Hồi đó Đường Uyển Như vẫn là Như Như yêu quý của chúng tôi, cứ mỗi lần ở nhà ăn nó lại phát kiến ra một câu nói táng đởm kinh hồn, khiến chúng tôi giậm chân tức tối, hận một nỗi không thể cách ly nó ngay tức khắc.
Nhưng trong con người nó lại mang sự thuần khiết và đơn giản nguyên sơ nhất, giống như một cây cột trụ bằng đá quý bóng mịn tỏa sáng vĩnh viễn trong thành phố Thượng Hải đã bị ăn mòn hoen gỉ này. Chúng tôi sống quanh niềm vui của nó, chúng tôi cũng tạo niềm vui quanh nỗi đau khổ của nó.
Còn bây giờ, tôi đang một mình đưa Nam Tương vừa được thả ra từ trại tạm giam, cho xe tấp vào lề đường ầm ĩ tiếng máy nổ còi xe cùng đủ loại thanh âm hỗn tạp, Cố Ly vì công việc mà bỏ lại hai chúng tôi, còn Đường Uyển Như, tôi nghĩ đến nó thì con tim lại quặn thắt từng cơn.
Nước mắt tôi trào xuôi theo gò má chảy xuống cổ, bất chợt có người gõ cửa xe “cộc cộc cộc”. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, ngoài cửa là khuôn mặt của Vệ Hải, một nửa chìm trong bóng râm, một nửa được ánh tà dương rọi vàng.
Vệ Hải sau khi lên xe, đã tự động tiếp quản vị trí tài xế. Tôi chủ động ngồi xuống hàng ghế sau. Nam Tương ngồi ở ghế lái phụ. Vệ Hải lái xe chắc tay hơn tôi nhiều, tôi khép hờ mắt tựa nghiêng vào ghế, giống như đang nằm trên một du thuyền cực lớn vậy. Tôi ngồi sau lưng Vệ Hải và Nam Tương, lặng lẽ nhìn Vệ Hải một tay cầm vô lăng, tay còn lại siết chặt tay Nam Tương, trong lòng tôi đột nhiên dấy lên nỗi ưu tư hòa trộn giữa bi thương và cảm động. Ban đầu khi biết Nam Tương và Vệ Hải ở cùng nhau, tôi thật sự nghĩ rằng đây là trò đùa, còn bây giờ, đột nhiên tôi cảm thấy hình ảnh từ phía sau của hai người họ sao mà động lòng người đến thế. Tình yêu không hề vĩ đại như chúng ta tưởng tượng, tình yêu vô cùng đơn giản, tình yêu là dù chỉ một giây cũng không muốn đợi thêm, anh muốn tìm được em ngay tức khắc, rồi sau đó lặng lẽ cầm lấy tay em, hai ta trao nhau ánh nhìn trìu mến.
Đột nhiên tôi nhớ tới khi thiết kế trang web của Sùng Quang trước đây, anh ấy ngồi ở nhà vừa nghe nhạc, uống Cola, vừa thuận tay cầm chiếc bút chì màu đen “sột soạt” viết chữ thể hành rất đẹp trên bìa cuốn sổ tay hiệu Hermes của anh ấy. Đoạn đó viết rằng:
Em phải tin rằng trên thế giới này nhất định có người yêu em, dù hiện tại em đang được ánh hào quang vây quanh, được tiếng vỗ tay nhấn chìm, hay khi em đang bước đi cô độc trên phố rét mướt bị mưa lớn làm ướt sũng, dù là sáng sớm tinh mơ hoa tuyết giăng đầy trời hay khi bị ánh hoàng hôn rực lửa thiêu đốt, anh ấy nhất định sẽ xuyên qua biển người cuồn cuộn sôi sục trên thế giới này, kiên định lướt qua từng người từng người, cùng con tim thổn thức bước về phía em. Anh ấy nhất định sẽ nâng niu và trân trọng tình yêu với trái tim tràn đầy nhiệt huyết và ánh mắt ngập tràn yêu thương, bước về phía em, giữ chặt lấy em. Anh ấy sẽ vồn vã chạy đến bên em, nếu anh ấy còn trẻ, nhất định anh ấy sẽ ôm chầm lấy em giống như đứa trẻ ngang bướng muốn độc chiếm đồ chơi quyết không chia sẻ với người khác; nếu anh ấy không còn trẻ nữa, chắc chắn anh ấy sẽ như người thợ săn đạp bằng mọi chông gai trở về, nhóm lên ngọn lửa bên em, sau đó ôm chặt em mà yên lành thiếp đi.
Nhất định anh ấy sẽ tìm được em. Em hãy chờ.
***
Khi Cố Ly về đến “M.E”, ngay khoảnh khắc bước vào cửa đã cảm nhận được bầu không khí nơi đây dấy lên cảm giác cực kỳ mơ hồ rất khó diễn tả. Tất nhiên nó biết tại sao, nó với tư cách đứng đầu bộ phận quảng cáo mới nhậm chức, đột nhiên nhận được thông báo người mẫu quảng cáo trên trang bìa hẹn chụp ảnh vào ngày mai đột nhiên lật lọng nói không chụp nữa, lý do là giá quá thấp. Cố Ly về đến phòng làm việc, Lam Quyết đã ở trong phòng đợi nó.
Nó nhận ly cà phê Lam Quyết đưa cho và một xấp tài liệu, uống một ngụm, sau đó lật xem soàn soạt. Cố Ly chau mày, “Thế người mẫu đang ở đâu?”
“Ở dưới lầu?”
Cố Ly cầm ly cà phê khoan thai đặt xuống chiếc bàn kính mới tinh mà nó vừa đặt mua về, rồi mỉm cười với khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Lam Quyết, nói: “Đi xuống với tôi, tôi sẽ dạy anh phải giáo huấn cái loại chó săn quèn này thế nào.”
Sau khi thang máy mở cửa, đôi giày cao gót nhọn hoắt của Cố Ly bắt đầu vang âm thanh “lộp cộp lộp cộp” nhịp nhàng trên hành lang lát đá hoa, mọi người trên hành lang đều im lặng, người nào người nấy đều căng thẳng nhưng cũng nóng lòng trông đợi, giống như khán giả sốt ruột lo lắng khi xem phim “Robot đại chiến” vừa chiếu trong rạp một phút trước vậy, họ đều đang chờ đợi một vụ nổ máu thịt tung tóe và khoảnh khắc biến hình “zi zi a a u u”.
Quả thực Cố Ly cũng như nữ người máy biến hình vậy, “zi zi a a u u” bước vào phòng họp. Lam Quyết nhìn theo cái bóng mỏng manh và thướt tha của nó, không hề nghi ngờ sau mấy phút nữa, nó sẽ như một Decepticon trong phim kia, ngoác rộng cái miệng đỏ lòm phóng cái lưỡi như chiếc roi sắc lẹm ra quật tới tấp vào anh chàng người mẫu kia một trận đau đến thừa sống thiếu chết.
Hơn chục nhân viên kẻ đứng người ngồi nhốn nháo trong phòng họp, hầu hết đều là người của bộ phận quảng cáo, còn cả một vài người của bộ phận hành chính. Ngồi ở phía cuối chiếc bàn họp to tướng, chính là con chó săn quèn đang chờ được dạy dỗ kia - có điều rõ ràng, hiện giờ hắn ta tự cho mình là một con sư tử. Hắn nhìn Cố Ly đang bước vào như con mèo Ba Tư lười biếng, đôi mắt híp lại, nửa như cười cợt nửa lại như không nhìn thẳng vào mấy mỹ nữ trang điểm tinh tế đứng trước mặt.
“Mọi người ra ngoài trước đi,” Cố Ly nhìn các đồng sự đang sốt ruột đứng xung quanh một lượt, “Tôi nói chuyện với cậu ta."
Đám người lặng lẽ tản đi không gây tiếng động, tuy khi rời đi chẳng ai biểu lộ thái độ gì trên mặt, nhưng cơ hồ mọi người cũng có thể nhìn thấy tâm trạng hụt hẫng trong nhau, khi không được đích thân tận mắt chứng kiến Cố Ly - con nha đầu tóc vàng vừa được điều về quản lý bộ phận quan trọng nhất công ty này chịu thất bại, đó đúng là chuyện khiến người ta sầu não biết nhường nào.
“Nói đi, cậu bất mãn cái gì?” Cố Ly kéo một cái ghế ra, rồi ngồi xuống đối diện hắn. Lam Quyết khiêm tốn đứng sau nó.
"Tất nhiên không hài lòng tiền thù lao rồi.” Anh chàng người mẫu nhoài người đưa khuôn mặt khôi ngô tuấn tú dùng để kiếm được tiền kia, tiến sát gần mặt Cố Ly, “Hợp đồng là cô và Tony ký, tuy Tony là người quản lý của công ty chúng tôi, nhưng tôi là người mới, hợp đồng tôi vừa ký với công ty phải bắt đầu từ tháng sau mới có hiệu lực, cho nên, hợp đồng trên tay hiện giờ của các vị thực ra không có hiệu lực. Dù sao các vị cũng đã phát quảng cáo rồi, ảnh của tôi cũng đã gửi cho truyền thông, bây giờ nếu đổi người, nhất định các vị sẽ đau đầu đấy, chi bằng nâng giá cao hơn một chút, chúng ta ai nấy đều đỡ phải nghĩ nhiều. Chị cũng biết, sau khi công ty trích phần trăm, phần tôi thực ra chẳng được bao nhiêu, chị cũng nên giúp đỡ người mới như chúng tôi chứ.” Nói xong, anh chàng người mẫu nháy nháy mắt về phía Cố Ly, “Chị giúp tôi lần này, về sau chị có nhu cầu ‘cá nhân’ gì, gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đến ngay tức thì.”
Cố Ly mỉm cười nhìn hắn, nói: “Thôi khỏi, tôi ăn chay.”
Có điều với chỉ số IQ của một người mẫu, hắn rõ ràng chẳng thể thấy được thanh đoản kiếm sáng loáng ẩn sau lời nói của Cố Ly.
“Nói vào chuyện chính nhé,” Cố Ly ngồi dựa vào lưng ghế, bộ dạng như vừa mệt mỏi lại vừa mơ hồ khó đoán, “đầu tiên tôi nói cho cậu biết, Tony và tôi là chỗ giao tình đã bảy năm nay, từ khi cậu còn đeo giày Nike chơi bóng rổ trong trường cấp ba, tôi và Tony đã tay trong tay vào cửa hiệu LV đem tên khắc lên vali du lịch rồi. Trong giới thời trang và giới người mẫu ở Thượng Hải, dù anh ấy không thể một tay che trời, nhưng đối với loại chó săn quèn tự cho mình móng vuốt sắc nhọn như cậu, cũng dư sức đối phó. Đừng nói là hợp đồng quản lý của cậu tháng sau mới có hiệu lực, cho dù các cậu không có hợp đồng quản lý đi chăng nữa, nếu anh ấy muốn cho cậu từ nay không cách nào đứng trong ngành này, cũng không phải chuyện khó. Anh bạn nhỏ à, trong ngành này giỏi hay không, sự khác nhau không phải ở năng lực, cũng chẳng phải ở khuôn mặt, mà ở chỗ cậu quen biết những ai, cũng như cậu đắc tội với ai. Hằng năm “M.E” đều cần mời một lượng lớn người mẫu đến chụp ảnh, riêng khoản phí này đã rất lớn rồi, vả lại Tony cũng gần như tiếp quản trên 70% nhu cầu người mẫu của Thượng Hải. Nếu cậu không muốn chụp cũng được, có điều cậu đã cùng lúc đắc tội với hai người là tôi và Tony rồi đấy. Tôi cũng chẳng có bản lĩnh gì, chỉ vừa đủ khả năng để “M.E” từ nay trở đi không mời cậu nữa, còn Tony thì có bản lĩnh hơn tôi một chút, vừa may anh ấy có thể khiến cậu không được mời nữa.”
Đôi mắt khép hờ khi nãy của anh chàng người mẫu, lúc này đã tròn xoe nhìn Cố Ly, “Cùng lắm tôi không làm người mẫu, cũng đã có phụ nữ nhiều tiền muốn nuôi tôi rồi”. Hắn ta vênh mặt lên, ngả người ra sau ghế, bộ dạng bất cần đời lộ rõ.
Nét mặt Cố Ly như đóa sơn trà mềm mại, thuần khiết mà mỏng manh, nhưng động tác của cánh tay nó lại nhanh chóng thuần thục như luồng điện chạy không ngừng nghỉ, nó vươn tay phải lên túm chặt ngón tay cái của anh chàng người mẫu, sau đó tay trái đưa ra phía sau, đón lấy tờ giấy trắng mà Lam Quyết đang phối hợp đưa tới, trong khi anh chàng người mẫu kia còn đang đờ người chưa kịp phản ứng, thì Cố Ly đã kéo ngón tay của hắn, ấn “tạch” một tiếng lên tờ giấy trắng, anh chàng kia mới chỉ cảm thấy ngón tay mình ươn ướt, thì trong ngay sau đó, dấu vân tay của ngón cái của hắn đã hiện rõ mồn một trên tờ giấy trắng kia.
“Lam Quyết, anh cầm đi, viết một tờ giấy anh ta nợ tiền tôi, số tiền để trống đấy, tôi sẽ điền sau tùy tâm trạng.” Cố Ly quay người qua, nhón tay rút lấy mấy miếng khăn giấy từ chiếc hộp khăn ăn để trên bàn họp, chùi dấu mực đỏ dính đầy lòng bàn tay. Trước khi bước vào phòng họp, nó đã bôi vào lòng bàn tay thứ mực đỏ thường dùng để đóng dấu. Nó nhìn anh chàng người mẫu mặt mày xám ngắt ngồi thẫn thờ trước mặt với ánh mắt lạnh băng. Giờ này hoàn toàn không cần phải mỉm cười với hắn nữa, con mèo Ba Tư lười nhác vừa rồi, cuối cùng đã lộ ra ánh mắt của một con báo săn.
Nó cầm mấy chiếc khăn giấy thấm đầy mực đỏ, ném lên mặt bàn, sau đó chống tay lên, “Nghe đây, bây giờ cậu có hai lựa chọn. Thứ nhất, ngoan ngoãn ngày mai đến đây phối hợp chụp ảnh, tôi đảm bảo cậu sẽ nhận được thù lao tương xứng, đồng thời sau này công ty nếu có nhu cầu, tôi sẽ ưu tiên chọn cậu. Tuy cậu rất ngu xuẩn, nhưng lại có khuôn mặt hấp dẫn người ta, hơn nữa tôi có thể bảo đảm chuyện này Tony sẽ không biết, hợp đồng của các người lúc nào có hiệu lực thì đến lúc đó sẽ phát huy hiệu lực như thế”. Cố Ly nói xong đứng thẳng người dậy, rồi nở nụ cười rạng rỡ, “Còn lựa chọn thứ hai, chính là tiếp tục thách thức tôi, xem tôi có thể viết ra con số kinh hoàng đến mức nào trên tờ giấy đã điểm chỉ dấu tay của anh kia.”
Nói xong, Cố Ly quay người cầm một xấp hợp đồng trên tay Lam Quyết, ném xuống trước mặt anh chàng người mẫu kia, “Hãy ký đi”. Nói xong, Cố Ly chỉnh lại chiếc thắt lưng thon thả của nó, quay người bước ra cửa, trước khi đi nó còn phất phất tờ giấy trắng có dấu tay điểm chỉ của anh chàng người mẫu kia, “Tôi đi trước, chó săn quèn.”
Trong căn phòng họp rộng thênh thang, chỉ còn lưu lại anh chàng người mẫu mặt mày tái nhợt như xác chết, dáng vẻ kiêu ngạo như một con sư tử lúc trước, giờ lại chỉ như một con chó săn quèn đang đeo vòng xích cổ.
Lam Quyết cầm hợp đồng đẩy đến trước mặt của anh chàng kia, trên mặt mang nét cười rạng rỡ, nó chẳng ăn nhập gì với sắc mặt lúc này của anh chàng kia, anh ta điềm đạm nói: “Ký đi. Anh đấu với cô ấy, còn quá sớm đấy. Anh nên biết, khi cô ấy mười sáu tuổi, đã buộc cha cô ấy phải ký một bản hợp đồng hằng năm đều phải mua cho cô ấy một chiếc túi LV thành công, hơn nữa bản hợp đồng này khi đưa cho luật sư xem, thật sự các điều khoản đều có hiệu lực pháp lý vô cùng chặt chẽ.”
Cố Ly đẩy cửa chính phòng họp bước ra, nhìn trên mặt đám đông ai cũng mang ý hiếu kỳ chắn chật kín cửa liền nói với họ: “Một giờ chiều mai, nếu hắn ta đến trễ một phút, thì không cần trả tiền nữa.” Nói xong, nó tiếp tục giẫm trên đôi giày cao gót đế nhọn cơ hồ có thể xuyên thủng nền lát đá hoa này, đầu không ngoái lại mà thẳng tiến về phía thang máy, “Này cô, cái cô ăn mặc như nhân viên đưa thư ấy, lần sau còn mặc cái váy này nữa, tôi sẽ điều cô xuống phòng thu phát để cô phát rồ phát dại luôn đấy. Cho tôi biết, Vera đang ở đâu?”
“Đang ở khu A bộ phận quảng cáo.” Cô gái vừa bị nói kia dè dặt trả lời. Cho dù trong ngữ khí là sự lúng túng không nói nên lời.
“Bây giờ cô đến phòng làm việc của tôi, pha hai tách cà phê Midori của Nhật mà tôi đã mua, sau đó đưa đến khu A của bộ phận quảng cáo.”
***
Cung Minh đẩy cửa kính của khu A bộ phận quảng cáo bước vào, trong phòng làm việc, chỉ có Vera đang ngồi ở vị trí của mình, lớp trang điểm trên mặt cô ta tinh tế và tươi mới, trông như vừa hóa trang xong lúc chín giờ sáng, chứ chẳng giống một lãnh đạo đã bận bịu suốt cả ngày lúc sắp tan ca chiều. Rõ ràng cô ta thoáng chút hưng phấn, vì từ trước đến giờ Cung Minh chưa từng trực tiếp bước vào khu vực làm việc của bộ phận cấp dưới. Cô ta nhìn Cung Minh mặc trang phục bó sát hiệu Raf Simons đang đứng trước mặt, trên chiếc kẹp cà vạt với hoa văn dài nghiêng là một dãy thạch anh sắc sáng long lanh.
“Cô gọi điện nói cho tôi biết chuyện này,” đôi mắt Cung Minh như hai viên hổ phách, dịu dàng mà trong suốt, “Cô muốn chứng minh điều gì?”
Sắc mặt Vera lờ mờ lộ ra nét vui, “Tôi cảm thấy, xảy ra chuyện như vậy, mà không ai nói cho anh biết, nên tôi nghĩ cần phải cho anh biết.”
“Nghe đây,” Cung Minh kéo ghế ra, đưa tay ghim chặt cà vạt, sau đó ngồi xuống, động tác tao nhã như một quý tộc trẻ tuổi trong phim, “Tôi không biết cô có được số điện thoại của tôi từ đâu, bây giờ mời cô hãy xóa nó ngay, sau đó bất kể xảy ra chuyện gì, nếu cô còn có ý gọi điện cho tôi hoặc gửi tin nhắn, thì cô đã bị fire!”
Vẻ mặt kỳ vọng của Vera như chiếc bếp than đang rừng rực cháy đột nhiên bị giội một gáo nước lạnh, mà đúng lúc đống than này đang “xèo xèo” bốc khói trắng, thì cánh cửa kính lại lần nữa mở ra, Cố Ly trang điểm vô cùng tinh tế bước vào, nó gật đầu với Cung Minh, “Anh đến rồi.” Cung Minh cũng gật đầu ra hiệu với nó, “À, rất xin lỗi vì đã gọi cô về, đã làm rối mọi kế hoạch của cô rồi.”
“Không sao, cần thiết mà. Chuyện đã giải quyết xong xuôi rồi. Anh không cần lo lắng.” Nói xong, Cố Ly kéo một chiếc ghế khác ra, ngồi xuống bên cạnh Cung Minh, ngước đôi mắt đã được trang điểm với đôi mi dày cong, nửa như cười mà nửa như không nhìn Vera đang càng lúc càng căng thẳng trước mặt.
***
Rất khó nói rõ ràng, rốt cuộc là nọc của rắn độc chỉ trong mấy giây có thể khiến tim người ta tê liệt, hay nanh vuốt sắc lẹm của sư tử trong chớp mắt có thể xé xác người ta đáng sợ, nhưng khi hai thứ này cùng lúc chĩa thẳng vào bạn, thì ngoài việc ngoan ngoãn bất động một chỗ, bạn có thể làm được gì khác tốt hơn.
Con tim đang đón chờ tưởng thưởng của Vera trong chớp mắt đã vỡ vụn.
“Tôi chỉ là thấy xảy ra sự việc như vậy, nên muốn nói cho anh Cung biết, vả lại tôi còn gọi điện bảo người mẫu đến, mời anh ta vào phòng họp, như vậy chúng ta càng dễ giải quyết. Chẳng phải mỗi lần họp, anh Minh đều nói cho chúng tôi biết, phải dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết mọi phiền phức sao?” Giọng Vera nghe chừng vẫn bình tĩnh, nhưng sự run rẩy khe khẽ bên trong, vẫn không thể lọt qua được đôi tai như chiếc ra đa cực kỳ nhanh nhạy và chính xác của Cố Ly.
“Trong cuộc họp, tôi từng nói với các cô, trong ‘M.E’ của tôi, tuyệt đối tuân theo chế độ cấp bậc. Cô có biết trực tiếp gọi điện cho tôi là vượt bao nhiêu cấp rồi không? Cô là cấp dưới của Cố Ly, cô ấy là cấp trên đứng đầu bộ phận của cô, có bất cứ chuyện gì, người mà cô phải báo cáo là cô ấy, nếu cô ấy giải quyết không được, tự khắc sẽ cho tôi biết. Bất luận thế nào, cũng không đến lượt cô gọi điện thoại báo cáo với tôi.” Cung Minh nhìn cô ta, nói vẻ lạnh lùng.
“Cố Ly là cấp trên mới điều về, chúng tôi đều không biết, hơn nữa cũng không thấy cô ấy trong công ty, không biết hôm nay cô ấy đã vào làm hay chưa...” Rõ ràng Vera vẫn chưa ý thức được, lúc này cô ta đã đang giãy chết rồi mà vẫn muốn bắn lén Cố Ly một phát, thật là một ý tưởng ngu xuẩn.
“Cố Ly là người đứng đầu của cả bộ phận quảng cáo, nên công việc của cô ấy cũng vô cùng phóng khoáng, bất kể là có hay không có mặt ở công ty, cô ấy đều đang làm việc. Điểm này không đến lượt cô thắc mắc. Nếu cô đã có cách tìm được số di dộng của tôi, đương nhiên cũng có cách tìm ra số di động của Cố Ly; hơn nữa, cô với tư cách là người của bộ phận cô ấy, theo lý phải có cách liên lạc. Nếu cô không thể nhận thức sâu sắc trong đầu mình rằng ‘cô làm việc vì Cố Ly, cô là cấp dưới của Cố Ly’, vậy thì cô hãy thu dọn đồ đạc, đổi công ty đi.”
Cánh cửa kính lại mở ra lần thứ ba, cô gái ăn mặc chẳng khác nào nhân viên đưa thư đang bê trên tay hai tách cà phê nóng, run rẩy đứng trước cửa, rõ ràng, những lời vừa rồi của Cung Minh đã khiến cô gái kia không khỏi sợ hãi, cô ta nhìn Cố Ly đang ngồi bên cạnh Cung Minh, cuối cùng cũng đã ý thức được rốt cuộc Cố Ly dựa vào cái gì, mới có thể với kinh nghiệm non trẻ như vậy, đã nắm giữ bộ phận quan trọng nhất “M.E”.
Cung Minh đứng dậy, chỉnh lại cà vạt một chút, rồi quay người tao nhã bước ra. Anh ta quay đầu lại nói với Cố Ly: “Mùi cà phê rất ngon, đưa đến phòng làm việc của tôi.”
“Không thành vấn đề, tôi xử lý chút việc ở đây, rồi sẽ mang sang ngay.” Cố Ly mỉm cười.
***
@by txiuqw4