“Hai vị tộc trưởng đi tới chỗ tiểu tướng, không biết có việc gì.” Hứa Hải Phong mỉm cười, đối với lời của Nam Nghi Liêu cũng không có ý kiến, mà là cười cười nhẹ nhàng hỏi.
Ánh mắt hai vị lão nhân mau lẹ trao đổi giữa không trung, chỉ nhìn thái độ Hứa Hải Phong đối với câu nói kia, cũng đã biết hắn thật sự đã nuôi dưỡng ý nghĩ này.
Trong lòng bọn họ đã rõ ràng một việc, Lưu thị vương triều, đã thật sự xong rồi.
Người của Lưu gia cho dù có lợi hại, chẳng lẽ còn có thể qua được vị tuyệt đại thiên kiêu này sao.
“Khái khái…” Nam Nghi Liêu ho khan một tiếng, nói: “Mộ Dung lão tộc trưởng đức cao vọng trọng, còn mời ngài nói đi.”
Mộ Dung Trất ngẩn ra, không khỏi mắng to trong lòng, lời khen tặng đều bị ngươi nói hết, như thế nào đến phiên chuyện xấu hổ thì lại làm trò rùa đen rút đầu.
Chỉ là đôi mắt thần của Hứa Hải Phong như điện, vẫn nhìn kỹ hắn, hiển nhiên là nghe xong lời của Nam Nghi Liêu, đem lực chú ý tập trung lên người của mình.
Hắn cười khổ một tiếng, rốt cục nói: “Hứa thống lĩnh, hai người chúng ta đến đây, cũng không chỉ đại biểu Tiên Ti, Đế, Khương, Yết bốn tộc, mà là đại biểu những dân tộc bị khi áp thống trị của Hung Nô tộc trên khắp thảo nguyên mà đến.”
Lời của hắn dẫn theo vài phần thê lương, có một tia già nua lạc tịch.
“Mấy trăm năm, mấy trăm năm. Trên đại thảo nguyên, vẫn luôn là Hung Nô duy ngã độc tôn. Đồng cỏ tốt nhất, nguồn nước tốt nhất, ngựa tốt nhất, nữ nhân tốt nhất, chỉ cần là tốt nhất, liền vẫn bị Hung Nô nhân chiếm lấy.”
Hứa Hải Phong gật đầu, vẻ mặt đồng tình. Ánh mắt của hắn vẫn ngưng tụ trên mặt Mộ Dung Trất, kỳ thật đại bộ phận tinh lực của hắn vẫn đang âm thầm chú ý vị Nam Nghi Liêu cường giả của Đế tộc.
Linh giác của hắn rõ ràng nói cho hắn, trong hai người này, Nam Nghi Liêu mới thật sự là nhân vật ngoan độc.
Tuy biểu hiện của hắn có thể lấy từ cung thuận để hình dung, xa xa kém hơn thái độ thong dong của Mộ Dung Trất, không khiêm ti cũng không kháng đối.
Nhưng Hứa Hải Phong lại sản sinh ra một loại cảm giác kỳ dị bảo hắn cần phải cẩn thận để ý.
Lúc này, khi vẻ mặt Mộ Dung Trất đang bi phẫn, nói ra chuyện tàn ác của Hung Nô nhân, trên mặt Nam Nghi Liêu tuy vẫn mang vẻ mặt đồng dạng, nhưng trong lòng hắn như nước giếng không dao động, trong đôi mắt thậm chí còn ẩn nấp một tia cười nhạo.
Nếu không phải Hứa Hải Phong trải qua cuộc chiến Thái Nguyên, tinh thần lực lại chiếm được sự bay vọt thật lớn, thật đúng là không cách nào nhìn ra được.
Chút ý cười nhạo ấy trong mắt Nam Nghi Liêu, là nhằm vào Mộ Dung Trất phát ra.
Hứa Hải Phong rõ ràng đọc hiểu bên trong đã bao hàm sự khinh thường cùng đùa cợt.
Lão nhân hít sâu một hơi, nói: “Chúng ta không phục, nhưng chúng ta không có cách nào. Bởi vì Hung Nô nhân là thảo nguyên bá chủ. Dù thực lực của chúng ta có cộng lại, thậm chí còn không bằng một nửa bọn họ. Chúng ta…đánh không lại.”
“Đúng vậy…Đánh không lại.” Phảng phất là tràn đầy cảm xúc, ánh mắt của Nam Nghi Liêu cũng buồn bã, hắn bật thốt lên.
Chỉ là, vẻ mặt này chỉ tồn tại trong nháy mắt, ánh mắt của hắn lại khôi phục như cũ.
Hơn nữa tận sâu trong linh hồn hắn, toát ra ngọn hoa lửa nhè nhẹ.
“Cuộc chiến Thái Nguyên lần này, bốn tộc chúng ta không hết sức tận tâm, ngày sau phản hồi thảo nguyên, chỉ sợ sẽ gặp ngay đại họa trước mắt.” Mộ Dung Trất nặng nề thở dài nói.
Hung Nô nhân vô địch thiên hạ vốn đã vững vàng ghi khắc trong đầu của hắn, tuy lần này đại bại mà về, nhưng mấy trăm năm dư uy vẫn còn, vậy như một tòa núi lớn đặt trong lòng Mộ Dung Trất, nhượng hắn không dám dễ dàng bỏ qua.
Hứa Hải Phong vẫn đang bảo trì sự chú ý đối với Nam Nghi Liêu đã ngoài ý muốn phát hiện trong mắt của hắn lại xuất hiện vẻ coi rẻ nhàn nhạt tới cực điểm.
Hứa Hải Phong chợt hiểu ra.
Tình cảnh của Đế tộc ở đại thảo nguyên cũng không tốt hơn Tiên Ti tộc, nếu nói hắn cười nhạo Mộ Dung Trất, vậy đồng thời cười nhạo, hắn cũng là đang đùa cợt chính mình.
Chẳng qua vừa rồi Nam Nghi Liêu cười nhạo Mộ Dung Trất, là cười cho sự yếu đuối của hắn.
Đối mặt Hung Nô nhân cường đại, Mộ Dung Trất phát ra sự sợ hãi từ sâu trong nội tâm, nên không dám có ý niệm chống cự trong đầu.
Nhưng Nam Nghi Liêu thì khác, trong tim của hắn cất giấu một ngọn lửa, một ngọn lửa lớn có thể thiêu đốt cả thảo nguyên.
Hắn đang bất động, chính là vì chờ đợi cơ hội.
Bởi vì hắn biết, có thịnh ắt có suy, bất cứ dân tộc nào cũng không khả năng bảo trì được sự thịnh vượng mãi mãi.
Chờ đợi kỳ ngộ, chờ đợi kỳ ngộ thay thế, đây mới là ý nghĩ chân chính của Nam Nghi Liêu.
Người này, dã tâm bừng bừng.
Nếu Nam Nghi Liêu biết được những vẻ mặt mà hắn cho rằng là bí ẩn kia lại bị Hứa Hải Phong dọ thám biết được tâm tư của hắn, có lẽ hắn nhất định sẽ vô cùng hối hận.
Trên đại thảo nguyên, có một nhân vật như vậy đi đối phó Hung Nô nhân, cũng chưa chắc không phải là một chuyện tốt.
Trên mặt Hứa Hải Phong lộ ra vẻ tươi cười hòa ái, hắn nhẹ nhàng ôm quyền, nói: “Cuộc chiến hôm nay, Hung Nô nhân tổn thất thảm trọng, hai vị cũng không cần quá lo lắng.”
Mộ Dung Trất cười khổ một tiếng, sắc mặt của hắn có chút làm khó, muốn nói lại thôi.
“Lão tộc trưởng có gì muốn nói, cứ việc nói thẳng, chỉ cần Hứa mỗ có thể giúp đỡ, nhất định sẽ không làm cho hai vị thất vọng.” Hứa Hải Phong tự nhiên nhìn ra vẻ xấu hổ của hắn, lập tức mở lời cho hắn.
Có chút cảm kích nhìn Hứa Hải Phong, Mộ Dung Trất thấp giọng nói: “Đoàn người chúng ta đã thương nghị qua, hi vọng sớm được trở lại đại thảo nguyên, cũng có thể nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng.”
“Sớm trở về? Đương nhiên không có vấn đề.” Hứa Hải Phong kỳ quái nhìn hắn, chuyện này đối với hắn mà nói, cũng là một chuyện cầu còn không được.
“Có thể được Hứa thống lĩnh đáp ứng, chúng ta cảm kích vô cùng.” Mộ Dung Trất cùng Nam Nghi Liêu đồng thời đứng lên, vái chào hắn thật sâu.
Hứa Hải Phong vội vàng đứng dậy thi lễ, đang muốn nói chuyện, thình lình nghe Nam Nghi Liêu nói: “Hứa thống lĩnh, kết quả chúng ta thương nghị, còn phải dùng con đường đi ngang qua đại doanh phương bắc, còn thỉnh thống lĩnh đáp ứng.”
Đầu của Hứa Hải Phong thoáng ngẩng lên, miệng của hắn thoáng nhếch khẽ, có vẻ vô cùng tự tin.
Nguyên lai ý muốn của bọn họ chính là như thế.
Đi thông thảo nguyên, con đường phương bắc đại doanh là ngắn nhất, cũng là tốt nhất.
Bọn họ nhắm vào, chính là con đường này.
Tuy nơi này đi thông phương bắc đại doanh đều do Hung Nô nhân trấn thủ, nhưng mặc cho ai đều cũng rõ ràng, Hứa Hải Phong sẽ tuyệt đối không ngồi yên mà không lý đến.
Lúc này, chỉ sợ tại phương bắc sớm đã nổi lên một mảnh gió tanh mưa máu, sau khi biết được tin tức Hung Nô nhân chiến bại, cơ hồ toàn bộ các địa phương đều giơ cao lá cờ đại nghĩa, phản kháng Hung Nô, tựa hồ đã trở thành một làn sóng mới.
Mà dù là con đường đi thông tới thảo nguyên, cũng đã nhấc lên lá cờ phản kháng.
Cho nên, con đường này cũng không dễ đi.
Bọn họ tới nơi này, là muốn hướng chính mình xin giấy thông hành.
Thời khắc này, tại phương bắc hôm nay, sợ là cũng chỉ có đại kỳ của chính mình mới có thể hộ tống bọn họ bình an mà nhanh chóng rời đi.
“Được, nếu là yêu cầu của hai vị tộc trưởng, tiểu tướng đương nhiên là không thể không hứa.”
Nghe được Hứa Hải Phong một ngụm đáp ứng, bọn họ đồng loạt thở dài một hơi: “Đa tạ thống lĩnh.”
“Không cần phải khách khí, xin hỏi hai vị tộc trưởng, sau khi phản hồi quý tộc, lại có ý định thế nào?”
Mộ Dung Trất cười khổ một tiếng: “Tự nhiên là chuẩn bị toàn lực chiến đấu. Chỉ hi vộng Mạo Đốn sẽ không mang đầy bụng lửa giận phát tiết lên đầu chúng ta mới tốt.”
Nam Nghi Liêu khẽ cau mày, cũng hiện ra vẻ mặt không cho là đúng.
Hứa Hải Phong lập tức hiểu được, cười hỏi: “Vậy, theo lão tộc trưởng xem ra, Mạo Đốn cùng Cáp Mật Thứ sẽ tha thứ cho quý tộc sao?”
Mộ Dung Trất trầm tư chốc lát, môi mấp máy, cũng không nói chuyện.
“Hừ…” Nam Nghi Liêu cười lạnh một tiếng, nói: “Trong bọn họ lại há có người tốt, không nhớ cừu, từ trước đến giờ cũng không là mỹ đức của Hung Nô nhân. Có lẽ trong vòng mấy năm bọn họ cũng sẽ không làm gì, nhưng mấy năm sau, một khi bọn họ khôi phục nguyên khí.”
“Hắc hắc..” Thanh âm Nam Nghi Liêu càng ngày càng lạnh: “Ta dám cam đoan, bọn họ nhất định sẽ xua binh tính sổ, đem chúng ta khai đao tế cờ.”
Sắc mặt Mộ Dung Trất khó coi, từ từ xanh đen, sau một lúc lâu, hắn rốt cục nặng nề gật đầu.
“Đã như vậy, xin hỏi tộc trưởng, ngươi lại có ý định như thế nào?”
Hai mắt Hứa Hải Phong nhìn thẳng hai mắt của hắn, nói thẳng không e ngại.
Trong lòng Nam Nghi Liêu cả kinh, thần quang trong mắt Hứa Hải Phong, tựa hồ có thể trực tiếp nhìn kỹ tận sâu trong linh hồn của hắn, làm hắn sinh ra một loại cảm giác kỳ quái đã bị Hứa Hải Phong nhìn thấu.
Hắn kinh ngạc nhìn lại, lại nhìn thấy một mảnh chân thật trong mắt đối phương.
Trong lòng Nam Nghi Liêu xoay chuyển vô số ý niệm, lập tức có quyết định.
“Lão hủ bất tài, chỉ nguyện đoàn kết các tộc, đồng tâm hiệp lực, cộng kháng Hung Nô.”
Hít sâu một hơi, thần sắc Mộ Dung Trất biến đổi mấy lần, Nam Nghi Liêu không ngờ ngay trước mặt Hứa Hải Phong nói ra lời này, vậy ý đồ của hắn…
“Hay cho một Nam Nghi Liêu, không hổ là Đế tộc anh hùng.” Hứa Hải Phong giơ ngón cái cao giọng nói.
“Quá khen.”
Ánh mắt Hứa Hải Phong chuyển qua trên mặt Mộ Dung Trất, chậm rãi nói: “Cổ nhân có câu, môi hở răng lạnh, không biết Mộ Dung tộc trưởng lại có ý định gì?”
Trong lòng Mộ Dung Trất vừa động, hắn lập tức rõ ràng, Hứa Hải Phong chính đang có ý giúp Nam Nghi Liêu.
Ánh mắt của hắn chuyển một vòng trên mặt hai người, nhưng trong lòng vẫn do dự bất quyết.
“Lần này chiến thắng, tiểu tướng thu hoạch pha phong. Nam Nghi Liêu tộc trưởng, ta nghĩ muốn tại thảo nguyên thiết lập một điểm giao dịch, cùng quý tộc hỗ thông, dùng muối, thiết, vải vóc….trao đổi trâu, ngựa, rượu của quý tộc, ngươi xem thế nào?”
Trong lòng Nam Nghi Liêu vui mừng, hắn như thế nào cũng không nghĩ đến Hứa Hải Phong lại công khai ra mặt ủng hộ hắn.
Nếu điểm giao dịch này thành lập, vậy tài nguyên Đế tộc sẽ đến cuồn cuộn, cũng không như trước kia bị người chặn ngang mạch sống kinh tế, làm cho bó tay bó chân.
Hơn nữa mục đích Hứa Hải Phong nói như vậy, hiển nhiên cũng không chỉ riêng là muốn làm ra một điểm giao dịch đơn giản như vậy.
Hắn là đang muốn nói cho Mộ Dung Trất, chỉ cần có thể kết minh cùng Đế tộc, vậy giao dịch điểm kia cũng sẽ có phần của ngươi.
Nhưng nếu chia rẽ với Đế tộc, vậy kết quả cũng chỉ có một.
Hắn thân là trưởng tộc, tự nhiên biết được một điểm giao dịch ổn định ở ngày sau sẽ có ý nghĩa như thế nào đối với Tiên Ti.
Bên trong ẩn chứa ích lợi thật lớn, làm cho hắn áy náy động tâm.
Mộ Dung Trất thở dài một tiếng, hắn tiến lên một bước, hướng Hứa Hải Phong thi lễ, nói: “Tộc ta tự nhiên là cùng Đế tộc cộng đồng tiến lui.”
@by txiuqw4