay bọn họ.
Huyết khí của quân nhân vào lúc này hoàn toàn thể hiện ra, trong năm đại quân đoàn há có kẻ tham sống sợ chết.
Chỉ là thân là thống lĩnh như Phương Lệnh Thần ngoại trừ lo lắng đến vinh diệu truyền thừa mấy trăm năm của phương bắc quân đoàn ra, càng lo lắng chính là tình cảnh của Đại Hán cùng cục diện cả đại lục.
Sau khi Lưu Chính Đình mang đi mười vạn viện quân của Hoàng Long quân đoàn cùng Thương Lang quân đoàn, hắn đã biết lần này sẽ chỉ có bại không thắng, nếu còn ngoan cố không thay đổi, vậy kết cục duy nhất chính là tráng liệt chết trận, đồng thời, mười vạn đệ tử binh tướng đều chôn cùng hắn.
Ngay lúc hắn đang do dự không quyết, một câu nói của Hứa Hải Phong giống như đập vào đầu hắn một gậy, làm trong lòng hắn có quyết định.
Người còn đất mất, người đất đều còn, người mất đất còn, người đất đều mất.
Đất đai là vĩnh viễn không có biến mất, nhưng người thì khác, nếu lúc không nên liều mạng lại đem mọi người liều mạng, vậy kết cục chờ đợi có thể tưởng tượng mà biết.
Hứa Hải Phong vừa đi, hắn liền cùng Phương Lệnh Đức thương lượng, hai huynh đệ tâm ý tương thông, chỉ cần dùng ánh mắt đã quyết định xong sách lược.
Đúng lúc này, tam đại tộc quần lại phát động sự cường công chưa từng có trước đó, càng làm trong lòng Phương Lệnh Thần bịt kín một tầng bóng ma. Bộ đội của Quát Bạt Ưng ngay tại lúc này lại chạy tới chiến trường, đúng là ngoài ý liệu của hắn thật lớn, nên cũng làm hắn kiên định quyết tâm phải lập tức rời đi.
Chỉ là, chuyện làm cho hắn giật mình, cũng là việc Lưu Chính Khải đột nhiên quyết định không đi Ngọa Long thành, mà là đi ra biển phía đông, chạy tới Kỳ Lân quân đoàn.
Hắn suy nghĩ một chút, liền biết được nhân quả bên trong, thái độ của Hứa Hải Phong như thế, không hề nửa phần thành ý, mà đại thống lĩnh Kỳ Lân quân đoàn lại là cậu ruột của Lưu Chính Khải, hai bên tự nhiên không thể so sánh. Khổ khuyên một chốc, Lưu Chính Khải vẫn kiên trì ý mình, hắn thở dài một tiếng đành thôi, nhưng tận sâu trong tim hắn, cũng là có cảm giác như thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Ý niệm này chỉ dừng lại một chút trong đầu hắn, liền lập tức biến mất vô ảnh vô tung, nhanh đến mức ngay cả hắn cũng không dám xác định. Khác với Hứa Hải Phong, hắn dù sao đã nhận sự giáo dục tinh trung đền nợ nước kéo dài mấy chục năm, dù sao hắn cũng đã mấy chục năm ăn bổng lộc của Lưu gia.
Nhưng bỏ doanh mà chạy, lựa chọn này bất đắc dĩ cỡ nào, Phương gia bất phá kim thân thành lập mấy trăm năm cũng ở khắc này hoàn toàn chung kết.
Không chỉ là Phương gia huynh đệ, cả Hồng Sắc Hải Dương đều bao phủ trong một mảnh hào khí bi thương.
Vì thế, khi Phương Lệnh Thần giơ cao suất kỳ đại biểu cho Hồng Sắc Hải Dương, mở ra cửa tây phương bắc đại doanh, hắn đã giận dữ xung thiên, đau lòng như cắt.
Mà khi hắn chảy lệ nóng, dùng toàn lực lượng của thân thể lớn tiếng hô to: “Sát…” Một chữ này, Hồng Sắc Hải Dương sôi trào, bọn họ giống như tòa núi lửa vốn bình tĩnh từ thời viễn cổ tới nay, một khi bộc phát, liền phóng xuất ra lực lượng tích súc suốt trăm ngàn năm của mình.
Bi thương tất thắng.
Những binh lính hai mắt đỏ bừng, trong lòng bọn họ ôm ý niệm phải chết, bọn họ cắn răng, giơ thương, liều mạng hướng địch nhân phóng đi.
Các dũng sĩ Khương tộc ra sức nghênh đón, nhưng bọn họ lại phát giác phải đối mặt một đám mãnh thú hung hãn không kém mình chút nào.
Vì vinh dự, vì lãnh thổ, vì…sinh tồn.
Hai chi bộ đội vô cùng anh dũng hung hăng đánh vào cùng một chỗ.
Song phương đều dùng kỵ binh làm bộ đội chủ lực, nhưng bởi vì không có không gian, không cách nào phát huy ra lực trùng kích của chiến mã, mọi người tại ngay cửa trại nhỏ hẹp triển khai việc liều mình chém giết thê thảm bi tráng.
Phương Lệnh Thần xông lên trước tiên, cao giọng quát: “Giết cho ta…”
Mấy trăm năm qua, Phương gia xuất ra những đại thống lĩnh nhiều vô số, nhưng trong mọi người, hắn cũng đứng vị trí thứ nhất, cũng là vị đại thống lĩnh duy nhất xông lên trận địa đầu tiên.
Bởi vì hắn biết, thời khắc lúc này, Hồng Sắc Hải Dương không cần đến sự tỉnh táo của hắn, mà là cần vũ dũng siêu nhân của một nhất phẩm cao thủ như hắn. Dưới sự suất lĩnh của hắn, Hồng Sắc Hải Dương không còn là biển khơi bình tĩnh không chút sóng gió, mà là đỏ bừng nóng cháy, quay cuồng gào thét, phảng phất như dòng nước sắt đang sôi trào, là nham tương đủ để hủy diệt hết thảy.
Sự khuất nghẹn chứa đầy trong lòng Phương Lệnh Thần, mà lúc này, Khương tộc nhân chắn ngay trước mặt hắn tự nhiên biến thành đối tượng tốt nhất cho hắn phát tiết lửa giận.
Thương, là loại binh khí mà từ trước tới giờ các tướng lãnh trong quân yêu thích nhất, thương pháp gia truyền của các đại thế gia lại càng vô số tuyệt kỹ, Lý gia Khóa Hầu thương cùng Phương gia Vạn Thiên Tinh Thần tuyệt đối đều là đỉnh cấp nhất.
Ngân thương trong tay Phương Lệnh Thần huyễn xuất ra vô số ánh sáng, phảng phất như những ngôi sao trên bầu trời, rải đầy khắp đại địa. Hắn không hề giữ lại một chút, mỗi một thương đều dùng mười thành công lực, những người cùng vật chắn ngay trước mặt hắn đều bị hắn không chút lưu tình ra tay đâm thủng, hắn giống như một thanh đao nhọn cực kỳ lợi hại, ngạnh sanh đem Khương tộc nhân bộ đội cắt xuyên ra làm hai.
Ở phía sau hắn không xa chính là đại kỳ đang nghênh ngang đón gió, dưới đại kỳ, vô số các dũng sĩ đang xá sinh vong tử chiến đấu, bọn họ để lại tính mạng của chính mình cùng địch nhân, bọn họ dùng chính nhiệt huyết nhuộm đỏ cả lá cờ ướt át rực lửa.
Thủ lĩnh Khương tộc nhìn tộc nhân của mình đang dần dần giảm bớt, sắc mặt của hắn vặn vẹo, nhìn thật đáng sợ. Tim của hắn như chảy máu, hai vạn người, đây đã là nhân số một nửa lực chiến đấu của Khương tộc.
Trên đại thảo nguyên, bởi vì Hung Nô nhân cố ý chèn ép, tuy bọn họ lực mạnh phát triển dân cư, nhưng hiệu quả vẫn vô cùng chậm chạp. Những người này đều là tinh nhuệ của Khương tộc, đều là bảo chướng của Khương tộc, bọn họ không thể đều chết ở nơi này.
Cắn chặt hàm răng, thủ lĩnh Khương tộc rốt cục lùi bước, hắn rốt cục lựa chọn lui về phía sau, tuy là hắn cũng không cam lòng.
Giống như thủy triều rút xuống, kỵ sĩ Khương tộc hướng hai bên tản ra, Phương Lệnh Thần cũng không hề liếc mắt, thẳng tắp thúc ngựa về phía trước.
Phương tây, hắn đang dẫn bộ đội hướng chính tây đi tới, nhưng không người nào biết, mục tiêu của hắn chính là phương hướng tây bắc ba mươi dặm – Phóng Mã Pha.
@by txiuqw4