sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 324: Trước Trận Giết Con

Bầu trời mênh mông, những đám mây đủ hình dạng quái dị bay theo cơn gió.

Những đám khói mây màu lam, màu xám xanh, màu đen, màu xanh, màu lam đậm từ trên bầu trời bay qua, phảng phất như đang theo dõi những tính mạng nhỏ bé sắp mất đi dưới đại địa.

Trên mặt đất, đã sát khí tận trời.

Vương Hoành Hán đưa mắt nhìn về phía Hoàng Long quân đoàn phía xa xa.

Tuy bọn họ đồng thời bố phòng sườn đông trung quân, nhưng rõ ràng đã chia làm hai tập đoàn.

Hoàng Long quân đoàn đứng phía trước một chút, Thương Lang quân đoàn hơi thụt lui nghiêng phía sau để tiếp ứng.

Có hai đại quân đoàn cố thủ sườn đông, so với bát vạn liên quân thảo nguyên phía trước, bọn họ nắm chắc lấy được thắng lợi cuối cùng.

Nhưng ngay vừa rồi, một câu nói của Cổ Đạo Nhiêm, làm tim hắn treo cao lên.

Mệnh lệnh chỉ truyền tống tới cho một mình hắn, mà câu nói kia càng làm lòng hắn bất an.

Nghiêm phòng, truyền lệnh binh cũng không nói ra cần hắn nghiêm phòng cái gì. Nhưng…ánh mắt của hắn chuyển qua phía trước, Lưu Chính Mân nói thế nào cũng là con cháu hoàng thất, chẳng lẽ hắn lại làm ra hành động gì ngoài ý muốn hay sao.

Hoàng Long quân đoàn cho tới nay đều là quân đội được nể trọng nhất của hoàng thất, cũng là vương bài lớn nhất trong tay đế vương.

Nếu ngay cả bọn họ cũng phản loạn, thì Đại Hán đã sớm diệt vong.

Nghiêm phòng? Rốt cục là có ý tứ gì…

Ngay lúc hắn đang lo lắng, trước mặt đột nhiên sinh biến cố.

Xe ngựa Hung Nô nhân chậm rãi đẩy tới, được sự hộ tống của một vạn Hung Nô nhân dự bị, vượt qua liên quân bốn tộc, đi tới trung gian chiến trường.

Màn xe đầu tiên chậm rãi mở ra, Hung Nô nhân thô bạo từ trên xe lôi hai người xuống.

Hai người một già một trẻ, lão nhân đã hơn bảy mươi, hài tử chỉ hơn mười tuổi.

“A…”

Xa xa, thân hình đang ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa của Lưu Chính Mân hoảng động một cái, trên mặt hắn đột nhiên mất hết huyết sắc.

Màn xe thứ hai lại nhấc lên. Vài nữ tử thiên kiều bá mị bị kéo xuống.

Trên tháp cao, Cổ Đạo Nhiêm cùng Trình Anh Hào liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra sự lo lắng cùng bất đắc dĩ.

Sắc mặt Vương Hoành Hán cực kỳ khó coi, hắn phất tay cho bọn lính của Thương Lang quân đoàn chuẩn bị nhận lấy mệnh lệnh tiếp chiến, hắn cơ hồ đã đoán được kết quả cuối cùng.

“Lưu Chính Mân, mở to hai mắt, xem nơi này chính là ai?”

Một thanh âm cao ngang từ trong Hung Nô nhân truyền đi ra, thân ảnh Sỉ Đa xuất hiện ngay trước đội ngũ, hắn hướng Hoàng Long quân đoàn, cao giọng quát.

Thân hình Lưu Chính Mân nhịn không được run lên nhè nhẹ, hắn cắn chặt môi, cũng không nói được một lời.

“Đánh…”

Một tiếng hiệu lệnh, mấy tên binh sĩ Hung Nô rút roi da, hướng trên thân thể mấy nữ tử hung hăng quất xuống.

Tiếng kêu rên lập tức vang lên bên tai không ngừng. Mấy vị nữ tử này trong ngày thường hưởng thụ vinh hoa phú quý, khi nào bị nếm đau khổ như thế, cả đám lên tiếng khóc lớn.

Diện mạo các nàng xinh đẹp, vóc người yểu điệu, roi da của Hung Nô nhân mỗi một lần quất xuống, đều sẽ bị rách toạt quần áo. Không bao lâu, đã không đủ che thân, thân thể mềm mại trắng tuyết đã in lên từng đạo dấu vết đỏ sậm rướm máu, đập vào mắt thật kinh hãi, rồi lại có một vẻ mê người run rẩy.

“Lão gia…”

Âm thanh bi thương như hoàng oanh khóc ra máu lệ, động chấn lòng người.

Sắc mặt Lưu Chính Mân xanh đen, hai tay của hắn bóp chặt cương ngựa, nhưng thủy chung vẫn lạnh lùng nhìn tới, không nói được lời nào.

Sỉ Đa lạnh lùng cười, chỉ vào một già một trẻ bị kéo xuống trên chiếc xe ngựa đầu tiên: “Nếu ngươi không nhận biết những tiện nhân này, vậy cũng không sao. Nhưng hai người này ngươi hẳn sẽ không quên.”

Lưu Chính Mân run bần bật, kinh hãi nhìn phía trước, nói không ra lời.

Thân binh tướng lãnh quanh người hắn, đều nhìn nhau, không dám thốt một tiếng nào.

“Hừ…”

Tiếng cười lạnh như băng truyền vào trong tai đứa bé, đầu của nó đang trốn trong lòng lão nhân đột nhiên ngẩng lên, cao giọng hô: “Phụ thân…”

Thân hình Lưu Chính Mân run lên, cơ hồ muốn ngã luôn xuống ngựa, lúc này tim hắn loạn như ma, cũng không biết nên làm sao cho phải.

“Lưu Chính Mân, ngươi không xót mấy tiểu thiếp kia cũng thôi, chẳng lẽ còn muốn liên lụy đến cha già và con trẻ hay sao?”

Thanh âm Sỉ Đa xa xa truyền ra, dù là Cổ Đạo Nhiêm ở trên tháp cao cũng nghe được thật rõ ràng.

“Cung nỗ thủ chuẩn bị, phương hướng…Hoàng Long quân đoàn.”

Lẳng lặng, Vương Hoành Hán hạ mệnh lệnh khiến cho hắn đau đớn trong lòng.

Mấy ngàn cung nỗ thủ của Thương Lang quân đoàn lén lút điều chỉnh phương hướng, lòng bàn tay bọn họ ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Bởi vì lần này, bọn họ quay vũ khí không phải Hung Nô nhân, mà là chính huynh đệ của mình.

Trong mắt Sỉ Đa không còn nửa điểm do dự, không có nửa điểm thương hại, trải qua một phen truy đuổi trên sa mạc gặp Trương Tử Hoa, tư tưởng của hắn lại biến hóa.

Hắn trở nên càng thêm thành thục, càng thêm lãnh khốc vô tình.

Bàn tay vung lên, những binh sĩ đang quất roi lập tức thu hồi lại.

Vừa rồi tuy bọn họ nhìn qua giống như đang dùng sức, nhưng thật sự đã hạ thủ lưu tình, lực đạo mỗi roi đều nắm lấy phi thường tốt, quất lên cơ thể người, chỉ đau đớn mà không thương tổn gân cốt.

Nếu như không, những nữ tử thân thể mềm mại lại có thể kiên trì được thời gian dài như vậy mà vẫn còn sức để khóc không ngừng hay sao.

“Gọi phu thân ngươi đầu hàng, chỉ cần hắn đầu hàng, ta bảo đảm một nhà các ngươi có thể bình an đoàn viên cùng một chỗ.”

Sỉ Đa nói với hài tử hơn mười tuổi đứng phía trước.

Đôi mắt trẻ thơ xinh đẹp hoảng sợ nói không nên lời, nó cái hiểu cái không cuống quýt gật đầu, thanh âm non nớt cao cao vang lên, tuy cũng không lớn lắm, nhưng phảng phất như xuyên thấu lòng người: “Phụ thân, hắn nói chỉ cần đầu hàng, có thể đoàn tụ. Phụ thân…cha đi qua đây a…”

Nói xong lời cuối cùng, đã mang theo vài phần khốc khang, nó đã không còn che giấu được sự sợ hãi cùng kinh hoảng của mình.

“Đi qua sao?”

Tựa hồ là lơ đãng, trong miệng Lưu Chính Mân thì thào ba chữ.

“Lưu thống lĩnh, không chỉ là ngươi, bổn tướng quân hứa những ai chiu đầu hàng một khi quy thuận, lập tức thưởng tiền mười lượng, những gì sở hữu trả về, được phục nguyên chức. Chỉ cần không nuôi phản tâm, thì cũng đối xử như tộc nhân của ta. Nếu phạm lời này, nhượng Sỉ Đa bị tru diệt, chết dưới loạn đao.”

Sỉ Đa nội lực thâm hậu, thanh âm truyền ra xa xa, quanh quẩn không ngớt trên chiến trường.

Bọn lính Hoàng Long quân đoàn quay đầu nhìn về phía thống lĩnh của bọn họ, trong ánh mắt cũng có một tia mê mang. Có lẽ chỉ có sự lựa chọn của Lưu Chính Mân mới là quyết định cuối cùng của bọn họ.

“Giương cung.”

Thanh âm lạnh như băng từ trong miệng Vương Hoành Hán truyền ra, các tướng lãnh nghiêm mặt, bọn họ nhanh chóng hạ mệnh lệnh, các sĩ tốt len lén mở cung tên trong tay, chỉ cần Hoàng Long quân đoàn làm phản, những mũi tên trong tay họ sẽ không chút lưu tình bắn tới.

Bên phải, bên trái, trung quân, không ai nói chuyện, bọn họ đều đang đợi, đợi quyết định của Lưu Chính Mân.

Có lẽ quyết định của hắn có thể tạo nên mấu chốt lớn nhất của cuộc chiến hôm nay.

Hào khí trong không gian ngưng thực mà trầm trọng, Hung Nô đao phủ thủ bên người lão nhân cùng hài tử cũng không ai dám thở mạnh một tiếng.

“Ai…”

Thở dài một tiếng, đánh vỡ không khí hít thở không thông, hài tử đứng sau lão nhân đột nhiên lảo đảo.

Mấy Hung Nô nhân đứng bên cạnh lập tức huy vũ cương đao sáng ngời trong tay. Chẳng qua đối với lão nhân già yếu kia bọn họ cũng không dám ra tay.

Sỉ Đa tướng quân đang đứng nơi đó coi chừng, nếu một quyền đánh xuống, đem lão nhân nửa chết nửa sống này đánh chết, tướng quân đại nhân không lột da bọn họ mới là lạ.

Có lẽ bị ánh đao phản xạ chói mắt, lão nhân dùng ống tay áo che lại khuôn mặt, lão ngẩng đầu lên, nheo đôi mắt nhỏ, cẩn thận nhìn quanh phía trước.

Người lớn tuổi, thân thể cũng không khỏe mạnh, đôi mắt cũng không còn nhìn rõ.

Chỉ là phương hướng đại khái lão cũng còn phân biệt rõ ràng, lúc này giương mắt nhìn quanh, trước mặt chính là cờ xí của Hoàng Long quân đoàn.

Chỉ thấy lão tiến lên một bước, ôm lấy đứa cháu nhỏ đang khóc lớn không ngừng, tuổi già như vậy, đúng ra đã suy yếu lắm, nhưng lúc này cũng không biết vì sao lại có khí lực, dù là ngay lúc ngày thường bước đi cũng phải có gậy chống đỡ, nhưng hôm nay lại dùng đôi chân gầy như que củi đứng thật thẳng tắp.

“Lưu Chính Mân…” Lão nhân kiệt lực hô to: “Ta là phụ thân ngươi, nó là con của ngươi, ngươi nhớ kỹ, ngươi là người Hán…”

Trong lòng Sỉ Đa đột nhiên hiện lên cảm giác xấu, hắn kinh hô: “Bắt…”

Nhưng thanh âm của hắn liền dừng lại, bởi vì sau khi lão nhân dứt lời, không ngờ lại ôm hài từ hướng phía trước phóng đi.

Nơi đó có một gã Hung Nô thủ vệ rút tay về không kịp, cương đao sáng ngời xuyên thấu qua từ trước ngực đến sau lưng lão nhân.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, phảng phất mang đến một tia rét lạnh.

Tên binh lính kia tay chân lúng túng nhìn hai người còn giắt xuyên trên thanh đao, ánh mắt của hắn kinh hoảng.

Thi thể lão nhân chậm rãi tuột khỏi lưỡi đao, hai mắt lão trừng lớn, sắc mặt thê lương đáng sợ.

Dòng máu đỏ tươi từ trên người lão tuôn ra, nhanh chóng nhiễm đỏ một mảnh bình địa.

“Oa…”

Tiếng khóc vang to từ trong lòng lão nhân truyền đến, tay phải của hài tử tuôn đầy máu tươi.

Tuy lão nhân một lòng muốn chết, nhưng ở lúc cuối cùng, không biết là cố ý hay vô ý, lão vẫn lưu lại một cái mạng cho đứa cháu.

Gương mặt Sỉ Đa đang căng thẳng đột nhiên thư giãn, hắn đang muốn quát lên, đột nhiên trên không trung vang lên một tiếng rít, sắc mặt hắn lập tức đại biến.

Một mũi tên dài, phảng phất đến từ chân trời xa xôi, xuyên qua cổ họng hài tử kia.

Thanh âm hài tử như bị một lưỡi đao sắc bén cắt ngang mảnh vải, phát ra một tiếng cực kỳ quái dị.

Tĩnh. Cực tĩnh. Thân hình đứa trẻ nặng nề té ngã, cũng không còn đứng lên, cũng không còn phát ra một thanh âm.

“A…”

Bao hàm vô số oán niệm cùng bi thống, râu tóc Lưu Chính Mân dựng đứng, ngẩng đầu gầm lên, giống như quỷ khóc thần hào, làm người khác chua xót.

Toàn thân của hắn không ngừng run rẩy, nhưng hai tay hắn thủy chung vẫn không nhúc nhích.

Nơi đó…trên đôi bàn tay, một cây cung còn đang nhẹ nhàng run lên.

“Cấp ta…giết.”

Cơ hồ từ trong hàm răng rít ra ba chữ này, hận ý ngập trời của Lưu Chính Mân phảng phất đã dấy lên hùng hùng liệt hỏa quanh người hắn.

Bọn lính của Hoàng Long quân đoàn liền động, bọn họ làm ra tư thế chuẩn bị tiến công.

Lưu Chính Mân trước trận giết con, đã biểu đạt quyết tâm của hắn, sĩ khí của Hoàng Long quân đoàn giờ phút này, hùng hùng dâng cao.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx