Kinh sư Đại Hán, nguy nga cổ xưa, xa xa nhìn lại, ngưng trọng như núi.
Lúc này, vô số dân chúng tự động đi ra đầu đường, không người nào sai khiến, không người nào dẫn đầu.
Bọn họ hội tụ tại cửa thành nam, cùng đợi một người đến.
Từ năm ngày trước, bộ đội trú thủ của Hung Nô nhân đã toàn bộ rút lui không còn một mống. Dân chúng nơi này đã nhìn thấy được hi vọng.
Cho đến hôm nay Trần Ấu Côn đại bộ khoái phụ trách trị an trong thành đã dán lên thông cáo toàn thành.
Thái Nguyên đại thắng, Hắc Kỳ quân đại thống lĩnh Hứa Hải Phong tự mình dẫn theo trăm vạn đại quân đem Hung Nô nhân đánh cho tan tác, rốt cục phải hạ xuống hiệp nghị, đào vong về thảo nguyên.
Tin tức kia như cơn gió thổi mạnh qua khắp kinh sư, toàn bộ dân chúng đều mừng rỡ như điên.
Toàn thành lập tức lâm vào một biển sung sướng khắp nơi.
Bọn họ đối với tin tức kia tin tưởng không chút nghi ngờ.
Hứa Hải Phong vốn là một nhân vật truyền kỳ, ở trên người của hắn vô luận là xảy ra chuyện gì, cũng không thấy kỳ lạ.
Về phần những người có kiến thức, tuy đối với tin tức kia ôm thái độ hoài nghi, nhưng trong tiếng nghi vấn, ngoại trừ đổi lấy sự trách mắng vô số, cũng chẳng còn hiệu quả nào khác.
Hôm nay, chính là lúc Hứa đại tướng quân suất lĩnh một bộ phận quan binh hồi kinh, đại sự như vậy làm sao không làm cho toàn thành oanh động.
Hai năm, hai năm qua, bộ đội mang theo quân kỳ Đại Hán đầu tiên lại bước trở về kinh sư.
“Trăm vạn đại quân?” Đại Hán khi nào có tới trăm vạn đại quân?” Thanh âm kinh ngạc của Hứa Hải Phong vang lên trên lưng ngựa.
Lưu Tuấn Thư cùng Lý Quan Anh đồng thời khẽ động khóe miệng một chút, quay đầu đi, ra vẻ không nghe thấy.
Thần sắc Lưu Gia Huy có chút xấu hổ cười nói: “Đây là phiên bản truyền miệng của dân chúng trong thành, thuộc hạ cũng chỉ là nói thật thôi.”
Từ sau khi Tương Khổng Minh đem hai từ phiên bản truyền lưu vào Đại Hán, tần suất sử dụng liền ngày càng gia tăng.
“Bất kể, vào thành đi.” Hứa Hải Phong lắc đầu, phân phó.
Ba viên tướng lãnh đều ứng tiếng, đều tự đi an bày.
Trên bình nguyên vang lên tiếng vó ngựa chỉnh tề. Thương Lang quân đoàn đại kỳ từng đứng vững không ngã trong đêm quyết chiến tại kinh sư lại cao cao tung bay trong tầm mắt của mọi người.
“Nga…”
Thanh âm đinh tai nhức óc biểu đạt tiếng hoan hô vui mừng phát ra từ phế phủ của vô số dân chúng.
Tuy Hung Nô nhân đúng là từ sự trú đóng của Thương Lang quân đoàn mà xuyên qua tràn vào Đại Hán, khiến cho kinh sư thất thủ.
Nhưng vô luận là Lý Bác Hồ, hay Lý Quan Anh, đều đã dùng chính hành động thực tế của mình rửa sạch sự sỉ nhục từng có của Thương Lang quân đoàn.
Dân chúng dưới sự đẩy dời của vệ binh môn trong thành tránh ra một con đường lớn, tùy ý cho đám người của Lý Quan Anh từ cửa nam tiến thẳng vào.
“Nga…”
Tiếng hoan hô chợt cao vút, cơ hồ toàn thành đều có thể nghe thấy.
“Hắc Kỳ quân…”
Không biết ai là người thứ nhất kêu lên, lập tức, tiếng gầm rú thành nhịp vang vọng khắp thiên địa từ cửa nam trong lẫn ngoài thành.
“Hứa đại tướng quân tới…”
Phảng phất như trong liệt hỏa đổ thêm dầu lửa, trong một tiếng rống kia, đã rót vào lực lượng mới.
Dù cả đại địa cũng tựa hồ bị tâm tình cuồng nhiệt này chấn động. Phảng phất như đang chậm rãi chấn động, làm cho thân thể người ta lung lay muốn ngã.
Gần, ngay trước mặt họ. Là một quân đoàn cả người phủ kín cương giáp màu đen sâm nghiêm.
Người mang thiết giáp, ngựa phủ cương giáp.
Tuy chỉ là hơn hai ngàn người, người của bọn họ thậm chí còn không bằng một phần mười của Thương Lang quân đoàn đi phía trước.
Nhưng chỉ là chi đội ngũ này, quân đội thiết huyết chỉ gần ba ngàn người này, lại tản ra một cỗ khí phách mãnh liệt ùn un kéo đến, khiến cho người khác không rét mà run.
Chính là bọn họ, ở trong cuộc chiến Thái Nguyên, lập được uy danh hiển hách, ngạnh sanh từ trong tay Hung Nô nhân đem danh hào thiên hạ đệ nhất quân đoạt tới.
Từ nay về sau, danh vang thiên hạ, được xưng vô địch, không còn là Kim Lang quân của Hung Nô nhân, mà là Đại Hán Hắc Kỳ quân.
Chỉ cần nghĩ đến đây, người Hán bị Hung Nô nhân áp chế suốt mấy trăm năm đã không ai không sôi trào nhiệt huyết.
Trước mặt chi đội ngũ này, là một vị nam tử tuổi trẻ áo trắng phiêu phù, lẫn vào trong vô số hắc giáp, có vẻ vô cùng chói mắt.
Hắn vươn tay, ở giữa không trung gắt gao nắm chặt lại.
Lại là tiếng hoan hô kinh thiên động địa giống như trời long đất lở vang vọng thiên địa.
&&&&
Tại vài dặm ngoài kinh sư, Lưu Tuấn Thư nghe tiếng hoan hô vang từ phương xa đến, trong lòng tình cảm phức tạp, khó thể đè nén chính mình.
Vinh diệu này vốn là của Lưu gia, nhưng hiện tại hắn nhìn mấy vạn binh sĩ của Hoàng Long quân đoàn, không khỏi nổi lên cảm giác thỏ chết thì cáo khóc.
Mục đích mà Hứa Hải Phong cố ý đem Hoàng Long quân đoàn lưu lại, hắn biết rõ ràng, tuyệt đối không phải là vì đi đường mệt nhọc, lại càng không phải lo lắng Hung Nô nhân quay lại, đánh một cú hồi mã thương gì đó.
Mà là hắn không muốn cho chi bộ đội đại biểu cho Lưu gia này, đến chia sẻ thành quả thắng lợi của hắn.
Lưu gia, thật sự đã không được sao?
Ánh mắt Lưu Tuấn Thư nhìn về phía nam phương, trong mắt dâng lên một trận mê mang.
&&&&
Cưỡi Ô Vân, đi vào cổng thành, cổng thành cao lớn lại rất ấm áp, gió mát thổi qua, thấu vào tâm phế, dưới chân trải gạch, thật lớn mà bóng loáng, đại khái do nhiều chiến mã cùng người đi lại nhiều năm, nên trên mặt đá có không ít hầm hố.
Hứa Hải Phong đầy mặt mỉm cười, nhìn Trần Ấu Côn từ phía trước chạy tới, hai tay trình lên danh sách bổn thành.
Vươn tay, liền ngay lúc hai tay của Hứa Hải Phong tiếp xúc với danh sách, hắn đã lấy thực lực của chính mình tuyên bố.
Kinh sư, là của ta.
Hoàng cung tuy đã bị Hán Hiền đế hỏa thiêu sạch sẽ, không còn nửa điểm tàn tro.
Nhưng Hung Nô nhân cũng đã tiến hành tu sửa một phen.
Tuy xa không thể so sánh với hoàng cung trước kia, nhưng kích thước to lớn, đã là một trong những đại kiến trúc của Hung Nô nhân lịch đại có thể làm ra đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng lúc này, cũng tiện nghi cho Hứa Hải Phong.
Hắn một mình một người đi tới đại điện trống trơn.
Chiếc ngai vàng mới tinh vẫn đang diệu võ dương oai đặt ngang trung ương đại điện, phảng phất như uy nghiêm đế vương lừng lẫy một đời.
Gương mặt uy nghiêm, phát bố ra hiệu lệnh khiến cho thần châu đại địa run rẩy không thôi.
Sau một lúc lâu, Lý Quan Anh vội vã đi tới bên người hắn, thi lễ nói: “Chủ công, quân đội đã an bài xong. Ngài có muốn tiếp kiến bách quan trong thành.”
“Ân, Quan Anh, đêm nay qua đi, liền phải cực nhọc cho ngươi cùng Tuấn Thư.”
Lý Quan Anh ngẩn ra, hỏi: “Chủ công, ngài nói gì?”
Hứa Hải Phong mỉm cười, nói: “Hôm nay sau khi trấn an xong những quan viên chủ yếu nhất, ta phải dẫn Hắc Kỳ quân ra đi, trước khi ta trở về, kinh sư giao cho các ngươi quản lý.”
“Chủ công, ngài muốn đi đâu?” Lý Quan Anh thuận miệng dò hỏi.
Chẳng qua sau đó hắn liền phát giác giọng nói của mình không đúng, trên đời lại có vị thuộc hạ nào đi dò hỏi hành tung của chủ công mình.
Cũng may Hứa Hải Phong hiểu rõ tính tình hắn, cũng không trách, chỉ chậm rãi hộc ra ba chữ: “Ngọa…Long…thành…”
&&&&
Rời xa kinh sư hơn mười dặm, Mạo Đốn quay đầu nhìn lại, ánh mắt hàm chứa thật nhiều.
Từ cấu kết Trình gia, đánh bất ngờ Thương Lang quân đoàn, công phá kinh sư Đại Hán. Sau đó, đánh hạ đại doanh phương bắc được xưng trọn đời không ngã, trước những việc này, Hung Nô vẫn luôn thuận gió xuôi nước.
Nhưng cuộc chiến Thái Nguyên, lại đem hết thảy đều phá vỡ hoàn toàn.
Hung Nô cùng Trình gia liều mạng lưỡng bại câu thương, chiến dịch qua đi, không còn ai có được thực lực tranh bá thiên hạ.
Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Châu chấu bắt ve, hoàng tước phía sau.
Nguyên lai, Hứa Hải Phong mới chính là ngư ông cùng hoàng tước cuối cùng kia.
Chỉ vừa nghĩ tới lúc nói chuyện với Hứa Hải Phong, loại thái độ coi khinh của hắn, Mạo Đốn liền cảm giác một bụng lửa giận.
Chẳng qua, hắn đã không còn đường lựa chọn.
Quay đầu nhìn quanh, gương mặt gầy gò của các chiến sĩ xuất hiện ở trước mắt của hắn.
Hắn lập tức rõ ràng ý tứ của Hứa Hải Phong. Chỉ cần các ngươi tiết kiệm một chút, cam đoan không chết đói.
Cái gì là tiết kiệm một chút, đây quả thực có thể so với việc xin cơm.
Quân lương người Hán đưa tới lục tục, chỉ đủ cho bọn họ lót được nửa bụng. Nhưng lại thường xuyên chậm trễ, cho tới bây giờ cũng chưa tới sớm lần nào.
Tuy là đói không chết, nhưng loại cảm giác này đặc biệt khuất nhục.
Trên một đoạn đường, trải qua rất nhiều thôn trấn giàu có.
Nếu đổi lại lúc mới rút lui chiến trường, Mạo Đốn đã sớm hạ lệnh chấp hành chính sắc giết sạch, đoạt hết, đốt rụi ba phương thức.
Nhưng hôm nay, hắn chỉ nhìn mà than thở, không dám khinh suất phóng ra.
Bởi vì lời nói của Hứa Hải Phong còn vọng rõ bên tai hắn.
“Nếu Đan Vu tiếp tục thương tổn dân chúng Đại Hán, vậy Hứa mỗ lập tức xé hủy hiệp nghị, toàn lực truy sát, thề sẽ đem Đan Vu các vị vĩnh viễn ở lại cảnh nội Đại Hán.”
Những lời này là uy hiếp, uy hiếp trắng trợn.
Nhưng hắn không thể không nghe.
Bởi vì trên tay Hứa Hải Phong có được thực lực này, nếu hắn thật sự bất kể hậu quả, toàn lực tiệt sát, vậy mấy vạn tàn binh của mình còn có được bao nhiêu người an toàn trở về đại thảo nguyên.
Mà lúc này, tại đại thảo nguyên, ở sau lưng bọn họ, còn có một đôi mắt như hổ rình mồi, làm bọn họ không dám xem thường.
“Đan Vu, chúng ta đi thôi.” Cáp Mật Thứ ở một bên khuyên giải.
Hắn thập phần lý giải tâm tình của Mạo Đốn lúc này, bởi vì tâm lý của hắn cũng vô cùng ác liệt.
Bọn họ đều biết, vương triều nghiệp bá của Hung Nô đã đến đây là hết, ở đời này của họ, đó là khẳng định không còn thực lực chinh thảo Đại Hán.
Trái ngược, nguyên nhân chính vì ở trên địa bàn người Hán thảm tao thất lợi, khiến cho danh vọng cùng thực lực của Hung Nô đều bị vây vào thời kỳ yếu kém nhất trong mấy trăm năm qua.
Đại thảo nguyên cũng có đông đảo dân tộc đã bị bọn họ áp bách mấy trăm năm, lúc này đã sớm ngo ngoe dục động.
Chỉ cần có người khai dòng trước tiên, nhất định sẽ tụ tập lại.
Mà có khả năng làm như vậy nhất, chính là anh hùng Đế tộc Nam Nghi Liêu.
Nhanh chóng phản hồi quê hương của mình, đã là vấn đề không thể chậm trễ.
“Ai…” Mạo Đốn thở dài một tiếng, hắn nhắm hai mắt lại.
Nhưng Cáp Mật Thứ lại ngoài ý muốn, nhìn thấy có giọt chất lỏng như thủy tinh, đang từ trên mặt hắn, chậm rãi chảy xuống.
@by txiuqw4