“Không tốt…” Đứng trên tháp cao, Cổ Đạo Nhiêm đột nhiên biến sắc, hắn thấp giọng kêu lên: “Anh Hào, hạ lệnh phóng ra.”
“Dạ…”
Theo thanh âm vang to, một lá hồng kỳ ở trong gió phiêu dương bay múa.
Một viên đại tướng trung quân nhìn thấy rõ, hắn yên lặng đội mũ giáp, giục ngựa ra, cao giọng nói: “Các huynh đệ, đi theo ta.”
Thanh âm của hắn cực kỳ vang rền, xa xa truyền ra, lại có tiếng long long ầm vang.
Năm ngàn kỵ binh đi theo phía sau hắn, hướng Kim Lang quân nổi danh khắp thiên hạ chậm rãi phóng đi.
Đối với sự khiêu khích trước của Hán quân, Cáp Mật Thứ tự nhiên không hề có cử chỉ yếu thế chút nào.
Cờ xí bay tung, A Ngõa Hạn cười lạnh một tiếng, bàn tay vung lên, cũng là năm ngàn thiết kỵ, chậm rãi hướng phía trước nghênh đi.
Tốc độ hai bên từ từ nhanh hơn, tần suất vó ngựa vang vang lại càng gấp gáp.
Bọn kỵ sĩ bày hàng phía trước đã có thể rõ ràng chứng kiến khuôn mặt dữ tợn cuồng nhiệt của đối phương, bọn họ giơ lên mã đao trong tay, mặt đối mặt hung hăng chém xuống.
Hai đội kỵ binh ở trên chiến trường không hề khoa trương nặng nề đánh vào cùng một chỗ, đó là một sự trùng lực cường đại lạ thường khôn cùng, vô luận người ngựa đều không thể thừa nhận nổi lực lượng tuyệt đối đó.
Bởi vì địa hình có hạn, chiến thuật du kích mà Hung Nô nhân am hiểu nhất không cách nào phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng trong sự giao phong chính diện này, bọn họ cũng không chút nào yếu thế.
Trên chiến trường không ngừng vang lên tiếng đinh đương của binh khí tương giao, mã thất ngã sấp hí lên thê lương, cùng với những tiếng hét thảm đầy thống khổ.
Hai mắt tướng lãnh người Hán lấp lánh, hắn tự mình suất lĩnh đại quân dũng mãnh trùng sát, năm ngàn nam nhi dưới tay hắn đều là những dũng sĩ kiêu ngạo nhất của hắn. Đón đánh địch nhân vô cùng cường đại, bọn họ nghĩa vô phản cố phát động sự tấn công điên cuồng.
Hắn là đệ nhất dũng sĩ của mười vạn tư binh Trình gia. Tên của hắn được gọi là Từ Hùng Phi.
“Đinh…”
Tiếng sắt thép giao nhau vang lên đinh tai nhức óc.
Hai mắt Từ Hùng Phi giương lên, bàn tay nắm trường thương của hắn tê dại, đối phương có được khí lực như thế, dù là hắn cũng không khỏi run lên trong lòng.
“Hảo lực lượng.”
Thanh âm hào sảng truyền vào trong tai, một viên Hung Nô đại tướng đang nhe răng nhếch miệng hướng hắn hống lên.
Từ Hùng Phi cũng không đáp lời, liền thừa dịp hai ngựa lao qua nhau, xoay tay đánh lại một thương, nhanh như thiểm điện hướng ngay ngực bụng đối phương.
Nhưng thương đi được nửa đường, vừa lúc đụng phải một lần chém ngược của đối phương.
Tiếng vang thanh thúy truyền vào trong tai, thân thể hai người đồng thời chớp lên. Thiết kỵ phóng nhanh, thân ảnh của bọn họ trong nháy mắt tiêu thất trong biển người vô tận.
“Hán tướng là ai?” A Ngõa Hạn lớn tiếng hỏi.
“Từ Hùng Phi.”
Một tiếng quát to, ngân thương trong tay đâm tới, một gã Hung Nô nhân bị hắn hất mạnh lên trời cao, nặng nề té ngã xuống đất.
Dũng vũ của một người ở trong cuộc chiến tranh đại quy mô thủy chung luôn nhỏ bé. Vô luận Từ Hùng Phi có nguyện ý thừa nhận hay không, bộ đội của hắn so với Kim Lang quân vẫn có chênh lệch, hơn nữa còn không phải là chênh lệch nhỏ.
Hung Nô nhân sinh ra trên lưng ngựa, lớn lên trên lưng ngựa, thiện cưỡi ngựa bắn cung, bọn họ đối với kỹ thuật thao tác ngựa chứng thật thành thuộc như cánh tay mình. Xem khắp thiên hạ cũng không ai có được tiêu chuẩn như thế.
Sau một lần ngay mặt giao phong, vĩnh viễn ngã trên mặt đất cũng chính là dũng sĩ Trình gia chiếm cứ đại đa số.
Mã đội của Hung Nô nhân hướng bên ngoài tản ra, những kỵ binh bên ngoài cũng trở tay rút ra cung tên, ngay trên lưng ngựa đang xóc nảy không ngừng bắn ra một mũi tên truy mệnh.
Binh lính Trình gia hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị, bọn họ đồng thời cũng dùng chiến thuật y đúc, nhưng lại thể hiện ra kết quả bất đồng.
Người bị trúng tên té ngựa, binh lính Trình gia đích xác nhiều hơn Hung Nô nhân rất nhiều.
Trong trận hỗn chiến này, Hung Nô nhân không cần so sánh cũng thấy rõ chiếm cứ thượng phong tuyệt đối.
Trong đại doanh của Hung Nô nhân, Cáp Mật Thứ cau mày, đối với cử động lần này của Cổ Đạo Nhiêm, hắn vốn không sao đoán nổi.
Hai quân đánh nhau vô cùng quy củ, quan chỉ huy song phương lâm trận cũng không hề hạ mệnh lệnh nào sai lầm.
Như vậy đi xuống, có thể lấy được thắng lợi cuối cùng, chỉ có Hung Nô nhân kỹ cao một bậc.
Đạo lý này không lý nào Cổ Đạo Nhiêm lại không rõ, vậy mục đích của hắn ở nơi nào?
Nếu không thể tìm được, vậy cuộc chiến hôm nay, ai chết vào tay ai cũng còn chưa biết.
“Kỳ quái.” Mạo Đốn vẫn đang nhìn kỹ tình thế biến hóa trong chiến trường, đột nhiên nhíu mày nói.
Cáp Mật Thứ ngẩn ra, hỏi: “Cái gì kỳ quái?”
Mạo Đốn lắc đầu, nói: “Đám nam man cung mã cũng được, nhưng vì sao phương thức tác chiến của bọn họ lại quen thuộc như thế?”
Cáp Mật Thứ nhìn kỹ, bọn họ trang bị tuy khác với Kim Lang quân, nhưng chủ yếu vẫn là giáp nhẹ, mã đao, nỗ tiến.
Trang bị của bọn họ cũng cực kỳ quen thuộc, ánh mắt Cáp Mật Thứ chợt hoảng hốt một chút, ngay mới vừa rồi, hắn còn tưởng rằng mình vừa về hai mươi năm trước.
Khi đó, hắn vừa mới hiệp trợ Mạo Đốn vinh đăng Đan Vu, lại suất binh khắc chế anh hùng Đế tộc Nam Nghi Liêu. Theo sau phát binh xuôi nam, trực thẳng Trung Nguyên. Đúng là lúc ý khí phong phát, trù trừ tự mãn, không ai sánh bằng.
Nhưng vào lúc ấy, hắn đã gặp phải đối thủ lớn nhất trong cuộc đời, Thiên Ưng quân đoàn Cổ Đạo Nhiêm
Hai phương giao thủ dài đến mấy tháng, hắn đã bị đánh bại lần đầu tiên trong đời, trận đánh này giúp hắn hoàn toàn tỉnh táo lại, từ đó về sau không còn dám xem thường người trong thiên hạ.
“Lão sư, Thiên Ưng quân đoàn.”
Thanh âm Cáp Yết vang lên ngay sau lưng của hắn.
Quay đầu nhìn lại, chỉ nghe hắn trầm giọng nói: “Nơi này ít nhất có ba thành, đều là lão binh của Thiên Ưng quân đoàn.”
Cười khổ một tiếng, Cáp Mật Thứ thở dài nói: “Cổ Đạo Nhiêm vì Trình gia, thật đúng là tốn nhiều khổ tâm.”
Cùng Kim Lang quân giao chiến không ngớt, không ngờ có ba thành chính là những lão binh đã xuất ngũ của Thiên Ưng quân đoàn.
Hơn hai mươi năm qua, Cổ Đạo Nhiêm không ngừng an bày binh lính xuất ngũ liên tục. Trên sự thật, không ai hiểu được, những người đó cũng không có trở về nhà mình, mà là trực tiếp được Trình gia chiêu mộ đi qua.
Nếu không như thế, Cổ Đạo Nhiêm cũng sẽ không an tâm bố trí cho bọn họ vào trung quân.
Các chiến sĩ của Hoàng Long quân đoàn nổi giận, bọn họ sửa lại đội hình, đao rút khỏi vỏ, kéo dây cung.
Bọn họ chiếm được mệnh lệnh của đại thống lĩnh – giết.
Muốn đem Hung Nô nhân giết tới mảnh giáp không lưu.
Nhưng lúc này Sỉ Đa lại nhướng mày, hắn nhẹ nhàng vung tay lên, giống như xua đi một con muỗi chẳng có gì đáng xem trọng.
Bọn quân sĩ bên người bọn họ hiểu ý, bọn họ chạy đến hơn trăm chiếc xe bên cạnh. Xé xuống màn xe, từ trên đó lôi xuống một đám dân chúng bình dân quần áo lam lũ.
Tiếng khóc cùng tiếng chửi mắng hỗn loạn thành một mảnh, tràng diện lập tức vô cùng rối loạn.
Gương mặt Lưu Chính Mân đột nhiên vô cùng tái nhợt, không chỉ là hắn, những tướng lãnh bên cạnh hắn, năm vạn binh sĩ của Hoàng Long quân đoàn đều thay đổi sắc mặt.
Hung Nô nhân đang quất roi ngựa sau lưng đám dân chúng kia, dùng sức mà quất, dồn bọn đến trước đại quân.
Cảnh tượng này, mặc cho ai cũng đoán được nhóm dân chúng đến tột cùng là ai.
“Gọi đi, đem thân nhân các ngươi gọi trở về. Sỉ Đa vẫn nói câu đó, đối xử như nhau, quyết không truy cứu.”
Trong mắt Sỉ Đa có một tia rét lạnh như băng. Một đao của Trương Tử Hoa, không lấy đi tính mạng của hắn, lại làm cho hắn nhận rõ một việc.
Đại Hán cùng Hung Nô, dù sao là hai dân tộc khác nhau, đừng nói gì sẽ đối xử như nhau, điều này vốn chỉ là lời lẽ hoa mỹ bên ngoài.
Giữa bọn họ, là huyết hải thâm cừu tích lũy mấy trăm năm, nghĩ muốn lấp bằng khe nứt sâu hoắm này, đó là quyết không thể.
Lựa chọn duy nhất, chính là một phương diệt tuyệt, hoặc là bị chinh phục đồng hóa.
Mà thời khắc này hắn muốn làm, chính là điều sau. Đây là quốc sách do Cáp Mật Thứ hạ xuống, không người nào có thể làm trái.
Các dũng sĩ Hoàng Long quân đoàn do dự, ánh mắt bọn họ không còn kiên quyết.
Tay cầm vũ khí của bọn họ có một tia run rẩy, dây cung vừa kéo ra đã lặng yên thu trở về.
Ở trước mặt bọn họ, không phải là Hung Nô nhân hung hãn tàn bạo, mà là thân nhân của họ, là thân nhân còn kẹt lại tại kinh sư Đại Hán.
Binh lính Hoàng Long quân đoàn đa số được điều động gần kinh sư hoặc ở trong đó, phục dịch trong quân đoàn, một khi thăng lên bách nhân trưởng, sẽ đưa thân nhân cha mẹ tiến vào kinh sư an trí.
Trên danh nghĩa là bảo bọc thân nhân tướng lãnh, nhưng cũng có chút ý nghĩa tác dụng làm con tin.
Nơi này có năm vạn Hoàng Long quân đoàn, tổng cộng có năm trăm bách nhân trưởng, năm mươi thiên nhân trưởng, năm vạn nhân trưởng. Ngoại trừ ra, những gia quyến binh lính nguyên tịch tại kinh sư cũng không ngoại lệ bị Cáp Mật Thứ bí mật áp giải đến Thái Nguyên, dùng chuẩn bị cho cuộc chiến hôm nay.
Hung Nô nhân xô đẩy những dân chúng tay không tấc sắt, chậm rãi hướng Hoàng Long quân đoàn đi đến.
“Thống lĩnh, làm như thế nào?”
Tuy cố gắng trấn tĩnh, nhưng thanh âm run rẩy vẫn không che giấu được nội tâm kinh hoàng thất thố.
Lưu Chính Mân quay đầu nhìn lại, một gã vạn kỵ trưởng đứng phía sau, sắc mặt của hắn đồng dạng không có chút huyết sắc nào.
Vẻ tươi cười khổ sáp xuất hiện trên mặt hắn, trong mắt Lưu Chính Mân đột nhiên hiện lên thêm một tầng hơi nước bàng bạc. Hắn cúi đầu, nhắm mắt, đem dòng nước mắt đại biểu khiếp nhược nhẹ nhàng xóa đi.
Nhưng khi hắn lại ngẩng đầu lên, trong mắt đã không còn nửa phần do dự, như những cây tùng bách vươn cao, sống lưng hắn vươn thẳng tắp.
“Truyền lệnh, cung nỗ thủ chuẩn bị.”
Nhẹ nhàng động, vạn nhân trưởng đưa tay kéo lại Lưu Chính Mân, lo lắng bi thiết nói: “Tướng quân, nghĩ lại a…”
Lạnh lùng nhìn hắn, khẩu khí Lưu Chính Mân lạnh như băng: “Từ xưa trung hiếu khó lưỡng toàn, sẽ là tinh trung đền nợ nước, hay là bỏ vũ khí đầu hàng, ngươi…chính mình lựa chọn đi.”
Yên lặng rút lại bàn tay của mình, trên mặt vạn nhân trưởng không ngừng co quắp.
“Cung tên, chuẩn bị…”
Cơ hồ là cắn răng, ánh mắt vạn nhân trưởng chợt nghiêm khắc lên. Hắn nhìn những dân chúng già trẻ đang từ từ tới gần kia, trong mắt tràn ngập sự bi khổ.
Phía sau hắn, sắc mặt những tướng lãnh đều khó coi đến cực điểm, trong mắt bọn họ đã không còn sự kiên định, mà là một mảnh mờ mịt.
Thanh âm vạn nhân trưởng đột nhiên ngừng lại, một chữ “phát” phảng phất như có lực lượng nặng ngàn cân, dừng lại bên mép của hắn, lại thủy chung không cách nào nói được ra lời.
Động, phía mặt sau những dân chúng, liên quân bốn tộc rốt cục đã động.
Bọn họ thúc ngựa, theo sát phía sau những dân chúng đang lảo đảo, từ từ tới gần.
Hai tay Vương Hoành Hán mướt mồ hôi, cục diện như vậy, Hoàng Long quân đoàn đã không còn trông cậy được nữa, vậy hắn phải làm ra lựa chọn như thế nào.
@by txiuqw4