“Giá…”
Giơ roi giục ngựa, kỵ sĩ trên ngựa điên cuồng thúc ngựa đi tới.
Phía trước chính là Thương Châu thành, binh lính thủ vệ đã sớm phát hiện hành tung kẻ địch, đã khởi thân lên ngựa, nghiêm trận chờ đợi.
Nhưng kỵ sĩ trên lưng ngựa cũng không có ý định vào thành, hắn thúc ngựa đi dọc theo thành tường, nhiễu thành đi qua, vừa rút cung tên, lắp tên lên dây.
“Sưu…”
Một mũi tên xa xa rơi vào trên đầu thành.
Chúng sĩ tốt nhìn nhau, tài bắn cung của người kia dĩ nhiên không giỏi, một mũi tên rõ là hướng về cột cờ mà đến, nhưng sự thật lại kém khá xa, chỉ hạ xuống đầu thành mà thôi.
Nhưng khí lực của hắn mạnh, xa hơn bọn họ có thể sánh bằng. Dù là muốn bắn lại một mũi tên, cũng có lòng mà lực không đủ.
Tên kỵ sĩ kia ngựa không dừng vó, cao giọng quát: “Thái Nguyên toàn thắng, Hắc Kỳ quân Hứa Hải Phong Hứa đại tướng quân tự mình dẫn mười vạn thiết kỵ, đại phá Hung Nô cùng Thái Nguyên thành, trảm đầu địch hai mươi vạn, bắt sống tù binh hằng hà sa số, hôm nay Hung Nô nhân chật vật chạy trốn, liều mạng đào vong. Đại tướng quân hạ lệnh: Phàm là ai giơ cao lá cờ đại nghĩa, quy thuận Đại Hán, đuổi bắt tàn binh bại tướng của Hung Nô, chuyện sai ngày trước, hết thảy đều sẽ bỏ qua.”
Thanh âm của hắn vô cùng có lực, xa xa truyền ra, tuy không thể truyền khắp toàn thành, nhưng dân chúng bên trong sát tường thành đều nghe được hết sức rõ ràng.
Qua một thoáng, không biết là ai phát ra tiếng hò hét đầu tiên, theo sau, lập tức tiếng hoan hô như sấm.
Tâm tình vui sướng lan tràn rất nhanh, mỗi người cắm đầu chạy thông báo, trong mắt che dấu không được vẻ vui mừng như điên.
Trong thành sôi trào…
Kỵ sĩ nói xong, roi ngựa trong tay giơ lên không trung quất xuống hai cái.
Bảo mã dưới thân đột nhiên phát lực, trong chốc lát đã xa xa rời đi.
Hắn còn muốn đến thành thị thôn trấn khác phát tống truyền đơn, tuy lúc này hắn đã mười phần mệt mỏi, nhưng trong lòng hắn kháng phấn dị thường, giống như được uống nước cam lộ, đang chìm đắm trong nỗi vui sướng, không hề phát giác ra nỗi khổ của thể xác. Từ ngày đầu tiên chiến thắng, Hứa Hải Phong điều động hảo thủ trong quân, cùng với năm mươi thành viên của bộ đội đặc chủng.
Mỗi người mang theo hai con ngựa, chuẩn bị đủ thực vật cùng nước uống.
Đương nhiên, chủ yếu nhất chính là truyền đơn đưa tin chiến thắng cùng với vài hộp đựng tên.
Về phần con đường hành quân, Hứa Hải Phong đã sớm an bày thỏa đáng.
Bọn họ một đoạn đường mà đi, nếu gặp phải thành thị, thôn trấn, dù bên trong có người hay không.
Bọn họ đều dùng một mũi tên buộc theo một lá truyền đơn, bắn vào bên trong.
Đồng thời trong miệng lớn tiếng hô vang, đem tin tức đại thắng truyền khắp cả cảnh nội Đại Hán.
Hung Nô nhân tuy khống chế đại bộ phận khu vực của phương bắc Đại Hán.
Nhưng thời gian bọn họ chiếm lĩnh dù sao vẫn ngắn ngủi, chưa thu phục được lòng người.
Sau khi chiếm được tin tức xác thực, vốn nhưng quan viên thân sĩ đã quy thuận Hung Nô nhân, ở trước mặt họ giả vờ đầu hàng, lập tức liền bỏ ám đầu minh, cùng liên hợp lại, đem những Hung Nô nhân phụ cận toàn bộ giết chết, hoặc là bắt giữ.
Mặc cho ai cũng biết, khí số Hung Nô nhân đã hết, nên đến phiên Đại Hán khôi phục sơn hà.
Vì vậy, trong mấy ngày ngắn ngủi, cả đại địa phương bắc đã cắm đầy Hoàng Long kỳ Đại Hán.
&&&&
“Lão gia, lão gia…”
Tiếng hô to dồn dập từ cửa nha môn truyền đến, lão quản gia chạy vội vã vào trong.
Tằng Chí Hoành từ thư án ngẩng đầu nhìn lên, toàn bộ những văn thư công vụ của Tịnh, Thương hai châu, đều đang tập trung ở nơi này.
Từ sau khi hắn đảm đương chức vụ chủ quản cao nhất của hai châu, bận rộn đến tối đen trời đất, đêm ngày điên đảo.
Chẳng qua hắn chỉ có thể dùng loại công việc vĩnh không ngừng nghỉ này đến ma túy chính mình, chỉ cần không còn làm việc, trước mắt hắn sẽ chớp động vô số ánh mắt ngây thơ vô tà của một gương mặt trẻ thơ.
“Chuyện gì?” Thanh âm tràn ngập uể oải chậm rãi vang lên.
“Lão gia, vừa có tín sử báo lại, Thái Nguyên đại thắng.”
“Đinh…”
Cây bút trong tay lơ đãng rơi xuống mặt đất, nhưng Tằng Chí Hoành phảng phất không hề có cảm giác.
Thân thể hắn từ chỗ ngồi đứng bật lên, bởi vì khẩn trương quá độ, mà khiến cho thanh âm của hắn cũng run rẩy, hắn nhẹ giọng hỏi: “Đại thắng…Là tín sử của ai? Cổ đại soái sao?”
Hai mắt Tằng Chí Hoành gắt gao xem chừng lão quản gia, sợ hắn làm ra cử động như chối bỏ.
Nhưng làm hắn lâm vào tuyệt vọng thật sâu chính là, đầu của lão quản gia lắc như trống bỏi.
Thân thể hắn chán nản ngã ngồi, cái ghế sau lưng đột nhiên bị sức nặng đè xuống, phát ra tiếng răng rắc.
“Chẳng lẽ Hung Nô nhân thắng sao?” Hắn thì thào nói.
“Không…lão gia.” Lão quản gia không chú ý tới biến hóa của Tằng Chí Hoành, tâm lý của hắn đang chìm đắm trong một mảnh vui sướng, lời của hắn nói không mạch lạc: “Thắng, chúng ta thắng.”
“Người Hán thắng?”
“Đúng vậy, chúng ta thắng.”
Thanh âm mừng như điên tràn đầy áp lực không ngừng phát ra từ cổ họng, từ tuyệt vọng đến vui mừng, Tằng Chí Hoành lại đứng dậy, lại cảm thấy trước mắt choáng váng, bước chân hắn lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã.
Lão quản gia lúc này mới chú ý tới, lập tức tiến lên dìu lấy hắn.
“Không phải ngươi nói không phải tín sử của Cổ đại soái sao?”
Ổn định lại tâm tình một chút, Tằng Chí Hoành đột nhiên nhớ tới một chuyện, dò hỏi.
Trải qua sự biến hóa cảm tình mãnh liệt vừa rồi, hắn lại có chút lo được lo mất.
Nhìn từng cử động nhỏ của lão quản gia, sợ từ trong miệng hắn lại nghe được tin tức phủ nhận gì đó.
“Quả thật không phải Cổ đại soái, mà là tín sử của Hứa đại tướng quân.”
“Hứa đại tướng quân? Là Hứa đại tướng quân nào?” Tằng Chí Hoành thất kinh hỏi.
Lão quản gia vỗ gáy, móc ra một phong thư trong lòng, đưa lên cho Tằng Chí Hoành, nói: “Lão gia, vừa rồi có một vị tín sử mang thứ này bắn vào trong thành. Đồng thời cao giọng hô to: Hắc Kỳ quân Hứa Hải Phong Hứa đại thống lĩnh suất lĩnh mười vạn tinh binh, đại bại Hung Nô nhân tại Thái Nguyên thành, chém đầu hai mươi vạn, tù binh hằng hà sa số.” Tiểu nhân nghe được tin tức, liền nhặt về lá truyền đơn này, lập tức chạy trở về tìm ngài.”
Giật lấy lá truyền đơn, Tằng Chí Hoành không chờ đợi được mở ra, vội vã xem qua một lần.
Một lúc lâu, hắn nhắm lại hai mắt. Nơi khóe mắt tràn ra một tia nước mắt, đó là nước mắt vui mừng mà khóc.
“Lão gia…lão gia…” Lão quản gia ở một bên cẩn thận gọi.
Tằng Chí Hoành như từ trong mộng mới tỉnh, hắn hít sâu một hơi, thanh âm đột nhiên nghiêm khắc lên: “Nhanh, gọi Trần Ứng Cao đến cho ta.”
“Dạ…” Lão quản gia lên tiếng, xoay người mà đi. Nhưng hắn vừa ra khỏi cửa, liền lập tức đi trở vào, trong miệng la hét: “Lão gia, Trần phó thủ bị tới.”
Một người đi nhanh phía sau lão quản gia, chính là thủ lĩnh hộ vệ Trần Ứng Cao của Thương Châu thủ bị tướng quân Trần Tín Hoành ngày trước.
“Ứng Cao, ngươi cũng nhận được tin tức?”
“Đúng vậy, đại nhân, toàn thành đang truyền lan ồn ào huyên náo. Không muốn biết cũng khó a.”
Giọng nói Trần Ứng Cao không đè nén được nỗi vui mừng như điên, chuyện này tới vô cùng đột nhiên, là chuyện mà hắn vốn không dám mơ tưởng.
Khẽ gật đầu, Tằng Chí Hoành nói: “Thương Châu thành vệ quân, ngươi còn quản được không?”
Trần Ứng Cao đứng thẳng thân thể, thanh âm của hắn cao ngang mà có lực: “Ngài yên tâm, thành vệ quân đều là nam nhi trung thành Đại Hán, chỉ cần ngài phân phó một tiếng, công kích chiến trận, quyết sẽ không làm cho ngài mất thể diện.”
“Được…” Ánh mắt Tằng Chí Hoành hờ hững, thanh âm của hắn càng thêm lạnh băng triệt cốt: “Vậy tập hợp thành vệ quân, đem những Hung Nô nhân trong thành bắt lại, nhớ kỹ…một tên không lưu.”
“Dạ…”
Từ sau khi Hung Nô nhân tiếp quản Thương Châu thành, bởi vì vấn đề nhân số, bọn họ không có khả năng trú động một số lớn đại bộ đội nơi này.
Vì thế, bọn họ chỉ trú đóng một đội hai trăm người mà thôi.
Chức tướng quân thủ bị của thành vệ quân, tự nhiên do tên bách nhân trưởng Ba Tạ sở nhậm.
Đồng thời, những chức vụ cao trong thủ bị quân, cũng do Hung Nô nhân cầm giữ.
Chẳng qua, cũng có vài vị trí để lại cho người Hán.
Trần Ứng Cao được Tằng Chí Hoành đề cử, nên đảm nhiệm chức vị đó.
Lúc này, sau khi chiếm được tin tức Hung Nô nhân đại bại tại Thái Nguyên, Ba Tạ đã sớm tập hợp đội ngũ.
Đối với bộ đội hạ đạt mệnh lệnh phong tỏa toàn thành, đồng thời đuổi người đi đường về nhà, nếu có ai dám nói lung tung lập tức giết không tha.
Nhưng mệnh lệnh của hắn hiển nhiên không được chấp hành hữu hiệu.
Chốc lát sau, tiếng huyên náo truyền khắp thành không hề giảm xuống, ngược lại càng lúc càng có xu thế lớn hơn.
Hắn giận tím mặt, quát thân binh chuẩn bị ngựa, liền muốn đích thân ra trận, giết người lập uy.
Nhưng còn chưa chờ hắn rời khỏi giáo trường nội thành, chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng chửi mắng ầm ĩ.
Trong lòng hắn căng thẳng, vội vã tìm đến.
Chỉ thấy Tằng Chí Hoành ngẩng đầu ưỡn ngực, đi nhanh tới.
Ở phía sau hắn, là vô số thủ bị quân hai mắt hung quang, tay cầm binh khí.
Trong lòng Ba Tạ dâng lên sự cảnh báo điềm xấu, hắn cầm đao, quát: “Tằng đại nhân, ngươi muốn làm gì?”
Tằng Chí Hoành lạnh lùng cười, nói: “Ba Tạ, bổn quan muốn làm gì, chẳng lẽ ngươi còn không biết sao?”
Đồng tử trong mắt Ba Tạ từ từ co rút lại, hắn thấp giọng nói: “Tằng Chí Hoành, ngươi muốn phản bội Đan Vu sao?”
“Phản bội?” Trong mắt Tằng Chí Hoành đột nhiên cháy lên hai cỗ lửa giận: “Nếu không phải do đám chó Hung Nô các ngươi, ta cần phải phản bội sao? Ta hận không được lột da ngươi, ăn thịt ngươi mới thỏa được mối hận trong lòng ta.”
Trong mắt Ba Tạ cũng thoáng hiện lửa giận, nhưng hắn có thể được bổ nhiệm chủ quản Thương Châu, tự nhiên cũng không phải là hạng người lỗ mãng.
Hắn bình tĩnh xuống tới, đột nhiên nói: “Tằng đại nhân, người khác có thể phản, nhưng ngươi không thể.”
“Vì sao?”
“Tằng đại nhân, ngươi còn nhớ rõ Trần Tín Hoành chứ. Hắn là liệt sĩ Hán tộc các ngươi, trên tay ngươi có nhiễm máu tươi của con trai hắn. Ngươi cho rằng người Hán sẽ tha cho ngươi sao?” Ngữ khí của Ba Tạ có tia hấp dẫn: “Không bằng, ngươi nghe lời khuyên của ta, mang theo người nhà theo ta trở về thảo nguyên, ta bảo đảm ngươi tiếp tục hưởng thụ vinh hoa phú quý.”
“Hắc hắc…hắc hắc…ha ha ha…”
Tằng Chí Hoành đột nhiên cất tiếng cười to, tới cuối cùng cười như tru lên.
Hắn nhìn chằm chằm Ba Tạ, trong mắt tràn ngập oán độc, loại oán hận phát ra từ trong xương tủy, làm cho Ba Tạ khó hiểu rùng mình một cái.
Một chữ một chữ, Tằng Chí Hoành cơ hồ chính là nghiến răng nghiến lợi nói:
“Bắt cho ta…Ta muốn tự tay chặt bỏ đầu của hắn.”
“Dạ…”
Trần Ứng Cao ở phía sau mang theo thủ bị quân tràn lên, lập tức vang lên một trận binh khí giao kích ầm ĩ.
Vạn mã chạy chồm, bụi đất bay tung.
Xa xa, thân ảnh năm vạn tàn binh bại tướng xuất hiện ngoài thành Thương Châu.
Nhìn cửa thành đóng chặt, Mạo Đốn kiềm nén lửa giận, hắn gằn nói: “Tằng Chí Hoành to gan, trẫm phải tru cửu tộc hắn.”
Sắc mặt Cáp Mật Thứ cũng khó coi, hắn chần chờ nói: “Tằng Chí Hoành từng làm ra việc tán tận thiên lương, đường sống duy nhất của hắn chính là theo chúng ta rời đi, lại làm sao làm phản?”
“Đan Vu, để vi thần đi xem.” Quát Bạt Ưng nhẹ giọng nói: “Có lẽ, thủ bị tòa thành này đã đổi người khác.”
Sở dĩ bọn họ vẫn nhớ kỹ Tằng Chí Hoành, đó là vì hắn là người đầu hàng Hung Nô nhân nhiệt tâm nhất.
Không những như thế, tài năng của người này cũng rất cao. Thương, Tịnh hai châu dưới sự quản lý của hắn, là hai châu yên ổn nhất.
Những hành vi của Tằng Chí Hoành, dĩ nhiên làm bọn họ khinh thường, nhưng nguyên nhân chính là vì như thế, đối đãi với hắn cũng là yên tâm nhất.
Vì thế Quát Bạt Ưng không khỏi hoài nghi, có phải là có người khác lên thay hắn hay không.
Mạo Đốn quay đầu nhìn đoàn nhân mã đang kiệt sức, thở dài nói: “Đi xem cũng tốt.”
Sắc mặt Cáp Mật Thứ buồn bã, bọn họ làm như vậy cũng là cử chỉ vạn bất đắc dĩ.
Năm vạn người hành quân, cần có lương thảo, vật tư cùng dược phẩm cũng không phải là một số lượng nhỏ.
Nghĩ muốn duy trì nhu cầu của đại quân, trên đoạn đường di chuyển bọn họ đã bất chấp tất cả.
Giống như một đám châu chấu, những nơi bọn họ đi qua, lập tức biến thành một mảnh hoang vu.
Nhưng những thứ cướp bóc được, đối với năm vạn đại quân mà nói, chỉ là chín trâu mất một sợi lông, không đáng kể, xa xa không đủ nhu cầu.
Thương Châu thành là thành thị lớn nhất gần bên, cũng chỉ có nơi này, mới có thể thu tập đến hết thảy vật tư cần thiết cho năm vạn người.
Cho nên cho dù trong lòng Mạo Đốn biết là không ổn, nhưng vẫn cứ ôm một đường hi vọng như trước.
Chỉ cần có thể mở cửa thành ra, khiến cho bộ đội vào thành, vậy là đủ rồi.
“Tằng đại nhân ở đâu…” Quát Bạt Ưng giục ngựa đi tới gần tường thành, hắn nhìn đám người đứng trên đầu thành, cao giọng quát.
“Bổn quan ở đây.”
Trên đoạn tường thành của cửa thành, có mấy người tách ra hai bên, lộ ra Tằng Chí Hoành đang đứng ngay giữa.
“Tằng đại nhân?”
Quát Bạt Ưng vẫn chưa gặp qua người này, trong lòng có vài phần nghi ngờ, dò hỏi.
“Không sai, chính là Tằng Chí Hoành. Người tới là ai?”
“Bổn tướng Quát Bạt Ưng, Tằng đại nhân. Mời ngươi mở cửa thành ra.”
“Mở cửa thành ra?” Tằng Chí Hoành cười nhạo nói: “Vì sao phải mở cửa thành ra, chẳng lẽ phải phóng cho các ngươi vào sao?”
Trong lòng Quát Bạt Ưng tuy giận dữ, nhưng trên mặt hắn lại cười nhạt: “Tằng đại nhân, làm cỏ đầu tường dễ như vậy hay sao? Ngươi cho rằng, Hứa Hải Phong sẽ buông tha cho ngươi sao?”
“Hứa thống lĩnh có buông tha cho bổn quan hay không, không cần ngươi quan tâm. Chẳng qua, bổn quan có một lễ vật riêng tư muốn mời tướng quân dâng cho Mạo Đốn Đan Vu.”
Dứt lời, Tằng Chí Hoành vung tay lên.
Một vị binh sĩ bên cạnh hắn lập tức giương cung lắp tên, bắn đi ra ngoài.
Tốc độ của mũi tên cũng không nhanh, rớt xuống cách Quát Bạt Ưng mấy thước.
Trên mũi tên, xỏ xuyên một cái túi. Nhìn vuông vuông, chỉ nhìn cũng đã biết bên trong là một cái hộp.
Quát Bạt Ưng cũng không xuống ngựa, đưa tay ra, ngân thương xuất hiện trên tay.
Mũi thương đưa ra điểm lên chiếc túi, cái túi bay lên không trung, hạ xuống trong tay.
Thuận tay mở túi, trên mặt của hắn có chút biến sắc. Vật này đối với hắn cũng không xa lạ.
Tuy không nhìn thấy, nhưng hắn có thể đoán ra bên trong chính là cái gì.
Vật này làm sao có thể mang đến trước mặt Đan Vu.
Hắn mở hộp, bên trong rõ ràng chính là một đầu người đã được xử lý.
“Đây là thủ bị tướng quân Ba Tạ của quý tộc tại Thương Châu, hôm nay trả lại cho các hạ. Ha ha…”
Tằng Chí Hoành cất tiếng cười to, có vẻ sảng khoái nói không nên lời. Qua một thoáng, hắn thu tiếng cười, cao quát: “Quát Bạt tướng quân nếu tới, lại làm sao không mang theo chút lễ vật trở về chứ?”
Hắn vung tay lên nói: “Người đâu, cung tên hầu hạ.”
Trên đầu thành, mọi người cùng kêu lên ứng tiếng. Lập tức mấy ngàn cung tên đồng thời kéo ra, hướng Quát Bạt Ưng bay xuống như mưa.
Quát Bạt Ưng tức giận đến thất khiếu khói bay, nhưng hắn lại biết, lúc này không phải lúc lỗ mãng nóng nảy.
Hắn cũng không phải tông sư, nếu bản thân ở dưới mưa tên, sợ là khó có thể may mắn thoát khỏi.
Ngay lúc Tằng Chí Hoành thu lại tiếng cười, hắn lập tức ý thức được nguy hiểm, đã nhanh hơn một bước chuyển đầu ngựa, quay về chỗ đại quân.
Tằng Chí Hoành xa xa nhìn theo bóng lưng của hắn, trong lòng thầm hô đáng tiếc, người này phản ứng cực nhanh.
Đám người Mạo Đốn từ xa xa đã thấy được tình hình phía trước, không cần chờ Quát Bạt Ưng hồi đáp, liền đoán được tám chín phần mười.
“Truyền lệnh toàn quân, công thành cho ta.” Mạo Đốn giận dữ, hung hăng phân phó.
Chỉ là một Thương Châu thành nho nhỏ, cũng đến bỏ đá xuống giếng.
Các vị tướng lãnh bên cạnh trên mặt đều mang theo thần sắc lo lắng, lúc này tuyệt đối không phải là lúc cường công, nhưng Mạo Đốn hiển nhiên đang lửa giận mất khôn, ai đi khuyên răn, chỉ sợ luồng lửa giận kia sẽ rơi lên đầu hắn.
“Đan Vu, không thể…”
Cáp Mật Thứ vội vàng khuyên can, nơi này chỉ sợ cũng chỉ có hắn mới có tư cách lên tiếng.
Đón ánh mắt nổi giận của Mạo Đốn, Cáp Mật Thứ nói: “Trước có thành vững chắc, sau có truy binh, lương thảo chúng ta không đủ, sĩ khí cực thấp, không thể khai chiến.”
Mạo Đốn ngẩn ra, thở dài thật sâu, không thèm nhắc lại.
Đạo lý này hắn tự nhiên là rõ ràng, Mạo Đốn xuất thân từ một viên đại tướng cầm binh, nếu ngay cả điểm ấy mà cũng không biết, vậy hắn cũng không có tư cách đi kế thừa ngôi vị Đan Vu.
Chỉ là từ khi hắn đăng cơ tới nay đã hai mươi năm, đã có rất ít người có cơ hội quang minh chính đại làm nghịch lời hắn.
Tằng Chí Hoành dám không coi hắn vào đâu, lại làm sao không khiến cho hắn giận dữ.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn là một vị kiêu hùng biết tiến biết lui, trầm ngâm chốc lát, rốt cục không cam lòng nói: “Nhiễu thành đi qua, đi…”
Hắn giục ngựa chạy vội vài bước, đột nhiên thắng ngựa quay đầu, nhìn Tằng Chí Hoành đứng trên thành tường, lẩm bẩm: “Hãy chờ xem. Ngươi sẽ có kết cục như thế nào.”
Liệt mã giận hí, quân ngũ cường thịnh.
Vẫn là đại quân mênh mông, liệt trận ngay trước Thương Châu thành.
Trên trung doanh của chi quân đội này, đang phiêu phiêu phấp phới, chính là huyết sắc đại kỳ của Hắc Kỳ quân.
Trên đầu thành, thần sắc Tằng Chí Hoành bình thản, hắn nhìn một vị hán tử còn trẻ tuổi đứng bên cạnh nói: “Khắc Vi, vi phụ dặn dò con, con có nhớ kỹ?”
Tằng Khắc Vi ngẩng đầu lên, dưới ánh mắt của cha già nặng nề gật đầu. Trong hai mắt hắn có sự quyết luyến sâu đậm, đó là một loại tình cảm quyến luyến thân tình không cách nào cắt đứt.
Đọc hiểu hàm ý trong mắt Tằng Khắc Vi, Tằng Chí Hoành than nhẹ một tiếng, hắn vỗ bả vai con trưởng, nói: “Khắc Vi, sau này Tằng gia phải nhờ vào con, đừng để cha thất vọng.”
Nghẹn ngào không nói nên lời, Tằng Khắc Vi chỉ nặng nề gật đầu.
Cửa thành mở rộng ra. Một tuấn mã chậm rãi chạy ra, hướng đại doanh Hắc Kỳ quân phóng tới.
“Là hắn…”
Hứa Hải Phong ngoài ý muốn kinh hô một tiếng.
Lâm Gia Huy đứng bên cạnh liền hỏi: “Chủ công, ngài nhận ra hắn?”
“Hắn chính là Thương Châu thành tri phủ Tằng Chí Hoành.”
“Tên súc sinh này…” Lý Quan Anh đột nhiên lửa giận xung thiên, hắn nắm chặt thanh đao trong tay, liền muốn xông lên phía trước.
“Lý tướng quân, ngươi muốn làm gì?”
Giọng nói không vui truyền vào trong tai hắn, Lý Quan Anh miễn cưỡng kéo dây cương, hắn quay đầu nói: “Chủ công, người này lâm trận đầu hàng kẻ địch, lại tàn sát hậu nhân trung lương. Thứ người này làm sao có thể lưu.”
“Ta biết, chẳng qua, ta đã nói qua, phàm là ai bỏ ám đầu minh, sẽ bỏ qua chuyện cũ.”
Lý Quan Anh hung hăng vung cương ngựa, tuy lúc này phẫn phẫn bất bình, nhưng hắn đã không có ý làm trái lời Hứa Hải Phong.
“Tằng đại nhân…” Hứa Hải Phong tiến lên thi lễ.
“Hứa thống lĩnh, thật sự là nghĩ không ra, tiếp thu bổn thành, dĩ nhiên là ngươi.”
“Đúng vậy, thật sự là nhiều năm không gặp, đáng tiếc…Trần Tín Hoành Trần tướng quân đã không có ở đây.” Hứa Hải Phong nhàn nhạt nói một câu.
Nhưng làm cho hắn kinh ngạc chính là, trên mặt Tằng Chí Hoành cũng không nhìn thấy nửa điểm dao động, ánh mắt của hắn trong suốt, lại càng tỏ vẻ bình thản.
Tằng Chí Hoành nhẹ ôm quyền, nói: “Hứa thống lĩnh, Thương Châu thành đã mở rộng, xin mời tiếp thu đi.”
Hắn ha ha cười, ánh mắt đảo qua trên mặt mọi người, mắt nhìn đội liệt chỉnh tề, hắn phảng phất như buông xuống một khối tâm sự, liền xoay người thúc ngựa phóng đi.
Hậu viện Tằng phủ, trong một căn phòng nhỏ bình thường, Tằng Chí Hoành cầm theo một bình rượu, đi vào.
Trong phòng nhỏ, chỉ có một bàn thờ, một chiếc ghế.
Trên bàn thờ, có hai bài vị.
Tằng Chí Hoành tiến lên, nhẹ nhàng vuốt ve một cái, thở dài nói: “Trần lão đệ a Trần lão đệ, chúng ta rốt cục thắng.”
Hắn ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một tia mê mang: “Hứa Hải Phong, cũng được…Dù sao hắn cũng là một người Hán, chỉ cần là người Hán, vậy là được rồi.”
Hắn rót một chén rượu, nhìn ngắm ly rượu đùng đục.
“Ta đã đáp ứng, sẽ cho Tằng gia liệt tổ liệt tông, sẽ cho dân chúng toàn thành một câu trả lời.” Hắn giơ lên chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
Cầm lấy bài vị còn lại, bên trên cũng không viết gì, chỉ có một dòng chữ nho nhỏ, xiên xiên xẹo xẹo bên góc.
Thân thể Tằng Chí Hoành run lên bần bật, phảng phất như mất đi khí lực chống đỡ, hắn vịn bàn thờ, gian nan di động, bước đến bên cạnh chiếc ghế duy nhất kia.
Hắn dùng hết toàn thân khí lực cuối cùng, nặng nề buông mình ngồi xuống ghế.
Hai mắt của hắn đã bắt đầu mê ly, đồng tử trong mắt cũng không còn tiêu cự.
Nhưng đôi tay hắn, vẫn ôm chặt bài vị nho nhỏ kia trong lòng.
Giống như đang ấp ủ mỹ ngọc quý giá nhất, cẩn cẩn thận thận, e không chu toàn.
Một khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập kinh hãi lại xuất hiện ngay trước mặt của hắn.
Hắn vươn tay, cầm lấy đôi bàn tay nhỏ bé kia, đem nó ôm vào trong lòng mình…
Vẻ sợ hãi trên mặt của nó từ từ rút đi, lưu lại, là vẻ mặt không muốn xa rời cùng thuần chân.
“Ta đến cùng con…”
Một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống, rơi trên mặt đất, vỡ thành vô số…
Cửa thành mở rộng, hơn mười người đi ra.
Người đi đầu tiên, tay cầm khay ngọc, đi tới trước mặt đám người Hứa Hải Phong, cung kính dâng lên.
Hứa Hải Phong tiện tay cầm lấy, lật vài trang, lập tức sáng tỏ, đây là danh sách nhân khẩu của Thương, Tịnh hai châu.
“Tằng đại nhân bỏ ám đầu minh, vậy cứ do hắn tiếp tục chưởng quản sự vụ của hai châu này đi.” Hứa Hải Phong nhẹ giọng nói.
Ở trong tim của hắn, đối với Tằng Chí Hoành cũng không hảo cảm.
Dù sao, danh tiếng Tằng Chí Hoành quả thật quá kém, dù tài ba của hắn có cao bao nhiêu, đều không thể trọng dụng được hắn.
Chẳng qua hôm nay là thời kỳ phi thường, phương bắc đại loạn, quan viên người Hán từng đầu hàng Hung Nô, ánh mắt của bọn họ đều tập trung ở nơi này.
Bọn họ đang chờ sự xử trí của Hứa Hải Phong dành cho Tằng Chí Hoành.
Những quan viên người Hán còn cầm giữ quyền lực ở các nơi, hướng tương lai cho bọn họ quyết định thập phần trọng yếu.
Đối đãi bọn họ, dù là trong quân của Hứa Hải Phong cũng có rất nhiều thanh âm bất đồng, Lý Quan Anh cùng Lưu Tuấn Thư dốc hết sức chủ trương giết không tha, nhưng Tương Khổng Minh lại đưa ra một biện pháp dung hòa.
Chuyện cũ sẽ bỏ qua, vô luận trước đó đã phạm phải tội nghiệt cỡ nào, chỉ cần có thể quy thuận Hắc Kỳ quân, vậy toàn bộ chuyện trước kia sẽ xóa bỏ.
Chẳng qua sau khi bọn hắn quy thuận, chờ thêm mấy năm, khi người ngoài đều quên mất việc này, chờ đợi bọn họ sẽ là một loại vận mệnh hoàn toàn khác hẳn.
Đây gọi là sẽ tính sổ sau, Hứa Hải Phong rõ ràng nhớ kỹ, khi Tương Khổng Minh giảo hoạt nói ra những lời này, vẻ mặt giấu diếm lưỡi đao sau nụ cười làm cho hai vị đại tướng cầm binh sợ hãi không thôi.
Trong những người đầu phục Hung Nô nhân, Tằng Chí Hoành không thể nghi ngờ là người làm hoàn toàn nhất.
Nếu ngay cả hắn cũng vô tội phóng thích, hơn nữa giữ nguyên chức quan, vậy những quan viên người Hán từng làm cỏ đầu tường hoặc tướng lĩnh hùa theo chiều gió cũng sẽ tự nhiên làm ra lựa chọn chính xác.
Cho nên bất kể Hứa Hải Phong có nguyện ý hay không, đây đều là lựa chọn duy nhất của hắn.
“Đa tạ đại thống lĩnh, chỉ là ý của ngài xin thứ cho gia phụ không cách nào thừa nhận.” Người thanh niên kia nhẹ giọng nói.
“Tằng Chí Hoành là phụ thân của ngươi.”
“Đúng vậy, tại hạ Tằng Khắc Vi, là con trưởng của gia phụ, gặp qua đại tướng quân.”
“Không cần phải khách khí, Tằng công tử, vừa rồi ngươi nói lệnh tôn làm sao vậy? Vì sao không cách nào thừa nhận.”
Tằng Khắc Vi sắc mặt buồn bã, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Gia phụ từng có lời, đem danh sách sự vụ của hai châu giao cho tướng quân, rồi sau đó, con cháu Tằng gia, lập tức quy ẩn, trong vòng ba đời, không được làm quan.”
“Ha ha…”
Một trận cười to truyền đến, Lý Quan Anh cao giọng nói: “Chẳng lẽ lệnh tôn cũng biết hai chữ tu sỉ( xấu hổ vô sỉ) viết như thế nào sao?”
Trên mặt Tằng Khắc Vi chợt đỏ bừng, hắn tiến lên trước một bước, hai mắt rực lửa: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói chính là thiên địa chính khí, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao?” Lý Quan Anh cười lạnh.
Thân thể gầy gò run lên bần bật, hai mắt Tằng Khắc Vi đỏ rực, hắn đột nhiên nói: “Thương, Tịnh hai châu trong mấy tháng nay, không thấy rối loạn, không kinh chiến hỏa. Xin hỏi tướng quân, đây là công của người nào.”
Lý Quan Anh ngẩn ra, hắn vạn vạn không nghĩ đến Tằng Khắc Vi lại nói như thế.
“Hừ, không thấy rối loạn, không kinh chiến hỏa. Xin hỏi Tằng tiên sinh từ đâu biết được?” Qua vài giây, Lý Quan Anh lạnh lùng hỏi.
“Ngươi hỏi ta làm thế nào biết, cáp…Nơi này toàn bộ danh sách đều xuất từ tay ta làm ra, ta dám khẳng định nói một câu, Thương, Tịnh hai châu là hai châu yên ổn nhất phương bắc Đại Hán.” Tằng Khắc Vi hãnh diện đáp.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, nếu lời hắn nói là thật, vậy dưới uy hiếp của Hung Nô thiết kỵ, những châu tỉnh của phương bắc Đại Hán, có thể cam đoan an cư lạc nghiệp cũng chỉ có hai châu này.
“Ha ha…Theo cách nói của Tằng tiên sinh, lệnh tôn chỉ có công mà không tội.” Lưu Tuấn Thư đột nhiên ngắt lời.
“Là công hay tội tự tại lòng người, gia phụ có công tội cũng không cần hai vị quan tâm.” Tằng Khắc Vi lạnh lùng nói.
“Thật không, chẳng qua xin thứ cho mạt tướng nói thẳng, lệnh tôn giết chết con côi của liệt sĩ, đã nhìn thấy rõ phẩm chất làm người của hắn là công hay tội, chuyện này ai cũng biết.” Trong giọng nói Lý Quan Anh lạnh như băng, phảng phất không mang theo chút cảm tình nào.
“Hắc hắc…” Một vẻ tươi cười thê lương hiện lên trên mặt, đầu của Tằng Khắc Vi ngẩng cao lên, chưa từng cúi xuống chút nào.
Lý Quan Anh giận dữ, người chẳng biết xấu hổ như thế, đúng là lần đầu gặp phải.
Hắn nghiêm mặt, đang muốn lớn tiếng trách mắng, đột nhiên trong tai truyền đến thanh âm: “Lý tướng quân, chỉ sợ bên trong có duyên cớ khác.”
Trong lòng Lý Quan Anh rùng mình, hắn tự nhiên nghe ra thanh âm kia là của Hứa Hải Phong.
Bản thân hắn cũng là một người thông minh, chỉ là do khẳng định hành vi của Tằng Chí Hoành, trong lòng khinh bỉ, nên trong lời nói vô cùng bén nhọn.
Nhưng lúc này được Hứa Hải Phong nhắc nhở, hắn mơ hồ lập tức cảm giác được có chút không đúng.
“Các vị tướng quân, tiểu nhân có chuyện phải nói.”
Một người đột nhiên đi nhanh ra, quỳ gối trước mặt Hứa Hải Phong, cao giọng nói.
“Ngươi là…”
“Tiểu nhân Trần Ứng Cao, là hộ vệ thủ lĩnh của Trần Tín Hoành tướng quân khi còn sống, lúc Trần tướng quân ra thành liều mình, mệnh lệnh tiểu nhân đem ấu tử mười tuổi Trần Kiếm Thương đưa đến trong phủ Tằng đại nhân.”
“Sau đó?”
“Sau…” Trần Ứng Cao ngẩng đầu lên, trên mặt hắn đã nước mắt tung hoành: “Hung Nô nhân bức bách Tằng đại nhân tru sát tiểu công tử Trần Kiếm Thương. Tằng đại nhân ở ngay trước mặt Mãi Mãi Đề, tự tay giết chết…giết chết…”
Nói tới đây, hắn đã khóc không thành tiếng, không sao nói tiếp được nữa.
“Đó là ấu đệ của tại hạ, Tằng Khắc Lăng.” Một chữ một chữ, từ trong miệng Tằng Khắc Vi lạnh lùng bật ra. Lại như một thanh đại chùy đập mạnh vào trong lòng Lý Quan Anh.
“Không hay…” Hứa Hải Phong đột nhiên thất thanh kêu lên.
Ánh mắt của mọi người hướng hắn nhìn lại, vị đại tông sư này tự nhiên thất thố như thế, đó là việc cực kỳ hiếm thấy.
Hứa Hải Phong bước lên một bước, đột nhiên kéo lại cánh tay Tằng Khắc Vi, hỏi: “Tằng đại nhân đâu?”
Trong mắt Tằng Khắc Vi xẹt qua vẻ cực kỳ bi thống, hắn nhắm hai mắt lại.
“Nếu hiện tại chạy tới, có lẽ còn kịp, chẳng lẽ ngươi cũng hi vọng lệnh tôn chết sao?” Hứa Hải Phong đột nhiên lớn tiếng quát.
Cả người Tằng Khắc Vi run lên, mạnh mở mắt, nói: “Hậu viện trong nhà.”
Đôi mắt mọi người hoa lên, Hứa Hải Phong cùng Tằng Khắc Vi đã biến mất tại chỗ.
Xa xa, truyền đến thanh âm Hứa Hải Phong: “Các ngươi mau tới…”
“Chi…”
Cánh cửa gỗ bị đẩy ra, Tằng Khắc Vi nhanh chân bước vào, nhưng khi ánh mắt của hắn nhìn thấy rõ tình huống bên trong phòng, thân thể hắn liền không tự chủ được đứng yên bất động.
Tằng Chí Hoành ngồi trên ghế, trước ngực hắn đang ôm một bài vị nho nhỏ.
Sắc mặt của hắn an tường, phảng phất như đã chiếm được sự thỏa mãn, giống như một đấu sĩ trải qua bao gian nan cuối cùng lấy được huân chương cao nhất.
Chỉ là, hắn rốt cục cũng không cách nào nhờ vào chính khí lực của mình đứng lên.
“Cha…”
Cũng không còn dằn nén được nỗi bi ai trong lòng mình, Tằng Khắc Vi quỳ rạp xuống đất, lết hai đầu gối tới trước, không tiếng động nghẹn ngào lên.
Sau một lúc lâu, đoàn người lục tục chạy đến, chứng kiến tình cảnh bên trong, cũng không tự chủ được dâng lên một cỗ ai niệm trong lòng.
Sắc mặt Lý Quan Anh trắng bệch, hắn không nói hai lời, đi nhanh vào, nặng nề quỳ xuống.
“Đông đông đông…” Ba tiếng dập đầu vang lên, kinh động Tằng Khắc Vi đang bi thống cùng cực. Hắn quay đầu, trên mặt đầy nước mắt.
“Tại hạ không biết, nghe theo lời đồn, thỉnh Tằng huynh tha thứ.”
Đôi môi Tằng Khắc Vi mấp máy, lúc này tâm tình hắn cuộn trào, cũng nói không ra lời.
Hứa Hải Phong chậm rãi tiến lên, đi tới trước mặt Tằng Chí Hoành, liền ngay trước mắt mọi người, lật vạt áo, quỳ xuống.
“Ai nói thư sinh không ngạo cốt, Tằng đại nhân khí tiết như núi cao, xin nhận Hứa mỗ một bái.”
Tằng Khắc Vi kinh hãi, miễn cưỡng đứng lên, nâng Hứa Hải Phong dậy.
Lúc này thân phận của Hứa Hải Phong là gì, chỉ cần là người có ý nghĩ, cũng có thể đoán được có một vương triều cường đại đang dâng lên, mà chủ nhân của vương triều này, chính là Hứa Hải Phong.
Tằng Khắc Vi tự nhiên hiểu rõ điểm này, cho nên hắn không dám có điều chậm trễ.
Dù sao, người ở trước mặt hắn, cực có khả năng sẽ là hoàng đế Đại Hán tương lai. Thi lễ này, sợ là khó thể nhận nổi.
Hứa Hải Phong thuận thế đứng lên, nhìn Tằng Khắc Vi nói: “Tằng huynh, sau này ngươi có tính toán gì không?”
“Tự nhiên là tuân theo di mệnh tiên phụ, đợi sau khi dân chúng nhị châu yên ổn, Tằng gia liền đóng cửa, sẽ không bao giờ hỏi tới thế sự.”
Sắc mặt Hứa Hải Phong ngưng trọng, đột nhiên hỏi: “Tằng huynh, mới rồi ngươi từng nói qua, hai danh sách của hai châu đều do tay ngươi làm ra, đó là vì sao?”
“Tiên phụ đau lòng tiểu đệ, làm tâm lực tiều tụy, nên đem sự vụ hai châu phó thác cho tại hạ.”
“Nói như thế, mấy tháng nay đều do ngươi chấp chưởng sự vụ hai châu?”
“Đúng vậy.”
Hứa Hải Phong hài lòng gật đầu, người này có tài năng như thế, đã cực kỳ hiếm thấy, nói: “Vậy xin mời Tằng huynh tiếp tục vất vả.”
Tằng Khắc Vi biến sắc, nói: “Hứa thống lĩnh, tiên phụ từng có di mệnh…”
“Ta biết.” Hứa Hải Phong cắt đứt lời của hắn, nói: “Lệnh tôn vì dân chúng hai châu, hi sinh đã quá nhiều. Chỉ là hôm nay thiên hạ không thái bình, Hứa mỗ lại là nhất giới vũ phu, lại có chuyện quan trọng trong người, làm sao có thể tiếp chưởng hai châu.”
“Trong Hắc Kỳ quân nhân tài vô số, nghe nói Tương đại quân sự lại càng không gì không biết, không nơi không hiểu, so với tại hạ mạnh hơn gấp trăm lần.”
“Hắn không có ở nơi này.” Hứa Hải Phong cắt lời hắn, vươn bàn tay vỗ nhẹ lên vai hắn: “Tằng huynh, Thương, Tịnh hai châu có hơn mười vạn dân chúng, chính là Tằng đại nhân dùng anh danh một đời đổi lấy, nếu ngươi muốn hắn ở dưới cửu tuyền chết không nhắm mắt, vậy ta cũng không miễn cưỡng.”
Tằng Khắc Vi nghẹn ngào một tiếng, trong lòng buồn bực, nhưng cũng nói không nên lời.
Hứa Hải Phong xoay người, hướng di thể Tằng Chí Hoành thi lễ thật sâu, nói: “Hứa mỗ có chuyện quan trọng quấn thân, cũng không cách nào vì ngài tống biệt.”
Hắn hít sâu một hơi, nói: “Nhanh thì một tháng, chậm thì hai tháng, Hứa mỗ nhất định sẽ đến Thương Châu, vì ngài đưa tiễn.”
@by txiuqw4