sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

07. Tình thư học trò

Tình thư học trò

(Xuân, nữ, 15 tuổi)

Mình là một học sinh lớp chín, sống ở Hồ Bắc. Năm ngoái, khi Trung Quốc gặp phải nạn đại hồng thủy, quê mình là một trong những khu vực bị nặng nhất. Nhà nước đã điều lực lượng bộ đội tới giúp người dân chống lụt, thoát hiểm và trong thời gian đó, mình thực sự rất cảm động trước hành động dũng cảm của họ. Từ nhỏ mình đã rất yêu mến, kính trọng các chú bộ đội, đến giờ mình lại càng yêu mến họ hơn. Khi đợt lũ kết thúc, từng đoàn các chiến sĩ lần lượt nói lời chào tạm biệt, mình buồn lắm và đã không kìm nổi nước mắt.

Linh, cô bạn thân cùng lớp, đã rất hiểu mình, giới thiệu cho mình địa chỉ của một anh bộ đội đóng ở Quảng Châu, tên là Tôn. Nhà Linh gần trường, mỗi kỳ nghỉ hè, trường học thường có đơn vị bộ đội đến đóng, Linh và mẹ tranh thủ lúc rảnh rỗi đến giúp họ giặt quần áo, nấu cơm, vì thế Linh quen rất nhiều bộ đội, trong đó có anh Tôn.

Mình viết một lá thư ngắn, gửi theo địa chỉ mà Linh đưa. Linh giới thiệu, Tôn hai mươi tuổi, nên trong thư mình gọi là anh Tôn. Mình tự nhận mình là một cô bé mơ mộng, những người bộ đội luôn có trong những giấc mơ đẹp đẽ nhất của mình. Mình rất yêu bộ đội, nên mong muốn được kết bạn với anh Tôn. Sau khi gửi thư, hằng ngày mình đều ngóng chờ hồi đáp, trong lòng thấp thỏm sợ anh Tôn sẽ cười chê và không thèm để ý đến một đứa ngốc nghếch như mình.

Mình nhận được lá thư đầu tiên của anh Tôn vào ngày 24 tháng 9 năm ngoái. Lúc đó, sau giờ thể dục, người mình còn đang mướt mồ hôi, lớp phó đời sống ném cho mình một lá thư, mình không kịp đón lấy, lá thư trắng tinh rơi xuống đất, nhưng mình đã nhìn thấy ngay biểu tượng hình tam giác màu đỏ, trống ngực mình lập tức đập thình thịch: Đó là thư của bộ đội!

Mình không nhớ nổi là mình đã xúc động như thế nào khi nhặt lá thư từ dưới đất lên và hồi hộp, sốt sắng ra sao khi bóc thư. Nhìn thấy nét chữ quen thuộc (chỉ là cảm giác thôi), đọc những lời lẽ chân tình, thân thiết, mình bỗng cảm thấy mình là người may mắn nhất trên đời, mình là cô em gái hạnh phúc nhất! Thật vậy, trong thư, anh Tôn như thể một người anh trai dịu dàng, từng câu từng chữ chứa đựng sự quan tâm, bao bọc, chở che.

Từ đó trở đi, mình thực sự coi anh Tôn là anh trai, mỗi khi có chuyện gì vui đều viết thư kể cho anh nghe, còn khi gặp chuyện buồn thì đương nhiên lại càng phải kể rồi, anh Tôn sẽ lập tức an ủi, khuyên bảo mình. Đọc thư của anh, mình thấy mọi phiền muộn đều có thể tan biến.

Một lần, trong thư anh Tôn nói, trao đổi thư từ với mình suốt một thời gian dài mà chưa được biết mặt, anh rất muốn có một tấm ảnh của mình. Kèm với lá thư là một tấm ảnh của anh: anh mặc quân phục, đứng bên cây tùng, trông rất tuấn tú. Ngắm kỹ hơn, mình nhận ra hàng ria mờ mờ trên mép anh, không hiểu vì sao lúc đó mình thấy tim đập rộn ràng, mặt đỏ ửng lên.

Mình vốn thích chụp ảnh nên có rất nhiều ảnh. Mình lôi cả chồng ảnh ra và đã chọn được một tấm ưng ý. Đó là tấm ảnh chụp khi đi du xuân, hôm đó mình mặc chiếc áo jacket màu xanh da trời, quần bò màu cà phê, đi một đôi bốt cao cổ màu trắng, khoác ba lô màu đỏ pha đen, lại còn cài chiếc kính râm lên mái tóc làm điệu nữa. Mình đứng dưới hàng liễu bên hồ trong công viên, cười rất tươi trong gió xuân mát rượi. Trong ảnh, mình có vẻ xinh hơn ngoài đời, mình quyết định chọn tấm ảnh đó và gửi cho anh Tôn.

Không lâu sau, mình đã nhận được thư của anh, anh nói rằng mình rất xinh đẹp, rằng anh rất nhớ mình và muốn nghe giọng nói của mình. Anh muốn mình gọi điện cho anh. Vốn là một đứa thoải mái, mình cũng không nghĩ ngợi nhiều, lập tức gọi điện. Lần đầu tiên được nghe giọng của nhau, cả hai đều vô cùng xúc động và đã trò chuyện thật lâu, nào là chuyện hiện tại, tương lai, rồi đến sở thích, thói quen. Anh Tôn nói rất muốn gặp người em gái thân yêu là mình và hẹn gặp một ngày không xa. Gác máy, mình mới phát hiện thấy mặt mình đỏ như gấc, còn trái tim thì ấm áp lạ thường, dường như tình cảm với anh không còn đơn giản như trước nữa.

Mình không biết có phải mình yêu anh hay không, nhưng mình hiểu rằng: mình là một học sinh cấp hai, không nên yêu sớm, trước mắt là kỳ thi tốt nghiệp, mình không được phép để tình yêu làm ảnh hưởng đến việc học hành. Trong mắt bố mẹ, mình vẫn còn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện. Mình cố phủ nhận tình cảm đối với anh, kìm nén không cho nó phát triển, nhưng trong đầu mình lúc nào cũng thấp thoáng nụ cười của anh. Mình bắt đầu thấy sợ!

Bọn mình vẫn tiếp tục thư từ đều đặn. Trong một lá thư, anh đã nói yêu mình! Mặt mình đỏ bừng lên, trong đầu cứ ngổn ngang, không sao tập trung học được. Mình cũng không sao bình tĩnh nổi để xem xét hay cân nhắc gì nữa, thực sự là không biết phải đối diện với chuyện này như thế nào. Anh ấy yêu mình, dường như đó là điều mình mong đợi bấy lâu, nhưng mình lại không thể chấp nhận! Đầu óc mình rối như tơ vò, rồi sau khi nghĩ lại, mình quyết định viết thư trả lời rằng mình vẫn còn nhỏ, còn đang học, anh thì đang trong quân ngũ, bây giờ yêu nhau là không thích hợp, mong anh hãy đợi mình một thời gian nữa. Từ sau khi gửi lá thư đó đi, mình không nhận được bất cứ tin tức gì của anh, điều này khiến mình vô cùng phiền não. Liệu có phải là câu trả lời của mình đã vô tình khiến anh buồn, đã làm tổn thương đến lòng tự trọng của anh hay không?

Ngày qua ngày, mình vẫn chờ ngóng thư anh, thế nhưng, anh ở đâu mà sao quá xa xôi?

Nếu đem câu chuyện của Xuân viết thành tiểu thuyết, chắc hẳn sẽ trở thành một đề tài hay. Cũng từng có một tiểu thuyết kể về một cô bé mười bốn tuổi quen một chiến sĩ hải quân trong một lần đi du lịch trên biển. Sau đó, hai người thư từ qua lại và giữ gìn một tình bạn tốt đẹp. Vài năm sau, cô gái lớn lên và trở thành một nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp. Ngày anh lính hải quân được xuất ngũ về quê, đã tìm gặp “người bạn nhỏ” của mình, và tình yêu đã nảy nở. Đây là một tiểu thuyết rất xúc động. Nhưng tiếc rằng cuộc sống hiện thực ngày nay thường không được như trong tiểu thuyết. Ở hoàn cảnh này, nếu anh bộ đội đó là người biết trân trọng và thật lòng yêu thương người “em gái” bé nhỏ, thì không nên làm ảnh hưởng đến tình cảm và cuộc sống của em trong thời điểm học hành quan trọng này.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx